Con phố phong trần (1) có rất nhiều ngõ nhỏ. Người không quen biết địa hình ở khu này rất dễ bị lạc đường.

Chỗ người áo lam đánh nhau là ở phía sau Xuân Ý lâu, ít có người ở. Nếu như không phải kiếm khí của bọn họ không cẩn thận đánh tới căn phòng của Thủy Lung, Thủy Lung cũng sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.

Thủy Lung đi vào ngõ hẻm không lâu liền ngửi thấy mùi máu tanh.

“Tiểu..tiểu thư chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, được không?” Khi đi theo phía sau của Thủy Lung, nhìn thấy một người mặc áo đen nằm chết trên đất, sắc mặt của Ngọc Hương liền trắng bệch, môi run rẩy cầu xin Thủy Lung.

Thủy Lung không thèm để ý nàng, ngồi xổm xuống bên cạnh người chết lục lọi trên người hắn, mò lấy túi tiền suy nghĩ một chút, trên mặt cười cười nói: “Sát thủ quả nhiên là nghề nghiệp song cao, trên người mang tiền không ít.”

Ngọc Hương không có nghe rõ ràng hỏi: “ Cái gì song cao?”

Thủy Lung nói: “Thu nhập cao, nguy hiểm cao.”

Ngọc Hương nghe nàng nói có chút ù ù cạc cạc không hiểu rõ lắm, đến khi suy đoán ra ẩn ý trong lời nói, môi tái nhợt mấp máy không nói được lời nào.

Một đường cướp đoạt được hai mươi cái túi tiền của thích khách, cuối cùng Thủy Lung cũng nhìn thấy được thi thể của người áo trắng.

Người áo trắng bị một kiếm đâm trúng tim mà chết, không có tiếng động nằm trên mặt đất, đầu đội mũ sa nghiêng qua một bên, lộ ra vẻ mặt không thể tin cùng không cam lòng trước khi chết, hắn trợn to con mắt chết làm cho thân thể Ngọc Hương run lẩy bẩy, không muốn đến gần.

Thủy Lung tìm được túi tiền trên người của thích khách áo trắng, còn có một khối lệnh bài gỗ có khắc hoa văn đặc biệt.

Lệnh bài này… Quả nhiên là người của Ngọc lâu.

Để lệnh bài vào trong túi, Thủy Lung đi vài bước thì tìm được người áo lam.

Ban đầu nhìn tình huống, hắn không có bị thương mới đúng, thế mà hắn ngoài ý muốn co giật rơi xuống đất, không biết là bị đánh lén hay là có bệnh không thể nói.

Thủy Lung đi đến bên cạnh thân thể của người áo lam, đưa tay hướng cổ hắn thăm dò mạch đập.

Hàn quang chợt quét qua.

Thủy Lung kịp thời né tránh nhưng cánh tay vẫn bị đâm thủng, ánh mắt lạnh nhạt của nàng trở nên lãnh đạm sắc bén. Nếu nàng không né tránh kịp, thì mũi kiếm đã đâm thủng trái tim của nàng, bị mất mạng.

“Nha ~ tiểu thư người không sao chứ!” Ngọc Hương thấy một màn như vậy, giả bộ hoảng sợ kinh hô.

Thủy Lung không để ý tới nàng ta, bàn tay dự định bắt mạch lại biến trở thành long trảo (2), bóp lấy cổ của người áo lam.

Người áo lam bị bóp cổ, không rên một tiếng, ngay cả một chút biểu cảm đau đớn cũng không có, sâu kín (3) nhìn Thủy Lung.

Sắc trời u ám, trong ngõ hẻm nhỏ cũng như vậy.

Tầm mắt của Thủy Lung cũng nhìn rõ ràng trường bào mà nam nhân này mặc không phải màu lam, mà là một màu xanh biêng biếc u buồn lại trong sáng. Tóc đen rối tung che khuất nửa khuôn mặt của hắn, khuôn mặt bị ánh sáng lờ mờ che dấu, hai con ngươi tối đen sáng ngời như muốn đâm khoét vào người khác.

“Buông ra.” Hắn nói chậm rãi. Tiếng nói khàn khàn, giống như ngủ vẫn chưa tỉnh, nhẹ nhàng bay bổng hòa quyện với uể oải nghe ra thật mê hoặc.

Thủy Lung lại nghe ra bên trong giọng điệu nhẹ nhàng bay bổng này, có ẩn chứa uy nghiêm và nguy hiểm rất đáng tin.

“Thân thể của ngươi không khỏe, đứng dậy không nổi đâu. Ta xách ngươi đứng lên.” Thủy Lung mỉm cười đầy thiện ý nói.

Tay bóp cổ hắn dùng sức nâng lên. Tuy thân thể của nàng không còn nội lực, nhưng sức lực thì có.

Ánh mắt sáng ngời khiếp người của nam nhân kia giảm bớt lạnh lùng, hiện lên kinh ngạc cùng tức giận, người bị hắn nhìn chăm chú có ảo giác như bị xé rách thành từng mảnh.

Lúc này, bầu trời nồng đậm mây đen giống như bị khí thế lạnh thấu xương của người này xé ra một đạo khe hở, ánh trăng chiếu khắp mọi nơi.

Hắn có dung mạo thánh khiết, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, tuyệt luân giống như hội tụ mọi nét đẹp của đất trời ban tặng, ngay cả ánh trăng cũng lưu luyến hắn, quanh quẩn quanh thân hắn không chịu biến mất, giống như thần tiên hiện hình.

Làn da hắn trong sáng như nguyệt, ngũ quan đẹp như họa, hai hàng lông mày đen như mực, chạm đến tóc mai; bạc mỏng môi đỏ như máu, gợi cảm không thể tưởng tượng nổi nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác nguy hiểm, lạnh lẽo; ánh mắt thanh khiết lạnh như băng, không hề che giấu, như rơi vào hồ nước tĩnh lặng, thanh trong phản chiếu dương quang lấp lánh. Cái khí thế lẫm liệt lạnh thấu xương kia giúp cho người ta không nhìn lầm giới tính của hắn.

Thủy Lung hơi ngẩn ra, đây là người sao? Khí thế lẫm liệt khiến người ta phải giật mình của nam nhân kia chỉ là ảo giác? Bỗng nhiên nhắm mắt lại che kín tròng mắt, toàn thân yên tĩnh lộng lẫy sáng sủa, giống như thần tiên ngủ say.

“Tiểu thư?” Ngọc Hương đi tới, khi thấy rõ dung mạo nam tử, vẻ mặt dại ra. Người này là ai? Tại sao còn anh tuấn hơn cả đệ nhất mỹ nam Tây Lăng quốc – Khánh vương gia!

Thủy Lung đem nam nhân bị hôn mê quăng xuống đất, lục lọi trên người của hắn, phát hiện trên người của nam nhân này không có tiền, chỉ có duy nhất một miếng ngọc bội. Ngọc bội rất quý giá, điêu khắc Long Tường, ở giữa có viết chữ.

Ngọc Hương kinh hô: “Tiểu thư, đây là ngọc bội của vương gia, người này là vương gia!”

Thủy Lung lạnh nhạt gật đầu, đem ngọc bội quăng cho Ngọc Hương, qua loa băng bó miệng vết thương ở trên tay, lại khiêng nam nhân có thân phận đáng nghi kia đi ra ngoài.

Ngọc Hương trợn mắt há mồm, chạy chậm vài bước đuổi kịp, hỏi: “Tiểu thư muốn dẫn vương gia đến y quán sao?”

Thủy Lung nói: “Tiểu quan quán.” (4)

“… Cái gì …cái gì?” Ngọc Hương nghĩ rằng mình đã nghe lầm.

Thủy Lung mỉm cười nói: “Ngọc Hương, chúng ta sắp phát tài, bề ngoài của tên này, giá trị liên thành.” (7)

Ngọc Hương nghĩ rằng, ngươi thật sự bị điên rồi đúng không? Kinh hô: “Tiểu thư, người này là vương gia!”

Thủy Lung thản nhiên liếc nàng một cái: “Chỉ dựa vào một miếng ngọc bội liền có thể chứng tỏ hắn là vương gia? Ngươi gặp qua vị vương gia này chưa?”

Ngọc Hương ngập ngừng lắc đầu, Tây Lăng quốc có mấy vị vương gia nàng ta đều nghe nói qua, nhưng không có may mắn gặp qua, một người cũng không có. Nhưng mà…

“Nếu thế cũng không thể chứng minh hắn không phải vương gia a.”

Thủy Lung lãnh đạm nói: “Ngươi không nói, ta không nói, ai biết.”

Ngọc Hương xiết chặt ngọc bội trong tay, ánh mắt rũ xuống trong mắt xuất hiện một ánh sáng khác thường.

Đối diện Xuân Ý lâu có một tòa tiểu quan quán tên gọi là Thanh Phong lâu, Thủy Lung khiêng một nam nhân đi vào đưa tới một trận ồn ào huyên náo.

Một chén trà thời gian trôi qua, Thủy Lung trên mặt mang theo mỉm cười đi ra, tay đếm xấp ngân phiếu đang cầm.

“Ngọc Hương, đi tìm chỗ bán ngọc bội này đi.”

Ngọc Hương nói: “Tiểu thư, chuyện này…”

Thủy Lung cười nói: “Đi nhanh về nhanh, ta ở Xuân Ý lâu chờ ngươi, sau khi trở về ta chia cho ngươi một nửa bạc.”

Ngọc Hương ngập ngừng một chút, cúi đầu nói: “Vâng, nô tì đi ngay.” Người liền chạy đi không thấy bóng.

Đôi mắt của Thuỷ Lung chợt lóe, trở về Xuân Ý lâu.

Lúc nàng trở về phòng ‘Thu Cúc’, nhìn thấy Tiểu Ngư Nhi đã tới ở bên trong.

Tiểu Ngư Nhi là một thiếu niên tuấn tú, trên người mặc một bộ trường bào màu xanh, không mang theo những vật trang sức không cần thiết, ngồi ngay ngắn giống như một gốc cây trúc xanh, người xưa có câu: Thanh cao ngạo tính (5). Nhưng mà vẻ mặt của hắn rất thờ ơ, thờ ơ đến mức không có cảm xúc, nếu nhìn kỹ vào ánh mắt của hắn, sẽ phát hiện bên trong không có gì là văn nhân (6) kiêu ngạo thanh cao. Ngược lại, hoàn toàn lạnh lùng, thỉnh thoảng còn lóe lên hàn quang lạnh thấu xương.

“Ngươi có rất nhiều biện pháp để sai khiến nha đầu kia rời đi, cần gì phải đem ngọc bội đưa cho nàng ta, chẳng lẽ ngươi tin tưởng nàng ta sẽ nghe lời người đi làm chuyện ngươi giao cho à?” Vừa mới mở miệng, Xuân Nương liền nói chuyện này.

Thủy Lung cũng không kỳ quái vì sao nàng ấy biết mọi việc làm của nàng, lạnh nhạt nói: “Cho nàng ta một cơ hội.”

Xuân Nương cười duyên, “Ngươi cho nàng ta cơ hội, nàng ta còn ghi hận ngươi đấy.”

Thủy Lung không thèm để ý, dù sao cũng là người đầu tiên nàng nhìn thấy khi đi vào thế giới này, Bạch Thủy Lung trước kia đích thực không được mọi người yêu thích, tỳ nữ tạo phản cũng không có gì khó hiểu. Hiện giờ, Ngọc Hương vẫn chưa làm chuyện gì gây phiền toái cho nàng, liền cho nàng ta một cơ hội.

Tuy rằng Thủy Lung đoán đúng, Ngọc Hương sẽ không dựa vào lời của nàng mà làm. Vậy thì làm theo quyết định được rồi.

Xuân Nương thấy vẻ mặt đạm mạc của nàng, ngồi ngay ngắn trên ghế dựa dáng vẻ lười biếng, lại có một cổ nói không ra được cao thâm khó lường, trong lòng càng cảm thấy phải kinh ngạc, lại hỏi: “ Ngươi thiếu ngân lượng rất nhiều sao? ”

Nhắc tới tiền, Thủy Lung nở nụ cười, “Hiện tại không thiếu .”

Xuân Nương bất đắc dĩ nói: “Ngươi muốn bạc còn sợ không có hay sao, cần gì bán người ta, gặp phải phiền phức lớn rồi.”

Thủy Lung vuốt ve vết thương trên cánh tay, trong mắt thoáng qua một ít tia sáng, mỉm cười nói: “Đáng lẽ ra ta định cứu hắn, nhưng hắn suýt chút nữa giết ta, ta đem hắn bán coi như hắn được hời rồi.”

Xuân Nương im lặng không nói được lời nào.

Đối nam nhân mà nói, bị bán làm tiểu quan, so với bị ngươi giết chết còn khó chịu hơn!

Tiểu Ngư Nhi cầm thuốc kim sang dược đi đến bên cạnh Thủy Lung, lẳng lặng nhìn nàng, âm thanh không mang theo tình cảm nói: “Chữa thương.”

Thủy Lung tùy ý xé rách ống tay áo, lộ ra làn da trắng nõn như ngọc, đưa cánh tay cho Tiểu Ngư Nhi. Không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Ngư Nhi và Xuân Nương, đối với Tiểu Ngư Nhi nói: “Giúp ta truyền tin với sư phụ, nói với hắn ta muốn khôi phục nội lực, tiếp đó mau chóng đưa phương pháp qua đây.”

Tiểu Ngư Nhi vừa thoa thuốc cho nàng, vừa gật đầu.

Xuân Nương muốn nói lại thôi.

Thủy Lung lãnh đạm nói: “Nếu lão nhân gia không đồng ý, nói với hắn ta đã tỉnh ngộ rồi, ta đã không còn tình cảm gì đối với Vũ vương nữa, hắn biết ta sẽ không nói dối ở phương diện này.”

“Thủy Lung, ngươi nói thật sao?” Xuân Nương kinh ngạc hỏi.

Thủy Lung lạnh nhạt nói: “Một nam nhân thôi mà.”

Ánh mắt không có tình cảm của Tiểu Ngư Nhi cũng bộc lộ ra cảm xúc.

“Chủ nhân đã thay đổi.”

“Nga ~” Thủy Lung xua tay, cảm thấy cánh tay không đau như trước, liền dùng tay được băng bó kỹ nhéo nhéo hai gò má của Tiểu Ngư Nhi một cái: “Du Ngôn thích hay không thích?”

“…” Tiểu Ngư Nhi tên thật là Du Ngôn, yên lặng cách xa bàn tay của nàng.

Xuân Nương ngẩn ra sau, vui vẻ cười rộ lên khanh khách khanh khách.

__________________________________

(1) Ý chỉ mấy chỗ kinh doanh thanh lâu, kỹ viện gom chung lại trong một khu phố.

(2) Dùng tay cân nhắc xem đồ nặng nhẹ như thế nào, trọng lượng được tính bằng tay.

(3) Lãnh: lạnh rét. Duệ: nhìn sâu xa.

(4) Móng vuốt của rồng.

(5) Sâu kín: trong trường hợp này chỉ sự tăm tối, ý nói cái nhìn như cửu u nơi âm phủ.

(6) Giống thanh lâu.

(7) Vô giá.

(8) Trong sạch kiêu ngạo.

(9) Người có học thức.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện