Nằm trên giường duỗi thắt lưng cho thật đã, Lâm Vô Ý mới xuống giường. Oa, ngủ thoải mái quá. Nhin đồng hồ, mớ 9 giờ, cậu xác định mình đã ngủ no rồi. Hôm qua ngủ sớm như thế, không no mới là lạ. Nhìn mấy túi chiến lợi phẩm trên sofa còn chưa mở ra, Lâm Vô Ý qua đó sửa soạn lại. Bút chì hình phim hoạt hình mua cho cháu trai nhỏ ở Disneyland, mấy món quà chia cho các bạn nhỏ, cậu lấy ba cái cốc hình chuột Mickey và hai cái bàn chải đánh răng một lớn một nhỏ cũng hình chuột Mickey vào phòng tắm.

Ethan cực kỳ ao ước được giống các bạn khác, có thể mặc trang phục cha con/mẹ con, dùng đồ vật cha con/mẹ con với ba mẹ, Lâm Vô Ý yêu thương cháu trai nhỏ như thế tất nhiên sẽ thỏa mãn nguyện vọng của bé. Đổi cốc đánh răng của Lâm Vu Chi thành cốc hình chuột Mickey mà không hề có chút áp lực nào, Lâm Vô Ý bóp kem đánh răng lên bàn chải đánh răng chuột Mickey của mình, cười tít mắt khi nhìn thấy ba chiếc cốc đánh răng chuột Mickey trên giá đựng, Ethan trở về nhìn thấy nhất định sẽ rất cao hứng. Ừm, lát nữa cũng phải đổi dép lê Mickey mới được.

Rửa mặt xong, Lâm Vô Ý thay quần áo ở nhà, mặc quần áo chuột Mickey rồi ra ngoài. Trên cổ tay cậu có một chiếc vòng đeo chuột Mickey, trên tay cháu trai nhỏ cũng có một cái. Trong độ tuổi mà đứa cháu nhỏ muốn cùng dùng đồ vật tương tự với người lớn như vậy, cậu sẽ phối hợp hết mình. Vừa đi xuống lầu vừa ngâm nga khe khẽ với tâm tình không tồi, Lâm Vô Ý dự định sẽ cho anh chị một kinh hỉ – Hôm nay cậu dậy sớm nha.

Đi vào phòng khách, Lâm Vô Ý ngừng ngâm nga, cậu chớp chớp mắt, kinh ngạc kêu lên: “Vu Hồng? Vu Chu? Tiếu Vi? Các cậu tới lúc nào?” Tên họ Lâm nào đó ăn no ngủ kỹ xong liền quên mất “sự kiện thần kỳ” tối qua, lại càng quên mất đến nửa đêm cậu còn ăn hết một bát mỳ.

“Cậu nhỏ.” Một giọng nói con gái truyền đến, Lâm Vô Ý quay đầu lại: “Như Vi?”

Xem ra người nọ không còn nhớ gì cả. Lâm Vu Chi lên tiếng: “Vô Ý, cậu lại đây, chúng tôi có chuyện muốn tìm cậu.”

Hình như tối qua mình có gặp Như Vi, Lâm Vô Ý mang vẻ mặt nghi hoặc đi đến sofa, ngồi kề bên Lâm Vu Chu, hỏi: “Có phải tối qua tôi gặp các cậu không?”

“Phải. Tối qua cậu quá mệt, tưởng mình nằm mơ. Không nói cái này nữa, có đói không?” Vẫn là Lâm Vu Chi.

Lâm Vô Ý lắc đầu: “Không đói.”

“Cậu nhỏ, cháu lấy cho cậu bình sữa nha.” Thẩm Như Vi áp chế nỗi kích động nào đó, hai mắt sáng ngời nhìn cậu nhỏ.

“Được, cám ơn nha. Sữa là được rồi, cậu không đói.”

Thẩm Như Vi vào bếp lấy sữa. Lâm Vô Ý nhìn mấy người cháu của mình, chớp mắt mấy cái: “Chuyện gì thế?” Bốn người thật nghiêm túc nha.

Thẩm Như Vi đã trở lại, đưa sữa cho cậu nhỏ, cô ngồi xuống cạnh anh trai. Dặn người hầu không được tới quấy rầy, lão đại Lâm Vu Chi trực tiếp hỏi: “Vô Ý, Cerf-volant có phải cậu không?”

Lâm Vô Ý vừa mới hút hớp sữa xong đột nhiên cả người chấn động, hai mắt mở to. Lâm Vu Chu ngồi cạnh cậu rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi: “Cổ đông thần bí của công ty “Diều” có phải cậu không?”

“Vu Chu.” Lên tiếng cảnh cáo em trai, Lâm Vu Hồng vỗ vỗ bên cạnh mình, để cho người rõ ràng đang hoảng sợ kia đến đây. Lâm Vô Ý nuốt nước miếng, đứng dậy ngồi xuống cạnh Lâm Vu Hồng. Lâm Vu Hồng ôm bờ vai cậu, lại hỏi: “Chúng tôi phát hiện có tác gia người Pháp tên là Cerf-volant, chúng tôi cho rằng, người đó là cậu.”

Lâm Vô Ý uống một ngụm sữa, lại uống một ngụm, lại uống tiếp thêm một ngụm nữa. Sau đó mới cười thật tươi với năm người đang chờ đáp án: “À, bị các cậu phát hiện rồi.”

“Cậu nhỏ! Cậu thật sự là Cerf-volant?” Thẩm Như Vi là người đầu tiên nhảy dựng lên.

Lâm Vô Ý liên tục gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy! Có bị dọa không?”

“Có chứ! A a a, cậu nhỏ! Cậu thật sự là Cerf-volant!” Thẩm Như Vi hưng phấn đến nỗi dù có mấy anh trai ở đây cũng không ngừng hét ầm lên. Lâm Vô Ý một hơi uống hết sữa xong, thoải mái ợ một cái, vẫn cười tít mắt như trước.

“Có phải các cậu nghĩ tôi cố ý giấu các cậu không?”

“Phải!” Bốn giọng nói, bất mãn.

Lâm Vô Ý để Vu Chu đến ngồi cạnh mình, khi Vu Chu đã ngồi xong, cậu nói: “Không phải cố ý giấu các cậu, mà là không biết nên nói sao với các cậu nữa, cũng thấy có chút ngại ngùng. Từ lúc trở về từ Pháp đến giờ có rất nhiều chuyện, tôi nghĩ cuối cùng các cậu cũng phát hiện, cuối cùng cũng sẽ biết, nên không nói. Thật sự không phải cố ý giấu các cậu đâu.” Sau đó Lâm Vô Ý lại cười tít mắt: “Tôi đã nói tôi là người có tiền, các cậu không tin, giờ đã tin chưa.”

“Nếu chúng tôi không phát hiện, cậu định lúc nào mới nói cho chúng tôi biết?” Lâm Vu Hồng lạnh giọng hỏi. Lâm Vô Ý cười nói: “Sách mới của tôi sắp xuất bản, tôi sẽ đưa sách cho các cậu, chẳng phải các cậu sẽ biết sao. Tôi viết mấy cái này chính là cho ông nội các cậu xem, còn những giải thưởng của tôi, chủ yếu là để ba cao hứng. Đương nhiên, cũng là để chứng minh tôi có thể tự nuôi sống mình. Bất quá ông nội các cậu luôn cảm thấy việc sáng tác không ổn định, vạn nhất một ngày nào đó tôi không viết được nữa sẽ không có cơm ăn, cho nên tôi lại mở quán café. Còn cổ phần của công ty “Diều”…” Lâm Vô Ý chủ động cầm tay Lâm Vu Chu, nói với Lâm Vu Chu: “Ngay từ đầu tôi thực sự không biết mình là cổ đông kia. Sau này Dung luật sư đến tìm tôi, tôi mới biết. Tôi sợ cậu không chịu nhận, tôi nhờ Dung luật sư giữ bí mật giúp tôi.”

Nói tới đây, Lâm Vô Ý nắm chặt tay Lâm Vu Chu: “Tôi là trưởng bối, cậu lại là một người thân rất quan trọng của tôi, đương nhiên tôi muốn giao cổ phần cho cậu rồi. Công ty ông nội cậu để lại cho cậu không thể để người khác lấy mất.”

Tay Lâm Vu Chu thoáng dùng sức nắm lại, mím chặt môi. Đến cuối cùng, anh vẫn nhận trợ giúp của người này. Rõ ràng, rõ ràng anh luôn muốn bảo vệ người này, chăm sóc người này! “Vu Chu, tôi muốn viết một vở kịch cho ông nội cậu, cậu phải quay giúp tôi đó!”

Lâm Vu Chu nhìn Lâm Vô Ý. Ở ngay trước mắt mấy người cháu khác, Lâm Vô Ý nghiêng người, hôn nhẹ một cái lên trán Vu Chu: “15% cổ phần đó tôi không cho cậu thì cho ai? Tôi là chú nhỏ của cậu mà!”

Cả người Lâm Vu Chu như ngây dại vì nụ hôn này, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Thẩm Như Vi lại chấn kinh nhìn hai người kia. Thẩm Tiếu Vi đã được hôn từ trước cũng thực giật mình, anh không nghĩ cậu nhỏ lại hôn anh họ Vu Chu ngay trước mặt mọi người, nhưng lại vô cùng tự nhiên, không hề khiến người ta cảm thấy đột ngột.

“Cậu nhỏ…” Như Vi ôm mặt, hình như rất muốn đó.

Lâm Vô Ý đứng dậy đến trước mặt cháu gái ngoại, cúi người hôn lên mặt cháu gái ngoại một cái: “Phải giữ bí mật giúp cậu nhỏ đó.”

“Cậu nhỏ…” Như Vi đỏ mặt.

Đứng thẳng người dậy, Lâm Vô Ý ra lệnh cho mấy người đang ngây ngốc: “Tháng 9 sách mới của tôi sẽ xuất bản, các cậu phải cổ vũ, nếu không chính là không tôn kính trưởng bối. Mỗi người phải mua ít nhất 10 cuốn.”

Lâm Vu Hồng nhướng mày: “Cậu còn cái gì giấu chúng tôi, tốt nhất là một lần nói cho hết, nếu không…”

Lâm Vô Ý rụt cổ: “Á, hình như không còn.”

“Cậu xác định?”

“Xác định xác định.” Lâm Vô Ý về chỗ ngồi, đắc ý nói: “Sao nào, giờ đã tin tôi là người có tiền rồi chứ.”

Lâm Vu Chi lên tiếng: “Mỗi tháng tôi muốn thấy hóa đơn thẻ tín dụng.”

“Vu Chi…”

Lâm Vô Ý buồn bực.

Lâm Vu Hồng đứng lên, thuận tay kéo luôn người nào đó đứng dậy cùng, lạnh lùng nói: “Cậu giấu chúng tôi chuyện lớn như thế, không thể tha thứ, nhận trừng phạt đi.”

“Không muốn đâu… Không phải tôi cố ý…”

Lâm Vu Hồng đầy người nào đó về hướng phòng bếp: “Trưa tôi muốn ăn pizza.”

Lâm Vô Ý lập tức cười tươi: “Được được. Trưa nay tôi làm pizza cho các cậu ăn. Như Vi, cháu hỏi chị cháu xem trưa nay có về được không.”

“Được.”

Bây giờ Thẩm Như Vi trung thành đến chết với cậu nhỏ.

Lâm Vu Hồng kéo người kia vào bếp, đóng cửa lại. Lâm Vô Ý đang buồn bực đột nhiên bị xoay người đối mặt với người nào đó. Lâm Vu Hồng nắm lấy cằm Lâm Vô Ý, nâng đầu cậu lên, sắc mặt âm trầm.

“Vừa rồi cậu hôn Vu Chu.”

“Uhm?” Lâm Vô Ý chớp mắt mấy cái, giải thích: “Đó là sự quan ái giữa trưởng bối đối với vãn bối. Ông nội cậu thường xuyên hôn tôi như vậy đó.”

“Cho nên.”

“Cho nên?”

Lâm Vu Hồng không lên tiếng, thấy người nào đó không có động tác, ánh mắt lạnh hơn vài phần. Môi bị ngón tay đối phương cọ cọ, Lâm Vô Ý hiểu rõ, kiễng mũi chân, hơi chu miệng ra, chạm vào mặt Vu Hồng. Ánh mắt Lâm Vu Hồng giảm độ lạnh, ôm lấy Lâm Vô Ý.

“Thực xin lỗi, thực sự không phải cố ý giấu các cậu đâu.”

“Tôi càng muốn nghe mọi chuyện từ cậu, chứ không phải tự mình thăm dò.”

“Thực xin lỗi.”

Chạm môi vào một bên mặt còn lại của Vu Hồng, Lâm Vô Ý trấn an xoa xoa gáy đối phương, mong muốn được khen ngợi: “Có giật mình không?”

“Có. Chấn động.” Thần sắc Lâm Vu Hồng dịu đi rất nhiều.

“Vậy có gì để bày tỏ không?” Lâm Vô Ý vươn tay.

Khóe miệng Lâm Vu Hồng cong lên, mang theo nụ cười sủng nịch: “Cậu muốn gì?”

“Vu Hồng, cậu vừa cười! Tôi muốn chụp ảnh muốn chụp ảnh!”

Lâm Vu Hồng kéo mạnh người nào đó đang cười vui sướng vào lòng, nói nhỏ vào tai cậu: “Muốn cái gì?”

Lâm Vô Ý không kêu nữa, cọ cọ trong lòng cháu mình, cười nói: “Vu Hồng… ông nội cậu đi rồi… Tôi chỉ có, các cậu.”

Hai tay Lâm Vu Hồng siết chặt: “Cậu hoàn toàn có thể tín nhiệm chúng tôi, ỷ lại chúng tôi.”

“… Tôi muốn làm, Dean của trấn nhỏ Hongkong.”

“Được. Tôi đáp ứng cậu.”

“Muốn học bơi.”

“Được.”

“Muốn học lái xe.”

“Được.”

“Còn lại tôi vẫn chưa nghĩ ra.”

“Vậy cậu từ từ nghĩ.”

Ngửa đầu, không kìm lòng được lại cọ cọ chóp mũi mình vào cằm Vu Hồng, Lâm Vô Ý lùi lại: “Tôi làm pizza. Cậu ra phòng khách chờ. Ảo thuật gia muốn làm phép đây.” Ánh mắt Lâm Vu Hồng thâm thúy, mở cửa ra khỏi phòng bếp.



Lâm Vu Hồng về phòng khách, Lâm Vô Ý đứng trong phòng bếp le lưỡi, nguy hiểm thật, suýt chút nữa đã bị mấy người cháu tính sổ rồi. Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, may mà cậu phản ứng nhanh.

“Pizza pizza…” Lâm Vô Ý mở tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn, một người đi vào phòng bếp.

“Cậu nhỏ.”

Lâm Vô Ý quay đầu lại, nở nụ cười: “Muốn ăn pizza gì?”

“Cháu tùy thôi, cái gì cũng được.” Thẩm Tiếu Vi đi đến trước mặt cậu nhỏ, có chút mất mát. Lâm Vô Ý đóng cửa tủ lạnh, không nói gì liền ôm mặt cháu trai ngoại, kiễng mũi chân, thơm hai cái vào hai bên mặt cháu trai ngoại, Thẩm Tiếu Vi lập tức vui vẻ ra mặt.

“Cậu nhỏ, gần đây cậu muốn đuổi bản thảo hả?”

“Uhm, định cho ra hai tập văn xuôi, một tập thơ. Bất quá đều có trên tùy bút hết rồi, tôi chỉ cần sửa lại một chút là được.”

Bị phát hiện, Lâm Vô Ý cũng thấy thoải mái không ít.

“Gần đây cháu sẽ không làm phiền cậu, cậu chuyên tâm đuổi bản thảo.”

“Sao cậu lại làm phiền tôi chứ.”

Mở tủ lạnh một lần nữa, Lâm Vô Ý tiếp tục chọn nguyên liệu nấu ăn, ngoài miệng nói: “Đi hỏi cậu mợ cậu xem buổi trưa có về ăn cơm không. Uhm, phải giữ lại cho Ethan nữa. Tiếu Vi, lấy giúp tôi một cốc nước, cám ơn nha.”

Thật cao hứng khi cậu nhỏ chủ động tìm mình làm gì đó. Thẩm Tiếu Vi nhanh chóng rót nước, hai tay Lâm Vô Ý vừa chọn nguyên liệu nấu ăn xong liền uống hết cốc nước. Lại một người vào bếp, biểu tình lãnh khốc.

“Tiếu Vi, em ra ngoài một chút, anh có chuyện muốn nói riêng với Vô Ý.”

Thẩm Tiếu Vi mang ánh mắt có thâm ý khác nhìn Vu Chu, đi ra ngoài. Lâm Vu Chu đóng cửa phòng bếp, Lâm Vô Ý để nguyên liệu nấu ăn lên bàn, chủ động vươn hai tay với cháu trai. Lâm Vu Chu đi qua đó, được ôm lấy.

“Vu Chu, mất hứng như vậy à.” Sờ sờ, sờ sờ.

“Uhm.” Lâm Vu Chu không phủ nhận. “Cậu giao cổ phần không cần hoàn trả cho tôi, khiến tôi cảm thấy rất mất mặt.”

“Sao lại rất mất mặt. Chú cho cháu cổ phần không phải rất bình thường sao?” Lâm Vô Ý xoa xoa khuôn mặt lãnh khốc của cháu trai. “Có người muốn lấy công ty mà ông nội cậu cho cậu, sao tôi có thể ngồi yên không để ý đến, nó là của cậu, là ông nội cậu để lại cho cậu. Tôi không hiểu việc làm ăn, lại càng không hiểu việc mở công ty, chỉ có thể làm điều này cho cậu. Vu Chu, nhận lấy được không?”

“Đó là một số tiền rất lớn.” Lâm Vu Chu hơi cúi người, không để đối phương phải mỏi cổ vì ngửa đầu, rất hưởng thụ khi đối phương “quấy rối” mặt mình.

Lâm Vô Ý nhăn mặt nhăn mũi: “Nhưng tôi là người có tiền. Đừng có xem thường tiền nhuận bút của tôi. Tiền đó của tôi còn nhiều hơn tiền mừng tuổi hàng năm của cậu đó.”

“Tiền mừng tuổi?” Lâm Vu Chu cầm chặt tay Lâm Vô Ý, bất mãn: “Cậu chỉ lớn hơn tôi một tuổi.”

“Lớn hơn một tuổi cũng là chú cậu đó.”

“Cậu xác định?”

“Được rồi, tôi không xác định.” Lâm Vô Ý hôn một cái lên mặt cháu trai. “Không tức giận được không? Nhiều tiền hơn nữa cũng kém tình thân. Tiền và cậu, đương nhiên cậu là quan trọng nhất. Huống chi tôi là người có tiền.”

Trái tim rung động vì những lời này, Lâm Vu Chu có chút để bụng hỏi: “Lúc mấy người Deville luôn ở cùng cậu luôn hôn cậu rất tự nhiên, giữa các cậu thường xuyên như vậy?”

Joseph? Hôn cậu? Lâm Vô Ý nhớ lại, nói: “Chúng tôi ở cùng nhau đều như vậy.” Dứt lời, cậu không xác định hỏi lại: “Có phải cậu không quen không? Ờm, bình thường ông nội cậu luôn như vậy, tôi cũng quen rồi. Nếu cậu không thích, tôi…”

Lời của cậu bị ngăn lại.

“Tôi rất thích.” Chỉ là không thích cậu như vậy với người khác. Tất nhiên chuyện này Lâm Vu Chu không có quyền can thiệp, anh cúi đầu: “Tôi thấy cậu hôn mặt Tiếu Vi.”

Lâm Vô Ý cười, hôn lên mặt Vu Chu.

Lâm Vu Chu được hôn hai cái, cảm thấy mỹ mãn rồi rời đi. Nhìn Vu Chu đi rồi, Lâm Vô Ý không khỏi cười tươi, bộ dáng vừa rồi của Vu Chu rất giống bộ dáng ghen tuông của Daphne khi thấy cậu ôm con mèo khác đó, thật quá đáng yêu. Không chỉ có Vu Chu, Vu Hồng và Tiếu Vi đều giống vậy. Ha ha, chỉ e cậu chính là chú nhỏ có mị lực nhất toàn Hongkong đó.

“Cậu nhỏ, cháu giúp cậu làm pizza, cháu cũng muốn học.”

Như Vi đến đây. Lâm Vô Ý trực tiếp ngoắc tay: “Được. Học làm pizza, sau này làm cho bạch mã vương tử của cháu ăn.”

“Cậu nhỏ…”

Trong sự khinh miêu đạm tả của Lâm Vô Ý, “bí mật kinh thiên” này cứ thế trôi qua. Đã bị cậu làm ảnh hưởng, bốn anh đàn ông cả đêm để bụng cũng có tâm tình tốt hơn nhiều. Người kia vốn dĩ không đặt địa vị của mình trong lòng, bọn họ cũng chỉ có thể tùy vào cậu. Bất quá nghĩ theo phương diện khác, người kia kín tiếng như thế cũng không hẳn là chuyện không tốt. Người kia muốn làm Dean của trấn nhỏ Hongkong, bọn họ sẽ giúp cậu hoàn thành.

Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Thẩm Tiếu Vi đều gọi điện thoại cho ba mẹ mình. 10 rưỡi, vợ chồng Lâm Chiếu Đông, vợ chồng Lâm Chiếu Vũ và vợ chồng Lâm Chiếu Trinh đều đến đây. Ở trước mặt anh trai chị dâu, chị gái anh rể, Lâm Vô Ý thành khẩn thú nhận chuyện mình là một tác gia. Sáu người kinh hãi thế nào có thể tưởng tượng, nhất là Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Lâm Chiếu Trinh, Lâm gia có một tác gia, văn nhân nổi danh đẳng cấp thế giới, đây là một chuyện đáng kiêu ngạo đến mức nào chứ! Từ xưa địa vị của thương nhân đều thấp hơn văn nhân, cho dù Lâm gia có là đại phú hào, ở một phương diện nào đó vẫn không thể chân chính so sánh được với văn hào. Hiện tại, Lâm gia lại có một văn nhân có địa vị và tầm ảnh hưởng lớn trong giới văn học, sao họ có thể không kiêu ngạo, không cao hứng cho được. Lúc này Lâm Chiếu Đông quyết định phải chúc mừng thật long trọng, hơn nữa Lâm Thị phải mạnh mẽ đưa những tác phẩm của em trai đến Hongkong. Lâm Chiếu Vũ lại trực tiếp cho con trai thứ hai một mệnh lệnh, đó là công ty truyền thông của anh phải giúp những vở kịch của em trai tỏa sáng khắp thị trường Hongkong.

Tất cả mọi người của Lâm gia đều nhiệt liệt thảo luận vì thân phận bí mật của Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý vốn được cả nhà yêu thương sâu đậm ngay lập tức càng trở thành bảo bối của gia đình. Lâm Vô Ý muốn đuổi bản thảo, mọi người quyết định sau khi cậu đuổi bản thảo xong sẽ ra ngoài chúc mừng. Hai người Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ muốn mở tiệc ở nhà hàng cao cấp nhất Hongkong. Nếu không phải Lâm Vô Ý thích kín tiếng, bọn họ hận không thể mời hết tất cả những người ở Hongkong có thể mời được đến dự tiệc. Lâm gia, đã rất lâu rất lâu chưa từng náo nhiệt như vậy, vui mừng như vậy.

Lâm Vu Chi nhìn người đang ngồi cạnh cô, trong lòng dâng trào một cảm giác may mắn, may mắn người này thuộc về Lâm gia; may mắn người này, nguyện ý trở về Hongkong.

Lâm Vô Ý nhìn sang Lâm Vu Chi, cười tươi với đối phương, rồi mới đứng lên: “Em đi làm pizza.”

“Để đầu bếp làm là được rồi.” Lâm Chiếu Trinh không nỡ để em trai vất vả.

“Không sao đâu, pizza em làm ăn ngon lắm.” Lâm Vô Ý đi mất.

Trong bếp, Lâm Vô Ý lấy một chiếc nồi. Cổ họng Vu Chi vẫn đau, không thể ăn pizza, nấu cơm cho Vu Chi đi. Anh chị không trách cậu giấu diếm, còn muốn chúc mừng cậu, Lâm Vô Ý nắm lấy ví tiền dưới lớp túi quần.

“Ba, về nhà thật tốt.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện