“Vâng.” Đinh Kiều An gật đầu, vì cô cúi đầu nên không nhìn ra cô đang có cảm xúc gì.
Sở Thần Hy cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, muốn kéo tay Đinh Kiều An lại nhưng đến nửa lại thu tay về, anh đen mặt không nói gì sau đó quay người rời đi.
Đinh Y Y nhìn thấy Sở Thần Hy định rời đi, lại nhìn sang phía Đinh Kiều An vẫn đang ngây ngốc đứng ở chỗ cũ, cô ấy hơi do dự một chút nhưng vẫn quyết định ở lại: “Chị ơi, chuyện này là sao vậy?”
Đinh Kiều An giả vờ thả lỏng mỉm cười, sau đó lắc đầu: “Chị không biết.”
Đúng vậy, cô không hề hiểu Sở Thần Hy, không hiểu chút nào.
Vừa vào phòng, thấy Sở Thần Hy ăn mặc chỉnh tề, anh cầm chìa khóa ô tô lên chuẩn bị rời đi, Đinh Kiều An tránh ra nhường đường cho anh.
Sở Thần Hy hơi động đậy khóe miệng nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì mà rời đi luôn, không lâu sau tiếng khởi động xe vang lên.
Anh vừa đi, vú Mạc nhanh chóng chạy từ nhà bếp ra: “Kiều An à, cháu chọc giận Nhị gia có phải không?”
Đinh Kiều An ngẩng đầu, khó xử nói: “Vú Mạc, sau vườn có một cánh cửa, sau cánh cửa đó có một biển hoa, cháu vô tình đi vào đó, và bây giờ anh ấy giận cháu rồi.”
Cô vừa nói xong thì thấy nét mặt vú Mạc có chút kỳ lạ: “Kiều An à, cháu đừng để trong lòng nhé.”
Đinh Kiều An không nói mà chỉ gật đầu, còn vú Mạc cũng như đang lẩn tránh vấn đề này, bà ấy kéo cô chuyển sang chủ đề khác.
Lâu ngày không gặp nên Đinh Kiều An đã ăn tối cùng Đinh Y Y, cô ấy thấy cô không có ý định giữ mình lại nên chỉ có thể nũng nịu.
“Sao vậy? Thấy không khỏe à?”
“Không phải đâu, chị ơi, em có thể ở đây vài ngày không?” Đinh Y Y chỉ có thể hỏi lại lần nữa.
Vốn dĩ lúc ở trong biển hoa, Đinh Kiều An đã vô thức gật đầu rồi, nhưng bây giờ cô mới thật sự đồng ý: “Được thôi, em ở lại với chị cũng được.”
Gương mặt Đinh Y Y toát lên sự vui vẻ, cô ấy gọi điện về báo cho Viên Tiểu Phi yên tâm.
Cô ấy cầm tay Đinh Kiều An, ra vẻ thần bí hỏi: “Chị ơi, phòng ngủ của Nhị gia ở đâu vậy? Em muốn đi xem.”
Đinh Kiều An lập tức lắc đầu: “Không được.”
“Em mặc kệ, em muốn đi xem cơ.” Đinh Y Y không màng đến sự phản đối của Đinh Kiều An, cô ấy đi lên tầng hai, mở từng cánh cửa ra tìm.
“Y Y, dừng tay lại, đây là nhà của người khác đó.” Đinh Kiều An giữ tay Y Y lại không cho cô ấy mở cửa phòng khác nữa.
“Chỉ phòng này nữa thôi, em xem hết phòng này rồi sẽ không xem nữa, được không chị?”
Nhìn thấy nét mặt đầy hy vọng của Đinh Y Y, Đinh Kiều An không nhẫn tâm từ chối: “Nói rồi đó, nốt phòng này thôi.”
“Vâng, chỉ phòng này thôi.”
Cửa được mở ra, đây không phải là phòng cho khách mà chỉ là một phòng đựng toàn album ảnh. Thứ thu hút người khác nhất chính là bức ảnh to đùng treo ở trên tường, khung cảnh chính là biển hoa nhìn thấy ban nãy, trong ảnh có một cô gái dang tay đưa lưng về máy ảnh.
Lúc Đinh Kiều An nhìn thấy tấm ảnh này có chút khó thở, vẫn chưa kịp xem thêm những tấm ảnh khác đã nghe thấy tiếng chân từ xa vọng lại, cô cảm thấy lương tâm cắn rứt nên kéo Đinh Y Y ngồi xuống.
“Ai mở cửa phòng này ra vậy?”
Giọng nói của vú Mạc vọng lại từ cửa phòng, bộp một tiếng, cả căn phòng chìm trong màn đen tĩnh lặng, bên ngoài truyền đến tiếng khóa cửa.
Đinh Kiều An kinh ngạc, cô mò mẫm đi trong bóng tối không cẩn thận đá phải một thùng đựng album ảnh, chân đau đến mức khiến cô khịt mũi một tiếng.
“Chị, chị sao vậy? Giờ chúng ta phải làm gì đây?”
“Chị cũng không biết nữa.” Cửa bị khóa rồi, căn phòng này hình như cũng là cấm địa giống như biển hoa kia, nhờ người mở cửa giúp là điều không thể rồi.
Đinh Kiều An thở dài một hơi, cô đi khập khiễng về phía cửa sổ, kéo rèm cửa ra nhìn xuống dưới tầng, cũng may tầng hai không cao lắm.
Sở Thần Hy cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, muốn kéo tay Đinh Kiều An lại nhưng đến nửa lại thu tay về, anh đen mặt không nói gì sau đó quay người rời đi.
Đinh Y Y nhìn thấy Sở Thần Hy định rời đi, lại nhìn sang phía Đinh Kiều An vẫn đang ngây ngốc đứng ở chỗ cũ, cô ấy hơi do dự một chút nhưng vẫn quyết định ở lại: “Chị ơi, chuyện này là sao vậy?”
Đinh Kiều An giả vờ thả lỏng mỉm cười, sau đó lắc đầu: “Chị không biết.”
Đúng vậy, cô không hề hiểu Sở Thần Hy, không hiểu chút nào.
Vừa vào phòng, thấy Sở Thần Hy ăn mặc chỉnh tề, anh cầm chìa khóa ô tô lên chuẩn bị rời đi, Đinh Kiều An tránh ra nhường đường cho anh.
Sở Thần Hy hơi động đậy khóe miệng nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì mà rời đi luôn, không lâu sau tiếng khởi động xe vang lên.
Anh vừa đi, vú Mạc nhanh chóng chạy từ nhà bếp ra: “Kiều An à, cháu chọc giận Nhị gia có phải không?”
Đinh Kiều An ngẩng đầu, khó xử nói: “Vú Mạc, sau vườn có một cánh cửa, sau cánh cửa đó có một biển hoa, cháu vô tình đi vào đó, và bây giờ anh ấy giận cháu rồi.”
Cô vừa nói xong thì thấy nét mặt vú Mạc có chút kỳ lạ: “Kiều An à, cháu đừng để trong lòng nhé.”
Đinh Kiều An không nói mà chỉ gật đầu, còn vú Mạc cũng như đang lẩn tránh vấn đề này, bà ấy kéo cô chuyển sang chủ đề khác.
Lâu ngày không gặp nên Đinh Kiều An đã ăn tối cùng Đinh Y Y, cô ấy thấy cô không có ý định giữ mình lại nên chỉ có thể nũng nịu.
“Sao vậy? Thấy không khỏe à?”
“Không phải đâu, chị ơi, em có thể ở đây vài ngày không?” Đinh Y Y chỉ có thể hỏi lại lần nữa.
Vốn dĩ lúc ở trong biển hoa, Đinh Kiều An đã vô thức gật đầu rồi, nhưng bây giờ cô mới thật sự đồng ý: “Được thôi, em ở lại với chị cũng được.”
Gương mặt Đinh Y Y toát lên sự vui vẻ, cô ấy gọi điện về báo cho Viên Tiểu Phi yên tâm.
Cô ấy cầm tay Đinh Kiều An, ra vẻ thần bí hỏi: “Chị ơi, phòng ngủ của Nhị gia ở đâu vậy? Em muốn đi xem.”
Đinh Kiều An lập tức lắc đầu: “Không được.”
“Em mặc kệ, em muốn đi xem cơ.” Đinh Y Y không màng đến sự phản đối của Đinh Kiều An, cô ấy đi lên tầng hai, mở từng cánh cửa ra tìm.
“Y Y, dừng tay lại, đây là nhà của người khác đó.” Đinh Kiều An giữ tay Y Y lại không cho cô ấy mở cửa phòng khác nữa.
“Chỉ phòng này nữa thôi, em xem hết phòng này rồi sẽ không xem nữa, được không chị?”
Nhìn thấy nét mặt đầy hy vọng của Đinh Y Y, Đinh Kiều An không nhẫn tâm từ chối: “Nói rồi đó, nốt phòng này thôi.”
“Vâng, chỉ phòng này thôi.”
Cửa được mở ra, đây không phải là phòng cho khách mà chỉ là một phòng đựng toàn album ảnh. Thứ thu hút người khác nhất chính là bức ảnh to đùng treo ở trên tường, khung cảnh chính là biển hoa nhìn thấy ban nãy, trong ảnh có một cô gái dang tay đưa lưng về máy ảnh.
Lúc Đinh Kiều An nhìn thấy tấm ảnh này có chút khó thở, vẫn chưa kịp xem thêm những tấm ảnh khác đã nghe thấy tiếng chân từ xa vọng lại, cô cảm thấy lương tâm cắn rứt nên kéo Đinh Y Y ngồi xuống.
“Ai mở cửa phòng này ra vậy?”
Giọng nói của vú Mạc vọng lại từ cửa phòng, bộp một tiếng, cả căn phòng chìm trong màn đen tĩnh lặng, bên ngoài truyền đến tiếng khóa cửa.
Đinh Kiều An kinh ngạc, cô mò mẫm đi trong bóng tối không cẩn thận đá phải một thùng đựng album ảnh, chân đau đến mức khiến cô khịt mũi một tiếng.
“Chị, chị sao vậy? Giờ chúng ta phải làm gì đây?”
“Chị cũng không biết nữa.” Cửa bị khóa rồi, căn phòng này hình như cũng là cấm địa giống như biển hoa kia, nhờ người mở cửa giúp là điều không thể rồi.
Đinh Kiều An thở dài một hơi, cô đi khập khiễng về phía cửa sổ, kéo rèm cửa ra nhìn xuống dưới tầng, cũng may tầng hai không cao lắm.
Danh sách chương