Chương 91
Ôn Hủ Hủ nhất thời nóng giận, vội vàng chạy tới ngăn tên vệ sĩ lại: “Tại sao phải dùng nước muối loãng? không có truyền dịch cho tiểu thiếu gia sao? Bác sĩ đâu? Tình hình bây giờ thế nào rồi?”
Cô như một phát súng liên thanh trực tiếp làm cho tên vệ sĩ kia mơ hồ.
Kỳ thật không phải Hoắc Tư Tước không cho truyền dịch, mà là cơ thể của Hoắc Dận rất đặc thù, truyền dịch quá nhiều sẽ khiến cơ thể cậu bé càng thêm suy yếu. Cho nên những năm gần đây khi Hoắc Dận bị bệnh, Hoắc Tư Tước sẽ dùng phương pháp điều trị an toàn trước.
Lúc Ôn Hủ Hủ chạy lên lầu đẩy cửa ra, nhìn thấy chính là cảnh…
“Nào, uống thêm một ngụm nữa, ba hứa với con sau này con muốn làm gì cũng được.”
“Thật sao? Vậy dì Ôn còn có thể quay lại không?”
“Có thể……”
Người đàn ông trẻ tuổi một tay ôm con trai, một tay cầm cái thìa. Lúc này đã hoàn toàn không còn bộ dáng khí thế cao cao tại thượng đến bức người nữa, hắn cúi đầu dỗ dành con trai trong lòng, rất giống với dáng vẻ của một người ba tốt!
Ôn Hủ Hủ dùng sức siết chặt những ngón tay lại.
Cô không nói thêm lời nào trực tiếp đẩy cửa đi vào đứng trước mặt hai ba con: “Để tôi làm, tôi châm cứu cho Dận Dận, cậu bé sẽ rất nhanh sẽ ngừng tiêu chảy.”
Hoắc Tư Tước: “……”
Chỉ trong chốc lát, Hoắc Tư Tước nâng đôi mắt lên nhìn Ôn Hủ Hủ, có thể thấy rõ ràng hiện ra một tia lạnh lẽo u ám, vô cùng đáng sợ!
Ôn Hủ Hủ có chút nao núng.
Nhưng may là Hoắc Dận đang bị bệnh, hắn không giám nổi giận. Thoáng nhìn con trai đang nằm trong lòng, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường.
“Hoắc tổng, cái này……”
“Không có việc gì, các cậu ra ngoài trước đi, ở đây giao cho cô ta là được.”
Hoắc Tư Tước với khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo cắt lời của bác sĩ, đuổi bọn họ ra ngoài. Sau đó hắn đứng ở phía sau từ trên cao nhìn Ôn Hủ Hủ bắt đầu chữa bệnh cho con trai.
Ôn Hủ Hủ cảm giác được.
Lúc rút kim ra, ngay cả đầu ngón tay cô cũng run lên, nhưng rất nhanh cô cúi đầu thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của con trai, liền bình tĩnh lại bắt đầu nghiêm túc châm cứu cho Hoắc Dận.
Hai mươi phút sau đúng như dự đoán, tình hình của Hoắc Dận đã giảm bớt, cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.
“Dận Dận? Con còn đau không?”
“Không đau nữa.”
Hoắc Dận nằm trên chiếc giường nhỏ, nhìn mẹ lắc đầu.
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô cúi người xuống hôn lên trán nhỏ của con trai thay cậu đắp chăn rồi mới đứng lên.
“Dận Dận nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa dì sẽ đến thăm con được không?”
“Ừ.”