Doãn Mạt nặng nề ngủ liền một mạch, cả cơ thể cô đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đừng nói đến tắm rửa, cô đến sức lực động một ngón tay đều không có. Giấc mơ hôm trước lại một lần nữa đến, lần này cô vẫn gặp tiểu tinh linh và tràn cảnh máu me, Doãn Mạt vẫn chưa thể ngừng nôn mửa khi thấy cảnh tượng xác sống thi nhau xé thịt người. Tiểu tinh linh ngồi trên vai cô như đang nghiền ngẫm gì đó, hắn vẫn luôn tạo ra một không gian riêng biệt ngăn cách quanh cô.
Lần này Doãn Mạt dường như cảm nhận được rõ ràng hơn hôm trước, cô có thể thấy khung cảnh quanh trường. Điều làm cô ngạc nhiên là cô còn thấy bản thân mình, lúc mạt thế vừa bùng nổ, cô dắt Lục Nhu cùng Diệp nhiên và một số bạn học khác chạy trốn. Nhưng xác sống bên ngoài cực hung hãn, số lượng lại vô cùng nhiều, cô cùng mười mấy bạn học khác tìm được một phòng thể dục có cửa lớn bằng thép cứng, sau đó cả bọn liền dùng dụng cụ chặn cửa. Nhưng bọn họ thủy chung vẫn không thể ở mãi trong phòng thể dục, qua hai ngày đã có người đề nghị phá cửa ra bên ngoài, bởi bọn họ đã không còn thức ăn cùng nước uống.
Sau khi quyết định, mọi người liền tự chuẩn bị vũ khí, chung quy bọn họ cũng chỉ là sinh viên đại học, chưa từng lăn lộn ngoài đời nói gì đến giết
xác sống, hơn nữa, những xác sống này vẫn mang dáng vẻ con người, nên bọn họ vẫn còn bị ám ảnh bởi việc giết người.
Doãn Mạc thấy được bản thân cùng bạn học đột phá vòng vây chạy ra ngoài, sau đó gặp được nhóm người của Doãn Văn, thì ra anh trai vẫn luôn tìm cô, sau đó bọn họ tập hợp thành một nhóm nhỏ gần ba mươi người chạy khỏi trường. Cô thấy bản thân rơi vào miệng một đám xác sống khi cả nhóm chạy lên xe buýt, những người còn lại thì không thể thấy được, nhưng cô đứng bên ngoài lại có thể rõ ràng, lúc cả nhóm đang cố thoát thân lên xe, thì Lục Nhu đẩy cô một cái, khiến cô rơi lại phía sau, liền bị một xác sống nắm được, sau đó là thịt nát xương tan trong miệng chúng. Doãn Văn vừa lên xe, thấy cô bị xác sống bao vây cũng bất chấp quay trở lại, sau đó cũng bị xác sống giết chết. Lúc anh bị chúng moi ruột, vẫn cố gắng bò đến cạnh cô.
Doãn Mạt trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng cực kì phẫn nộ cùng đau lòng, đúng vậy, anh trai cô là người như thế, anh tuyệt đối sẽ không để cô đơn độc một mình, dù là có chết đi, anh cũng luôn bảo vệ cô! Nước mắt Doãn Mạt thi nhau rơi xuống, mặc dù luôn khẳng định đây là giấc mơ nhưng cô vẫn rất đau lòng.
- Cô chỉ còn mười tám ngày! Đây không phải là giấc mơ, tôi đang đợi cô! Ký chủ, tôi đã thấy cô, còn chạm vào được cô, đó là lý do cô thức tỉnh dị năng lôi điện. Nếu cô vẫn khẳng định đây là giấc mơ thì kết cục cô thấy trước mắt sẽ chính là tương lai của cô và Doãn Văn. Khi tỉnh dậy, cô hãy tập trung tinh thần lực, kiểm soát năng lượng về phía bàn tay, sẽ kích hoạt được dị năng, khi tìm được tôi, cô sẽ có thể kích hoạt thêm một dị năng hệ không gian bên trong tôi. Đừng chậm trễ nữa, mạt thế sắp đến rồi!
Doãn Mạt tỉnh giấc đã là tám giờ sáng ngày hôm sau, cả người nhớp nháp lại ngứa ngáy khiến cô rất khó chịu, sau khi làm vệ sinh cá nhân, cô nhớ lại giấc mơ đêm qua cùng cơn đau khó hiểu trước đó. Trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nếu nói là mơ thì nó quá chân thực, kể cả nỗi đau xé da xé thịt đó, cô dường như đã từng trãi qua! Hơn nữa, nếu đó thực sự là tương lai thì Doãn Văn sẽ chết vì cô? Không! Cô không chấp nhận điều đó, dù chỉ là một mối nguy cơ nhỏ, cô cũng không thể để anh trai gặp nguy hiểm. Doãn Mạt nhớ lại cách thức tiểu tinh linh hướng dẫn cô sử dụng dị năng, cô liền quyết định thử một lần, nếu thực sự có thể phóng thích lôi điện thì cô sẽ tin tưởng mạt thế sẽ đến.
Cô ngồi xếp chân trên giường, nhắm mắt tập trung tinh thần, sau hơn mười phút điều tiết nhịp thở, cô liền cảm nhận được không khí xung quanh có những điểm sáng nhỏ nhiều màu sắc, cô có thể cảm nhận được những điểm sáng màu tím cực kì nhiều, sau đó là màu đen, và màu xanh nhạt, còn các màu sắc khác cực kì mơ hồ, dường như không thể cảm nhận được chúng tồn tại. Sau khi xác định được vị trí của các điểm sáng, cô dùng tinh thần tập trung vào điểm dày đặc của chúng, dường như trong cơ thể cô hình thành một lực hấp dẫn, các màu sắc liền ào ạt tiến vào cơ thể cô. Nếu người có dị năng nhìn thấy cảnh này, sẽ cực kì kinh ngạc khi thấy trong không gian bán kính hơn một km, các linh thể dị năng hệ lôi, hệ thủy điên cuồng chạy về một hướng nào đó, thậm chí trong đó còn có những hạt linh thể màu đen không biết tên.
Doãn Mạt mở mắt ra liền cảm thấy thân thể vô cùng thoải mái, dường như có một nguồn năng lượng dồi dào đang di chuyển khắp cơ thể cô. Doãn Mạt tập trung tinh thần lên bàn tay phải thì thấy trên các đầu ngón tay xuất hiện những tia sét nhỏ, đặc biệt là cô không hề cảm thấy gì, dường như chúng không gây ảnh hưởng đến cơ thể cô. Trên tay trái lại xuất hiện những giọt nước, chúng cứ xuất hiện ngày một nhiều khiến chăn phía dưới chân cô ướt đẫm. Doãn Mạt liền thu lại tinh thần lực thì hiện tượng kì lạ này cũng chấm dứt.
Cô rất kinh ngạc, nếu thực sự dị năng tồn tại, có phải mạt thế sẽ thực sự diễn ra? Cô và anh trai sẽ phải chết trong miệng xác sống? Còn ba mẹ cô? Họ sẽ thế nào? Nghĩ đến đủ mọi khả năng có thể xảy ra, Doãn Mạt cảm thấy lạnh cả người, cô ép buộc bản thân không được sợ hãi, nhưng cảnh tượng anh trai vì cô mà táng thân trong miệng đám xác sống, bóng dáng anh máu thịt mơ hồ nhưng vẫn luôn miệng gọi tên cô, cố gắng lê đến cạnh bảo vệ cô khiến tâm Doãn Mạt thắt lại từng cơn. Anh trai! Lần này sẽ đến lượt em gái bảo vệ anh, bảo vệ gia đình của chúng ta.
Doãn Mạt nhắm chặt mắt, sau khi mở ra, sự sợ hãi và yếu đuối đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một mảnh trong suốt thanh minh. Đúng vậy, nếu thực sự mạt thế sẽ đến, thì cô sẽ đối mặt. Còn những kẻ mặt người dạ thú đó, cô cũng sẽ không để chúng làm hại đến người cô quan tâm!
Việc cấp bách hiện tại là phải tìm được dị năng tinh, sau đó là chuẩn bị vật tư. Sở dĩ cô đưa việc tìm dị năng tinh lên trước vì cô biết sau khi mạt thế đến, muốn ra ngoài tìm dị năng tinh sẽ cực kì nguy hiểm, chưa nói đến việc mạt thế sẽ kéo theo xác sống tràn lan khắp nơi, mà trong thời điểm tranh sống tranh chết, thì lòng người mới là thứ đáng sợ nhất. Nhớ đến một màng Lục Nhu đẩy cô vào bầy xác sống, cả người Doãn Mạt lại cảm thấy lạnh lẽo.
Cô có thể cảm nhận được, rõ ràng cô đã thấy được dị năng tinh, hắn cũng nói đã gặp qua cô, vậy có thể là ở đâu? Gần đây cô có đi đâu? Đúng rồi, trung tâm thương mại! Doãn Mạt mừng rỡ, quả nhiên cô đã thấy được dị năng tinh tại trung tâm thương mại, chính là cửa tiệm đồ cổ kia. Hiện tại đã xác định được vị trí của dị năng tình thì mọi việc cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng quan trọng là cô không thể đến đó cướp lấy dị năng tính chứ? Hiện tại mạt thế vẫn chưa diễn ra, trộm cướp vẫn là phạm pháp đấy! Hơn nữa nếu cô nhớ không nhầm thì giá của nó đến tận hai vạn… Đối với cô hai vạn quả là một số tiền không nhỏ, hiện tại trong thẻ của cô chỉ có trên dưới một vạn, còn phải chuẩn bị vật tư, còn phải thuê một căn nhà kiêng cố trong vòng một tháng. Cô tính sơ thì phải cần ít nhất năm mươi vạn để chuẩn bị mới được. Dị năng tinh nói nó có một thuộc tính về không gian? Vậy nó có thể chứa đồ hay không? Nếu có thể thì thực sự quá tốt! Không nghĩ nhiều nữa, cô liền điện thoại cho anh trai, cô biết Doãn Văn sẽ tin tưởng cô trăm phần trăm.
Khi Doãn Văn đang làm việc thì nhận được cuộc gọi gấp của cô, dù anh có hỏi thế nào cô cũng đều kiên quyết không tiết lộ nữa chữ, chỉ bảo anh làm việc xong lập tức đến nhà cô, mang theo tất cả tiền cùng đồ đạc. Doãn Văn nghi ngờ nhưng anh tin tưởng em gái sẽ không làm việc gì mà không có nguyên nhân.
Buổi chiều sau khi về anh liền thu dọn tất cả đồ dùng lên xe, sau đó cũng rút toàn bộ tiền mặt trong thẻ như lời cô nói. Chuẩn bị xong, anh liền lái xe đến chổ cô. Vừa đến nơi, anh đã thấy cô đón ở trước cửa, anh không lập tức hỏi gì mà chỉ thu dọn đồ đạc trên xe vào nhà.
- Giờ em có thể nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra? – Doãn Văn nhìn đồ dùng của mình đã được xếp gọn trong nhà liền ngồi xuống sô pha nghiêm nghị hỏi.
- Em biết anh có thể không tin, nhưng em sẽ không làm chuyện lỗ mãng, hoặc chuyện chưa chắc chắn. Điều này anh phải tin em – Doãn Mạt nhìn thẳng mắt anh nói. Đôi mắt cô hắc bạch phân minh, nay vì đã kinh qua một phen sống chết trước mắt mà trở nên có thần hơn, khiến anh nguyện ý tin tưởng những điều cô sắp nói ra, dù nó có hoang đường thế nào đi chăng nữa.
- Em nói đi.
Doãn Mạt hít sâu một hơi, sau khi ổn định nhịp thở, cô nói:
- Hơn mười ngày nữa, sẽ có một cơn mưa thiên thạch đổ bộ xuống Trái Đất, mưa thiên thạch mang theo siêu virus, khiến con người bị nhiễm sẽ mất hết lý trí, trở thành những xác sống, da thịt hư thối, điên cuồng tấn công người sống – Cô từng chữ rành mạch nói ra – Em biết chuyện này cực kì hoang đường, anh cũng đừng hỏi vì sao em biết được, tạm thời em chưa thể nói rõ cùng anh, nhưng xin anh hãy tin tưởng em. Cho em vài ngày, em sẽ giải thích rõ ràng.
- Được, anh tin em! – Doãn Văn nghiêm túc. Anh tin tưởng em gái, bản chất cô dù đôi khi hay làm nũng, nhưng đối với những việc quan trọng, cô tuyệt đối sẽ không mang ra làm trò đùa, hơn nữa, ánh mắt cô rất trong suốt, kiên định.
- Em cho anh xem cái này!
Nói xong, Doãn Mạt tập trung tinh thần, trên đầu ngón tay phải xuất hiện những tia sét nhỏ, chỉ bằng phân nữa ngón tay, chúng phát ra âm anh ma sát với không khí xoẹt xoẹt. Doãn Mạt tiếp tục tập trung tinh thần điều khiển tia sét, lập tức hai tia sét trong đó tách ra tiến về hai hướng khác nhau, mục tiêu là hai cái bát trên kệ. Rắc một cái, hai cái bát liền bị đánh nát.
Doãn Văn hít một hơi sâu, ánh mắt anh dời từ hai cái bát đã nát vụn, sau đó lại nhìn về phía tay cô. Dường như anh muốn nhìn xem cái thứ vừa rồi có làm cô bị thương hay không, dù sao nó cũng quá nguy hiểm!
Hiểu được suy nghĩ của Doãn Văn, cô mĩm cười trấn an.
- Nó không ảnh hưởng đến em, anh yên tâm!
Sau khi nhận được sự khẳng định của cô, anh lập tức thở phào nhẹ nhỏm.
- Thứ này thực ra là gì?
- Nó được gọi là dị năng, thực ra dị năng là tiềm lực trong cơ thể mỗi người. Siêu virus khiến con người trở thành xác sống, cũng đồng thời sẽ kích thích tiềm lực trong mỗi người – Cô theo lời dị năng tinh thuật lại cho anh nghe – Em có được song hệ dị năng lôi hệ cùng thủy hệ, có nghĩa là có thể điều khiển sấm sét và nước. Em biết chuyện này rất khó tin, nhưng chỉ còn mười bảy ngày nữa thì mạt thế sẽ đến, em phải chuẩn bị mọi thứ thật chu toàn, em không muốn bất cứ người thân nào của chúng ta gặp phải nguy hiểm.
- Được, anh sẽ giúp em! – Anh kiên định nói, mặc dù anh vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện, nhưng em gái đã muốn làm, anh sẽ tận lực duy trì cô.
Nhận được sự ủng hộ của Doãn Văn, cô thực sự cảm thấy nhẹ nhỏm đi hơn phân nữa. Sau đó cô liền nói kế hoạch cho anh.
- Em định trong thời gian này sẽ thuê một căn biệt thự kiên cố một chút, dự trữ chút vật tư, sau đó chúng ta sẽ đón ba mẹ đến. Thời gian vô cùng cấp bách, em còn một số chuyện phải làm, nên không thể chuẩn bị hết. Anh trai, em cần có năm mươi vạn để chuẩn bị!
- Năm mươi vạn? – Anh hỏi lại. Phải biết năm mươi vạn không phải là con số nhỏ, hiện tại anh cũng chỉ có mấy vạn, đó là số tiền anh dành dụm suốt mấy năm đại học cùng lợi nhuận kinh doanh nhỏ cùng đám bạn.
- Phải, ít nhất là năm mươi vạn – Cô kiên quyết, không thể ít hơn được.
Doãn Văn suy nghĩ một lát sau đó gật đầu
- Cho anh ba ngày, anh sẽ tìm cho em. Hiện tại trong thẻ anh có tám vạn, em cứ chuẩn bị trước – Anh đưa thẻ của mình cho cô – Mật khẩu là ngày sinh của em.
- Cảm ơn anh! – Doãn Mạt cảm động, anh trai không chần chừ mà cam nguyện tin tưởng cô vô điều kiện đến vậy khiến cô bất chợt muốn bật khóc. Cô rất sợ việc trong giấc mơ sẽ xảy ra, Doãn Văn sẽ không chết, anh trai cô phải sống thật tốt, thật vui vẻ!
Sau khi hai anh em sắp xếp công việc thì chia ra làm, Doãn Văn viết đơn xin nghỉ phép, lý do là nhà có việc gấp nên anh phải lập tức trở về. Sáng hôm sau anh liền gọi cho ba mẹ vay ba mươi vạn, sợ ba mẹ lo lắng nên anh chỉ nói là có việc làm ăn, nên cần vốn. Ba Doãn cùng mẹ Doãn rất tin tưởng và tự hào về hai đứa con của mình nên lập tức rút hết tiền mặt chuyển cho con trai, ba Doãn cũng xin ứng một lần lương hưu của mình, cộng thêm một số trang sức của mẹ Doãn, cộng lại cũng được gần bốn mươi vạn, đều gửi hết vào thẻ của con trai. Sau đó Doãn Văn gọi điện cho một vài người bạn, vay thêm được hai mươi vạn, tổng cộng anh chuyển cho Doãn Mạt được sáu mươi vạn.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn chuyển khoảng, Doãn Mạt cũng cực kì bất ngờ về khả năng của anh trai mình! Trời ạ! Cô còn tưởng anh trai sẽ chỉ tối đa tìm được ba đến bốn mươi vạn, dù sau sáu mươi vạn chính là cả một gia tài, có thể mua được một căn nhà nhỏ ở trung tâm thành phố đấy! Hơn nữa anh chỉ cần hai ngày để tìm được toàn bộ số tiền này… Anh trai! Em thần tượng anh quá~~~ >.<~~~
Sau khi nhận được đủ tiền, cô liền bắt tay vào công việc, đầu tiên là phải mua dị năng tinh. Cô theo trí nhớ đi đến trung tâm thương mại, lên tầng ba tìm tiệm đồ cổ nọ. Chủ tiệm thấy cô thì niềm nở chào, ông vẫn chưa quên được đôi trai gái hôm trước đến cửa tiệm, quả thực ngoại hình quá khiến người ta có ấn tượng rất lâu.
- Tiểu cô nương, lão có thể giúp gì cho cô? – Ông lão nói.
- Ông chủ, viên ngọc hôm trước cháu xem đã có ai mua chưa? – Cô hỏi, thực sự nếu có người mua thì quả là một vấn đề khó!
- A, là viên đó? Vẫn chưa…vẫn chưa! Cháu muốn mua nó ư? – Ông dò hỏi, viên ngọc đó ông còn đang định đem ra bán hạ giá đây, nay có người hỏi mua quả là may mắn.
- Vậy ông bán cho cháu nhé – Cô mừng rỡ
- Được được! Cháu đợi một chút, ông lấy ra cho cháu xem lại trước, đồng ý rồi thì mua cũng được. Cháu là sinh viên đúng không, ông giảm cho cháu mười phần trăm nhé, chỉ lấy một vạn tám thôi! – Chủ tiệm hớn hở, tưởng chừng viên ngọc chỉ có thể bán được tối đa một vạn rưỡi, nay có thể bán được một vạn tám, ông cũng còn lời!
- Cháu cảm ơn ông! – Cô liên tục cảm ơn, dù sao cô còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị, tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm.
Sau khi xác nhận viên ngọc trước mắt chính là viên trong giấc mơ của cô, đồng thời cũng cảm nhận được năng lượng nhàn nhạt phát ra từ bên trong nó, cô liền xác định mình tìm đúng rồi. Cô liền thanh toán, sau đó nhận lấy dị năng tinh.
- À! Cháu nghe nói nữa tháng sau sẽ có một đợt khủng hoảng hàng tiêu dùng lớn, vật giá lên cao lắm, ông và người nhà mua thêm thức ăn dự trữ. Còn nữa, từ ngày hai mươi tháng sau sẽ có mưa tuyết lớn, nếu không có việc gì quan trọng ông nên ở nhà ngày đó nhé.
Nói xong cô lập tức rời đi, không cần biết chủ tiệm có tin hay không, cô cũng chỉ thuận miệng nói một tiếng, còn việc ông có thể tránh được hay không đã không còn nằm trong phạm vi quan tâm của cô nữa. Cô nói nhiều quá không khéo lại bị xem là thần kinh, dù sao mạt thế vẫn là chuyện hoang đường trong mắt đại đa số người. Chỉ cần ngày hai mươi hai ông ta cùng con trai ở nhà thì cơ hội sống sót sẽ cao hơn. Dù sao mạt thế vẫn bắt đầu từ hôm đó, người ở nhà sẽ tránh được việc biến thành xác sống, đồng thời thấy được cảnh hỗn loạn bên ngoài cũng sẽ không dại dột rời khỏi.
Lần này Doãn Mạt dường như cảm nhận được rõ ràng hơn hôm trước, cô có thể thấy khung cảnh quanh trường. Điều làm cô ngạc nhiên là cô còn thấy bản thân mình, lúc mạt thế vừa bùng nổ, cô dắt Lục Nhu cùng Diệp nhiên và một số bạn học khác chạy trốn. Nhưng xác sống bên ngoài cực hung hãn, số lượng lại vô cùng nhiều, cô cùng mười mấy bạn học khác tìm được một phòng thể dục có cửa lớn bằng thép cứng, sau đó cả bọn liền dùng dụng cụ chặn cửa. Nhưng bọn họ thủy chung vẫn không thể ở mãi trong phòng thể dục, qua hai ngày đã có người đề nghị phá cửa ra bên ngoài, bởi bọn họ đã không còn thức ăn cùng nước uống.
Sau khi quyết định, mọi người liền tự chuẩn bị vũ khí, chung quy bọn họ cũng chỉ là sinh viên đại học, chưa từng lăn lộn ngoài đời nói gì đến giết
xác sống, hơn nữa, những xác sống này vẫn mang dáng vẻ con người, nên bọn họ vẫn còn bị ám ảnh bởi việc giết người.
Doãn Mạc thấy được bản thân cùng bạn học đột phá vòng vây chạy ra ngoài, sau đó gặp được nhóm người của Doãn Văn, thì ra anh trai vẫn luôn tìm cô, sau đó bọn họ tập hợp thành một nhóm nhỏ gần ba mươi người chạy khỏi trường. Cô thấy bản thân rơi vào miệng một đám xác sống khi cả nhóm chạy lên xe buýt, những người còn lại thì không thể thấy được, nhưng cô đứng bên ngoài lại có thể rõ ràng, lúc cả nhóm đang cố thoát thân lên xe, thì Lục Nhu đẩy cô một cái, khiến cô rơi lại phía sau, liền bị một xác sống nắm được, sau đó là thịt nát xương tan trong miệng chúng. Doãn Văn vừa lên xe, thấy cô bị xác sống bao vây cũng bất chấp quay trở lại, sau đó cũng bị xác sống giết chết. Lúc anh bị chúng moi ruột, vẫn cố gắng bò đến cạnh cô.
Doãn Mạt trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng cực kì phẫn nộ cùng đau lòng, đúng vậy, anh trai cô là người như thế, anh tuyệt đối sẽ không để cô đơn độc một mình, dù là có chết đi, anh cũng luôn bảo vệ cô! Nước mắt Doãn Mạt thi nhau rơi xuống, mặc dù luôn khẳng định đây là giấc mơ nhưng cô vẫn rất đau lòng.
- Cô chỉ còn mười tám ngày! Đây không phải là giấc mơ, tôi đang đợi cô! Ký chủ, tôi đã thấy cô, còn chạm vào được cô, đó là lý do cô thức tỉnh dị năng lôi điện. Nếu cô vẫn khẳng định đây là giấc mơ thì kết cục cô thấy trước mắt sẽ chính là tương lai của cô và Doãn Văn. Khi tỉnh dậy, cô hãy tập trung tinh thần lực, kiểm soát năng lượng về phía bàn tay, sẽ kích hoạt được dị năng, khi tìm được tôi, cô sẽ có thể kích hoạt thêm một dị năng hệ không gian bên trong tôi. Đừng chậm trễ nữa, mạt thế sắp đến rồi!
Doãn Mạt tỉnh giấc đã là tám giờ sáng ngày hôm sau, cả người nhớp nháp lại ngứa ngáy khiến cô rất khó chịu, sau khi làm vệ sinh cá nhân, cô nhớ lại giấc mơ đêm qua cùng cơn đau khó hiểu trước đó. Trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nếu nói là mơ thì nó quá chân thực, kể cả nỗi đau xé da xé thịt đó, cô dường như đã từng trãi qua! Hơn nữa, nếu đó thực sự là tương lai thì Doãn Văn sẽ chết vì cô? Không! Cô không chấp nhận điều đó, dù chỉ là một mối nguy cơ nhỏ, cô cũng không thể để anh trai gặp nguy hiểm. Doãn Mạt nhớ lại cách thức tiểu tinh linh hướng dẫn cô sử dụng dị năng, cô liền quyết định thử một lần, nếu thực sự có thể phóng thích lôi điện thì cô sẽ tin tưởng mạt thế sẽ đến.
Cô ngồi xếp chân trên giường, nhắm mắt tập trung tinh thần, sau hơn mười phút điều tiết nhịp thở, cô liền cảm nhận được không khí xung quanh có những điểm sáng nhỏ nhiều màu sắc, cô có thể cảm nhận được những điểm sáng màu tím cực kì nhiều, sau đó là màu đen, và màu xanh nhạt, còn các màu sắc khác cực kì mơ hồ, dường như không thể cảm nhận được chúng tồn tại. Sau khi xác định được vị trí của các điểm sáng, cô dùng tinh thần tập trung vào điểm dày đặc của chúng, dường như trong cơ thể cô hình thành một lực hấp dẫn, các màu sắc liền ào ạt tiến vào cơ thể cô. Nếu người có dị năng nhìn thấy cảnh này, sẽ cực kì kinh ngạc khi thấy trong không gian bán kính hơn một km, các linh thể dị năng hệ lôi, hệ thủy điên cuồng chạy về một hướng nào đó, thậm chí trong đó còn có những hạt linh thể màu đen không biết tên.
Doãn Mạt mở mắt ra liền cảm thấy thân thể vô cùng thoải mái, dường như có một nguồn năng lượng dồi dào đang di chuyển khắp cơ thể cô. Doãn Mạt tập trung tinh thần lên bàn tay phải thì thấy trên các đầu ngón tay xuất hiện những tia sét nhỏ, đặc biệt là cô không hề cảm thấy gì, dường như chúng không gây ảnh hưởng đến cơ thể cô. Trên tay trái lại xuất hiện những giọt nước, chúng cứ xuất hiện ngày một nhiều khiến chăn phía dưới chân cô ướt đẫm. Doãn Mạt liền thu lại tinh thần lực thì hiện tượng kì lạ này cũng chấm dứt.
Cô rất kinh ngạc, nếu thực sự dị năng tồn tại, có phải mạt thế sẽ thực sự diễn ra? Cô và anh trai sẽ phải chết trong miệng xác sống? Còn ba mẹ cô? Họ sẽ thế nào? Nghĩ đến đủ mọi khả năng có thể xảy ra, Doãn Mạt cảm thấy lạnh cả người, cô ép buộc bản thân không được sợ hãi, nhưng cảnh tượng anh trai vì cô mà táng thân trong miệng đám xác sống, bóng dáng anh máu thịt mơ hồ nhưng vẫn luôn miệng gọi tên cô, cố gắng lê đến cạnh bảo vệ cô khiến tâm Doãn Mạt thắt lại từng cơn. Anh trai! Lần này sẽ đến lượt em gái bảo vệ anh, bảo vệ gia đình của chúng ta.
Doãn Mạt nhắm chặt mắt, sau khi mở ra, sự sợ hãi và yếu đuối đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một mảnh trong suốt thanh minh. Đúng vậy, nếu thực sự mạt thế sẽ đến, thì cô sẽ đối mặt. Còn những kẻ mặt người dạ thú đó, cô cũng sẽ không để chúng làm hại đến người cô quan tâm!
Việc cấp bách hiện tại là phải tìm được dị năng tinh, sau đó là chuẩn bị vật tư. Sở dĩ cô đưa việc tìm dị năng tinh lên trước vì cô biết sau khi mạt thế đến, muốn ra ngoài tìm dị năng tinh sẽ cực kì nguy hiểm, chưa nói đến việc mạt thế sẽ kéo theo xác sống tràn lan khắp nơi, mà trong thời điểm tranh sống tranh chết, thì lòng người mới là thứ đáng sợ nhất. Nhớ đến một màng Lục Nhu đẩy cô vào bầy xác sống, cả người Doãn Mạt lại cảm thấy lạnh lẽo.
Cô có thể cảm nhận được, rõ ràng cô đã thấy được dị năng tinh, hắn cũng nói đã gặp qua cô, vậy có thể là ở đâu? Gần đây cô có đi đâu? Đúng rồi, trung tâm thương mại! Doãn Mạt mừng rỡ, quả nhiên cô đã thấy được dị năng tinh tại trung tâm thương mại, chính là cửa tiệm đồ cổ kia. Hiện tại đã xác định được vị trí của dị năng tình thì mọi việc cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng quan trọng là cô không thể đến đó cướp lấy dị năng tính chứ? Hiện tại mạt thế vẫn chưa diễn ra, trộm cướp vẫn là phạm pháp đấy! Hơn nữa nếu cô nhớ không nhầm thì giá của nó đến tận hai vạn… Đối với cô hai vạn quả là một số tiền không nhỏ, hiện tại trong thẻ của cô chỉ có trên dưới một vạn, còn phải chuẩn bị vật tư, còn phải thuê một căn nhà kiêng cố trong vòng một tháng. Cô tính sơ thì phải cần ít nhất năm mươi vạn để chuẩn bị mới được. Dị năng tinh nói nó có một thuộc tính về không gian? Vậy nó có thể chứa đồ hay không? Nếu có thể thì thực sự quá tốt! Không nghĩ nhiều nữa, cô liền điện thoại cho anh trai, cô biết Doãn Văn sẽ tin tưởng cô trăm phần trăm.
Khi Doãn Văn đang làm việc thì nhận được cuộc gọi gấp của cô, dù anh có hỏi thế nào cô cũng đều kiên quyết không tiết lộ nữa chữ, chỉ bảo anh làm việc xong lập tức đến nhà cô, mang theo tất cả tiền cùng đồ đạc. Doãn Văn nghi ngờ nhưng anh tin tưởng em gái sẽ không làm việc gì mà không có nguyên nhân.
Buổi chiều sau khi về anh liền thu dọn tất cả đồ dùng lên xe, sau đó cũng rút toàn bộ tiền mặt trong thẻ như lời cô nói. Chuẩn bị xong, anh liền lái xe đến chổ cô. Vừa đến nơi, anh đã thấy cô đón ở trước cửa, anh không lập tức hỏi gì mà chỉ thu dọn đồ đạc trên xe vào nhà.
- Giờ em có thể nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra? – Doãn Văn nhìn đồ dùng của mình đã được xếp gọn trong nhà liền ngồi xuống sô pha nghiêm nghị hỏi.
- Em biết anh có thể không tin, nhưng em sẽ không làm chuyện lỗ mãng, hoặc chuyện chưa chắc chắn. Điều này anh phải tin em – Doãn Mạt nhìn thẳng mắt anh nói. Đôi mắt cô hắc bạch phân minh, nay vì đã kinh qua một phen sống chết trước mắt mà trở nên có thần hơn, khiến anh nguyện ý tin tưởng những điều cô sắp nói ra, dù nó có hoang đường thế nào đi chăng nữa.
- Em nói đi.
Doãn Mạt hít sâu một hơi, sau khi ổn định nhịp thở, cô nói:
- Hơn mười ngày nữa, sẽ có một cơn mưa thiên thạch đổ bộ xuống Trái Đất, mưa thiên thạch mang theo siêu virus, khiến con người bị nhiễm sẽ mất hết lý trí, trở thành những xác sống, da thịt hư thối, điên cuồng tấn công người sống – Cô từng chữ rành mạch nói ra – Em biết chuyện này cực kì hoang đường, anh cũng đừng hỏi vì sao em biết được, tạm thời em chưa thể nói rõ cùng anh, nhưng xin anh hãy tin tưởng em. Cho em vài ngày, em sẽ giải thích rõ ràng.
- Được, anh tin em! – Doãn Văn nghiêm túc. Anh tin tưởng em gái, bản chất cô dù đôi khi hay làm nũng, nhưng đối với những việc quan trọng, cô tuyệt đối sẽ không mang ra làm trò đùa, hơn nữa, ánh mắt cô rất trong suốt, kiên định.
- Em cho anh xem cái này!
Nói xong, Doãn Mạt tập trung tinh thần, trên đầu ngón tay phải xuất hiện những tia sét nhỏ, chỉ bằng phân nữa ngón tay, chúng phát ra âm anh ma sát với không khí xoẹt xoẹt. Doãn Mạt tiếp tục tập trung tinh thần điều khiển tia sét, lập tức hai tia sét trong đó tách ra tiến về hai hướng khác nhau, mục tiêu là hai cái bát trên kệ. Rắc một cái, hai cái bát liền bị đánh nát.
Doãn Văn hít một hơi sâu, ánh mắt anh dời từ hai cái bát đã nát vụn, sau đó lại nhìn về phía tay cô. Dường như anh muốn nhìn xem cái thứ vừa rồi có làm cô bị thương hay không, dù sao nó cũng quá nguy hiểm!
Hiểu được suy nghĩ của Doãn Văn, cô mĩm cười trấn an.
- Nó không ảnh hưởng đến em, anh yên tâm!
Sau khi nhận được sự khẳng định của cô, anh lập tức thở phào nhẹ nhỏm.
- Thứ này thực ra là gì?
- Nó được gọi là dị năng, thực ra dị năng là tiềm lực trong cơ thể mỗi người. Siêu virus khiến con người trở thành xác sống, cũng đồng thời sẽ kích thích tiềm lực trong mỗi người – Cô theo lời dị năng tinh thuật lại cho anh nghe – Em có được song hệ dị năng lôi hệ cùng thủy hệ, có nghĩa là có thể điều khiển sấm sét và nước. Em biết chuyện này rất khó tin, nhưng chỉ còn mười bảy ngày nữa thì mạt thế sẽ đến, em phải chuẩn bị mọi thứ thật chu toàn, em không muốn bất cứ người thân nào của chúng ta gặp phải nguy hiểm.
- Được, anh sẽ giúp em! – Anh kiên định nói, mặc dù anh vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện, nhưng em gái đã muốn làm, anh sẽ tận lực duy trì cô.
Nhận được sự ủng hộ của Doãn Văn, cô thực sự cảm thấy nhẹ nhỏm đi hơn phân nữa. Sau đó cô liền nói kế hoạch cho anh.
- Em định trong thời gian này sẽ thuê một căn biệt thự kiên cố một chút, dự trữ chút vật tư, sau đó chúng ta sẽ đón ba mẹ đến. Thời gian vô cùng cấp bách, em còn một số chuyện phải làm, nên không thể chuẩn bị hết. Anh trai, em cần có năm mươi vạn để chuẩn bị!
- Năm mươi vạn? – Anh hỏi lại. Phải biết năm mươi vạn không phải là con số nhỏ, hiện tại anh cũng chỉ có mấy vạn, đó là số tiền anh dành dụm suốt mấy năm đại học cùng lợi nhuận kinh doanh nhỏ cùng đám bạn.
- Phải, ít nhất là năm mươi vạn – Cô kiên quyết, không thể ít hơn được.
Doãn Văn suy nghĩ một lát sau đó gật đầu
- Cho anh ba ngày, anh sẽ tìm cho em. Hiện tại trong thẻ anh có tám vạn, em cứ chuẩn bị trước – Anh đưa thẻ của mình cho cô – Mật khẩu là ngày sinh của em.
- Cảm ơn anh! – Doãn Mạt cảm động, anh trai không chần chừ mà cam nguyện tin tưởng cô vô điều kiện đến vậy khiến cô bất chợt muốn bật khóc. Cô rất sợ việc trong giấc mơ sẽ xảy ra, Doãn Văn sẽ không chết, anh trai cô phải sống thật tốt, thật vui vẻ!
Sau khi hai anh em sắp xếp công việc thì chia ra làm, Doãn Văn viết đơn xin nghỉ phép, lý do là nhà có việc gấp nên anh phải lập tức trở về. Sáng hôm sau anh liền gọi cho ba mẹ vay ba mươi vạn, sợ ba mẹ lo lắng nên anh chỉ nói là có việc làm ăn, nên cần vốn. Ba Doãn cùng mẹ Doãn rất tin tưởng và tự hào về hai đứa con của mình nên lập tức rút hết tiền mặt chuyển cho con trai, ba Doãn cũng xin ứng một lần lương hưu của mình, cộng thêm một số trang sức của mẹ Doãn, cộng lại cũng được gần bốn mươi vạn, đều gửi hết vào thẻ của con trai. Sau đó Doãn Văn gọi điện cho một vài người bạn, vay thêm được hai mươi vạn, tổng cộng anh chuyển cho Doãn Mạt được sáu mươi vạn.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn chuyển khoảng, Doãn Mạt cũng cực kì bất ngờ về khả năng của anh trai mình! Trời ạ! Cô còn tưởng anh trai sẽ chỉ tối đa tìm được ba đến bốn mươi vạn, dù sau sáu mươi vạn chính là cả một gia tài, có thể mua được một căn nhà nhỏ ở trung tâm thành phố đấy! Hơn nữa anh chỉ cần hai ngày để tìm được toàn bộ số tiền này… Anh trai! Em thần tượng anh quá~~~ >.<~~~
Sau khi nhận được đủ tiền, cô liền bắt tay vào công việc, đầu tiên là phải mua dị năng tinh. Cô theo trí nhớ đi đến trung tâm thương mại, lên tầng ba tìm tiệm đồ cổ nọ. Chủ tiệm thấy cô thì niềm nở chào, ông vẫn chưa quên được đôi trai gái hôm trước đến cửa tiệm, quả thực ngoại hình quá khiến người ta có ấn tượng rất lâu.
- Tiểu cô nương, lão có thể giúp gì cho cô? – Ông lão nói.
- Ông chủ, viên ngọc hôm trước cháu xem đã có ai mua chưa? – Cô hỏi, thực sự nếu có người mua thì quả là một vấn đề khó!
- A, là viên đó? Vẫn chưa…vẫn chưa! Cháu muốn mua nó ư? – Ông dò hỏi, viên ngọc đó ông còn đang định đem ra bán hạ giá đây, nay có người hỏi mua quả là may mắn.
- Vậy ông bán cho cháu nhé – Cô mừng rỡ
- Được được! Cháu đợi một chút, ông lấy ra cho cháu xem lại trước, đồng ý rồi thì mua cũng được. Cháu là sinh viên đúng không, ông giảm cho cháu mười phần trăm nhé, chỉ lấy một vạn tám thôi! – Chủ tiệm hớn hở, tưởng chừng viên ngọc chỉ có thể bán được tối đa một vạn rưỡi, nay có thể bán được một vạn tám, ông cũng còn lời!
- Cháu cảm ơn ông! – Cô liên tục cảm ơn, dù sao cô còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị, tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm.
Sau khi xác nhận viên ngọc trước mắt chính là viên trong giấc mơ của cô, đồng thời cũng cảm nhận được năng lượng nhàn nhạt phát ra từ bên trong nó, cô liền xác định mình tìm đúng rồi. Cô liền thanh toán, sau đó nhận lấy dị năng tinh.
- À! Cháu nghe nói nữa tháng sau sẽ có một đợt khủng hoảng hàng tiêu dùng lớn, vật giá lên cao lắm, ông và người nhà mua thêm thức ăn dự trữ. Còn nữa, từ ngày hai mươi tháng sau sẽ có mưa tuyết lớn, nếu không có việc gì quan trọng ông nên ở nhà ngày đó nhé.
Nói xong cô lập tức rời đi, không cần biết chủ tiệm có tin hay không, cô cũng chỉ thuận miệng nói một tiếng, còn việc ông có thể tránh được hay không đã không còn nằm trong phạm vi quan tâm của cô nữa. Cô nói nhiều quá không khéo lại bị xem là thần kinh, dù sao mạt thế vẫn là chuyện hoang đường trong mắt đại đa số người. Chỉ cần ngày hai mươi hai ông ta cùng con trai ở nhà thì cơ hội sống sót sẽ cao hơn. Dù sao mạt thế vẫn bắt đầu từ hôm đó, người ở nhà sẽ tránh được việc biến thành xác sống, đồng thời thấy được cảnh hỗn loạn bên ngoài cũng sẽ không dại dột rời khỏi.
Danh sách chương