Edit: Tịch Ngữ
Một nam tử mặc trường bào màu đen ôm sát người xuất hiện.
“Chu Nhi.” Thanh âm khàn khàn gọi tên Chu Giáng Tử, trong giọng nói lấp đầy cảm xúc. Chỉ một tiếng gọi là có thể cảm nhận được thâm tình nồng đậm của hắn, si tình nhìn nữ tử trước mắt.
Chu Giáng Tử lạnh mặt xuống, vươn tay tát vào mặt nam nhân một cái: “Ai cho phép ngươi gọi ta như vậy?”
Gương mặt màu lúa mạch của nam nhân bị tán nghiêng sang một bên, một chốc liền sưng vù lên. Thương tổn trong đáy mắt chợt lóe lên, im lặng nhìn Chu Giáng Tử. Vẻ mặt nam nhân kia không chút giận dữ, còn có chút dung túng.
Chu Giáng Tử không chút suy nghĩ liền tát thêm cái nữa, giống như muốn trút hết nhận: “Sao không lên tiếng? Có phải bị ta đánh nên tức giận lắm đúng không? Ngươi nói đi?”
Khóe miệng nam nhân kia chảy máu: “Không.”
“Không?” Chu Giáng Tử bật cười, nụ cười ngọt ngào giống như đóa hoa bạch trà vừa nở, trong đáy mắt đều là hèn mọn, khinh bỉ: “Tư Quy, ngươi thật hèn nhát, rất rất hèn nhát, bị ta đánh không đánh trả lại thì thôi, lại còn cam tâm tình nguyện chịu đánh? Chỉ vì yêu ta? Ha ha, thật buồn cười.”
Tư Quy im lặng, hắn không giỏi nói chuyện. Trước mặt người con gái này, hắn thật sự rất hèn mọn, bởi vì trái tim của hắn đã sớm rơi vào tay nàng. Dù biết tất cả những ngọt ngào, đáng yêu nàng đối với hắn đều là giả tạo, cố tình hắn vẫn để nàng lừa, thể xác và tinh thần bị lừa sạch sẽ, đã sớm nhập vào ma đạo, không thể quay đầu.
“Sao hả? Đau lắm à?” Chu Giáng Tử cười ngọt ngào, xoa xoa hai gò má sưng vù của hắn, động tác nhẹ nhàng, đáy mắt tràn ngập quan tâm, rõ ràng trái ngược với nụ cười trào phúng trên môi, nhẹ giọng nói: “Tư Quy, Tư QUy, ta không có cố ý. Ngươi biết không? Hôm nay, ta vào cung bị người khác chọc tức, con tiện nhân kia dám bắt nạt ta. Trong lòng ta rất khó chịu, trên đời này chỉ có ngươi cưng chiều ta, để ta trút giận, khiến ta hài lòng.”
Tư Quy không nói gì hết, vươn tay xoa đầu ả, im lặng an ủi: “Ta vẫn ở bên cạnh nàng.”
“Ta biết, ta biết chứ.” Chu Giáng Tử cười: “Cho dù có chết, ngươi cũng sẽ không rời bỏ ta. Vì đối với ngươi mà nói, rời xa ta, còn khó chịu hơn cả chết, đau khổ không thể nào diễn tả thành lời, đúng không?”
… Phải.
Tư Quy mấp máy môi, không tiếng động đáp lời.
Từ lúc gặp được nàng, bị nàng giả vờ cứu giúp, hắn liền không thể quay đầu. Hết lần này tới lần khác bị nàng lợi dụng rồi tổn thương, lần lượt bị thương chịu đau khổ, sau đó được nàng dịu dàng an ủi, không biết từ khi nào, những chuyện ấy đã tập thành thói quen, dần dà chết lặng.
Hắn biết rõ bản thân hèn hạ bao nhiêu, nhưng tình cảm đã trói buộc linh hồn hắn, khiến hắn không có biện pháp rời đi. Ít nhất, nàng cần hắn, nàng chỉ bộc lộ cảm xúc thật trước mặt hắn, khi nàng chịu uất ức liền tìm hắn trút hết bực dọc, không phải sao? (Tịch Ngữ: Ôi má! Cái thằng điên. Đúng là 1 cặp xứng đôi.)
Tư Quy đau khổ suy nghĩ, từng cơn đau nhức nhói cả lòng.
"Tư Quy, Tư Quy." Chu Giáng Tử nhẹ giọng gọi tên hắn, càng ngày càng đến gần hắn, dùng thân thể ma sát lên người hắn: “Chỉ cần không đuổi ngươi đi, những chuyện khác, chỉ cần ta lên tiếng ngươi nhất định sẽ làm được, phải không? Ngươi đã nói, ngươi đáp ứng với ta rồi.”
Đối mặt với chuyện cô gái mình yêu chủ động thân mật, làm sao thân thể hắn không phản ứng. Tư Quy có phản ứng, thế nhưng đau khổ trong đáy mắt lại càng đậm. Không biết từ lúc nào, cùng nàng ở chung một chỗ, cảm xúc ngọt ngào đã trở thành chất độc, khiến hắn cảm thấy chua chát nhiều ngọt, đâm vào trái tim hắn, càng thêm khắc sâu.
“Phải.” Âm thanh Tư Quy khàn khàn.
Chu Giáng Tử khẽ cười rộ lên, tiếng cười thanh thúy dễ nghe, giống như đứa trẻ ngây thơ, ngửa đầu lên nhìn hắn: “Vậy ngươi đi báo thù cho ta, giúp ta giết chết Bạch Thủy Lung. À, không được, không được… ngươi giúp ta làm nhục Bạch Thủy Lung trước mặt Võ vương đi!”
Thân Thể Tư Quy chấn động, cổ họng hắn khô khốc: “Nàng muốn ta cùng với nữ tử khác…”
Vẻ mặt hắn vẫn nghiêm nghị lạnh lùng như cũ, giống như không hề sợ hãi, thế nhưng đôi mắt kia lại tiết lộ tình cảm chân thật của hắn, dày vò khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Chu Giáng Tử nhận thấy hắn không được tự nhiên, chân mày nhíu chặt, lạnh giọng: “Sao? Ngươi không muốn? Thôi, ta cũng không làm khó ngươi, cùng lắm thì ngươi mang Bạch Thủy Lung đi, tìm đại một người nào đó làm nhục ả là được, chỉ cần để Võ vương tận mắt chứng kiến là tốt rồi… À, toàn bộ dân chúng nhìn thấy càng tốt!
Tư Quy nhìn nàng thật sâu, không nói gì.
Tuy đã quen với sự bạc tình lợi dụng hắn, mọi cảm xúc gần như chết lặng. Nhưng đây là lần đầu tiên, nàng vì một nam nhân khác mà bắt hắn đi cưỡng hiếp một nữ tử, cảm giác đau xót tràn ngập trong lòng, kích thích tàn bạo trong lòng hắn, thế nhưng vẫn không đạt được điểm đột phá. Đối với nàng, hắn không bao giờ gây ra chuyện tổn tại nàng được, vì nàng, hắn càng ngày càng không nhận ra chính mình được nữa.
“Không biết nói à? Mỗi ngày theo ta như một kẻ câm vậy?” Chu Giáng Tử không chiếm được đáp án, sắc mặt liền không tốt, dứt khoát buông tay rời khỏi lòng ngực hắn, hai tay khoanh trước ngực nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi không muốn? Được, ngay cả chuyện này cũng không làm được, ta còn giữ ngươi lại để làm gì? Cút! Ta không muốn thấy mặt ngươi!”
Sauk hi nghe lời ả, con ngươi Tư Quy co rụt, hiện ra đau khổ và hung ác. Chu Giáng Tử không chút e sợ nhìn ánh mắt đó của hắn, bộ dạng cao ngạo tựa như ăn chắc hắn, nhìn chằm chằm chờ hắn thỏa hiệp.
“Ta đáp ứng nàng.” Tư Quy trả lời một cách khô khốc.
“Ta liền biết là Tư Quy tốt với ta nhất mà.” Chu Giáng Tử vừa nghe, sắc mặt liền cười rặng rỡ như hoa. Lần nữa chủ động tiến vào lòng hắn, ánh mắt nhìn hắn không hề có yêu thương, chỉ có đắc ý.
Trái tim Tư Quy lại đau thắt, ta đã từng hứa, nhất định sẽ đối xử tốt với nàng. Nhưng hứa hẹn của nàng là gì? Có phải nàng đã quên sạch sẽ rồi, phải khống? Hai tay hắn run run ôm nàng, khàn giọng:” Ta không có cách bảo đảm hoàn thanh nhiệm vụ.”
“Làm sao không.” Chu Giáng Tử rất có lòng tin với hắn, giọng điệu mang theo chút uy hiếp: “Ngươi là một trong số mười danh bài sát thủ đứng đầu giang hồ ‘Nại Hà Kiều Dân Tư Quy Lộ’ Tư Quy. Chỉ cần ngươi muốn làm, một Bạch Thủy Lung nho nhỏ làm sao có thể là đối thủ của ngươi?”
Tư Quy mấp máy môi, thủy chung không ra tiếng. Hắn biết, dù hắn có giải thích nhiều, Chu Nhi cũng sẽ nghĩ hắn đang mượn cớ, sẽ không vui.
Một Bạch Thủy Lung thì không sao, nhưng đằng sau nàng ấy có ẩn giấu rất nhiều thứ, bên người Bạch Thủy Lung còn có Trưởng Tôn Vinh Cực khó lường, ngay cả Tật Phong Thủ và Huyễn Âm Yêu Oa cũng theo bên cạnh hắn, thân phận và công lực của Trưởng Tôn Vinh Cực là gì? “Tư Quy, ta muốn ngươi.” Chu Giáng Tử không có chú ý tới vẻ mặt Tư Quy, cả người ả liền dính sát vào người Tư Quy, vẻ mặt hàm xuân, rõ ràng là đang ám chỉ ý nguyện với người khác. (Tịch Ngữ: cẩu mẫu động dục =])
“Ừ.” Tư Quy ôm ả đi vào căn phòng của hậu viện.
Hành trình nửa ngày, mặt trời lặn, ánh trăng lên, bầu trời đầy sao lóe sáng.
Khu rừng nào đó ngoài thành Kỳ Dương, một chiếc xe ngựa xa hoa dừng lại. Trong khoảng đất trống của khu rừng, đống lửa lập lòe, chiếu sáng khu vực chung quanh nó, Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung ngồi im bên đống lửa.
Một bóng người từ xa đi tới, trên tay cầm con thỏ đã được xử lí sạch sẽ, đến cạnh đống lửa, chuẩn bị quay thỏ.
Thủy Lung nhìn động tác thành thạo của Phong Giản, thầm nghĩ: Người trong giang hồ quả nhiên đều có nhiều tài nghệ.
Kĩ năng sinh tồn trong hoang dã cũng là một tài năng.
Bởi vì, lần này thay đổi hành trình một cách đột ngột, cho nên không có chuẩn bị đầy đủ. Nhưng Trưởng Tôn Vinh Cực rất biết hưởng thụ, cho nên trên đường đi, hắn kêu Phong Giản mua rất nhiều vật cần thiết, giống như thịt quay với một ít nguyên liệu v…v..
Hôm nay mở mang kiến thức, để nàng hiểu thêm về Trưởng Tôn Vinh Cực. Ngày trước, nàng không có phát hiện Trưởng Tôn Vinh Cực là người biết hưởng thụ cuộc sống. Bây giờ ngẫm lại, mới phát hiện quần áo hắn mặc đều là hàng thượng đẳng, quần áo luôn luôn sạch sẽ tươm tất, đồ ăn luôn tinh xảo trân quý, ngay cả nguyên liệu làm kẹo cũng không giống người khác.
Nàng suy nghĩ rất say mê, không phát giác Trưởng Tôn Vinh Cực đang nhìn mình chằm chằm, thỉnh thoảng còn hừ bất mãn. Ánh mắt quét về phía Phong Giản đang quay thỏ, đáy mắt lạnh buốt.
Phong Giản rất biết điều, chỉ đành làm bộ như không thấy, thầm nghĩ: Chủ tử, thuộc hạ nào có chọc giận ngài? Tại sao ánh mắt của ngài giống như muốn đem thuộc hạ ném vào lửa vậy?
Bỗng trên mặt truyền tới cảm giác đau đớn, khiến Thủy Lung hoàn hồn, nhìn về Trưởng Tôn Vinh Cực.
Trước mặt hắn, nàng càng ngày càng mất tính cảnh giác.
Không ngờ tay hắn vươn tới, nàng cũng không chú ý. Đến khi bị bóp đau đớn mới có cảm giác.
“Thịt quay có cái gì đẹp.” Giọng điệu thản nhiên của Trưởng Tôn Vinh Cực có chút bất mãn.
Thủy Lung cũng không thèm suy nghĩ: “Đẹp hơn ngươi.”
Thời khắc này, đêm tối gió lạnh, trong hoàn cảnh bụng muốn dán vào lưng, bị thịt quay vàng óng, mỡ trên thịt từng giọt rơi xuống ngọn lửa, từng trận mùi thơm của thịt quay bay vào mũi. Trong mắt Thủy Lung, quả thực con thỏ quay này đẹp hơn Trưởng Tôn Vinh Cực rất nhiều.
Sắc mặt Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh xuống.
Hắn chưa đến nỗi phải so sánh mình với một miếng thịt, cũng không đến nỗi phải ghen tỵ với miếng thịt. Thế nhưng… thế nhưng… Hắn lại nảy sinh bất mãn với miếng thịt.
Hắn lạnh lùng nhìn Thủy Lung, trong lòng uất ức muốn chết, khiến hắn muốn trút giận. Chỉ là hắn không thể rat ay với Thủy Lung được, nếu hắn ra tay với nàng, như vậy hắn rất nhỏ nhen, cư nhiên lại bực bội với miếng thịt, rất không có phong độ.
Thủy Lung đã quen với tâm trạng thay đổi thất thường của hắn, đối với nét mặt lạnh lùng của hắn nàng cũng không thèm để ý, tầm mắt lại dời lên thịt quay, không quên nói với Phong Giản: “Quay qua, phải, bên kia, vẩy thêm chút muối…”
Luận về kĩ thuật nướng thịt, có thể nói nàng là chuyên gia bậc nhất.
Phong Giản yên lặng lau mồ hôi, rất muốn nói với Thủy Lung, kêu nàng đừng nói chuyện nữa, nàng không nhìn thấy ánh mắt chủ tử quét về phía này sao? Ánh mắt như muốn đem hắn ném vô đống lửa, còn nữa đôi mắt sắc lẻm như dao cắt vào da thịt hắn.
Một đạo nội lực vô tình bắn ra từ ngón tay Trưởng Tôn Vinh Cực.
Răng rắc một tiếng.
Que xiên thỏ bị chặt đứt.
Thỏ nướng lập tức rơi vào đống lửa.
Phong Giản lập tức nói: “Thuộc hạ đúng là bất cẩn!”
Thủy Lung ngẩn người, bĩu môi. Ngươi có thể giả bộ diễn thật thêm một chút được không?
Một nam tử mặc trường bào màu đen ôm sát người xuất hiện.
“Chu Nhi.” Thanh âm khàn khàn gọi tên Chu Giáng Tử, trong giọng nói lấp đầy cảm xúc. Chỉ một tiếng gọi là có thể cảm nhận được thâm tình nồng đậm của hắn, si tình nhìn nữ tử trước mắt.
Chu Giáng Tử lạnh mặt xuống, vươn tay tát vào mặt nam nhân một cái: “Ai cho phép ngươi gọi ta như vậy?”
Gương mặt màu lúa mạch của nam nhân bị tán nghiêng sang một bên, một chốc liền sưng vù lên. Thương tổn trong đáy mắt chợt lóe lên, im lặng nhìn Chu Giáng Tử. Vẻ mặt nam nhân kia không chút giận dữ, còn có chút dung túng.
Chu Giáng Tử không chút suy nghĩ liền tát thêm cái nữa, giống như muốn trút hết nhận: “Sao không lên tiếng? Có phải bị ta đánh nên tức giận lắm đúng không? Ngươi nói đi?”
Khóe miệng nam nhân kia chảy máu: “Không.”
“Không?” Chu Giáng Tử bật cười, nụ cười ngọt ngào giống như đóa hoa bạch trà vừa nở, trong đáy mắt đều là hèn mọn, khinh bỉ: “Tư Quy, ngươi thật hèn nhát, rất rất hèn nhát, bị ta đánh không đánh trả lại thì thôi, lại còn cam tâm tình nguyện chịu đánh? Chỉ vì yêu ta? Ha ha, thật buồn cười.”
Tư Quy im lặng, hắn không giỏi nói chuyện. Trước mặt người con gái này, hắn thật sự rất hèn mọn, bởi vì trái tim của hắn đã sớm rơi vào tay nàng. Dù biết tất cả những ngọt ngào, đáng yêu nàng đối với hắn đều là giả tạo, cố tình hắn vẫn để nàng lừa, thể xác và tinh thần bị lừa sạch sẽ, đã sớm nhập vào ma đạo, không thể quay đầu.
“Sao hả? Đau lắm à?” Chu Giáng Tử cười ngọt ngào, xoa xoa hai gò má sưng vù của hắn, động tác nhẹ nhàng, đáy mắt tràn ngập quan tâm, rõ ràng trái ngược với nụ cười trào phúng trên môi, nhẹ giọng nói: “Tư Quy, Tư QUy, ta không có cố ý. Ngươi biết không? Hôm nay, ta vào cung bị người khác chọc tức, con tiện nhân kia dám bắt nạt ta. Trong lòng ta rất khó chịu, trên đời này chỉ có ngươi cưng chiều ta, để ta trút giận, khiến ta hài lòng.”
Tư Quy không nói gì hết, vươn tay xoa đầu ả, im lặng an ủi: “Ta vẫn ở bên cạnh nàng.”
“Ta biết, ta biết chứ.” Chu Giáng Tử cười: “Cho dù có chết, ngươi cũng sẽ không rời bỏ ta. Vì đối với ngươi mà nói, rời xa ta, còn khó chịu hơn cả chết, đau khổ không thể nào diễn tả thành lời, đúng không?”
… Phải.
Tư Quy mấp máy môi, không tiếng động đáp lời.
Từ lúc gặp được nàng, bị nàng giả vờ cứu giúp, hắn liền không thể quay đầu. Hết lần này tới lần khác bị nàng lợi dụng rồi tổn thương, lần lượt bị thương chịu đau khổ, sau đó được nàng dịu dàng an ủi, không biết từ khi nào, những chuyện ấy đã tập thành thói quen, dần dà chết lặng.
Hắn biết rõ bản thân hèn hạ bao nhiêu, nhưng tình cảm đã trói buộc linh hồn hắn, khiến hắn không có biện pháp rời đi. Ít nhất, nàng cần hắn, nàng chỉ bộc lộ cảm xúc thật trước mặt hắn, khi nàng chịu uất ức liền tìm hắn trút hết bực dọc, không phải sao? (Tịch Ngữ: Ôi má! Cái thằng điên. Đúng là 1 cặp xứng đôi.)
Tư Quy đau khổ suy nghĩ, từng cơn đau nhức nhói cả lòng.
"Tư Quy, Tư Quy." Chu Giáng Tử nhẹ giọng gọi tên hắn, càng ngày càng đến gần hắn, dùng thân thể ma sát lên người hắn: “Chỉ cần không đuổi ngươi đi, những chuyện khác, chỉ cần ta lên tiếng ngươi nhất định sẽ làm được, phải không? Ngươi đã nói, ngươi đáp ứng với ta rồi.”
Đối mặt với chuyện cô gái mình yêu chủ động thân mật, làm sao thân thể hắn không phản ứng. Tư Quy có phản ứng, thế nhưng đau khổ trong đáy mắt lại càng đậm. Không biết từ lúc nào, cùng nàng ở chung một chỗ, cảm xúc ngọt ngào đã trở thành chất độc, khiến hắn cảm thấy chua chát nhiều ngọt, đâm vào trái tim hắn, càng thêm khắc sâu.
“Phải.” Âm thanh Tư Quy khàn khàn.
Chu Giáng Tử khẽ cười rộ lên, tiếng cười thanh thúy dễ nghe, giống như đứa trẻ ngây thơ, ngửa đầu lên nhìn hắn: “Vậy ngươi đi báo thù cho ta, giúp ta giết chết Bạch Thủy Lung. À, không được, không được… ngươi giúp ta làm nhục Bạch Thủy Lung trước mặt Võ vương đi!”
Thân Thể Tư Quy chấn động, cổ họng hắn khô khốc: “Nàng muốn ta cùng với nữ tử khác…”
Vẻ mặt hắn vẫn nghiêm nghị lạnh lùng như cũ, giống như không hề sợ hãi, thế nhưng đôi mắt kia lại tiết lộ tình cảm chân thật của hắn, dày vò khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Chu Giáng Tử nhận thấy hắn không được tự nhiên, chân mày nhíu chặt, lạnh giọng: “Sao? Ngươi không muốn? Thôi, ta cũng không làm khó ngươi, cùng lắm thì ngươi mang Bạch Thủy Lung đi, tìm đại một người nào đó làm nhục ả là được, chỉ cần để Võ vương tận mắt chứng kiến là tốt rồi… À, toàn bộ dân chúng nhìn thấy càng tốt!
Tư Quy nhìn nàng thật sâu, không nói gì.
Tuy đã quen với sự bạc tình lợi dụng hắn, mọi cảm xúc gần như chết lặng. Nhưng đây là lần đầu tiên, nàng vì một nam nhân khác mà bắt hắn đi cưỡng hiếp một nữ tử, cảm giác đau xót tràn ngập trong lòng, kích thích tàn bạo trong lòng hắn, thế nhưng vẫn không đạt được điểm đột phá. Đối với nàng, hắn không bao giờ gây ra chuyện tổn tại nàng được, vì nàng, hắn càng ngày càng không nhận ra chính mình được nữa.
“Không biết nói à? Mỗi ngày theo ta như một kẻ câm vậy?” Chu Giáng Tử không chiếm được đáp án, sắc mặt liền không tốt, dứt khoát buông tay rời khỏi lòng ngực hắn, hai tay khoanh trước ngực nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi không muốn? Được, ngay cả chuyện này cũng không làm được, ta còn giữ ngươi lại để làm gì? Cút! Ta không muốn thấy mặt ngươi!”
Sauk hi nghe lời ả, con ngươi Tư Quy co rụt, hiện ra đau khổ và hung ác. Chu Giáng Tử không chút e sợ nhìn ánh mắt đó của hắn, bộ dạng cao ngạo tựa như ăn chắc hắn, nhìn chằm chằm chờ hắn thỏa hiệp.
“Ta đáp ứng nàng.” Tư Quy trả lời một cách khô khốc.
“Ta liền biết là Tư Quy tốt với ta nhất mà.” Chu Giáng Tử vừa nghe, sắc mặt liền cười rặng rỡ như hoa. Lần nữa chủ động tiến vào lòng hắn, ánh mắt nhìn hắn không hề có yêu thương, chỉ có đắc ý.
Trái tim Tư Quy lại đau thắt, ta đã từng hứa, nhất định sẽ đối xử tốt với nàng. Nhưng hứa hẹn của nàng là gì? Có phải nàng đã quên sạch sẽ rồi, phải khống? Hai tay hắn run run ôm nàng, khàn giọng:” Ta không có cách bảo đảm hoàn thanh nhiệm vụ.”
“Làm sao không.” Chu Giáng Tử rất có lòng tin với hắn, giọng điệu mang theo chút uy hiếp: “Ngươi là một trong số mười danh bài sát thủ đứng đầu giang hồ ‘Nại Hà Kiều Dân Tư Quy Lộ’ Tư Quy. Chỉ cần ngươi muốn làm, một Bạch Thủy Lung nho nhỏ làm sao có thể là đối thủ của ngươi?”
Tư Quy mấp máy môi, thủy chung không ra tiếng. Hắn biết, dù hắn có giải thích nhiều, Chu Nhi cũng sẽ nghĩ hắn đang mượn cớ, sẽ không vui.
Một Bạch Thủy Lung thì không sao, nhưng đằng sau nàng ấy có ẩn giấu rất nhiều thứ, bên người Bạch Thủy Lung còn có Trưởng Tôn Vinh Cực khó lường, ngay cả Tật Phong Thủ và Huyễn Âm Yêu Oa cũng theo bên cạnh hắn, thân phận và công lực của Trưởng Tôn Vinh Cực là gì? “Tư Quy, ta muốn ngươi.” Chu Giáng Tử không có chú ý tới vẻ mặt Tư Quy, cả người ả liền dính sát vào người Tư Quy, vẻ mặt hàm xuân, rõ ràng là đang ám chỉ ý nguyện với người khác. (Tịch Ngữ: cẩu mẫu động dục =])
“Ừ.” Tư Quy ôm ả đi vào căn phòng của hậu viện.
Hành trình nửa ngày, mặt trời lặn, ánh trăng lên, bầu trời đầy sao lóe sáng.
Khu rừng nào đó ngoài thành Kỳ Dương, một chiếc xe ngựa xa hoa dừng lại. Trong khoảng đất trống của khu rừng, đống lửa lập lòe, chiếu sáng khu vực chung quanh nó, Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung ngồi im bên đống lửa.
Một bóng người từ xa đi tới, trên tay cầm con thỏ đã được xử lí sạch sẽ, đến cạnh đống lửa, chuẩn bị quay thỏ.
Thủy Lung nhìn động tác thành thạo của Phong Giản, thầm nghĩ: Người trong giang hồ quả nhiên đều có nhiều tài nghệ.
Kĩ năng sinh tồn trong hoang dã cũng là một tài năng.
Bởi vì, lần này thay đổi hành trình một cách đột ngột, cho nên không có chuẩn bị đầy đủ. Nhưng Trưởng Tôn Vinh Cực rất biết hưởng thụ, cho nên trên đường đi, hắn kêu Phong Giản mua rất nhiều vật cần thiết, giống như thịt quay với một ít nguyên liệu v…v..
Hôm nay mở mang kiến thức, để nàng hiểu thêm về Trưởng Tôn Vinh Cực. Ngày trước, nàng không có phát hiện Trưởng Tôn Vinh Cực là người biết hưởng thụ cuộc sống. Bây giờ ngẫm lại, mới phát hiện quần áo hắn mặc đều là hàng thượng đẳng, quần áo luôn luôn sạch sẽ tươm tất, đồ ăn luôn tinh xảo trân quý, ngay cả nguyên liệu làm kẹo cũng không giống người khác.
Nàng suy nghĩ rất say mê, không phát giác Trưởng Tôn Vinh Cực đang nhìn mình chằm chằm, thỉnh thoảng còn hừ bất mãn. Ánh mắt quét về phía Phong Giản đang quay thỏ, đáy mắt lạnh buốt.
Phong Giản rất biết điều, chỉ đành làm bộ như không thấy, thầm nghĩ: Chủ tử, thuộc hạ nào có chọc giận ngài? Tại sao ánh mắt của ngài giống như muốn đem thuộc hạ ném vào lửa vậy?
Bỗng trên mặt truyền tới cảm giác đau đớn, khiến Thủy Lung hoàn hồn, nhìn về Trưởng Tôn Vinh Cực.
Trước mặt hắn, nàng càng ngày càng mất tính cảnh giác.
Không ngờ tay hắn vươn tới, nàng cũng không chú ý. Đến khi bị bóp đau đớn mới có cảm giác.
“Thịt quay có cái gì đẹp.” Giọng điệu thản nhiên của Trưởng Tôn Vinh Cực có chút bất mãn.
Thủy Lung cũng không thèm suy nghĩ: “Đẹp hơn ngươi.”
Thời khắc này, đêm tối gió lạnh, trong hoàn cảnh bụng muốn dán vào lưng, bị thịt quay vàng óng, mỡ trên thịt từng giọt rơi xuống ngọn lửa, từng trận mùi thơm của thịt quay bay vào mũi. Trong mắt Thủy Lung, quả thực con thỏ quay này đẹp hơn Trưởng Tôn Vinh Cực rất nhiều.
Sắc mặt Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh xuống.
Hắn chưa đến nỗi phải so sánh mình với một miếng thịt, cũng không đến nỗi phải ghen tỵ với miếng thịt. Thế nhưng… thế nhưng… Hắn lại nảy sinh bất mãn với miếng thịt.
Hắn lạnh lùng nhìn Thủy Lung, trong lòng uất ức muốn chết, khiến hắn muốn trút giận. Chỉ là hắn không thể rat ay với Thủy Lung được, nếu hắn ra tay với nàng, như vậy hắn rất nhỏ nhen, cư nhiên lại bực bội với miếng thịt, rất không có phong độ.
Thủy Lung đã quen với tâm trạng thay đổi thất thường của hắn, đối với nét mặt lạnh lùng của hắn nàng cũng không thèm để ý, tầm mắt lại dời lên thịt quay, không quên nói với Phong Giản: “Quay qua, phải, bên kia, vẩy thêm chút muối…”
Luận về kĩ thuật nướng thịt, có thể nói nàng là chuyên gia bậc nhất.
Phong Giản yên lặng lau mồ hôi, rất muốn nói với Thủy Lung, kêu nàng đừng nói chuyện nữa, nàng không nhìn thấy ánh mắt chủ tử quét về phía này sao? Ánh mắt như muốn đem hắn ném vô đống lửa, còn nữa đôi mắt sắc lẻm như dao cắt vào da thịt hắn.
Một đạo nội lực vô tình bắn ra từ ngón tay Trưởng Tôn Vinh Cực.
Răng rắc một tiếng.
Que xiên thỏ bị chặt đứt.
Thỏ nướng lập tức rơi vào đống lửa.
Phong Giản lập tức nói: “Thuộc hạ đúng là bất cẩn!”
Thủy Lung ngẩn người, bĩu môi. Ngươi có thể giả bộ diễn thật thêm một chút được không?
Danh sách chương