Gió mát rười rượi, Trì Ngưng đứng trên đỉnh biệt thự, phóng tầm mắt nhìn xuống. Hôm nay, cô thấy rất nhiều người liên tục ra ra vào vào Ninh gia, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Bữa cơm trưa, không khí trên bàn ăn trầm lắng khác thường, Đường Tiêu đẩy gọng kính, đoạn hướng Ninh Diệp cung kính báo cáo: "Lão đại, đêm qua Địch gia đã hủy mất một nhà máy vũ khí của chúng ta..."
Hàn Thiết lập tức tiếp lời: "Nếu tình hình cứ tiếp diễn như vậy, chiến tranh bùng nổ là điều không thể tránh khỏi."
Lời của đám Đường Tiêu đã minh chứng cho sự bất an trong lòng cô. Trì Ngưng cúi đầu ăn cơm, tai vẫn vểnh lên lắng nghe.
Tròng mắt Ninh Diệp lướt qua một vệt thanh lãnh, nộ khí tản ra từ người hắn trong giây lát. Hắn cọ hai đầu ngón tay vào nhau, lạnh lùng nói: "Viện khoa học kiểm nghiệm của Địch gia tại Bắc Cực, cho nổ tung đi!"
Từ lúc bắt đầu, Ninh Diệp đã chuẩn bị sẵn tinh thần đập nồi dìm thuyền với Địch Lung. Đánh nhau thật thì sao chứ, hắn sớm đã chướng mắt sự tồn tại của Địch gia. Một núi không thể có hai hổ, cục diện trong giới hắc đạo đã đến ngày phải chia bài lại...
...
Đến tối, khi Ninh Diệp về phòng thì cô đã ngủ say. Hắn lật tấm chăn lên rồi ôm cô vào lòng.
Trì Ngưng nhăn mày "ưm" một tiếng, thân thể hơi nhúc nhích. Ninh Diệp vươn tay kéo cô trở lại, ấn đầu cô lên ngực mình, bàn tay siết chặt eo cô.
"Đừng động đậy!"
Trong cơn mơ màng, miệng Trì Ngưng lẩm nhẩm: "Nặng..."
Cả thân hình cao lớn của Ninh Diệp đang đè lên cô, đôi chân khỏe mạnh của hắn kẹp lấy cô không một kẽ hở. Dưới ánh trăng sáng, sự thân mật của hai người trông càng rõ ràng.
Ninh Diệp xoa đầu cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch: "Ngủ đi, ngày mai em cùng với anh đi thăm mộ ba mẹ và ông bà!"
Trì Ngưng giật mình, hai mắt cô mở toang, cái đầu hơi ngóc dậy. Tuy nhiên, Ninh Diệp đã giữ chặt gáy cô, ép cô phải gối lên tay hắn.
Trì Ngưng nhướn mắt nhìn người đàn ông, cô vòng tay qua thắt lưng hắn, khe khẽ đáp: "Vâng!"
Hôm sau, khi trời sáng tinh mơ Ninh Diệp đã tỉnh dậy. Hắn lẳng lặng quan sát dáng vẻ xinh đẹp của Trì Ngưng, thâm tâm rộn rạo không yên. Hàng mi cong vút của cô rũ xuống tạo thành đường bóng râm mờ, làn da trắng đến phát sáng, đôi môi anh đào hé mở như mời gọi hắn thưởng thức... Thật là khiến lòng người thổn thức!
Khóe miệng Ninh Diệp cong lên đầy thích thú, một tay hắn vuốt ve sống lưng cô, một tay nâng cằm cô lên, từ từ ngậm lấy cánh môi cô.
Có lẽ người đàn ông sợ đánh thức cô nên mỗi động tác đều vô cùng nhẹ nhàng. Nhưng chẳng được bao lâu, sự ngọt ngào, mềm mại của cô đã khiến hắn mê mệt. Ninh Diệp không tiết chế được bản thân, mút lấy môi cô thật mạnh.
"Ưm..."
Trì Ngưng phát ra tiếng kêu mềm nhũn, cô bất giác rụt lưỡi lại, lim dim nhìn người đối diện.
"Tỉnh rồi..."
Thấy cô đã tỉnh, Ninh Diệp bèn lưu luyến rời khỏi môi cô, khôi phục bộ dạng đứng đắn, lạnh lùng.
Trì Ngưng hung hăng lườm hắn rồi đạp tung chăn ra, sau đó chậm chạp bò dậy, dựa lưng vào đầu giường.
"Chuẩn bị đi, lát nữa sẽ xuất phát!"
8h sáng, Trì Ngưng, Ninh Diệp cùng với "Tam đại tinh anh" lên xe đến khu nghĩa trang tư nhân. Đường vào lát gạch trơn nhẵn, dọc hai bên lối đi là những thảm cỏ xanh ngắt xen lẫn vài ba khóm cúc họa mi trắng muốt.
Khung cảnh bốn phía vắng vẻ và trang nghiêm, hình như một tiếng chim hót cũng mảy may không có.
Đứng trước bốn tấm bia mộ lạnh lẽo, mọi người cùng nhau cắm hoa rồi làm lễ, thắp hương. Xong xuôi, đám Đường Tiêu thức thời rời đi, bấy giờ nơi đây chỉ còn lại hai người là Trì Ngưng và Ninh Diệp.
Nhìn những gương mặt được khắc trên tấm bia, Trì Ngưng đã hiểu tại sao Ninh Diệp lại có bề ngoài xuất chúng, ưu tú như vậy? Những nét đẹp mà hắn sở hữu, tám, chín phần đều giống ba mẹ, ông bà mình... Gen di truyền của gia đình này quả thực là rất mạnh!
Nhưng... có một điều cô vẫn luôn thắc mắc trong lòng, rốt cuộc bản tính lạnh lùng, hiểm độc của Ninh Diệp là giống ai?
Trì Ngưng lắc đầu, sống mũi cô cay xè, nỗi xót xa vô cớ bỗng trào dâng như thủy triều.
Cô không nói lời nào mà ngồi xuống bên cạnh hắn, đoạn nắm lấy những ngón tay khẳng khiu của người đàn ông. Cảm giác mất đi người mình yêu thương đau lòng cỡ nào, cô hiểu. Còn nhớ ngày nhận được tin ba mẹ bị tai nạn lao động, phản ứng đầu tiên của cô chính là sững sờ, không tin rồi tuyệt vọng, òa khóc nức nở.
Xung quanh Trì Ngưng không có ai, chỉ có mỗi ba mẹ là người thân thiết với cô nhất. Thế nhưng một ngày Thần Chết lại đột ngột cướp đi sinh mạng của họ, ba mẹ mất, cả thế giới của cô cũng theo đó mà sụp đổ... Lúc đó, cô dường như không thiết sống nữa, chỉ cảm thấy cuộc đời mình là một màu tối đen...
Tại thời điểm Trì Ngưng đang chìm trong kí ức quá khứ, một giọng nói trầm đều chợt vang lên bên tai: "Có lẽ cũng khá lâu rồi con mới đến thăm mọi người. Có điều, ba mẹ và ông bà cũng đừng trách con, bởi vì con đã đem về một người con dâu vô cùng hiếu thuận..."
Ninh Diệp quay sang nhìn cô chăm chú, mở miệng: "Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn rất tài giỏi, mọi người hài lòng chứ?"
Trì Ngưng nở một nụ cười dịu dàng, vành mắt cô đỏ hoe. Nghẹn ngào vài phút, cô nghiêm túc nói: "Mọi người yên tâm, có con ở đây, đừng hòng ai có thể bắt nạt anh ấy..."
Ninh Diệp nhướn mày, ngữ điệu vui vẻ: "Em nói ngược." Phải là hắn bảo vệ cô mới đúng.
"Không ngược, người của em sẽ do em bảo vệ."
Nghe cô nói, ánh mắt Ninh Diệp sáng lấp lánh, bộ dạng tươi cười hiếm thấy: "Chỉ sợ trách nhiệm này quá nặng, em sẽ kham không nổi."
Trì Ngưng nắm chặt tay hắn, đoạn khẳng định chắc nịch: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Em nói bảo vệ anh thì nhất định sẽ bảo vệ..."
"Được."
Có lẽ hai người đều không biết, tương lai vì lời hứa này, cả cô lẫn hắn đều phải chịu đựng sự giày vò thống khổ và phải đánh đổi bằng hạnh phúc một đời...
- -----
...🍁👍👍👍💬💬👍👍👍💬💬👍👍🍁...
Hàn Thiết lập tức tiếp lời: "Nếu tình hình cứ tiếp diễn như vậy, chiến tranh bùng nổ là điều không thể tránh khỏi."
Lời của đám Đường Tiêu đã minh chứng cho sự bất an trong lòng cô. Trì Ngưng cúi đầu ăn cơm, tai vẫn vểnh lên lắng nghe.
Tròng mắt Ninh Diệp lướt qua một vệt thanh lãnh, nộ khí tản ra từ người hắn trong giây lát. Hắn cọ hai đầu ngón tay vào nhau, lạnh lùng nói: "Viện khoa học kiểm nghiệm của Địch gia tại Bắc Cực, cho nổ tung đi!"
Từ lúc bắt đầu, Ninh Diệp đã chuẩn bị sẵn tinh thần đập nồi dìm thuyền với Địch Lung. Đánh nhau thật thì sao chứ, hắn sớm đã chướng mắt sự tồn tại của Địch gia. Một núi không thể có hai hổ, cục diện trong giới hắc đạo đã đến ngày phải chia bài lại...
...
Đến tối, khi Ninh Diệp về phòng thì cô đã ngủ say. Hắn lật tấm chăn lên rồi ôm cô vào lòng.
Trì Ngưng nhăn mày "ưm" một tiếng, thân thể hơi nhúc nhích. Ninh Diệp vươn tay kéo cô trở lại, ấn đầu cô lên ngực mình, bàn tay siết chặt eo cô.
"Đừng động đậy!"
Trong cơn mơ màng, miệng Trì Ngưng lẩm nhẩm: "Nặng..."
Cả thân hình cao lớn của Ninh Diệp đang đè lên cô, đôi chân khỏe mạnh của hắn kẹp lấy cô không một kẽ hở. Dưới ánh trăng sáng, sự thân mật của hai người trông càng rõ ràng.
Ninh Diệp xoa đầu cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch: "Ngủ đi, ngày mai em cùng với anh đi thăm mộ ba mẹ và ông bà!"
Trì Ngưng giật mình, hai mắt cô mở toang, cái đầu hơi ngóc dậy. Tuy nhiên, Ninh Diệp đã giữ chặt gáy cô, ép cô phải gối lên tay hắn.
Trì Ngưng nhướn mắt nhìn người đàn ông, cô vòng tay qua thắt lưng hắn, khe khẽ đáp: "Vâng!"
Hôm sau, khi trời sáng tinh mơ Ninh Diệp đã tỉnh dậy. Hắn lẳng lặng quan sát dáng vẻ xinh đẹp của Trì Ngưng, thâm tâm rộn rạo không yên. Hàng mi cong vút của cô rũ xuống tạo thành đường bóng râm mờ, làn da trắng đến phát sáng, đôi môi anh đào hé mở như mời gọi hắn thưởng thức... Thật là khiến lòng người thổn thức!
Khóe miệng Ninh Diệp cong lên đầy thích thú, một tay hắn vuốt ve sống lưng cô, một tay nâng cằm cô lên, từ từ ngậm lấy cánh môi cô.
Có lẽ người đàn ông sợ đánh thức cô nên mỗi động tác đều vô cùng nhẹ nhàng. Nhưng chẳng được bao lâu, sự ngọt ngào, mềm mại của cô đã khiến hắn mê mệt. Ninh Diệp không tiết chế được bản thân, mút lấy môi cô thật mạnh.
"Ưm..."
Trì Ngưng phát ra tiếng kêu mềm nhũn, cô bất giác rụt lưỡi lại, lim dim nhìn người đối diện.
"Tỉnh rồi..."
Thấy cô đã tỉnh, Ninh Diệp bèn lưu luyến rời khỏi môi cô, khôi phục bộ dạng đứng đắn, lạnh lùng.
Trì Ngưng hung hăng lườm hắn rồi đạp tung chăn ra, sau đó chậm chạp bò dậy, dựa lưng vào đầu giường.
"Chuẩn bị đi, lát nữa sẽ xuất phát!"
8h sáng, Trì Ngưng, Ninh Diệp cùng với "Tam đại tinh anh" lên xe đến khu nghĩa trang tư nhân. Đường vào lát gạch trơn nhẵn, dọc hai bên lối đi là những thảm cỏ xanh ngắt xen lẫn vài ba khóm cúc họa mi trắng muốt.
Khung cảnh bốn phía vắng vẻ và trang nghiêm, hình như một tiếng chim hót cũng mảy may không có.
Đứng trước bốn tấm bia mộ lạnh lẽo, mọi người cùng nhau cắm hoa rồi làm lễ, thắp hương. Xong xuôi, đám Đường Tiêu thức thời rời đi, bấy giờ nơi đây chỉ còn lại hai người là Trì Ngưng và Ninh Diệp.
Nhìn những gương mặt được khắc trên tấm bia, Trì Ngưng đã hiểu tại sao Ninh Diệp lại có bề ngoài xuất chúng, ưu tú như vậy? Những nét đẹp mà hắn sở hữu, tám, chín phần đều giống ba mẹ, ông bà mình... Gen di truyền của gia đình này quả thực là rất mạnh!
Nhưng... có một điều cô vẫn luôn thắc mắc trong lòng, rốt cuộc bản tính lạnh lùng, hiểm độc của Ninh Diệp là giống ai?
Trì Ngưng lắc đầu, sống mũi cô cay xè, nỗi xót xa vô cớ bỗng trào dâng như thủy triều.
Cô không nói lời nào mà ngồi xuống bên cạnh hắn, đoạn nắm lấy những ngón tay khẳng khiu của người đàn ông. Cảm giác mất đi người mình yêu thương đau lòng cỡ nào, cô hiểu. Còn nhớ ngày nhận được tin ba mẹ bị tai nạn lao động, phản ứng đầu tiên của cô chính là sững sờ, không tin rồi tuyệt vọng, òa khóc nức nở.
Xung quanh Trì Ngưng không có ai, chỉ có mỗi ba mẹ là người thân thiết với cô nhất. Thế nhưng một ngày Thần Chết lại đột ngột cướp đi sinh mạng của họ, ba mẹ mất, cả thế giới của cô cũng theo đó mà sụp đổ... Lúc đó, cô dường như không thiết sống nữa, chỉ cảm thấy cuộc đời mình là một màu tối đen...
Tại thời điểm Trì Ngưng đang chìm trong kí ức quá khứ, một giọng nói trầm đều chợt vang lên bên tai: "Có lẽ cũng khá lâu rồi con mới đến thăm mọi người. Có điều, ba mẹ và ông bà cũng đừng trách con, bởi vì con đã đem về một người con dâu vô cùng hiếu thuận..."
Ninh Diệp quay sang nhìn cô chăm chú, mở miệng: "Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn rất tài giỏi, mọi người hài lòng chứ?"
Trì Ngưng nở một nụ cười dịu dàng, vành mắt cô đỏ hoe. Nghẹn ngào vài phút, cô nghiêm túc nói: "Mọi người yên tâm, có con ở đây, đừng hòng ai có thể bắt nạt anh ấy..."
Ninh Diệp nhướn mày, ngữ điệu vui vẻ: "Em nói ngược." Phải là hắn bảo vệ cô mới đúng.
"Không ngược, người của em sẽ do em bảo vệ."
Nghe cô nói, ánh mắt Ninh Diệp sáng lấp lánh, bộ dạng tươi cười hiếm thấy: "Chỉ sợ trách nhiệm này quá nặng, em sẽ kham không nổi."
Trì Ngưng nắm chặt tay hắn, đoạn khẳng định chắc nịch: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Em nói bảo vệ anh thì nhất định sẽ bảo vệ..."
"Được."
Có lẽ hai người đều không biết, tương lai vì lời hứa này, cả cô lẫn hắn đều phải chịu đựng sự giày vò thống khổ và phải đánh đổi bằng hạnh phúc một đời...
- -----
...🍁👍👍👍💬💬👍👍👍💬💬👍👍🍁...
Danh sách chương