Chương 99
Vừa lúc đó, trên lầu bỗng nhiên một bóng dáng người cao gầy thong thả bước xuống, âu phục màu đen vừa vặn, áo sơ mi trắng bên trong. Sau khi vừa xuất hiện, khí chất tao nhã phát ra từ trên người hắn khiến người nhìn cảm thấy hơi thở trở nên trì trệ.
Hoắc Tư Tước, hắn vẫn chưa đi làm.
“Ông chủ, cô Ôn sáng sớm lại mang đồ ăn tự làm đến, tôi sợ tiểu thiếu gia ăn vào bệnh tình lại nặng thêm nên có khuyên cô ấy ít câu.”
Dì Trần nhìn thấy vị chủ nhân trẻ tuổi này xuống, lập tức cáo trạng trước.
Ôn Hủ Hủ càng thêm hoảng hốt: “Không phải, tôi… tôi không biết Dận Dận vì ăn bánh đậu xanh tôi làm lại bị bệnh, tôi… tôi thật sự không phải cố ý…”
Cô lắp bắp giải thích, chỉ sợ Hoắc Tư Tước hiểu lầm sẽ không bao giờ cho cô đến thăm con trai nữa.
Ánh mắt Hoắc Tư Tước híp lại.
Hắn không thèm để ý Ôn Hủ Hủ, mà chuyển tầm nhìn xuống đồ ăn trên tay cô, sau đó mới dùng đôi mặt lạnh của mình nhìn người phụ nữ cúi đầu như phạm phải lỗi lớn.
“Ai nói với cô là Dận Dận vì ăn bánh đậu xanh mà bị bệnh?”
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn về phía người đàn ông này: “Không… không phải sao? Vừa rồi dì Trần nói…”
“Cô Ôn, tôi rõ ràng là nói với cô là cậu Hoắc Dận đang bị bệnh không nên ăn bậy bạ, sợ rằng bệnh tình của cậu ấy lại nặng thêm!”
Ngay lập tức, dì Trần ngắt lời Ôn Hủ Hủ, sau đó lên tiếng phủ nhận.
Ôn Hủ Hủ sững sờ nhìn dì ta!
Tốc độ thay đổi này có phải quá nhanh hay không? Dì ta nghĩ người khác đều là kẻ ngốc sao?
Ôn Hủ Hủ tức giận đến xanh cả mặt.
“Được rồi, không cần tranh cãi, có thời gian rảnh rỗi không bằng nghĩ xem làm thế nào để chăm sóc tốt cho Dận Dận? Ôn Hủ Hủ, cô mà để cho con trai tôi xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ không tha cho cô!”
Hoắc Tư Tước lạnh lùng thu hồi tầm mắt, cũng không xử lý chuyện này.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái.
Tuy rằng Hoắc Tư Tước rất muốn nhìn thấy bộ dáng hối lỗi của Ôn Hủ Hủ. Nhưng lúc này, khi cô nhìn thấy áy náy mà buồn bã, hắn phát hiện ra mình không được vui nữa.
Hoắc Tư Tước nhấc chân rời đi .
Nhờ Hoắc Tư Tước xuất hiện can thiệp vào, Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng có thể mang đồ ăn lên lầu hai cho Hoắc Dận.
“Dận Dận, dì đến rồi con dậy chưa?”
“Ừmmmmmm.”
Ôn Hủ Hủ vui vẻ, khẽ gọi con trai. Hoắc Dận nằm trên chiếc giường mở đôi mắt nhỏ xinh ra, sau đó ngoan ngoãn để cô bế ra khỏi giường.
Ôn Hủ Hủ lúc này có bao nhiêu là hạnh phúc.
Lâu như vậy, đây chính là thời gian hiếm hoi và ấm áp để hai mẹ con hòa thuận với nhau.