Uống một chút, thêm can đảm
Trước kia Bạch Trạch hiện thân ở nhân gian đều dùng hình thú xuất hiện, vì như thế khá uy vũ bá khí. Nhưng hôm nay chỗ này nhỏ hẹp bất tiện, đành lấy hình người hiện thân.
Cố Tranh Quân híp híp mắt, bên trong bạch quang dần dần hiện ra một người. Lúc trước, hắn vẫn luôn căm ghét người mặc áo trắng, chỉ vì cái tên yêu đạo bên cạnh phụ hoàng, cả ngày ăn mặc một thân đạo bào trắng như tuyết giả thần giả quỷ. Nhưng hôm nay, hắn chỉ cảm thấy, thế gian này không còn gì có thể đẹp hơn tiên y màu trắng.
Trường bào tay áo rộng, thắt lưng gấm cổ áo lông, làm tôn lên dung nhan tuấn mỹ ôn thuận như ngọc. Đây mới thực sự là dáng vẻ thần tiên nên có!
Chỉ có điều… trong lồng ngực tiên nhân có ôm một bé con cao ba thước, bé con kia càng đáng kinh ngạc hơn, có một khuôn mặt tinh xảo đến không thể soi mói, áo bào thanh sắc tỏa ra vô vàn điềm lành, trên đầu còn mang mũ thông thiên mà chỉ người trưởng thành mới đội.
Bạch Trạch nhe răng, ôm bé con ra trận, không bá khí chút nào hết, nhưng lại không thể đem Phù Lê giấu đi, nên cũng chỉ đành như vậy.
“Xin hỏi tiên sư, tôn hào là?” Cố Tranh Quân chống người gượng dậy, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ một phen, điều chỉnh cơ thể mình thành tư thế quỳ.
Hắn cũng nghĩ đến có khả năng là tên yêu đạo kia giở trò lừa bịp, nhưng hắn đã là một kẻ hấp hối sắp chết, không đáng để những kẻ kia lo nghĩ đến. Như vậy người trước mắt, khả năng chín phần mười là thần tiên thật sự.
“Ta không có đạo hiệu, ta là Bạch Trạch.” Bạch Trạch hơi mỉm cười, y từ trước đến giờ luôn giới thiệu bản thân mình như thế, so với câu này, không còn bất cứ lời nào có thể làm cho đế vương chốn nhân gian kích động hơn. Cố Tranh Quân cũng không ngoại lệ.
“Bạch… Bạch Trạch!”
Bạch Trạch hiện thế, chứng minh thiên hạ có nhân quân minh chủ, hoàng đế bây giờ khẳng định là không phải, như vậy hắn có thể cho rằng… người kia là hắn hay không? Điều này khiến cho Cố Tranh Quân kích động đến run rẩy, khuôn mặt xanh trắng nổi lên chút sắc hồng nhợt nhạt.
Bạch Trạch đem tay vói vào trong lồng ngực Thiên Tôn, lấy ra một viên kẹo ngọt, đưa tới trước mặt vị thái tử điện hạ này: “Tiên đan này không thể làm cho ngươi thành tiên, cũng không cách nào đảm bảo cho ngươi trường sinh bất lão, nhưng có thể cứu được tính mạng ngươi.”
Cố Tranh Quân vươn hai tay tiếp nhận viên tiên đan kia, coi như trân bảo mà giơ lên quá đỉnh đầu, cúi người lễ bái, sau đó không chút do dự mà đem nuốt vào, bởi vì quá mức quý hiếm, thậm chí còn không sợ đắng ngậm trong miệng một lúc. Mùi vị ngọt mát lan tràn trên đầu lưỡi, tựa hồ còn mang theo hương rượu thơm ngon, nguyên lai tiên đan hàng thật sẽ có vị ngọt sao? Nuốt tiên đan xuống, linh khí trong người nháy mắt liền khuếch tán, mặc dù kẹo ngọt là do Lão Quân nhỏ đi luyện thành, nhưng linh khí trong đó đối với phàm nhân mà nói vẫn là khá nhiều. Cố Tranh Quân rên lên một tiếng rồi ngã vật ra giường, chỉ cảm giác thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị vò nát đi tái tạo lại, nhưng nghị lực của hắn hơn người, cắn chặt lấy góc chăn, không rên lên lấy một tiếng.
Qua mấy hơi thở, đau đớn liền biến mất không còn tăm tích, thay vào đó là sức mạnh tràn ngập toàn thân. Khuôn mặt vốn xanh trắng trở nên hồng hào, tay chân khô gầy cũng chỉ trong nháy mắt lại đẫy đà, Cố Tranh Quân nhanh chóng nhảy xuống đất, đi qua rồi đi lại, cảm giác tất cả sức mạnh nằm trong lòng bàn tay rốt cuộc cũng trở về.
Cố Tranh Quân ngửa mặt lên trời cười to, vẫn cứ tưởng rằng sơn cùng thủy tận, không ngờ tới là hi vọng.
“Đa tạ!” Cố Tranh Quân trịnh trọng hành lễ nói lời cảm tạ với Bạch Trạch, đây là thượng cổ thần thú Bạch Trạch, Bạch Trạch hiện thế thiên hạ an khang, mình nhất định phải nghĩ biện pháp giữ y ở lại.
Bạch Trạch đưa tay, đỡ hắn một cái: “Không cần hành lễ với ta, ngươi nếu như có việc cần ta trợ giúp, gọi to tên ta một tiếng là được.” Dứt lời, liền ôm Thiên Tôn biến mất.
Cố Tranh Quân nhìn chằm chằm nơi Bạch Trạch biến mất hồi lâu, chậm rãi dùng tay trái nắm chặt tay phải, kìm nén lại tâm tình kích động của bản thân, sau khi bình phục lại, nhiệt độ trong mắt từ từ lạnh dần. Hắn nếu đã là đấng minh quân được trời cao lựa chọn, vậy thì không thể nào để cho yêu đạo và mấy kẻ ngu ngốc phá hủy giang sơn xã tắc.
Bạch Trạch ngồi trên nóc nhà, nhìn vị phế thái tử này triệu tập thế lực mà mình ẩn giấu trong cung, chỉ trong vòng một ngày mà thấy tận sáu đoàn người, việc lớn việc nhỏ từng vụ từng vụ bố trí xong xuôi, quả nhiên là một kỳ tài bày mưu tính kế. Có điều, hắn chỉ chừa lại hai ám vệ ở trong thiên điện để phòng thân, cái này đúng là làm cho Bạch Trạch thấy hơi kinh ngạc.
“Ngươi không cần phái nhiều người ở lại bảo hộ mình sao?” Bạch Trạch ngồi trên xà nhà, nhẹ giọng hỏi.
Cố Tranh Quân đang xem thư tín, tay run lên một hồi, lập tức ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng hắn biết, Bạch Trạch ở phía bên kia, không nhịn được hơi mỉm cười: “Ta biết tiên tôn ở đây, thế nên không sợ.” (tôn là từ chỉ người có địa vị cao)
Phù Lê cùng Bạch Trạch ngồi chung một chỗ, đôi chân ngắn xíu đang lắc lắc, nghe thấy như thế, không nhịn được nhíu nhíu mày, bám vào mao mao trên cổ Bạch Trạch để đứng lên.
Bạch Trạch nhanh chóng đưa tay ôm lấy, sợ hắn ngã xuống, không biết có phải do ánh nến trong phòng hay không, mà khi đối diện với đôi mắt phiêu lượng kia của Phù Lê, trong ấy tựa hồ có hỏa diễm bùng lên, rất là xinh đẹp. Nhịn không được, Bạch Trạch liền sán lại gần, ở trên đôi mắt đẹp đẽ kia hôn một cái.
Sau khi ý thức được mình đã làm cái gì, Bạch Trạch có chút ngượng ngùng, cảm thấy trong phòng quá nóng, liền lôi kéo Phù Lê rời khỏi hoàng cung, bay vụt lên mây.
Ngồi trong đám mây, có thể nhìn thấy dáng vẻ bách tính chốn nhân gian hỗn loạn. Số mệnh thiên hạ đã bắt đầu hội tụ lại về phía hoàng thành, điều này là do kim long gần chết phục sinh mang lại, tin rằng sẽ không lâu nữa, ngôi vị hoàng đế liền phải đổi chủ.
“Sau khi mọi chuyện được giải quyết, ngươi muốn làm cái gì?” Ánh sáng mờ ảo màu xanh lóe lên, Phù Lê biến trở lại dáng vẻ trưởng thành.
“Đương nhiên là về núi Thương Trạch, ta phải ngủ một giấc thật ngon hơn trăm năm.” Bạch Trạch nói, không nhịn được ngáp một cái, khoảng thời gian này làm y mệt muốn xỉu.
Phù Lê trầm mặc không nói gì, chỉ nhìn về phía Tây Nam, đuôi lông mày khẽ động, bấm đốt ngón tay: “Chốn Tây Nam, sợ rằng có biến.”
“Hả?” Bạch Trạch quay đầu nhìn về phía Tây Nam, y không có thiên lý nhãn, cũng không có thuật thôi diễn, không nhìn ra được điều gì bất ổn: “Sao vậy?”
Phù Lê mím môi: “Đợi ngày mai vị minh quân của ngươi phải làm gì thì sẽ biết, chờ hắn van cầu ngươi liền đồng ý.” Nói xong, liền biến thành một cục cưng nhỏ, nhắm mắt tĩnh tọa.
“Này…” Bạch Trạch sửng sốt một chút nghiêng đầu nhìn Tiểu Tiểu Phù Lê, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nằm nhoài xuống, một tay chống đầu, tiến đến trước mặt Phù Lê: “Nói hết câu đi nha!”
Phù Lê không để ý tới y, vẫn ngồi tĩnh tọa. Bạch Trạch nhìn chằm chằm hắn, nhìn nhìn một lát liền ngủ mất.
Ngày kế, một việc lớn làm cả triều khiếp sợ. Phía Tây Nam có cự thú xuất hiện, đã phá hủy mất hai tòa núi, sợ rằng mấy ngày nữa sẽ xuống núi ăn thịt người.
Bởi vì lão hoàng đế đem gã đạo sĩ kia phong làm quốc sư, vậy nên tin tức trong toàn quốc đều dùng chim làm từ bùa phép của đạo sĩ để lan truyền tin tức, chỉ nửa ngày liền có thể đến được kinh thành. Quận Tây Nam truyền đến một hình ảnh, nhìn không rõ ràng, tựa hồ là mãnh thú trên người mọc ra gai nhọn, cao đến mười trượng.
“Làm sao có chuyện quái vật cao đến mười trượng, nhất định là truyền nhầm.”
“Không phải truyền nhầm! Miếu thờ Nhị Quan Chân Quân có nói, đó là thượng cổ hung thú, kêu gọi bách tính nhanh chóng chạy nạn.”
Tin tức này trong vòng một ngày đã truyền khắp kinh thành, triều đình phái binh đi tra xét, hết thảy đều như đá chìm đáy biển, bặt vô âm tín. Hoàng đế lúc này mới bắt đầu hoảng hốt, gấp rút gọi quốc sư đến thương lượng.
“Chắc hẳn là yêu thú xuất hiện.” Đạo sĩ kia trầm ngâm nói: “Không đáng sợ.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Hoàng đế ôm lư hương hít một hơi thật sâu.
“Đại hoàng huynh gần đây không phải thân thể đã khỏe sao? Có thể gọi hoàng huynh đi đến đó diệt yêu.” Tam hoàng tử còn chưa cử hành đại điển sắc phong thái tử, nhưng đã coi bản thân mình chính là thái tử, mỗi ngày đều ở bên cạnh người phụ hoàng nghe chính sự.
Thời điểm Cố Tranh Quân bị hoàng đế gọi tới, đã đoán ngay được là có chuyện gì, mặt không đổi sắc đáp ứng: “Phụ hoàng hạ mệnh, nhi thần không thể không tuân, chỉ là nhi thần không có pháp lực, vẫn cần có quốc sư ra tay, nhi thần chắc chắn sẽ làm tốt công tác phụ trợ, cho dù phải hi sinh thân mình, cũng sẽ đảm bảo cho bách tính được bình an.”
Đạo sĩ nghe thấy thế, trong mắt lóe lên tinh quang. Kim long khí gần đây đột nhiên nồng đậm, nếu như có thể nhân cơ hội ở bên ngoài hút đi long khí, việc phi thăng thành tiên ắt hẳn nằm trong tầm tay: “Trảm yêu trừ ma, bần đạo đương nhiên sẽ là người hỗ trợ đầu tiên.”
Tây Nam có núi Hắc Thủy, mây mù khắp chốn, ít dấu chân người. Cách núi hai mươi dặm, mới có thôn trấn.
Bây giờ, những thôn trấn này đều đã biến thành tro tàn.
Bạch Trạch nhìn đoàn người Cố Tranh Quân phía xa xa, hơi nhíu mày, nơi này mang đến cho y một cảm giác rất nguy hiểm, luôn cảm thấy có tồn tại một cái gì đó khiến mình sợ hãi.
Phù Lê đưa cho y một chén Thiên Quân: “Uống một chút, thêm can đảm.”
Bạch Trạch: “…” Thiên Tôn nói đùa mà không buồn cười một chút nào hết, nhưng y vẫn nghe lời mà đem rượu uống cạn. Trực giác của thần thú rất chuẩn, nơi này chắc chắn có nguy hiểm mà y không xử lý được.
Sau khi đạo sĩ múa may gây rối một trận, quả thực có một con quái vật từ phía trong rừng lao ra. Quái vật kia có cơ thể như lợn rừng, bốn trảo, đầu nhưng lại là chim ưng, trên đỉnh còn có sừng dài, bên trong cái mỏ chim to lớn kia, còn có răng nanh rất dài.
“Cổ Điêu!” Quốc sư kinh ngạc thốt lên một tiếng, nhưng cũng không sợ hãi, đây là một con hung thú ở thời kỳ thượng cổ, dù ăn thịt người, nhưng đối với người biết phép thuật mà nói, cũng không có gì đáng sợ.
Cố Tranh Quân đứng ở chỗ dốc cao đằng xa, chậm rãi giơ tay, cung tiễn thủ mai phục bốn phía đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ đợi yêu đạo diệt xong quái vật, liền đem gã bắn thành cái sàng.
Sau một phen chém giết, đạo sĩ chặt đầu Cổ Điêu xuống, dương dương tự đắc thu vào bên trong túi vải. Mũi tên xé gió lao tới, gã lập tức vung thanh kiếm gỗ trong tay lên, ‘leng keng keng’ đem đỡ lấy mũi tên, sau đó mũi chân nhẹ nhàng nhún lên, trong một thời gian ngắn đã xuất hiện bên cạnh người Cố Tranh Quân, một tay tóm lấy cổ hắn: “Ha ha, cái trò mèo này mà cũng đòi lấy mạng bản đạo gia ta đây? Tiểu kim long, hôm nay ngoan ngoãn bị ta hút khô đi!”
“Yêu đạo, ngươi đi ngược ý trời, cho dù có hút hết số mệnh trong thiên hạ, cũng không thể thành tiên!” Cố Tranh Quân khó khăn nói, đột nhiên từ trong tay áo rút ra một cây dao găm, nhanh chóng đâm vào eo gã đạo sĩ.
“A… đây là loại dao gì?” Đạo sĩ sợ hãi không thôi nhìn vết thương của mình.
Cố Tranh Quân chưa kịp trả lời, đại địa đột nhiên xảy ra một trận rung lắc kịch liệt, hắn nhân cơ hội đạp gã đạo sĩ một cước, đem người đá văng ra xa.
“Gào ——” Tiếng gào thét chấn động cả trời xanh lan xa trăm dặm, hồng quang chói mắt phóng thẳng lên trời, một con cự thú cao tới mười trượng từ dưới đất chui lên, ở ngay lúc gã đạo sĩ không phản ứng kịp, liền phóng một luồng kim diễm đem gã hóa thành tro tàn.
Thân như hùng sư, lưng mọc cánh lớn, bộ lông như vàng, hỏa diễm quanh thân ba trượng, đấy chính là hung thú năm đó phóng lửa làm mù mắt Bạch Trạch, Xích Viêm Kim Nghê Thú!
Bạch Trạch chỉ kịp đem Cố Tranh Quân quăng lên đám mây, Xích Viêm Kim Nghê Thú cũng đã đi tới gần đó, liều chết phun lửa về phía Bạch Trạch. Dùng thủy làm lá chắn ngăn trở kim diễm, Bạch Trạch đứng đằng sau màn nước khẩn trương nhìn chằm chằm con mãnh thú kia, trăm nghìn năm qua đi, tiên lực của y đã tăng lên rất nhiều, chắc hẳn có thể chiến một trận với Xích Viêm Kim Nghê Thú.
Nhưng mà, mơ thì luôn đẹp. Bạch Trạch tu hành ngàn năm, Xích Viêm Kim Nghê Thú trốn ở nhân gian, cũng tu hành ngàn năm!
Kim diễm rất nhanh đã xuyên qua màn nước, phóng thẳng đến hai mắt Bạch Trạch, Bạch Trạch hóa thành nguyên hình, lăn khỏi chỗ đang đứng, dùng nước hóa thành sương mù ẩn giấu thân hình. Nhưng mà, kim diễm che ngợp bầu trời lại như sao băng rơi xuống, phủ kín bầu trời tập kích tới đó, không để cho y tránh thoát.
Bạch Trạch nhắm mắt lại, mở ra, một đạo kết giới màu xanh xuất hiện ở ngay trước mặt. Trong ánh lửa có một người đang đứng, tiên y trường bào thanh sắc tay áo rộng, đứng trước người Bạch Trạch, thay y chặn lại hết thảy mọi hiểm nguy.
“Phù Lê…”
—— Tiểu kịch trường: Bài hợp xướng cảm động đất trời
Bạch Trạch: Tình cảnh này, nên dùng nhạc nền thế nào đây?
Thiên Lý Nhãn: Là hắn là hắn là hắn, chính là hắn, chồng cũ của Bạch Trạch, Tiểu Thiên Tôn!
Thuận Phong Nhĩ: Thiên Tôn, Thiên Tôn, ngươi thật tài giỏi, râu tóc bạc trắng không che đậy nổi ngươi, đẹp trai đến một tầm cao mới.
Lão Quân: Ta xem như ngươi lợi hại, ngàn năm không nói ra thân phận, mang theo tóc giả một lần nữa làm ta tin tưởng.
Bạch Trạch: …
Trước kia Bạch Trạch hiện thân ở nhân gian đều dùng hình thú xuất hiện, vì như thế khá uy vũ bá khí. Nhưng hôm nay chỗ này nhỏ hẹp bất tiện, đành lấy hình người hiện thân.
Cố Tranh Quân híp híp mắt, bên trong bạch quang dần dần hiện ra một người. Lúc trước, hắn vẫn luôn căm ghét người mặc áo trắng, chỉ vì cái tên yêu đạo bên cạnh phụ hoàng, cả ngày ăn mặc một thân đạo bào trắng như tuyết giả thần giả quỷ. Nhưng hôm nay, hắn chỉ cảm thấy, thế gian này không còn gì có thể đẹp hơn tiên y màu trắng.
Trường bào tay áo rộng, thắt lưng gấm cổ áo lông, làm tôn lên dung nhan tuấn mỹ ôn thuận như ngọc. Đây mới thực sự là dáng vẻ thần tiên nên có!
Chỉ có điều… trong lồng ngực tiên nhân có ôm một bé con cao ba thước, bé con kia càng đáng kinh ngạc hơn, có một khuôn mặt tinh xảo đến không thể soi mói, áo bào thanh sắc tỏa ra vô vàn điềm lành, trên đầu còn mang mũ thông thiên mà chỉ người trưởng thành mới đội.
Bạch Trạch nhe răng, ôm bé con ra trận, không bá khí chút nào hết, nhưng lại không thể đem Phù Lê giấu đi, nên cũng chỉ đành như vậy.
“Xin hỏi tiên sư, tôn hào là?” Cố Tranh Quân chống người gượng dậy, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ một phen, điều chỉnh cơ thể mình thành tư thế quỳ.
Hắn cũng nghĩ đến có khả năng là tên yêu đạo kia giở trò lừa bịp, nhưng hắn đã là một kẻ hấp hối sắp chết, không đáng để những kẻ kia lo nghĩ đến. Như vậy người trước mắt, khả năng chín phần mười là thần tiên thật sự.
“Ta không có đạo hiệu, ta là Bạch Trạch.” Bạch Trạch hơi mỉm cười, y từ trước đến giờ luôn giới thiệu bản thân mình như thế, so với câu này, không còn bất cứ lời nào có thể làm cho đế vương chốn nhân gian kích động hơn. Cố Tranh Quân cũng không ngoại lệ.
“Bạch… Bạch Trạch!”
Bạch Trạch hiện thế, chứng minh thiên hạ có nhân quân minh chủ, hoàng đế bây giờ khẳng định là không phải, như vậy hắn có thể cho rằng… người kia là hắn hay không? Điều này khiến cho Cố Tranh Quân kích động đến run rẩy, khuôn mặt xanh trắng nổi lên chút sắc hồng nhợt nhạt.
Bạch Trạch đem tay vói vào trong lồng ngực Thiên Tôn, lấy ra một viên kẹo ngọt, đưa tới trước mặt vị thái tử điện hạ này: “Tiên đan này không thể làm cho ngươi thành tiên, cũng không cách nào đảm bảo cho ngươi trường sinh bất lão, nhưng có thể cứu được tính mạng ngươi.”
Cố Tranh Quân vươn hai tay tiếp nhận viên tiên đan kia, coi như trân bảo mà giơ lên quá đỉnh đầu, cúi người lễ bái, sau đó không chút do dự mà đem nuốt vào, bởi vì quá mức quý hiếm, thậm chí còn không sợ đắng ngậm trong miệng một lúc. Mùi vị ngọt mát lan tràn trên đầu lưỡi, tựa hồ còn mang theo hương rượu thơm ngon, nguyên lai tiên đan hàng thật sẽ có vị ngọt sao? Nuốt tiên đan xuống, linh khí trong người nháy mắt liền khuếch tán, mặc dù kẹo ngọt là do Lão Quân nhỏ đi luyện thành, nhưng linh khí trong đó đối với phàm nhân mà nói vẫn là khá nhiều. Cố Tranh Quân rên lên một tiếng rồi ngã vật ra giường, chỉ cảm giác thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị vò nát đi tái tạo lại, nhưng nghị lực của hắn hơn người, cắn chặt lấy góc chăn, không rên lên lấy một tiếng.
Qua mấy hơi thở, đau đớn liền biến mất không còn tăm tích, thay vào đó là sức mạnh tràn ngập toàn thân. Khuôn mặt vốn xanh trắng trở nên hồng hào, tay chân khô gầy cũng chỉ trong nháy mắt lại đẫy đà, Cố Tranh Quân nhanh chóng nhảy xuống đất, đi qua rồi đi lại, cảm giác tất cả sức mạnh nằm trong lòng bàn tay rốt cuộc cũng trở về.
Cố Tranh Quân ngửa mặt lên trời cười to, vẫn cứ tưởng rằng sơn cùng thủy tận, không ngờ tới là hi vọng.
“Đa tạ!” Cố Tranh Quân trịnh trọng hành lễ nói lời cảm tạ với Bạch Trạch, đây là thượng cổ thần thú Bạch Trạch, Bạch Trạch hiện thế thiên hạ an khang, mình nhất định phải nghĩ biện pháp giữ y ở lại.
Bạch Trạch đưa tay, đỡ hắn một cái: “Không cần hành lễ với ta, ngươi nếu như có việc cần ta trợ giúp, gọi to tên ta một tiếng là được.” Dứt lời, liền ôm Thiên Tôn biến mất.
Cố Tranh Quân nhìn chằm chằm nơi Bạch Trạch biến mất hồi lâu, chậm rãi dùng tay trái nắm chặt tay phải, kìm nén lại tâm tình kích động của bản thân, sau khi bình phục lại, nhiệt độ trong mắt từ từ lạnh dần. Hắn nếu đã là đấng minh quân được trời cao lựa chọn, vậy thì không thể nào để cho yêu đạo và mấy kẻ ngu ngốc phá hủy giang sơn xã tắc.
Bạch Trạch ngồi trên nóc nhà, nhìn vị phế thái tử này triệu tập thế lực mà mình ẩn giấu trong cung, chỉ trong vòng một ngày mà thấy tận sáu đoàn người, việc lớn việc nhỏ từng vụ từng vụ bố trí xong xuôi, quả nhiên là một kỳ tài bày mưu tính kế. Có điều, hắn chỉ chừa lại hai ám vệ ở trong thiên điện để phòng thân, cái này đúng là làm cho Bạch Trạch thấy hơi kinh ngạc.
“Ngươi không cần phái nhiều người ở lại bảo hộ mình sao?” Bạch Trạch ngồi trên xà nhà, nhẹ giọng hỏi.
Cố Tranh Quân đang xem thư tín, tay run lên một hồi, lập tức ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng hắn biết, Bạch Trạch ở phía bên kia, không nhịn được hơi mỉm cười: “Ta biết tiên tôn ở đây, thế nên không sợ.” (tôn là từ chỉ người có địa vị cao)
Phù Lê cùng Bạch Trạch ngồi chung một chỗ, đôi chân ngắn xíu đang lắc lắc, nghe thấy như thế, không nhịn được nhíu nhíu mày, bám vào mao mao trên cổ Bạch Trạch để đứng lên.
Bạch Trạch nhanh chóng đưa tay ôm lấy, sợ hắn ngã xuống, không biết có phải do ánh nến trong phòng hay không, mà khi đối diện với đôi mắt phiêu lượng kia của Phù Lê, trong ấy tựa hồ có hỏa diễm bùng lên, rất là xinh đẹp. Nhịn không được, Bạch Trạch liền sán lại gần, ở trên đôi mắt đẹp đẽ kia hôn một cái.
Sau khi ý thức được mình đã làm cái gì, Bạch Trạch có chút ngượng ngùng, cảm thấy trong phòng quá nóng, liền lôi kéo Phù Lê rời khỏi hoàng cung, bay vụt lên mây.
Ngồi trong đám mây, có thể nhìn thấy dáng vẻ bách tính chốn nhân gian hỗn loạn. Số mệnh thiên hạ đã bắt đầu hội tụ lại về phía hoàng thành, điều này là do kim long gần chết phục sinh mang lại, tin rằng sẽ không lâu nữa, ngôi vị hoàng đế liền phải đổi chủ.
“Sau khi mọi chuyện được giải quyết, ngươi muốn làm cái gì?” Ánh sáng mờ ảo màu xanh lóe lên, Phù Lê biến trở lại dáng vẻ trưởng thành.
“Đương nhiên là về núi Thương Trạch, ta phải ngủ một giấc thật ngon hơn trăm năm.” Bạch Trạch nói, không nhịn được ngáp một cái, khoảng thời gian này làm y mệt muốn xỉu.
Phù Lê trầm mặc không nói gì, chỉ nhìn về phía Tây Nam, đuôi lông mày khẽ động, bấm đốt ngón tay: “Chốn Tây Nam, sợ rằng có biến.”
“Hả?” Bạch Trạch quay đầu nhìn về phía Tây Nam, y không có thiên lý nhãn, cũng không có thuật thôi diễn, không nhìn ra được điều gì bất ổn: “Sao vậy?”
Phù Lê mím môi: “Đợi ngày mai vị minh quân của ngươi phải làm gì thì sẽ biết, chờ hắn van cầu ngươi liền đồng ý.” Nói xong, liền biến thành một cục cưng nhỏ, nhắm mắt tĩnh tọa.
“Này…” Bạch Trạch sửng sốt một chút nghiêng đầu nhìn Tiểu Tiểu Phù Lê, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nằm nhoài xuống, một tay chống đầu, tiến đến trước mặt Phù Lê: “Nói hết câu đi nha!”
Phù Lê không để ý tới y, vẫn ngồi tĩnh tọa. Bạch Trạch nhìn chằm chằm hắn, nhìn nhìn một lát liền ngủ mất.
Ngày kế, một việc lớn làm cả triều khiếp sợ. Phía Tây Nam có cự thú xuất hiện, đã phá hủy mất hai tòa núi, sợ rằng mấy ngày nữa sẽ xuống núi ăn thịt người.
Bởi vì lão hoàng đế đem gã đạo sĩ kia phong làm quốc sư, vậy nên tin tức trong toàn quốc đều dùng chim làm từ bùa phép của đạo sĩ để lan truyền tin tức, chỉ nửa ngày liền có thể đến được kinh thành. Quận Tây Nam truyền đến một hình ảnh, nhìn không rõ ràng, tựa hồ là mãnh thú trên người mọc ra gai nhọn, cao đến mười trượng.
“Làm sao có chuyện quái vật cao đến mười trượng, nhất định là truyền nhầm.”
“Không phải truyền nhầm! Miếu thờ Nhị Quan Chân Quân có nói, đó là thượng cổ hung thú, kêu gọi bách tính nhanh chóng chạy nạn.”
Tin tức này trong vòng một ngày đã truyền khắp kinh thành, triều đình phái binh đi tra xét, hết thảy đều như đá chìm đáy biển, bặt vô âm tín. Hoàng đế lúc này mới bắt đầu hoảng hốt, gấp rút gọi quốc sư đến thương lượng.
“Chắc hẳn là yêu thú xuất hiện.” Đạo sĩ kia trầm ngâm nói: “Không đáng sợ.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Hoàng đế ôm lư hương hít một hơi thật sâu.
“Đại hoàng huynh gần đây không phải thân thể đã khỏe sao? Có thể gọi hoàng huynh đi đến đó diệt yêu.” Tam hoàng tử còn chưa cử hành đại điển sắc phong thái tử, nhưng đã coi bản thân mình chính là thái tử, mỗi ngày đều ở bên cạnh người phụ hoàng nghe chính sự.
Thời điểm Cố Tranh Quân bị hoàng đế gọi tới, đã đoán ngay được là có chuyện gì, mặt không đổi sắc đáp ứng: “Phụ hoàng hạ mệnh, nhi thần không thể không tuân, chỉ là nhi thần không có pháp lực, vẫn cần có quốc sư ra tay, nhi thần chắc chắn sẽ làm tốt công tác phụ trợ, cho dù phải hi sinh thân mình, cũng sẽ đảm bảo cho bách tính được bình an.”
Đạo sĩ nghe thấy thế, trong mắt lóe lên tinh quang. Kim long khí gần đây đột nhiên nồng đậm, nếu như có thể nhân cơ hội ở bên ngoài hút đi long khí, việc phi thăng thành tiên ắt hẳn nằm trong tầm tay: “Trảm yêu trừ ma, bần đạo đương nhiên sẽ là người hỗ trợ đầu tiên.”
Tây Nam có núi Hắc Thủy, mây mù khắp chốn, ít dấu chân người. Cách núi hai mươi dặm, mới có thôn trấn.
Bây giờ, những thôn trấn này đều đã biến thành tro tàn.
Bạch Trạch nhìn đoàn người Cố Tranh Quân phía xa xa, hơi nhíu mày, nơi này mang đến cho y một cảm giác rất nguy hiểm, luôn cảm thấy có tồn tại một cái gì đó khiến mình sợ hãi.
Phù Lê đưa cho y một chén Thiên Quân: “Uống một chút, thêm can đảm.”
Bạch Trạch: “…” Thiên Tôn nói đùa mà không buồn cười một chút nào hết, nhưng y vẫn nghe lời mà đem rượu uống cạn. Trực giác của thần thú rất chuẩn, nơi này chắc chắn có nguy hiểm mà y không xử lý được.
Sau khi đạo sĩ múa may gây rối một trận, quả thực có một con quái vật từ phía trong rừng lao ra. Quái vật kia có cơ thể như lợn rừng, bốn trảo, đầu nhưng lại là chim ưng, trên đỉnh còn có sừng dài, bên trong cái mỏ chim to lớn kia, còn có răng nanh rất dài.
“Cổ Điêu!” Quốc sư kinh ngạc thốt lên một tiếng, nhưng cũng không sợ hãi, đây là một con hung thú ở thời kỳ thượng cổ, dù ăn thịt người, nhưng đối với người biết phép thuật mà nói, cũng không có gì đáng sợ.
Cố Tranh Quân đứng ở chỗ dốc cao đằng xa, chậm rãi giơ tay, cung tiễn thủ mai phục bốn phía đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ đợi yêu đạo diệt xong quái vật, liền đem gã bắn thành cái sàng.
Sau một phen chém giết, đạo sĩ chặt đầu Cổ Điêu xuống, dương dương tự đắc thu vào bên trong túi vải. Mũi tên xé gió lao tới, gã lập tức vung thanh kiếm gỗ trong tay lên, ‘leng keng keng’ đem đỡ lấy mũi tên, sau đó mũi chân nhẹ nhàng nhún lên, trong một thời gian ngắn đã xuất hiện bên cạnh người Cố Tranh Quân, một tay tóm lấy cổ hắn: “Ha ha, cái trò mèo này mà cũng đòi lấy mạng bản đạo gia ta đây? Tiểu kim long, hôm nay ngoan ngoãn bị ta hút khô đi!”
“Yêu đạo, ngươi đi ngược ý trời, cho dù có hút hết số mệnh trong thiên hạ, cũng không thể thành tiên!” Cố Tranh Quân khó khăn nói, đột nhiên từ trong tay áo rút ra một cây dao găm, nhanh chóng đâm vào eo gã đạo sĩ.
“A… đây là loại dao gì?” Đạo sĩ sợ hãi không thôi nhìn vết thương của mình.
Cố Tranh Quân chưa kịp trả lời, đại địa đột nhiên xảy ra một trận rung lắc kịch liệt, hắn nhân cơ hội đạp gã đạo sĩ một cước, đem người đá văng ra xa.
“Gào ——” Tiếng gào thét chấn động cả trời xanh lan xa trăm dặm, hồng quang chói mắt phóng thẳng lên trời, một con cự thú cao tới mười trượng từ dưới đất chui lên, ở ngay lúc gã đạo sĩ không phản ứng kịp, liền phóng một luồng kim diễm đem gã hóa thành tro tàn.
Thân như hùng sư, lưng mọc cánh lớn, bộ lông như vàng, hỏa diễm quanh thân ba trượng, đấy chính là hung thú năm đó phóng lửa làm mù mắt Bạch Trạch, Xích Viêm Kim Nghê Thú!
Bạch Trạch chỉ kịp đem Cố Tranh Quân quăng lên đám mây, Xích Viêm Kim Nghê Thú cũng đã đi tới gần đó, liều chết phun lửa về phía Bạch Trạch. Dùng thủy làm lá chắn ngăn trở kim diễm, Bạch Trạch đứng đằng sau màn nước khẩn trương nhìn chằm chằm con mãnh thú kia, trăm nghìn năm qua đi, tiên lực của y đã tăng lên rất nhiều, chắc hẳn có thể chiến một trận với Xích Viêm Kim Nghê Thú.
Nhưng mà, mơ thì luôn đẹp. Bạch Trạch tu hành ngàn năm, Xích Viêm Kim Nghê Thú trốn ở nhân gian, cũng tu hành ngàn năm!
Kim diễm rất nhanh đã xuyên qua màn nước, phóng thẳng đến hai mắt Bạch Trạch, Bạch Trạch hóa thành nguyên hình, lăn khỏi chỗ đang đứng, dùng nước hóa thành sương mù ẩn giấu thân hình. Nhưng mà, kim diễm che ngợp bầu trời lại như sao băng rơi xuống, phủ kín bầu trời tập kích tới đó, không để cho y tránh thoát.
Bạch Trạch nhắm mắt lại, mở ra, một đạo kết giới màu xanh xuất hiện ở ngay trước mặt. Trong ánh lửa có một người đang đứng, tiên y trường bào thanh sắc tay áo rộng, đứng trước người Bạch Trạch, thay y chặn lại hết thảy mọi hiểm nguy.
“Phù Lê…”
—— Tiểu kịch trường: Bài hợp xướng cảm động đất trời
Bạch Trạch: Tình cảnh này, nên dùng nhạc nền thế nào đây?
Thiên Lý Nhãn: Là hắn là hắn là hắn, chính là hắn, chồng cũ của Bạch Trạch, Tiểu Thiên Tôn!
Thuận Phong Nhĩ: Thiên Tôn, Thiên Tôn, ngươi thật tài giỏi, râu tóc bạc trắng không che đậy nổi ngươi, đẹp trai đến một tầm cao mới.
Lão Quân: Ta xem như ngươi lợi hại, ngàn năm không nói ra thân phận, mang theo tóc giả một lần nữa làm ta tin tưởng.
Bạch Trạch: …
Danh sách chương