Từ ngày ông nội bệnh nặng đến giờ, Lâm Vu Chi vẫn chưa từng thả lỏng. Nhân lúc đi nghỉ phép cùng các em trai em gái và Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi cũng hưởng thụ sự thanh nhàn trong mấy ngày nghỉ khó lúc có được. Mở to mắt, cảm giác đói trong bụng làm anh biết bây giờ chưa đến 11 giờ thì cũng phải là 10 giờ. Giấc ngủ đầy đủ giúp toàn thân anh được thả lỏng hoàn toàn.
Tuy rằng rất đói bụng, nhưng Lâm Vu Chi cũng không rời giường ngay. Quay đầu, là thấy một khuôn mặt còn đang say ngủ. Đôi mắt người đó có chút sưng đỏ, vùi mặt vào cánh tay anh, một tay cũng đặt trong lòng bàn tay anh. Theo từng hơi thở của cậu, cánh tay Lâm Vu Chi có chút ngứa ngáy rất nhỏ. Dùng tay kia lấy chiếc đồng hồ mà tối hôm qua người này đặt ở giữa gối của hai người, Lâm Vu Chi nhìn thời gian, quả nhiên, 10 rưỡi.
Muốn rời giường không? Lâm Vu Chi do dự. Tối qua anh nói chuyện với Lâm Vô Ý đến hơn ba giờ mới ngủ, cảm xúc của người này cũng lên xuống quá lớn. Anh biết nếu người này không ngủ đủ thì cả ngày sẽ không có tinh thần, nhưng 10 rưỡi rồi, không ăn sáng thì không tốt. Tất nhiên Lâm Vu Chi không lo lắng cho mình, nhìn khuôn mặt Lâm Vô Ý tái nhợt, thân thể không khỏe mạnh, anh vẫn hy vọng sắc mặt người này có thể hồng nhuận lên một ít.
Mặc dù là đàn ông đã kết hôn, thậm chí còn có con trai bốn tuổi, nhưng hàng năm vợ đều không ở nhà, cho dù Lâm Vu Chi cũng có nơi để giảm bớt dục vọng, nhưng anh cũng rất ít khi ngủ thẳng đến sáng cùng một người theo cách “thân mật” thế này. Thậm chí anh còn không nhớ rõ người này ôm cánh tay anh từ lúc nào. Cái tay đặt trong lòng bàn tay anh không phải lành lạnh giống như bình thường mỗi khi anh ngẫu nhiên chạm vào, mà là ấm ấm nóng nóng. Những ngón tay gầy gầy rất tự nhiên mà cuộn mình trong lòng bàn tay anh, trông có vẻ khá “nhỏ bé”. Nhìn mặt Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi cũng như những người khác, không khỏi cảm khái: Người này, thực sự đã ba mươi tuổi rồi sao? Bản thân anh khi học đại học cũng không trẻ trung như người này.
Người trước mắt đang ngủ say, không chỉ là nhin qua trông trẻ như vậy, lại có thêm một loại khí chất trầm tĩnh. Như trẻ con, như thiếu niên, như quý công tử không rành thế sự, nhiều linh hồn hòa vào nhau tràn đầy mâu thuẫn. Lâm Vu Chi có chút hiểu được tại sao ông nội lại nuông chiều người này như vậy, bảo bối người này như vậy. Anh cảm thấy mấy người các anh đều có xu thế phát triển về phương diện này. Con trai Ethan cũng chưa từng ôm cánh tay anh như thế này để ngủ.
‘Cốc cốc cốc!’ Có người gõ cửa, âm thanh không lớn. Lâm Vu Chi dùng cánh tay không bị ôm khó khăn lấy điện thoại di động của mình trên tủ ở đầu giường, nhắn cho Lâm Vu Hồng một tin nhắn rồi gửi đi.
____ Vô Ý còn đang ngủ, lát nữa anh ra ngoài.
Tiếng gõ cửa không còn vang lên nữa, rất nhanh Lâm Vu Chi liền nhận được tin nhắn trả lời của Lâm Vu Hồng.
____ Gọi cậu ta dậy, ăn sáng.
Lâm Vu Chi liếc sang người còn đang ngủ say, nhắn lại ____ Tối qua đến khuya mới ngủ, có thể cậu ấy không dậy được, em đợi chút.
Người ngoài cửa chắc là Vu Hồng, Lâm Vu Chi cầm tay Lâm Vô Ý đang ôm cánh tay mình, dịch tay sang một bên, rồi mới nâng cánh tay lên. Mặt Lâm Vô Ý cọ cọ vào bả vai Lâm Vu Chi, xoay người trong chăn, hai chân để cạnh chân Lâm Vu Chi. Lâm Vu Chi thở nhẹ ra một hơi, xốc chăn xuống giường.
Giường trong phòng là loại có đệm chăn theo một bộ chỉnh thể, không có chăn riêng, Lâm Vô Ý và Lâm Vu Chi cùng đắp chung một cái chăn. Lúc mới ngủ Lâm Vô Ý còn thành thật nằm ở phía bên kia giường, bảo trì một không gian nhất định với Lâm Vu Chi, bất quá hiện tại, Lâm Vô Ý đã hoàn toàn chiếm lấy phần giường của Lâm Vu Chi.
Thấy Lâm Vô Ý không có dấu hiệu tỉnh lại, Lâm Vu Chi yên tâm, chỉnh lại chăn cho cậu, anh khoác áo rồi ra ngoài. Bên ngoài rất nóng, nhưng trong phòng có điều hòa nên vẫn hơi lạnh.
Ngoài cửa quả nhiên là Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chi nói nhỏ: “Vô Ý còn đang ngủ.” Cũng nghiêng người để Lâm Vu Hồng vào.
Vừa bước vào đã thấy Lâm Vô Ý còn ngủ, mái tóc mềm mại rơi trên gối, có lẽ do vừa xoay người nên có chút rối loạn, vẻ mặt lạnh như băng của Lâm Vu Hồng lập tức nhu hòa đi nhiều. Lâm Vu Chi vào phòng tắm rửa mặt, Lâm Vu Hồng ngồi xuống bên giường, còn rất quá phận mà đè lên bả vai Lâm Vô Ý, lay lay cậu.
“Vô Ý, dậy.”
Lâm Vô Ý không phản ứng, đầu rụt vào trong chăn, hai chân trong chăn theo bản năng mà đá đá cái tên quấy rầy mộng đẹp của cậu. Lâm Vu Chi đang rửa mặt trong phòng tắm nói to: “Để cậu ấy ngủ đi, hơn ba giờ sáng nay cậu ấy mới ngủ.”
“Sao muộn như vậy?” Lâm Vu Hồng nhíu mi.
“Tối qua anh nói chuyện với cậu ấy.”
Nhớ ra Lâm Vu Chi từng nói sẽ nói chuyện với Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng phát hiện mắt Lâm Vô Ý có hơi sưng, không lay cậu nữa, ngược lại còn đặt tay cậu vào trong chăn, để cậu ngủ ngon.
Lâm Vu Chi rửa mặt xong, thay quần áo rồi ra ngoài. Lâm Vu Hồng đứng dậy đi cùng anh. Đóng cửa, Lâm Vu Hồng hỏi: “Nói chuyện sao rồi?”
Lâm Vu Chi không có ý định lên boong thuyền, liền đứng ngay ở đó nói nhỏ: “Anh nói với cậu ấy, tuy rằng ông nội đã mất nhưng cậu ấy còn có chúng ta. Cho dù ông nội không nhắc nhở lúc lâm chung, chung ta cũng sẽ chăm sóc cậu ấy, hơn nữa, chúng ta còn là người thân của cậu ấy. Lúc cậu ấy thương tâm, mong cậu ấy suy nghĩ một chút, cậu ấy vẫn còn người thân, vẫn còn chúng ta. Cậu ấy luôn luôn đè nén, nhưng tối qua xem như đã phát tiết ra hết, cứ giấu mãi ở trong lòng cũng không tốt. Có lẽ hiệu quả không lớn lắm, nhưng ít ra cũng sẽ có một chút.”
“Cậu ấy nói cậu ấy là một con diều, một đầu sợi dây luôn nằm trong tay ông nội. Hiện tại ông nội mất, cậu ấy chính là một con diều bị cắt mất sợi dây. Anh nói nếu cậu ấy đồng ý, có thể giao sợi dây cho chúng ta, chúng ta sẽ nắm chặt sợi dây giống ông nội.”
“Tối qua nói rất nhiều, anh cũng biết nhiều mối ràng buộc giữa cậu ấy và ông nội. Từ lúc cậu ấy nhỏ cho đến bây giờ, tất cả tất cả mọi thứ đều có bóng dáng của ông nội. Có thể nói, đối với cậu ấy, ông nội ôm trong lòng sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan. Ba mươi năm, tình cảm đột nhiên bị cắt đứt như vậy, cậu ấy không sụp đổ đã là may lắm rồi. Lúc trước, anh nghĩ cậu ấy cần một, hai năm để hồi phục lại, hiện tại xem ra, bảy tám năm vẫn rất khó nói. Bất quá, cậu ấy đang rất cố gắng, cố gắng để mình phấn chấn lên, vậy thì quá tốt.”
Lâm Vu Chi nói xong, Lâm Vu Hồng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Em biết rồi.”
Không hỏi Lâm Vu Hồng biết cái gì, Lâm Vu Chi nói tiếp: “Đi thôi. Anh đi ăn một chút, đói rồi.”
Lâm Vu Hồng đi cùng Lâm Vu Chi. Vào nhà ăn, Lâm Vu Chi và Thẩm Tiếu Vi đều đang ở đó, hai người nhìn thấy anh họ cả đều chào hỏi.
Bảo đầu bếp lấy cho minh hai cái sandwich, một ly nước trái cây, Lâm Vu Chi hỏi: “Vu Huệ và Như Vi đâu? Đang ngủ à?”
Thẩm Tiếu Vi cười nói: “Hai người đó đi bơi rồi, nói là lúc này ánh mặt trời không chói, không dễ bị đen. Em thấy hai chị em đó chắc bị cậu nhỏ kích thích rồi, Như Vi nói sau khi trở về phải bảo dưỡng cho thật trắng.”
“Vô Ý là khác loài.” Lâm Vu Chi khó có được câu vui đùa. Sandwich và nước trái cây của anh được mang đến, anh chuyên tâm ăn sáng. Lâm Vu Hồng rót một cốc nước đá, ngồi ở đó không nói, giống như đang suy nghĩ gì đó, bất quá hiển nhiên cũng đã ăn rồi.
“Anh, không phải anh đi gọi Vô Ý dậy sao? Người đâu?” Lâm Vu Chu hỏi, Thẩm Tiếu Vi cũng nhìn qua.
Lâm Vu Hồng giương mắt: “Tối qua cậu ấy ngủ muộn, vẫn đang ngủ, chờ cậu ta dậy.”
Thẩm Tiếu Vi méo miệng, bất mãn với người nào đó: “Sớm biết tối qua cậu nhỏ tỉnh lại giữa chừng, em đã không ngủ sớm như thế.” Sáng nay, sau khi Thẩm Tiếu Vi dậy thì biết tôi qua Lâm Vô Ý kể chuyện cho Lâm Vu Chu thì buồn bực mà kêu oa oa lên.
Trong lòng Lâm Vu Chu âm thầm dễ chịu, ngoài mặt vẫn lãnh khốc: “Không phải em muốn làm bé ngoan sao? Ngủ sớm dậy sớm.”
“Anh họ Vu Chu, anh rất quá phận đấy. Đêm nay em muốn cậu nhỏ thôi miên cho em trước.”
“Tùy em.”
Lâm Vu Chu cắn sandwich, dù sao nhất định Vô Ý cũng sẽ đến thôi miên cho anh.
“Tối qua ngủ rất ngon?” Lâm Vu Chi lên tiếng.
Lâm Vu Chu tạm dừng một lát: “Cũng được.”
“Xùy ~~~” Thẩm Tiếu Vi phun ra một hơi.
Trên mặt Lâm Vu Hồng thêm lạnh băng: “Đừng tự coi mình là trẻ con ở nhà trẻ. Sau khi trở về, mỗi tuần hai đứa phải rút ra ít nhất là hai ngày trống cho Vô Ý.”
Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều ngây người. Thẩm Tiếu Vi không cười nữa, hình như anh họ Vu Hồng không vui. Lâm Vu Chu rất hiểu anh trai nhà mình, hỏi: “Vô Ý có chuyện gì?”
Lâm Vu Hồng nhìn sang Lâm Vu Chi. Lâm Vu Chi nuốt miếng sandwich trong miệng xuống: “Tối qua anh nói chuyện với Vô Ý.”
…
Đói bụng quá… Lâm Vô Ý trở mình một cái, không tình nguyện mà mở một mắt ra. Tại sao con người phải ăn cơm? Không cần ăn cơm thật là tốt! Cậu còn có thể được ngủ tiếp.
“Dậy rồi?”
Uhm? Vu Hồng? Lâm Vô Ý quay đầu sang, vẫn là một mắt nhắm một mắt mở.
“Đói bụng hả?”
Lâm Vu Hồng đang ngồi trên sofa xem tạp chí liền đặt tạp chí xuống rồi đến cạnh giường. Lâm Vô Ý đã tỉnh táo thêm một chút, mở con mắt còn lại ra, cười thật tươi với đối phương.
“Đói quá.”
Khóe miệng Lâm Vu Hồng cong lên rất nhẹ, giữ chặt tay Lâm Vô Ý đặt trong chăn, kéo người lên. Lâm Vô Ý lười biếng cười ra tiếng.
“Đi rửa mặt đánh răng. Nhà ăn có sandwich và nước trái cây, có muốn cái khác không?”
“Sandwich là được rồi.”
Lắc lắc đầu, Lâm Vô Ý xuống giường đi rửa mặt.
“Vô Ý.”
“Uhm?”
Lâm Vô Ý ló đầu ra ngoài phòng tắm.
“Tôi mang hành lý của cậu sang phòng tôi. Đêm nay cậu ngủ cùng tôi.”
“OK.”
Lâm Vô Ý rụt đầu lại, đánh răng, hai phút.
Khi Lâm Vô Ý đến nhà ăn cùng Lâm Vu Hồng, cậu kinh ngạc phát hiện Vu Chi, Vu Chu, Tiếu Vi đều ở đây. Cậu đang rất thần thanh khí sảng kiêm thêm bụng đói kêu vang, chào hỏi ba người xong, một tay cầm sandwich một tay cầm ly nước trái cây. Đói quá cơ.
“Cậu nhỏ, hôm nay vẫn học bơi à?”
“Uhm uhm.”
Miệng Lâm Vô Ý đang hoạt động nên ra sức gật đầu.
“Vậy ăn cơm xong, nghỉ một lát chúng ta sẽ bơi. Hôm nay ăn sáng muộn, bữa trưa có thể để chiều ăn.”
“Uhm uhm.”
Nhìn hai mắt sưng đỏ của Lâm Vô Ý, trong lòng Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu đều có chút đau đớn. Cho dù anh họ cả không nói, họ cũng sẽ cố gắng dành thời gian cho người này. Cậu, hẳn là lúc nào cũng nên cười mới đúng.
Ăn hai cái sandwich, uống một cốc nước trái cây lớn, nghỉ ngơi nửa giờ Lâm Vô Ý liền xuống nước. Lần này Lâm Vu Huệ giành được cơ hội thoa kem chống nắng cho chú nhỏ. Được mỹ nữ phục vụ, đương nhiên Lâm Vô Ý rất vui.
Người dạy bơi vẫn là Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi. Nhìn Lâm Vô Ý đạp loạn trong nước, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng nằm trên ghế tắm nắng. Chuyện này để Vu Chu và Tiếu Vi làm là thích hợp nhất, nếu như là hai người họ dạy Lâm Vô Ý bơi lội, rất có thể Lâm Vô Ý sẽ trốn.
Bơi được một giờ, Lâm Vô Ý không thể bơi nổi. Vừa thở hổn hển vừa lên bờ. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều xuống nước. Nhìn chư vị mọi người chính là các cháu của mình có dáng bơi đẹp đến thế, Lâm Vô Ý lại cảm khái thêm một lần: Học bơi thật khó quá.
“Anh họ Vu Chi, anh họ Vu Hồng, muốn chơi đánh bóng nước không?”
Trong tay Thẩm Tiếu Vi không biết đã có một quả bóng từ bao giờ.
“Được.”
“Em và anh họ Vu Chu một đội, hai anh một đội.”
“OK.”
Bốn người muốn chơi đánh bóng nước, Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi đều lên bờ ngay. Chuyện thứ nhất hai người làm sau khi lên bờ là thoa kem vào phần ngực. Nhìn Lâm Vô Ý phơi nắng hai ngày nay vẫn cứ trắng như vậy, hai người vừa hâm mộ vừa buồn bực, các cô đều đen đi cả.
“Chúng tôi không thể thay thế vị trí của ông nội trong lòng cậu, nhưng cho dù là mấy người chỗ ba tôi, hay chúng tôi, cũng đều hy vọng có thể trở thành người thân quan trọng nhất của cậu. Vô Ý, cậu còn có chúng tôi… Có tôi, có Vu Hồng, có Vu Chu, có Tiếu Vi, có Vu Huệ, có Như Vi… có anh trai, có chị gái. Cậu, còn có chúng tôi.”
Lâm Vô Ý nhắm mắt lại, không có cách nào để nhịn được khóe mắt dần nóng lên. Vu Chi thật là, làm sao có thể nói những lời như vậy vào lúc này chứ, hại cậu lại mất mặt.
“Một điểm! Ye!”
Lâm Vô Ý mở to mắt, nhìn thấy Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đang vỗ tay hoan hô. Ha ha, không tồi, mới bắt đầu đã được một điểm. Lại nhìn sang Vu Chi và Vu Hồng vừa thua, không hề có chút ảo não nào. Hai mắt Lâm Vô Ý sáng lên thấy rõ, là hai đối thủ rất mạnh đó.
“Cậu nhỏ, cháu muốn ăn kem, cậu ăn không?”
Thẩm Như Vi hỏi.
“Vị dâu tây, cám ơn.”
“Lập tức có ngay!”
Thẩm Như Vi chạy đi, khóe miệng Lâm Vô Ý xuất hiện một nụ cười tươi. Cậu còn có người thân, còn có rất nhiều người thân vô cùng quan trọng, cậu sẽ không để mình mãi đắm chìm trong bi thương. Chỉ là, cậu cần một ít thời gian. Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu, Tiếu Vi, mong các cậu đợi tôi, tôi cam đoan, sẽ không lâu đâu.
…
Hôm nay, tất nhiên lại là một ngày vui vẻ. Buổi tối, bảy người dùng bữa trong nhà ăn sáng choang ánh đèn. Lâm Vô Ý lại uống rượu, nửa chén rượu đỏ. Lâm Vu Chu cầm đàn ghi-ta, khi giai điệu của bài “Gia châu lữ quán” vang lên, Lâm Vô Ý rất vui sướng hát theo. Ngoại trừ Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng, những người khác đều bị tiếng hát của cậu cuốn hút, cả nam lẫn nữ đều cùng hát “Gia châu lữ quán”.
Từng bài từng bài tiếp theo, dường như Lâm Vu Chu biết Lâm Vô Ý sẽ hát bài gì, toàn bộ đều đánh lên những bài hát mà đối phương quen thuộc. Hát đến mức thỏa thích, cậu dứt khoát kéo một đám người vào phòng nghỉ, cậu muốn khiêu vũ! Đầu tiên Lâm Vô Ý mời cháu gái ngoại Như Vi. Như Vi vui sướng không thôi, vô cùng kích động mà đặt tay mình lên bàn tay cậu nhỏ đang vươn ra. Lâm Vô Ý không biết bơi, nhưng khiêu vũ thì tuyệt đối không thua kém bất cứ người nào ở đây. Thẩm Như Vi ở trong lòng cậu nhỏ, xoay tròn xoay tròn, chỉ cảm thấy mình sắp bay lên rồi. Không ai bước vào “sân nhảy”, tất cả đều cười nhìn hai người đang khiêu vũ điệu waltz tuyệt đẹp, chính xác mà nói thì người kia trong nháy mắt đã biến thành một quý công tử lịch lãm. Thẩm Như Vi say rồi, nhảy xong một bản hai má cô liền đỏ bừng. Tiếp đó là Lâm Vu Huệ, cuối cùng cô cũng biết tại sao Như Vi lại cười vui vẻ đến thế. Bạn trai sau này của cô nhất định phải tìm người giống như chú nhỏ vậy!
Lại một bản nhạc khác kết thúc, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều đồng thời đặt ly rượu xuống. Bất quá Lâm Vu Hồng đã nhanh hơn hai người kia một bước, đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Vô Ý, vươn tay phải ra.
Lâm Vô Ý sửng sốt một chút, tiếp theo liền cười ha hả, đặt tay mình vào lòng bàn tay Lâm Vu Hồng.
“Vu Hồng, cậu muốn làm bạn nhảy của tôi sao?”
“Là cậu làm bạn nhảy của tôi.”
Ngay lập tức Lâm Vu Hồng nắm giữ quyền chủ động, tay trái vòng quanh eo Lâm Vô Ý.
“A, tôi không muốn làm con gái đâu.” Lâm Vô Ý cũng say rồi.
“Vóc dáng của cậu chỉ có thể nhảy bước của nữ.”
“Tôi kháng nghị.”
“Kháng nghị không có hiệu quả.”
“Ha ha…”
Lâm Vu Hồng không phải là lần đầu tiên khiêu vũ, nhưng là lần đầu tiên khiêu vũ cùng con trai, mà người này, còn là “trưởng bối” của anh. Lâm Vô Ý ngẩng đầu nhìn Lâm Vu Hồng, ánh mắt mông lung, mang theo một thứ ánh sáng mê người. Lâm Vu Hồng nhìn vào hai mắt cậu, ánh mắt thiếu đi hẳn vài phần lạnh lùng thường ngày. Lần đầu tiên khiêu vũ cùng cháu trai, ban đầu Lâm Vô Ý có chút không quen, dần dần, dưới sự dẫn dắt có thể nói là hoàn mỹ của Lâm Vu Hồng, cậu chỉ cần dựa theo động tác của Lâm Vu Hồng để xoay tròn, rời đi, lại đến gần, căn bản không cần phải suy nghĩ.
“Cậu nhỏ đẹp quá…” Thẩm Như Vi say mê.
“Không biết cô gái nào may mắn trở thành thím nhỏ của chúng ta.” Lâm Vu Huệ phải cố gắng giữ bình tĩnh.
Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đứng một bên nghe thấy đều sựng lại một chút, sau đó thì đen mặt. Thẩm Tiếu Vi uống một ngụm rượu đỏ, làm như thuận miệng nói: “Muốn gả cho cậu nhỏ, bước vào Lâm gia, cũng không phải chuyện dễ dàng như thế.” Trước hết phải qua cửa của bọn này đã.
Lâm Vu Huệ không nghe ra ý tại ngôn ngoại trong lời của Thẩm Tiếu Vi, theo bản năng liền gật đầu: “Uhm. Ông nội không có ở đây, chúng ta phải thay ông nội bảo vệ chú nhỏ. Vạn nhất là một người phụ nữ có nhiều tâm cơ, chẳng phải chú nhỏ sẽ nguy hiểm sao?”
“Đúng đó. Cậu nhỏ tốt như thế, nhất định chúng ta phải bảo vệ cậu nhỏ thật tốt.” Thẩm Như Vi gật mạnh đầu, cô tuyệt đối là thành viên trung thành của “Liên minh bảo vệ cậu nhỏ”.
Thẩm Tiếu Vi cười, đặt ly xuống rồi đứng dậy.
“Cậu nhỏ, khiêu vũ với cháu một bản đi.”
Dưới ánh mắt lạnh băng của anh họ Vu Hồng, Thẩm Tiếu Vi kéo người có vẻ như say rượu vào trong ngực mình.
“Ha ha, được.”
Ai đến Lâm Vô Ý cũng không từ chối.
Tuy rằng rất đói bụng, nhưng Lâm Vu Chi cũng không rời giường ngay. Quay đầu, là thấy một khuôn mặt còn đang say ngủ. Đôi mắt người đó có chút sưng đỏ, vùi mặt vào cánh tay anh, một tay cũng đặt trong lòng bàn tay anh. Theo từng hơi thở của cậu, cánh tay Lâm Vu Chi có chút ngứa ngáy rất nhỏ. Dùng tay kia lấy chiếc đồng hồ mà tối hôm qua người này đặt ở giữa gối của hai người, Lâm Vu Chi nhìn thời gian, quả nhiên, 10 rưỡi.
Muốn rời giường không? Lâm Vu Chi do dự. Tối qua anh nói chuyện với Lâm Vô Ý đến hơn ba giờ mới ngủ, cảm xúc của người này cũng lên xuống quá lớn. Anh biết nếu người này không ngủ đủ thì cả ngày sẽ không có tinh thần, nhưng 10 rưỡi rồi, không ăn sáng thì không tốt. Tất nhiên Lâm Vu Chi không lo lắng cho mình, nhìn khuôn mặt Lâm Vô Ý tái nhợt, thân thể không khỏe mạnh, anh vẫn hy vọng sắc mặt người này có thể hồng nhuận lên một ít.
Mặc dù là đàn ông đã kết hôn, thậm chí còn có con trai bốn tuổi, nhưng hàng năm vợ đều không ở nhà, cho dù Lâm Vu Chi cũng có nơi để giảm bớt dục vọng, nhưng anh cũng rất ít khi ngủ thẳng đến sáng cùng một người theo cách “thân mật” thế này. Thậm chí anh còn không nhớ rõ người này ôm cánh tay anh từ lúc nào. Cái tay đặt trong lòng bàn tay anh không phải lành lạnh giống như bình thường mỗi khi anh ngẫu nhiên chạm vào, mà là ấm ấm nóng nóng. Những ngón tay gầy gầy rất tự nhiên mà cuộn mình trong lòng bàn tay anh, trông có vẻ khá “nhỏ bé”. Nhìn mặt Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi cũng như những người khác, không khỏi cảm khái: Người này, thực sự đã ba mươi tuổi rồi sao? Bản thân anh khi học đại học cũng không trẻ trung như người này.
Người trước mắt đang ngủ say, không chỉ là nhin qua trông trẻ như vậy, lại có thêm một loại khí chất trầm tĩnh. Như trẻ con, như thiếu niên, như quý công tử không rành thế sự, nhiều linh hồn hòa vào nhau tràn đầy mâu thuẫn. Lâm Vu Chi có chút hiểu được tại sao ông nội lại nuông chiều người này như vậy, bảo bối người này như vậy. Anh cảm thấy mấy người các anh đều có xu thế phát triển về phương diện này. Con trai Ethan cũng chưa từng ôm cánh tay anh như thế này để ngủ.
‘Cốc cốc cốc!’ Có người gõ cửa, âm thanh không lớn. Lâm Vu Chi dùng cánh tay không bị ôm khó khăn lấy điện thoại di động của mình trên tủ ở đầu giường, nhắn cho Lâm Vu Hồng một tin nhắn rồi gửi đi.
____ Vô Ý còn đang ngủ, lát nữa anh ra ngoài.
Tiếng gõ cửa không còn vang lên nữa, rất nhanh Lâm Vu Chi liền nhận được tin nhắn trả lời của Lâm Vu Hồng.
____ Gọi cậu ta dậy, ăn sáng.
Lâm Vu Chi liếc sang người còn đang ngủ say, nhắn lại ____ Tối qua đến khuya mới ngủ, có thể cậu ấy không dậy được, em đợi chút.
Người ngoài cửa chắc là Vu Hồng, Lâm Vu Chi cầm tay Lâm Vô Ý đang ôm cánh tay mình, dịch tay sang một bên, rồi mới nâng cánh tay lên. Mặt Lâm Vô Ý cọ cọ vào bả vai Lâm Vu Chi, xoay người trong chăn, hai chân để cạnh chân Lâm Vu Chi. Lâm Vu Chi thở nhẹ ra một hơi, xốc chăn xuống giường.
Giường trong phòng là loại có đệm chăn theo một bộ chỉnh thể, không có chăn riêng, Lâm Vô Ý và Lâm Vu Chi cùng đắp chung một cái chăn. Lúc mới ngủ Lâm Vô Ý còn thành thật nằm ở phía bên kia giường, bảo trì một không gian nhất định với Lâm Vu Chi, bất quá hiện tại, Lâm Vô Ý đã hoàn toàn chiếm lấy phần giường của Lâm Vu Chi.
Thấy Lâm Vô Ý không có dấu hiệu tỉnh lại, Lâm Vu Chi yên tâm, chỉnh lại chăn cho cậu, anh khoác áo rồi ra ngoài. Bên ngoài rất nóng, nhưng trong phòng có điều hòa nên vẫn hơi lạnh.
Ngoài cửa quả nhiên là Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chi nói nhỏ: “Vô Ý còn đang ngủ.” Cũng nghiêng người để Lâm Vu Hồng vào.
Vừa bước vào đã thấy Lâm Vô Ý còn ngủ, mái tóc mềm mại rơi trên gối, có lẽ do vừa xoay người nên có chút rối loạn, vẻ mặt lạnh như băng của Lâm Vu Hồng lập tức nhu hòa đi nhiều. Lâm Vu Chi vào phòng tắm rửa mặt, Lâm Vu Hồng ngồi xuống bên giường, còn rất quá phận mà đè lên bả vai Lâm Vô Ý, lay lay cậu.
“Vô Ý, dậy.”
Lâm Vô Ý không phản ứng, đầu rụt vào trong chăn, hai chân trong chăn theo bản năng mà đá đá cái tên quấy rầy mộng đẹp của cậu. Lâm Vu Chi đang rửa mặt trong phòng tắm nói to: “Để cậu ấy ngủ đi, hơn ba giờ sáng nay cậu ấy mới ngủ.”
“Sao muộn như vậy?” Lâm Vu Hồng nhíu mi.
“Tối qua anh nói chuyện với cậu ấy.”
Nhớ ra Lâm Vu Chi từng nói sẽ nói chuyện với Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng phát hiện mắt Lâm Vô Ý có hơi sưng, không lay cậu nữa, ngược lại còn đặt tay cậu vào trong chăn, để cậu ngủ ngon.
Lâm Vu Chi rửa mặt xong, thay quần áo rồi ra ngoài. Lâm Vu Hồng đứng dậy đi cùng anh. Đóng cửa, Lâm Vu Hồng hỏi: “Nói chuyện sao rồi?”
Lâm Vu Chi không có ý định lên boong thuyền, liền đứng ngay ở đó nói nhỏ: “Anh nói với cậu ấy, tuy rằng ông nội đã mất nhưng cậu ấy còn có chúng ta. Cho dù ông nội không nhắc nhở lúc lâm chung, chung ta cũng sẽ chăm sóc cậu ấy, hơn nữa, chúng ta còn là người thân của cậu ấy. Lúc cậu ấy thương tâm, mong cậu ấy suy nghĩ một chút, cậu ấy vẫn còn người thân, vẫn còn chúng ta. Cậu ấy luôn luôn đè nén, nhưng tối qua xem như đã phát tiết ra hết, cứ giấu mãi ở trong lòng cũng không tốt. Có lẽ hiệu quả không lớn lắm, nhưng ít ra cũng sẽ có một chút.”
“Cậu ấy nói cậu ấy là một con diều, một đầu sợi dây luôn nằm trong tay ông nội. Hiện tại ông nội mất, cậu ấy chính là một con diều bị cắt mất sợi dây. Anh nói nếu cậu ấy đồng ý, có thể giao sợi dây cho chúng ta, chúng ta sẽ nắm chặt sợi dây giống ông nội.”
“Tối qua nói rất nhiều, anh cũng biết nhiều mối ràng buộc giữa cậu ấy và ông nội. Từ lúc cậu ấy nhỏ cho đến bây giờ, tất cả tất cả mọi thứ đều có bóng dáng của ông nội. Có thể nói, đối với cậu ấy, ông nội ôm trong lòng sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan. Ba mươi năm, tình cảm đột nhiên bị cắt đứt như vậy, cậu ấy không sụp đổ đã là may lắm rồi. Lúc trước, anh nghĩ cậu ấy cần một, hai năm để hồi phục lại, hiện tại xem ra, bảy tám năm vẫn rất khó nói. Bất quá, cậu ấy đang rất cố gắng, cố gắng để mình phấn chấn lên, vậy thì quá tốt.”
Lâm Vu Chi nói xong, Lâm Vu Hồng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Em biết rồi.”
Không hỏi Lâm Vu Hồng biết cái gì, Lâm Vu Chi nói tiếp: “Đi thôi. Anh đi ăn một chút, đói rồi.”
Lâm Vu Hồng đi cùng Lâm Vu Chi. Vào nhà ăn, Lâm Vu Chi và Thẩm Tiếu Vi đều đang ở đó, hai người nhìn thấy anh họ cả đều chào hỏi.
Bảo đầu bếp lấy cho minh hai cái sandwich, một ly nước trái cây, Lâm Vu Chi hỏi: “Vu Huệ và Như Vi đâu? Đang ngủ à?”
Thẩm Tiếu Vi cười nói: “Hai người đó đi bơi rồi, nói là lúc này ánh mặt trời không chói, không dễ bị đen. Em thấy hai chị em đó chắc bị cậu nhỏ kích thích rồi, Như Vi nói sau khi trở về phải bảo dưỡng cho thật trắng.”
“Vô Ý là khác loài.” Lâm Vu Chi khó có được câu vui đùa. Sandwich và nước trái cây của anh được mang đến, anh chuyên tâm ăn sáng. Lâm Vu Hồng rót một cốc nước đá, ngồi ở đó không nói, giống như đang suy nghĩ gì đó, bất quá hiển nhiên cũng đã ăn rồi.
“Anh, không phải anh đi gọi Vô Ý dậy sao? Người đâu?” Lâm Vu Chu hỏi, Thẩm Tiếu Vi cũng nhìn qua.
Lâm Vu Hồng giương mắt: “Tối qua cậu ấy ngủ muộn, vẫn đang ngủ, chờ cậu ta dậy.”
Thẩm Tiếu Vi méo miệng, bất mãn với người nào đó: “Sớm biết tối qua cậu nhỏ tỉnh lại giữa chừng, em đã không ngủ sớm như thế.” Sáng nay, sau khi Thẩm Tiếu Vi dậy thì biết tôi qua Lâm Vô Ý kể chuyện cho Lâm Vu Chu thì buồn bực mà kêu oa oa lên.
Trong lòng Lâm Vu Chu âm thầm dễ chịu, ngoài mặt vẫn lãnh khốc: “Không phải em muốn làm bé ngoan sao? Ngủ sớm dậy sớm.”
“Anh họ Vu Chu, anh rất quá phận đấy. Đêm nay em muốn cậu nhỏ thôi miên cho em trước.”
“Tùy em.”
Lâm Vu Chu cắn sandwich, dù sao nhất định Vô Ý cũng sẽ đến thôi miên cho anh.
“Tối qua ngủ rất ngon?” Lâm Vu Chi lên tiếng.
Lâm Vu Chu tạm dừng một lát: “Cũng được.”
“Xùy ~~~” Thẩm Tiếu Vi phun ra một hơi.
Trên mặt Lâm Vu Hồng thêm lạnh băng: “Đừng tự coi mình là trẻ con ở nhà trẻ. Sau khi trở về, mỗi tuần hai đứa phải rút ra ít nhất là hai ngày trống cho Vô Ý.”
Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều ngây người. Thẩm Tiếu Vi không cười nữa, hình như anh họ Vu Hồng không vui. Lâm Vu Chu rất hiểu anh trai nhà mình, hỏi: “Vô Ý có chuyện gì?”
Lâm Vu Hồng nhìn sang Lâm Vu Chi. Lâm Vu Chi nuốt miếng sandwich trong miệng xuống: “Tối qua anh nói chuyện với Vô Ý.”
…
Đói bụng quá… Lâm Vô Ý trở mình một cái, không tình nguyện mà mở một mắt ra. Tại sao con người phải ăn cơm? Không cần ăn cơm thật là tốt! Cậu còn có thể được ngủ tiếp.
“Dậy rồi?”
Uhm? Vu Hồng? Lâm Vô Ý quay đầu sang, vẫn là một mắt nhắm một mắt mở.
“Đói bụng hả?”
Lâm Vu Hồng đang ngồi trên sofa xem tạp chí liền đặt tạp chí xuống rồi đến cạnh giường. Lâm Vô Ý đã tỉnh táo thêm một chút, mở con mắt còn lại ra, cười thật tươi với đối phương.
“Đói quá.”
Khóe miệng Lâm Vu Hồng cong lên rất nhẹ, giữ chặt tay Lâm Vô Ý đặt trong chăn, kéo người lên. Lâm Vô Ý lười biếng cười ra tiếng.
“Đi rửa mặt đánh răng. Nhà ăn có sandwich và nước trái cây, có muốn cái khác không?”
“Sandwich là được rồi.”
Lắc lắc đầu, Lâm Vô Ý xuống giường đi rửa mặt.
“Vô Ý.”
“Uhm?”
Lâm Vô Ý ló đầu ra ngoài phòng tắm.
“Tôi mang hành lý của cậu sang phòng tôi. Đêm nay cậu ngủ cùng tôi.”
“OK.”
Lâm Vô Ý rụt đầu lại, đánh răng, hai phút.
Khi Lâm Vô Ý đến nhà ăn cùng Lâm Vu Hồng, cậu kinh ngạc phát hiện Vu Chi, Vu Chu, Tiếu Vi đều ở đây. Cậu đang rất thần thanh khí sảng kiêm thêm bụng đói kêu vang, chào hỏi ba người xong, một tay cầm sandwich một tay cầm ly nước trái cây. Đói quá cơ.
“Cậu nhỏ, hôm nay vẫn học bơi à?”
“Uhm uhm.”
Miệng Lâm Vô Ý đang hoạt động nên ra sức gật đầu.
“Vậy ăn cơm xong, nghỉ một lát chúng ta sẽ bơi. Hôm nay ăn sáng muộn, bữa trưa có thể để chiều ăn.”
“Uhm uhm.”
Nhìn hai mắt sưng đỏ của Lâm Vô Ý, trong lòng Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu đều có chút đau đớn. Cho dù anh họ cả không nói, họ cũng sẽ cố gắng dành thời gian cho người này. Cậu, hẳn là lúc nào cũng nên cười mới đúng.
Ăn hai cái sandwich, uống một cốc nước trái cây lớn, nghỉ ngơi nửa giờ Lâm Vô Ý liền xuống nước. Lần này Lâm Vu Huệ giành được cơ hội thoa kem chống nắng cho chú nhỏ. Được mỹ nữ phục vụ, đương nhiên Lâm Vô Ý rất vui.
Người dạy bơi vẫn là Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi. Nhìn Lâm Vô Ý đạp loạn trong nước, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng nằm trên ghế tắm nắng. Chuyện này để Vu Chu và Tiếu Vi làm là thích hợp nhất, nếu như là hai người họ dạy Lâm Vô Ý bơi lội, rất có thể Lâm Vô Ý sẽ trốn.
Bơi được một giờ, Lâm Vô Ý không thể bơi nổi. Vừa thở hổn hển vừa lên bờ. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều xuống nước. Nhìn chư vị mọi người chính là các cháu của mình có dáng bơi đẹp đến thế, Lâm Vô Ý lại cảm khái thêm một lần: Học bơi thật khó quá.
“Anh họ Vu Chi, anh họ Vu Hồng, muốn chơi đánh bóng nước không?”
Trong tay Thẩm Tiếu Vi không biết đã có một quả bóng từ bao giờ.
“Được.”
“Em và anh họ Vu Chu một đội, hai anh một đội.”
“OK.”
Bốn người muốn chơi đánh bóng nước, Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi đều lên bờ ngay. Chuyện thứ nhất hai người làm sau khi lên bờ là thoa kem vào phần ngực. Nhìn Lâm Vô Ý phơi nắng hai ngày nay vẫn cứ trắng như vậy, hai người vừa hâm mộ vừa buồn bực, các cô đều đen đi cả.
“Chúng tôi không thể thay thế vị trí của ông nội trong lòng cậu, nhưng cho dù là mấy người chỗ ba tôi, hay chúng tôi, cũng đều hy vọng có thể trở thành người thân quan trọng nhất của cậu. Vô Ý, cậu còn có chúng tôi… Có tôi, có Vu Hồng, có Vu Chu, có Tiếu Vi, có Vu Huệ, có Như Vi… có anh trai, có chị gái. Cậu, còn có chúng tôi.”
Lâm Vô Ý nhắm mắt lại, không có cách nào để nhịn được khóe mắt dần nóng lên. Vu Chi thật là, làm sao có thể nói những lời như vậy vào lúc này chứ, hại cậu lại mất mặt.
“Một điểm! Ye!”
Lâm Vô Ý mở to mắt, nhìn thấy Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đang vỗ tay hoan hô. Ha ha, không tồi, mới bắt đầu đã được một điểm. Lại nhìn sang Vu Chi và Vu Hồng vừa thua, không hề có chút ảo não nào. Hai mắt Lâm Vô Ý sáng lên thấy rõ, là hai đối thủ rất mạnh đó.
“Cậu nhỏ, cháu muốn ăn kem, cậu ăn không?”
Thẩm Như Vi hỏi.
“Vị dâu tây, cám ơn.”
“Lập tức có ngay!”
Thẩm Như Vi chạy đi, khóe miệng Lâm Vô Ý xuất hiện một nụ cười tươi. Cậu còn có người thân, còn có rất nhiều người thân vô cùng quan trọng, cậu sẽ không để mình mãi đắm chìm trong bi thương. Chỉ là, cậu cần một ít thời gian. Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu, Tiếu Vi, mong các cậu đợi tôi, tôi cam đoan, sẽ không lâu đâu.
…
Hôm nay, tất nhiên lại là một ngày vui vẻ. Buổi tối, bảy người dùng bữa trong nhà ăn sáng choang ánh đèn. Lâm Vô Ý lại uống rượu, nửa chén rượu đỏ. Lâm Vu Chu cầm đàn ghi-ta, khi giai điệu của bài “Gia châu lữ quán” vang lên, Lâm Vô Ý rất vui sướng hát theo. Ngoại trừ Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng, những người khác đều bị tiếng hát của cậu cuốn hút, cả nam lẫn nữ đều cùng hát “Gia châu lữ quán”.
Từng bài từng bài tiếp theo, dường như Lâm Vu Chu biết Lâm Vô Ý sẽ hát bài gì, toàn bộ đều đánh lên những bài hát mà đối phương quen thuộc. Hát đến mức thỏa thích, cậu dứt khoát kéo một đám người vào phòng nghỉ, cậu muốn khiêu vũ! Đầu tiên Lâm Vô Ý mời cháu gái ngoại Như Vi. Như Vi vui sướng không thôi, vô cùng kích động mà đặt tay mình lên bàn tay cậu nhỏ đang vươn ra. Lâm Vô Ý không biết bơi, nhưng khiêu vũ thì tuyệt đối không thua kém bất cứ người nào ở đây. Thẩm Như Vi ở trong lòng cậu nhỏ, xoay tròn xoay tròn, chỉ cảm thấy mình sắp bay lên rồi. Không ai bước vào “sân nhảy”, tất cả đều cười nhìn hai người đang khiêu vũ điệu waltz tuyệt đẹp, chính xác mà nói thì người kia trong nháy mắt đã biến thành một quý công tử lịch lãm. Thẩm Như Vi say rồi, nhảy xong một bản hai má cô liền đỏ bừng. Tiếp đó là Lâm Vu Huệ, cuối cùng cô cũng biết tại sao Như Vi lại cười vui vẻ đến thế. Bạn trai sau này của cô nhất định phải tìm người giống như chú nhỏ vậy!
Lại một bản nhạc khác kết thúc, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều đồng thời đặt ly rượu xuống. Bất quá Lâm Vu Hồng đã nhanh hơn hai người kia một bước, đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Vô Ý, vươn tay phải ra.
Lâm Vô Ý sửng sốt một chút, tiếp theo liền cười ha hả, đặt tay mình vào lòng bàn tay Lâm Vu Hồng.
“Vu Hồng, cậu muốn làm bạn nhảy của tôi sao?”
“Là cậu làm bạn nhảy của tôi.”
Ngay lập tức Lâm Vu Hồng nắm giữ quyền chủ động, tay trái vòng quanh eo Lâm Vô Ý.
“A, tôi không muốn làm con gái đâu.” Lâm Vô Ý cũng say rồi.
“Vóc dáng của cậu chỉ có thể nhảy bước của nữ.”
“Tôi kháng nghị.”
“Kháng nghị không có hiệu quả.”
“Ha ha…”
Lâm Vu Hồng không phải là lần đầu tiên khiêu vũ, nhưng là lần đầu tiên khiêu vũ cùng con trai, mà người này, còn là “trưởng bối” của anh. Lâm Vô Ý ngẩng đầu nhìn Lâm Vu Hồng, ánh mắt mông lung, mang theo một thứ ánh sáng mê người. Lâm Vu Hồng nhìn vào hai mắt cậu, ánh mắt thiếu đi hẳn vài phần lạnh lùng thường ngày. Lần đầu tiên khiêu vũ cùng cháu trai, ban đầu Lâm Vô Ý có chút không quen, dần dần, dưới sự dẫn dắt có thể nói là hoàn mỹ của Lâm Vu Hồng, cậu chỉ cần dựa theo động tác của Lâm Vu Hồng để xoay tròn, rời đi, lại đến gần, căn bản không cần phải suy nghĩ.
“Cậu nhỏ đẹp quá…” Thẩm Như Vi say mê.
“Không biết cô gái nào may mắn trở thành thím nhỏ của chúng ta.” Lâm Vu Huệ phải cố gắng giữ bình tĩnh.
Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đứng một bên nghe thấy đều sựng lại một chút, sau đó thì đen mặt. Thẩm Tiếu Vi uống một ngụm rượu đỏ, làm như thuận miệng nói: “Muốn gả cho cậu nhỏ, bước vào Lâm gia, cũng không phải chuyện dễ dàng như thế.” Trước hết phải qua cửa của bọn này đã.
Lâm Vu Huệ không nghe ra ý tại ngôn ngoại trong lời của Thẩm Tiếu Vi, theo bản năng liền gật đầu: “Uhm. Ông nội không có ở đây, chúng ta phải thay ông nội bảo vệ chú nhỏ. Vạn nhất là một người phụ nữ có nhiều tâm cơ, chẳng phải chú nhỏ sẽ nguy hiểm sao?”
“Đúng đó. Cậu nhỏ tốt như thế, nhất định chúng ta phải bảo vệ cậu nhỏ thật tốt.” Thẩm Như Vi gật mạnh đầu, cô tuyệt đối là thành viên trung thành của “Liên minh bảo vệ cậu nhỏ”.
Thẩm Tiếu Vi cười, đặt ly xuống rồi đứng dậy.
“Cậu nhỏ, khiêu vũ với cháu một bản đi.”
Dưới ánh mắt lạnh băng của anh họ Vu Hồng, Thẩm Tiếu Vi kéo người có vẻ như say rượu vào trong ngực mình.
“Ha ha, được.”
Ai đến Lâm Vô Ý cũng không từ chối.
Danh sách chương