Edit: Tiểu Ngữ

Đại sảnh đột nhiên im lặng. Sauk hi mọi người nhìn thấy hành động của Trưởng Tôn Vinh Cực đều ăn ý yên tĩnh lại. Không khí yên tĩnh quỷ dị như thế này, giống như có người cố ý xếp đặt từ sớm.

Đối với bầu không khí yên lặng quỷ dị này, Trưởng Tôn Vinh Cực không chút bị ảnh hưởng, hắn cầm tay Thủy Lung đi tới trước mặt người chủ trì hôn lễ.

Người chủ trì hôn lễ nhìn vào ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực liền run rẩy trong lòng, liền vội vã bắt vào chuyện chính.

Nghỉ lễ thành thân từ xưa tới nay đều như vậy. Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái. Khi giọng nói của người chủ trì hôn lễ vang lên thì bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ, khách mời liền tập trung vào đôi tân nhân đang làm theo lời người chủ trì, buổi lễ kết bái chấm dứt.

Diện mạo của Thủy Lung bị khăn hỉ che lại, nên không có ai nhìn thấy vẻ mặt của nàng. Chỉ nhìn vào khí chất trên người nàng thì cũng không thua kém Trưởng Tôn Vinh Cực là bao. Thật đúng là một đôi vợ chồng khiến người khác hâm mộ.

Lễ bái đường kết thúc, Thủy Lung sắp được đưa về tân phòng, ngồi chờ chú rể Trưởng Tôn Vinh Cực.

Trưởng Tôn Vinh Cực nắm tay nàng, bộ dạng không muốn nàng đi, hoặc là muốn cùng đi với nàng.

Thấy vậy, thái hậu trêu ghẹo: “Vinh Nhi, mau buông tay. Phá hư quy củ sẽ gặp điềm xấu.”

Thái hậu đã mở miệng, Thủy Lung lập tức dùng sức rút tay khỏi lòng bàn tay Trưởng Tôn Vinh Cực, Thủy Lung nhìn liếc qua hướng Trưởng Tôn Vinh Cực xuyên qua khăn hỉ , sau đó liền xoay người để Mộc Tuyết dìu đi.

Khoảng cách giữa tân phòng và đại sảnh có chút xa, Thủy Lung không thể lấy khăn hỉ xuống, dọc đường đi dĩ nhiên phải cẩn thận từng li từng tí rồi.

Hai người đi ra khỏi đại sảnh, trên đường đến tân phòng, đột nhiên từ phía trước có một làn gió thơm đụng tới.

Mắt Mộc Tuyết vốn không tốt, người lại ở phía xa nên nàng không chú ý tới, khi người đến gần trong gang tấc thì nàng muốn phản ứng đều không kịp, vì vậy liền đụng vào nhau.

May mắn, người đụng tới là một cô gái nhỏ nhắn, mặc quần áo màu xanh nhạt, lực đụng không lớn nên không có làm tân nương ngã xuống đất, làm mất mặt tân nương.

Mộc Tuyết vội đỡ Thủy Lung, nhìn nữ tử quỳ gối trên đất lạnh giọng: “Ngươi đi đường như thế nào vậy?”

“Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết! Cầu Vương phi tha mạng!” Giọng nói nữ tử mặc quần áo xanh nhạt vang lên, sợ hãi run cầm cập.

Thủy Lung cảm thấy vạt áo mình bị ướt, chóp mũi ngửi được mùi thơm của rượu, không cần vén khăn hỉ lên cũng biết, kẻ quỳ dưới đất kia chính là tỳ nữ bưng rượu, vì gấp gáp bưng rượu tới đại sảnh cho nên mới đi đụng vào nàng, đem rượu hất lên quần áo nàng.

Bởi vì tỳ nữ quỳ dưới đất, Thủy Lung rũ mắt xuống có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của ả xuyên qua khăn hỉ.

Thủy Lung khẽ cười một tiếng, ngồi xổm xuống, lấy khăn tay từ trong ống tay áo ra, giúp tỳ nữ lau hai gò má và tay bị dính rượu, mềm nhẹ nói: “Ngươi không cố ý phải không?”

Tỳ nữ bị động tác dịu dàng của nàng hù ngây người, ngay cả âm thanh cũng run dữ dội, đáp lời: “Nô tỳ không cố ý, nô tỳ không cố ý, cầu xin vương phi đại nhân đại lượng bỏ qua cho nô tỳ!”

Thủy Lung gật đầu nói: “Nếu không cố ý đương nhiên ngươi vô tội.” Dứt lời liền đem khăn tay nhét vào ống tay áo nữ tỳ đó: “Tự ngươi lau đi, đừng để bộ dạng nhếch nhác như vậy.”

“Cám ơn vương phi!” Tỳ nữ không dám cự tuyệt, vội dập đầu tạ ơn.

Thủy Lung không để ý tới ả nữa, nhẹ nhàng gật đầu với Mộc Tuyết.

Mộc Tuyết không nói gì thêm, tiếp tục dìu Thủy Lung về tân phòng.

Lúc hai người đi ngang qua tỳ nữ, ả vẫn quỳ trên mặt đất không hề nhúc nhích. Một hồi sau, ả mới cẩn thận ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn về phía trước, không thấy bóng dáng Thủy Lung và Mộc Tuyết, mới thở hắt ra, vẻ mặt không còn yếu đuối sợ sệt như trước.

Ả chậm rãi đem bình rượu và khay thu dọn, lúc chuẩn bị rời đi liền ngừng chân lại. Cau mày đem khăn tay màu đỏ trong tay áo lấy ra, nhẹ nhàng vung lên muốn vứt bỏ, nửa đường lại ngừng lại.

Ở chỗ này bất cứ lúc nào cũng có người đi qua, nếu bị người của Bạch Thủy Lung nhìn thấy, biết ả đem đồ của nàng vứt bỏ, coi lòng tốt của nàng là lòng lang dạ thú, e là chọc giận nàng, gây thêm phiền phức không cần thiết cho bản thân.

Vừa nghĩ như vậy, tỳ nữ liền đem khăn tay nhét vào tay áo, nhanh chân đi về phía đại sảnh.

Trong đại sảnh rất náo nhiệt, thái hậu và Trưởng Tôn Lạc Dần còn chưa có rời đi, đặc biệt ngồi chung bàn ăn với Trưởng Tôn Vinh Cực, nói chuyện với hắn.

Lúc tỳ nữ tới đại sảnh, không có ai chú ý tới ả.

Ả và các tỳ nữ khác đều như nhau, đi chung quanh rót rượu không thì gắp thức ăn cho khách, đem mọi công việc của tỳ nữ làm rất thuần thục.

Tầm mắt thái hậu nhẹ lướt qua người ả, ý cười trên môi càng nồng.

Lúc này bên tân phòng.

Tân phòng được bố trí rất tươi vui lại xa hoa lãng phí. Gấm đỏ trên giường lớn hấp dẫn ánh mắt người nhìn, bên trong còn có mùi thơm nhàn nhạt lửng lờ trôi, kết hợp với bố trí trong phòng, bầu không khí trong phòng liền trở nên đặc biệt, khiến không khí trong phòng trở nên mập mờ mê hoặc.

Sau khi Mộc Tuyết đẩy cửa vào, dìu Thủy Lung vào bên trong, để cho nàng ngồi xuống giường.

Thủy Lung vừa ngồi xuống, liền đưa tay kéo kéo quần áo.

Mộc Tuyết thấy vậy liền hỏi: “Tiểu thư thấy nóng à? Ngươi cố đợi nhịn một chút. Trước khi vương qua trở về, không được làm loạn trang dung.” (*Trang dung: trang phục và dung mạo)

Thủy Lung giải thích: “Quần áo ướt rồi.” Giọng điệu lộ ra bất mãn kèm nóng nảy.

Sắc mặt Mộc Tuyết hơi khó coi, liền nhẹ giọng: “Này… Hay là ta dùng khăn khô giúp tiểu thư lau.” Thấy Thủy Lung gật đầu, Mộc Tuyết liền rời đi. Nửa đường quay lại, không yên tâm nhìn Thủy Lung căn dặn: “Tiểu thư không được lộn xộn.”

“Biết rồi.” Thủy Lung khoát khoát tay, thái độ không nhịn được nữa.

Thấy vậy Mộc Tuyết mới chịu rời đi.

Nàng vừa đi ra ngoài, tân phòng liền đặc biệt yên tĩnh, chỉ còn Thủy Lung ngồi trên giường đỏ thẫm. Từ xa nhìn vào giống như một bức họa đỏ choét. Giường lớn màu đỏ, hỉ phục màu đỏ, căn phòng được bố trí mập mờ, đem nghiêm cẩn và phóng túng kết hợp dung hòa với nhau, dễ dàng kích thích dục vọng của người ta, khiến người ta không khỏi nhộn nhạo, mê loạn thần trí.

Kẽo kẹt ~

Âm thanh rất nhỏ những vẫn dễ để người ta phát hiện vang lên, nếu không để ý, sẽ cho nó là tiếng gió thổi hoặc là âm thanh của đậu phộng lăn.

Thủy Lung ngồi trên giường khẽ động, hỏi: “Vương gia?”

Thanh âm của nàng vang lên trong tân phòng rất rõ, nhưng không có tiếng trả lời.

“Vương gia?” Thủy Lung chưa từ bỏ ý định lại gọi, thanh âm mềm nhẹ lại lộ ra tiếng khàn khàn, làm người nghe không nhịn được mềm nhũn ra. Kế đó, thấy thân thể Thủy Lung cứng đờ, hai tay nắm chặt khăn trải giường, tựa như đang cố chịu đựng thứ gì đó, âm thanh khó chịu từ dưới khăn hỉ truyền tới: “Ưm… Nóng.”

Một tiếng hừ nhỏ, lại nói thì thầm, khiến không khí trong phòng đều biến đổi, xinh đẹp vô cùng.

Trong tân phòng yên tĩnh, đột nhiên xuất hiện một tiếng hít thở khác.

Tiếng hít thở ồ ồ truyền vào tai Thủy Lung càng lúc càng rõ, để cho nàng biết chủ nhân tiếng hít thở này đang tiến gần lại mình. Hiện tại, người này không che giấu nữa, thân ảnh cao lớn che trước mặt Thủy Lung.

Hắn đứng trước mặt của nàng.

Thủy Lung hiểu rõ nhưng không có hành động thiếu suy nghĩ, tay nắm chặt khăn trải giường đưa tới trước mặt người nọ, đầu ngón tay khẽ run, độ run rất nhỏ, dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người ta, ngón tay thon dài non mịn như ngọc điệp, ở trong căn phòng đỏ thẫm rất là tương phản, ngược lại càng trong sạch, quyến rũ, rung động lòng người hơn so với màu đỏ tươi.

“Đến.” Thủy Lung nói. Thanh âm độc đoán lộ ra chút khàn khàn, run rẩy. Làm người khác cảm nhận được sự mạnh mẽ đằng sau yếu đuối, tàn bạo đánh vào lòng ham muốn và xúc động yêu thương không ngừng tăng lên. Phối hợp cùng một chỗ tạo thành ham muốn khủng khiếp.

Nhan Thiếu Lân chưa từng có cảm giác như vậy, trái tim hắn đập dữ dội giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, dục vọng dâng lên không chịu bị lí trí khống chế.

Hắn đoán, tân nương đang ngồi trên giường chắc chắn đã trúng phải xuân dược cực mạnh rồi.

Bởi vì hôm nay, hắn đột nhiên nổi hứng chạy tới phủ Võ vương giúp vui. Có chút xấu xa muốn tới phá đám đôi vợ chồng hoàng thất danh chấn thành Kỳ Dương này một chút, ai ngờ hắn phát hiện trong tân phòng có một nam nhân mặc y phục dạ hành ẩn núp.

Người này không giống hắn.

Hắn gây rối chỉ vì hứng thú đùa chút chơi, không hề có ác ý. Người kia lại mặc y phục dạ hành, sớm có ý trốn trong tân phòng, nhìn thân thể nhỏ bé trong váy cưới màu đỏ ấy, khiến lòng trắc ẩn của hắn dâng lên.

Đây là Bạch Thủy Lung hung ác nhất thành Kỳ Dương mà mọi người nói hay sao? Nhìn cũng không khác các nữ tử bình thường lắm, thậm chí dáng người còn mỏng manh hơn mấy nữ tử khác nữa chứ, thắt lưng thật nhỏ, giống như chỉ hơi dùng sức một cái liền bẻ gãy.

Lại nói, thành thân là chuyện hạnh phúc nhất trong đời của nữ tử, nếu như bị người ta ám sát ở trong tân phòng, có chút đáng thương lại không thú vị.

Khi đó, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ như vậy, liền ra tay, đem người ẩn núp trong tân phòng bắt ra.

Chỉ là công phu của người nọ không kém, trong lúc nhất thời đã gây ra tiếng vang nhỏ, khiến tân nương phát hiện, tiếp đó liền nghe thấy nàng gọi… Vương gia! Thanh âm này truyền vào tai hắn, khiến trái tim hắn khẽ run, thầm nghĩ: Nghe đồn nữ tử này vừa hung dữ lại tàn bạo, thế mà giọng nói lại không thô tục, trái lại, giọng nói này mượt mà, thấm động lòng người. Thật kì quái!

Hắn còn đang cảm thán giọng nói của tân nương, chợt phát hiện giọng nói càng trở nên quyến rũ động lòng người, nghe nàng nói nóng, hắn liền đoán được mục đich của nam nhân núp trong tân phòng. Thì ra không phải đến ám sát, mà là muốn phá hủy sự trong sạch của nàng, khiến cho nàng biến thành trò cười cho thiên hạ ngay trong ngày thành thân.

Hơn nữa, dáng vẻ, lời nói và hành động của nàng… Rõ ràng là bộ dạng cố chống cự với xuân dược trong cơ thể.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện