“Đến cùng tại sao bệnh độc ở thành phố C sẽ bị biến dị?”- Mạc Phỉ hỏi tới vấn đề kỳ quái như thế.

Sau khi đi vòng quanh siêu thị cỡ lớn này, Từ Trung không thể không thừa nhận phán đoán của Mạc Phỉ rất chính xác. Siêu thị cỡ lớn này tụ tập vô số Xombie, mà bọn họ chỉ có ba người.

Lăng Ba nói: “Chuyện sớm nhất chắc đã xảy ra từ ba ngày trước, khi đó tôi và Từ Trung đều rời khỏi sân thể dục. Nghe nói bọn họ phát sinh bạo loạn, đã chết không ít người.Trong một đống thi thể bị vứt bỏ còn có vài người quen của chúng tôi. Từ đó về sau bọn họ ra sức chiếm đoạt vật tư ngày càng trầm trọng. Chúng tôi phát sinh xung đột lần đầu tiên chính là lúc đó.”

Mạc Phỉ liếc mắt nhìn tủ kính của siêu thị. Bên trong tầng một trưng bày không ít giày thể thao cùng những đồ cần thiết khác. Gậy bóng chày và gậy đánh golf khiến cậu sinh lòng ngóng trông.

“Đừng nghe tiểu tử này nói bậy.”- Từ Trung nói: “Nếu không phải Đinh Vĩ đưa tin tức qua cho chúng tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ không biết thức ăn có vấn đề. Chúng tôi biết được thời gian chính xác, đại khái cũng là ngày hôm qua.”

“Đinh Vĩ? Hắn là bạn của Lăng Ba sao? Các cậu vẫn còn liên hệ với người trong sân thể dục?”- Mạc Phỉ tò mò hỏi.

“Nói xong chưa? Nói xong thì nên làm chính sự đi?”- Đột nhiên Lăng Ba tức giận.

Đối mặt với Lăng Ba đột nhiên nổi giận, Từ Trung nhún vai một cái, mà Mạc Phỉ cũng không biết nên nói gì. Ba người trầm mặc hồi lâu.

Một lát sau, Mạc Phỉ đã quan sát xong địa thế, cậu quay lại nói với Lăng Ba và Từ Trung: “Các cậu nhìn xem, ở lầu ba có thật nhiều Zombie tập trung lại. Nếu như chúng ta tiến vào từ tầng cao nhất, vậy thì có khả năng hơn.”

“Cũng đúng. Tôi nhớ lầu ba có khu đồ ăn, thế nhưng lại không nhớ rõ khu nào.”- Lăng Ba nói.

Mạc Phỉ lắc đầu một cái: “Nhưng muốn lên tầng cao nhất cũng không phải dễ dàng. Nếu có thể biết vị trí của cầu thang thì thành công có thể nắm chặt được một chút. Tôi không biết bằng cách nào có thể đến đó.”

Từ Trung và Lăng Ba nghe xong lời này liền nhìn nhau nở nụ cười.

“Làm sao vậy?”- Mạc Phỉ chẳng hiểu chuyện gì.

Từ Trung cũng không giải thích nhiều với Mạc Phỉ, Lăng Ba dẫn đường cho bọn họ. Bọn họ rời đi siêu thị, đến một lối vào khác. Đó là khu dân cư sát vách với siêu thị.

Mạc Phỉ gật gật đầu với Từ Trung, mắt cậu nhìn vào một đống xương trắng của người ở khu dân cư.

Từ Trung và Mạc Phỉ nắm chặt đao, Từ Trung nói với Mạc Phỉ: “Lăng Ba trước đây từng là vận động viên của môn thể thao nào đó. Cậu thấy cậu ta nhỏ nhắn nhưng động tác đặc biệt linh hoạt.”

“Chuyện này ngược lại cũng rất khéo, khi tôi còn ngồi trên ghế nhà trường có một quãng thời gian tham gia điền kinh. Lăng Ba, cậu trước đây tham gia vào hạng mục nào?”- Mạc Phỉ hỏi.

“Chạy vượt rào.”- Lăng Ba trả lời ngắn gọn.

Nơi này là một đống nhà thấp bé, bởi vì bị quy hoạch nên cách siêu thị rất gần. Địa phương gần nhất cũng cách gần hai mét.

Lăng Ba lựa một căn nhà, quay lại nói với Từ Trung: “Anh Trung, ở đây.”

Mạc Phỉ nhìn xuống phía dưới một chút. Dưới lầu chính là tường ngoài của siêu thị. Vì phòng nhỏ, tường đều có xếp lưới sắt. Vị trí của bọn họ là tầng bốn của nhà này, mà nóc siêu thị cao hơn một chút ở đây.

“Có thể được không?”- Mạc Phỉ hỏi.

Từ Trung vỗ vỗ ngực của mình: “Không thành vấn đề, giao cho tôi.”

Zombie ở hành lang từ lầu một đến lầu sáu đã bị ba người dọn dẹp sạch sẽ. Mà khu dân cư này một tầng có năm hộ gia đình. Nhà 401 này là nhà cuối cùng trên hành lang.

Từ Trung lui về sau vài bước. Hắn đột nhiên phát lực, sau đó cả người nhảy lên, va vào cửa lớn.

Từ Trung hô lớn một tiếng. Thanh âm va chạm lập tức vang lên. Cả người Từ Trung như đạn pháo va vào cánh cửa. Cánh cửa cũ kỹ kia lập tức buông lỏng.

“Cái này cũng được hả?!”- Mạc Phỉ kinh ngạc trợn mắt.

Thân đao của Lăng ba đưa vào khe hở, thiếu niên quay đầu nói với Từ Trung: “Anh Trung, móc xích đã lỏng ra rồi. Làm thêm vài lần đi.”

Từ Trung lần lượt va chạm. Ván cửa rốt cuộc cũng ngã xuống đất. Mạc Phỉ đứng nhìn hai người, cũng không biết nói gì cho phải.

Từ Trung cùng Lăng Ba dọn dẹp qua loa xong rồi quay lại nói với Mạc Phỉ: “Tiến vào nên cẩn thận. Trong phòng có lẽ có Zombie.”

Mạc Phỉ tiến vào căn phòng, đập vào mắt là một nhà bếp hỗn độn không thể tả. Khi gia đình này chạy thoát đã mang hết đồ đạc trong tủ lạnh đi, Mạc Phỉ không tìm thấy đồ đạc nào hữu dụng cả. Thậm chí tiền trong nhà cũng đem đi hết.

Ở bên giường, Mạc Phỉ tìm được đèn pin. Cậu đem nó nhét vào trong túi quần.

Lăng Ba bò qua bệ cửa sổ. Cậu ta đứng ngày rìa của cửa sổ, nóc nhà đối diện cao chưa tới một tầng lầu, cách khoảng hai mét.

Mạc Phỉ nằm nhoài trên bệ cửa sổ, cúi xuống nhìn tường vây của siêu thị. Mấy cái lưới sắc nhọn khiến cậu sợ hãi.

“Lăng Ba, cẩn tắc vô ưu (*).”- Từ Trung ở phía sau dặn dò.

(*) Cẩn tắc vô ưu: Làm việc cẩn thận để sau này khỏi phải lo nghĩ gì.

Lăng Ba hít sâu một hơi, đột nhiên mở mắt ra.

Chân cậu ta đạp lên bả vai của Từ Trung, một chân uốn lượn, cả người thu nhỏ lại. Lăng Ba hô lớn với Từ Trung: “Lên.”

“Được!”- Từ Trung trợ lực, Lăng Ba như một viên đạn hướng về phía đối diện đi tới.

Tim của Mạc Phỉ treo trên cuống họng. Cậu cúi đầu nhìn xuống dưới. Bệ cửa sổ căn bản không đủ rộng, Lăng Ba là dựa vào trợ lực của Từ Trung mới có thể vượt qua. Mạc Phỉ thấy thân hình nhỏ bé của thiếu niên nhảy ra ngoài.

Lăng Ba trên không trung phát hiện phương hướng mình sẽ đến. Cậu ta chảy mồ hôi lạnh hết cả người, nhưng ngay lập tức điều chỉnh lại tư thế trên không của mình.

Nơi đối diện như cách rất xa với cậu ta. Cậu ta nỗ lực duỗi dài cánh tay, đầu ngón tay thiếu chút nữa là không đụng tới đỉnh.

Cũng may ở bước cuối cùng, chân của Lăng Ba đạp lên bức tường thô ráp lấy lực. Nhờ lực ma sát dưới chân, đầu ngón tay cậu ta liền chạm được nóc, năm ngón tay để trên rìa tường, còn thân thể thì áp sát vách tường.

“Tê…”- Từ Trung hít một ngụm khí lạnh, cũng may ở bước cuối cùng Lăng Ba chuyển nguy thành an.

Ngực Lăng Ba dán vào tường. Lần này va chạm không nhẹ. Cậu ta cắn chặt răng, dùng lực ở chân hỗ trợ cuối cùng cũng lên được nóc siêu thị. Đứng trên nóc nhìn xuống phía dưới, cậu ta nhìn thấy một loạt tấm lưới sắt nhọn, trái tim lúc này mới ầm ầm nhảy lên.

“Lăng Ba, tiếp theo.”- Từ Trung ở phía đối diện quăng qua cho cậu ta một sợi dây thừng. Đó là vật mà trên đường bọn họ tìm được.

Có thể ba người gây ra động tĩnh quá lớn, Zombie ở lầu ba dồn dập hướng tới kề sát cửa kính, dùng sức đánh vào cửa kính.

Lăng Ba cột chặt dây thừng vào một ống nước, cậu ta kéo căng dây thừng, hô lên “Có thể rồi.”

Từ Trung cùng Mạc Phỉ nương theo dây thừng đến nóc siêu thị. Mạc Phỉ nhìn lại cửa sổ của nhà kia, cảm thấy mình vừa trải qua một chuyện thần kỳ.

Lăng Ba vẫn chưa thu hồi dây thừng lại, quay lại nói với Mạc Phỉ: “Trước tiên đừng thu lại. Một lát nữa trở về cần phải dùng tới nó.”

Ba người leo qua cửa sổ để đến tầng ba.

Vào siêu thị, Mạc Phỉ mới phát hiện Zombie tập trung vào một nơi khác, còn hướng bên cậu thì tương đối an toàn.

Bên này là khu các đồ sinh hoạt. Còn thực phẩm hoặc các đồ có thể sử dụng đều ở một nơi khác.

Trải qua một quãng thời gian dài bị cúp điện, những đồ tươi sống trong siêu thị cũng đã có mùi. Hơn nữa còn thêm mùi của Zombie, hun đến người mở mắt không nổi.

Mạc Phỉ ra hiệu cho hai người còn lại. Bọn họ lập tức phân tán, cố gắng tìm kiếm những thứ có thể ăn được.

Mạc Phỉ tìm được bánh quy, nhưng bánh mì cùng bánh ngọt bên cạnh thì không thể ăn được nữa. Tình hình bên Lăng Ba cũng giống cậu. Không có tủ lạnh, những chế phẩm đã không thể dùng được, còn không thì vừa to vừa nặng không thể mang đi.

Mạc Phỉ tiếp cận một khu khác của siêu thị. Âm thanh rít gào của Zombie càng lúc càng lớn.

Nội tâm sợ hãi đến ngột ngạt, cậu cẩn thận quan sát. Cậu thấy cửa đằng trước có khoảng mấy chục con Zombie, những Zombie này đang ra sức đập phá cửa kính, tạo nên một tràng cảnh kỳ quái. Khi Mạc Phỉ chăm chú nhìn kỹ, cậu bị phát hiện của mình dọa hết hồn.

Từ Trung và Lăng Ba đang vui vẻ thu gom đồ đạc. Mạc Phỉ sốt ruột tới gần bọn họ, nhỏ giọng nói với Lăng Ba: “Bên trong cánh cửa kia có người.”

“Cái gì?! Không thể!”- Lăng Ba lắc đầu: “Trong này đều là Zombie, làm sao có ai có thể vào đây được.”

Từ Trung không nói gì, sau một lát quan sát liền nhỏ giọng nói: “Thật sự là có một người, là nam.”

Lần thứ hai đi tới cánh cửa kia, Mạc Phỉ quan sát tỉ mỉ. Cậu phát hiện người kia cũng có khả năng nhìn thấy ba người bọn họ. Không biết đầu đuôi câu chuyện ra sao, người đàn ông đó đến gần cửa sổ nhỏ, liếc mắt nhìn, liền lập tức rời đi cửa sổ, mặc cho Zombie đang cố sức đập, cũng không xuất hiện nữa.

Bọn người Mạc Phỉ xách những bình đựng nước sạch lên tầng cao nhất. Họ đem từng đồ vật để xuống, phân loại ra từng cái từng cái.

Mà Mạc Phỉ lại lo lắng nhìn đến cửa sổ.

Từ Trung nói: “Người đàn ông kia đến tột cùng là làm thế nào để sống sót? Hắn đã ở đó bao lâu rồi?”

“Không biết. Chuyện không liên quan đến chúng ta.”- Lăng Ba nói: “Các anh nhanh qua giúp tôi một tay.”

“Hắn còn sống.”- Mạc Phỉ nói: “Hắn nhìn thấy chúng ta. Có thể hắn chỉ có một mình, hắn cần chúng ta trợ giúp.”

Từ Trung nói: “Tôi rất đồng ý với quan điểm của cậu. Lăng Ba, hiện tại chúng ta rất thiếu người. Chúng ta đã làm loạn với đám người kia, nếu như không tìm giúp đỡ, bằng mấy người chúng ta sẽ không bao giờ thắng được bọn họ. Thành phố C bây giờ cũng còn rất ít người.”

Lăng Ba ném đồ vật trong tay: “Hai người các anh tại sao luôn không chịu nghe ý kiến của tôi? Hai người nhất định sẽ hối hận.”

Mạc Phỉ tiến lên, vỗ vỗ lưng của thiếu niên, nói: “Đừng như vậy, tối hôm qua là cậu cứu tôi, tôi rất cảm kích. Người ở dưới lầu kia, hắn cũng lẻ loi một mình, hắn khẳng định cần sự giúp đỡ của chúng ta.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện