Editor: Heo Con

Cuối tháng tám, nắng gắt chiếu xuống đầu, giữa trưa ở kinh đô tiết trời vẫn nóng rực, nhưng sớm tối thường có chút lạnh, cánh tay lộ ra bị gió thổi, có thể kích thích một trận nổi da gà.

Khi trời tờ mờ sáng, hẻm Đông lại là chỗ náo nhiệt, đi vào hẻm là có thể ngửi được các loại mùi hương, bán bánh bao, còn có mỗi buổi sáng tấp nập, một ngày đều sẽ không thiếu quán tàu hủ.

Ở cuối phố hẻm Đông, ông chủ đem mẻ tàu hủ vừa mới làm xong mang lên, vẫn còn bốc hơi nóng, mới vừa dọn xong liền có người kêu: “Đại Đông Tử, tới một chén.”

“Được rồi!” ông chủ- đại Đông Tử giọng nói thanh thúy đáp lại, tay chân lanh lẹ từ trong thùng gỗ vớt nửa chén tàu hủ, cho thêm gia vị, múc một muỗng rau hoa vàng đã ướp cùng nấm vụn, rải lên trên một muỗng tương nhà mình đặc chế, cuối cùng rải hành thái, mang tới ngoài phòng để lên trên bàn.

“Ai ta nói đại Đông Tử, muội tử nhà ngươi đâu, hôm nay như thế nào không ở.” Khách quen lão Trương cầm lấy thìa đem tàu hủ quấy lên múc một muỗng đưa đến trong miệng, quay đầu hướng cửa nhìn lại, “Ngày thường không phải đều là muội tử ngươi tiếp đón sao"

Đậu hủ Ôn gia nổi tiếng gần xa, tàu hủ cũng là ngon nhất, mà ở hẻm Đông này, Ôn gia nổi tiếng nhất còn phải là muội muội đại Đông Tử - Như Ý kia như hoa như ngọc, sinh ra liền giống với đậu hủ vừa trắng lại vừa xinh, mấy năm nay trổ mã càng thêm xinh đẹp, bà mai đến mai mối đều đã đạp vỡ ngạch cửa, một nhà Ôn gia cũng chưa nhìn vừa mắt.

Ngày thường canh giờ này đều là Ôn Như Ý ở sạp giúp đại ca, thời điểm nàng xuất hiện, sinh ý quán đậu hủ đặc biệt tốt, hai vợ chồng Ôn gia làm sao buông tha cơ hội kiếm tiền như vậy, hôm nay không nhìn thấy người, cho nên lão Trương mới hỏi.

Không đợi đại Đông Tử nói chuyện, bên này lại một cái khách quen ngồi xuống, trêu chọc nói: “Ngươi còn không biết, muội muội hắn được Định Bắc vương coi trọng, rất nhanh sẽ bphải tiến vào vương phủ đi hầu hạ Vương gia, nào còn sẽ ở chỗ này hỗ trợ bán đậu hủ.”

Đại Đông Tử múc cho hắn một chén tàu hủ, biểu tình có chút xấu hổ: “Sớm thế Lý thúc, tới, nếm thử.”

Ban đầu lão Trương còn không tin, thấy vẻ mặt đại Đông Tử, trực tiếp đem thìa buông xuống, thu lại biểu tình vui đùa nghiêm túc hỏi: “Đại Đông Tử, các ngươi thật muốn đem Như Ý vào Định Bắc vương phủ hả, đó cũng không phải là nơi tốt.”

“Bạc đã đưa lại đây còn có thể giả, ta nói đại Đông Tử, các ngươi trèo cao Định Bắc vương phủ như vậy, còn bán đậu hủ làm cái gì.”

Lý thúc nếm tàu hủ, nói ra ý tứ tự làm tự hiểu, đại Đông Tử sắc mặt càng xấu hổ, chống đỡ không được, bất đắc dĩ nói: “Lý thúc, chuyện này đâu phải là loại tiểu dân chúng ta có thể định đoạt, ta…… Ta cũng là không có biện pháp nào cả.”

Lão Trương chép miệng, Định Bắc vương là con ruột của Thái Hậu đương triều, đệ đệ ruột của Hoàng Thượng, trước không nói hắn thân phận tôn quý không ai dám đắc tội, chỉ là hắn làm người cũng không ai dám tùy ý trêu chọc, tính tình thô bạo, lãnh khốc vô tình, hành sự tàn nhẫn độc ác.

Hắn coi trọng người nào, chết sống đều phải là của hắn.

Kinh Đô lưu truyền một câu như thế, đắc tội Hoàng Thượng cũng không dám đắc tội hắn, có thể thấy được hắn rất đáng sợ.

Một bên a bà vì hài tử kia mà bất bình: “Ngươi đều biết hắn là cái dạng người gì, còn đem Như Ý đẩy vào hố lửa.”

Hàng xóm ở bên trong hẻm Đông, tất cả mọi người đều nhận thức, Ôn gia ở đây bán đậu hủ đã vài thập niên, đứa nhỏ Ôn Như Ý này mọi người nhìn nàng mà lớn lên, ở Định Bắc vương phủ kia, nghe tưởng có vô vàn vinh quang, nhưng có mệnh hưởng hay không còn không biết.

Đại Đông Tử mặt đau khổ, tay cầm muỗng đều có chút run rẩy, cơ hồ là muốn khóc: “Trần bà, ta cũng không muốn, nhưng…… Nhưng chúng ta đắc tội không nổi, lúc bọn họ đem bạc đưa lại đây, căn bản không hỏi chúng ta đồng ý hay không đồng ý.”

Sắc mặt mọi người xung quanh khẽ biến, đại khái là nhớ tới chuyện vị chủ kia đã làm, liền lúc này, từ xa có cái hài tử hướng quán đậu hủ chạy tới, vọt tới trước mặt đại Đông Tử, thở dốc  nôn nóng đối với đại Đông Tử nói: “Đại đông ca, không xong rồi, Như Ý tỷ tỷ nàng nhảy sông!”

............

Ôn Như Ý tỉnh lại trong tiếng ồn ào, quanh nàng người nói chuyện quá nhiều, thế cho nên nàng căn bản nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì.

Nàng cố gắng căng mắt ra, ánh sáng trong nhà hơi tối, chỉ nhìn thấy bên cạnh đối diện có cái ngăn tủ, hình dạng còn đặc biệt cũ kỹ.

Ôn Như Ý nhớ rõ chính mình bị Từ Đế Na ngáng chân, từ trên cầu thang ngã xuống sau khi ngã người rất đau, cuối cùng còn va vào trụ đá cẩm thạch hôn mê bất tỉnh, bọn họ sao lại đem nàng đưa đến địa phương này, bệnh viện cũng không nên cũ nát như vậy.

Nằm mơ đi.

“ Đều đã nháo hại mạng người, nếu không tính.”

“Tính cái gì mà tính, buổi chiều bọn họ liền tới đón người, ngươi không cho nàng lên kiệu, về sau vương phủ tới tìm chúng ta gây phiền toái làm sao bây giờ.”

“Nhưng Như Ý nàng muốn tìm chết, về sau vào phủ e rằng”

“Ôn Đại Đông! Ngươi muốn mặc kệ chết sống của mẹ con chúng ta, ai bảo nàng đến hội trà hoa, bị Định Bắc vương coi trọng có ai có thể chạy thoát, về sau vào phủ nó sẽ suy nghĩ thông suốt.”

Bên ngoài lại truyền đến thanh âm: “Tới tới, phù thang tới đây, uống vào liền không có việc gì!”

Còn không kịp thấy rõ ràng bày biện trong phòng, Ôn Như Ý bị người đỡ lên, lạnh lạnh tựa cái chén đến bên miệng, một cổ hương vị gay mũi truyền đến, theo bản năng nàng khép chặt miệng, lại bị chén kia mạnh mẽ cạy khớp hàm ra, một cổ mùi hôi giấy đốt ở khoang miệng lan ra, rốt vào trong cổ họng đầy miệng.

Bên tai còn xuyên tới giọng nói: “Như ý à, không phải tẩu tử nhẫn tâm, tẩu tử cũng không có biện pháp, muội đòi chết đòi sống, cũng nên nghĩ cho đại ca muội cùng hai đứa cháu trai, về sau vào phủ hầu hạ Vương gia thật tốt, nghĩ cho chúng ta, đừng lại luẩn quẩn chuyện này trong lòng làm gì, muội cũng phải hiểu nhà chúng ta, nếu là có một chút biện pháp cũng sẽ không làm như vậy.”

Ôn Như Ý thật ra muốn nói chuyện, nhưng miệng đầy nước canh nuốt vào suýt nữa làm cho nàng bị sặc chết, đầu càng nặng, lại hôn mê bất tỉnh.

Tỉnh lại lần thứ hai, Ôn Như Ý phát hiện mình đang ở trong cỗ kiệu, đôi tay đều căng không thấy chỗ trống, một cổ dược vị khó ngửi.

Màn trước mặt đung đưa theo thân kiệu không ngừng, thân mình Ôn Như Ý  cũng đong đưa theo, ban đầu nàng hôn mê, đầu càng thêm khó chịu.

Ghê tởm…… muốn phun ra.

Sau khi xóc nảy vài lần, Ôn Như Ý thoát khỏi một cơn bắt lấy thân kiệu tay bưng kín miệng, vẫn là không thể nhịn xuống, nôn ra tiếng.

Nhưng dạ dày nàng rỗng tuếch, đi ra chỉ có mùi giấy hôi nồng đậm, ngửi thấy hương vị này, Ôn Như Ý cả người run lập cập, lần thứ hai nôn khan.

Ngũ phủ lục tạng đều nhanh muốn cho nôn ra.

Đang lúc nàng nâng tay áo lên sát miệng, bên người bên ngoài nghe thấy âm thanh từ trong kiệu truyền ra, chạy càng nhanh.

Người trên đường nhìn, chỉ thấy đỉnh đầu cỗ kiệu chạy như bay, bốn cái kiệu phu vội vàng nôn nóng đem cỗ kiệu nâng bay nhanh, lắc qua lắc làm tròng mắt thấy muốn chóng mặt,  người ngồi ở bên trong sợ là bị lắc lư phải ngất xỉu đi.

Ôn Như Ý còn chưa bị choáng nhưng cũng không khác lắm, sắc mặt tái nhợt dựa vào cỗ kiệu, chút sức lực còn lại chỉ đủ bám giữ vào kiệu, nôn còn chẳng muốn nôn ra.

Lúc ấy nàng còn đang suy nghĩ, có phải do đụng vào trụ đá cẩm thạch làm não chấn động, nằm mơ còn có thể thành bộ dáng ghê tởm này.

Nhưng không bao lâu Ôn Như Ý liền ý thức được này không phải mơ.

Cỗ kiệu chạy như bay bỗng nhiên ngừng lại, theo lực quán tính, Ôn Như Ý suýt nữa văng khỏi cỗ kiệu, không đợi nàng thanh tỉnh màn cỗ kiệu đã bị người vén lên, hai người phụ nữ trung niên mặc quần áo phim cổ trang đem nàng từ bên trong kiệu đỡ đi ra ngoài, không tính là ôn nhu, sức lực lại đủ lớn, hai chân nàng nhũn ra không đi được, các nàng trực tiếp nâng nàng qua một cửa nhỏ, lại qua một đoạn đường mòn, tiếp theo là cái cổng vòm bằng đá cẩm thạch lại sau đó một đoạn hành lang.

Gió thổi qua rất thoải mái, mùi hương hoa cỏ, không xóc nảy như cỗ kiệu kia, Ôn Như Ý dần dần tỉnh táo lại, cũng có thể nghiêm túc xem xét sự vật trước mắt, nàng bị các nàng nâng vào cái sân, ra cửa đón có hai tiểu cô nương mặc trang phục cổ trang của nha hoàn, nhìn thấy người, vội vàng đem cửa mở ra.

Ôn Như Ý liền bị các nàng đỡ vào nhà đặt ở trên giường.

Trước khi rời đi Ôn Như Ý còn nghe hai nha hoàn kia nói chuyện với nhau: “Vừa rồi khi phái người đi đại ca đại tẩu nàng ta mới vớt nàng ta từ trong sông lên, các ngươi giám sát chặt chẽ chút, đừng để nàng ta nháo ra mạng người!”

“ Mau chóng trang điểm đi, nếu là chọc giận Vương gia, chúng ta đều chịu không nổi hình phạt đâu!”

Ôn Như Ý hốt hoảng để các nàng đỡ tới trước bàn trang điểm, bên trong phòng hết thảy cũng không tính xa lạ, trước đây nàng chụp một vở kịch cung đấu ở đoàn phim ngây người có ba tháng, như này cũng đều thấy nhiều không hề ngạc nhiên.

Mà khi nàng nhìn vào trong gương đồng một gương mặt hoàn toàn khác, hai cái nha hoàn đùa nghịch tóc nàng truyền đến đau đớn, còn có đây cũng không phải là nàng, ký ức giống như nhảy dù nện xuống, làm người không chống đỡ được hoàn toàn đánh cho nàng tỉnh táo.

Đây không phải mộng! Trong giới giải trí nhiều mỹ nhân, dung mạo nàng cũng không tính là rất xuất sắc, hoàn toàn là dựa vào thực sự lực kỹ thuật diễn đi đến hôm nay trở thành tiểu minh tinh hạng ba, Ôn Như Ý ngơ ngác nhìn dung mạo lúc trước mình thiết tha mơ ước trong gương đồng, cố gắng bình tĩnh.

Đây là tình huống gì hả.

Khi ký ức mới xuất hiện, Ôn Như Ý càng thêm ngồi không yên.

Nàng sở dĩ sẽ biến thành như vậy, là nguyên chủ bởi vì không muốn làm thiếp cho người ta, chạy đi nhảy sông, khi cứu lên có một trận không khí, tỉnh lại sau đã biến thành Ôn Như Ý, nàng xuyên qua, còn bị bắt phải gả cho cái gì vương coi mạng người như cỏ rác, tàn bạo vô tình làm thiếp, nhẹ thì tàn phế nặng thì mất mạng.

“Cô nương ngài cũng đừng quá khổ sở, vương gia chúng ta đối với các phu nhân ra tay đều rất hào phóng, chỉ cần ngài hảo hảo hầu hạ hắn, sau này khẳng định là so với ở quán đậu hủ tốt hơn nhiều.”

“Đúng vậy cô nương, ngài ngàn vạn đừng lại nghĩ tìm chết.”

Đậu khấu các nàng còn ở bên an ủi nàng, Ôn Như Ý nhìn gương mặt hoàn mỹ trong gương đồng, giơ tay sờ sờ, ngay sau đó hạ quyết định.

…………

Ôn Như Ý để mọi người rời đi, lén lút tránh đi nô bộc trong phủ tìm chỗ vắng vẻ khẽ trèo đi lên, trên lưng là vàng bạc châu báu vừa mới  thu thập, ở giới giải trí lăn lê bò lết nhiều năm, hỗn loạn đến nỗi Ôn Như Ý đối với bất kỳ cái gì đều tiếp thu rất nhanh, cái gì cũng không quan trọng bằng chạy trốn, có chuyện gì chờ chạy trước rồi lại nói.

Thân mình nhỏ yếu, không có nhiều sức lực, còn cõng không ít đồ vừa trộm được nhưng dựa vào ý chí cầu sinh mãnh liệt, Ôn Như Ý trèo lên trên cây, bò trên bờ tường nhìn ngõ nhỏ ngoài tường, còn có âm thanh nhốn nháo truyền vào trong tai, đôi mắt lóe sáng.

Suýt chút nữa có thể nhảy ra ngoài.

Đang lúc nàng đủ sức lực chuẩn bị nhảy qua, trên đường mòn phía sau cây đại thụ của nàng, bỗng nhiên truyền đến tiếng nói chuyện.

“Lan huynh, nghe nói huynh lại thu cái mỹ nhân nhi mới, là hẻm Đông đậu hủ Tây Thi a,chậc chậc, ghê gớm, ghê gớm, không hổ là……”

Ôn Như Ý đôi tay bám ở trên tường, hai chân bắt đầu dùng sức trèo, ý đồ hướng lên trên thêm lực đạo giúp nàng ra ngoài.

Nhưng có lúc chính là như thế, càng sốt ruột càng làm không xong chuyện, Ôn Như Ý tay bám nhanh chóng không có lực, không chống đỡ nổi, có thể làm gì bây giờ, Ôn Như Ý nhanh chóng hướng về phía đại thụ bên cạnh dựa vào, muốn dùng cây để nàng ẩn nấp. “……"

tiếng động nhẹ nhàng càng ngày càng rõ, Phạm nhị thiếu đang nói chuyện bỗng nhiên biểu tình cứng lại, nhìn người cách đó không xa bám ở đầu tường, nỗ lực hướng phía cây đại thụ bên kia trốn, trên lưng còn cõng cái tay nải to như vậy, quay đầu nhìn Lệ Kỳ Sâm: “Nhà huynh cư nhiên còn có trộm dám đến.”

Không sợ bị rút gân lột da sao.

Ôn Như Ý nghe được người kia nói từ  “Dám”, thân mình không khỏi run lên.

Sau lưng vài đạo ánh mắt, trong đó một đạo đặc biệt sắc bén, mặc dù là không có chính diện đối mặt, Ôn Như Ý đều cảm giác được một trận hàn ý, còn có khi nghe được tên người kia từ đáy lòng dâng lên nỗi khủng hoảng.

Nàng không khỏi vươn tay, nắm lấy nhánh cây, kéo xuống tới, che ở trên đầu.

Phạm nhị thiếu cười cong eo: “Ha ha ha ha ha, nàng cho rằng chúng ta nhìn không thấy hả, còn có kẻ trộm ngu xuẩn như thế.”

Ôn Như Ý: “……”

Nguyệt hoa như luyện, màu áo gấm thiên thanh như rơi xuống một tầng sương hoa, Lệ Kỳ Sâm nhìn tay nàng nắm nhánh cây, cổ tay trắng nõn, một cái vòng tay bích thúy đặc biệt thấy rõ.

Hắn chậm rãi đi đến, bước chân trầm ổn, ánh mắt nội liễm, quanh thân không có  bất kỳ khí thế  sắc bén nào, lại khiến cho người ta cảm thấy hắn tôn quý vô cùng, con ngươi thâm thúy chặt chẽ khóa trụ bóng dáng của nàng, thanh âm hết sức lạnh lùng: “Xuống dưới.”

Chết rồi chết rồi, đi xuống nói khẳng định là xong đời rồi.

còn không bằng cố gắng chạy trốn.

Khoảnh khắc cầu sinh mãnh liệt bộc phát ra lực lượng lớn, Ôn Như Ý tức khắc nhanh chóng đạp chân, khiến cho nàng leo lên. Ôn Như Ý trong lòng vui mừng, chỉ cần nhấc chân trước lật qua là được một nửa.

Khi sắp thành công một bàn tay bắt được mắt cá chân của nàng.

Da thịt kề nhau, mắt cá chân nàng hơi lạnh, lại cọ vào lòng bàn tay hắn ấm nóng, Ôn Như Ý trong lòng khẩn trương phát điên, giãy giụa không ra, theo bản năng xoay người cúi đầu nhìn.

Vừa nhìn xuống, bốn mắt nhìn nhau, chạm phải cặp lạnh như băng kia, cảm giác sợ hãi nhất trong đầu ùa đến, Ôn Như Ý bị dọa lập tức cả người không có lực..

Tay chịu không nổi, chân không thể trèo lên đi, Ôn Như Ý trực tiếp từ trên tường rớt xuống dưới, còn rơi vào lòng Lệ Kỳ Sâm.

Xung quanh an tĩnh, an tĩnh đến gió thổi qua lá cây xào xạc đều đặc biệt bắt mắt.

Chỉ nghe thấy “Đinh” một tiếng, trong tay nải sau lưng Ôn Như Ý lòi ra một cái tiểu cô, rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, lăn vài vòng rồi đụng vào chân Lệ Kỳ Sâm, từ từ ngừng lại.

Ôn Như Ý nhìn gương mặt tuấn dật phi phàm trước mắt này, sinh ra đã có sẵn quý khí phong lưu, làm người hô hấp cứng lại, nhưng ý lạnh trong con mắt thâm thúy cũng rất sắc bén làm Ôn Như Ý tỉnh táo, nàng theo bản năng nuốt nước bọt.

Trong lòng dâng lên ý thức được nguy hiểm cùng ý cầu sinh, Ôn Như Ý nhắm mắt lại trực tiếp ngã xuống trên cánh tay hắn  “ Choáng” 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện