Ta mơ một giấc mộng rất dài, mơ thấy cái gì ta cũng không biết nữa, chỉ biết trong mộng mình như cưỡi ngựa xem hoa đi dạo khắp nơi, thấy rất nhiều thứ, nhưng không nhớ kỹ được thứ gì.
Trong tâm trí chỉ có hai chữ —— Cẩn Du.
Ta mở mắt ra, đờ người nhìn hoa văn sen Tịnh Đế[1] màu ngọc bích trên màn. Ta vừa nhìn, bỗng nhiên thấy hơi đau đầu, vừa vươn tay xoa, đã có một bàn tay to vươn ra từ trong áo ngủ bằng gấm cầm lấy tay ta.
[1] Sen Tịnh Đế: hai đoá sen nở trên cùng một cuống, được xem là loài sen đứng đầu về sự thanh tao thuần khiết, quý hiếm, biểu thị điềm lành, chỉ sự thịnh vượng sung túc may mắn và xưa kia dành tiến vua nên mới có tên “Tịnh Đế”. Theo truyền thuyết Trung Quốc thì sen Tịnh Đế là hiện thân của tình yêu vì có một đôi nam nữ yêu nhau mà không thành, cùng nhau tự trầm ở hồ sen và sau đó hoá thành sen đôi.
Ta dời mắt nhìn, là một nam tử có diện mạo yêu dã, trong mắt phượng hẹp dài hàm chứa ý cười.
Ta vô ý thức gọi: “Cẩn Du phu quân.”
Ý cười trong mắt chàng sâu thêm, nắm chặt tay ta, “A Uyển đau đầu à? Phu quân xoa giúp nàng nhé?”
Ta lại là ngẩn ra.
“Thiếp... tên A Uyển?”
Cẩn Du phu quân cười nói: “A Uyển ngốc, sao mới ngủ một giấc mà đến tên mình cũng quên rồi? Nàng họ Tạ, tên một chữ Uyển. Chúng ta biết nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, nàng cập kê liền gả cho ta, hai chúng ta sống trong sơn trang này đã nhiều năm rồi. Nàng xem nàng kìa, đêm qua mới uống hơi nhiều rượu, sáng nay liền đến bản thân gọi là gì cũng quên. Xem ra sau này không thể cho nàng uống rượu nữa.”
Cẩn Du phu quân dịu dàng xoa đầu giúp ta, tình ý trong mắt sâu thêm mấy phần.
Ta sờ sờ ngực, bên trong đập thình thịch thình thịch, rõ ràng cũng yêu Cẩn Du phu quân.
Ta cười gượng.
“Sau này thiếp không uống rượu nữa.”
“Không sao, A Uyển thích uống thì uống, quên rồi cũng không sao. Ta có thể nói lại cho nàng nghe, một lần lại một lần, đến khi nàng nhớ kỹ mới thôi.” Nói xong, chàng lại gần hôn lên hai má ta.
Ta đỏ bừng mặt nói: “Cẩn Du phu quân thật tốt mà.”
…
Sau khi dùng xong bữa sáng, ta ăn no căng bụng, Cẩn Du phu quân đi dạo với ta trong sơn trang. Không biết vì sao, Cẩn Du phu quân nói chúng ta đã ở chỗ này vài năm, nhưng ta lại cảm thấy thật xa lạ.
Ta kể nghi hoặc này cho Cẩn Du phu quân nghe.
Chàng chỉ nói: “Vài ngày trước nàng không cẩn thận bị đụng đầu, đã quên rất nhiều chuyện. Nhưng không sao đâu, qua một thời gian sẽ tốt hơn thôi.”
Thì ra ta bị đụng đầu.
Chàng lại nói tiếp: “Chắc do đêm qua uống nhiều rượu, nên đã quên luôn mấy chuyện nàng còn nhớ được.”
Trong sơn trang khá trống trải, nhưng ở phía Đông Nam có một vườn đào, tuy bây giờ hoa đào đã héo tàn, nhưng vẫn còn sót lại hương thơm nhàn nhạt của hoa đào.
Cẩn Du phu quân nói với ta: “Nàng thích hoa đào nhất…”
Ta nói: “Thật à?”
Chàng nói: “Hồi trước nàng hay nói nàng thích câu ‘Đào tơ mơn mởn xinh tươi, hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong’[2] trong ‘Kinh Thi’ nhất, từ nhỏ đã ngóng trông có thể thành người vợ giỏi giang giống thiếu nữ trong thơ.”
[2] Nguyên văn: Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Câu thơ trên lấy từ bản dịch của Tạ Quang Phát.
Ta vừa nghe, liền cười hỏi: “Vậy bây giờ thiếp đã được toại nguyện chưa?”
Cẩn Du phu quân ôm eo ta, cũng cười nói: “A Uyển là người vợ giỏi giang.” Thần thái trên mặt phấn khởi, áo choàng đỏ thẫm tôn lên khuôn mặt tựa hoa đào của Cẩn Du phu quân, trong nháy mắt ta có cảm giác Cẩn Du phu quân còn đẹp hơn ba ngàn hoa đào.
Ta không kìm lòng nói: “Phu quân, chàng thật đẹp.”
“A Uyển thích không?”
“Dạ, thiếp thích.” Tâm chợt căng thẳng, trong đầu hiện lên một bóng người, áo trắng tóc đen, khẽ cười nhặt hoa dưới cây đào, quả nhiên tuấn lãng vô song. Ta hơi sửng sốt, “Cẩn Du phu quân, sao thiếp chưa thấy chàng mặc đồ trắng vậy?”
Trên eo hơi bị xiết chặt, Cẩn Du phu quân thoạt nhìn hơi mất tự nhiên, “Sao lại đột nhiên hỏi vậy?”
Ta cười thành tiếng, nói: “Tướng mạo của phu quân tuấn mỹ, mặc đồ trắng nhất định sẽ rất đẹp.”
Thần sắc của chàng lúc này mới hơi dịu lại, vừa mới há miệng muốn nói gì đó, ánh mắt bỗng lướt qua ta. Ta tò mò xoay người, ở chỗ vừa đi qua không biết khi nào đã có một cô nương nhỏ xinh, tướng mạo bình thường, nhưng lại có một đôi mắt khiến người ta rét lạnh.
Rõ ràng mới gặp lần đầu, nhưng ta lại hơi sợ nàng.
Nàng thản nhiên liếc nhìn ta một cái.
Cẩn Du phu quân nói với nàng: “Cảm ơn ngươi, Mãn Kỳ.”
Nàng nói: “Nhận tiền người giúp người làm việc thôi, việc ngươi yêu cầu ta đã làm được, bây giờ ta cũng nên rời đi.”
“Tiền lúc trước đáp ứng ngươi đã được khố phòng chuyển giao ấn theo yêu cầu của ngươi.”
Nàng gật đầu, nói: “Đúng rồi, trước khi đi nói cho ngươi một chuyện, phép thuật nguyền rủa này không phải không có sơ hở. Điểm then chốt để phá nguyền rủa ở…” Cẩn Du phu quân đột nhiên nói: “A Uyển, ta hơi khát, nàng đi rót cho ta một chén trà nhé.”
Ta nói: “Không muốn, hai người đang nói bí mật gì vậy? Thiếp cũng muốn nghe.”
Cẩn Du phu quân hơi bất đắc dĩ, “Không phải bí mật, là công việc thôi.”
Mãn Kỳ lại nói: “Bây giờ nàng ta chỉ một lòng một dạ với ngươi, dù nàng nghe được chuyện gì cũng sẽ không nói cho người ngoài đâu.”
Ta vội gật đầu, “Ừ, chàng là phu quân của thiếp, thiếp không bênh chàng thì bênh ai?” Ta tò mò nói: “Hai người nói tiếp đi.”
Cẩn Du phu quân lúc này mới gật đầu với Mãn Kỳ, Mãn Kỳ lại nói: “Ta dùng cơ thể hắn để hoàn thành phép thuật nguyền rủa này.”
“Ý của ngươi là nếu hắn biến mất, thì...”
“Phải.”
“Ta hiểu rồi.”
Cẩn Du phu quân hiểu, nhưng ta thì không hiểu.
Ta quấn lấy chàng: “Hai người đang nói gì vậy, thiếp nghe không hiểu gì hết.”
Cẩn Du phu quân khẽ cười: “Đều là chuyện công việc, nàng tự nhiên nghe không hiểu. Không phải hồi sáng nói đau đầu à? Ta sai nha hoàn đỡ nàng về ngủ thêm một lát. Bây giờ ta đang bận việc, buổi tối sẽ ở bên nàng.”
…
Sau khi ta trở về viện, tổng quản trong sơn trang tiến đến bẩm báo ta: “Phu nhân, công tử tìm cho ngài một nha hoàn mới, hiện đang chờ ở ngoài, có muốn cho nàng ta vào để nhìn thử không ạ?”
Nha hoàn mới? Ừm, kỳ thật ta cũng không thiếu nha hoàn, nhưng đây là tấm lòng của Cẩn Du phu quân, ta phải quý trọng cho tốt, liền nói:
“Để nàng ta vào đi.”
Nha hoàn mới có tướng mạo hơi thanh tú, đôi mắt trong veo như nước, trên người mặc áo đơn màu hồng đào, làm nổi bật gương mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, có vẻ vô cùng hoạt bát. Nhưng nét mặt của nàng lại hơi cổ quái, vả lại còn gọi ta một tiếng “Quận chúa”.
Ta bị chọc cười, “Ta là Quận chúa gì chứ, ngươi gọi ta là phu nhân là được.”
Nàng lại nhìn ta chằm chằm bằng ánh mắt kỳ quái.
Ta cũng không thèm để ý, chỉ nhìn nàng từ trên xuống dưới, cười hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Đào Chi, Đào trong hoa đào, Chi trong cành lá ạ.”
Ta nói: “Tên này không tệ, ta thích hoa đào.” Ta lại hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Bẩm phu nhân, Đào Chi mười tám ạ.”
Ta nói: “Mười tám rồi à, đã hứa gả cho nhà ai chưa? Tuổi này cũng nên thành hôn rồi.” Hơi ngừng lại, “Ngươi đã có người trong lòng phải không?”
Sắc mặt nàng cả kinh, ta cười nói: “Khi ta vừa hỏi ngươi đã hứa gả cho nhà ai chưa, vẻ mặt của ngươi như đang chờ đợi, nên ta đoán ngươi đã có người trong lòng. Nhìn nét mặt hiện tại của ngươi thì ta biết ta đoán đúng rồi.”
Đào Chi thở phào, nói: “Phu nhân quả nhiên lợi hại.”
“Đôi mắt của ta chính là hoả nhãn kim tinh, nhìn việc chưa bao giờ sai.”
“Vậy…” Đào Chi bỗng nhiên khẽ hỏi: “Phu nhân yêu công tử ạ?”
Ta không chút do dự nói: “Chàng là phu quân của ta, ta không yêu chàng thì yêu ai.”
Thời gian một ngày dài đằng đẵng, sau khi Cẩn Du phu quân rời đi ta cũng không biết nên làm cái gì, chỉ cảm thấy buồn đến hốt hoảng. Trong sơn trang cũng chỉ có một mình Đào Chi nói chuyện với ta, những người khác đều cung kính với ta, rất không thú vị.
Sau đó ta liền nói với Đào Chi: “Rời sơn trang ra ngoài dạo chơi đi.”
Đào Chi do dự hồi lâu mới nói: “Để nô tỳ xin phép Lý tổng quản ạ.”
Ta nhíu mày hỏi: “Ta muốn ra ngoài còn phải xin phép Lý tổng quản? Đây là cớ gì?”
Đào Chi nói: “Phu nhân tùy tiện ra ngoài, nếu công tử quay lại không thấy phu nhân thì chắc chắn sẽ lo lắng. Nô tỳ chỉ đi nói với Lý tổng quản một tiếng, để công tử về còn biết phu nhân ra ngoài ạ.”
Ước chừng một nén nhang sau, Đào Chi mới trở về, nàng nói: “Lý tổng quản đã chuẩn bị tốt xe ngựa ở ngoài. Công tử cũng phái người truyền tin nói để phu nhân ra ngoài chơi thoải mái ạ.”
Ta nghĩ chắc do mấy ngày trước đầu ta bị thương quá nặng, nên sau khi rời sơn trang, ta có cảm giác cực kỳ xa lạ với cảnh vật chung quanh, giống như ta mới ra ngoài lần đầu vậy. Ta đành hỏi Đào Chi:
“Ngươi có biết trấn nhỏ nào gần đây không?”
Đào Chi suy nghĩ, “Dưới chân núi có trấn Phù Dung ạ.”
Ta nói: “Vậy tới trấn Phù Dung đi.”
Sau khi đến trấn Phù Dung, ta cùng Đào Chi xuống xe ngựa, phía sau cũng có không ít tùy tùng đi theo. Trong trấn này có không ít thứ mới mẻ, ta nhìn không chuyển mắt.
Khi đi vào một con hẻm nhỏ, Đào Chi bỗng nhiên vui vẻ nói: “Quận chúa, bên kia có bán thoại bản kìa.”
Ta hơi ngạc nhiên, dở khóc dở cười hỏi: “Đào Chi, sao ngươi cứ gọi ta là Quận chúa thế?”
Đào Chi lúc này mới ý thức được mình nói sai, hối hận nói: “Nô tỳ nhất thời nói nhanh nên gọi sai ạ.”
“Trước kia ngươi từng hầu hạ Quận chúa?”
Đào Chi gật đầu.
Ta nói: “Vậy cũng không trách ngươi được, có rất nhiều thói quen nhất thời sẽ không sửa được.” Ta ngước mắt nhìn, “Nhưng nghe ngươi nhắc tới làm ta cũng muốn mua thoại bản.”
Người bán thoại bản là một phụ nữ, nhìn qua khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, thấy ta chọn thoại bản, liền nhiệt tình giới thiệu cho ta thoại bản hay nhất chỗ bà.
Ta ngắt lời bà, khẽ ho một tiếng, rồi nói: “Ta thích đọc thoại bản tình cảm hơn.”
Bà cười vui nói: “Tôi hiểu mà, các cô nương đều thích một chút tình yêu. Được rồi, tôi chọn cho cô mấy bản, đảm bảo sẽ hài lòng.”
Sau khi trả tiền, Đào Chi hỏi ta: “Phu nhân, người thật sự thích đọc thoại bản tình cảm ạ?”
Ta trả lời đương nhiên: “Chẳng lẽ còn có giả nữa à? Trên thế gian này, hấp dẫn người ta nhất chính là chuyện tình yêu. Ta càng thích thể loại mối tình đầu hơn, giống ta với Cẩn Du phu quân...”
Ta bỗng nhiên sửng sốt.
Nghĩ kỹ lại, người trong lòng ta từ đầu tới cuối cũng chỉ có một mình Cẩn Du phu quân, cụm từ “mối tình đầu” cũng chỉ có thể dùng trên người Cẩn Du phu quân.
Nhưng...
Trong tiềm thức của ta lại cảm thấy lời này hơi không đúng. Sao lại như vậy?
“Phu nhân bị sao vậy?”
Ta lắc đầu, “Không có gì, ta hơi mệt, tìm quán trà nghỉ ngơi một chút đi.”
Trong tâm trí chỉ có hai chữ —— Cẩn Du.
Ta mở mắt ra, đờ người nhìn hoa văn sen Tịnh Đế[1] màu ngọc bích trên màn. Ta vừa nhìn, bỗng nhiên thấy hơi đau đầu, vừa vươn tay xoa, đã có một bàn tay to vươn ra từ trong áo ngủ bằng gấm cầm lấy tay ta.
[1] Sen Tịnh Đế: hai đoá sen nở trên cùng một cuống, được xem là loài sen đứng đầu về sự thanh tao thuần khiết, quý hiếm, biểu thị điềm lành, chỉ sự thịnh vượng sung túc may mắn và xưa kia dành tiến vua nên mới có tên “Tịnh Đế”. Theo truyền thuyết Trung Quốc thì sen Tịnh Đế là hiện thân của tình yêu vì có một đôi nam nữ yêu nhau mà không thành, cùng nhau tự trầm ở hồ sen và sau đó hoá thành sen đôi.
Ta dời mắt nhìn, là một nam tử có diện mạo yêu dã, trong mắt phượng hẹp dài hàm chứa ý cười.
Ta vô ý thức gọi: “Cẩn Du phu quân.”
Ý cười trong mắt chàng sâu thêm, nắm chặt tay ta, “A Uyển đau đầu à? Phu quân xoa giúp nàng nhé?”
Ta lại là ngẩn ra.
“Thiếp... tên A Uyển?”
Cẩn Du phu quân cười nói: “A Uyển ngốc, sao mới ngủ một giấc mà đến tên mình cũng quên rồi? Nàng họ Tạ, tên một chữ Uyển. Chúng ta biết nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, nàng cập kê liền gả cho ta, hai chúng ta sống trong sơn trang này đã nhiều năm rồi. Nàng xem nàng kìa, đêm qua mới uống hơi nhiều rượu, sáng nay liền đến bản thân gọi là gì cũng quên. Xem ra sau này không thể cho nàng uống rượu nữa.”
Cẩn Du phu quân dịu dàng xoa đầu giúp ta, tình ý trong mắt sâu thêm mấy phần.
Ta sờ sờ ngực, bên trong đập thình thịch thình thịch, rõ ràng cũng yêu Cẩn Du phu quân.
Ta cười gượng.
“Sau này thiếp không uống rượu nữa.”
“Không sao, A Uyển thích uống thì uống, quên rồi cũng không sao. Ta có thể nói lại cho nàng nghe, một lần lại một lần, đến khi nàng nhớ kỹ mới thôi.” Nói xong, chàng lại gần hôn lên hai má ta.
Ta đỏ bừng mặt nói: “Cẩn Du phu quân thật tốt mà.”
…
Sau khi dùng xong bữa sáng, ta ăn no căng bụng, Cẩn Du phu quân đi dạo với ta trong sơn trang. Không biết vì sao, Cẩn Du phu quân nói chúng ta đã ở chỗ này vài năm, nhưng ta lại cảm thấy thật xa lạ.
Ta kể nghi hoặc này cho Cẩn Du phu quân nghe.
Chàng chỉ nói: “Vài ngày trước nàng không cẩn thận bị đụng đầu, đã quên rất nhiều chuyện. Nhưng không sao đâu, qua một thời gian sẽ tốt hơn thôi.”
Thì ra ta bị đụng đầu.
Chàng lại nói tiếp: “Chắc do đêm qua uống nhiều rượu, nên đã quên luôn mấy chuyện nàng còn nhớ được.”
Trong sơn trang khá trống trải, nhưng ở phía Đông Nam có một vườn đào, tuy bây giờ hoa đào đã héo tàn, nhưng vẫn còn sót lại hương thơm nhàn nhạt của hoa đào.
Cẩn Du phu quân nói với ta: “Nàng thích hoa đào nhất…”
Ta nói: “Thật à?”
Chàng nói: “Hồi trước nàng hay nói nàng thích câu ‘Đào tơ mơn mởn xinh tươi, hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong’[2] trong ‘Kinh Thi’ nhất, từ nhỏ đã ngóng trông có thể thành người vợ giỏi giang giống thiếu nữ trong thơ.”
[2] Nguyên văn: Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Câu thơ trên lấy từ bản dịch của Tạ Quang Phát.
Ta vừa nghe, liền cười hỏi: “Vậy bây giờ thiếp đã được toại nguyện chưa?”
Cẩn Du phu quân ôm eo ta, cũng cười nói: “A Uyển là người vợ giỏi giang.” Thần thái trên mặt phấn khởi, áo choàng đỏ thẫm tôn lên khuôn mặt tựa hoa đào của Cẩn Du phu quân, trong nháy mắt ta có cảm giác Cẩn Du phu quân còn đẹp hơn ba ngàn hoa đào.
Ta không kìm lòng nói: “Phu quân, chàng thật đẹp.”
“A Uyển thích không?”
“Dạ, thiếp thích.” Tâm chợt căng thẳng, trong đầu hiện lên một bóng người, áo trắng tóc đen, khẽ cười nhặt hoa dưới cây đào, quả nhiên tuấn lãng vô song. Ta hơi sửng sốt, “Cẩn Du phu quân, sao thiếp chưa thấy chàng mặc đồ trắng vậy?”
Trên eo hơi bị xiết chặt, Cẩn Du phu quân thoạt nhìn hơi mất tự nhiên, “Sao lại đột nhiên hỏi vậy?”
Ta cười thành tiếng, nói: “Tướng mạo của phu quân tuấn mỹ, mặc đồ trắng nhất định sẽ rất đẹp.”
Thần sắc của chàng lúc này mới hơi dịu lại, vừa mới há miệng muốn nói gì đó, ánh mắt bỗng lướt qua ta. Ta tò mò xoay người, ở chỗ vừa đi qua không biết khi nào đã có một cô nương nhỏ xinh, tướng mạo bình thường, nhưng lại có một đôi mắt khiến người ta rét lạnh.
Rõ ràng mới gặp lần đầu, nhưng ta lại hơi sợ nàng.
Nàng thản nhiên liếc nhìn ta một cái.
Cẩn Du phu quân nói với nàng: “Cảm ơn ngươi, Mãn Kỳ.”
Nàng nói: “Nhận tiền người giúp người làm việc thôi, việc ngươi yêu cầu ta đã làm được, bây giờ ta cũng nên rời đi.”
“Tiền lúc trước đáp ứng ngươi đã được khố phòng chuyển giao ấn theo yêu cầu của ngươi.”
Nàng gật đầu, nói: “Đúng rồi, trước khi đi nói cho ngươi một chuyện, phép thuật nguyền rủa này không phải không có sơ hở. Điểm then chốt để phá nguyền rủa ở…” Cẩn Du phu quân đột nhiên nói: “A Uyển, ta hơi khát, nàng đi rót cho ta một chén trà nhé.”
Ta nói: “Không muốn, hai người đang nói bí mật gì vậy? Thiếp cũng muốn nghe.”
Cẩn Du phu quân hơi bất đắc dĩ, “Không phải bí mật, là công việc thôi.”
Mãn Kỳ lại nói: “Bây giờ nàng ta chỉ một lòng một dạ với ngươi, dù nàng nghe được chuyện gì cũng sẽ không nói cho người ngoài đâu.”
Ta vội gật đầu, “Ừ, chàng là phu quân của thiếp, thiếp không bênh chàng thì bênh ai?” Ta tò mò nói: “Hai người nói tiếp đi.”
Cẩn Du phu quân lúc này mới gật đầu với Mãn Kỳ, Mãn Kỳ lại nói: “Ta dùng cơ thể hắn để hoàn thành phép thuật nguyền rủa này.”
“Ý của ngươi là nếu hắn biến mất, thì...”
“Phải.”
“Ta hiểu rồi.”
Cẩn Du phu quân hiểu, nhưng ta thì không hiểu.
Ta quấn lấy chàng: “Hai người đang nói gì vậy, thiếp nghe không hiểu gì hết.”
Cẩn Du phu quân khẽ cười: “Đều là chuyện công việc, nàng tự nhiên nghe không hiểu. Không phải hồi sáng nói đau đầu à? Ta sai nha hoàn đỡ nàng về ngủ thêm một lát. Bây giờ ta đang bận việc, buổi tối sẽ ở bên nàng.”
…
Sau khi ta trở về viện, tổng quản trong sơn trang tiến đến bẩm báo ta: “Phu nhân, công tử tìm cho ngài một nha hoàn mới, hiện đang chờ ở ngoài, có muốn cho nàng ta vào để nhìn thử không ạ?”
Nha hoàn mới? Ừm, kỳ thật ta cũng không thiếu nha hoàn, nhưng đây là tấm lòng của Cẩn Du phu quân, ta phải quý trọng cho tốt, liền nói:
“Để nàng ta vào đi.”
Nha hoàn mới có tướng mạo hơi thanh tú, đôi mắt trong veo như nước, trên người mặc áo đơn màu hồng đào, làm nổi bật gương mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, có vẻ vô cùng hoạt bát. Nhưng nét mặt của nàng lại hơi cổ quái, vả lại còn gọi ta một tiếng “Quận chúa”.
Ta bị chọc cười, “Ta là Quận chúa gì chứ, ngươi gọi ta là phu nhân là được.”
Nàng lại nhìn ta chằm chằm bằng ánh mắt kỳ quái.
Ta cũng không thèm để ý, chỉ nhìn nàng từ trên xuống dưới, cười hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Đào Chi, Đào trong hoa đào, Chi trong cành lá ạ.”
Ta nói: “Tên này không tệ, ta thích hoa đào.” Ta lại hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Bẩm phu nhân, Đào Chi mười tám ạ.”
Ta nói: “Mười tám rồi à, đã hứa gả cho nhà ai chưa? Tuổi này cũng nên thành hôn rồi.” Hơi ngừng lại, “Ngươi đã có người trong lòng phải không?”
Sắc mặt nàng cả kinh, ta cười nói: “Khi ta vừa hỏi ngươi đã hứa gả cho nhà ai chưa, vẻ mặt của ngươi như đang chờ đợi, nên ta đoán ngươi đã có người trong lòng. Nhìn nét mặt hiện tại của ngươi thì ta biết ta đoán đúng rồi.”
Đào Chi thở phào, nói: “Phu nhân quả nhiên lợi hại.”
“Đôi mắt của ta chính là hoả nhãn kim tinh, nhìn việc chưa bao giờ sai.”
“Vậy…” Đào Chi bỗng nhiên khẽ hỏi: “Phu nhân yêu công tử ạ?”
Ta không chút do dự nói: “Chàng là phu quân của ta, ta không yêu chàng thì yêu ai.”
Thời gian một ngày dài đằng đẵng, sau khi Cẩn Du phu quân rời đi ta cũng không biết nên làm cái gì, chỉ cảm thấy buồn đến hốt hoảng. Trong sơn trang cũng chỉ có một mình Đào Chi nói chuyện với ta, những người khác đều cung kính với ta, rất không thú vị.
Sau đó ta liền nói với Đào Chi: “Rời sơn trang ra ngoài dạo chơi đi.”
Đào Chi do dự hồi lâu mới nói: “Để nô tỳ xin phép Lý tổng quản ạ.”
Ta nhíu mày hỏi: “Ta muốn ra ngoài còn phải xin phép Lý tổng quản? Đây là cớ gì?”
Đào Chi nói: “Phu nhân tùy tiện ra ngoài, nếu công tử quay lại không thấy phu nhân thì chắc chắn sẽ lo lắng. Nô tỳ chỉ đi nói với Lý tổng quản một tiếng, để công tử về còn biết phu nhân ra ngoài ạ.”
Ước chừng một nén nhang sau, Đào Chi mới trở về, nàng nói: “Lý tổng quản đã chuẩn bị tốt xe ngựa ở ngoài. Công tử cũng phái người truyền tin nói để phu nhân ra ngoài chơi thoải mái ạ.”
Ta nghĩ chắc do mấy ngày trước đầu ta bị thương quá nặng, nên sau khi rời sơn trang, ta có cảm giác cực kỳ xa lạ với cảnh vật chung quanh, giống như ta mới ra ngoài lần đầu vậy. Ta đành hỏi Đào Chi:
“Ngươi có biết trấn nhỏ nào gần đây không?”
Đào Chi suy nghĩ, “Dưới chân núi có trấn Phù Dung ạ.”
Ta nói: “Vậy tới trấn Phù Dung đi.”
Sau khi đến trấn Phù Dung, ta cùng Đào Chi xuống xe ngựa, phía sau cũng có không ít tùy tùng đi theo. Trong trấn này có không ít thứ mới mẻ, ta nhìn không chuyển mắt.
Khi đi vào một con hẻm nhỏ, Đào Chi bỗng nhiên vui vẻ nói: “Quận chúa, bên kia có bán thoại bản kìa.”
Ta hơi ngạc nhiên, dở khóc dở cười hỏi: “Đào Chi, sao ngươi cứ gọi ta là Quận chúa thế?”
Đào Chi lúc này mới ý thức được mình nói sai, hối hận nói: “Nô tỳ nhất thời nói nhanh nên gọi sai ạ.”
“Trước kia ngươi từng hầu hạ Quận chúa?”
Đào Chi gật đầu.
Ta nói: “Vậy cũng không trách ngươi được, có rất nhiều thói quen nhất thời sẽ không sửa được.” Ta ngước mắt nhìn, “Nhưng nghe ngươi nhắc tới làm ta cũng muốn mua thoại bản.”
Người bán thoại bản là một phụ nữ, nhìn qua khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, thấy ta chọn thoại bản, liền nhiệt tình giới thiệu cho ta thoại bản hay nhất chỗ bà.
Ta ngắt lời bà, khẽ ho một tiếng, rồi nói: “Ta thích đọc thoại bản tình cảm hơn.”
Bà cười vui nói: “Tôi hiểu mà, các cô nương đều thích một chút tình yêu. Được rồi, tôi chọn cho cô mấy bản, đảm bảo sẽ hài lòng.”
Sau khi trả tiền, Đào Chi hỏi ta: “Phu nhân, người thật sự thích đọc thoại bản tình cảm ạ?”
Ta trả lời đương nhiên: “Chẳng lẽ còn có giả nữa à? Trên thế gian này, hấp dẫn người ta nhất chính là chuyện tình yêu. Ta càng thích thể loại mối tình đầu hơn, giống ta với Cẩn Du phu quân...”
Ta bỗng nhiên sửng sốt.
Nghĩ kỹ lại, người trong lòng ta từ đầu tới cuối cũng chỉ có một mình Cẩn Du phu quân, cụm từ “mối tình đầu” cũng chỉ có thể dùng trên người Cẩn Du phu quân.
Nhưng...
Trong tiềm thức của ta lại cảm thấy lời này hơi không đúng. Sao lại như vậy?
“Phu nhân bị sao vậy?”
Ta lắc đầu, “Không có gì, ta hơi mệt, tìm quán trà nghỉ ngơi một chút đi.”
Danh sách chương