Lão Môn chủ Võ Đương và Tây Môn giáo chủ chiếu bốn luồng tinh nhỡn sáng rực nhìn nhau một lúc.
Lão Môn chủ Võ Đương dằn mạnh từng tiếng :
- Điền Phúc! Kể ra võ công của ngươi giờ đây đã có phần tăng tiến hơn xưa, nhưng đừng vì thế tự phụ, cao ngạo lấy mình. Hãy thử qua một chưởng của bản Môn chủ.
Thân hình lão Môn chủ Võ Đương liền đó hơi thấp xuống theo thế “Bồ Tát Ngự Thiền”, ngọn hữu chưởng như bàn tay Phật cất lên ngang ngực.
Đột nhiên đóa xanh thẫm như áng mây chiều hiện ra trong chưởng trung của lão Môn chủ Võ Đương.
Trông thấy hiện tượng này, Tây Môn giáo chủ không dám coi thường, quát to :
- “Phong Vũ Đằng Phi”! Nhạc Cung! Ngươi quyết tâm hạ độc thủ với bản tọa à?
Thực vậy, trong cơn phẫn nộ vì hành động sỉ nhục của Địa Ma Vương Triệu Võ, lão Môn chủ Võ Đương Nhạc Cung triển ra tuyệt chiêu “Phong Vũ Đằng Phi”, lối võ công danh bất hư truyền của đại môn phái này, chỉ có vài bậc cao nhân được thụ truyền mà thôi.
Đang khi, Tây Môn giáo chủ chợt trụ hình theo lối “La Hán Triều Cung” vững như trái đồi, ngọn chưởng giơ lên, một vùng đỏ chói xuất hiện.
Tây Môn giáo chủ đã sử dụng quái chiêu “Hồng Ảnh Chiêu Dương” với mười thành công lực.
Đây là ngón võ công Tây Môn giáo chủ tựu thành cách vài năm trước, ít khi dùng tới. Nay trông thấy lão Môn chủ Võ Đương thi triển độc công lão mới biểu lộ chiêu thức vô thượng này.
Vùng xanh thẫm như áng mây chiều phồng to ba trượng chu vi, biến thành bóng chưởng khổng lồ.
Trong lúc suýt đồng thời vùng đỏ “Hồng Ảnh Chiêu Dương” cũng đột ngột lớn to không kém. Song phương xáp lại gần nhau.
Một tiếng nổ long trời khi hai chưởng lực quái dị này vừa chạm nhau, khắp cả sân trường đều chuyển động.
Tây Môn giáo chủ nghiêng mình qua bên phải vì bị chưởng lực quét nhằm, giây phút mới lấy lại được sự thăng bằng.
Bên này, thân hình của lão Môn chủ lắc lư vài cái rồi đứng yên.
Dù vậy, thần sắc của Tây Môn giáo chủ lẫn lão Môn chủ chưa thấy thay đổi.
Xem ra chiêu này song phương ngang bằng nhau, chưa có ai hơn ai kém.
Quả nhiên đây là hai đại cao nhân địch thủ kỳ phùng hiếm có trên chốn võ lâm.
Tây Môn giáo chủ và lão Môn chủ Võ Đương đứng yên nhìn nhau một lúc.
Cả hai đều âm thầm thán phục công lực lẫn chiêu thức của nhau trong một chiều đầu.
Sân trường vụt im lặng trở lại.
Hàng trăm cặp mắt đổ dồn về phía hai người, hồi hộp chờ trận giao đấu tiếp điểm.
Đương nhiên trận đấu này rốt lại có một kẻ nằm xuống và một kẻ mang thương tích nặng nề.
Ngưng lại một chập, Tây Môn giáo chủ quát :
- Nhận chưởng!
Vùng hồng ảnh từ nội chưởng của Tây Môn giáo chủ hiện ra to lớn dị thường bỗng cất lên cao.
Bóng chưởng “Hồng Ảnh Chiêu Dương” lần này to hơn lần trước bội phần.
Tây Môn giáo chủ triển chiêu này quyết định phải hạ ngay lão Môn chủ Võ Đương.
Hiểu rõ dã tâm của Tây Môn giáo chủ, lão Môn chủ Võ Đương quát lên một tiếng trợ oai, đơn chưởng đưa ra chiêu “Phong Vũ Đằng Phi” mang theo mười hai thành công lực.
Lại một tiếng nổ tợ trời gầm khiến cho quần ma đều giật mình phải lui lại phía sau, tránh hàng trăm luống áp khí phóng vùn vụt qua tám hướng.
Kẻ đứng gần trúng nhằm một đạo áp khí cũng đủ vỡ cả lồng ngực ngã ra mà chết.
Song phương cả Tây Môn giáo chủ lẫn lão Môn chủ Võ Đương đều phải lui lại một bước.
Mặc dù vậy, chưa thấy bên nào bị mang thương tích cả.
Qua mấy phút đo lường sơ hở, Tây Môn giáo chủ và lão Môn chủ Võ Đương lại tiếp đấu.
Hai bên đều thi triển toàn lực lối võ công tối thượng của môn phái mình.
Bởi họ đều hiểu rõ nhau nên không thể thi triển chiêu thức bình thường được.
Chẳng mấy chốc song phương đã trao đổi qua lại hơn mười chiêu nữa, trận đấu vẫn quân bình.
Cứ theo tình hình, nếu kéo dài trận đấu có thể Tây Môn giáo chủ lẫn lão Chưởng môn nhân Võ Đương đều vong mạng.
Địa Ma Vương Triệu Võ bước tới sân trường, day qua bảo Tây Môn giáo chủ :
- Hiền hữu hãy nghỉ ngơi, nay lão này đã có bản tọa xử trí rồi.
Tây Môn giáo chủ vâng lời, lui trở lại phía sau, đứng nhìn vào sân trường.
Khi đã đứng đối diện cùng lão Môn chủ Võ Đương rồi, Địa Ma Vương Triệu Võ nặng trầm :
- Nhạc Cung! Xem qua công lực của ngươi cũng khá đấy. Nhưng đã gặp bản Giáo chủ rồi thấy cũng nên xuôi tay cho sớm, đừng chờ ta động thủ sẽ tổn hại đến thân mình, lại còn chịu lấy cực hình thảm khốc trong tuyệt ngục.
Lão Môn chủ Võ Đương trợn mắt :
- Triệu Võ! Tội ác của ngươi ngập trời, dù cho quỷ thần cũng không thể dung thứ được. Năm xưa ngươi đã dùng độc thủ cưỡng chiếm tiết hạnh của Vương Hậu Chi Hoa Trầm Lạc Nhạn khiến cho Hàn hiền đệ của ta đã phải thương tâm vào sâu trong núi tự hủy mình. Đêm nay nhân cuộc phó hội phân tài cao hạ, sẵn đây ta sẽ băm xác ngươi rửa sạch mối cừu thù cho vong hồn Hàn hiền đệ được ngậm cười nơi chín suối.
Nấp ẩn trên tàng cây cổ thụ, Hàn Tùng Bá đã nghe rõ ràng những lời của lão Môn chủ Võ Đương.
Thì ra lão Môn chủ Võ Đương và Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm là chỗ tâm hữu chi giao, nay tới Địa Ma giáo phó hội về lá tối hậu thư lại vừa có ý định báo thù cho phụ thân chàng.
Lão Môn chủ Võ Đương dằn mạnh từng tiếng :
- Điền Phúc! Kể ra võ công của ngươi giờ đây đã có phần tăng tiến hơn xưa, nhưng đừng vì thế tự phụ, cao ngạo lấy mình. Hãy thử qua một chưởng của bản Môn chủ.
Thân hình lão Môn chủ Võ Đương liền đó hơi thấp xuống theo thế “Bồ Tát Ngự Thiền”, ngọn hữu chưởng như bàn tay Phật cất lên ngang ngực.
Đột nhiên đóa xanh thẫm như áng mây chiều hiện ra trong chưởng trung của lão Môn chủ Võ Đương.
Trông thấy hiện tượng này, Tây Môn giáo chủ không dám coi thường, quát to :
- “Phong Vũ Đằng Phi”! Nhạc Cung! Ngươi quyết tâm hạ độc thủ với bản tọa à?
Thực vậy, trong cơn phẫn nộ vì hành động sỉ nhục của Địa Ma Vương Triệu Võ, lão Môn chủ Võ Đương Nhạc Cung triển ra tuyệt chiêu “Phong Vũ Đằng Phi”, lối võ công danh bất hư truyền của đại môn phái này, chỉ có vài bậc cao nhân được thụ truyền mà thôi.
Đang khi, Tây Môn giáo chủ chợt trụ hình theo lối “La Hán Triều Cung” vững như trái đồi, ngọn chưởng giơ lên, một vùng đỏ chói xuất hiện.
Tây Môn giáo chủ đã sử dụng quái chiêu “Hồng Ảnh Chiêu Dương” với mười thành công lực.
Đây là ngón võ công Tây Môn giáo chủ tựu thành cách vài năm trước, ít khi dùng tới. Nay trông thấy lão Môn chủ Võ Đương thi triển độc công lão mới biểu lộ chiêu thức vô thượng này.
Vùng xanh thẫm như áng mây chiều phồng to ba trượng chu vi, biến thành bóng chưởng khổng lồ.
Trong lúc suýt đồng thời vùng đỏ “Hồng Ảnh Chiêu Dương” cũng đột ngột lớn to không kém. Song phương xáp lại gần nhau.
Một tiếng nổ long trời khi hai chưởng lực quái dị này vừa chạm nhau, khắp cả sân trường đều chuyển động.
Tây Môn giáo chủ nghiêng mình qua bên phải vì bị chưởng lực quét nhằm, giây phút mới lấy lại được sự thăng bằng.
Bên này, thân hình của lão Môn chủ lắc lư vài cái rồi đứng yên.
Dù vậy, thần sắc của Tây Môn giáo chủ lẫn lão Môn chủ chưa thấy thay đổi.
Xem ra chiêu này song phương ngang bằng nhau, chưa có ai hơn ai kém.
Quả nhiên đây là hai đại cao nhân địch thủ kỳ phùng hiếm có trên chốn võ lâm.
Tây Môn giáo chủ và lão Môn chủ Võ Đương đứng yên nhìn nhau một lúc.
Cả hai đều âm thầm thán phục công lực lẫn chiêu thức của nhau trong một chiều đầu.
Sân trường vụt im lặng trở lại.
Hàng trăm cặp mắt đổ dồn về phía hai người, hồi hộp chờ trận giao đấu tiếp điểm.
Đương nhiên trận đấu này rốt lại có một kẻ nằm xuống và một kẻ mang thương tích nặng nề.
Ngưng lại một chập, Tây Môn giáo chủ quát :
- Nhận chưởng!
Vùng hồng ảnh từ nội chưởng của Tây Môn giáo chủ hiện ra to lớn dị thường bỗng cất lên cao.
Bóng chưởng “Hồng Ảnh Chiêu Dương” lần này to hơn lần trước bội phần.
Tây Môn giáo chủ triển chiêu này quyết định phải hạ ngay lão Môn chủ Võ Đương.
Hiểu rõ dã tâm của Tây Môn giáo chủ, lão Môn chủ Võ Đương quát lên một tiếng trợ oai, đơn chưởng đưa ra chiêu “Phong Vũ Đằng Phi” mang theo mười hai thành công lực.
Lại một tiếng nổ tợ trời gầm khiến cho quần ma đều giật mình phải lui lại phía sau, tránh hàng trăm luống áp khí phóng vùn vụt qua tám hướng.
Kẻ đứng gần trúng nhằm một đạo áp khí cũng đủ vỡ cả lồng ngực ngã ra mà chết.
Song phương cả Tây Môn giáo chủ lẫn lão Môn chủ Võ Đương đều phải lui lại một bước.
Mặc dù vậy, chưa thấy bên nào bị mang thương tích cả.
Qua mấy phút đo lường sơ hở, Tây Môn giáo chủ và lão Môn chủ Võ Đương lại tiếp đấu.
Hai bên đều thi triển toàn lực lối võ công tối thượng của môn phái mình.
Bởi họ đều hiểu rõ nhau nên không thể thi triển chiêu thức bình thường được.
Chẳng mấy chốc song phương đã trao đổi qua lại hơn mười chiêu nữa, trận đấu vẫn quân bình.
Cứ theo tình hình, nếu kéo dài trận đấu có thể Tây Môn giáo chủ lẫn lão Chưởng môn nhân Võ Đương đều vong mạng.
Địa Ma Vương Triệu Võ bước tới sân trường, day qua bảo Tây Môn giáo chủ :
- Hiền hữu hãy nghỉ ngơi, nay lão này đã có bản tọa xử trí rồi.
Tây Môn giáo chủ vâng lời, lui trở lại phía sau, đứng nhìn vào sân trường.
Khi đã đứng đối diện cùng lão Môn chủ Võ Đương rồi, Địa Ma Vương Triệu Võ nặng trầm :
- Nhạc Cung! Xem qua công lực của ngươi cũng khá đấy. Nhưng đã gặp bản Giáo chủ rồi thấy cũng nên xuôi tay cho sớm, đừng chờ ta động thủ sẽ tổn hại đến thân mình, lại còn chịu lấy cực hình thảm khốc trong tuyệt ngục.
Lão Môn chủ Võ Đương trợn mắt :
- Triệu Võ! Tội ác của ngươi ngập trời, dù cho quỷ thần cũng không thể dung thứ được. Năm xưa ngươi đã dùng độc thủ cưỡng chiếm tiết hạnh của Vương Hậu Chi Hoa Trầm Lạc Nhạn khiến cho Hàn hiền đệ của ta đã phải thương tâm vào sâu trong núi tự hủy mình. Đêm nay nhân cuộc phó hội phân tài cao hạ, sẵn đây ta sẽ băm xác ngươi rửa sạch mối cừu thù cho vong hồn Hàn hiền đệ được ngậm cười nơi chín suối.
Nấp ẩn trên tàng cây cổ thụ, Hàn Tùng Bá đã nghe rõ ràng những lời của lão Môn chủ Võ Đương.
Thì ra lão Môn chủ Võ Đương và Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm là chỗ tâm hữu chi giao, nay tới Địa Ma giáo phó hội về lá tối hậu thư lại vừa có ý định báo thù cho phụ thân chàng.
Danh sách chương