Editor: Heo Con

Xác định chính mình không nghe lầm, Ôn Như Ý suýt nữa cao hứng nhảy lên, nhưng nàng khắc chế, lúc này nếu để lộ tâm tư, đừng nói là đi Tây Sơn, khả năng về sau nàng cũng không ra được vương phủ.

Vì thế, giọng nói Ôn Như Ý mềm mại: “Thật sự?”

Trong giọng nói có chút vui sướng, có chút không thể tin được, tiểu tâm dực dực lại ngập tràn chờ đợi, suy tính xong muốn đi lại sợ hắn chỉ là thuận miệng nói, một đôi mắt còn nhìn hắn, đơn thuần không lui, tuy là câu nhân.

Một chiêu này Lệ Kỳ Sâm rất là hưởng thụ, đôi mắt nhìn hầu kết kia khẽ nhúc nhích, phun ra một từ " ừ", thoạt nhìn tâm tình đang sung sướng.

Ôn Như Ý cười, thiệt tình chân thành, khuôn mặt đỏ bừng, xuống dưới gáy ngọc trắng nõn, áo mỏng phúc thân, lại như ẩn như hiện.

Lệ Kỳ Sâm cúi đầu, đôi môi chạm vào má nàng, rơi xuống bên tai nàng, ấn xuống hơi nóng, Ôn Như Ý nhẹ nhàng run lên, híp lại mắt.

Chờ lâu ngoài phòng Hương Tuệ nghe được bên trong lần thứ hai truyền đến động tĩnh, mắt nhìn thức ăn trong tay cũng đã mau chóng nguội lạnh, tiện thể nhìn Đậu Khấu, nhẹ giọng hỏi: “Còn ăn sao?” Vương gia luôn luôn bắt bẻ, đồ nguội khẳng định là sẽ không động.

Đậu Khấu xem sắc trời: “Đi hâm nóng đi, Vương gia sẽ không ăn.”

Hương Tuệ gật gật đầu, đem hộp thức ăn trở lại phòng, đun nước nóng.

Chân trời trăng sáng đã bò lên trên đụn mây, nửa ẩn nửa lộ, ngân quang chiếu xuống trong viện, như là sương trắng.

Hoa hồng ở góc tường chọn cách để cành cây nỗ lực hướng lên trên trường, hương hoa, phấn hồng kiều diễm.

Nửa canh giờ sau, trong phòng có tiếng gọi, Đậu Khấu đẩy cửa ra đi vào, hơi cúi đầu, từ trên bình phong gỡ quần áo xuống, Vương gia đã khoác quần áo chuẩn bị rời đi.

Lệ Kỳ Sâm xoay người, màn giường trong nửa che, lụa bị hạ, một đôi chân thon dài trơn bóng lộ ở bên ngoài, nhìn lên trên, chỉ dùng góc chăn thô thô che lấp phía sau lưng, còn lộ mảng lớn trắng nõn, Ôn Như Ý nằm ở đằng này, híp mắt, trên mặt phiếm ửng hồng, như là ngất xỉu.

Lệ Kỳ Sâm khóe miệng hơi cong, nói với Đậu Khấu: “Ngày mai đi Tây Sơn, giờ mẹo xuất phát.”

Đậu Khấu không dám ngẩng đầu nhìn: “Cung tiễn Vương gia.”

Đợi tiếng bước chân từ trong phòng biến mất, lại đợi một lát, Đậu Khấu mới ngẩng đầu, gọi Hương Tuệ đi lấy hộp thức ăn mang tới, kéo màn giường ra đang muốn gọi phu nhân dậy ăn vài thứ, sau khi nhìn thấy mặt, đối diện với cặp mắt trong veo, trong mắt còn một sự phấn khích khác thường.

“Phu nhân ngài tỉnh rồi” Đậu Khấu còn tưởng rằng nàng ngủ rồi, khi Vương gia đi,  nàng đã không còn nằm.

“Đương nhiên tỉnh.” Ôn Như Ý ngồi dậy, nhéo nhéo bên cạnh chân, nếu nàng không giả vờ ngất xỉu, nhìn hứng thú của Lệ Kỳ Sâm, nàng sợ ngày mai không sức lực trốn.

Đậu Khấu khẽ nhếch miệng, đối với phu nhân có chút vô ngữ: “Ngài thật đúng là không sợ đắc tội Vương gia.”

“Ta sợ nha.” Ôn Như Ý bĩu môi, nếu nàng không sợ sớm đã đá Lệ Kỳ Sâm xuống giường rồi.

Hương Tuệ đi vào bày ra bàn, Ôn Như Ý đói lả, xuống giường ngồi vào bên cạnh bàn, liên tiếp ăn xong hai chén, vẫn cảm thấy không đủ, Đậu Khấu vội ngăn cản nàng, gọi Hương Tuệ đi pha trà: " Ăn nhiều sẽ khó chịu, không thể ăn nữa.”

“Ta vui mừng mà!” Qua hôm nay, về sau xem ra là không ăn được mỹ thực trong vương phủ này, Ôn Như Ý nhanh tay lại kẹp cái bánh đẹp, uống ngụm canh thuận đi xuống, ngẩng đầu hỏi Đậu Khấu: “Chúng ta còn thừa nhiều hay ít bạc?”

“Phu nhân là vui mừng ngày mai Vương gia mang ngài đi Tây Sơn sao?” Đậu khấu thay đổi cho nàng một đĩa, “Đầu tháng nhận, cho phu nhân thêm chút son phấn, còn thừa mười hai lượng.”

Ôn Như Ý cầm lấy khăn vải lau khóe miệng chưa đã thèm, cười đặc biệt vui vẻ: “Đậu Khấu, ngươi có biết cái gì gọi là " Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" hay không [1]? "

[1] trích trong bài " Du Sơn Tây Thôn " - Lục Du

Tạm dịch nghĩa: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi lại một làng. Ý tứ là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt phát hiện thấy trong bóng râm của rặng liễu xanh mát có khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu và còn có một thôn trang thanh bình, yên ả. 

Câu nầy còn dùng để chỉ: Những việc tưởng đâu đã hết hi vọng rồi, nào ngờ lại mở ra được hướng giải quyết mới còn tốt hơn là cơ hội cũ nữa! ( Nguồn tổng hợp)

Trên mặt phu nhân ngoại trừ tràn ngập vui mừng bên ngoài dường như còn mang theo ý khác, Đậu Khấu lắc lắc đầu.

“Không biết là được rồi!” Ôn Như Ý buông khăn trải bàn đứng dậy duỗi cái eo, “Lấy ra mười lượng bạc cho ta, sáng sớm ngày mai, trước tiên gọi ta dậy nửa canh giờ.”

Đậu Khấu chần chờ, cũng không hỏi cái khác, đồng ý,  sau đó hầu hạ nàng rửa mặt, lúc này đã là giờ Hợi, thổi tắt đèn trong phòng rồi đóng cửa lại, bảo Hương Tuệ ở bên ngoài thủ nửa đêm trước.

Ôn Như Ý ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, không biết là do quá vui mừng hay là ăn quá nhiều, tóm lại là càng nghĩ càng thanh tỉnh, đặc biệt là nghĩ đến ngày mai có thể rời khỏi vương phủ, không bao giờ  bị nhốt ở nơi này, Ôn Như Ý liền hưng phấn không ngủ được.

Tây Sơn ở bên ngoài  Kinh Đô Thành, từ chỗ đó rời đi, liền nghĩ cách ra khỏi thành này một cửa này cũng thoát được.

Ông trời quả nhiên vẫn là chiếu cố nàng!

………… Truyện chỉ đăng trên Wattpad và..........

Ôn Như Ý vui mừng cả đêm, độ phấn khích này vẫn luôn duy trì tới sáng sớm, nàng một đêm không ngủ cũng không cần Đậu Khấu tới gọi, hơn nửa giờ dần tự giác thức dậy.

Khi Đậu Khấu tiến vào, Ôn Như Ý cũng đã đem đồ đáng giá đều cất trước ở trên người rồi, còn có chút trang sức có thể mang, không hề rơi xuống.

Giờ mẹo, lúc bên kia người tới mời nàng, Ôn Như Ý sớm đã chuẩn bị ổn thoả, mang theo Đậu Khấu đi đến tiền viện.

Đến tiền viện, Ôn Như Ý nhìn thấy Ngô trắc phi các nàng cũng ở đó, theo bản năng cảm thấy Vương gia là muốn mang nhóm người thiếp thất này đi du lịch, như vậy cũng tốt, nhiều người thì sẽ không có tinh lực chú ý nàng, thuận tiện chạy trốn.

Nhưng mọi người nhìn ánh mắt của nàng đều không đúng lắm.

Là cực lực che lấp đi, còn khắc chế không được toát ra hâm mộ cùng đố kỵ, đặc biệt là Ngô trắc phi phía sau Kiều phu nhân, nhìn Ôn Như Ý trong ánh mắt còn thấu chút oán giận.

Ôn Như Ý phản ứng rất nhanh, chẳng lẽ các nàng đều không đi.

Các nàng xác thật không đi.

Đến sáng sớm những người này mới biết được:  Vương gia muốn đi Tây Sơn, còn muốn mang theo thiếp thất mới vào phủ Ôn Như Ý, lập tức đều ngồi không yên.

Tuy nói trước đây trong số các nàng cũng có người đi theo Vương gia ra phủ du ngoạn, nhưng hơn phân nửa tháng này Vương gia đi tiểu đình viện cũng quá thường xuyên, lại nhanh như vậy mang nàng ta đi du lịch, đãi ngộ như vậy các nàng chưa từng có.

Nếu thân phận Ôn Như Ý không cao, là người Vương gia từ thanh lâu mang về, vậy sủng thì sủng, thôi đi cái người Phụng Tiên cô nương Vương gia cũng thích, sau lại không phải cũng tặng người khác sao, nhưng giờ đây chính là người thân thế trong sạch, như vậy sủng, vạn nhất làm nàng ta sinh hạ một đứa con, chẳng phải là áp chế các nàng gắt gao.

Trắc phi hai chữ nghe thì dễ nghe, còn mang theo cái phi tự, nhưng bản chất chính là thiếp, tương lai sau khi Vương phi vào cửa nàng cái gì đều không tính, Ngô Mị Nhi nhìn Ôn Như Ý đi ra, trong lòng tính kế chuyện sau này.

“Nương nương, ngài nhìn nàng ta, một bộ dáng vẻ tiểu nhân đắc chí!” Chờ kia cửa lớn vương phủ khép lại, Kiều phu nhân tức không làm được gì, đắc ý cái gì, vào phủ không đến một tháng liền dám kiêu ngạo như vậy, còn hướng nàng khiêu khích.

“Ngươi có bản lĩnh, liền đi giữ tâm Vương gia đi.” Ngô Mị Nhi đem tâm tư giấu rất sâu, xoay người nhìn nàng ta, biểu tình trên mặt rất lạnh nhạt, “Nàng ta mới vào phủ, Vương gia thích cũng bình thường, lâu ngày thì sẽ phai nhạt.”

Nói lời như vậy không sai, nhưng cũng không ngăn được Kiều phu nhân đố kỵ: “Mới ít thời gian đã dụ dỗ Vương gia mang nàng ta đi ra cửa, lại qua một thời gian, nàng ta chẳng phải là muốn lên trời.”

Nghĩ tới cái gì, Ngô Mị Nhi nhíu mày, Kiều phu nhân thấy nàng ta như vậy cũng không nói thêm nữa, chỉ đem tầm mắt nhìn về phía Đậu Khấu còn đứng ở đàng kia.

Đậu khấu tiếp nhận ánh mắt kia, thân mình hơi run, cúi đầu xuống hành lễ, vội vàng cáo lui trở về tiểu đình viện.

Ôn Như Ý từ lúc lên xe ngựa bắt đầu hắt xì liên tiếp, ủy ủy khuất khuất xoa xoa cái mũi.

Nàng là không nghĩ tới một cái ý cười của mìnhcó thể khơi dậy nhiều phẫn uất của Kiều phu nhân như vậy, phải biết rằng nàng chỉ là muốn từ biệt với  các nàng mà thôi.

Lại một cái hắt xì đánh tới, Ôn Như Ý hắt xì tới nước mắt đều rơi xuống, mắt nhìn trộm vương gia ngồi ở bên trong không có động đậy, liền dịch thân về phía chỗ cửa sổ nhỏ, ngoài cửa sổ có gió tiến vào, thổi thoải mái.

Dần dần, Ôn Như Ý đã bị cảnh ngoài cửa sổ hấp dẫn.

Nàng đã chụp không ít phim cổ trang, chút lời kịch cũng không có, một ít là vai phụ, trong phim bối cảnh khi đó cũng là cái dạng cảnh tượng này, nhưng rốt cuộc không có chân thật như bây giờ, phố xá rộn ràng nhốn nháo, giọng thét to rao hàng của người bán hàng rong, còn có cũng không biết ngõ nhỏ nào bay tới mùi thơm.

Trời đã sáng, canh giờ này chợ sáng nhanh chóng dọn quán, trên đường còn có người đẩy xe rao hàng, Ôn Như Ý rất nhanh đã nghe thấy mùi hương quen thuộc, sau nhập thu mùi khoai nướng thơm, lộ ra nhè nhẹ thơm ngọt, phiêu tiến vào.

Không chú ý tới Vương gia ở phía sau lưng nhíu mày, Ôn Như Ý lúc này không che lấp được cảm xúc vui vẻ, nàng đến nơi này hơn phân nửa tháng, lúc này đầu tiên mới một hồi nhìn đến Kinh Đô Thành chân thật, nghĩ đến mấy canh giờ sau nàng có thể chân chân chính chính cùng chúng nó dung hợp, muốn làm cái gì liền làm cái đó.

Ôn Như Ý không nhịn được, cười.

“ Vui vẻ như vậy.”

Phía sau bỗng nhiên bay tới một câu, giọng điệu rất bình tĩnh, nghe cũng không có nhiều cảm xúc.

“ Vâng.” Ôn Như Ý theo bản năng trả lời, ngay sau đó, tay ở cửa sổ nhỏ dùng sức nắm chặt, thân mình theo đó căng thẳng, trong đầu bay lộn sau đó ứng đối, đúng lúc tiếp  lời nói, “Vương gia mang thiếp ra cửa, thiếp rất vui vẻ.”

Trong giọng nói có chút thỏa mãn, liền tính là cố tình khen tặng, nghe cũng không chán ghét, Lệ Kỳ Sâm nhìn sườn mặt nàng, lại rơi xuống trên tay nàng, ánh mắt khẽ nhúc nhích xuống, không nói cái gì nữa.

Đợi hồi lâu không thấy hắn mở miệng, Ôn Như Ý khẽ buông lỏng một hơi, nhanh chóng lại bị bên ngoài chợ hấp dẫn ánh mắt, chẳng qua lúc này nàng chỉ dám dùng một nửa lực chú ý, dư lại kia một nửa, tùy thời chuẩn bị ứng phó đối với Vương gia.

Nhưng lúc sau Lệ Kỳ Sâm vẫn luôn không nói chuyện.

Xe ngựa ra khỏi thành được vài dặm đường, quanh mình an tĩnh, bên trong xe ngựa không có động tĩnh, Ôn Như Ý trước sau đang xem ngoài cửa sổ, như là thưởng thức phong cảnh, trên thực tế nàng đang nhận thức đường đi, bằng không sau khi đào tẩu cũng không biết rời đi như thế nào.

Một canh giờ sau xe ngựa bắt đầu đi đường núi, không bao lâu sau, trước mắt tầm nhìn dần dần trống trải, người cũng càng ngày càng nhiều, bọn họ tới rồi.

Tây Sơn là một cái trấn, nơi này là thắng địa du ngoạn, có núi có nước, trên giữa sườn núi còn có chùa Tây Sơn, một năm bốn mùa đều có người đến, hôm nay bọn họ muốn đi chính là nơi này.

Tác giả có lời muốn nói: Không cần khen ta đáng yêu, cầu khen ta mỹ lệ ◖⚆ᴥ⚆◗

Editor: không cần khen ta chăm chỉ 。◕‿◕。, cầu vote truyện (◕દ◕)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện