Màn đêm nhanh chóng buông xuống, Đinh Kiều An thật sự bị người ta tùy ý ném ra đường. Trên đường xe cộ qua lại nhưng không có người nào dám dừng xe, vì sợ rằng đụng phải người giả vờ để ăn vạ.
Một chiếc xe chạy thẳng tới với tốc độ không nhanh, dừng lại cách Đinh Kiều An năm mét.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông khôi ngô tuấn tú mặc một bộ vest được may thủ công của Armani bước xuống, anh mang đôi giày da sáng bóng đi đến trước mặt Đinh Kiều An.
Anh dùng tay nâng cằm của Đinh Kiều An lên. Lúc nhìn thấy gương mặt trắng bệch đó, Sở Thần Hy hơi sửng sốt, đôi mắt sâu thẳm không nhìn ra được tâm trạng của anh. Anh nhanh chóng bế cô lên nhưng lại không cẩn thận đụng trúng vết thương của cô, khiến cô thấp giọng kêu lên một tiếng trong lúc hôn mê.
Tài xế cũng xuống xe, nhặt cái hộp bên cạnh Đinh Kiều An để vào trong cốp xe.
Sở Thần Hy cẩn thận ôm Đinh Kiều An ngồi vào ghế sau. Quần áo của cô đã hơi rách, cúc áo cũng mở ra, nhưng khi nhìn thấy những vết thương trên khắp người cô, bởi vì thời gian qua lâu lại không được chữa trị kịp thời nên biến thành màu đen.
Sở Thần Hy híp hai mắt lại, là ai đã ra tay tàn nhẫn như vậy? Lại còn vứt cô ở chỗ này nữa, một chập nữa trời tối, trên đoạn đường này sẽ có người tới đua xe, đến lúc đó, nếu nhìn thấy chướng ngại vật trước mặt mình thì hoàn toàn không thể phanh xe lại kịp thời.
Chuyện này thật sự sẽ gây ra tử vong cho người khác.
“Về thôi.” Anh lên tiếng đầy lạnh lùng.
Đinh Kiều An ngủ không được thoải mái. Cô mơ thấy mình bị con hổ đuổi cắn, cô cố gắng bỏ chạy, nhưng cô không chạy thoát nên cuối cùng bị hổ cắn, hổ xé xác cô ra khiến cô đau muốn chết.
“Đau quá.”
Giống như những lời đã nói trong lúc cảm xúc mãnh liệt tối hôm qua, Sở Thần Hy vuốt lọn tóc xõa trước trán ra đằng sau vàng tai cô, trong mắt mang theo tình cảm dịu dàng trước nay chưa từng có, nhẹ nhàng dỗ dành: “Không đau, không đau.”
Sắc mặt của Đinh Kiều An dịu đi, nhưng toàn thân lại nóng bừng, cũng không biết là vì đau hay vì nóng.
“Mẹ.”
Sở Thần Hy vừa nghe thấy giọng khe khẽ này thì sắc mặt đen sì, cảm giác như cô gái này đã xem anh là mẹ mình rồi.
Anh cúi đầu rồi nhẹ nhàng hôn lên trán của Đinh Kiều An. Cả hai lần nhìn thấy, cô đều nhếch nhác như vậy.
Đêm hôm qua lúc cô lảo đảo xông vào phòng anh, lúc đó tinh thần của cô đã không còn tỉnh táo nữa, ánh mắt mơ màng đấy đã khiến trái tim anh không cẩn thận mà đập loạn nhịp.
Không có ai bảo vệ em thì tôi sẽ bảo vệ em thật tốt.
Lúc anh đưa Đinh Kiều An trở về biệt thự, Bạch Tiên đã chờ đợi rất lâu rồi. Thấy Sở Thần Hy xưa nay không gần nữ sắc lại đang ôm một cô gái, vì lâu rồi chưa được nghe chuyện sốt dẻo nào nên cô ấy nở nụ cười gian xảo.
Sở Thần Hy nhẹ nhàng đặt Đinh Kiều An lên giường, Bạch Tiên rất tự nhiên đi qua nhìn, cứu người, chăm sóc người bị thương vốn dĩ là trách nhiệm của cô ấy.
Lúc cởi quần áo trên người của Đinh Kiều An, những vết roi trên khắp người cô khiến hai người vô cùng ngạc nhiên.
“Anh trông người kiểu gì mà để sốt đến tận 39 độ luôn rồi thế.”
Sở Thần Hy đứng bên cạnh không lên tiếng, chỉ đứng nhìn Bạch Tiên bận rộn, anh cũng không tránh đi, vì dù sao anh đã từng nhìn qua, cũng chạm qua cơ thể đó rồi.
“Đây là cái gì?” Bỗng nhiên Bạch Tiên lấy ra một tờ giấy từ trong túi áo của Đinh Kiều An.
Sở Thần Hy nhận lấy, nhưng càng xem đến cuối, hai mắt anh lại càng nheo lại.
Tờ giấy này đã nói rõ ràng rằng kiếp này Đinh Kiều An không có bất kỳ liên quan gì đến nhà họ Đinh hết, cô sống hay chết cũng đều không liên quan đến nhà họ Đinh, cũng không cho phép cô bước vào nhà họ Đinh nửa bước.
Sở Thần Hy hừ lạnh rồi vò tờ giấy lại, muốn ném vào thùng rác nhưng lại giữ lại, sau đó xoay người, chấp tay sau lưng rời đi.
Người phụ nữ của anh, nhà họ Đinh chọc được nổi ư.
Một chiếc xe chạy thẳng tới với tốc độ không nhanh, dừng lại cách Đinh Kiều An năm mét.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông khôi ngô tuấn tú mặc một bộ vest được may thủ công của Armani bước xuống, anh mang đôi giày da sáng bóng đi đến trước mặt Đinh Kiều An.
Anh dùng tay nâng cằm của Đinh Kiều An lên. Lúc nhìn thấy gương mặt trắng bệch đó, Sở Thần Hy hơi sửng sốt, đôi mắt sâu thẳm không nhìn ra được tâm trạng của anh. Anh nhanh chóng bế cô lên nhưng lại không cẩn thận đụng trúng vết thương của cô, khiến cô thấp giọng kêu lên một tiếng trong lúc hôn mê.
Tài xế cũng xuống xe, nhặt cái hộp bên cạnh Đinh Kiều An để vào trong cốp xe.
Sở Thần Hy cẩn thận ôm Đinh Kiều An ngồi vào ghế sau. Quần áo của cô đã hơi rách, cúc áo cũng mở ra, nhưng khi nhìn thấy những vết thương trên khắp người cô, bởi vì thời gian qua lâu lại không được chữa trị kịp thời nên biến thành màu đen.
Sở Thần Hy híp hai mắt lại, là ai đã ra tay tàn nhẫn như vậy? Lại còn vứt cô ở chỗ này nữa, một chập nữa trời tối, trên đoạn đường này sẽ có người tới đua xe, đến lúc đó, nếu nhìn thấy chướng ngại vật trước mặt mình thì hoàn toàn không thể phanh xe lại kịp thời.
Chuyện này thật sự sẽ gây ra tử vong cho người khác.
“Về thôi.” Anh lên tiếng đầy lạnh lùng.
Đinh Kiều An ngủ không được thoải mái. Cô mơ thấy mình bị con hổ đuổi cắn, cô cố gắng bỏ chạy, nhưng cô không chạy thoát nên cuối cùng bị hổ cắn, hổ xé xác cô ra khiến cô đau muốn chết.
“Đau quá.”
Giống như những lời đã nói trong lúc cảm xúc mãnh liệt tối hôm qua, Sở Thần Hy vuốt lọn tóc xõa trước trán ra đằng sau vàng tai cô, trong mắt mang theo tình cảm dịu dàng trước nay chưa từng có, nhẹ nhàng dỗ dành: “Không đau, không đau.”
Sắc mặt của Đinh Kiều An dịu đi, nhưng toàn thân lại nóng bừng, cũng không biết là vì đau hay vì nóng.
“Mẹ.”
Sở Thần Hy vừa nghe thấy giọng khe khẽ này thì sắc mặt đen sì, cảm giác như cô gái này đã xem anh là mẹ mình rồi.
Anh cúi đầu rồi nhẹ nhàng hôn lên trán của Đinh Kiều An. Cả hai lần nhìn thấy, cô đều nhếch nhác như vậy.
Đêm hôm qua lúc cô lảo đảo xông vào phòng anh, lúc đó tinh thần của cô đã không còn tỉnh táo nữa, ánh mắt mơ màng đấy đã khiến trái tim anh không cẩn thận mà đập loạn nhịp.
Không có ai bảo vệ em thì tôi sẽ bảo vệ em thật tốt.
Lúc anh đưa Đinh Kiều An trở về biệt thự, Bạch Tiên đã chờ đợi rất lâu rồi. Thấy Sở Thần Hy xưa nay không gần nữ sắc lại đang ôm một cô gái, vì lâu rồi chưa được nghe chuyện sốt dẻo nào nên cô ấy nở nụ cười gian xảo.
Sở Thần Hy nhẹ nhàng đặt Đinh Kiều An lên giường, Bạch Tiên rất tự nhiên đi qua nhìn, cứu người, chăm sóc người bị thương vốn dĩ là trách nhiệm của cô ấy.
Lúc cởi quần áo trên người của Đinh Kiều An, những vết roi trên khắp người cô khiến hai người vô cùng ngạc nhiên.
“Anh trông người kiểu gì mà để sốt đến tận 39 độ luôn rồi thế.”
Sở Thần Hy đứng bên cạnh không lên tiếng, chỉ đứng nhìn Bạch Tiên bận rộn, anh cũng không tránh đi, vì dù sao anh đã từng nhìn qua, cũng chạm qua cơ thể đó rồi.
“Đây là cái gì?” Bỗng nhiên Bạch Tiên lấy ra một tờ giấy từ trong túi áo của Đinh Kiều An.
Sở Thần Hy nhận lấy, nhưng càng xem đến cuối, hai mắt anh lại càng nheo lại.
Tờ giấy này đã nói rõ ràng rằng kiếp này Đinh Kiều An không có bất kỳ liên quan gì đến nhà họ Đinh hết, cô sống hay chết cũng đều không liên quan đến nhà họ Đinh, cũng không cho phép cô bước vào nhà họ Đinh nửa bước.
Sở Thần Hy hừ lạnh rồi vò tờ giấy lại, muốn ném vào thùng rác nhưng lại giữ lại, sau đó xoay người, chấp tay sau lưng rời đi.
Người phụ nữ của anh, nhà họ Đinh chọc được nổi ư.
Danh sách chương