Buổi chiều ngủ khoảng hơn hai giờ, sau khi tỉnh lại thân thiết với Vu Chu một lát, lúc này Lâm Vô Ý mới về nhà cùng Vu Chu. Vừa về tới nhà, Ethan đã rất nhiệt tình chạy ra nghênh đón, trong tay vẫn cầm bản vẽ. Lâm Vô Ý bế Ethan, cho cháu trai nhỏ hai nụ hôn vào má, cười ha ha vào nhà.
Mọi người trong nhà đều ở đây. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng vừa nhìn sắc mặt Lâm Vu Chu, đã biết hôm nay anh đưa đối phương đi làm gì. Tâm tình Lâm Vu Chu vô cùng tốt, đến ngồi trong phòng khách, so sánh với tâm tình tốt của anh, Thẩm Tiếu Vi có chút nặng nề hơn. Đối mặt với ánh mắt khát vọng của cháu trai nhỏ, Lâm Vô Ý mang bản vẽ lên lầu. Ethan ngày mai mới có thể đọc chương truyện tiếp theo chỉ biết lo lằng chờ đợi, không thể nhìn lén từ đằng sau.
Thấy Lâm Vô Ý lên lầu một mình, Thẩm Tiếu Vi tiếp nhận cốc nước chanh người hầu định mang lên lầu, cũng lên theo. Lâm Vu Chu dùng ánh mắt hỏi hai ông anh tên kia bị làm sao, ba mẹ đều ở đây, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng cũng không tiện trả lời, bất quá rõ ràng tâm tình của hai người rất tốt.
Mới rửa tay xong, đã có người gõ cửa, Lâm Vô Ý đi ra phòng tắm, cửa mở. Nhìn thấy người vào, cậu cười nghênh đón: “Cám ơn nha, Tiếu Vi.”
Thẩm Tiếu Vi đặt cốc nước lên bàn, mở rộng hai cánh tay ôm người đi đến, rồi mới cúi người, bế người kia lên, đặt cằm lên bả vai đối phương, không nói gì. Nụ cười trên mặt Lâm Vô Ý dần thu hồi, ôm đối phương: “Xảy ra chuyện gì vậy? Cưng à?”
Cưng à… Thẩm Tiếu Vi bất mãn siết chặt hai tay. “Cậu nhỏ, cậu bất công.”
A! Cậu lại làm Tiếu Vi thương tâm rồi. Lâm Vô Ý vội vàng sờ soạng: “Thực xin lỗi. Hôm nay cậu nhỏ về muộn.”
“Không phải cái này.”
Vậy là cái gì? Lâm Vô Ý đưa tay chạm vào mặt Tiếu Vi, hơi lùi lại, nhìn Tiếu Vi hỏi: “Vậy là cái gì? Cháu nói cho cậu nhỏ, nhất định cậu nhỏ sẽ sửa.”
Thẩm Tiếu Vi cũng không nói thẳng là cái gì, chỉ nói: “Cháu rất khổ sở.”
“Tiếu Vi…” Lâm Vô Ý cực kỳ tự trách. “Nói cho cậu nhỏ, cậu nhỏ làm cháu khổ sở thế nào? Nhất định cậu nhỏ sẽ sửa.”
Thẩm Tiếu Vi ôm người kia vào lòng một lần nữa, trầm mặc một hồi, anh buồn bực nói: “Lúc ông ngoại lâm chung đã nói với cậu cả và cậu hai, nếu anh họ cả và anh họ Vu Hồng không kết hôn, sẽ giao cậu cho mấy anh ấy chăm sóc. Không hề nghĩ đến cháu. Sau khi cậu nhỏ về, cũng tốt với anh họ cả và anh họ Vu Hồng hơn với cháu. Cháu rất khổ sở.”
Hai mắt Lâm Vô Ý trừng lớn, lúc ba lâm chung, đã giao cậu cho Vu Chi và Vu Hồng? Thẩm Tiếu Vi nhận ra cậu khiếp sợ, rất buồn bực: “Cậu nhỏ, cậu cũng là của cháu, cậu không thể chỉ cần mỗi anh họ cả và anh họ Vu Hồng. Cháu cũng sẽ không kết hôn, lúc ông ngoại lâm chung cũng đặt tay cậu nhỏ vào tay cháu.”
Hóa ra ba… đã sớm giao cậu, cho họ rồi… Lâm Vô Ý nhắm mắt lại, hai tay đang ôm Tiếu Vi tăng thêm sức. Vẫn không nghe thấy đối phương trấn an anh như trước đây, Thẩm Tiếu Vi vốn đang làm nũng thật sự khổ sở.
“Tiếu Vi…” Tay Lâm Vô Ý tiến vào trong áo sơ mi cháu trai ngoại, nhẹ nhàng vuốt ve. “Cậu, yêu tôi không?”
“Yêu!” Hơi thở của Thẩm Tiếu Vi nhất thời bất ổn, khẽ hôn vành tai đối phương.
“Yêu bao nhiêu?”
“Rất yêu, chưa từng yêu người nào như thế. Muốn thời thời khắc khắc có thể nhìn thấy người đó, muốn người đó hôn cháu, muốn người đó nói, người đó cũng yêu cháu.”
Tim Lâm Vô Ý đập không còn khống chế được. Cậu ngửa đầu, để Tiếu Vi có thể hôn càng sâu hơn. Thẩm Tiếu Vi hận không thể hòa nhập người kia vào trong ngực mình, nụ hôn rời khỏi vành tai đi thẳng xuống gáy, anh nghe thấy tiếng thở dốc động tình của đối phương.
“Tiếu Vi… Tôi, rất kỳ quái…”
Thẩm Tiếu Vi vừa hôn vừa đi về phía cửa, Lâm Vô Ý bị anh ôm chặt chỉ có thể đi lùi ra sau từng bước một. Lưng dựa vào cửa, cậu nghe thấy tiếng Tiếu Vi khóa cửa.
Lúc này Thẩm Tiếu Vi mới hỏi: “Kỳ quái cái gì?”
Bất mãn, ghen tuông, dục hỏa, kích động… Đủ loại tình cảm phức tạp đan xen vào nhau, Thẩm Tiếu Vi xé bỏ lớp ngụy trang làm nũng của mình, chỉ muốn để người này biết mình yêu cậu nhiều thế nào, chỉ muốn để người này hiểu được, anh muốn cậu, anh, yêu cậu.
“Cậu nói, cảm giác của tình yêu… là thế nào?”
Không từ chối, Lâm Vô Ý vuốt ve phần lưng của Tiếu Vi cũng tinh tránh giống ba người kia, ôn nhu tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng của đối phương. Tiếu Vi của cậu… ghen tỵ sao? “Tình yêu?” Thẩm Tiếu Vi kéo tay Lâm Vô Ý, đặt lên ***g ngực mình. “Đây, là tình yêu.”
Thình thịch, thình thịch… Tim của Tiếu Vi, đập thật nhanh. Lâm Vô Ý lại giữ lấy tay Tiếu Vi, đặt lên ngực mình, hỏi: “Vậy tôi, có tính không?”
Dưới bàn tay, cũng là một trái tim nảy mạnh lên e rằng còn kịch liệt hơn, Thẩm Tiếu Vi kinh ngạc nhìn đối phương, trong nhất thời không thể suy nghĩ. Lâm Vô Ý cầm tay Tiếu Vi lên, hôn những ngón tay thon dài lại đang ẩn chứa sự gắng gượng nào đó: “Tiếu Vi… Tôi yêu cậu… Tôi yêu cậu…”
“Cậu nhỏ…” Giống như phát hiện ra một bí mật động trời nào đó, Thẩm Tiếu Vi bị sự vui mừng như điên cuốn sạch tất cả.
Lâm Vô Ý ngửa đầu: “Tôi hứa với ông ngoại cậu, sẽ giữ lại nụ hôn đầu tiên của tôi, không cho người nào chạm vào tôi. Điều thứ hai, tôi không làm được, cậu nguyện ý cho tôi chút thời gian không? Cậu nhỏ rất sợ mình không nghe lời, làm ông ngoại cháu giận sẽ vào trong giấc mộng cấm túc cậu nhỏ.”
Thẩm Tiếu Vi cười, cúi người bế ngang Lâm Vô Ý lên. Dù không phải lần đầu tiên được người khác bế kiểu này, Lâm Vô Ý vẫn cười hét lên một tiếng.
Thẩm Tiếu Vi bế người kia lên, xoay vòng tròn trong phòng: “Cậu nhỏ, cậu yêu cháu, cháu nghe thấy rồi! Cậu yêu cháu!” Không phải yêu của cậu dành cho cháu trai ngoại! Là loại yêu mà anh muốn có!
“Cậu không nghe sai, là tôi nói, là tôi nói!” Lâm Vô Ý ôm cổ Tiếu Vi, cũng cười to theo niềm vui sướng của anh: “Tôi yêu cậu, Tiếu Vi, tôi yêu cậu!”
“Cháu rất vui, cháu rất vui!” Chuyển đến bên giường đặt người kia xuống, Thẩm Tiếu Vi nằm đè lên. Lâm Vô Ý hôn mặt Tiếu Vi, chủ động hôn anh.
“Tiếu Vi, xin lỗi, xin lỗi… Dù ông ngoại cậu không giao tôi cho các cậu, tôi cũng không rời khỏi các cậu, không rời khỏi… Tiếu Vi… Tiếu Vi…”
“Cậu nhỏ, cháu yêu cậu… Cháu yêu cậu…”
Bàn tay tiến vào trong quần áo Lâm Vô Ý, Thẩm Tiếu Vi động tình vạn phần, vuốt ve thân thể cậu, rất mạnh dạn, vuốt ve không hề lo ngại. Lâm Vô Ý cũng vươn tay vào trong quần áo Tiếu Vi, để đối phương biết, cậu rất yêu anh.
“Tiếu Vi… Sờ tôi… Chỉ có cậu, vẫn chưa sờ tôi…”
Thân mình Thẩm Tiếu Vi chấn động, trong mắt hiện lên ánh sáng.
“Chỉ còn cháu à?”
“Uhm, chỉ còn cậu…”
“Vậy cậu nhỏ phải bồi thường cho cháu, cháu muốn hai phần…”
“Ha ha… Được…” Lâm Vô Ý nâng mặt cháu trai ngoại lên, hôn nhẹ. “Bất quá hiện tại không được, bây giờ cậu nhỏ phải vẽ truyên cho Ethan. Buổi tối được không? Ăn cơm tối xong, sẽ cho cậu sờ.”
“Đêm nay cháu muốn ngủ cùng cậu nhỏ.”
“… Đêm mai được không? Đêm mai cháu và Vu Chu ngủ cùng cậu nhỏ. Đêm nay là Vu Hồng, uhm, cậu cũng biết cậu ấy khá hung dữ, tôi cũng sợ cậu ấy lắm.”
Được rồi, anh họ Vu Hồng không dễ trêu vào. Nghĩ đến việc nằm cùng anh họ Vu Hồng trên một cái giường, Thẩm Tiếu Vi run lên lẩy bẩy, thôi bỏ đi, anh thà rằng nằm cùng anh họ Vu Chu. Hôn một cái vào khóe miệng Lâm Vô Ý, Thẩm Tiếu Vi kéo người đang ẩn tình trong ánh mắt dậy, chỉ cảm thấy thật hạnh phúc.
“Vậy cậu vẽ đi, cháu xuống lầu, không quấy rầy cậu.”
“Cậu không quấy rầy tôi đâu.”
“Vậy cháu ở cùng cậu.”
“Được.”
Lâm Vô Ý vuốt lại đầu tóc Tiếu Vi bị cậu làm rối tung, xuống giường vẽ tranh. Thẩm Tiếu Vi tìm thấy một tập văn xuôi trong phòng, ngồi trên ghế cách Lâm Vô Ý không xa. Lâm Vô Ý cười với Tiếu Vi, mở bản vẽ ra, cầm bút. Bình ổn lại cái khô nóng nào đó trong cơ thể, cậu im lặng cũng rất nghiêm túc vẽ truyện cho cháu trai nhỏ. Thẩm Tiếu Vi chỉ đọc được hai hàng chữ, lực chú ý lại chuyển dời đến người đang vẽ tranh. Cứ nhìn thêm một chút, tình yêu say đắm dành cho người nọ trong lòng anh lại sâu đậm thêm một phần. Ngay cả chính anh cũng không tin được, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, anh lại yêu một người như thế, càng không ngờ được, có một ngày, anh sẽ chia sẻ một người cùng những người khác. Thế nhưng, người này cứ xuất hiện như thế, không để cho anh có chút chuẩn bị trong lòng, đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, phá vỡ những phòng thủ trong lòng anh.
Vừa nhớ lại chuyện chính mình đã từng giả dụ ông ngoại có thể sẽ thay đổi di chúc vì người này hay không; người này có thể tranh đoạt gia sản cùng hai vị anh họ hay không, Thẩm Tiếu Vi liền áy náy và xấu hổ vô cùng. Người này tốt đẹp như vậy, tối đẹp giống như chính cậu ấy nói ____ Người gặp người thích. Cuối cùng anh cũng hiểu được tại sao ông ngoại lại bảo hộ người này cẩn thận đến thế, bởi nếu không làm như vậy, người này sẽ bị vô số ác ma chiếm đoạt sạch sẽ. Thật may thật may, may mà ông ngoại đã có dự liệu từ trước.
Nhìn đồng hồ, 6 giờ, sắp đến giờ ăn cơm tối. Hai người trên lầu vẫn không có động tĩnh gì. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng cùng đứng lên, liếc nhìn đối phương một cái, Lâm Vu Chi ngồi xuống, Lâm Vu Hồng rời phòng khách, đi lên lầu “gọi người”.
Đi đến cửa phòng ngủ của Lâm Vô Ý – phòng ngủ của Lâm lão tiên sinh khi còn sống – Lâm Vu Hồng thử nghe động tĩnh trong phòng trước, rất im lặng. Anh nhíu mi tâm thật chặt, giơ tay gõ cửa.
Rất nhanh cửa đã mở ra, nhìn thấy Thẩm Tiếu Vi ăn mặc chỉnh tề, mi tâm Lâm Vu Hồng giãn ra, nhìn vào trong phòng. Thẩm Tiếu Vi nghiêng người, nói nhỏ: “Cậu nhỏ đang làm việc.”
“Cậu ấy vẫn luôn vẽ tranh?” Không thể trách Lâm Vu Hồng nghi ngờ.
Thẩm Tiếu Vi bất mãn hừ một cái: “Đương nhiên rồi, không thì còn làm gì? Em cũng không phải mấy anh họ, quá phận như vậy.”
Lâm Vu Hồng không để ý Thẩm Tiếu Vi bất mãn, hạ giọng: “Sắp ăn cơm, cậu ấy còn bao nhiêu?”
Thẩm Tiếu Vi lắc đầu: “Không biết, em không dám quấy rầy cậu ấy, cậu ấy rất nghiêm túc.”
Lâm Vu Hồng đi vào, liền thấy Lâm Vô Ý vùi đầu vào bàn, vẻ mặt chăm chú, tay phải cầm bút không ngừng động tác vẽ trên bản vẽ. Thẩm Tiếu Vi nói nhỏ: “Em biết sắp ăn cơm, nhưng sợ quấy rầy cậu ấy suy nghĩ.”
Lâm Vu Hồng biết rõ trạng thái của Lâm Vô Ý trong công việc, rất hiểu sự đắn đo của Thẩm Tiếu Vi, nhưng sắp ăn cơm rồi. Lại nói tiếp, chuyện để dỗ trẻ con cứ tùy tiện vẽ ra là được. Nghĩ như thế, Lâm Vu Hồng đi đến phía sau Lâm Vô Ý, một tay ấn vào bả vai của cậu. Lâm Vô Ý không có phản ứng, chiếc bút vẽ vẫn không ngừng. Lâm Vu Hồng cúi người, gọi hơi to: “Vô Ý, ăn cơm.”
“Uhm.” Lên tiếng trong vô ý thức, Lâm Vô Ý lật một tờ giấy trong bản vẽ, tiếp tục.
Tay Lâm Vu Hồng hơi tăng thêm sức, gọi tiếp một lần: “Vô Ý, đi ăn cơm.”
“Ờ.” Dừng bút suy nghĩ vài giây, Lâm Vô Ý vẽ, một tiểu quái vật trông rất sống động xuất hiện trên giấy vẽ. Lâm Vu Hồng vươn tay che bản vẽ lại, Lâm Vô Ý ngơ ngẩn chớp mắt mấy cái, ngửa đầu.
“Vô Ý, đi ăn cơm.”
“À.” Cúi đầu, kéo tay Vu Hồng ra, Lâm Vô Ý tiếp tục vẽ tranh, nhanh chóng trả lời một câu: “Sắp xong rồi.”
Thẩm Tiếu Vi đi tới nhỏ giọng nói: “Đừng quấy rầy cậu ấy, Lát nữa mang cơm lên.”
Chỉ có thể như vậy. Hôn một cái vào cổ Lâm Vô Ý ngay trước mặt Thẩm Tiếu Vi, Lâm Vu Hồng rời đi. Thẩm Tiếu Vi nhìn anh rời đi, cũng hôn lên cổ người nào đó một cái, lúc này mới ra ngoài.
Vẽ thêm mấy phút, Lâm Vô Ý buông bút đứng dậy, tìm được túi của cậu, lấy điện thoại di động ra. Gửi tin nhắn đi, sau đó cậu vẽ tranh tiếp.
Dưới lầu, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều đang chia một phần trong bữa tối của mình ra, mang lên lầu cho người nào đó. Biết ông chú nhỏ đang mất ăn mất ngủ để vẽ truyện cho mình, Ethan vừa áy náy vừa hạnh phúc. Quản gia Dư Hoa Sinh đi vào nhà ăn, nói: “Lão gia, thiếu gia, có một người nước ngoài đến tìm Vô Ý thiếu gia.”
Người nước ngoài?
Redmond?
Trong lòng bốn người đồng thời xuất hiện một cái tên. Lâm Vu Chi đặt đũa xuống: “Đưa vào phòng khách.”
“Vâng.”
“Các con đi xem là ai.” Lâm Chiếu Đông lên tiếng.
Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều để đũa xuống, cùng ra phòng khách với Lâm Vu Chi. Bốn người đợi trong phòng khách không được một lát, một người đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm gần như che khuất nửa khuôn mặt đi vào. Vừa nhìn thấy cậu, bốn người có nghi hoặc, có kinh ngạc.
Đối phương tháo kính râm xuống, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt màu xanh, thoạt trông lung lay sắp đổ.
“Assal?”
…
Lâm Vô Ý đang vẽ truyện đến nỗi cả cơm cũng không ăn, vừa nghe thấy Assal đến đây một mình, lập tức chạy từ trên lầu xuống. Vừa thấy Assal, cậu hít một hơi lạnh. Assal vẫn lảo đảo vài bước rồi nhào vào ngực cậu, ôm chặt cậu.
“Dean… Dean…”
Assal vùi mình vào người Lâm Vô Ý, toàn thân run rẩy. Lâm Vô Ý sợ hãi, đỡ Assal lên lầu, Assal lại kêu lên vài tiếng, không bước đi nổi.
“Assal, em có chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy? Đừng làm anh sợ, Assal!” Lâm Vô Ý kích động nhìn bốn người. Lâm Vu Hồng lập tức bảo quản gia gọi bác sĩ riêng đến đây, Lâm Vu Chu cũng đến đỡ Assal, cõng cậu lên. Assal rất suy yếu, không cự tuyệt Lâm Vu Chu, Lâm Vô Ý nhìn Vu Chu lên lầu, xoay người muốn đi, Lâm Vu Chi ngăn cậu lại: “Muốn làm gì để tôi làm, cậu ở cùng Assal, tình huống cậu ta trông không tốt lắm.”
“Hình như Assal bị sốt, cậu mang cốc nước đến.”
“Được.”
Cũng không quản nhiều như vậy, Lâm Vô Ý chạy nhanh lên lầu. Thẩm Tiếu Vi bế Ethan đang tò mò đi, Lâm Vu Chi đi rót nước, Lâm Vu Hồng cũng lên lầu.
__Hết chương 89__
Mọi người trong nhà đều ở đây. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng vừa nhìn sắc mặt Lâm Vu Chu, đã biết hôm nay anh đưa đối phương đi làm gì. Tâm tình Lâm Vu Chu vô cùng tốt, đến ngồi trong phòng khách, so sánh với tâm tình tốt của anh, Thẩm Tiếu Vi có chút nặng nề hơn. Đối mặt với ánh mắt khát vọng của cháu trai nhỏ, Lâm Vô Ý mang bản vẽ lên lầu. Ethan ngày mai mới có thể đọc chương truyện tiếp theo chỉ biết lo lằng chờ đợi, không thể nhìn lén từ đằng sau.
Thấy Lâm Vô Ý lên lầu một mình, Thẩm Tiếu Vi tiếp nhận cốc nước chanh người hầu định mang lên lầu, cũng lên theo. Lâm Vu Chu dùng ánh mắt hỏi hai ông anh tên kia bị làm sao, ba mẹ đều ở đây, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng cũng không tiện trả lời, bất quá rõ ràng tâm tình của hai người rất tốt.
Mới rửa tay xong, đã có người gõ cửa, Lâm Vô Ý đi ra phòng tắm, cửa mở. Nhìn thấy người vào, cậu cười nghênh đón: “Cám ơn nha, Tiếu Vi.”
Thẩm Tiếu Vi đặt cốc nước lên bàn, mở rộng hai cánh tay ôm người đi đến, rồi mới cúi người, bế người kia lên, đặt cằm lên bả vai đối phương, không nói gì. Nụ cười trên mặt Lâm Vô Ý dần thu hồi, ôm đối phương: “Xảy ra chuyện gì vậy? Cưng à?”
Cưng à… Thẩm Tiếu Vi bất mãn siết chặt hai tay. “Cậu nhỏ, cậu bất công.”
A! Cậu lại làm Tiếu Vi thương tâm rồi. Lâm Vô Ý vội vàng sờ soạng: “Thực xin lỗi. Hôm nay cậu nhỏ về muộn.”
“Không phải cái này.”
Vậy là cái gì? Lâm Vô Ý đưa tay chạm vào mặt Tiếu Vi, hơi lùi lại, nhìn Tiếu Vi hỏi: “Vậy là cái gì? Cháu nói cho cậu nhỏ, nhất định cậu nhỏ sẽ sửa.”
Thẩm Tiếu Vi cũng không nói thẳng là cái gì, chỉ nói: “Cháu rất khổ sở.”
“Tiếu Vi…” Lâm Vô Ý cực kỳ tự trách. “Nói cho cậu nhỏ, cậu nhỏ làm cháu khổ sở thế nào? Nhất định cậu nhỏ sẽ sửa.”
Thẩm Tiếu Vi ôm người kia vào lòng một lần nữa, trầm mặc một hồi, anh buồn bực nói: “Lúc ông ngoại lâm chung đã nói với cậu cả và cậu hai, nếu anh họ cả và anh họ Vu Hồng không kết hôn, sẽ giao cậu cho mấy anh ấy chăm sóc. Không hề nghĩ đến cháu. Sau khi cậu nhỏ về, cũng tốt với anh họ cả và anh họ Vu Hồng hơn với cháu. Cháu rất khổ sở.”
Hai mắt Lâm Vô Ý trừng lớn, lúc ba lâm chung, đã giao cậu cho Vu Chi và Vu Hồng? Thẩm Tiếu Vi nhận ra cậu khiếp sợ, rất buồn bực: “Cậu nhỏ, cậu cũng là của cháu, cậu không thể chỉ cần mỗi anh họ cả và anh họ Vu Hồng. Cháu cũng sẽ không kết hôn, lúc ông ngoại lâm chung cũng đặt tay cậu nhỏ vào tay cháu.”
Hóa ra ba… đã sớm giao cậu, cho họ rồi… Lâm Vô Ý nhắm mắt lại, hai tay đang ôm Tiếu Vi tăng thêm sức. Vẫn không nghe thấy đối phương trấn an anh như trước đây, Thẩm Tiếu Vi vốn đang làm nũng thật sự khổ sở.
“Tiếu Vi…” Tay Lâm Vô Ý tiến vào trong áo sơ mi cháu trai ngoại, nhẹ nhàng vuốt ve. “Cậu, yêu tôi không?”
“Yêu!” Hơi thở của Thẩm Tiếu Vi nhất thời bất ổn, khẽ hôn vành tai đối phương.
“Yêu bao nhiêu?”
“Rất yêu, chưa từng yêu người nào như thế. Muốn thời thời khắc khắc có thể nhìn thấy người đó, muốn người đó hôn cháu, muốn người đó nói, người đó cũng yêu cháu.”
Tim Lâm Vô Ý đập không còn khống chế được. Cậu ngửa đầu, để Tiếu Vi có thể hôn càng sâu hơn. Thẩm Tiếu Vi hận không thể hòa nhập người kia vào trong ngực mình, nụ hôn rời khỏi vành tai đi thẳng xuống gáy, anh nghe thấy tiếng thở dốc động tình của đối phương.
“Tiếu Vi… Tôi, rất kỳ quái…”
Thẩm Tiếu Vi vừa hôn vừa đi về phía cửa, Lâm Vô Ý bị anh ôm chặt chỉ có thể đi lùi ra sau từng bước một. Lưng dựa vào cửa, cậu nghe thấy tiếng Tiếu Vi khóa cửa.
Lúc này Thẩm Tiếu Vi mới hỏi: “Kỳ quái cái gì?”
Bất mãn, ghen tuông, dục hỏa, kích động… Đủ loại tình cảm phức tạp đan xen vào nhau, Thẩm Tiếu Vi xé bỏ lớp ngụy trang làm nũng của mình, chỉ muốn để người này biết mình yêu cậu nhiều thế nào, chỉ muốn để người này hiểu được, anh muốn cậu, anh, yêu cậu.
“Cậu nói, cảm giác của tình yêu… là thế nào?”
Không từ chối, Lâm Vô Ý vuốt ve phần lưng của Tiếu Vi cũng tinh tránh giống ba người kia, ôn nhu tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng của đối phương. Tiếu Vi của cậu… ghen tỵ sao? “Tình yêu?” Thẩm Tiếu Vi kéo tay Lâm Vô Ý, đặt lên ***g ngực mình. “Đây, là tình yêu.”
Thình thịch, thình thịch… Tim của Tiếu Vi, đập thật nhanh. Lâm Vô Ý lại giữ lấy tay Tiếu Vi, đặt lên ngực mình, hỏi: “Vậy tôi, có tính không?”
Dưới bàn tay, cũng là một trái tim nảy mạnh lên e rằng còn kịch liệt hơn, Thẩm Tiếu Vi kinh ngạc nhìn đối phương, trong nhất thời không thể suy nghĩ. Lâm Vô Ý cầm tay Tiếu Vi lên, hôn những ngón tay thon dài lại đang ẩn chứa sự gắng gượng nào đó: “Tiếu Vi… Tôi yêu cậu… Tôi yêu cậu…”
“Cậu nhỏ…” Giống như phát hiện ra một bí mật động trời nào đó, Thẩm Tiếu Vi bị sự vui mừng như điên cuốn sạch tất cả.
Lâm Vô Ý ngửa đầu: “Tôi hứa với ông ngoại cậu, sẽ giữ lại nụ hôn đầu tiên của tôi, không cho người nào chạm vào tôi. Điều thứ hai, tôi không làm được, cậu nguyện ý cho tôi chút thời gian không? Cậu nhỏ rất sợ mình không nghe lời, làm ông ngoại cháu giận sẽ vào trong giấc mộng cấm túc cậu nhỏ.”
Thẩm Tiếu Vi cười, cúi người bế ngang Lâm Vô Ý lên. Dù không phải lần đầu tiên được người khác bế kiểu này, Lâm Vô Ý vẫn cười hét lên một tiếng.
Thẩm Tiếu Vi bế người kia lên, xoay vòng tròn trong phòng: “Cậu nhỏ, cậu yêu cháu, cháu nghe thấy rồi! Cậu yêu cháu!” Không phải yêu của cậu dành cho cháu trai ngoại! Là loại yêu mà anh muốn có!
“Cậu không nghe sai, là tôi nói, là tôi nói!” Lâm Vô Ý ôm cổ Tiếu Vi, cũng cười to theo niềm vui sướng của anh: “Tôi yêu cậu, Tiếu Vi, tôi yêu cậu!”
“Cháu rất vui, cháu rất vui!” Chuyển đến bên giường đặt người kia xuống, Thẩm Tiếu Vi nằm đè lên. Lâm Vô Ý hôn mặt Tiếu Vi, chủ động hôn anh.
“Tiếu Vi, xin lỗi, xin lỗi… Dù ông ngoại cậu không giao tôi cho các cậu, tôi cũng không rời khỏi các cậu, không rời khỏi… Tiếu Vi… Tiếu Vi…”
“Cậu nhỏ, cháu yêu cậu… Cháu yêu cậu…”
Bàn tay tiến vào trong quần áo Lâm Vô Ý, Thẩm Tiếu Vi động tình vạn phần, vuốt ve thân thể cậu, rất mạnh dạn, vuốt ve không hề lo ngại. Lâm Vô Ý cũng vươn tay vào trong quần áo Tiếu Vi, để đối phương biết, cậu rất yêu anh.
“Tiếu Vi… Sờ tôi… Chỉ có cậu, vẫn chưa sờ tôi…”
Thân mình Thẩm Tiếu Vi chấn động, trong mắt hiện lên ánh sáng.
“Chỉ còn cháu à?”
“Uhm, chỉ còn cậu…”
“Vậy cậu nhỏ phải bồi thường cho cháu, cháu muốn hai phần…”
“Ha ha… Được…” Lâm Vô Ý nâng mặt cháu trai ngoại lên, hôn nhẹ. “Bất quá hiện tại không được, bây giờ cậu nhỏ phải vẽ truyên cho Ethan. Buổi tối được không? Ăn cơm tối xong, sẽ cho cậu sờ.”
“Đêm nay cháu muốn ngủ cùng cậu nhỏ.”
“… Đêm mai được không? Đêm mai cháu và Vu Chu ngủ cùng cậu nhỏ. Đêm nay là Vu Hồng, uhm, cậu cũng biết cậu ấy khá hung dữ, tôi cũng sợ cậu ấy lắm.”
Được rồi, anh họ Vu Hồng không dễ trêu vào. Nghĩ đến việc nằm cùng anh họ Vu Hồng trên một cái giường, Thẩm Tiếu Vi run lên lẩy bẩy, thôi bỏ đi, anh thà rằng nằm cùng anh họ Vu Chu. Hôn một cái vào khóe miệng Lâm Vô Ý, Thẩm Tiếu Vi kéo người đang ẩn tình trong ánh mắt dậy, chỉ cảm thấy thật hạnh phúc.
“Vậy cậu vẽ đi, cháu xuống lầu, không quấy rầy cậu.”
“Cậu không quấy rầy tôi đâu.”
“Vậy cháu ở cùng cậu.”
“Được.”
Lâm Vô Ý vuốt lại đầu tóc Tiếu Vi bị cậu làm rối tung, xuống giường vẽ tranh. Thẩm Tiếu Vi tìm thấy một tập văn xuôi trong phòng, ngồi trên ghế cách Lâm Vô Ý không xa. Lâm Vô Ý cười với Tiếu Vi, mở bản vẽ ra, cầm bút. Bình ổn lại cái khô nóng nào đó trong cơ thể, cậu im lặng cũng rất nghiêm túc vẽ truyện cho cháu trai nhỏ. Thẩm Tiếu Vi chỉ đọc được hai hàng chữ, lực chú ý lại chuyển dời đến người đang vẽ tranh. Cứ nhìn thêm một chút, tình yêu say đắm dành cho người nọ trong lòng anh lại sâu đậm thêm một phần. Ngay cả chính anh cũng không tin được, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, anh lại yêu một người như thế, càng không ngờ được, có một ngày, anh sẽ chia sẻ một người cùng những người khác. Thế nhưng, người này cứ xuất hiện như thế, không để cho anh có chút chuẩn bị trong lòng, đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, phá vỡ những phòng thủ trong lòng anh.
Vừa nhớ lại chuyện chính mình đã từng giả dụ ông ngoại có thể sẽ thay đổi di chúc vì người này hay không; người này có thể tranh đoạt gia sản cùng hai vị anh họ hay không, Thẩm Tiếu Vi liền áy náy và xấu hổ vô cùng. Người này tốt đẹp như vậy, tối đẹp giống như chính cậu ấy nói ____ Người gặp người thích. Cuối cùng anh cũng hiểu được tại sao ông ngoại lại bảo hộ người này cẩn thận đến thế, bởi nếu không làm như vậy, người này sẽ bị vô số ác ma chiếm đoạt sạch sẽ. Thật may thật may, may mà ông ngoại đã có dự liệu từ trước.
Nhìn đồng hồ, 6 giờ, sắp đến giờ ăn cơm tối. Hai người trên lầu vẫn không có động tĩnh gì. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng cùng đứng lên, liếc nhìn đối phương một cái, Lâm Vu Chi ngồi xuống, Lâm Vu Hồng rời phòng khách, đi lên lầu “gọi người”.
Đi đến cửa phòng ngủ của Lâm Vô Ý – phòng ngủ của Lâm lão tiên sinh khi còn sống – Lâm Vu Hồng thử nghe động tĩnh trong phòng trước, rất im lặng. Anh nhíu mi tâm thật chặt, giơ tay gõ cửa.
Rất nhanh cửa đã mở ra, nhìn thấy Thẩm Tiếu Vi ăn mặc chỉnh tề, mi tâm Lâm Vu Hồng giãn ra, nhìn vào trong phòng. Thẩm Tiếu Vi nghiêng người, nói nhỏ: “Cậu nhỏ đang làm việc.”
“Cậu ấy vẫn luôn vẽ tranh?” Không thể trách Lâm Vu Hồng nghi ngờ.
Thẩm Tiếu Vi bất mãn hừ một cái: “Đương nhiên rồi, không thì còn làm gì? Em cũng không phải mấy anh họ, quá phận như vậy.”
Lâm Vu Hồng không để ý Thẩm Tiếu Vi bất mãn, hạ giọng: “Sắp ăn cơm, cậu ấy còn bao nhiêu?”
Thẩm Tiếu Vi lắc đầu: “Không biết, em không dám quấy rầy cậu ấy, cậu ấy rất nghiêm túc.”
Lâm Vu Hồng đi vào, liền thấy Lâm Vô Ý vùi đầu vào bàn, vẻ mặt chăm chú, tay phải cầm bút không ngừng động tác vẽ trên bản vẽ. Thẩm Tiếu Vi nói nhỏ: “Em biết sắp ăn cơm, nhưng sợ quấy rầy cậu ấy suy nghĩ.”
Lâm Vu Hồng biết rõ trạng thái của Lâm Vô Ý trong công việc, rất hiểu sự đắn đo của Thẩm Tiếu Vi, nhưng sắp ăn cơm rồi. Lại nói tiếp, chuyện để dỗ trẻ con cứ tùy tiện vẽ ra là được. Nghĩ như thế, Lâm Vu Hồng đi đến phía sau Lâm Vô Ý, một tay ấn vào bả vai của cậu. Lâm Vô Ý không có phản ứng, chiếc bút vẽ vẫn không ngừng. Lâm Vu Hồng cúi người, gọi hơi to: “Vô Ý, ăn cơm.”
“Uhm.” Lên tiếng trong vô ý thức, Lâm Vô Ý lật một tờ giấy trong bản vẽ, tiếp tục.
Tay Lâm Vu Hồng hơi tăng thêm sức, gọi tiếp một lần: “Vô Ý, đi ăn cơm.”
“Ờ.” Dừng bút suy nghĩ vài giây, Lâm Vô Ý vẽ, một tiểu quái vật trông rất sống động xuất hiện trên giấy vẽ. Lâm Vu Hồng vươn tay che bản vẽ lại, Lâm Vô Ý ngơ ngẩn chớp mắt mấy cái, ngửa đầu.
“Vô Ý, đi ăn cơm.”
“À.” Cúi đầu, kéo tay Vu Hồng ra, Lâm Vô Ý tiếp tục vẽ tranh, nhanh chóng trả lời một câu: “Sắp xong rồi.”
Thẩm Tiếu Vi đi tới nhỏ giọng nói: “Đừng quấy rầy cậu ấy, Lát nữa mang cơm lên.”
Chỉ có thể như vậy. Hôn một cái vào cổ Lâm Vô Ý ngay trước mặt Thẩm Tiếu Vi, Lâm Vu Hồng rời đi. Thẩm Tiếu Vi nhìn anh rời đi, cũng hôn lên cổ người nào đó một cái, lúc này mới ra ngoài.
Vẽ thêm mấy phút, Lâm Vô Ý buông bút đứng dậy, tìm được túi của cậu, lấy điện thoại di động ra. Gửi tin nhắn đi, sau đó cậu vẽ tranh tiếp.
Dưới lầu, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều đang chia một phần trong bữa tối của mình ra, mang lên lầu cho người nào đó. Biết ông chú nhỏ đang mất ăn mất ngủ để vẽ truyện cho mình, Ethan vừa áy náy vừa hạnh phúc. Quản gia Dư Hoa Sinh đi vào nhà ăn, nói: “Lão gia, thiếu gia, có một người nước ngoài đến tìm Vô Ý thiếu gia.”
Người nước ngoài?
Redmond?
Trong lòng bốn người đồng thời xuất hiện một cái tên. Lâm Vu Chi đặt đũa xuống: “Đưa vào phòng khách.”
“Vâng.”
“Các con đi xem là ai.” Lâm Chiếu Đông lên tiếng.
Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều để đũa xuống, cùng ra phòng khách với Lâm Vu Chi. Bốn người đợi trong phòng khách không được một lát, một người đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm gần như che khuất nửa khuôn mặt đi vào. Vừa nhìn thấy cậu, bốn người có nghi hoặc, có kinh ngạc.
Đối phương tháo kính râm xuống, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt màu xanh, thoạt trông lung lay sắp đổ.
“Assal?”
…
Lâm Vô Ý đang vẽ truyện đến nỗi cả cơm cũng không ăn, vừa nghe thấy Assal đến đây một mình, lập tức chạy từ trên lầu xuống. Vừa thấy Assal, cậu hít một hơi lạnh. Assal vẫn lảo đảo vài bước rồi nhào vào ngực cậu, ôm chặt cậu.
“Dean… Dean…”
Assal vùi mình vào người Lâm Vô Ý, toàn thân run rẩy. Lâm Vô Ý sợ hãi, đỡ Assal lên lầu, Assal lại kêu lên vài tiếng, không bước đi nổi.
“Assal, em có chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy? Đừng làm anh sợ, Assal!” Lâm Vô Ý kích động nhìn bốn người. Lâm Vu Hồng lập tức bảo quản gia gọi bác sĩ riêng đến đây, Lâm Vu Chu cũng đến đỡ Assal, cõng cậu lên. Assal rất suy yếu, không cự tuyệt Lâm Vu Chu, Lâm Vô Ý nhìn Vu Chu lên lầu, xoay người muốn đi, Lâm Vu Chi ngăn cậu lại: “Muốn làm gì để tôi làm, cậu ở cùng Assal, tình huống cậu ta trông không tốt lắm.”
“Hình như Assal bị sốt, cậu mang cốc nước đến.”
“Được.”
Cũng không quản nhiều như vậy, Lâm Vô Ý chạy nhanh lên lầu. Thẩm Tiếu Vi bế Ethan đang tò mò đi, Lâm Vu Chi đi rót nước, Lâm Vu Hồng cũng lên lầu.
__Hết chương 89__
Danh sách chương