Trì Ngưng chập chờn chìm vào giấc ngủ, bộ đồ trên người vẫn chưa kịp thay. Đột nhiên, một tiếng động nhỏ vang lên khiến cô bừng tỉnh.
"Ai?"
Từ trên giường bật dậy, cô nhanh chân tiến đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn quanh một lượt. Đây là tầng 60, từ độ cao mấy trăm mét nhìn xuống có chút chóng mặt.
Trì Ngưng căng mắt, tận dụng ánh đèn quan sát, vừa vặn trông thấy một bóng người bám dính trên bề mặt thủy tinh của tòa nhà.
Mối nghi ngờ dấy lên trong lòng, Trì Ngưng không nghĩ nhiều liền ra khỏi phòng, cô đi thang máy xuống tầng 1 rồi chạy ra sân sau khách sạn.
Ngay khi cô vừa đến nơi, bóng hình ấy đã kịp thời biến mất sau một bụi cây. Trì Ngưng rút khẩu súng bên hông ra, nín thở, ánh mắt đảo không ngừng.
Gió đêm lạnh lẽo táp vào mặt khiến Trì Ngưng hơi ran rát. Khách sạn vẫn sáng đèn, cô thấp thoáng nhìn thấy một sợi dây mờ ảo, rất có thể là do người bí ẩn lúc nãy để lại. Phải chăng hắn phát hiện có người đến nên mới vội vàng tránh đi, chưa kịp thu dọn hiện trường...? Trái tim Trì Ngưng ngày càng đập nhanh, biết rằng lúc này không thể hành động một mình. Nghĩ vậy, cô bèn lùi dần ra sau, ngón tay không khỏi siết chặt khẩu súng, tùy thời có thể bóp cò bất cứ lúc nào nếu gặp nguy hiểm.
Sau lưng có tiếng sột soạt, Trì Ngưng quay phắt người lại, bất ngờ, một bàn tay to lớn thò ra bịt chặt miệng và mũi cô rồi cưỡng ép lôi đi...
Trì Ngưng ú ớ kêu, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương, tay chân khua khoắng, giãy giụa như cá trên thớt. Cô há miệng cắn mạnh vào bàn tay đang bịt mồm mình, mùi máu tanh lập tức lan tỏa...
Người đàn ông bị đau, nhe răng trợn mắt, nhất thời buông lỏng một chút, "Con đĩ này..."
Trong tích tắc, Trì Ngưng cố gắng vùng ra, lấy báng súng đập vào đầu hắn rồi bóp cò.
"Đoàng..."
Súng của cô không lắp ống giảm thanh, tiếng động chói tai này lập tức làm kinh sợ những người trong tòa nhà...
Tại thời điểm viên đạn của cô vừa bắn ra thì cũng là lúc Trì Ngưng cảm thấy ngực mình đau nhói. Đầu óc cô choáng váng một trận, viên đạn từ nòng súng của người đàn ông không rõ mặt mũi kia đã xuyên qua người cô lúc nào không hay.
Cổ tay Trì Ngưng bị hắn bẻ quặt lại, tiếng rắc nhẹ vang lên, cô cố gắng dùng sự tỉnh táo cuối cùng, đẩy người đàn ông ra, mở miệng hét lớn, "Á!"
Người đàn ông hoảng sợ, máu nóng dồn lên não, một tay hắn đè chặt vết thương trên bụng, một tay hung dữ bóp cổ Trì Ngưng, mở miệng một cách lạnh lùng: "Muốn sống thì câm miệng!"
Nói xong, người đàn ông đập mạnh vào gáy cô.
Trước mắt đột nhiên tối sầm, Trì Ngưng đau đớn ngất lịm, dòng máu nóng trên ngực tuôn ra báo hiệu sự cạn kiệt của sinh mệnh...
Người đàn ông cắn răng, hắn ta phải mau chóng trốn thoát, nếu không thì sẽ bị bắt...
Cùng lúc đó, Ninh Diệp vừa ra khỏi phòng tổng thống thì bên tai đột ngột truyền đến tiếng đạn quen thuộc. Hắn nhíu mày, đè tay lên chiếc tai nghe không dây, nói: "Tìm đến nơi phát ra tiếng súng, có thể Trì Ngưng đang ở đó!"
Đường Tiêu, Hàn Thiết và Mĩ Lệ nhận lệnh, lập tức rời khỏi vị trí chạy đến phía sau khách sạn.
Bọn họ cũng nghe được tiếng súng này, đây là khẩu súng mà Ninh gia chế riêng, mỗi viên đạn đều tẩm độc tố được chiết xuất từ nọc rắn và một loại thảo dược đặc biệt. Trên thế giới chỉ có thuộc hạ thân cận Ninh Diệp mới có quyền sở hữu nó, ngoài ra thì không có ai...
Tiếng súng này quá mức quen tai, đang yên đang lành nó lại vang lên, khả năng cao Trì Ngưng đã gặp nguy hiểm.
Quả nhiên, khi ba người đến nơi, cảnh tượng đập vào mắt chính là một người đàn ông đang co người quằn quại trên đất, bên cạnh là một cô gái váy đỏ không động đậy...
Mĩ Lệ hít sâu khi trông thấy gương mặt Trì Ngưng, Đường Tiêu và Hàn Thiết chĩa súng về phía người đàn ông, cảnh giác từ từ đến gần...
Ninh Diệp từ phía sau xuất hiện, bước vượt qua hai người, trực tiếp lao thẳng đến chỗ Trì Ngưng. Hắn cúi đầu, ánh mắt băng giá chiếu qua vết thương trên ngực cô...
Bất chợt, Ninh Diệp chìa tay ra, Mĩ Lệ hiểu ý đưa súng cho hắn.
"Lão đại..."
"Đoàng... đoàng... đoàng..."
Ba phát súng bắn liên tiếp lên bụng người đàn ông, trong mắt hắn ngoài sự khó tin ra còn có vẻ kinh sợ. Anh ta vừa ôm bụng vừa kêu, bỗng nhiên cả người co giật như lên cơn động kinh, bọt mép sùi ra trắng xóa...
Ninh Diệp vứt súng cho Mĩ Lệ, sắc mặt âm trầm đáng sợ không khác gì loài ma quỷ. Hắn cúi người ôm ngang Trì Ngưng lên, trầm giọng phân phó: "Tôi muốn người này sống không bằng chết!"
"Mĩ Lệ, theo tôi!"
Xung quanh, những tay chân thân tín của mấy vị lão đại cũng đang chĩa súng về phía này. Họ hốt hoảng nhìn một màn trước mắt, thầm nghĩ thủ đoạn của Ninh Diệp đúng là tàn ác y như lời đồn.
Ninh Diệp đi xuyên qua đám người, thần sắc lạnh đến cực điểm. Ngay khi bắt gặp Tiểu vương Sami tại cửa ra vào, hắn nghiến răng, hờ hững buông một câu: "Nếu phu nhân của tôi có chuyện gì bất trắc, tôi không đảm bảo, nơi này của ông sẽ được bình yên!"
Tiểu vương Sami cùng đám thuộc hạ bị dọa cho run rẩy, lời của Ninh Diệp tuyệt đối không phải bông đùa.
Nhìn bóng lưng Ninh Diệp biến mất sau cánh cửa, Tiểu vương Sami vội vã gạt đi giọt mồ hôi trên trán, quay sang quát tháo bọn thuộc hạ: "Các cậu làm ăn kiểu gì vậy? Mau đi kiểm tra xung quanh, phát hiện điều gì bất thường lập tức báo cho tôi!"
Tiểu vương Sami không ngờ cô gái đó lại là nữ chủ nhân Ninh gia, vậy là Ninh Diệp đã nói dối sao? Đó không phải trợ lý của hắn?
Mặc kệ có nói dối hay không, nhưng để người của Ninh Diệp xảy ra chuyện trên địa bàn mình thì đúng là ông ta đã thất trách. Chẳng may Ninh Diệp sinh lòng oán hận thì ông ta chết chắc, không chỉ cái khách sạn này bị san phẳng mà còn liên lụy tới rất nhiều người, nhiều thứ...
"Tiểu vương..."
Tiểu vương Sami lấy lại tinh thần, sau khi nghe thuộc hạ báo cáo thì vẻ mặt ông ta thoáng thay đổi, ánh mắt hiện lên vài phần bối rối. "Không được để người khác biết, dẫn tôi đi lên đó!"
...
Trong phòng, Mĩ Lệ đang bận rộn cứu chữa cho Trì Ngưng. Tuy nhiên, trong đầu cô ta lúc này chỉ có nội dung câu nói mà Ninh Diệp đã cảnh cáo với Tiểu vương Sami...
Tại sao lão đại lại gọi Trì Ngưng là phu nhân?
Tại sao lão đại lại khẩn trương như vậy, còn đích thân ra tay vì cô ấy?
Bàn tay Mĩ Lệ thoáng run rẩy, chiếc kéo không khỏi chệch đi một đường, thiếu chút nữa là đã đâm vào da thịt Trì Ngưng...
"Tập trung!"
Giọng điệu lạnh lẽo vang lên ép cho Mĩ Lệ tỉnh táo, cô ta không dám chậm trễ, tạm thời cầm máu rồi tỉ mỉ gắp viên đạn trên ngực Trì Ngưng ra.
Với thân phận là bác sĩ của Ninh gia, cô ta tuyệt đối không được để xảy ra bất kì sơ sót gì...
Người bắn thực sự cao tay, viên đạn này chỉ cách vị trí tim đúng 5cm, chỉ cần một chút nữa thôi, Trì Ngưng thật sự sẽ mất mạng...
Nếu không nhờ tên kia cũng bị Trì Ngưng bắn trúng, nếu không nhờ độc dược trên viên đạn phát tác, cô ta không dám nghĩ.. mọi chuyện có thể tồi tệ tới mức nào...
Bình thường Mĩ Lệ và Trì Ngưng thường hay xảy ra tranh chấp, hai người sẽ vì vài chuyện nhỏ nhặt mà nóng tính cãi nhau... Nhưng cũng chỉ là cãi thôi, mặc dù cô ta không yêu quý gì Trì Ngưng nhưng cũng sẽ không trơ mắt nhìn cô ấy chết... Huống hồ, bây giờ bên cạnh còn có một vị hung thần áp sát đang canh chừng...
Toàn thân Ninh Diệp tỏa ra nộ khí, hắn chậm rãi nắm lấy bàn tay Trì Ngưng, chợt phát hiện xương cổ tay của cô đã bị bẻ lệch.
Ánh mắt vốn dĩ chất chứa giận dữ giờ đây lại được lấp đầy bằng sát khí. Khí thế âm trầm trên người Ninh Diệp khiến hô hấp Mĩ Lệ như ngưng trệ, đây là lần đầu tiên sau khi lão đại quay về, cô ta được chứng kiến sự đáng sợ của hắn... Điều này làm cô nhớ lại những năm tháng trước đây của mình trong Ninh gia...
Người đàn ông này... đến tột cùng vẫn luôn độc ác, luôn khát máu... vĩnh viễn không thay đổi!
Chỉ khi không chạm đến ranh giới của hắn, còn không, hắn sẽ để cho kẻ đó chết không toàn thây, ngày ngày giãy giụa trong đau khổ, máu và nước mắt..., để cho kẻ đó phải hối hận vì sự ngu xuẩn, vì hành động mình đã gây ra...
Theo từng giây, từng phút trôi qua, trái tim đang treo nơi cổ họng của Ninh Diệp cũng dần dần hạ xuống.
Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang nhăn nhó của cô, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi, đoạn cúi đầu hôn lên đôi môi trắng bệch khô nứt, chợt nhỏ giọng thì thầm: "Tiểu Ngưng... em nhất định không được có chuyện!"
Giá như hắn không bỏ cô lại một mình, giá như hắn về sớm hơn... có lẽ giờ phút này, cô đã bình an vô sự.
Đáng tiếc, cuộc đời không có giá như!
‐---------
*Like, bình luận và vote để ủng hộ mình nhé!
Có gì thì góp ý nhẹ nhàng thui*!
"Ai?"
Từ trên giường bật dậy, cô nhanh chân tiến đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn quanh một lượt. Đây là tầng 60, từ độ cao mấy trăm mét nhìn xuống có chút chóng mặt.
Trì Ngưng căng mắt, tận dụng ánh đèn quan sát, vừa vặn trông thấy một bóng người bám dính trên bề mặt thủy tinh của tòa nhà.
Mối nghi ngờ dấy lên trong lòng, Trì Ngưng không nghĩ nhiều liền ra khỏi phòng, cô đi thang máy xuống tầng 1 rồi chạy ra sân sau khách sạn.
Ngay khi cô vừa đến nơi, bóng hình ấy đã kịp thời biến mất sau một bụi cây. Trì Ngưng rút khẩu súng bên hông ra, nín thở, ánh mắt đảo không ngừng.
Gió đêm lạnh lẽo táp vào mặt khiến Trì Ngưng hơi ran rát. Khách sạn vẫn sáng đèn, cô thấp thoáng nhìn thấy một sợi dây mờ ảo, rất có thể là do người bí ẩn lúc nãy để lại. Phải chăng hắn phát hiện có người đến nên mới vội vàng tránh đi, chưa kịp thu dọn hiện trường...? Trái tim Trì Ngưng ngày càng đập nhanh, biết rằng lúc này không thể hành động một mình. Nghĩ vậy, cô bèn lùi dần ra sau, ngón tay không khỏi siết chặt khẩu súng, tùy thời có thể bóp cò bất cứ lúc nào nếu gặp nguy hiểm.
Sau lưng có tiếng sột soạt, Trì Ngưng quay phắt người lại, bất ngờ, một bàn tay to lớn thò ra bịt chặt miệng và mũi cô rồi cưỡng ép lôi đi...
Trì Ngưng ú ớ kêu, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương, tay chân khua khoắng, giãy giụa như cá trên thớt. Cô há miệng cắn mạnh vào bàn tay đang bịt mồm mình, mùi máu tanh lập tức lan tỏa...
Người đàn ông bị đau, nhe răng trợn mắt, nhất thời buông lỏng một chút, "Con đĩ này..."
Trong tích tắc, Trì Ngưng cố gắng vùng ra, lấy báng súng đập vào đầu hắn rồi bóp cò.
"Đoàng..."
Súng của cô không lắp ống giảm thanh, tiếng động chói tai này lập tức làm kinh sợ những người trong tòa nhà...
Tại thời điểm viên đạn của cô vừa bắn ra thì cũng là lúc Trì Ngưng cảm thấy ngực mình đau nhói. Đầu óc cô choáng váng một trận, viên đạn từ nòng súng của người đàn ông không rõ mặt mũi kia đã xuyên qua người cô lúc nào không hay.
Cổ tay Trì Ngưng bị hắn bẻ quặt lại, tiếng rắc nhẹ vang lên, cô cố gắng dùng sự tỉnh táo cuối cùng, đẩy người đàn ông ra, mở miệng hét lớn, "Á!"
Người đàn ông hoảng sợ, máu nóng dồn lên não, một tay hắn đè chặt vết thương trên bụng, một tay hung dữ bóp cổ Trì Ngưng, mở miệng một cách lạnh lùng: "Muốn sống thì câm miệng!"
Nói xong, người đàn ông đập mạnh vào gáy cô.
Trước mắt đột nhiên tối sầm, Trì Ngưng đau đớn ngất lịm, dòng máu nóng trên ngực tuôn ra báo hiệu sự cạn kiệt của sinh mệnh...
Người đàn ông cắn răng, hắn ta phải mau chóng trốn thoát, nếu không thì sẽ bị bắt...
Cùng lúc đó, Ninh Diệp vừa ra khỏi phòng tổng thống thì bên tai đột ngột truyền đến tiếng đạn quen thuộc. Hắn nhíu mày, đè tay lên chiếc tai nghe không dây, nói: "Tìm đến nơi phát ra tiếng súng, có thể Trì Ngưng đang ở đó!"
Đường Tiêu, Hàn Thiết và Mĩ Lệ nhận lệnh, lập tức rời khỏi vị trí chạy đến phía sau khách sạn.
Bọn họ cũng nghe được tiếng súng này, đây là khẩu súng mà Ninh gia chế riêng, mỗi viên đạn đều tẩm độc tố được chiết xuất từ nọc rắn và một loại thảo dược đặc biệt. Trên thế giới chỉ có thuộc hạ thân cận Ninh Diệp mới có quyền sở hữu nó, ngoài ra thì không có ai...
Tiếng súng này quá mức quen tai, đang yên đang lành nó lại vang lên, khả năng cao Trì Ngưng đã gặp nguy hiểm.
Quả nhiên, khi ba người đến nơi, cảnh tượng đập vào mắt chính là một người đàn ông đang co người quằn quại trên đất, bên cạnh là một cô gái váy đỏ không động đậy...
Mĩ Lệ hít sâu khi trông thấy gương mặt Trì Ngưng, Đường Tiêu và Hàn Thiết chĩa súng về phía người đàn ông, cảnh giác từ từ đến gần...
Ninh Diệp từ phía sau xuất hiện, bước vượt qua hai người, trực tiếp lao thẳng đến chỗ Trì Ngưng. Hắn cúi đầu, ánh mắt băng giá chiếu qua vết thương trên ngực cô...
Bất chợt, Ninh Diệp chìa tay ra, Mĩ Lệ hiểu ý đưa súng cho hắn.
"Lão đại..."
"Đoàng... đoàng... đoàng..."
Ba phát súng bắn liên tiếp lên bụng người đàn ông, trong mắt hắn ngoài sự khó tin ra còn có vẻ kinh sợ. Anh ta vừa ôm bụng vừa kêu, bỗng nhiên cả người co giật như lên cơn động kinh, bọt mép sùi ra trắng xóa...
Ninh Diệp vứt súng cho Mĩ Lệ, sắc mặt âm trầm đáng sợ không khác gì loài ma quỷ. Hắn cúi người ôm ngang Trì Ngưng lên, trầm giọng phân phó: "Tôi muốn người này sống không bằng chết!"
"Mĩ Lệ, theo tôi!"
Xung quanh, những tay chân thân tín của mấy vị lão đại cũng đang chĩa súng về phía này. Họ hốt hoảng nhìn một màn trước mắt, thầm nghĩ thủ đoạn của Ninh Diệp đúng là tàn ác y như lời đồn.
Ninh Diệp đi xuyên qua đám người, thần sắc lạnh đến cực điểm. Ngay khi bắt gặp Tiểu vương Sami tại cửa ra vào, hắn nghiến răng, hờ hững buông một câu: "Nếu phu nhân của tôi có chuyện gì bất trắc, tôi không đảm bảo, nơi này của ông sẽ được bình yên!"
Tiểu vương Sami cùng đám thuộc hạ bị dọa cho run rẩy, lời của Ninh Diệp tuyệt đối không phải bông đùa.
Nhìn bóng lưng Ninh Diệp biến mất sau cánh cửa, Tiểu vương Sami vội vã gạt đi giọt mồ hôi trên trán, quay sang quát tháo bọn thuộc hạ: "Các cậu làm ăn kiểu gì vậy? Mau đi kiểm tra xung quanh, phát hiện điều gì bất thường lập tức báo cho tôi!"
Tiểu vương Sami không ngờ cô gái đó lại là nữ chủ nhân Ninh gia, vậy là Ninh Diệp đã nói dối sao? Đó không phải trợ lý của hắn?
Mặc kệ có nói dối hay không, nhưng để người của Ninh Diệp xảy ra chuyện trên địa bàn mình thì đúng là ông ta đã thất trách. Chẳng may Ninh Diệp sinh lòng oán hận thì ông ta chết chắc, không chỉ cái khách sạn này bị san phẳng mà còn liên lụy tới rất nhiều người, nhiều thứ...
"Tiểu vương..."
Tiểu vương Sami lấy lại tinh thần, sau khi nghe thuộc hạ báo cáo thì vẻ mặt ông ta thoáng thay đổi, ánh mắt hiện lên vài phần bối rối. "Không được để người khác biết, dẫn tôi đi lên đó!"
...
Trong phòng, Mĩ Lệ đang bận rộn cứu chữa cho Trì Ngưng. Tuy nhiên, trong đầu cô ta lúc này chỉ có nội dung câu nói mà Ninh Diệp đã cảnh cáo với Tiểu vương Sami...
Tại sao lão đại lại gọi Trì Ngưng là phu nhân?
Tại sao lão đại lại khẩn trương như vậy, còn đích thân ra tay vì cô ấy?
Bàn tay Mĩ Lệ thoáng run rẩy, chiếc kéo không khỏi chệch đi một đường, thiếu chút nữa là đã đâm vào da thịt Trì Ngưng...
"Tập trung!"
Giọng điệu lạnh lẽo vang lên ép cho Mĩ Lệ tỉnh táo, cô ta không dám chậm trễ, tạm thời cầm máu rồi tỉ mỉ gắp viên đạn trên ngực Trì Ngưng ra.
Với thân phận là bác sĩ của Ninh gia, cô ta tuyệt đối không được để xảy ra bất kì sơ sót gì...
Người bắn thực sự cao tay, viên đạn này chỉ cách vị trí tim đúng 5cm, chỉ cần một chút nữa thôi, Trì Ngưng thật sự sẽ mất mạng...
Nếu không nhờ tên kia cũng bị Trì Ngưng bắn trúng, nếu không nhờ độc dược trên viên đạn phát tác, cô ta không dám nghĩ.. mọi chuyện có thể tồi tệ tới mức nào...
Bình thường Mĩ Lệ và Trì Ngưng thường hay xảy ra tranh chấp, hai người sẽ vì vài chuyện nhỏ nhặt mà nóng tính cãi nhau... Nhưng cũng chỉ là cãi thôi, mặc dù cô ta không yêu quý gì Trì Ngưng nhưng cũng sẽ không trơ mắt nhìn cô ấy chết... Huống hồ, bây giờ bên cạnh còn có một vị hung thần áp sát đang canh chừng...
Toàn thân Ninh Diệp tỏa ra nộ khí, hắn chậm rãi nắm lấy bàn tay Trì Ngưng, chợt phát hiện xương cổ tay của cô đã bị bẻ lệch.
Ánh mắt vốn dĩ chất chứa giận dữ giờ đây lại được lấp đầy bằng sát khí. Khí thế âm trầm trên người Ninh Diệp khiến hô hấp Mĩ Lệ như ngưng trệ, đây là lần đầu tiên sau khi lão đại quay về, cô ta được chứng kiến sự đáng sợ của hắn... Điều này làm cô nhớ lại những năm tháng trước đây của mình trong Ninh gia...
Người đàn ông này... đến tột cùng vẫn luôn độc ác, luôn khát máu... vĩnh viễn không thay đổi!
Chỉ khi không chạm đến ranh giới của hắn, còn không, hắn sẽ để cho kẻ đó chết không toàn thây, ngày ngày giãy giụa trong đau khổ, máu và nước mắt..., để cho kẻ đó phải hối hận vì sự ngu xuẩn, vì hành động mình đã gây ra...
Theo từng giây, từng phút trôi qua, trái tim đang treo nơi cổ họng của Ninh Diệp cũng dần dần hạ xuống.
Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang nhăn nhó của cô, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi, đoạn cúi đầu hôn lên đôi môi trắng bệch khô nứt, chợt nhỏ giọng thì thầm: "Tiểu Ngưng... em nhất định không được có chuyện!"
Giá như hắn không bỏ cô lại một mình, giá như hắn về sớm hơn... có lẽ giờ phút này, cô đã bình an vô sự.
Đáng tiếc, cuộc đời không có giá như!
‐---------
*Like, bình luận và vote để ủng hộ mình nhé!
Có gì thì góp ý nhẹ nhàng thui*!
Danh sách chương