Hồng lăng triền quấn, những chậu hoa muôn hồng nghìn tía hai bên đường đi, trên đường luôn có binh sĩ đóng giữ.
Tình huống này không giống ngày xưa, dân trong thành Kỳ Dương bừng tỉnh nhớ ra, thì ra là sắp tới ngày thành hôn của Bạch Thủy Lung và đường triều Võ vương, qua mấy ngày nữa sẽ thành thân.”
“Bạch Thủy Lung muốn lập gia đình?” Thái độ của dân chúng rất kì lạ.
Trước kia, Bạch Thủy Lung si mê Trưởng Tôn Lưu Hiến như thế nào người trong thành đều biết, cho tới khi hôn ước bị thay đổi, tuy rằng dân chúng thỉnh thoảng dị nghị một chút, nhưng không có ai nghĩ tới Bạch Thủy Lung sẽ cùng thành thân. Mãi cho đến giờ phút này, Trưởng Tôn Lưu Hiến mất tích một cách không rõ ràng, ngày cưới của Bạch Thủy Lung và Trường Tôn Vinh Cực gần đến, bọn họ cảm thấy rất quái lạ, cảm thấy mọi chuyện không chân thật lắm.
Vương gia kết hôn, tình cảnh đương nhiên sẽ náo nhiệt và rất xa hoa, chỉ cần nhìn hồng lăng giăng khắp thành, số chậu hoa bày đầy hai bên đường, chắc chắn tốn rất nhiều tiền của chứ không ít.
Một đội người mặc đồ đỏ tượng trưng cho ngày vui từ xa đi tới, đầu vai khiếng gánh nặng, vận chuyển từng cái hộp gấm xếp hàng nối đuôi đi vào phủ quận chúa, bước chân nhẹ nhàng không tiếng động, giống như vật đang khiêng trên vai rất nhẹ, rõ ràng những người này không phải là người dân lao động bình thường.
Dân chúng nhìn một màn này đều trợn to hai mắt, những người thích náo nhiệt kéo nhau chạy đến, thầm nghĩ không hổ là hôn lễ của hoàng thất, còn chưa bắt đầu đã phô trương như vậy.
Không chỉ có dân chúng trong thành nhìn thấy một màn này, ngay cả các quý tộc cũng nhìn thấy.
Lầu hai của Thái Bạch Lâu, không ít quý tộc ngồi gần lan can của lầu các, mắt nhìn về phía ngoài, vừa nhìn vừa nghị luận, đa số đều là không ảnh hưởng đến toàn cục, quả thật hành vi của Bạch Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực đều rất bá đạo và tàn khốc, khiến bọn họ không dám nói xấu sau lưng.
Trong lầu hai, Phương Tuấn Hiên và Lâm Chi Tiếu cũng có mặt.
Trước mặt hai người bày rất nhiều đĩa thức ăn ngon, nhưng dường như rất bị động đến, chỉ có vài bình rượu là trống rỗng. Phương Tuấn Hiền một tay cầm bình rượu tự rót tự uống, rót đầy lại ngửa đầu uống, uống xong lại tiếp tục rót, hoàn toàn là bộ dạng say rượu.
Lâm Chi Tiếu thấy vậy cũng không ngăn, tự mình thưởng thức rượu, sau đó để chén rượu xuống, khẽ nói: “Tuấn Hiền huynh, ta sắp phải rời đi rồi.”
Động tác uống rượu của Phương Tuấn Hiền hơi khựng lại, hỏi: “Vì sao?”
Lâm Chi Tiếu tùy ý cười: “Làm gì có vì sao? Ta vốn là người trong giang hồ, tới đây chỉ là vì muốn điều tra rõ chuyện kia thôi. Hiện tại, sự tình đã rõ ràng, ta cũng nên trở về.”
Phương Tuấn Hiền nặng nề buông chén rượu xuống: “Sự tình đã điều tra rõ? Tại sao ta không biết? Nàng ta thật sự đã nói ra chút chuyện gì à? Chuyện này là do ai gây nên, vì sao lại làm vậy? Trưởng Tôn Lưu Hiến hiện giờ đang ở đâu?”
Lâm Chi Tiếu bị hắn ép hỏi như thế, cũng không hề tỏ vẻ buồn bực, lạnh nhạt nói: “Theo suy nghĩ của ta, chuyện này là do Võ vương gây nên, vì sao thì ta không biết, cũng không điều tra ra được. Còn phần Trưởng Tôn Lưu Hiến ở đâu, ta cũng không tìm ra được.”
Phương Tuấn Hiền nghe xong, sắc mặt liền lạnh băng muốn mở miệng trách cứ. Nhưng Lâm Chi Tiếu đã giành trước hắn một bước, ngăn lại lời nói của hắn: “Tuấn Hiền huynh, ta nói điều tra rõ, chứ không có nói là có thể tìm ra. Cho dù ta tiếp tục ở lại chỗ này, cũng không thể tìm được tin tức gì, trừ khi ngươi muốn dùng biện pháp tra hỏi đối với Võ vương.”
Sắc mặt Phương Tuấn Hiên lạnh như tiền, mấp mái môi, không nói.
Lâm Chi Tiếu nói: “Chuyện của quốc gia, bọn ta là người giang hồ không thể tham sự, Tuấn Hiền huynh cũng nên hiểu rõ chỗ khó xử của chúng ta. Nhưng ngươi là bằng hữu của ta, trước khi ta rời đi, ta có lời này muốn khuyên huynh.”
“Mời nói.” Phương Tuấn Hiền đã tỉnh táo lại.
Lâm Chi Tiếu nhẹ giọng nói: “Tuấn Hiền huynh ngàn vạn lần không nên hành động theo cảm tính mà đi trêu chọc vào Võ vương, huynh nên làm người đứng ngoài cuộc xem trò vui tốt hơn nhiều.” Nói xong, hắn im lặng liếc nhìn Phương Tuấn Hiền, liền đứng dậy khẽ phất ống tay áo, động tác tùy ý thanh nhàn nhìn về Phương Tuấn Hiền: “Đa tạ mấy ngày qua được Tuấn Hiền huynh chiêu đãi, cáo từ.”
Nói xong, hắn xoay người, không để ý tới đám người quyền quý cạnh lan can liền nhảy vọt lên. Một trận kinh hô nhỏ vang lên, thân ảnh như chim yến bay vút lên trời cao, nhảy lên xuống trên vài cái nóc nhà, thân ảnh liền biến mất trong giây lát.
Phương Tuấn Hiền rũ mắt nhìn các món ăn trước mặt không hề bị động đến, lại nhìn chén rượu trong tay, nghiêng mắt liền nhìn thấy hồng lăng giăng ở ngoài, chợt thấy một cổ tức giận truyền lên đầu, cảm thấy đầu óc đau nhức, cáu giận đánh một quyền lên bàn.
Cách cách một tiếng, cái bàn bị hắn đánh thành từng mảnh nhỏ.
Thanh âm này kinh động đến các vị khách ở chung quanh, khiến bọn họ quay đầu lại nhìn hắn.
Phương Tuấn Hiền không để ý tới bọn họ, nhíu chặt mày, bỏ lại một thỏi bạc, liền xoay người rời đi.
Bên kia phủ quận chúa, Mộc Tuyết đang ở trong phòng đem sính lễ sắp xếp lại, lại sai người đem trà lên cho người chuyển sính lễ đến uống. Vẻ mặt của những người này đều rất kính cẩn, thấy người bưng trà đưa tới cũng không từ chối, mỗi người đều tự bưng trà lên uống, tốc độ giống như uống rượu, không giống như là vì mệt mỏi khát nước nên mới uống, trái lại tựa như đang hoàn thành nhiệm vụ.
Mộc Tuyết thấy vậy cũng không xoi mói, lại đem túi ngân lượng đã chuẩn bị từ trước giao cho bọn hắn, nhẹ giọng cười nói: “Các vị đại vất vả rồi.”
“Không vất vả.” Nam tử cao lớn đứng đằng trước đám người mở miệng, giọng điệu giống như bẩm báo mệnh lệnh. Sau đó nói với những người ở phía sau: “Còn không mau cảm ơn?”
Đám nam nhân đằng sau liền nhận lấy bao tiền Mộc Tuyết đưa, cũng không có coi bên trong có bao nhiêu bạc, mọi người đồng thanh nói cám ơn.
Mộc Tuyết liền hiểu rõ, mấy người này không phải là người vận chuyển sính lễ bình thường, họ dường như là người trong giang hồ, hơn nữa còn là dạng người có thế lực được dạy dỗ một cách nghiêm khắc. Nàng không có tìm tòi nghiên cứu bọn người này và thân phận của Trưởng Tôn Vinh Cực. Sauk hi biết rõ tác phong làm việc của bọn họ, nàng cũng không có làm nhiều lễ nghi rườm rà, liên cho bọn họ rời đi.
Tự mình tiễn nhóm người khiêng vác sính lễ ra khỏi phủ, lúc Mộc Tuyết trở về phòng, liền nhìn thấy Thủy Lung đang mở hộp sính lễ.
“Lung tỷ tỷ, tỷ cuối cùng cũng chịu xuất hiện.” Mấy ngày năm, Thủy Lung vẫn luôn ở trong thư phòng, không biết đang chơi trò gì, mặc kệ nàng khuyên như thế nào cũng không được.
Thủy Lung lấy một cây nhân sâm ngàn năm ra khỏi hộp, tầm mắt nhìn về phía trước, nói với Mộc Tuyết: “Ngươi nói, khi thành thân, ta sẽ có được Phượng Nhãn Quả, ta liền tìm thế thân để ở thành Kỳ Dương, đóng gói tài sản chuyển đến lãnh địa ở Nam Vân, như vậy có tính là quá đáng không?”
“Cái này…” Mộc Tuyết làm sao ngờ được Thủy Lung sẽ nói như vậy. Do dự một hồi, đối với Thủy Lung nói: “Sợ là Võ vương sẽ không đồng ý?”
Thủy Lung quay đầu nhìn Mộc Tuyết: “Hắn không đồng ý cũng không được, thiên hạ to lớn muốn tìm một người thì không dễ. Có lẽ ta còn có thể tạo ra một hiện trường bị cướp giả cho hắn nhìn, làm cho hắn không có cách trừng phạt ta.”
Mộc Tuyết kinh ngạc nhìn Thủy Lung, nhất thời không biết nói gì cho đúng. Nếu Lung tỷ tỷ thật sự làm như vậy, có phải hay không nói rõ lúc trước Lung tỷ tỷ đối xử đặc biệt với Võ vương là giả, Lung tỷ tỷ thật sự không có tình cảm với Võ vương? Từ đầu tới cuối chỉ là lợi dụng hắn thôi sao? Kỳ thật như vậy cũng tốt, chẳng những ứng với lời sư phụ nói, mục đích cũng đạt được, bình yên rời khỏi nơi thị phi này.
Nhưng là…
Mộc Tuyết không khỏi nhớ tới ngày xưa Trưởng Tôn Vinh Cực đối xử với Thủy Lung rất tốt, trong lòng có chút không nhẫn tâm được. Quá đáng sao? Nếu thật sự làm như vậy, đối với Trưởng Tôn Vinh Cực đúng là có chút quá đáng.
THủy Lung đem nhân sâm bỏ vào hộp: “Đáng tiếc.”
“Ừ?” Mộc Tuyết nhìn nàng.
Thủy Lung cười khẽ: “Đáng tiếc! Hắn không phải là đối thủ của ta, cũng không phải là người ngoài không có tình cảm.” Cho nên, nàng sẽ không làm như vậy.
Kiếp trước, thương trường như chiến trường, chỉ có ngươi lừa ta gạt, không phải nàng chưa từng làm những chuyện đê tiện, nhưng một chút bất an cũng không có, cùng lắm là bị người ta trả thù, nhưng mà có thể bị trả thù hay không thì còn phải nhìn bản lĩnh của hắn.
Chẳng qua, đối xử với Trưởng Tôn Vinh Cực như thế, trong lòng nàng lại cảm thấy không nỡ, những lời nói lúc nãy chỉ là xúc động bộc phát, một lần nữa cảm thấy tình yêu thật là khiến người ta trở nên kì lạ.
Địa vị của Trưởng Tôn Vinh Cực ở trong lòng nàng rất là đặc biệt, phải nói là từ kiếp trước tới nay chưa từng có, cho tới khi hắn xuất hiện mới có định vị này: Bạn đời.
Vị trí này không giống như là huynh đệ, không phải là bằng hữu, huấn luyện viên…
Nếu như hôm nay, Trưởng Tôn Vinh Cực là bằng hữu của nàng, nàng có thể bình tĩnh cùng hắn thương lượng hợp tác, lựa chọn cục diện toàn thắng cho hai bên. Mà không giống như hiện tại, phải suy nghĩ cho tâm tình của hắn, lo nghĩ bản thân có làm hắn bị thương hay không, có đưa hắn vào tình thế khó xử hay không?
Không nỡ!
Loại tâm tình này xuất hiện trên người nàng rất ít. Hôm nay, vì một Trưởng Tôn Vinh Cực lại không ngừng xuất hiện.
Mộc Tuyết nghe lời nói của nàng, cũng không hiểu vì sao lại thở nhẹ một hơi, buột miệng trêu ghẹo: “Chẳng lẽ là vì ngày mai phải xuất giá, Lung tỷ tỷ khẩn trương xấu hổ, mới nói ra những lời dọa nạt người khác?”
Thủy Lung không xấu hổ, không buồn bực: “Ngươi thấy bộ dạng này của ta giống khẩn trương, xấu hổ à?”
Mộc Tuyết vừa nghe, lại nhìn nụ cười thản nhiên của nàng, chợt cảm thấy thú vị.
“Quận chúa! Không xong!” Lúc này, ở ngoài cửa có một tiếng kêu hoảng hốt.
Nụ cười trên môi Thủy Lung và Mộc Tuyết đều đông cứng lại, cùng đi ra ngoài.
Người ở bên ngoài là đàn ông trung niên, mặc bố y màu lam, thấy Thủy Lung liền nhìn xuống, sốt ruột nói: “Tiểu nhân tham kiến quận chúa. Quận chúa, nơi sản xuất xà phòng thơm bị dột nước!”
“Cái gì?” Mộc Tuyết thấp giọng kinh hô, quay đầu nhìn về Thủy Lung, thấy vẻ mặt của nàng rất bình tĩnh, không nhìn ra vui giận.
Thủy Lung nhìn người đàn ông trung niên kia: “Vì sao bị dột nước?”
Người đàn ông trung niên sợ hãi đáp: “Nghe người ta nói, hình như có người có ý định phóng hỏa, không phát hiện có người phóng hỏa, chỉ thấy mũi tên lửa bắn đến.”
Thủy Lung híp mắt, cười khẽ: “Xem ra gần đây ta rất ôn hòa, lá gan của người nào người nấy đều to lên, từng người đạp trên đầu ta mà đi tiểu tiện.”
Lời này thật là thô tục, người ở chung quanh nghe được đều cảm thấy phát lạnh.
Mộc Tuyết lẳng lặng nhìn Thủy Lung, biết rõ Thủy Lung thật sự nổi giận rồi.
“Đi, đi xem một chút.” Thủy Lung dẫn đầu ra ngoài.
Người đàn ông trung niên vội vã đứng dậy, may mắn Thủy Lung không có trừng phạt hắn, cung kính theo sau lưng nàng.
Lần này ra ngoài, Thủy Lung không ngồi kiệu, nàng chọn cưỡi ngựa. Xung phong lên ngựa phi nhanh trên phố, liền đem cảnh sắc vui mừng thu hết vào mắt, nàng biết rõ những chuyện đều chuẩn bị cho Trưởng Tôn Vinh Cực, trong con ngươi của nàng hiện lên u ám.
Dân chúng nhìn thấy thân ảnh của nàng liền vội vã tránh đường, để cho nàng phóng ngựa chạy qua.
Khoảng chừng nửa nén nhan, Thủy Lung đã đến nơi sản xuất xà phòng thơm, nhìn thấy lửa cháy ở bên trong đã bị dập tắt, chỉ còn lại một đống hỗn độn.
Tình huống này không giống ngày xưa, dân trong thành Kỳ Dương bừng tỉnh nhớ ra, thì ra là sắp tới ngày thành hôn của Bạch Thủy Lung và đường triều Võ vương, qua mấy ngày nữa sẽ thành thân.”
“Bạch Thủy Lung muốn lập gia đình?” Thái độ của dân chúng rất kì lạ.
Trước kia, Bạch Thủy Lung si mê Trưởng Tôn Lưu Hiến như thế nào người trong thành đều biết, cho tới khi hôn ước bị thay đổi, tuy rằng dân chúng thỉnh thoảng dị nghị một chút, nhưng không có ai nghĩ tới Bạch Thủy Lung sẽ cùng thành thân. Mãi cho đến giờ phút này, Trưởng Tôn Lưu Hiến mất tích một cách không rõ ràng, ngày cưới của Bạch Thủy Lung và Trường Tôn Vinh Cực gần đến, bọn họ cảm thấy rất quái lạ, cảm thấy mọi chuyện không chân thật lắm.
Vương gia kết hôn, tình cảnh đương nhiên sẽ náo nhiệt và rất xa hoa, chỉ cần nhìn hồng lăng giăng khắp thành, số chậu hoa bày đầy hai bên đường, chắc chắn tốn rất nhiều tiền của chứ không ít.
Một đội người mặc đồ đỏ tượng trưng cho ngày vui từ xa đi tới, đầu vai khiếng gánh nặng, vận chuyển từng cái hộp gấm xếp hàng nối đuôi đi vào phủ quận chúa, bước chân nhẹ nhàng không tiếng động, giống như vật đang khiêng trên vai rất nhẹ, rõ ràng những người này không phải là người dân lao động bình thường.
Dân chúng nhìn một màn này đều trợn to hai mắt, những người thích náo nhiệt kéo nhau chạy đến, thầm nghĩ không hổ là hôn lễ của hoàng thất, còn chưa bắt đầu đã phô trương như vậy.
Không chỉ có dân chúng trong thành nhìn thấy một màn này, ngay cả các quý tộc cũng nhìn thấy.
Lầu hai của Thái Bạch Lâu, không ít quý tộc ngồi gần lan can của lầu các, mắt nhìn về phía ngoài, vừa nhìn vừa nghị luận, đa số đều là không ảnh hưởng đến toàn cục, quả thật hành vi của Bạch Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực đều rất bá đạo và tàn khốc, khiến bọn họ không dám nói xấu sau lưng.
Trong lầu hai, Phương Tuấn Hiên và Lâm Chi Tiếu cũng có mặt.
Trước mặt hai người bày rất nhiều đĩa thức ăn ngon, nhưng dường như rất bị động đến, chỉ có vài bình rượu là trống rỗng. Phương Tuấn Hiền một tay cầm bình rượu tự rót tự uống, rót đầy lại ngửa đầu uống, uống xong lại tiếp tục rót, hoàn toàn là bộ dạng say rượu.
Lâm Chi Tiếu thấy vậy cũng không ngăn, tự mình thưởng thức rượu, sau đó để chén rượu xuống, khẽ nói: “Tuấn Hiền huynh, ta sắp phải rời đi rồi.”
Động tác uống rượu của Phương Tuấn Hiền hơi khựng lại, hỏi: “Vì sao?”
Lâm Chi Tiếu tùy ý cười: “Làm gì có vì sao? Ta vốn là người trong giang hồ, tới đây chỉ là vì muốn điều tra rõ chuyện kia thôi. Hiện tại, sự tình đã rõ ràng, ta cũng nên trở về.”
Phương Tuấn Hiền nặng nề buông chén rượu xuống: “Sự tình đã điều tra rõ? Tại sao ta không biết? Nàng ta thật sự đã nói ra chút chuyện gì à? Chuyện này là do ai gây nên, vì sao lại làm vậy? Trưởng Tôn Lưu Hiến hiện giờ đang ở đâu?”
Lâm Chi Tiếu bị hắn ép hỏi như thế, cũng không hề tỏ vẻ buồn bực, lạnh nhạt nói: “Theo suy nghĩ của ta, chuyện này là do Võ vương gây nên, vì sao thì ta không biết, cũng không điều tra ra được. Còn phần Trưởng Tôn Lưu Hiến ở đâu, ta cũng không tìm ra được.”
Phương Tuấn Hiền nghe xong, sắc mặt liền lạnh băng muốn mở miệng trách cứ. Nhưng Lâm Chi Tiếu đã giành trước hắn một bước, ngăn lại lời nói của hắn: “Tuấn Hiền huynh, ta nói điều tra rõ, chứ không có nói là có thể tìm ra. Cho dù ta tiếp tục ở lại chỗ này, cũng không thể tìm được tin tức gì, trừ khi ngươi muốn dùng biện pháp tra hỏi đối với Võ vương.”
Sắc mặt Phương Tuấn Hiên lạnh như tiền, mấp mái môi, không nói.
Lâm Chi Tiếu nói: “Chuyện của quốc gia, bọn ta là người giang hồ không thể tham sự, Tuấn Hiền huynh cũng nên hiểu rõ chỗ khó xử của chúng ta. Nhưng ngươi là bằng hữu của ta, trước khi ta rời đi, ta có lời này muốn khuyên huynh.”
“Mời nói.” Phương Tuấn Hiền đã tỉnh táo lại.
Lâm Chi Tiếu nhẹ giọng nói: “Tuấn Hiền huynh ngàn vạn lần không nên hành động theo cảm tính mà đi trêu chọc vào Võ vương, huynh nên làm người đứng ngoài cuộc xem trò vui tốt hơn nhiều.” Nói xong, hắn im lặng liếc nhìn Phương Tuấn Hiền, liền đứng dậy khẽ phất ống tay áo, động tác tùy ý thanh nhàn nhìn về Phương Tuấn Hiền: “Đa tạ mấy ngày qua được Tuấn Hiền huynh chiêu đãi, cáo từ.”
Nói xong, hắn xoay người, không để ý tới đám người quyền quý cạnh lan can liền nhảy vọt lên. Một trận kinh hô nhỏ vang lên, thân ảnh như chim yến bay vút lên trời cao, nhảy lên xuống trên vài cái nóc nhà, thân ảnh liền biến mất trong giây lát.
Phương Tuấn Hiền rũ mắt nhìn các món ăn trước mặt không hề bị động đến, lại nhìn chén rượu trong tay, nghiêng mắt liền nhìn thấy hồng lăng giăng ở ngoài, chợt thấy một cổ tức giận truyền lên đầu, cảm thấy đầu óc đau nhức, cáu giận đánh một quyền lên bàn.
Cách cách một tiếng, cái bàn bị hắn đánh thành từng mảnh nhỏ.
Thanh âm này kinh động đến các vị khách ở chung quanh, khiến bọn họ quay đầu lại nhìn hắn.
Phương Tuấn Hiền không để ý tới bọn họ, nhíu chặt mày, bỏ lại một thỏi bạc, liền xoay người rời đi.
Bên kia phủ quận chúa, Mộc Tuyết đang ở trong phòng đem sính lễ sắp xếp lại, lại sai người đem trà lên cho người chuyển sính lễ đến uống. Vẻ mặt của những người này đều rất kính cẩn, thấy người bưng trà đưa tới cũng không từ chối, mỗi người đều tự bưng trà lên uống, tốc độ giống như uống rượu, không giống như là vì mệt mỏi khát nước nên mới uống, trái lại tựa như đang hoàn thành nhiệm vụ.
Mộc Tuyết thấy vậy cũng không xoi mói, lại đem túi ngân lượng đã chuẩn bị từ trước giao cho bọn hắn, nhẹ giọng cười nói: “Các vị đại vất vả rồi.”
“Không vất vả.” Nam tử cao lớn đứng đằng trước đám người mở miệng, giọng điệu giống như bẩm báo mệnh lệnh. Sau đó nói với những người ở phía sau: “Còn không mau cảm ơn?”
Đám nam nhân đằng sau liền nhận lấy bao tiền Mộc Tuyết đưa, cũng không có coi bên trong có bao nhiêu bạc, mọi người đồng thanh nói cám ơn.
Mộc Tuyết liền hiểu rõ, mấy người này không phải là người vận chuyển sính lễ bình thường, họ dường như là người trong giang hồ, hơn nữa còn là dạng người có thế lực được dạy dỗ một cách nghiêm khắc. Nàng không có tìm tòi nghiên cứu bọn người này và thân phận của Trưởng Tôn Vinh Cực. Sauk hi biết rõ tác phong làm việc của bọn họ, nàng cũng không có làm nhiều lễ nghi rườm rà, liên cho bọn họ rời đi.
Tự mình tiễn nhóm người khiêng vác sính lễ ra khỏi phủ, lúc Mộc Tuyết trở về phòng, liền nhìn thấy Thủy Lung đang mở hộp sính lễ.
“Lung tỷ tỷ, tỷ cuối cùng cũng chịu xuất hiện.” Mấy ngày năm, Thủy Lung vẫn luôn ở trong thư phòng, không biết đang chơi trò gì, mặc kệ nàng khuyên như thế nào cũng không được.
Thủy Lung lấy một cây nhân sâm ngàn năm ra khỏi hộp, tầm mắt nhìn về phía trước, nói với Mộc Tuyết: “Ngươi nói, khi thành thân, ta sẽ có được Phượng Nhãn Quả, ta liền tìm thế thân để ở thành Kỳ Dương, đóng gói tài sản chuyển đến lãnh địa ở Nam Vân, như vậy có tính là quá đáng không?”
“Cái này…” Mộc Tuyết làm sao ngờ được Thủy Lung sẽ nói như vậy. Do dự một hồi, đối với Thủy Lung nói: “Sợ là Võ vương sẽ không đồng ý?”
Thủy Lung quay đầu nhìn Mộc Tuyết: “Hắn không đồng ý cũng không được, thiên hạ to lớn muốn tìm một người thì không dễ. Có lẽ ta còn có thể tạo ra một hiện trường bị cướp giả cho hắn nhìn, làm cho hắn không có cách trừng phạt ta.”
Mộc Tuyết kinh ngạc nhìn Thủy Lung, nhất thời không biết nói gì cho đúng. Nếu Lung tỷ tỷ thật sự làm như vậy, có phải hay không nói rõ lúc trước Lung tỷ tỷ đối xử đặc biệt với Võ vương là giả, Lung tỷ tỷ thật sự không có tình cảm với Võ vương? Từ đầu tới cuối chỉ là lợi dụng hắn thôi sao? Kỳ thật như vậy cũng tốt, chẳng những ứng với lời sư phụ nói, mục đích cũng đạt được, bình yên rời khỏi nơi thị phi này.
Nhưng là…
Mộc Tuyết không khỏi nhớ tới ngày xưa Trưởng Tôn Vinh Cực đối xử với Thủy Lung rất tốt, trong lòng có chút không nhẫn tâm được. Quá đáng sao? Nếu thật sự làm như vậy, đối với Trưởng Tôn Vinh Cực đúng là có chút quá đáng.
THủy Lung đem nhân sâm bỏ vào hộp: “Đáng tiếc.”
“Ừ?” Mộc Tuyết nhìn nàng.
Thủy Lung cười khẽ: “Đáng tiếc! Hắn không phải là đối thủ của ta, cũng không phải là người ngoài không có tình cảm.” Cho nên, nàng sẽ không làm như vậy.
Kiếp trước, thương trường như chiến trường, chỉ có ngươi lừa ta gạt, không phải nàng chưa từng làm những chuyện đê tiện, nhưng một chút bất an cũng không có, cùng lắm là bị người ta trả thù, nhưng mà có thể bị trả thù hay không thì còn phải nhìn bản lĩnh của hắn.
Chẳng qua, đối xử với Trưởng Tôn Vinh Cực như thế, trong lòng nàng lại cảm thấy không nỡ, những lời nói lúc nãy chỉ là xúc động bộc phát, một lần nữa cảm thấy tình yêu thật là khiến người ta trở nên kì lạ.
Địa vị của Trưởng Tôn Vinh Cực ở trong lòng nàng rất là đặc biệt, phải nói là từ kiếp trước tới nay chưa từng có, cho tới khi hắn xuất hiện mới có định vị này: Bạn đời.
Vị trí này không giống như là huynh đệ, không phải là bằng hữu, huấn luyện viên…
Nếu như hôm nay, Trưởng Tôn Vinh Cực là bằng hữu của nàng, nàng có thể bình tĩnh cùng hắn thương lượng hợp tác, lựa chọn cục diện toàn thắng cho hai bên. Mà không giống như hiện tại, phải suy nghĩ cho tâm tình của hắn, lo nghĩ bản thân có làm hắn bị thương hay không, có đưa hắn vào tình thế khó xử hay không?
Không nỡ!
Loại tâm tình này xuất hiện trên người nàng rất ít. Hôm nay, vì một Trưởng Tôn Vinh Cực lại không ngừng xuất hiện.
Mộc Tuyết nghe lời nói của nàng, cũng không hiểu vì sao lại thở nhẹ một hơi, buột miệng trêu ghẹo: “Chẳng lẽ là vì ngày mai phải xuất giá, Lung tỷ tỷ khẩn trương xấu hổ, mới nói ra những lời dọa nạt người khác?”
Thủy Lung không xấu hổ, không buồn bực: “Ngươi thấy bộ dạng này của ta giống khẩn trương, xấu hổ à?”
Mộc Tuyết vừa nghe, lại nhìn nụ cười thản nhiên của nàng, chợt cảm thấy thú vị.
“Quận chúa! Không xong!” Lúc này, ở ngoài cửa có một tiếng kêu hoảng hốt.
Nụ cười trên môi Thủy Lung và Mộc Tuyết đều đông cứng lại, cùng đi ra ngoài.
Người ở bên ngoài là đàn ông trung niên, mặc bố y màu lam, thấy Thủy Lung liền nhìn xuống, sốt ruột nói: “Tiểu nhân tham kiến quận chúa. Quận chúa, nơi sản xuất xà phòng thơm bị dột nước!”
“Cái gì?” Mộc Tuyết thấp giọng kinh hô, quay đầu nhìn về Thủy Lung, thấy vẻ mặt của nàng rất bình tĩnh, không nhìn ra vui giận.
Thủy Lung nhìn người đàn ông trung niên kia: “Vì sao bị dột nước?”
Người đàn ông trung niên sợ hãi đáp: “Nghe người ta nói, hình như có người có ý định phóng hỏa, không phát hiện có người phóng hỏa, chỉ thấy mũi tên lửa bắn đến.”
Thủy Lung híp mắt, cười khẽ: “Xem ra gần đây ta rất ôn hòa, lá gan của người nào người nấy đều to lên, từng người đạp trên đầu ta mà đi tiểu tiện.”
Lời này thật là thô tục, người ở chung quanh nghe được đều cảm thấy phát lạnh.
Mộc Tuyết lẳng lặng nhìn Thủy Lung, biết rõ Thủy Lung thật sự nổi giận rồi.
“Đi, đi xem một chút.” Thủy Lung dẫn đầu ra ngoài.
Người đàn ông trung niên vội vã đứng dậy, may mắn Thủy Lung không có trừng phạt hắn, cung kính theo sau lưng nàng.
Lần này ra ngoài, Thủy Lung không ngồi kiệu, nàng chọn cưỡi ngựa. Xung phong lên ngựa phi nhanh trên phố, liền đem cảnh sắc vui mừng thu hết vào mắt, nàng biết rõ những chuyện đều chuẩn bị cho Trưởng Tôn Vinh Cực, trong con ngươi của nàng hiện lên u ám.
Dân chúng nhìn thấy thân ảnh của nàng liền vội vã tránh đường, để cho nàng phóng ngựa chạy qua.
Khoảng chừng nửa nén nhan, Thủy Lung đã đến nơi sản xuất xà phòng thơm, nhìn thấy lửa cháy ở bên trong đã bị dập tắt, chỉ còn lại một đống hỗn độn.
Danh sách chương