Edit: Tiểu Ngữ

Trong mắt Túc Ương hiện lên ánh sáng phức tạp, ngay cả Thủy Lung cũng không có phát hiện, hắn cười nói: “Chỉ là một gã đàn ông thôi mà, sau này ngươi muốn có bao nhiêu cũng được. Có lẽ, ngươi đa tình cũng là do ông trời chú định.”

Chân mày Thủy Lung giãn ra, cũng cười khẽ nói: “Nghe lời sư phụ nói, về sau ta nên cùng nhiều nam tử nảy sinh quan hệ như vậy à.”

“Chỉ cần ngươi thích.” Giọng điệu Túc Ương không có cảm xúc.

Thủy Lung không buông tha hắn: “Chỉ cần ta thích? Như vậy nếu gặp trường hợp giống Trưởng Tôn Vinh Cực thì sao? Có phải khi ta có chuyện cần nam nhân giúp đỡ, người nam nhân kia lại muốn ta, sư phụ vẫn có thể ngoảnh mặt làm thinh nữa không?”

Túc Ương mấp máy môi, muốn phản bác nhưng khi mở miệng cổ họng giống như bị tắc nghẽn.

Ánh mắt hắn đã không che giấu được phức tạp, nhìn Thủy Lung chậm rãi ngồi xuống, đưa tay muốn xoa đầu nàng, nửa đường lại ngừng lại, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Long Nhi, vi sư cũng vì muốn tốt cho ngươi, vì ngươi…”

Thủy Lung cảm thấy buồn cười trong lòng, mặt ngoài lại không có biểu hiện ra, chậm rãi nói: “Thật sự là vì muốn tốt cho ‘TA’ sao?”

Chữ ‘TA’ bị cắn chặt, chặt đến nỗi lưng Túc Ương thấp xuống một chút.

Thủy Lung không nhìn rõ biểu tình của hắn vì khuôn mặt chằng chịt vết sẹo, nhưng ánh mắt lại rất phức tạp, phức tạp giống như biển sâu thăm thẳm có thể nhấn chìm người, khiến mọi người vì hắn mà lo lắng. Ngay cả Thủy Lung nhìn ánh mắt phức tạp nùng sâu của hắn, tâm thần cũng bị ảnh hướng đau nhói lên. Nàng cảm thấy cặp mắt kia đã chịu quá nhiều đau khổ, thâm trầm, cặp mắt kia vốn nên chứa đựng phong lưu tiêu sái, tựa như giọt xuân.

Thủy Lung trầm mặc, không cách nào thăm dò tiếp nữa.

Giờ khắc này, trực giác giống như dã thú của nàng nói cho nàng biết, mặc kệ Túc Ương có mục đích gì, hắn thật sự có tình cảm với ‘Bạch Thủy Lung’, nếu không hắn sẽ không vì câu kia mà biến thành bộ dạng thế này.

Rất hiếm khi Thủy Lung nảy sinh cảm xúc thương hại đối với một người nam nhân, thế nhưng lúc này Túc Ương rõ ràng khiến nàng có cảm nhận đấy.

Trên người hắn gánh vác rất nhiều chuyện không thể cho người khác biết, không biết là do người khác gán ép hắn hay là tự hắn gán ép chính mình. Khi yên tĩnh thì thánh khiết tường hòa giống như Phật, rốt cuộc thì thứ gì đã đè ép vị thần này, khiến hắn vất vả như vậy? Cảm xúc Túc Ương chỉ bộc lộ trong nháy mắt, rất nhanh liền đem mọi cảm xúc ấy thu hồi, khuôn mặt đầy vết sẹo khiến người ta khó dò xét hắn có biến sắc hay không.

Hắn nhìn Thủy Lung, muốn nói lại thôi.

Thủy Lung thở dài một hơi, chủ động nói: “Trước khi Trưởng Tôn Vinh Cực phản bội ta, ta sẽ không tổn thương hắn.”

“Ta sẽ không buông tha thân phận Bạch Thủy Lung này, lãnh thổ thành Nam Vân viết tên ta, người trong thiên hạ đều biết Võ vương phi chính là Bạch Thủy Lung ta, ta cũng không dự định vứt bỏ mọi thứ mình vất vả có được.”

Mặc kệ là thành Nam Vân hay là Trưởng Tôn Vinh Cực.

Thân là hải tặc, đồ bị nàng thu vào tay, nàng chưa bao giờ vứt bỏ hoặc chắp tay tặng cho người khác.

Túc Ương không có phản ứng, lúc này hắn thật sự giống như pho tượng phật, đem mọi cảm xúc thu lại hết, không để lộ bất kì sơ hở nào.

Thủy Lung nghiêng đầu nhìn hắn, mỉm cười: “Kì thật cuối cùng sư phụ có thể nói cho ta biết mọi việc, không cần từ từ sắp xếp mọi chuyện như vậy. Nếu mọi chuyện có lợi cho ta, ta nhất định sẽ chủ động phối hợp.”

“Ai kêu ngươi là Túc Ương, sư phụ của ta.”

Câu cuối cùng khiến Túc Ương có chút phản ứng.

Trong nháy mắt hiện lên ánh sáng, lại thu liễm ẩn giấu.

Chính là vì ta là Túc Ương, sư phụ của ngươi sao?

“Ta muốn diệt Tây Lăng quốc.” Túc Ương khẽ nói.

Thủy Lung giật mình, nhận ra hắn không nói giỡn. Nhưng mà có diệt nước Tây Lăng hay không, có liên quan gì tới chuyện nàng lấy Phượng Nhãn Quả xong liền rời khỏi Trưởng Tôn Vinh Cực? Chẳng lẽ sợ nàng và Trưởng Tôn Vinh Cực có dính dấp, e sợ thân phận vương gia của Trưởng Tôn Vinh Cực gây ra chuyện bất lợi cho ta?

Đây cũng coi là lí do đi, Thủy Lung cảm thấy sự việc mơ hồ không chỉ ngừng ở đây.

Túc Ương nhìn sâu Thủy Lung, nói: “Tây Lăng nhất định bị diệt, vi sư nhất định sẽ làm, Tiểu Long Nhi có vì người trong lòng mà bỏ mặc vi sư không?”

Thủy Lung cười nói: “Tây Lăng làm sao có thể nói diệt liền diệt đơn giản như vậy chứ? Ngươi quá mức coi thường bọn họ rồi đó.”

Túc Ương chau mày: “Trả lời câu hỏi của ta.”

Thủy Lung nhíu mày, nói: “Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, ta không có tinh thần lăn lộn với nước bùn.”

Ánh mắt Túc Ương có thất vọng cũng có thoải mái, nhẹ giọng nói với Thủy Lung: “Tiểu Long Nhi, ngươi có biết hay không, chỉ cần ngươi không buông tha thân phận Bạch Thủy Lung, chung quy ngươi vẫn hãm sâu vào trong nước bùn.”

Thủy Lung không nhanh không chậm nói: “Cho dù có lún sâu vào, ta muốn làm cái gì cũng chỉ có ta mới có quyền quyết định, bất cứ ai cũng đừng hòng điều khiển ta.”

Thân thể Túc Ương cứng đờ, muốn nói gì đó lại nặng nề nuốt xuống.

Thủy Lung từ bãi cỏ đứng lên, phủi phủi những cọng cỏ dính trên quần áo, cười với Túc Ương: “Không có chuyện gì thì ta về trước đây.” Từ lúc rời khỏi phủ Võ vương đến giờ đã gần hai canh, lấy tính cách Trưởng TÔn Vinh Cực, lát nữa nàng về chắc chắn sẽ đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng giận dỗi của hắn rồi.

Thật là phiền phức!

Thủy Lung buồn rầu nghĩ trong bụng, trong lòng lại không chút thấy chán ghét hay là mất kiên nhẫn.

Túc Ương nhìn nàng nhẹ nhàng bay qua tường rời đi, đợi tới lúc không nhìn thấy bóng nàng mới thì thào nói: “Tiểu Long Nhi, thân phận của ngươi quyết định ngươi không thể bình yên sống qua ngày, chỉ lo cho bản thân mình.”

Hắn nhìn qua chỗ Thủy Lung ngồi, trên bãi cỏ bị đè ép, khóe miệng lộ ra nụ cười ôn nhu lại có chút đau khổ, khẽ nói: “Ngươi vẫn quật cường như vậy, ngươi kêu vi sư đem mọi chuyện nói hết cho ngươi biết, nếu ngươi biết tất cả, không những không chấp nhận mọi chuyện, còn đối nghịch với vi sư, ngươi bảo vi sư nên làm gì mới tốt?”

“Tiểu Long Nhi, vi sư không thể nói, người vi sư không muốn tổn thương nhất chính là ngươi.”

Lời nói thì thầm của Túc Ương bay theo gió, truyền vào lỗ tai Thủy Lung vừa mới đi không bao lâu.

Thủy Lung vẫn dùng cách leo tường vào phủ Võ vương, ám vệ bên người nàng phát hiện nàng trở về, tự nhiên sẽ không ngăn cản. Nàng mới trở về phòng ngủ, chuẩn bị thay quần áo, liền thấy Mộc Tuyết đứng bên ngoài chờ.

Vừa thấy Thủy Lung, Mộc Tuyết liền đi về phía nàng, nhẹ giọng nói: “Lung tỷ tỷ vừa rời đi, trong cung liền có người đến truyền lời, kêu vương gia và tỷ vào cung, chuyện có liên quan đến Phượng Nhãn Quả.”

Nghe tới Phượng Nhãn Quả, Thủy Lung liền nổi lên hứng thú, hỏi: “Trưởng Tôn Vinh Cực?”

“Vương gia ở trong viện.” Mộc Tuyết như nghĩ đến điều gì đó, nhẹ giọng cười nói: “Người trong cung đến không gặp Lung tỷ tỷ ở trong phủ, liền mời vương gia vào cung một chuyến. Thế nhưng vương gia nói phải chờ Lung tỷ tỷ về dùng bữa, không đáp ứng.”

Nhớ lại sắc mặt của công công khi ấy, Mộc Tuyết cảm thấy rất thú vị.

Từ những giải thích của Mộc Tuyết, Thủy Lung cũng đoán ra được hình ảnh lúc đó, khóe miệng không khỏi giương lên.

Hai người nở nụ cười đi vào trong viện, đúng lúc thấy Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi trong viện. Khuôn mặt vốn không chút biểu cảm, lạnh lùng như tảng băng, trái lại biểu lộ vài phần cảm xúc. Một cơn gió lạnh thổi qua, thổi khiến Mộc Tuyết lạnh run, không cần nhìn cũng biết Trưởng Tôn Vinh Cực đang ghen, vội vã lui vè sau cách Thủy Lung một chút.

Thủy Lung đi tới, ngồi bên cạnh Trưởng Tôn Vinh Cực: “TRong cung phái người đến sao?”

“Ừ.” Lần này Trưởng Tôn Vinh Cực không có ôm nàng.

Thủy Lung nhìn sắc trời một chút, chậm rì rì nói: “Hiện giờ vào cung vừa vặn đúng giờ ăn cơm trưa, thái hậu sẽ hạ lệnh bảo chúng ta ở lại dùng bữa. Bây giờ ăn no rồi, vào cung ăn không vô, sẽ làm mất mặt thái hậu.

Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh nhạt nói: “Không sao.”

Thủy Lung nghiêng mắt nhẹ nhàng đánh giá hắn, thầm nghĩ Con Mèo này đúng là muốn ăn cơm với mình, hay là muốn ăn bánh cá nướng? Ý nghĩ này khiến nàng buồn cười rất nhiều, không muốn tiếp tục trêu hắn nữa, nói: “Giờ ăn cơm trưa thì quá sớm, không biết bánh cá nướng làm xong chưa? Nếu xong rồi thì đóng gói mang theo ăn trên đường vào cung cũng được.”

Mắt Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn người đối diện, trong mắt có chút mềm mại, nói: “Thật là ham ăn!”

Cái này còn không phải vì ngươi hay sao, lúc đó dọc đường đi coi ai ăn nhiều hơn, liền biết kẻ ham ăn là ai! Trong lòng Thủy Lung thầm nói như vậy, liếc nhìn khuôn mặt tuấn mĩ vô cùng của Trưởng Tôn Vinh Cực, đứng dậy đi về phía phòng ngủ: “Ta đi thay quần áo.”

Trường Tôn Vinh Cực gật đầu.

Hắn không thích trên người của Thủy Lung có nhiều mùi vị khác, bộ đồ nàng đang mặc, cộng thêm son phấn coi như xong, nhưng còn có một mùi vị xa lạ nữa, có chút giống mùi hương hoa sen, lại có thêm một chút gì đó, mùi vị rất kì lạ, giống như phật lại tựa như ma.

Mùi này không phải là mùi của nữ tử, nói cách khác A Lung nói có chuyện phải làm đó là đi gặp một gã nam nhân nào đó.

Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực trầm xuống, cố gắng giữ vững lí trí mới không đi hỏi nàng.

Mộc Tuyết cảm thấy Trưởng Tôn Vinh Cực kì quái, Thủy Lung vừa đi, hơi thở của hắn liền biến hóa, làm cho Mộc Tuyết hoảng sợ.

Nếu không phải ở gần Trưởng Tôn Vinh Cực trong thời gian dài, biết hắn không làm mình bị thương, e rằng nàng sẽ giống như ngày xưa bị hắn hù dọa, nghi ngờ hắn hắn sẽ làm chuyện xấu với Thủy Lung.

Chốc lát, Thủy Lung mặc quần áo màu đỏ đi ra, rửa sạch son phấn trên mặt, khuôn mặt vốn có hiện ra. Đầu tóc được búi đơn giản, dùng một sợi dây lụa màu đỏ cột lại tóc đen, đen và đỏ xen kẽ nhau, tạo nên sự mạnh mẽ, đơn giản đem tầm mắt mọi người hấp dẫn đi.

Trưởng Tôn Vinh Cực thấy nàng đi ra liền đứng lên, đi tới bên cạnh người nàng, mũi thở nhẹ lại rung rung, giống như đang ngửi thứ gì đó. Ngửi một hồi không còn ngửi thấy mùi vị làm hắn khó chịu, mới thư giản ra một chút, đưa tay cầm tay nàng: “Đi thôi.”

Thủy Lung để mặc hắn dẫn đi.

Một chiếc xe ngựa đậu ngoài phủ Võ vương, chừng ba con ngựa kéo xe, chiếc xe kia nhìn sơ liền biết nó rộng rãi và lỗng lẫy cỡ nào. Bảo châu lắc lư dưới ánh mặt trời chói chang, ba con ngựa này tràn đầy tinh lực, nói là ngựa quý cũng không sai.

Đi tới trước xe ngựa, lúc Thủy Lung chuẩn bị lên xe, lại bị Trưởng Tôn Vinh Cực ôm ngang, bế một cái liền lên xe.

Một màn này rơi vào trong mắt hơn trăm người bên ngoài, lại bị sợ hết hồn. Có lẽ không bao lâu nữa, chuyện này sẽ được chuyển thành vô số các phiên bản tin đồn khác nhau, mọi người trong thành Kỳ Dương đều biết.

Vừa vào xe ngựa, ngay cả Thủy Lung cũng không nhịn được cảm thán, Trưởng Tôn VInh Cực đúng là biết hưởng thụ.

Bên ngoài xe ngựa đã đủ xa xỉ, bên trong lại xa xỉ hơn gấp mười lần.

Nhìn giường nhỏ, bàn nhỏ, cái chăn lót màu trắng như tuyết, mỗi thứ đều được làm rất tinh xảo, chất lượng đều không tầm thường. Chỉ nhìn cái chăn màu trắng, Thủy Lung liền không nỡ đem giày bẩn giẫm lên, liền cởi giày để ở bên ngoài chăn lót, lúc đặt một chân lên chăn mềm thì cảm thấy một trận mềm mại mát mẻ truyền từ lòng bàn chân đến.

Cái chăn này thế mà mát lạnh, không phải vì bị thấm ướt mà lạnh, giống như vốn dĩ đã mát mẻ như ở trên băng tuyết, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Cái cảm giác này, lại khiến Thủy Lung cảm thán Trưởng Tôn Vinh Cực biết hưởng thụ.

Bấy giờ, Trưởng Tôn Vinh Cực đã cởi giày đi tới, dáng vẻ lười biếng dựa vào bàn nhỏ, vươn tay đem Thủy Lung kéo vào lòng, ngay sau đó gõ vào thùng xe hai cái.

Hai tiếng thùng thùng vang lên, xe ngựa liền rung rung, bánh xe truyền ra âm thanh rất nhỏ, nên xe ngựa bắt đầu di chuyển về phía trước.

Đoạn đường từ phủ Võ vương đến hoàng cung không ngắn, Thủy Lung lười biếng nằm trên trong lòng TRưởng Tôn Vinh Cực, trong lòng chợt nhớ đến chuyện Túc Ương nói, không thèm nhìn TRưởng Tôn Vinh Cực, nói: “Tây Lăng quốc đối với ngươi như thế nào?”

“Hử?” Trưởng Tôn Vinh Cực không hiểu rõ câu hỏi không đầu không đuôi của nàng.

Hắn nhìn mặt Thủy Lung, vì nàng nằm trong lòng hắn, mắt rũ nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mi dài cong vuốt của nàng, căn bản không nhìn rõ vẻ mặt của nàng. Ánh mắt từ khuôn mặt nàng nhìn xuống thân thể nàng, rồi đến làn váy, sau đó lại nhìn về phía đôi chân mang tất của nàng.

Nhớ tới nàng có đôi chân cực kì đáng yêu, vừa trắng vừa mịn, mềm mại tựa như bánh bao, nhưng lại mềm mại hơn bánh bao rất nhiều.

Hắn vừa nghĩ, liền đem Thủy Lung kéo qua một cái, kéo đôi tất của nàng xuống, để lộ ra đôi chân nhỏ trắng noãn, đáy mắt hiện lên tia sáng yêu thích, dùng bàn tay nắm lấy chân nàng.

Thân thể Thủy Lung vốn rất mẫn cảm, lại bị hắn nắm, lòng bàn chân không khỏi bị nhột, đầu ngón chân cũng cuộn lại. Thủy Lung lạnh lùng nhìn lườm người nào đó đang chơi đùa rất vui vẻ, thấy hắn không có hành động quá mức liền nói: “Hiện tại thế cục Tây Lăng không ổn định, bên ngoài có Lâu Dương và ngoại bang dòm ngó, bên trong các vị hoàng tử có quyền lực đấu đá với nhau, nếu một ngày nào đó Tây Lăng đối mặt với nguy cơ diệt quốc, ngươi sẽ làm gì?”

Tâm tư của Trưởng Tôn Vinh Cực đều đặt trên người nàng, thờ ơ nói: “Giết.”

"Giết cái gì?" Thủy Lung hỏi.

“Người xâm phạm và gây loạn cho Tây Lăng quốc.” TRưởng Tôn Vinh Cực nắm đầu ngón chân của nàng, ú nu ú nần, thật đáng yêu.

Nhìn nụ cười tươi trên mặt hắn, thật khó có thể tin được hắn đang nói đến chuyện thiết huyết tàn khốc.

Thủy Lung nghi hoặc: “Năm đó Tây Lăng và Lâu Dương có sớm có xích mích, sao ngươi không giết?”

Trường Tôn Vinh Cực nhàn nhạt nói: “Chút chuyện này không thể tiêu diệt một quốc gia.”

Thủy Lung tỉnh ngộ: “Ý ngươi nói, chỉ cần không diệt Tây Lăng, như vậy ngươi sẽ không quản nó ra sao?”

Trưởng Tôn Vinh Cực gật đầu, quay lại nhìn nàng nói: “Phiền phức.” Trong mắt hắn lộ ra vẻ chán ghét: “Đã rất nhiều chuyện rồi, giờ lại quản lí chuyện của nước nhà, lại thiếu thời gian ở bên cạnh A Lung.”

Thủy Lung nghe xong không nhịn được cười ra tiếng.

Có vô số người thèm khát ao ước có được vị trí kia, tranh đoạt ngươi sống ta chết, ngược lại hắn lại chê vị trí đó phiền phức. Ý nghĩ như vậy thật có chút trẻ con lại cực kì cuồng vọng, để người khác nghe nhất định sẽ nghĩ Trưởng Tôn Vinh Cực cuồng vọng lại thiếu hiểu biết, nhưng trong mắt Thủy Lung nàng lại thấy hắn rất cá tính, rất khí phách, rất đáng yêu.

Một người có tính cách vui buồn khó đoán, làm việc quỷ dị, thậm chí từng bị phản bội, là tà ma ngoại đạo trong mắt mọi người, không được người đời tiếp nhận, thậm chí là e sợ. Mà khi người này có đủ bản lĩnh và thực lực, cá tính bọn họ mới thật sự trở thành cá tính, hoàn toàn có thể đem tâm tình biểu hiện ra ngoài, thích là thích, không thích là không thích, mặc kệ ánh mắt của người khác.

Trong mắt Thủy Lung, Trưởng Tôn Vinh Cực chính là người như vậy, ở chung với hắn một thời gian sẽ bị hắn hấp dẫn, cảm thấy mọi hành vi của hắn đều thẳng thắn đáng yêu.

Đương nhiên nàng không phủ nhận, tính cách Trưởng Tôn Vinh Cực như vậy cũng là nhân vật nguy hiểm, bị mọi người e ngại, bài xích cũng là chuyện bình thường.

Trưởng Tôn Vinh Cực nghe nàng cười hài lòng, biết nàng vui vẻ vì lời hắn nói, trong lòng hắn cũng bị vui lây.

Thủy Lung cười đủ, thở hổn hển mấy cái: “Theo lời ngươi nói, trừ phi Tây Lăng đối mặt với nguy cơ diệt quốc, bằng không ngươi sẽ không ra tay can thiệp bất kì chuyện gì của Tây Lăng.”

Trường Tôn Vinh Cực gật đầu.

Thủy Lung nhún vai: “Lấy cục diện hiện tại, không nói tới ngoại bang xâm phạm, các hoàng tử của Tây Lăng cũng không chịu an phận, nếu để các hoàng tử diệt Tây Lăng quốc, chẳng lẽ ngươi sẽ giết các hoàng tử? Nếu các hoàng tử bị giết hết, không phải ngươi sẽ lên ngôi làm hoàng đế sao? Tây Lăng không cần đổi họ sao?”

Trường Tôn Vinh Cực không chút suy nghĩ nói: “Không thuận mắt.”

“À.”

Thủy Lung suy nghĩ về tin tức nàng nhận được trong cuộc đối thoại với Trưởng Tôn Vinh Cực.

Một, Trưởng Tôn Vinh Cực không có nặng lòng trung thành với Tây Lăng, nhưng không muốn Tây Lăng bị diệt. Hai, hắn không muốn làm hoàng đế, cũng không muốn đôi họ Tây Lắng quốc, chỉ cần là người mang họ Trưởng Tôn, ai làm hoàng đế cũng đều như nhau.

“Sao A Lung lại có hứng thú với chuyện này?” Trưởng Tôn Vinh Cực hỏi.

Thủy Lung nói đùa: “ Ta nghĩ nếu ta muốn mưu quyền soán vị, ngươi sẽ làm gì?”

Nếu người trong hoàng thất Tây Lăng hoặc là người ngoài nghe thấy lời này, nhất định là bị tội lớn. Thế nhưng, nàng không sợ Trưởng Tôn Vinh Cực, bởi vì nàng biết Trưởng Tôn Vinh Cực sẽ không định tội nàng, thậm chí sẽ không trách nàng.

Quả nhiên, Trưởng Tôn Vinh CỰc không có chút dấu hiệu tức giận nào, trái lại nghiêm túc nhìn nàng, đủ để thở ba hơi, mới mở miệng hỏi: “A Lung thật sự muốn sao?”

Thủy Lung cười khanh khách, đúng là hắn tin?

Trường Tôn Vinh Cực thấy nàng không nói lời nào. Cho là nàng ngầm đồng ý. Động tác vuốt ve bàn chân trần của nàng bắt đầu chậm lại, chậm rì nói: “Nếu A Lung muốn làm, không phải là không được, có thể mặc kệ chuyện quốc gia, hàng đêm sênh ca không lo chuyện triều chính trở thành hôn quân. Đợi A Lung chơi chán hoặc là diệt quốc thì chọn vị minh quân khác để đổi là được.”

“Cười khúc khích.” Thủy Lung bị chọc cười lần nữa. Nàng cuộn cuộn tóc đen rũ trước ngực hắn, nói: “Ngươi đúng là kiêu căng.”

Lời này nếu rơi vào tai Trưởng Tôn Lạc Dần, không bị tức chết mới là lạ.

Trưởng Tôn Vinh Cực lại cầm chặt chân trần của nàng, ánh mắt không chút thay đổi nhìn hắn.

Hắn nghiêm túc vì nàng lên kế hoạch, nàng lại không tin tưởng hắn.

"Ta đùa giỡn một chút mà thôi, hoàng đế là nghề nghiệp bận rộn nhất, ngươi lười làm, ta càng lười.” Thủy Lung cười đứng dậy, đem hộp đựng thức ăn đặt trên bàn nhỏ mở ra, lấy bánh cá nướng và các điểm tâm đặt lên bàn, vừa cười nói: “Nếu như ngày nào đó ta làm hoàng đế, thiên hạ nhất định không có chỗ cho ta dung thân.”

Trường Tôn Vinh Cực lắc đầu, "Sẽ không."

“Vì sao?” Thủy Lung cầm miếng bánh cá nhỏ đút cho Trưởng Tôn Vinh Cực ăn.

Trường Tôn Vinh Cực sung sướng cười khẽ, cắn một cái nhai nuốt mới nói: “Trong thiên hạ này, chỉ cần ta còn sống một ngày, tất nhiên sẽ có chỗ cho nàng dung thân.”

"Nếu như ngươi chết thì sao?” Thủy Lung không nể tình hỏi.

Trưởng Tôn VInh Cực nói: “Ta sẽ không để cho nàng sống một mình.”

"Thật đáng sợ à ~" Thủy Lung cười tủm tỉm nói, giọng điệu không chút sợ hãi.

Trưởng Tôn Vinh Cực bị vẻ mặt của nàng chọc cười, tiếng cười dễ nghe truyền vào tai nàng.

Chỉ là lúc này hai người nói đùa không ngờ rằng tương lai lời nói đùa này lại là lời tiên tri, tương lai sẽ thành sự thật.

--- Đừng bị nội dung bên trên hù dọa, xin hãy tin tưởng tác giả, đây là truyện sủng, tuyệt đối, nhất định, xác định không ngược!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện