Trong xe, Cận Phi Ngữ ngồi phía sau đang cười đến sáng lạn, làm Mạc Phỉ không hiểu mô tê gì, cậu mờ mịt hỏi: “Sao vậy?”

Cận Phi Ngữ thu hồi nụ cười trên mặt lại, mang theo vẻ nhẹ nhõm. Hắn nói với Mạc Phỉ: “Không có gì, đột nhiên nghĩ đến, trước khi Zombie bạo phát, đi trong thành phố sẽ không sao.”

Mạc Phỉ cúi thấp đầu, xác thực, khi nhân loại chân chính gặp nguy cơ, bản tính ích kỷ và tham lam mới bạo phát. Nhưng những người ban nãy mới gặp kia, đã xem như một nhánh đội ngũ tốt nhất từ trước đến đây rồi. Hầu hết tất cả mọi người đều cảm thấy, Zombie phá hoại quê hương của mình, nhưng theo Mạc Phỉ nghĩ, nhân loại mới là tai họa lớn nhất của địa cầu này.

Xe đi ngang qua núi, Cận Phi Ngữ ngồi phía sau nhìn phong cảnh bên ngoài qua cửa sổ, nói: “Khi đến đây, Kim Thuần nói với tôi đây là Nguyệt Cung sơn. Có điều con đường lên núi nguyên bản là không có. Thôn dân phải đi từ cổ đạo xuống. Cổ đạo ấy cao chót vót, chỗ nguy hiểm nhất cũng vượt qua sáu mươi độ, trong những ngày mưa trơn trượt sẽ đi lại vô cùng khó khăn. Giữa sườn núi đã từng xảy ra chiến tranh, bên trong có một kiến trúc, là một tòa lô cốt, rất nổi tiếng.”

Mạc Phỉ chuyên tâm lái xe, nói với Cận Phi Ngữ: “Có thể đám Kim Thuần sẽ dừng lại trong thôn, chúng ta nên vào thôn trang bên trong xem một chút, vạn nhất bỏ qua thì phiền.”

Xe dừng lại trước cửa thôn, ngoài dự liệu của hai người, trước cửa có dựng thêm một bức tường, còn có hai người đang đứng gác.

Khi Mạc Phỉ thấy bọn họ, xe của bọn họ đang đứng lại trên đường dốc. Bởi vì mấy ngày trước có mưa, con đường trở nên rất trơn trượt. Khi cậu vòng qua được triền núi xong, nhìn đến tường vây và kiến trúc bên trong, nội tâm của cậu đột nhiên xuất hiện một chút bất an.

“Dừng xe lại!”

Tiếng la này khiến Mạc Phỉ ngạc nhiên trợn tròn mắt, cậu ngẩng đầu lên, thình lình phát hiện, người cảnh vệ là một ông lão. Bởi vì tóc của đối phương vẫn chưa bạc trắng, trong lúc nhất thời khó phân biệt được tuổi tác.

Một người khác đứng gần ông lão kia là một đứa trẻ, lớn lắm cũng chỉ mới năm, sáu tuổi. Nhưng cậu bé lại cầm một khẩu súng nhỏ, đứng uy phong nơi đó.

Ánh mắt ông lão hung ác: “Đừng đi về phía trước!”

Mạc Phỉ có thể nhìn được vẻ mặt kinh ngạc của Cận Phi Ngữ qua kính chiếu hậu. Nếu so với hai người này, người bên mình đương nhiên là tuổi trẻ lực tráng, sợ hãi trong lòng của Cận Phi Ngữ cũng dần biến mất. Hắn cùng Mạc Phỉ trao đổi ánh mắt, sau đó chậm rãi bước xuống xe.

Cửa lớn chậm rãi mở ra, sau đó cũng chậm rãi khép lại.

Mạc Phỉ nhìn người bên trong đi ra, chính là ông lão ban nãy la hét với bọn họ. Trong tay ông lão nắm một cây đại đao, nhìn Mạc Phỉ một hồi lâu, sau đó nói: “Đã rất lâu không ai đến nơi này rồi. Ta là Đông Sơn, trưởng thôn, tuy rằng rất xin lỗi các cậu, nhưng, nơi này không phải là nơi người bình thường có thể đến, ta khuyên các cậu mau chóng đi khỏi đây đi.”

Mạc Phỉ và Cận Phi Ngữ hai mắt nhìn nhau, Mạc Phỉ nói: “Chào ông, chúng tôi đến đây tìm bạn của mình, hai chúng tôi và những người ấy lạc nhau giữa đường, bọn họ đi về hướng này, không biết ông có từng thấy bọn họ hay không?”

“Đúng, bạn của chúng tôi, rất có thể nghỉ chân gần đây. Bọn họ có đến mấy chục người, rất dễ nhận ra.”- Cận Phi Ngữ lên tiếng.

Nghe xong lời nói của Cận Phi ngữ, trên mặt ông lão lộ rõ sự khủng hoảng, nhưng không lâu sau, ông lão không kiên nhẫn mà phất phất tay: “Không có những người mà cậu nói đâu. Ta thay đổi chủ ý, các cậu không nên vào thôn, hai người các cậu là người xa lạ, quá nguy hiểm.”

Vẻ mặt biến hóa của ông lão làm Mạc Phỉ hoài nghi, cậu đuổi theo, ngăn cản bước đi của ông lão. Nhiều năm như vậy, Mạc Phỉ rất tin tưởng năng lực quan sát của mình, cậu thấy biến hóa của ông lão khi nghe nói xong, cậu khẳng định ông lão này biết điều gì đó.

Khi Mạc Phỉ chuẩn bị gặng hỏi, thì cửa phía sau bỗng nhiên mở ra.

Một người đàn ông đi ra, hắn ta đánh giá Mạc Phỉ và Cận Phi Ngữ một chút, sau đó liếc đến chiếc xe đằng sau, nói với ông lão: “Ba, sao ba lại đối xử với khách như thế? Trong thời điểm này rất hiếm thấy người đến đây. Hai vị chớ tức giận với ba tôi, hai cậu vào ngồi một chút đi, tôi nấu cho hai người ấm nước.”

Một tiếng ‘ba’ kia, khiến ông lão không được tự nhiên, ông như không thấy ấm nước nóng trên bàn, dạt tay Mạc Phỉ ra, sau đó đi nhanh cũng không quay đầu lại.

Mạc Phỉ và Cận Phi Ngữ mang theo vẻ mặt mê man, thôn trang không làm cho người khác chú ý này lại mang đến nhiều bất ngờ cho hai người họ.

Nhà trong thôn trang đều dựa sát vào núi, thành ốc có thứ tự trước sau, từ dưới đáy kéo dài lên trên. Vị trí trung tâm của thôn trang, chính là một pháo đài kiên cố.

Hai người Mạc Phỉ ngồi trong nhà của ông lão, những vật dụng đều được làm từ trúc, giường trúc, trúc đắng, trức trác,… người khác nhìn vào tinh thần đều thoải mái.

Nhưng Mạc Phỉ vẫn không quên chính sự. Thấy người đàn ông kia rót trà, Mạc Phỉ liền nhanh tay kéo lại tay của hắn: “Đại ca, cảm ơn anh đã nhiệt tình chiêu đãi. Thế giới bên ngoài đã thay đổi, ban nãy không nhận chúng tôi vào trong, cũng có thể hiểu được. Nhưng hai người chúng tôi sẽ không đến nơi này lâu, vào trong thôn cũng chỉ muốn hỏi thăm ít tin tức…”

Con mắt của người đàn ông híp lại, nhìn Mạc Phỉ, vẻ mặt kia khiến người khác cảm thấy rất khó chịu. Nhưng sau đó, lại ngồi xuống cạnh Mạc Phit, cười nói: “Những gì các cậu nói tôi cũng đã nghe thấy, không gạt gì các cậu, tôi thật sự đã gặp một nhóm người như vậy. Các cậu cứ an tâm uống trà, sau đó tôi sẽ cùng các cậu đi tìm.”

“Vậy thì quá tốt rồi.”- Mạc Phỉ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Cận Phi Ngữ đang ngồi một bên đánh giá những thứ xung quanh, nói: “Nơi này thật đẹp, nếu không phải đuổi theo những người bạn kia, tôi thật sự muốn ở lại đây. Nhưng giao thông nơi này rất bất tiện, thức ăn nước uống làm cách nào vận chuyển?”

Lời này của Cận Phi Ngữ cũng không có ý gì nhiều, nhưng lại đánh thức Mạc Phỉ. Trong nháy mắt, cậu liền đổi sắc nhưng cũng che giấu rất tốt, lơ đãng hỏi: “Trong thôn này đều là người già và trẻ nhỏ, tôi thấy hình như có mình anh là đàn ông phải lao lực nhiều. Cũng không phải tôi lắm miệng, một nhóm của chúng tôi có nhiều đàn ông, tìm lương thực cũng rất khó khăn. Hiện giờ những thứ trên núi này không thể ăn, một mình anh sao có thể tìm được nhiều lương thực để đem lên núi như vậy?”

“Cái này….”- Mặt hắn tỏ vẻ lúng túng, hàm hàm hồ hồ nói: “Tôi có xe, hơn nữa sức ăn của bọn họ cũng không nhiều, vẫn có thể chấp nhận được. Các cậu ngồi đây đi, tôi đi chuẩn bị ít thứ, sau đó sẽ đi cùng các cậu.”

Chờ khi người kia đi khỏi cửa, Mạc Phỉ lập tức giật chén trà trong tay Cận Phi Ngữ: “Còn uống! Chúng ta trúng kế của người ta rồi! Còn không mau đi!”

“Không thể nào~ Tôi thấy đại ca kia không xấu, còn mời chúng ta vào uống trà mà!”- Cận Phi Ngữ mang một bụng ngờ vực, nhưng vẫn tín nhiệm Mạc Phỉ, rời khỏi nhà.

Hai người không biết gì về thôn trang này, địa thế nơi này chợt cao chợt thấp khiến hai người càng đi càng mệt. Mạc Phỉ thở hồng hộc, nói: “Những ông lão và đứa trẻ kia gầy yếu như vậy, rõ là đã rất nhiều ngày chưa được ăn no. Còn người đàn ông kia lại rất khỏe mạnh, dáng dấp cùng khẩu âm cũng không giống người địa phương. Cậu không thấy ông lão kia còn không dám nhìn con trai của ông ấy à? Gay rồi…Đường nơi này làm sao khó phân biệt như vậy? Sao chúng ta lại quay về pháo đài?”

Sau khi đi vài vòng nữa, Mạc Phỉ cùng Cận Phi Ngữ càng ngày càng hoảng loạn, bọn họ phát hiện, mặc kệ đi từ phương hướng nào, cuối cùng cũng sẽ quay lại pháo đài này. Bốn phía giống nhau như đúc, như mạng nhện, cũng giống như một bát quái trận, có vào không có ra.

Không biết qua bao lâu, từ một gian nhà, bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy xe của mình. Còn chưa kịp mừng rỡ, bỗng nhiên phía sau phát ra âm thanh “răng rắc”.

Một người đàn ông đứng sau lạnh lùng nói: “Còn muốn chạy? Hai người là khách nhân trọng yếu của tôi. Cậu nói cậu tên là Mạc Phỉ, thật tình cờ, đại ca tôi cũng có một kẻ thù tên là Mạc Phỉ. Anh ta mà nghe được tên cậu chắc cũng rất mừng rỡ. Cậu hẳn là cũng đến từ thành phố C? Vậy thì quá mức trùng hợp. May mà tôi đã phát tin tức trước, cậu cứ ở đây chờ đại ca tôi tới đi.”

Phía sau đầu của Cận Phi Ngữ là một họng súng đen ngòm, mặc cho cố gắng thế nào, cũng không thể nhích về phía trước một bước. Nhất thời trên trán hắn đều là mồ hôi.

Mạc Phỉ phi thường kinh ngạc, bọn họ đi vào thôn trang này bất quá chỉ là ngẫu nhiên, cũng chẳng biết vì sao, người nơi này lại biết tên cậu. Nhớ đến ông lão cố đuổi bọn họ đi, cậu liền hiểu khi đó ông lão đang thở dài.

Mặc dù biết đối phương sẽ có thể không trả lời cậu, nhưng vẫn cứ hỏi: “Các người là ai?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện