Mĩ Lệ nghe Đường Tiêu nói vậy, cô ta lặng người, móng tay vô thức bấm vào lòng bàn tay. Phải rồi, là cô ta nhất thời quên mất, là cô ta si tâm vọng tưởng.
Năm đó, chính lão đại là người đã cứu cô từ tay bọn khủng bố ở Iran. Vụ nổ bom tại đền thờ, nếu không có lão đại thì giờ phút này cô đã không còn toàn vẹn mà đứng đây, đã không biết được thế giới ngoài kia có bao nhiêu tươi đẹp, sạch sẽ hơn xó xỉnh tối tăm, bẩn thỉu của cô gấp ngàn lần...
Mĩ Lệ cứ ngỡ Ninh Diệp cứu mình về là do hắn nổi lòng tốt, thật không ngờ là hắn có mục đích khác: hắn nhìn trúng năng lực của cô. Cô ta nhớ, lúc ấy tình thế hết sức cam go, cô bị hai tên khủng bố cao to dồn vào một góc, vì để tìm đường sống, với sức lực của một cô gái vừa trưởng thành, Mĩ Lệ đã không ngần ngại lao lên cắn vào mu bàn tay của một tên khủng bố, suýt nữa thành công thoát khỏi vòng tay của chúng.
Lúc lão đại cứu cô về thì Đường Tiêu và Hàn Thiết đã ở bên cạnh hắn rồi. Cô được Đường Tiêu giáo dục tư tưởng trước, sau đó mới được Hàn Thiết dạy luyện võ, bắn súng,... Tất cả các kĩ năng để sinh tồn trong giới hắc đạo, lão đại đều cho người dạy cô. Đến khi năng lực của cô trở nên vượt bậc và nổi bật trong đám thuộc hạ thì Mĩ Lệ mới được xếp vào hàng ngũ "Tam đại tinh anh" và chuyên làm những việc quan trọng cho lão đại.
Có lẽ ngay từ lần đầu nhìn thấy Ninh Diệp thì Mĩ Lệ đã đem lòng thích hắn rồi. Mặc dù cô biết điều đó là không nên nhưng cô không kìm được, chỉ biết cố gắng nhìn trộm hắn nhiều hơn mà thôi.
Thích một người đâu dễ dàng khống chế... có phải nói không thích là sẽ không thích được.
Mĩ Lệ cúi đầu, cô thấy sống mũi mình cay xè, vài giây sau mới rầu rĩ mở miệng: "Tôi biết nhiệm vụ của mình là gì, anh không cần nói nữa."
Đường Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu rồi thở dài rời đi. Tình yêu là gì mà lại khiến con người trở nên chấp mê bất ngộ đến thế? Có lẽ nó là một loại kịch độc, nhưng độc thì sao chứ, con người vẫn cứ cố gắng bám lấy nó, như con thiêu thân đâm đầu vào lửa, như uống rượu độc giải khát giữa sa mạc.
...
Sau khi ngủ một giấc đã mắt, Trì Ngưng bèn thả bước đi dạo ngoài khuôn viên. Cô đan hai tay vào nhau, khoan khoái cảm nhận mùi hương quyến rũ tỏa ra từ những đóa bách hợp trắng ngần.
Đêm, không có tiếng dế kêu ong ong như ở quê, cũng không có tiếng xe cộ ồn ào như ở phố. Không gian một mảnh thanh tĩnh kì dị, Trì Ngưng đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy một bóng người nào cả.
Ánh đèn lung linh dát vàng cho con đường lát đá mà Trì Ngưng đang đi, cô ngửa mặt, bước thấp bước cao mở miệng hát nghêu ngao. Bỗng nhiên, tiếng quát tháo từ sau lưng vọng đến khiến tim Trì Ngưng giật thót.
"Cô là ai? Đang làm gì ở đây?"
Trì Ngưng chầm chậm quay đầu, nhíu mày quan sát cô gái vừa mới lớn tiếng với mình. Trên người cô ta là một bộ quần áo bằng da màu đen với thân hình chữ S nóng bỏng vô cùng hút mắt người nhìn. Dịch tầm mắt lên trên, cô lập tức thấy ngay gương mặt xinh đẹp đang ẩn ẩn tức giận.
Mĩ Lệ thấy đối phương đánh giá mình một cách trắng trợn, sắc mặt tức khắc đanh lại, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, "Cô là ai?"
Khách sạn đã cho đóng cửa, không thể có người ngoài ở đây được, trừ phi... là kẻ gian.
Trì Ngưng rũ mắt, không có ý định trả lời. Chẳng phải cô gái này cũng vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây sao, trước khi rõ tình hình, cô không muốn tiết lộ danh tính cho một người xa lạ.
Tâm trạng Mĩ Lệ vốn đã không tốt, lại thấy thái độ coi thường của đối phương, cơ hồ trong nháy mắt lửa giận bùng lên, cô ta nhấc chân, vung nắm đấm hướng thẳng vào mũi Trì Ngưng.
Trì Ngưng phản ứng nhanh, kịp thời tránh qua một bên. Nắm đấm của Mĩ Lệ đánh vào không khí, cô ta nghiến răng, cảm thấy bản thân đang bị khiêu khích.
"Tôi chưa làm gì mà cô đã động tay động chân?!" Trì Ngưng gằn giọng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Mĩ Lệ, phòng ngừa cô ta lại ra tay bất ngờ.
"Kẻ xuất hiện tại nơi này... đều phải chết!"
Vẻ mặt Mĩ Lệ đằng đằng sát khí, cô ta cười lạnh, cuộn chặt nắm tay. Trì Ngưng có cảm giác không ổn, quả nhiên giây tiếp theo liền thấy đối phương lấy tốc độ nhanh như chảo chớp đánh về phía cô, mỗi động tác đều vô cùng dứt khoát, tuyệt đối là có ý đòi mạng.
Trì Ngưng dùng tay chắn lại nắm đấm của Mĩ Lệ, gạt chân, cưỡng ép ghì bàn tay cô ta xuống, lấy sức bật ngược ra sau.
Ánh mắt Mĩ Lệ hung dữ, cô ta nhìn cô gái có thân hình mảnh mai như cây trúc trước mặt, thật không ngờ cũng biết chút võ, nhưng để làm đối thủ của cô ta thì có lẽ còn thua xa. Mĩ Lệ nhếch mép, chỉ trách cô gái này xui xẻo, chọn đúng lúc cô ta đang tức giận mà xuất hiện, coi như lấy làm bia xả giận cũng không tồi.
Trong mắt Mĩ Lệ thấp thoáng một tia lạnh lẽo, không nói một lời liền tiếp tục xông lên. Trì Ngưng nhanh tay bẻ một nhánh liễu bên cạnh, chỉ với vài ba chiêu mèo cào của cô thì đoán chừng rất nhanh sẽ bị người phụ nữ này hạ gục. Hơn nữa sức lực của cô ta còn lớn như vậy, nếu cứ trực tiếp đối mặt thì chẳng khác nào châu chấu đá xe, cô sẽ cực kì bất lợi...
Trì Ngưng dùng nhánh cây quất vào mặt Mĩ Lệ, vừa chật vật chống đỡ từng đòn tấn công của cô ta vừa tranh thủ quan sát khẩu súng lục giắt bên thắt lưng mà cô ta không quan tâm nãy giờ.
"Hừ, cô chết chắc!"
Thời điểm Mĩ Lệ tưởng rằng bản thân đã có thể nắm thóp Trì Ngưng thì đối phương đột ngột trượt xuống, thoát khỏi bàn tay cô ta rồi giật mạnh khẩu súng bên hông.
Khóe miệng Trì Ngưng nhếch lên một nụ cười kiêu ngạo, cô đứng thẳng lưng, hướng nòng súng về phía Mĩ Lệ rồi nhẹ nhàng bóp cò.
"Đoàng..."
Viên đạn sượt qua bả vai Mĩ Lệ làm xước một mảng vải áo, cô ta dường như không phản ứng kịp, sững sờ hóa đá tại chỗ, mắt trợn to vì nhìn thấy điều không thể tin.
Mặc dù đây là lần đầu Trì Ngưng bắn súng vào người thật nhưng điều đó không gây trở ngại gì đến khả năng của cô. Cô chính là không muốn giết đối phương.
Trì Ngưng nở một nụ cười lạnh lẽo, nếu lúc nãy cô không tránh được nắm đấm của người phụ nữ này, rất có thể bây giờ cô đã trở thành một người tàn phế, thịt nát xương vụn, có khi đến cái mạng cũng không còn...
Mĩ Lệ bị nụ cười chói mắt kia làm cho rùng mình, cô ta nuốt nước bọt, bả vai dâng lên từng trận đau đớn, máu chậm rãi chảy dọc cánh tay. Cô ta không có tâm trí để ý vết thương, muốn động thủ nhưng đối phương lại đang có súng, chỉ cần sơ sảy một chút cô ta liền có thể mất mạng...
"Cô có biết thế nào gọi là "không nên chủ quan khinh địch" hay không?"
Giọng nói trong trẻo xen lẫn châm biếm của Trì Ngưng vang lên, có lẽ cô ta thấy cô yếu hơn nên mới chủ quan như vậy. Nhưng nhờ nó, cô mới có cơ hội cướp súng lật ngược tình thế, biến nguy thành an...
Lồng ngực Mĩ Lệ phập phồng không ổn định, lúc này cô ta mới thấy rõ gương mặt của cô gái vừa chế nhạo mình, quả thật rất xinh đẹp, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn cô ta.
Tiếng bước chân dồn dập nặng nề vang lên bên tai, càng ngày càng tới gần, Trì Ngưng và Mĩ Lệ đồng thời hướng mắt nhìn sang, thấy người đến là ai, Mĩ Lệ không còn lo sợ nữa. "Lần này, cô đừng hòng toàn mạng mà rời khỏi đây..."
Năm đó, chính lão đại là người đã cứu cô từ tay bọn khủng bố ở Iran. Vụ nổ bom tại đền thờ, nếu không có lão đại thì giờ phút này cô đã không còn toàn vẹn mà đứng đây, đã không biết được thế giới ngoài kia có bao nhiêu tươi đẹp, sạch sẽ hơn xó xỉnh tối tăm, bẩn thỉu của cô gấp ngàn lần...
Mĩ Lệ cứ ngỡ Ninh Diệp cứu mình về là do hắn nổi lòng tốt, thật không ngờ là hắn có mục đích khác: hắn nhìn trúng năng lực của cô. Cô ta nhớ, lúc ấy tình thế hết sức cam go, cô bị hai tên khủng bố cao to dồn vào một góc, vì để tìm đường sống, với sức lực của một cô gái vừa trưởng thành, Mĩ Lệ đã không ngần ngại lao lên cắn vào mu bàn tay của một tên khủng bố, suýt nữa thành công thoát khỏi vòng tay của chúng.
Lúc lão đại cứu cô về thì Đường Tiêu và Hàn Thiết đã ở bên cạnh hắn rồi. Cô được Đường Tiêu giáo dục tư tưởng trước, sau đó mới được Hàn Thiết dạy luyện võ, bắn súng,... Tất cả các kĩ năng để sinh tồn trong giới hắc đạo, lão đại đều cho người dạy cô. Đến khi năng lực của cô trở nên vượt bậc và nổi bật trong đám thuộc hạ thì Mĩ Lệ mới được xếp vào hàng ngũ "Tam đại tinh anh" và chuyên làm những việc quan trọng cho lão đại.
Có lẽ ngay từ lần đầu nhìn thấy Ninh Diệp thì Mĩ Lệ đã đem lòng thích hắn rồi. Mặc dù cô biết điều đó là không nên nhưng cô không kìm được, chỉ biết cố gắng nhìn trộm hắn nhiều hơn mà thôi.
Thích một người đâu dễ dàng khống chế... có phải nói không thích là sẽ không thích được.
Mĩ Lệ cúi đầu, cô thấy sống mũi mình cay xè, vài giây sau mới rầu rĩ mở miệng: "Tôi biết nhiệm vụ của mình là gì, anh không cần nói nữa."
Đường Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu rồi thở dài rời đi. Tình yêu là gì mà lại khiến con người trở nên chấp mê bất ngộ đến thế? Có lẽ nó là một loại kịch độc, nhưng độc thì sao chứ, con người vẫn cứ cố gắng bám lấy nó, như con thiêu thân đâm đầu vào lửa, như uống rượu độc giải khát giữa sa mạc.
...
Sau khi ngủ một giấc đã mắt, Trì Ngưng bèn thả bước đi dạo ngoài khuôn viên. Cô đan hai tay vào nhau, khoan khoái cảm nhận mùi hương quyến rũ tỏa ra từ những đóa bách hợp trắng ngần.
Đêm, không có tiếng dế kêu ong ong như ở quê, cũng không có tiếng xe cộ ồn ào như ở phố. Không gian một mảnh thanh tĩnh kì dị, Trì Ngưng đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy một bóng người nào cả.
Ánh đèn lung linh dát vàng cho con đường lát đá mà Trì Ngưng đang đi, cô ngửa mặt, bước thấp bước cao mở miệng hát nghêu ngao. Bỗng nhiên, tiếng quát tháo từ sau lưng vọng đến khiến tim Trì Ngưng giật thót.
"Cô là ai? Đang làm gì ở đây?"
Trì Ngưng chầm chậm quay đầu, nhíu mày quan sát cô gái vừa mới lớn tiếng với mình. Trên người cô ta là một bộ quần áo bằng da màu đen với thân hình chữ S nóng bỏng vô cùng hút mắt người nhìn. Dịch tầm mắt lên trên, cô lập tức thấy ngay gương mặt xinh đẹp đang ẩn ẩn tức giận.
Mĩ Lệ thấy đối phương đánh giá mình một cách trắng trợn, sắc mặt tức khắc đanh lại, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, "Cô là ai?"
Khách sạn đã cho đóng cửa, không thể có người ngoài ở đây được, trừ phi... là kẻ gian.
Trì Ngưng rũ mắt, không có ý định trả lời. Chẳng phải cô gái này cũng vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây sao, trước khi rõ tình hình, cô không muốn tiết lộ danh tính cho một người xa lạ.
Tâm trạng Mĩ Lệ vốn đã không tốt, lại thấy thái độ coi thường của đối phương, cơ hồ trong nháy mắt lửa giận bùng lên, cô ta nhấc chân, vung nắm đấm hướng thẳng vào mũi Trì Ngưng.
Trì Ngưng phản ứng nhanh, kịp thời tránh qua một bên. Nắm đấm của Mĩ Lệ đánh vào không khí, cô ta nghiến răng, cảm thấy bản thân đang bị khiêu khích.
"Tôi chưa làm gì mà cô đã động tay động chân?!" Trì Ngưng gằn giọng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Mĩ Lệ, phòng ngừa cô ta lại ra tay bất ngờ.
"Kẻ xuất hiện tại nơi này... đều phải chết!"
Vẻ mặt Mĩ Lệ đằng đằng sát khí, cô ta cười lạnh, cuộn chặt nắm tay. Trì Ngưng có cảm giác không ổn, quả nhiên giây tiếp theo liền thấy đối phương lấy tốc độ nhanh như chảo chớp đánh về phía cô, mỗi động tác đều vô cùng dứt khoát, tuyệt đối là có ý đòi mạng.
Trì Ngưng dùng tay chắn lại nắm đấm của Mĩ Lệ, gạt chân, cưỡng ép ghì bàn tay cô ta xuống, lấy sức bật ngược ra sau.
Ánh mắt Mĩ Lệ hung dữ, cô ta nhìn cô gái có thân hình mảnh mai như cây trúc trước mặt, thật không ngờ cũng biết chút võ, nhưng để làm đối thủ của cô ta thì có lẽ còn thua xa. Mĩ Lệ nhếch mép, chỉ trách cô gái này xui xẻo, chọn đúng lúc cô ta đang tức giận mà xuất hiện, coi như lấy làm bia xả giận cũng không tồi.
Trong mắt Mĩ Lệ thấp thoáng một tia lạnh lẽo, không nói một lời liền tiếp tục xông lên. Trì Ngưng nhanh tay bẻ một nhánh liễu bên cạnh, chỉ với vài ba chiêu mèo cào của cô thì đoán chừng rất nhanh sẽ bị người phụ nữ này hạ gục. Hơn nữa sức lực của cô ta còn lớn như vậy, nếu cứ trực tiếp đối mặt thì chẳng khác nào châu chấu đá xe, cô sẽ cực kì bất lợi...
Trì Ngưng dùng nhánh cây quất vào mặt Mĩ Lệ, vừa chật vật chống đỡ từng đòn tấn công của cô ta vừa tranh thủ quan sát khẩu súng lục giắt bên thắt lưng mà cô ta không quan tâm nãy giờ.
"Hừ, cô chết chắc!"
Thời điểm Mĩ Lệ tưởng rằng bản thân đã có thể nắm thóp Trì Ngưng thì đối phương đột ngột trượt xuống, thoát khỏi bàn tay cô ta rồi giật mạnh khẩu súng bên hông.
Khóe miệng Trì Ngưng nhếch lên một nụ cười kiêu ngạo, cô đứng thẳng lưng, hướng nòng súng về phía Mĩ Lệ rồi nhẹ nhàng bóp cò.
"Đoàng..."
Viên đạn sượt qua bả vai Mĩ Lệ làm xước một mảng vải áo, cô ta dường như không phản ứng kịp, sững sờ hóa đá tại chỗ, mắt trợn to vì nhìn thấy điều không thể tin.
Mặc dù đây là lần đầu Trì Ngưng bắn súng vào người thật nhưng điều đó không gây trở ngại gì đến khả năng của cô. Cô chính là không muốn giết đối phương.
Trì Ngưng nở một nụ cười lạnh lẽo, nếu lúc nãy cô không tránh được nắm đấm của người phụ nữ này, rất có thể bây giờ cô đã trở thành một người tàn phế, thịt nát xương vụn, có khi đến cái mạng cũng không còn...
Mĩ Lệ bị nụ cười chói mắt kia làm cho rùng mình, cô ta nuốt nước bọt, bả vai dâng lên từng trận đau đớn, máu chậm rãi chảy dọc cánh tay. Cô ta không có tâm trí để ý vết thương, muốn động thủ nhưng đối phương lại đang có súng, chỉ cần sơ sảy một chút cô ta liền có thể mất mạng...
"Cô có biết thế nào gọi là "không nên chủ quan khinh địch" hay không?"
Giọng nói trong trẻo xen lẫn châm biếm của Trì Ngưng vang lên, có lẽ cô ta thấy cô yếu hơn nên mới chủ quan như vậy. Nhưng nhờ nó, cô mới có cơ hội cướp súng lật ngược tình thế, biến nguy thành an...
Lồng ngực Mĩ Lệ phập phồng không ổn định, lúc này cô ta mới thấy rõ gương mặt của cô gái vừa chế nhạo mình, quả thật rất xinh đẹp, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn cô ta.
Tiếng bước chân dồn dập nặng nề vang lên bên tai, càng ngày càng tới gần, Trì Ngưng và Mĩ Lệ đồng thời hướng mắt nhìn sang, thấy người đến là ai, Mĩ Lệ không còn lo sợ nữa. "Lần này, cô đừng hòng toàn mạng mà rời khỏi đây..."
Danh sách chương