Đinh Kiều An ngồi trên xe, lông mày cô vẫn luôn cau lại. Đáng lẽ mọi chuyện sẽ không như vậy, cô cũng chưa từng muốn làm đến bước này, cũng không muốn mọi chuyện đi đến tình cảnh không thể giải quyết được.
Một người là ba ruột của cô, một người là dì của cô, cho dù bọn họ có là vợ chồng thì cũng vẫn là người thân của cô, nếu bọn họ đánh cô thì cô có thể tự an ủi mình, đây là người lớn đang dạy dỗ lớp trẻ mà thôi. Nhiều năm qua hai người Đinh Vạn Hải và Viên Tiểu Phi vẫn luôn tôn trọng đối phương, thế nhưng lần đầu tiên bọn họ cãi nhau lại chính là vì cô, cảm giác này thật sự quá nặng nề.
“Em không vui à?”
Đinh Kiều An lắc đầu, hai mắt hơi lim dim: “Em hơi mệt, để cho em ngủ một lát, khi nào về đến nhà thì anh gọi em nhé.”
Tối hôm qua một đêm không ngủ, rốt cuộc Đinh Kiều An cũng không chống đỡ được nữa, cô tựa vào ghế lái phụ ngủ thiếp đi.
Sở Thần Hy nhìn thoáng qua gò má lộ ra vẻ mệt mỏi của Đinh Kiều An, anh cũng không làm ồn đến cô, thậm chí còn quan tâm cô, lái xe chậm lại.
Lúc về đến nhà, Đinh Kiều An vẫn chưa tỉnh lại, Sở Thần Hy chỉ đành tự mình ôm cô đi vào nhà.
Hai người vừa mới vào cửa thì vú Mạc đã bị dọa giật nảy mình. Bà ấy còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Sở Thần Hy xuỵt một tiếng, sau đó ôm Đinh Kiều An đi lên tầng hai.
Vú Mạc nhìn bóng lưng của Sở Thần Hy, vui mừng nở nụ cười.
Sở Thần Hy đi tắm trước còn vú Mạc thì chuẩn bị một bàn thức ăn nhỏ.
“Nhị gia, tối hôm qua cậu không về, Kiều An đã ngủ trên ghế sofa một đêm đấy.”
Bàn tay đang gắp thức ăn của anh hơi dừng lại, thản nhiên “ừ” nhẹ một tiếng, chẳng trách trông cô lại mệt mỏi như thế.
“Còn nữa, tối hôm qua cậu Diệp đã đến đây.”
“Anh ta đã nói cái gì rồi?”
“Cũng không nói gì cả. Nhị gia, chẳng lẽ cậu Diệp vẫn chưa buông bỏ được chuyện trước đây à? Kiều An là một cô gái tốt chứ không phải là loại người giống cái cô An Nhiên kia đâu.” Vú Mạc vẫn còn muốn nói thêm đôi lời thì đã bị ánh mắt lạnh lùng của Sở Thần Hy liếc tới, trong nháy mắt bà ấy lập tức nuốt những lời định nói vào trong miệng.
“Vú Mạc, chuyện cá nhân của tôi, tôi luôn hiểu rất rõ.”
Được thôi, bà không nói nữa, bà im lặng là được, bà cũng mặc kệ chuyện của mấy người trẻ tuổi này.
Sở Thần Hy ăn xong thì trở về phòng ngủ. Anh nhìn dáng vẻ ngủ say của Đinh Kiều An, đột nhiên nhớ đến lời vú Mạc đã nói. Năm đó, An Nhiên ở đây ba năm mà vú Mạc cũng không mở lòng ra tiếp nhận, Kiều An mới chỉ ở đây có mấy ngày, thế mà không chỉ có vú Mạc, ngay cả mẹ anh cũng đều nói tốt về cô.
Anh vui vẻ cuốn lấy lọn tóc dài của cô: “Em đã cho bọn họ uống thuốc mê gì rồi?”
Đinh Kiều An lẩm bẩm một tiếng ở trong mơ, trở mình, tay cô lại đặt trên eo của anh, cọ cọ mấy cái trong lồng ngực anh.
Sở Thần Hy bị hành động vô tình của Đinh Kiều An đốt lên một mồi lửa, anh thở dài một hơi. Anh không phải là Liễu Hạ Huệ, anh không làm được chuyện có người đẹp ở trong lòng mà vẫn tĩnh tâm không loạn.
Đinh Kiều An bị hôn đến tỉnh, lúc cô mơ màng mở mắt ra thì Sở Thần Hy đã hóa thành sói rồi.
“Không phải em nói muốn ăn anh sao? Thế sao em lại đi ngủ trước vậy? Hử?”
Tiếng “hử” cuối cùng kia mềm mại đến tận xương khiến tâm tư của Đinh Kiều An vô cùng rối loạn, sắc mặt cô ửng hồng, nhỏ giọng thì thầm: “Em nói đùa thôi mà.”
Cảm giác được ham muốn mãnh liệt trên người Sở Thần Hy, Đinh Kiều An cảm thấy rất mâu thuẫn. Lần đầu tiên là do cô không có ý thức, lần thứ hai là cô bị sốt cao, cũng coi như là không có ý thức, nhưng còn lần này, mặc dù bây giờ cô rất buồn ngủ nhưng ý thức vẫn rất rõ ràng.
Cổ họng của Sở Thần Hy giật giật, không hề ngại ngùng lên tiếng đùa giỡn cô: “Anh muốn em.”
Tình huống này giống như tên đã lên dây, không bắn ra không được. Đinh Kiều An cũng không phải là người hay lật lọng, cô đưa tay ôm lấy eo anh, thẹn thùng gật đầu đồng ý.
Quần áo bị cởi ra, Sở Thần Hy tinh tế hôn lên từng tấc da thịt của cô. Đinh Kiều An bị trêu chọc đến mức không chịu được, không an phận uốn người dưới thân anh.
Sở Thần Hy đắc ý cười ra tiếng, hai tay giữ lấy eo thon của Đinh Kiều An, thân thể cũng hạ thấp xuống. Dường như cánh tay đang ôm lấy vòng eo của cô lại siết chặt hơn một chút, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
“Thả lỏng nào.”
Mặc dù nói thế nhưng động tác của anh lại không hề dừng lại, âm thanh vụn vặt của Đinh Kiều An không ngừng vang lên.
Đêm, lại sa vào trầm luân.
Một người là ba ruột của cô, một người là dì của cô, cho dù bọn họ có là vợ chồng thì cũng vẫn là người thân của cô, nếu bọn họ đánh cô thì cô có thể tự an ủi mình, đây là người lớn đang dạy dỗ lớp trẻ mà thôi. Nhiều năm qua hai người Đinh Vạn Hải và Viên Tiểu Phi vẫn luôn tôn trọng đối phương, thế nhưng lần đầu tiên bọn họ cãi nhau lại chính là vì cô, cảm giác này thật sự quá nặng nề.
“Em không vui à?”
Đinh Kiều An lắc đầu, hai mắt hơi lim dim: “Em hơi mệt, để cho em ngủ một lát, khi nào về đến nhà thì anh gọi em nhé.”
Tối hôm qua một đêm không ngủ, rốt cuộc Đinh Kiều An cũng không chống đỡ được nữa, cô tựa vào ghế lái phụ ngủ thiếp đi.
Sở Thần Hy nhìn thoáng qua gò má lộ ra vẻ mệt mỏi của Đinh Kiều An, anh cũng không làm ồn đến cô, thậm chí còn quan tâm cô, lái xe chậm lại.
Lúc về đến nhà, Đinh Kiều An vẫn chưa tỉnh lại, Sở Thần Hy chỉ đành tự mình ôm cô đi vào nhà.
Hai người vừa mới vào cửa thì vú Mạc đã bị dọa giật nảy mình. Bà ấy còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Sở Thần Hy xuỵt một tiếng, sau đó ôm Đinh Kiều An đi lên tầng hai.
Vú Mạc nhìn bóng lưng của Sở Thần Hy, vui mừng nở nụ cười.
Sở Thần Hy đi tắm trước còn vú Mạc thì chuẩn bị một bàn thức ăn nhỏ.
“Nhị gia, tối hôm qua cậu không về, Kiều An đã ngủ trên ghế sofa một đêm đấy.”
Bàn tay đang gắp thức ăn của anh hơi dừng lại, thản nhiên “ừ” nhẹ một tiếng, chẳng trách trông cô lại mệt mỏi như thế.
“Còn nữa, tối hôm qua cậu Diệp đã đến đây.”
“Anh ta đã nói cái gì rồi?”
“Cũng không nói gì cả. Nhị gia, chẳng lẽ cậu Diệp vẫn chưa buông bỏ được chuyện trước đây à? Kiều An là một cô gái tốt chứ không phải là loại người giống cái cô An Nhiên kia đâu.” Vú Mạc vẫn còn muốn nói thêm đôi lời thì đã bị ánh mắt lạnh lùng của Sở Thần Hy liếc tới, trong nháy mắt bà ấy lập tức nuốt những lời định nói vào trong miệng.
“Vú Mạc, chuyện cá nhân của tôi, tôi luôn hiểu rất rõ.”
Được thôi, bà không nói nữa, bà im lặng là được, bà cũng mặc kệ chuyện của mấy người trẻ tuổi này.
Sở Thần Hy ăn xong thì trở về phòng ngủ. Anh nhìn dáng vẻ ngủ say của Đinh Kiều An, đột nhiên nhớ đến lời vú Mạc đã nói. Năm đó, An Nhiên ở đây ba năm mà vú Mạc cũng không mở lòng ra tiếp nhận, Kiều An mới chỉ ở đây có mấy ngày, thế mà không chỉ có vú Mạc, ngay cả mẹ anh cũng đều nói tốt về cô.
Anh vui vẻ cuốn lấy lọn tóc dài của cô: “Em đã cho bọn họ uống thuốc mê gì rồi?”
Đinh Kiều An lẩm bẩm một tiếng ở trong mơ, trở mình, tay cô lại đặt trên eo của anh, cọ cọ mấy cái trong lồng ngực anh.
Sở Thần Hy bị hành động vô tình của Đinh Kiều An đốt lên một mồi lửa, anh thở dài một hơi. Anh không phải là Liễu Hạ Huệ, anh không làm được chuyện có người đẹp ở trong lòng mà vẫn tĩnh tâm không loạn.
Đinh Kiều An bị hôn đến tỉnh, lúc cô mơ màng mở mắt ra thì Sở Thần Hy đã hóa thành sói rồi.
“Không phải em nói muốn ăn anh sao? Thế sao em lại đi ngủ trước vậy? Hử?”
Tiếng “hử” cuối cùng kia mềm mại đến tận xương khiến tâm tư của Đinh Kiều An vô cùng rối loạn, sắc mặt cô ửng hồng, nhỏ giọng thì thầm: “Em nói đùa thôi mà.”
Cảm giác được ham muốn mãnh liệt trên người Sở Thần Hy, Đinh Kiều An cảm thấy rất mâu thuẫn. Lần đầu tiên là do cô không có ý thức, lần thứ hai là cô bị sốt cao, cũng coi như là không có ý thức, nhưng còn lần này, mặc dù bây giờ cô rất buồn ngủ nhưng ý thức vẫn rất rõ ràng.
Cổ họng của Sở Thần Hy giật giật, không hề ngại ngùng lên tiếng đùa giỡn cô: “Anh muốn em.”
Tình huống này giống như tên đã lên dây, không bắn ra không được. Đinh Kiều An cũng không phải là người hay lật lọng, cô đưa tay ôm lấy eo anh, thẹn thùng gật đầu đồng ý.
Quần áo bị cởi ra, Sở Thần Hy tinh tế hôn lên từng tấc da thịt của cô. Đinh Kiều An bị trêu chọc đến mức không chịu được, không an phận uốn người dưới thân anh.
Sở Thần Hy đắc ý cười ra tiếng, hai tay giữ lấy eo thon của Đinh Kiều An, thân thể cũng hạ thấp xuống. Dường như cánh tay đang ôm lấy vòng eo của cô lại siết chặt hơn một chút, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
“Thả lỏng nào.”
Mặc dù nói thế nhưng động tác của anh lại không hề dừng lại, âm thanh vụn vặt của Đinh Kiều An không ngừng vang lên.
Đêm, lại sa vào trầm luân.
Danh sách chương