Quả thật Diệp Thành đã đưa cô về nhà mà không bán đứng cô giữa đường.
Lúc xuống xe, một chân đặt ở ngoài xe, tay của cô bị Diệp Thành giữ chặt, khiến cô giật bắn mình, hất mạnh tay ra, điệu bộ trong chiếc xe này giống như có kẻ ăn thịt người vậy.
Sau khi xuống mặt đất an toàn, Đinh Kiều An mới yên tâm.
“Cô Đinh, vì hôm nay tôi đã đưa cô về nhà nên hôm khác chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa nhé.”
Mặt Đinh Kiều An tối sầm lại, lấy hai trăm từ trong ví, nhanh chóng đến gần rồi kéo tay của Diệp Thành, đặt số tiền đó vào tay của anh ta: “Anh Diệp, từ nay chúng ta không nợ nần gì nhau, tạm biệt.”
Đinh Kiều An vừa nói dứt lời, nhanh chóng rời đi.
Lần này đến lượt Diệp Thành phải tối sầm mặt lại, cầm hai trăm trong tay, không vứt đi cũng không cất vào, anh ta chỉ thở dài, sau đó bỗng nhiên bật cười.
“Đi thôi, đi gặp Anna.”
Nhìn chiếc xe rời đi, Đinh Kiều An mới xem như có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn bên trong chiếc ga ra trống không, Sở Thần Hy vẫn chưa quay về, thật trống trải.
Cô vỗ nhẹ khuôn mặt, nở nụ cười tươi rồi đẩy cửa ra: “Vú Mạc, cháu về rồi đây.”
Vừa đúng lúc vú Mạc chuẩn bị xong đồ ăn, Đinh Kiều An đặt chiếc balo của mình xuống, nhanh chóng đi vào giúp bà ấy dọn cơm: “Vú Mạc, trước khi cháu tới đây, Sở Thần Hy có thường xuyên về nhà không?”
Vú Mạc dịu dàng nhìn cô: “Lúc trước khi cháu chưa tới đây, chỉ có một mình bà già này ở đây, khi cháu đến đây rồi, số lần Nhị gia về nhà cũng nhiều hơn.”
Đinh Kiều An ồ lên một tiếng, cắn chiếc đũa: “Vậy anh ấy không nói với dì là đi đâu ạ?”
“Làm sao có thể? Dì chỉ là người làm thuê làm sao có thể có quyền biết hành tung của chủ nhà được.”
Đinh Kiều An cười tủm tỉm, cũng không hỏi thêm điều gì, sau khi ăn tối, rửa bát xong mới quay về phòng.
Căn phòng trống không vô cùng lạnh lẽo, cả người nằm trên giường suy nghĩ về cảnh các bạn cùng lớp buổi sáng. Cô thở dài một hơi rồi lấy điện thoại ra, tìm những tin tức tiêu cực về mình trên diễn đàn, những bài viết sau đều là lời mắng chửi cô.
Đinh Kiều An cười cười, tiếp tục lướt xuống dưới. Bây giờ cô mới hiểu được câu nói “người nổi tiếng thì thị phi càng nhiều”. Đột nhiên dòng bình luận của một cái tên là Kiều An đã thu hút sự chú ý của cô.
Nguyên văn câu nói ấy là như này: “Được bao nuôi thì sao chứ? Có bản lĩnh thì các người có thể tự tìm cho mình một người đàn ông đẹp trai có tiền có quyền mà, không có nhan sắc thì đứng lên tiếng.”
Cái quỷ gì đây, từ trước đến nay Đinh Kiều An chưa bao giờ để lại bình luận nào cả. Vả lại, câu bình luận giữa vô vàn lời bình luận kia chắc chắn là có người muốn hại cô, lại còn lấy tên thật của cô để làm tài khoản giả mạo nữa.
Những bài viết ở bên dưới mắng chửi vô cùng thậm tệ, còn có người mắng chửi cả ba mẹ cô. Đinh Kiều An suy nghĩ, người nuôi dưỡng cô là Viên Tiểu Phi và Đinh Vạn Hải, ừm, đáng bị mắng chửi lắm.
Chuyện này cũng không có ảnh hưởng nhiều đến cảm xúc của Đinh Kiều An, nhưng trái lại một tin tức khác trên diễn đàn của trường đã khiến cô lo lắng sốt ruột.
Trời ơi! Một mỹ nữ là du học sinh sẽ về nước và giảng dạy ở đại học A, nghe nói ở nước ngoài vô cùng nổi tiếng, mau đoán xem là ai nào? Đoán trúng sẽ được đi ăn tối cùng giảng viên xinh đẹp nhé!
Trong tiềm thức Đinh Kiều An nghĩ ngay đến gương mặt của Anna nhưng cô lại lắc lắc đầu, làm sao có thể, rồi ném điện thoại di động qua một bên. Bỗng nhiên Đinh Kiều An nhớ tới một chuyện rất quan trọng, vậy mà cô lại không biết số điện thoại của Sở Thần Hy, cô nhíu mày, đợi ngày nào đó bảo anh đưa cho mình mới được.
Đinh Kiều An lại cầm chiếc điện thoại lên, không kiềm chế được mà gõ lên vài chữ Anna, tin tức của người này cũng được tính là nhiều, vì dù sao ở nước ngoài đã là một họa sĩ nhỏ có tên tuổi rồi.
May mà Đinh Kiều An không tìm thấy bất kỳ tin tức gì liên quan đến Sở Thần Hy và Anna, trong nháy mắt cô cũng yên tâm hơn, mặt mày hớn hở, quả nhiên là bản thân đã lo lắng quá nhiều rồi. Cô ngồi dậy, tắm rửa sạch sẽ và ngủ một giấc thật ngon.
Lúc xuống xe, một chân đặt ở ngoài xe, tay của cô bị Diệp Thành giữ chặt, khiến cô giật bắn mình, hất mạnh tay ra, điệu bộ trong chiếc xe này giống như có kẻ ăn thịt người vậy.
Sau khi xuống mặt đất an toàn, Đinh Kiều An mới yên tâm.
“Cô Đinh, vì hôm nay tôi đã đưa cô về nhà nên hôm khác chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa nhé.”
Mặt Đinh Kiều An tối sầm lại, lấy hai trăm từ trong ví, nhanh chóng đến gần rồi kéo tay của Diệp Thành, đặt số tiền đó vào tay của anh ta: “Anh Diệp, từ nay chúng ta không nợ nần gì nhau, tạm biệt.”
Đinh Kiều An vừa nói dứt lời, nhanh chóng rời đi.
Lần này đến lượt Diệp Thành phải tối sầm mặt lại, cầm hai trăm trong tay, không vứt đi cũng không cất vào, anh ta chỉ thở dài, sau đó bỗng nhiên bật cười.
“Đi thôi, đi gặp Anna.”
Nhìn chiếc xe rời đi, Đinh Kiều An mới xem như có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn bên trong chiếc ga ra trống không, Sở Thần Hy vẫn chưa quay về, thật trống trải.
Cô vỗ nhẹ khuôn mặt, nở nụ cười tươi rồi đẩy cửa ra: “Vú Mạc, cháu về rồi đây.”
Vừa đúng lúc vú Mạc chuẩn bị xong đồ ăn, Đinh Kiều An đặt chiếc balo của mình xuống, nhanh chóng đi vào giúp bà ấy dọn cơm: “Vú Mạc, trước khi cháu tới đây, Sở Thần Hy có thường xuyên về nhà không?”
Vú Mạc dịu dàng nhìn cô: “Lúc trước khi cháu chưa tới đây, chỉ có một mình bà già này ở đây, khi cháu đến đây rồi, số lần Nhị gia về nhà cũng nhiều hơn.”
Đinh Kiều An ồ lên một tiếng, cắn chiếc đũa: “Vậy anh ấy không nói với dì là đi đâu ạ?”
“Làm sao có thể? Dì chỉ là người làm thuê làm sao có thể có quyền biết hành tung của chủ nhà được.”
Đinh Kiều An cười tủm tỉm, cũng không hỏi thêm điều gì, sau khi ăn tối, rửa bát xong mới quay về phòng.
Căn phòng trống không vô cùng lạnh lẽo, cả người nằm trên giường suy nghĩ về cảnh các bạn cùng lớp buổi sáng. Cô thở dài một hơi rồi lấy điện thoại ra, tìm những tin tức tiêu cực về mình trên diễn đàn, những bài viết sau đều là lời mắng chửi cô.
Đinh Kiều An cười cười, tiếp tục lướt xuống dưới. Bây giờ cô mới hiểu được câu nói “người nổi tiếng thì thị phi càng nhiều”. Đột nhiên dòng bình luận của một cái tên là Kiều An đã thu hút sự chú ý của cô.
Nguyên văn câu nói ấy là như này: “Được bao nuôi thì sao chứ? Có bản lĩnh thì các người có thể tự tìm cho mình một người đàn ông đẹp trai có tiền có quyền mà, không có nhan sắc thì đứng lên tiếng.”
Cái quỷ gì đây, từ trước đến nay Đinh Kiều An chưa bao giờ để lại bình luận nào cả. Vả lại, câu bình luận giữa vô vàn lời bình luận kia chắc chắn là có người muốn hại cô, lại còn lấy tên thật của cô để làm tài khoản giả mạo nữa.
Những bài viết ở bên dưới mắng chửi vô cùng thậm tệ, còn có người mắng chửi cả ba mẹ cô. Đinh Kiều An suy nghĩ, người nuôi dưỡng cô là Viên Tiểu Phi và Đinh Vạn Hải, ừm, đáng bị mắng chửi lắm.
Chuyện này cũng không có ảnh hưởng nhiều đến cảm xúc của Đinh Kiều An, nhưng trái lại một tin tức khác trên diễn đàn của trường đã khiến cô lo lắng sốt ruột.
Trời ơi! Một mỹ nữ là du học sinh sẽ về nước và giảng dạy ở đại học A, nghe nói ở nước ngoài vô cùng nổi tiếng, mau đoán xem là ai nào? Đoán trúng sẽ được đi ăn tối cùng giảng viên xinh đẹp nhé!
Trong tiềm thức Đinh Kiều An nghĩ ngay đến gương mặt của Anna nhưng cô lại lắc lắc đầu, làm sao có thể, rồi ném điện thoại di động qua một bên. Bỗng nhiên Đinh Kiều An nhớ tới một chuyện rất quan trọng, vậy mà cô lại không biết số điện thoại của Sở Thần Hy, cô nhíu mày, đợi ngày nào đó bảo anh đưa cho mình mới được.
Đinh Kiều An lại cầm chiếc điện thoại lên, không kiềm chế được mà gõ lên vài chữ Anna, tin tức của người này cũng được tính là nhiều, vì dù sao ở nước ngoài đã là một họa sĩ nhỏ có tên tuổi rồi.
May mà Đinh Kiều An không tìm thấy bất kỳ tin tức gì liên quan đến Sở Thần Hy và Anna, trong nháy mắt cô cũng yên tâm hơn, mặt mày hớn hở, quả nhiên là bản thân đã lo lắng quá nhiều rồi. Cô ngồi dậy, tắm rửa sạch sẽ và ngủ một giấc thật ngon.
Danh sách chương