Chuyện Tư Mã Cẩn Du cướp ta đi một đêm làm người trong viện của ta trở nên hết sức cảnh giác. Lý tổng quản đã đích thân điều thêm vài thị vệ qua đây thay phiên gác đêm ngoài viện, Lê Tâm và Bích Dung cũng không dám lơ là, cả hai đều thay phiên túc trực gian ngoài.
Không biết có phải những lời nói ngày ấy có tác dụng hay không, mà Tư Mã Cẩn Du cũng không tới kiếm chuyện với ta nữa.
Nhưng số lần Thẩm Hoành đến viện của ta lại tăng lên, mỗi lần hắn qua đây đều cho ta một vài ám khí kỳ quái và thuốc bột, cũng làm cho ta rất nhiều đồ ăn và điểm tâm mới mẻ độc đáo khiến ta bắt đầu ghét bỏ đầu bếp trong Vương phủ rồi.
Khi chiếc lá vàng cuối cùng của cây trái trong sân rụng xuống, cũng là lúc thành Kiến Khang nghênh đón trận tuyết đầu đông.
Trong phòng bày vài lò than, bên trong đang đốt than củi tốt nhất, khiến căn phòng ấm áp như ngày xuân. Ta vừa ôm lò sưởi tay tinh xảo vừa làm biếng nửa nằm trên ghế quý phi, thưởng thức ám khí Thẩm Hoành đã đưa cho ta mấy ngày trước.
Nửa tháng trước, Thẩm Hoành mượn lại cây trâm đào mộc hồi làm lễ bái sư, rồi trả lại cho ta sau khi đã sửa thành ám khí. Ta ước chừng nó nhẹ hơn trước không ít, bên trong gỗ đào rỗng có chứa độc dược.
Mắt thấy sắp tới bữa trưa, Lê Tâm và Bích Dung đều thò đầu ra nhìn, thỉnh thoảng còn chạy ra ngoài nhìn một cái, trên mặt của hai nàng chỉ còn thiếu viết một hàng chữ to —— Sao Thẩm công tử vẫn chưa tới? Ta lười quan tâm, nghiêng đầu nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ.
Lê Tâm đột nhiên kinh hỉ thốt lên: “Quận chúa Quận chúa! Thẩm công tử đến rồi!”
Nàng gọi như vậy làm con sâu tham ăn trong bụng ta cũng nhộn nhạo hẳn lên. Ta đặt cây trâm đào mộc xuống, Bích Dung tới gần đỡ ta đứng dậy. Khi Thẩm Hoành tiến vào, còn có A Thanh đi theo sau, A Thanh đang ôm một cục lông trắng to trong lòng.
Thẩm Hoành để hộp thức ăn xuống, vẻ mặt ôn hòa trước sau như một, “Hôm nay tới hơi trễ.”
Lê Tâm sáng mắt nhìn Thẩm Hoành, “Hôm nay Thẩm công tử mang cái gì mới cho Quận chúa vậy?”
Trong mắt Thẩm Hoành hiện lên ý cười, “Hôm qua ta mới làm một cái áo lông cáo, lông của nó là vật chống lạnh rất tốt.” Nói xong, Thẩm Hoành mở cục lông trắng to kia ra, lông cáo trắng như tuyết đẹp đẽ quý phái, con cáo này chắc chắn là hàng thượng phẩm.
Ta hỏi: “Đây là cáo gì ạ?”
Thẩm Hoành nói: “Thiên Sơn tuyết hồ.”
Ta kinh ngạc, trước kia từng nghe Vinh Hoa công chúa nói Thiên Sơn tuyết hồ cực kỳ quý hiếm, nhúm lông cỡ bàn tay đã có giá ngàn vàng, một cái áo lông sợ là vạn vàng cũng không mua được. Món quà này quá quý giá!
Món quà này không giống những đồ vật hiếm lạ cổ quái trước đó.
Nếu ta nhận, ta cũng không biết nên tặng lại Thẩm Hoành quà gì. Mặc dù ta là Quận chúa cao quý, nhưng muốn ta lấy ra vạn lượng vàng trong một lúc cũng hơi khó khăn. Ta đang muốn từ chối, Thẩm Hoành đã bảo Lê Tâm cất cái áo lông cáo này đi.
Hắn mở hộp thức ăn ra, mùi thơm lan toả.
Ta nuốt nước miếng, Thẩm Hoành cười tủm tỉm nói: “Đây là thịt kho tàu ta đã đổi cách làm, A Uyển, con nếm thử xem. Ta còn nấu canh đu đủ tuyết rất tốt cho da.”
Đồ ăn ngon đang ở trước mắt khiến ta cũng lười suy nghĩ nên nhận quà hay không, mà trực tiếp ngồi xuống cạnh Thẩm Hoành, rồi vội vàng gắp đồ ăn.
Sau khi ta ăn uống no say, Thẩm Hoành gọt một quả táo, cắt thành từng miếng nhỏ để trên đĩa nhỏ, ta cầm một miếng lên ăn, cảm thán trong lòng: Nếu có một ngày Thẩm Hoành không làm sư phụ của ta nữa, thì dù phải tốn nhiều tiền cỡ nào cũng phải giữ hắn lại, đầu bếp tốt như vậy, dõi mắt khắp Nam triều cũng chưa chắc tìm được người thứ hai.
Thẩm Hoành đột nhiên nói: “Mấy ngày nữa là tiệc sinh thần của Hoàng hậu, A Uyển cần chuẩn bị cho tốt.”
Ta ngẩn ra, “Những tiệc sinh thần trước, cha mẹ cũng chưa từng mang con tham dự. Lần này...”
Thẩm Hoành nói: “Toàn thành Kiến Khang đều có lời đồn về A Uyển và Thái tử, chắc chắn Hoàng hậu cũng đã nghe qua, dù con không đi yến tiệc lần này thì Hoàng hậu cũng sẽ chỉ đích danh muốn con đi. Tránh được lần này, nhưng không tránh được lần sau.”
Ta thiếu chút nữa thì quên mất, Hoàng hậu đương triều là thân mẫu[1] của Tư Mã Cẩn Du và Văn Dương công chúa.
Nghĩ đến Văn Dương công chúa không thích ta, còn thêm bộ dạng kia của Tư Mã Cẩn Du, chắc hẳn Hoàng hậu đương triều cũng không dễ ở chung đâu.
[1] Thân mẫu: mẹ đẻ, mẹ ruột.
…
Ngày sinh thần của Hoàng hậu, quả nhiên giống lời Thẩm Hoành nói, Phần Nguyên hoàng hậu đã chỉ đích danh muốn ta đến dự tiệc. Mới sáng sớm tinh mơ, mẹ đã đến khuê phòng của ta, nói ta không cần khẩn trương, dù có xảy ra chuyện gì cũng có mẹ và cha chống đỡ.
Thật ra ta cũng không khẩn trương chút nào, chỉ là không thích đi dự tiệc mà thôi.
Ta mặc cung trang dự tiệc của Quận chúa, búi kiểu tóc phù hợp, khi Lê Tâm đang khoa tay múa chân cài trâm lên búi tóc của ta, thì ta nói “Không cần”, rồi tìm trong hộp trang sức, cài trang sức Thẩm Hoành đã đổi thành ám khí lên, trên vành tai cũng cài bảo thạch giấu ngân châm như trước.
Trong cung hiểm ác, ta chỉ phòng ngừa bất trắc, tuy có ám vệ hỗ trợ, nhưng có ám khí trên người thì cũng có thể tự bảo vệ bản thân.
Trước khi đi, Lê Tâm khoác thêm áo lông cáo mà Thẩm Hoành đã tặng cho ta, ta đang muốn nói đổi cái khác, Bích Dung đã nói trước:
“Đổi cái khác đi.”
Lê Tâm nói: “Cái này mới đẹp mà, Quận chúa mặc lên sẽ khiến mọi người kinh ngạc.”
Bích Dung nói: “Thiên Sơn tuyết hồ cực kỳ quý hiếm, đừng nói Vương tôn quý tộc, đến cả Hoàng hậu đương triều cũng chưa chắc có được một cái. Trong cung đông quý nhân, nếu Quận chúa mặc cái áo lông cáo này ra ngoài, thì chắc chắn sẽ có người biết. Đến lúc đó lại chuốc thêm nhiều chuyện phiền toái.”
Ta cũng vì lo lắng áo lông tuyết hồ này quá nổi bật nên mới muốn thay cái khác, không ngờ Bích Dung lại nghĩ giống ta.
Lê Tâm khó hiểu, “Hoàng hậu nương nương cũng chưa chắc có được một cái, vậy sao Thẩm công tử lại có thể...”
Đúng vậy, áo lông cáo này quý, nhưng không phải quý ở giá trị, mà quý ở quyền vị. Người trong Hoàng tộc cũng chưa chắc có được, vậy Thẩm Hoành là cao nhân thì sao lại có được? Đúng là làm cho người ta không thể không suy nghĩ sâu xa mà.
Chẳng qua, có lẽ cao nhân đều có cách của cao nhân chăng.
Ta nói: “Không cần nói nhiều, đổi cái khác đi, đừng để cha mẹ đợi lâu.”
Ngoài trời bông tuyết vẫn đang phất phơ rơi xuống, ta ôm lò sưởi tay mà vẫn thấy hơi lạnh, trong lúc xe ngựa chạy về phía Hoàng cung thì ta vén màn lên nhìn, đường phố thưa thớt người có chút vắng lặng. Khi đi ngang qua phủ Thái tử, cửa lớn đang đóng chặt, từ xa nhìn lại có cảm giác môn đình vắng vẻ thêm vài phần.
Ta rút tay về, hỏi: “Cha ơi, Thái tử có đến dự tiệc sinh thần hôm nay không ạ?” Lúc trước, Hoàng đế đã hạ lệnh cấm túc bắt Thái tử suy nghĩ lỗi lầm trong ba tháng, bây giờ mới qua một nửa, nhưng hôm nay là tiệc sinh thần thân mẫu của hắn, ta cũng không đoán được Tư Mã Cẩn Du có đi hay không.
Cha liếc nhìn ta một cái, “Hôm qua Hoàng hậu đã cầu tình với bệ hạ rằng mong có thể thấy Thái tử trên yến tiệc hôm nay.”
Ta lại hỏi: “Hoàng hậu nương nương chỉ đích danh muốn con đi dự tiệc, cha có biết vì sao không?”
Vẻ mặt của cha bí hiểm, “Có lẽ sẽ tứ hôn cho con.”
Ta giật mình, “Tứ hôn? Với ai cơ?” Vừa nói xong, ta đã thấy mình nói lời thừa, Tam hoàng tử và Thái tử đều muốn có sự ủng hộ của Tây Lăng vương. Hoàng hậu là thân mẫu của Tư Mã Cẩn Du nên tự nhiên sẽ ở phe của Thái tử. Ta nói: “Cha ơi, A Uyển không muốn gả cho Thái tử đâu.”
Cha cười cười, “Nếu Hoàng hậu mà làm như vậy, chúng ta cũng không thể khước từ. Đến lúc đó, con cứ nhận lời trước, sau này sẽ có cơ hội đổi ý.”
Mẹ lo lắng nói: “Ngộ nhỡ…”
“Không có ngộ nhỡ, tứ hôn cũng không phải lập tức sẽ thành hôn, mấy tháng tới cũng không có ngày lành thích hợp cho việc cưới xin.” Cha nói chắc như đinh đóng cột.
Ta nghĩ thầm, mấy tháng tới tuy không có ngày lành thích hợp cho việc cưới xin, nhưng mấy tháng sau sẽ có. Chỉ là vấn đề dễ hiểu này, cha mẹ chắc sẽ lo lắng tới. Nhưng họ lại chưa từng nhắc tới, xem ra mấy tháng tới, trong Nam triều sẽ xảy ra chuyện hệ trọng.
Chuyện hệ trọng…
Rất có thể là tranh giành giữa Thái tử và Tam hoàng tử sẽ đi tới kết quả cuối cùng.
…
Trong cung rất náo nhiệt, ta không thể đếm hết số xe ngựa dừng ngoài cửa Nam đang rộn ràng nhốn nháo là bao nhiêu. Tây Lăng vương phủ chúng ta tới muộn. Sau khi tiến cung, cha gặp gỡ không ít đồng liêu, ánh mắt đầy thâm ý[2] của họ lướt qua lướt lại trên người ta.
[2] Thâm ý: ý kín đáo, sâu xa, không nói ra.
Tiệc sinh thần được cử hành ở cung Loan Ninh.
Khi gần đến cung Loan Ninh thì chúng ta gặp Hoàng quý phi và Tam hoàng tử điện hạ. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Hoàng quý phi, trước kia, trong cung hay đồn lão Hoàng đế bệ hạ rất sủng ái vị Hoàng quý phi này, hôm nay vừa thấy, mới biết lời đồn quả không sai, châu ngọc bao quanh tôn lên dung mạo bà, nói bà khuynh quốc khuynh thành cũng chưa đủ.
Tam hoàng tử đứng bên cạnh Hoàng quý phi, có thể nhìn ra khuôn mặt tuấn tú là được kế thừa từ bà.
Thật không uổng công cha ở phe của Tam hoàng tử, có thể thấy cha nói chuyện khá thân với Tam hoàng tử, đến Hoàng quý phi cũng đặc biệt khách khí với cha, ta im lặng đứng một bên, cũng không nói thêm câu nào.
Khi ánh mắt đánh giá của Hoàng quý phi dừng trên người ta, thì bà mới khen ta vài câu, rồi sau đó thật lơ đãng nhắc tới Tam hoàng tử chưa có hôn phối, trong phủ mới chỉ có hai Trắc phi.
Với kinh nghiệm quan trường của cha, tất nhiên rất hiểu việc đưa đẩy, nói vài ba câu liền bỏ qua việc này.
Ta nhìn ra được Hoàng quý phi hơi không vui, nhưng Tam hoàng tử thì không có biểu tình gì.
Ta thật sự chưa từng nghĩ tới, Tiêu Uyển ta sẽ có ngày từ không người hỏi thăm thành miếng bánh ngon trong mắt của hai vị Hoàng tử chạm tay có thể bỏng. Tuy nói ta là người vô tâm, gả cho ai cũng được, nhưng từ trước đến nay ta đều không muốn gả cho người Hoàng gia.
Từ khi biết mình là người vô tâm, ta liền suy nghĩ kỹ, đợi sau khi kết thúc chuyện của Thái tử, ta sẽ sống hết quãng đời còn lại với cha mẹ. Nếu cha mẹ thật sự muốn ta lập gia đình thì ta sẽ gả cho Lý tổng quản, dù sao cũng là người nhà mình cả.
Lý tổng quản xử lý chuyện trong Vương phủ rất gọn gàng ngăn nắp, gả cho hắn, ta sẽ không phải làm chuyện gì hết, chỉ tiếp tục làm chức Bình Nguyệt quận chúa của ta.
Trong tiệc sinh thần, ta ngồi cùng với những nữ quyến chưa gả khác, có thể các nàng cũng đã nghe qua lời đồn nên đều hỏi ta chuyện của Tư Mã Cẩn Du. Ta cũng không muốn hôm nay vô duyên vô cớ lại bị Hoàng hậu chỉ hôn, nên làm một quyết định.
Người có thể làm Thái tử phi, chắc chắn phải có phẩm hạnh vẹn toàn.
Nếu lát nữa Hoàng hậu nương nương gọi ta đứng lên để hỏi thăm, ta sẽ trả lời ngược lại toàn bộ. Thái tử phi là Quốc mẫu tương lai, không tài không đức sao có thể làm Mẫu nghi thiên hạ?
Chẳng qua ta đã coi thường Hoàng hậu.
Bà hỏi ta đã đọc sách gì, ta liền trả lời: “Ít đọc sách, chỉ biết số ạ.”
Bà cười nói: “Không tài mới là đức, bản cung thích.”
Ta thấy tình huống không ổn, liền ra vẻ ngượng ngùng, “Nhưng ngày thường thích đọc một ít thoại bản ạ.” Ta nêu những thoại bản hay bị cha nói là phóng đãng ra làm ví dụ.
Hoàng hậu vẫn đầy ý cười không thay đổi.
“Lúc rảnh rỗi đọc thoại bản trên phố cũng tốt, không ngờ Bình Nguyệt còn nhỏ tuổi mà đã biết mượn thoại bản để hiểu biết dân sinh, thật không hổ là con gái rượu của Tây Lăng vương.”
Ta thiếu chút nữa liền nôn ra máu.
Tư Mã Cẩn Du mỉm cười nhìn ta, ta hiểu rõ ý tứ trong mắt hắn. Hắn đang nói cho ta biết, có một số việc không phải ta muốn trốn là có thể trốn.
“Vài ngày trước, bản cung đã bàn bạc với bệ hạ, Thái tử đã cập quán mấy năm rồi, cũng nên cưới phi thôi. Bản cung thấy Bình Nguyệt quận chúa hiền lương thục đức, lại được bản cung quý mến. Tây Lăng vương, khanh thấy hôn sự này thế nào?”
Cha mẹ cùng rời chỗ ngồi, quỳ xuống tạ ơn: “Tạ bệ hạ và nương nương tứ hôn.”
Hoàng hậu đầy ý cười nhìn ta, hỏi: “Bình Nguyệt, con có bằng lòng với hôn sự này không?”
Ta có thể không bằng lòng sao? Cha mẹ cũng đã làm công tác tư tưởng cho ta trước rồi. Bây giờ cũng chỉ có thêm hàng chữ Chuẩn thái tử phi trên đầu trong mấy tháng thôi. Ta từ từ quỳ xuống, “Ý tốt của nương nương, Bình Nguyệt muôn phần cảm tạ.”
Không biết có phải những lời nói ngày ấy có tác dụng hay không, mà Tư Mã Cẩn Du cũng không tới kiếm chuyện với ta nữa.
Nhưng số lần Thẩm Hoành đến viện của ta lại tăng lên, mỗi lần hắn qua đây đều cho ta một vài ám khí kỳ quái và thuốc bột, cũng làm cho ta rất nhiều đồ ăn và điểm tâm mới mẻ độc đáo khiến ta bắt đầu ghét bỏ đầu bếp trong Vương phủ rồi.
Khi chiếc lá vàng cuối cùng của cây trái trong sân rụng xuống, cũng là lúc thành Kiến Khang nghênh đón trận tuyết đầu đông.
Trong phòng bày vài lò than, bên trong đang đốt than củi tốt nhất, khiến căn phòng ấm áp như ngày xuân. Ta vừa ôm lò sưởi tay tinh xảo vừa làm biếng nửa nằm trên ghế quý phi, thưởng thức ám khí Thẩm Hoành đã đưa cho ta mấy ngày trước.
Nửa tháng trước, Thẩm Hoành mượn lại cây trâm đào mộc hồi làm lễ bái sư, rồi trả lại cho ta sau khi đã sửa thành ám khí. Ta ước chừng nó nhẹ hơn trước không ít, bên trong gỗ đào rỗng có chứa độc dược.
Mắt thấy sắp tới bữa trưa, Lê Tâm và Bích Dung đều thò đầu ra nhìn, thỉnh thoảng còn chạy ra ngoài nhìn một cái, trên mặt của hai nàng chỉ còn thiếu viết một hàng chữ to —— Sao Thẩm công tử vẫn chưa tới? Ta lười quan tâm, nghiêng đầu nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ.
Lê Tâm đột nhiên kinh hỉ thốt lên: “Quận chúa Quận chúa! Thẩm công tử đến rồi!”
Nàng gọi như vậy làm con sâu tham ăn trong bụng ta cũng nhộn nhạo hẳn lên. Ta đặt cây trâm đào mộc xuống, Bích Dung tới gần đỡ ta đứng dậy. Khi Thẩm Hoành tiến vào, còn có A Thanh đi theo sau, A Thanh đang ôm một cục lông trắng to trong lòng.
Thẩm Hoành để hộp thức ăn xuống, vẻ mặt ôn hòa trước sau như một, “Hôm nay tới hơi trễ.”
Lê Tâm sáng mắt nhìn Thẩm Hoành, “Hôm nay Thẩm công tử mang cái gì mới cho Quận chúa vậy?”
Trong mắt Thẩm Hoành hiện lên ý cười, “Hôm qua ta mới làm một cái áo lông cáo, lông của nó là vật chống lạnh rất tốt.” Nói xong, Thẩm Hoành mở cục lông trắng to kia ra, lông cáo trắng như tuyết đẹp đẽ quý phái, con cáo này chắc chắn là hàng thượng phẩm.
Ta hỏi: “Đây là cáo gì ạ?”
Thẩm Hoành nói: “Thiên Sơn tuyết hồ.”
Ta kinh ngạc, trước kia từng nghe Vinh Hoa công chúa nói Thiên Sơn tuyết hồ cực kỳ quý hiếm, nhúm lông cỡ bàn tay đã có giá ngàn vàng, một cái áo lông sợ là vạn vàng cũng không mua được. Món quà này quá quý giá!
Món quà này không giống những đồ vật hiếm lạ cổ quái trước đó.
Nếu ta nhận, ta cũng không biết nên tặng lại Thẩm Hoành quà gì. Mặc dù ta là Quận chúa cao quý, nhưng muốn ta lấy ra vạn lượng vàng trong một lúc cũng hơi khó khăn. Ta đang muốn từ chối, Thẩm Hoành đã bảo Lê Tâm cất cái áo lông cáo này đi.
Hắn mở hộp thức ăn ra, mùi thơm lan toả.
Ta nuốt nước miếng, Thẩm Hoành cười tủm tỉm nói: “Đây là thịt kho tàu ta đã đổi cách làm, A Uyển, con nếm thử xem. Ta còn nấu canh đu đủ tuyết rất tốt cho da.”
Đồ ăn ngon đang ở trước mắt khiến ta cũng lười suy nghĩ nên nhận quà hay không, mà trực tiếp ngồi xuống cạnh Thẩm Hoành, rồi vội vàng gắp đồ ăn.
Sau khi ta ăn uống no say, Thẩm Hoành gọt một quả táo, cắt thành từng miếng nhỏ để trên đĩa nhỏ, ta cầm một miếng lên ăn, cảm thán trong lòng: Nếu có một ngày Thẩm Hoành không làm sư phụ của ta nữa, thì dù phải tốn nhiều tiền cỡ nào cũng phải giữ hắn lại, đầu bếp tốt như vậy, dõi mắt khắp Nam triều cũng chưa chắc tìm được người thứ hai.
Thẩm Hoành đột nhiên nói: “Mấy ngày nữa là tiệc sinh thần của Hoàng hậu, A Uyển cần chuẩn bị cho tốt.”
Ta ngẩn ra, “Những tiệc sinh thần trước, cha mẹ cũng chưa từng mang con tham dự. Lần này...”
Thẩm Hoành nói: “Toàn thành Kiến Khang đều có lời đồn về A Uyển và Thái tử, chắc chắn Hoàng hậu cũng đã nghe qua, dù con không đi yến tiệc lần này thì Hoàng hậu cũng sẽ chỉ đích danh muốn con đi. Tránh được lần này, nhưng không tránh được lần sau.”
Ta thiếu chút nữa thì quên mất, Hoàng hậu đương triều là thân mẫu[1] của Tư Mã Cẩn Du và Văn Dương công chúa.
Nghĩ đến Văn Dương công chúa không thích ta, còn thêm bộ dạng kia của Tư Mã Cẩn Du, chắc hẳn Hoàng hậu đương triều cũng không dễ ở chung đâu.
[1] Thân mẫu: mẹ đẻ, mẹ ruột.
…
Ngày sinh thần của Hoàng hậu, quả nhiên giống lời Thẩm Hoành nói, Phần Nguyên hoàng hậu đã chỉ đích danh muốn ta đến dự tiệc. Mới sáng sớm tinh mơ, mẹ đã đến khuê phòng của ta, nói ta không cần khẩn trương, dù có xảy ra chuyện gì cũng có mẹ và cha chống đỡ.
Thật ra ta cũng không khẩn trương chút nào, chỉ là không thích đi dự tiệc mà thôi.
Ta mặc cung trang dự tiệc của Quận chúa, búi kiểu tóc phù hợp, khi Lê Tâm đang khoa tay múa chân cài trâm lên búi tóc của ta, thì ta nói “Không cần”, rồi tìm trong hộp trang sức, cài trang sức Thẩm Hoành đã đổi thành ám khí lên, trên vành tai cũng cài bảo thạch giấu ngân châm như trước.
Trong cung hiểm ác, ta chỉ phòng ngừa bất trắc, tuy có ám vệ hỗ trợ, nhưng có ám khí trên người thì cũng có thể tự bảo vệ bản thân.
Trước khi đi, Lê Tâm khoác thêm áo lông cáo mà Thẩm Hoành đã tặng cho ta, ta đang muốn nói đổi cái khác, Bích Dung đã nói trước:
“Đổi cái khác đi.”
Lê Tâm nói: “Cái này mới đẹp mà, Quận chúa mặc lên sẽ khiến mọi người kinh ngạc.”
Bích Dung nói: “Thiên Sơn tuyết hồ cực kỳ quý hiếm, đừng nói Vương tôn quý tộc, đến cả Hoàng hậu đương triều cũng chưa chắc có được một cái. Trong cung đông quý nhân, nếu Quận chúa mặc cái áo lông cáo này ra ngoài, thì chắc chắn sẽ có người biết. Đến lúc đó lại chuốc thêm nhiều chuyện phiền toái.”
Ta cũng vì lo lắng áo lông tuyết hồ này quá nổi bật nên mới muốn thay cái khác, không ngờ Bích Dung lại nghĩ giống ta.
Lê Tâm khó hiểu, “Hoàng hậu nương nương cũng chưa chắc có được một cái, vậy sao Thẩm công tử lại có thể...”
Đúng vậy, áo lông cáo này quý, nhưng không phải quý ở giá trị, mà quý ở quyền vị. Người trong Hoàng tộc cũng chưa chắc có được, vậy Thẩm Hoành là cao nhân thì sao lại có được? Đúng là làm cho người ta không thể không suy nghĩ sâu xa mà.
Chẳng qua, có lẽ cao nhân đều có cách của cao nhân chăng.
Ta nói: “Không cần nói nhiều, đổi cái khác đi, đừng để cha mẹ đợi lâu.”
Ngoài trời bông tuyết vẫn đang phất phơ rơi xuống, ta ôm lò sưởi tay mà vẫn thấy hơi lạnh, trong lúc xe ngựa chạy về phía Hoàng cung thì ta vén màn lên nhìn, đường phố thưa thớt người có chút vắng lặng. Khi đi ngang qua phủ Thái tử, cửa lớn đang đóng chặt, từ xa nhìn lại có cảm giác môn đình vắng vẻ thêm vài phần.
Ta rút tay về, hỏi: “Cha ơi, Thái tử có đến dự tiệc sinh thần hôm nay không ạ?” Lúc trước, Hoàng đế đã hạ lệnh cấm túc bắt Thái tử suy nghĩ lỗi lầm trong ba tháng, bây giờ mới qua một nửa, nhưng hôm nay là tiệc sinh thần thân mẫu của hắn, ta cũng không đoán được Tư Mã Cẩn Du có đi hay không.
Cha liếc nhìn ta một cái, “Hôm qua Hoàng hậu đã cầu tình với bệ hạ rằng mong có thể thấy Thái tử trên yến tiệc hôm nay.”
Ta lại hỏi: “Hoàng hậu nương nương chỉ đích danh muốn con đi dự tiệc, cha có biết vì sao không?”
Vẻ mặt của cha bí hiểm, “Có lẽ sẽ tứ hôn cho con.”
Ta giật mình, “Tứ hôn? Với ai cơ?” Vừa nói xong, ta đã thấy mình nói lời thừa, Tam hoàng tử và Thái tử đều muốn có sự ủng hộ của Tây Lăng vương. Hoàng hậu là thân mẫu của Tư Mã Cẩn Du nên tự nhiên sẽ ở phe của Thái tử. Ta nói: “Cha ơi, A Uyển không muốn gả cho Thái tử đâu.”
Cha cười cười, “Nếu Hoàng hậu mà làm như vậy, chúng ta cũng không thể khước từ. Đến lúc đó, con cứ nhận lời trước, sau này sẽ có cơ hội đổi ý.”
Mẹ lo lắng nói: “Ngộ nhỡ…”
“Không có ngộ nhỡ, tứ hôn cũng không phải lập tức sẽ thành hôn, mấy tháng tới cũng không có ngày lành thích hợp cho việc cưới xin.” Cha nói chắc như đinh đóng cột.
Ta nghĩ thầm, mấy tháng tới tuy không có ngày lành thích hợp cho việc cưới xin, nhưng mấy tháng sau sẽ có. Chỉ là vấn đề dễ hiểu này, cha mẹ chắc sẽ lo lắng tới. Nhưng họ lại chưa từng nhắc tới, xem ra mấy tháng tới, trong Nam triều sẽ xảy ra chuyện hệ trọng.
Chuyện hệ trọng…
Rất có thể là tranh giành giữa Thái tử và Tam hoàng tử sẽ đi tới kết quả cuối cùng.
…
Trong cung rất náo nhiệt, ta không thể đếm hết số xe ngựa dừng ngoài cửa Nam đang rộn ràng nhốn nháo là bao nhiêu. Tây Lăng vương phủ chúng ta tới muộn. Sau khi tiến cung, cha gặp gỡ không ít đồng liêu, ánh mắt đầy thâm ý[2] của họ lướt qua lướt lại trên người ta.
[2] Thâm ý: ý kín đáo, sâu xa, không nói ra.
Tiệc sinh thần được cử hành ở cung Loan Ninh.
Khi gần đến cung Loan Ninh thì chúng ta gặp Hoàng quý phi và Tam hoàng tử điện hạ. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Hoàng quý phi, trước kia, trong cung hay đồn lão Hoàng đế bệ hạ rất sủng ái vị Hoàng quý phi này, hôm nay vừa thấy, mới biết lời đồn quả không sai, châu ngọc bao quanh tôn lên dung mạo bà, nói bà khuynh quốc khuynh thành cũng chưa đủ.
Tam hoàng tử đứng bên cạnh Hoàng quý phi, có thể nhìn ra khuôn mặt tuấn tú là được kế thừa từ bà.
Thật không uổng công cha ở phe của Tam hoàng tử, có thể thấy cha nói chuyện khá thân với Tam hoàng tử, đến Hoàng quý phi cũng đặc biệt khách khí với cha, ta im lặng đứng một bên, cũng không nói thêm câu nào.
Khi ánh mắt đánh giá của Hoàng quý phi dừng trên người ta, thì bà mới khen ta vài câu, rồi sau đó thật lơ đãng nhắc tới Tam hoàng tử chưa có hôn phối, trong phủ mới chỉ có hai Trắc phi.
Với kinh nghiệm quan trường của cha, tất nhiên rất hiểu việc đưa đẩy, nói vài ba câu liền bỏ qua việc này.
Ta nhìn ra được Hoàng quý phi hơi không vui, nhưng Tam hoàng tử thì không có biểu tình gì.
Ta thật sự chưa từng nghĩ tới, Tiêu Uyển ta sẽ có ngày từ không người hỏi thăm thành miếng bánh ngon trong mắt của hai vị Hoàng tử chạm tay có thể bỏng. Tuy nói ta là người vô tâm, gả cho ai cũng được, nhưng từ trước đến nay ta đều không muốn gả cho người Hoàng gia.
Từ khi biết mình là người vô tâm, ta liền suy nghĩ kỹ, đợi sau khi kết thúc chuyện của Thái tử, ta sẽ sống hết quãng đời còn lại với cha mẹ. Nếu cha mẹ thật sự muốn ta lập gia đình thì ta sẽ gả cho Lý tổng quản, dù sao cũng là người nhà mình cả.
Lý tổng quản xử lý chuyện trong Vương phủ rất gọn gàng ngăn nắp, gả cho hắn, ta sẽ không phải làm chuyện gì hết, chỉ tiếp tục làm chức Bình Nguyệt quận chúa của ta.
Trong tiệc sinh thần, ta ngồi cùng với những nữ quyến chưa gả khác, có thể các nàng cũng đã nghe qua lời đồn nên đều hỏi ta chuyện của Tư Mã Cẩn Du. Ta cũng không muốn hôm nay vô duyên vô cớ lại bị Hoàng hậu chỉ hôn, nên làm một quyết định.
Người có thể làm Thái tử phi, chắc chắn phải có phẩm hạnh vẹn toàn.
Nếu lát nữa Hoàng hậu nương nương gọi ta đứng lên để hỏi thăm, ta sẽ trả lời ngược lại toàn bộ. Thái tử phi là Quốc mẫu tương lai, không tài không đức sao có thể làm Mẫu nghi thiên hạ?
Chẳng qua ta đã coi thường Hoàng hậu.
Bà hỏi ta đã đọc sách gì, ta liền trả lời: “Ít đọc sách, chỉ biết số ạ.”
Bà cười nói: “Không tài mới là đức, bản cung thích.”
Ta thấy tình huống không ổn, liền ra vẻ ngượng ngùng, “Nhưng ngày thường thích đọc một ít thoại bản ạ.” Ta nêu những thoại bản hay bị cha nói là phóng đãng ra làm ví dụ.
Hoàng hậu vẫn đầy ý cười không thay đổi.
“Lúc rảnh rỗi đọc thoại bản trên phố cũng tốt, không ngờ Bình Nguyệt còn nhỏ tuổi mà đã biết mượn thoại bản để hiểu biết dân sinh, thật không hổ là con gái rượu của Tây Lăng vương.”
Ta thiếu chút nữa liền nôn ra máu.
Tư Mã Cẩn Du mỉm cười nhìn ta, ta hiểu rõ ý tứ trong mắt hắn. Hắn đang nói cho ta biết, có một số việc không phải ta muốn trốn là có thể trốn.
“Vài ngày trước, bản cung đã bàn bạc với bệ hạ, Thái tử đã cập quán mấy năm rồi, cũng nên cưới phi thôi. Bản cung thấy Bình Nguyệt quận chúa hiền lương thục đức, lại được bản cung quý mến. Tây Lăng vương, khanh thấy hôn sự này thế nào?”
Cha mẹ cùng rời chỗ ngồi, quỳ xuống tạ ơn: “Tạ bệ hạ và nương nương tứ hôn.”
Hoàng hậu đầy ý cười nhìn ta, hỏi: “Bình Nguyệt, con có bằng lòng với hôn sự này không?”
Ta có thể không bằng lòng sao? Cha mẹ cũng đã làm công tác tư tưởng cho ta trước rồi. Bây giờ cũng chỉ có thêm hàng chữ Chuẩn thái tử phi trên đầu trong mấy tháng thôi. Ta từ từ quỳ xuống, “Ý tốt của nương nương, Bình Nguyệt muôn phần cảm tạ.”
Danh sách chương