Anna là một người cuồng mua sắm, cô ta nói với Sở Thần Hy muốn mượn cô một ngày, thực chất là muốn cô làm em gái đi xách đồ hộ.
Hai tay của Đinh Kiều An treo đầy túi, cô đi theo phía sau cô ta mệt đến bở hơi tai. Mãi về sau, khi Anna phát hiện ra, cô ta kinh ngạc đến mức lấy tay che miệng mình: “Trời ạ, sao tôi lại mua nhiều đồ thế này chứ?”
Vẻ mặt của Anna vô cùng tự nhiên khiến Đinh Kiều An không phân biệt được có phải cô ta cố ý hay không, nhưng cô nhanh chóng lắc đầu, sao cô lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử chứ?
Anna vội vàng cầm lấy vài chiếc túi trong tay cô: “Đi cũng mệt rồi, chúng ta tìm nơi ngồi nghỉ một lát đi.”
Không cho Đinh Kiều An từ chối, một tay trống không của Anna kéo lấy tay cầm đầy túi của cô, cô ta tùy ý chọn một quán cà phê, sau đó ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Đinh Kiều An rất khát nước, lập tức bảo nhân viên phục vụ mang cho cô một cốc nước giải khát. Anna lại nhìn xung quanh, dáng vẻ như đang đợi người.
“Cô Anna, cô có hẹn à?”
Anna bị cô nhìn thấu, đành gật đầu nói: “Đúng thế, tôi đang đợi người. Tôi ra ngoài gọi điện thoại, cô ngồi trong này đợi tôi một lát nhé.”
Đinh Kiều An gật đầu, cô cũng lười nói, cả người dựa vào ghế, xoa xoa bàn chân đã bắt đầu đau nhức. Cuối cùng cô cũng đã được trải nghiệm cảm giác đau khổ khi đi mua sắm, thật quá mệt mỏi.
Cô cứ nghĩ Anna gọi điện xong thì sẽ trở lại luôn, không ngờ rằng tận đến khi cô uống hết hai cốc nước rồi mà vẫn không thấy bóng dáng cô ta đâu.
“Cô Đinh, chúng ta có duyên thật đấy.”
Ngay khi Đinh Kiều An đang bực tức vì phải chờ đợi thì một giọng nói càng khiến cô bực mình hơn vang lên.
Đinh Kiều An ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại ngược lại, đáp lại một câu: “Anh Diệp, anh đúng là âm hồn bất tán mà.”
Câu nói này không sai chút nào, kể từ ngày cô nhận lầm người ở khách sạn đó thì lúc nào cũng bắt gặp bóng dáng của anh ta.
Diệp Thành ra vẻ bị tổn thương: “Cô Đinh thật quá đáng đấy, dù sao thì tôi cũng từng giúp đỡ cô mà? Cô đối xử với tôi như vậy thật khiến tôi đau lòng quá.”
Đinh Kiều An hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm đến anh ta. Cô không biết Anna đã đi đâu rồi, đồ cô ta mua vẫn còn ở đây, cô đi không được mà không đi cũng không xong.
Diệp Thành cũng không khách khí, tự mình đẩy xe lăn, cầm lấy mấy túi đồ mà Anna đã mua lên: “Anna có chuyện nên đã đi trước rồi, cô ta bảo tôi đưa cô về nhà.”
“Tại sao cô ta lại bảo anh tới đây?” Sở Thần Hy là chồng của cô, bảo anh đến đón cô về là được rồi, tại sao lại bảo một người xa lạ đến đưa cô về nhà chứ?
Diệp Thành nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, ánh mắt đó khiến cô cảm thấy lo lắng.
“Cô không cần phải đề phòng tôi, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không làm tổn thương cô đâu.”
Nghe thấy lời này, Đinh Kiều An lạnh lùng nhìn Diệp Thành, cô trả lời anh ta một cách đầy mỉa mai: “Anh Diệp chưa từng làm tổn thương tôi sao? Anh chắc chứ? Vậy ai đã khiến tôi phải khó xử trước mặt bạn bè của Sở Thần Hy đây? Đây không phải là tổn thương thì là cái gì?”
Thấy Diệp Thành không còn gì để nói, Đinh Kiều An đứng dậy: “Nếu anh Diệp đã ở đây rồi thì phiền anh đưa những đồ này về cho cô Anna, tạm biệt.”
Cô cầm lấy đồ của mình đứng dậy lại bị cánh tay dài của Diệp Thành ngăn lại, vây cô ở trong chỗ ngồi.
“Anh Diệp, anh làm vậy là có ý gì?”
“Cô Đinh, nếu chuyện của buổi tối hôm đó đã tạo thành tổn thương cho cô, vậy thì tôi xin lỗi cô. Tôi vẫn giữ nguyên câu nói đó, lúc nào tôi cũng đợi cô ngã vào lồng ngực của tôi, Sở Thần Hy không phù hợp với cô đâu.”
Đinh Kiều An trợn mắt nhìn anh ta: “Anh Diệp này, chúng tôi có hợp nhau hay không hình như cũng không liên quan gì đến anh.”
“Không liên quan gì đến tôi? Không, rất liên quan là đằng khác. Cô có biết tại sao Sở Thần Hy lại muốn kết hôn với cô không? Cô có biết mối quan hệ giữa anh ta và Anna không? Hoặc là, lúc ban đêm Sở Thần Hy không về nhà ngủ, anh ta có nói cho cô biết anh ta đang ở đâu không?”
Nếu Anna đến là để khiêu khích cô thì Diệp Thành đến là để khiến cô dao động.
Hai tay của Đinh Kiều An treo đầy túi, cô đi theo phía sau cô ta mệt đến bở hơi tai. Mãi về sau, khi Anna phát hiện ra, cô ta kinh ngạc đến mức lấy tay che miệng mình: “Trời ạ, sao tôi lại mua nhiều đồ thế này chứ?”
Vẻ mặt của Anna vô cùng tự nhiên khiến Đinh Kiều An không phân biệt được có phải cô ta cố ý hay không, nhưng cô nhanh chóng lắc đầu, sao cô lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử chứ?
Anna vội vàng cầm lấy vài chiếc túi trong tay cô: “Đi cũng mệt rồi, chúng ta tìm nơi ngồi nghỉ một lát đi.”
Không cho Đinh Kiều An từ chối, một tay trống không của Anna kéo lấy tay cầm đầy túi của cô, cô ta tùy ý chọn một quán cà phê, sau đó ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Đinh Kiều An rất khát nước, lập tức bảo nhân viên phục vụ mang cho cô một cốc nước giải khát. Anna lại nhìn xung quanh, dáng vẻ như đang đợi người.
“Cô Anna, cô có hẹn à?”
Anna bị cô nhìn thấu, đành gật đầu nói: “Đúng thế, tôi đang đợi người. Tôi ra ngoài gọi điện thoại, cô ngồi trong này đợi tôi một lát nhé.”
Đinh Kiều An gật đầu, cô cũng lười nói, cả người dựa vào ghế, xoa xoa bàn chân đã bắt đầu đau nhức. Cuối cùng cô cũng đã được trải nghiệm cảm giác đau khổ khi đi mua sắm, thật quá mệt mỏi.
Cô cứ nghĩ Anna gọi điện xong thì sẽ trở lại luôn, không ngờ rằng tận đến khi cô uống hết hai cốc nước rồi mà vẫn không thấy bóng dáng cô ta đâu.
“Cô Đinh, chúng ta có duyên thật đấy.”
Ngay khi Đinh Kiều An đang bực tức vì phải chờ đợi thì một giọng nói càng khiến cô bực mình hơn vang lên.
Đinh Kiều An ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại ngược lại, đáp lại một câu: “Anh Diệp, anh đúng là âm hồn bất tán mà.”
Câu nói này không sai chút nào, kể từ ngày cô nhận lầm người ở khách sạn đó thì lúc nào cũng bắt gặp bóng dáng của anh ta.
Diệp Thành ra vẻ bị tổn thương: “Cô Đinh thật quá đáng đấy, dù sao thì tôi cũng từng giúp đỡ cô mà? Cô đối xử với tôi như vậy thật khiến tôi đau lòng quá.”
Đinh Kiều An hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm đến anh ta. Cô không biết Anna đã đi đâu rồi, đồ cô ta mua vẫn còn ở đây, cô đi không được mà không đi cũng không xong.
Diệp Thành cũng không khách khí, tự mình đẩy xe lăn, cầm lấy mấy túi đồ mà Anna đã mua lên: “Anna có chuyện nên đã đi trước rồi, cô ta bảo tôi đưa cô về nhà.”
“Tại sao cô ta lại bảo anh tới đây?” Sở Thần Hy là chồng của cô, bảo anh đến đón cô về là được rồi, tại sao lại bảo một người xa lạ đến đưa cô về nhà chứ?
Diệp Thành nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, ánh mắt đó khiến cô cảm thấy lo lắng.
“Cô không cần phải đề phòng tôi, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không làm tổn thương cô đâu.”
Nghe thấy lời này, Đinh Kiều An lạnh lùng nhìn Diệp Thành, cô trả lời anh ta một cách đầy mỉa mai: “Anh Diệp chưa từng làm tổn thương tôi sao? Anh chắc chứ? Vậy ai đã khiến tôi phải khó xử trước mặt bạn bè của Sở Thần Hy đây? Đây không phải là tổn thương thì là cái gì?”
Thấy Diệp Thành không còn gì để nói, Đinh Kiều An đứng dậy: “Nếu anh Diệp đã ở đây rồi thì phiền anh đưa những đồ này về cho cô Anna, tạm biệt.”
Cô cầm lấy đồ của mình đứng dậy lại bị cánh tay dài của Diệp Thành ngăn lại, vây cô ở trong chỗ ngồi.
“Anh Diệp, anh làm vậy là có ý gì?”
“Cô Đinh, nếu chuyện của buổi tối hôm đó đã tạo thành tổn thương cho cô, vậy thì tôi xin lỗi cô. Tôi vẫn giữ nguyên câu nói đó, lúc nào tôi cũng đợi cô ngã vào lồng ngực của tôi, Sở Thần Hy không phù hợp với cô đâu.”
Đinh Kiều An trợn mắt nhìn anh ta: “Anh Diệp này, chúng tôi có hợp nhau hay không hình như cũng không liên quan gì đến anh.”
“Không liên quan gì đến tôi? Không, rất liên quan là đằng khác. Cô có biết tại sao Sở Thần Hy lại muốn kết hôn với cô không? Cô có biết mối quan hệ giữa anh ta và Anna không? Hoặc là, lúc ban đêm Sở Thần Hy không về nhà ngủ, anh ta có nói cho cô biết anh ta đang ở đâu không?”
Nếu Anna đến là để khiêu khích cô thì Diệp Thành đến là để khiến cô dao động.
Danh sách chương