70.

Đêm đã khuya lắm rồi, gió lạnh hiu hiu thổi qua. Lúc trước vội vàng rời đi, trên người Lam Vong Cơ chỉ mặc một kiện áo mỏng. Vừa cảm thấy có chút lạnh, y liền mặt không biến sắc mà nghiêng người thay Ngụy Vô Tiện chắn đi gió đêm, thuận thế đem người ôm chặt vào lòng.

"Ưm... Lam Trạm..."

Vốn dĩ nụ hôn kia chỉ giống như chuồn chuồn đạp nước, nhưng khi đôi môi chạm nhau thì không ai muốn tách ra nữa, thuận lý thành chương mà biến nó thành một trận môi lưỡi giao triền. Không biết là ai hé miệng ra trước, càng không biết từ khi nào mà đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, chờ đến khi thần trí thanh tỉnh, bốn cánh môi mềm đã kéo nhau vào một nụ hôn dây dưa nồng nhiệt. Bọn họ cứ như vậy ôm chặt nhau, đắm chìm trong tình yêu nơi đầu môi.

Ngụy Vô Tiện cực kỳ nhu thuận mà mở miệng ra, nghênh đón sự chiếm hữu của đối phương. Đầu lưỡi của Lam Vong Cơ chỉ khẽ đảo qua điểm mẫn cảm nơi hàm trên của hắn, vừa nhẹ vừa mềm, khiến toàn thân hắn ngứa ngáy nhưng không được thoả mãn. Những tiếng rên rỉ bất mãn từ cổ họng tràn ra khỏi khóe môi liền biến thành thanh âm nức nở đứt quãng, yếu ớt vô lực giống hệt như một con mèo nhỏ.

Nhưng mà thật ra, đôi mắt linh động của con mèo này luôn hé mở, sóng sánh ý cười mà nhìn người đang hôn mình. Vẻ mời gọi tràn ngập đầu mày khóe mắt, khích lệ người kia tiếp tục mà xuống tay chà đạp mình.

Đáy mắt của Lam Vong Cơ ngày càng tối, cánh tay đang vòng quanh cái eo nhỏ của Ngụy Vô Tiện từ từ siết chặt. Tay còn lại không ngừng vuốt ve tấm lưng thon dài, hết lần này đến lần khác thăm dò từng tấc cơ khớp xương, như muốn đem thân thể này từng chút từng chút một khắc họa thật sâu vào tâm trí. Y thong dong mà nâng mi lên, tận mắt nhìn thấy Ngụy Vô Tiện trong ngực bị mình hôn đến mức hai mắt tràn ngập hơi nước như thế nào, cảm nhận được thân thể kia dưới từng động tác mơn trớn của mình mà mềm nhũn ra sao. Ngụy Vô Tiện rất thích cùng y phân cao thấp lúc hôn môi, nhưng lần nào cũng buông tay đầu hàng trước, mỗi khi nhận thấy điều này, trong lòng Lam Vong Cơ liền có cảm giác cực kỳ thỏa mãn...

Một mạt tím xinh đẹp lọt vào khóe mắt, nhìn kỹ lại, đúng là đóa hoa long đảm mà Ngụy Vô Tiện giắt trên mang tai. Lam Vong Cơ khép mắt lại, trong lòng lẳng lặng thầm nghĩ: Mẫu thân, chính là hắn. Người này, chính là Ngụy Anh.

Đóa long đảm kia theo tóc mai mềm mại của Ngụy Vô Tiện mà trượt xuống, rơi lên vạt áo của hắn, sau đó nương theo cơn gió mà hòa vào bên trong một bụi hoa đang khoe sắc rực rỡ nơi sân viện. Một biển hoa long đảm tím nhẹ nhàng đong đưa trong gió, giống như đang thì thầm một khúc du ca.

Ngụy Vô Tiện rất nhanh đã bị Lam Vong Cơ đè xuống, nằm dài trên hành lang. Nụ hôn dứt ra trong chốc lát, hắn chớp chớp mắt, hơi nghiêng đầu mà nhìn tường rào thấp thấp không xa kia. Lúc Lam Vong Cơ vươn tay tháo đai lưng của hắn xuống, Ngụy Vô Tiện đưa ra một đề nghị cực kỳ có lý:

"Lam Trạm, hay là chúng ta vào trong phòng đi?"

Động tác trên tay Lam Vong Cơ dừng một chút, rõ ràng là đang nghĩ đến chuyện gì đó, rồi lại làm như không có chuyện gì, tiếp tục cởi quần áo hắn, nói:

"Phòng lâu rồi chưa quét, không nên vào."

Ngụy Vô Tiện ồ lên một tiếng, nói:

"Ta cũng không để bụng... Aaa..."

Hình như Lam Vong Cơ không muốn nói nhiều, nhanh chóng luồn tay vào trong quần hắn, cầm lấy tính khí đã hơi ngẩng đầu lên rồi không nặng không nhẹ mà vuốt ve một phen. Chiêu này lập tức có tác dụng, Ngụy Vô Tiện liền rên lên một tiếng, Lam Vong Cơ lập tức tuốt lộng vật kia nhanh hơn nữa. Ngụy Vô Tiện hốt nhiên hiểu ra, Lam Trạm vậy mà thật sự muốn ở nơi này màn trời chiếu đất mà làm hắn!

Sống lâu tới ngần ấy năm, rốt cuộc thì Ngụy Vô Tiện cũng thận trọng hơn khi còn trẻ rất nhiều. Hắn vẫn nhớ kỹ nơi này là Vân Thâm Bất Tri Xứ, cửa viện bên kia vẫn đang còn rộng mở, bất cứ ai cũng có thể tùy tiện tiến vào... Hắn lắc lắc đầu, cố gắng tỉnh táo một chút, vội vàng đẩy tay Lam Vong Cơ ra, nói:

"Khoan đã Lam Trạm, như thế này không ổn lắm đâu. Nhỡ may... ưm aaa!"

Lam Vong Cơ cúi đầu, cách một tầng trung y mỏng manh cắn xuống ngực hắn, ngậm lấy đầu v* căng cứng đã nhô lên kia. Ngụy Vô Tiện nói:

"Ngươi ngươi ngươi cái người này, bình thường lúc nào cũng phân rõ phải trái, tại sao đến cái loại thời điểm này luôn luôn không chịu để cho người khác nói hết câu... Ư ưm... Aaaa..."

đầu v* bên trái của hắn trước nay luôn cực kỳ mẫn cảm, đã bị Lam Vong Cơ vô tình cắn vài cái, lúc này lại bị y cách một lớp vải mỏng mà trực tiếp mút vào. Hai tay Ngụy Vô Tiện đang buông trên mặt đất siết lại rồi thả ra mấy lần, không thể khống chế nổi dục vọng của mình mà rên lên hai tiếng, những lời dang dở còn chưa kịp nói ngay lập tức bị hắn ném ra sau đầu. Lam Vong Cơ cố ý ngắt lời hắn, chính là không muốn nghe hắn nhắc nhở nữa. Y không muốn nghe hắn nói cho mình rõ, hiện tại bản thân y đang làm một chuyện rất không đúng. Cho dù y vẫn luôn cẩn thận để ý tình hình xung quanh, cho dù tiểu viện này nằm ở chỗ vô cùng hẻo lánh, quanh năm suốt tháng không có người lui tới... Nhưng những việc y đang làm dù sao cũng không thể cho là đúng.

Lam Vong Cơ cảm thấy có một ngọn lửa đang thiêu đốt tâm trí y. Hơn hai mươi năm qua chưa từng có một con sóng cảm xúc mãnh liệt như vậy quét qua toàn thân y, khiến cho dòng máu đang chảy trong kinh mạch y đều trở nên sôi trào. Ngụy Vô Tiện cố gắng giữ lại một tia lý trí cuối cùng, vùng vẫy muốn khiến y tỉnh táo mà suy nghĩ, nói:

"Lam Trạm, Lam Trạm, aaa.... Nếu bị thúc phụ ngươi nhìn thấy... A a a..."

Lam Vong Cơ cầm lấy dương v*t của hắn, hung hăng mà vuốt từ dưới lên trên. Ngụy Vô Tiện ngẩng cái cổ lên, thấp giọng rên rỉ, y lại không buông tha mà đuổi theo, cắn nhẹ lên hầu kết của hắn.

Ngụy Vô Tiện "Ô!" lên một tiếng, cuộn người lại giống hệt như một con thú nhỏ bị thương. Trong nháy mắt, một ý niệm điên cuồng hiện lên trong đầu Lam Vong Cơ. Cho dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng nó cũng để lại một dấu ấn vô cùng rõ ràng. Lam Vong Cơ nghĩ: Nếu như bị thúc phụ nhìn thấy... Vậy cứ để cho người nhìn đi.

Khoái cảm phản nghịch chưa từng có vừa hỗn loạn vừa kịch liệt đánh thẳng lên đại não, khiến đầu óc y có chút mơ hồ, hai tay run lên, không khống chế nổi lực đạo, đầu ngón tay miết mạnh hai cái lên đầu tính khí của Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện "Á!" lên một tiếng thật to, hai mắt trợn trừng. Lam Vong Cơ lấy lại tinh thần, nghĩ thầm vừa rồi đúng là choáng đầu mà, mau chóng đặt lên miệng Ngụy Vô Tiện một nụ hôn, ngăn lại tiếng rên rỉ không chút kìm nén kia. Y ôn nhu hôn mà trấn an hắn, đồng thời bình ổn lại tâm tình đang kích động của mình.

Dây dưa trong chốc lát, Ngụy Vô Tiện lại phát ra một tiếng hừ cực kỳ hưởng thụ. Lam Vong Cơ hôn lên khóe miệng của hắn một cái, vươn tay tiếp tục công việc đang dang dở của mình.

Tính khí tinh xảo của Ngụy Vô Tiện lúc này đã hoàn toàn cương cứng trong tay y, ở phần đầu còn tiết ra dịch thể trong suốt, muốn bắn mà không được bắn, khóc không thành tiếng run nhè nhẹ trong lòng bàn tay to lớn. Dường như y chỉ cần bỏ ra thêm một chút sức nữa thôi là có thể đưa hắn lên đỉnh cao của dục vọng rồi.

"Ưm..." Ngụy Vô Tiện để cho y nghịch một lúc lâu như vậy, bây giờ mới đưa ra lời kháng nghị: "Lam Trạm, sao ngươi không để ý gì đến phía sau ta? Ngươi không thích sao?"

"..." Lam Vong Cơ cuối cùng cũng trả lời hắn: "Không mang theo thuốc mỡ."

Ngụy Vô Tiện nói:

"Không phải lần trước ta đã nói rồi sao, không có thuốc mỡ cũng chẳng có vấn đề gì hết!"

Hắn vừa nói vừa vươn tay tự chạm vào mông mình, hai chân tách ra, hạ thắt lưng xuống, đem hai cánh mông tròn lẳn mở rộng trước mặt Lam Vong Cơ, nói:

"Lam Trạm, ngươi nhìn đi,"

Vốn dĩ là một chuyện cực kỳ xấu hổ, nhưng Ngụy Vô Tiện lại chẳng thấy có gì bất thường. Lam Vong Cơ giống như bị mê hoặc, đưa mắt nhìn theo lời hắn nói. Chỉ thấy hậu huyệt nhỏ nhỏ màu hồng nhạt đã bắt đầu khai mở, thuận theo hơi thở của chủ nhân mà khẽ hé ra khép lại, tựa như vô cùng gấp gáp muốn thứ gì đấy mau mau tiến thẳng vào.

Như là sợ y không thể nhìn rõ, Ngụy Vô Tiện lại tiếp tục duỗi tay xuống, đưa một ngón tay vào. Huyệt khẩu kia cực kỳ phối hợp, lập tức nuốt lấy nửa ngón tay thon dài. Ngụy Vô Tiện khẽ động một chút, nửa ngón tay còn lại cũng thuận tiện đi vào.

Lam Vong Cơ: "..."

Đây không phải lần đầu tiên y nhìn thấy cảnh tượng mang sức công kích lớn như thế này, nhưng mà trong lòng vẫn nghĩ, cho dù có xem bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không thể quen được, không thể hờ hững. Ngụy Vô Tiện nói:

"Lam Trạm, ngươi nhìn này. Nhìn ta đi."

Giọng nói của hắn vẫn là ngữ khí như thường ngày, cùng lắm chỉ mềm đi một chút, nhưng lúc rơi vào trong tai Lam Vong Cơ lại câu dẫn hơn bất kỳ lời mời gọi nào trên đời. Hắn rút ngón tay ra ngoài, tiện thể còn kéo theo một ít thủy dịch. Đúng như lời Ngụy Vô Tiện nói, hậu huyệt của hắn tự chảy nước, hoàn toàn không cần đến thuốc mỡ làm gì...

Ngụy Vô Tiện lại nói:

"Lam Trạm, Lam Trạm, ngươi mau tiến vào đi mà."

Lam Vong Cơ kìm lòng không được, hầu kết trượt một vòng trên cần cổ, không nghĩ đến chuyện từ chối nữa. Y gật gật đầu, đút ngón tay của chính mình vào. Chỉ vừa tiến vào liền gần giống như được gấm vóc thượng hạng bao lấy, nhưng khác nhau chính là, trong này vừa ẩm ướt lại vừa mềm mại, thủy dịch không biết từ đâu ào ạt tuôn ra, thấm đẫm ngón tay y. Hậu huyệt kia đúng là đã sớm được chăm sóc đến mức cực kỳ nhu thuận. Nghĩ đến đây, con ngươi của Lam Vong Cơ bỗng trở nên lạnh buốt, đầu ngón tay dùng sức, đột nhiên hung hăng nhấn một cái:

Ngụy Vô Tiện: "A a a!"

Lam Vong Cơ nhấn vừa mạnh lại vừa chuẩn, tấn công thẳng vào điểm mà hắn khó chịu nổi nhất. Không đợi Ngụy Vô Tiện thích ứng, y đã vội nhét thêm hai ngón tay vào bên trong. Ba ngón tay hợp sức mà bắt nạt điểm mẫn cảm kia, xoay vòng, day ấn, khiến cho Ngụy Vô Tiện không ngừng rên rỉ thật to.

"Lam, Lam Trạm!" Khoái cảm vô cùng mãnh liệt khiến hắn không chịu nổi, khóe mắt lấp lánh ánh nước, đến việc nói một câu liền mạch cũng không thể: "Ngươi, ngươi đừng lộng nơi đó nữa! A a a..."

Nhưng Lam Vong Cơ lại đang vô cùng tập trung, khăng khăng không chịu nghe, giống như là đang phân cao thấp với cái gì đó.

"Ngươi! Sao ngươi lại ngang ngược như vậy! A..." Ngụy Vô Tiện run rẩy nói: "Lam Trạm, Nhị, Nhị ca ca! A a... Đừng mà, đừng làm ta ra... Nếu a! Nếu lên đỉnh sớm vậy, ngươi, lát nữa lúc ngươi tiến vào, ta sẽ... sẽ không sướng nữa..."

Nghe thấy vậy, Lam Vong Cơ tưởng rằng nói gì cũng không để vào tai lại bỗng nhiên ngừng tay lại, hỏi:

"Thật à...?"

"Thật mà!" Ngụy Vô Tiện điên cuồng gật đầu.

"..." Thanh âm của Lam Vong Cơ có chút khó chịu: "Biết rồi. Không cần phải dạy."

Ngụy Vô Tiện bị y vừa bắt nạt vừa trêu chọc, muốn đến phát điên rồi, sao còn nghe ra được tâm tình bên dưới câu nói kia, chỉ vội vàng nói:

"Ta không dạy, không dạy. Nhị ca ca, ta xin ngươi đấy, mau tiến vào được không, ta muốn ngươi đến mức sắp không chịu nổi rồi."

Vừa nghe thấy dâm ngôn lãng ngữ từ miệng hắn, Lam Vong Cơ hơn hai mươi tuổi cuối cùng vẫn là không chịu nổi, vành tai đỏ bừng. Ngụy Vô Tiện thấy thế càng được thể lấn tới, bắt đầu nói xằng nói bậy:

"Lam Trạm, đến đây nào. Tục ngữ nói, một ngày không làm như cách ba thu..."

Lam Vong Cơ không thể nhịn được nữa, ngắt lời hắn:

"Tục ngữ đâu nói vậy!"

Y rút mạnh ngón tay đang chôn trong cơ thể Ngụy Vô Tiện ra, cởi quần chính mình. Một tay y đè hắn lại, một tay đỡ lấy dương v*t đã cương cứng của mình đặt ở trước cái miệng nhỏ đang vô cùng khát cầu kia. Tính khí thô to không một chút do dự mà bắt nó mở rộng ra nuốt gọn phần đầu. Sau đó y ưỡn lưng về trước, thúc sâu vào bên trong đến tận gốc.

Ngụy Vô Tiện: "Ô ô a a a a!!!"

Hắn phải dùng hết sức bình sinh mà khống chế mới có thể không hét quá to, bằng không nếu để môn sinh đi tuần đêm nghe thấy, sợ là sẽ tưởng nơi này xảy ra thảm án giết người gì gì đó. Nói cự vật kia của Lam Vong Cơ là hung khí, đúng là một chút cũng không nói quá!

Khi nãy "bái đường" Lam Vong Cơ đã sớm bị hắn không biết chừng mực mà trêu chọc đủ đường, hoàn toàn dựa vào định lực kinh người của bản thân mà kiềm chế lại. Lúc này cuối cùng cũng không cần nhẫn nại nữa, vén lọn tóc tán loạn ra sau vành tai, thở ra một hơi thật sâu, sau đó túm chặt lấy vòng eo của Ngụy Vô Tiện mà đè hắn xuống hành lang, từng chút từng chút dốc hết sức lực mà thao hắn. Mỗi lần đều mạnh mẽ mà thúc vào thật sâu, hai ngọc nang phía dưới dương căn không ngừng va chạm vào bắp đùi hắn, tạo ra âm thanh "bạch, bạch" cực kỳ dâm đãng, giống như hận không thể cùng cự vật chôn sâu trong nơi non mềm nóng ẩm kia.

"A a a...! Lam Trạm, Lam Trạm!"

Trên mặt đất không có thứ gì mà Ngụy Vô Tiện có thể bấu víu, chỉ đành run rẩy nâng tay lên, vòng trên cổ Lam Vong Cơ. Đến khi lòng bàn tay thăm dò được miệng vết thương kết vảy trên lưng đã bong được hơn phân nửa mới hoàn toàn yên tâm mà ôm chặt lấy tấm lưng vững chãi của y.

Lam Vong Cơ thúc mạnh hơn mười lần mới miễn cưỡng bớt giận, cúi đầu nhìn Ngụy Vô Tiện dưới thân mình. Khóe mắt đỏ hoe, hai hàng lệ tuôn dài trên gò má, dáng vẻ như là sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, y mới thở gấp hai hơi, tạm thời ngừng lại.

Tràng đạo nhu nhuyễn nóng ẩm, không ngừng co rút mà xoắn vặn lại. Bên trên vách thịt non mềm giống như có vô số cái miệng nhỏ, dùng hết sức mà mút chặt lấy tính khí của y. Chẳng cần phải động đậy, chỉ giữ yên bên trong như vậy thôi cũng đủ khiến Lam Vong Cơ cực kỳ thỏa mãn.

Lúc trước Ngụy Vô Tiện còn nghĩ, Lam Vong Cơ hơn hai mươi tuổi này đúng là tiến hành theo trình tự, mỗi lần vừa tiến vào liền làm đến tàn nhẫn, giống như không thao chết hắn thì không cam lòng vậy. Nhưng mà, đợi đến khi người ta có tiến bộ, biết chậm lại tốc độ, dành thời gian dây dưa với hắn thì chính Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy ngứa ngáy không chịu nổi.

Mông ngứa, tim cũng ngứa.

Đôi chân thon dài trơn nhẵn cuốn lấy thắt lưng Lam Vong Cơ, không nhịn được mà cọ cọ vào hai bên hông y. Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn hắn, một giọt mồ hôi từ trên thái dương chảy dọc theo đường nét tinh mỹ trên khuôn mặt tuấn dật, cuối cùng dừng lại ở gò má tựa như bạch ngọc. Ngụy Vô Tiện đè lưng ý bảo y cúi gần lại, sau đó trong ánh nhìn ngờ vực không rõ của Lam Vong Cơ mà ngẩng đầu lên, vươn đầu lưỡi ra đảo một vòng, liếm trọn giọt mồ hôi đang đọng lại kia.

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện tặc lưỡi "chậc" một cái, nói:

"Mặn thế."

Lam Vong Cơ: "..."

Y nói: "Ngươi đúng là, đúng là...!"

Lam Vong Cơ không nói tiếp mấy từ đằng sau hai chữ "đúng là", thay vào đó y mở rộng hai cánh mông căng tròn của Ngụy Vô Tiện ra, không thèm chịu đựng nữa, bắt đầu ở trong cơ thể hắn kịch liệt thao lộng. Hai bàn tay ôm gọn lấy bờ mông trắng nõn, mạnh mẽ mà vuốt ve nắn bóp, khiến cho người kia vừa ê ẩm vừa đau nhức lại vừa sảng khoái. Không cần nhìn cũng biết, chắc hẳn bên trên hai khối thịt đầy đặn ấy lại lưu lại mấy dấu tay đỏ ửng rồi. Thực tế đã chứng minh, làm như thế này đúng là cách tốt nhất để chặn lại cái miệng không ngừng hồ ngôn loạn ngữ của người dưới thân y.

____///____

Bái đường xong thì động phòng đó í à í a
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện