Ông chủ có cả quyền quản lý cuộc sống đời tư của nhân viên à? Cố Dương Mịch dường như đã vượt quá giới hạn của một ông chủ rồi.

"Giám đốc Cố. Tôi không thích những kẻ lấy uy quyền ra ức hiếp người khác." Tô Hiểu Du xoắn xoắn lọn tóc, thản nhiên cười tươi tắn.

"Ồ. Tôi ức hiếp em?"

"Phó giám đốc Cố cũng nghĩ vậy sao? Nếu đã nghĩ như vậy thì đúng là nó như vậy đấy." Cô đưa lọn tóc lên môi, hôn nhẹ một cái. Hành động ma mị đến mê hồn.

"Ha~ Em đang muốn thách thức giới hạn của một người đàn ông?" Cố Dương Mịch cười nho nhã, nhưng quả nhiên hành động của cô đang làm thâm tâm anh bối rối.

"Phó giám đốc Cố có vẻ lại hiểu nhầm chuyện gì đó rồi." Cô ngồi nhẹ nhàng xuống sofa, thần thái ủy mị, chân vắt chéo duyên dáng.

Tô Hiểu Du, là cô đang dụ dỗ anh phạm tội, còn giả bộ ngây thơ. Không ngờ cô gái này còn biết tận dụng sắc đẹp của mình làm "mỹ nhân kế" thuyết phục anh thay đổi quyết định. Không may cho cô là lời anh nói ra tuyệt nhiên không bao giờ rút lại.

"Em sắp mọc chín cái đuôi rồi." Cố Dương Mịch vẫn cười cười. Vung tay chỉ ra phía sau cô.

"Chín đuôi?" Cô nhăn mặt.

"Mau soi gương." Cố Dương Mịch cười thỏa mãn chứng phản ứng của cô. Cô gái này không thể nghiêm túc việc gì đó quá năm phút. Cuối cùng cũng nắm được một điểm yếu.

"Ý anh tôi là hồ ly tinh?!" Cô đứng bật dậy, tay chống hông đỏng đảnh quát. Cố Dương Mịch, tại sai anh cứ phải làm cô lên cơn mãi như vậy!

"Tôi còn chưa nói gì mà em đã tự thừa nhận rồi? Xem ra em cũng tự biết mình là hồ ly tinh." Cố Dương Mịch vỗ nhẹ vào thái dương lộ vẻ chán không buồn nói, rõ ràng miệng vẫn cười như tên ngớ ngẩn.

Cô hung hăng nhìn anh ta bằng tia mắt phẫn nộ hồi lâu. Chỉ im lặng không nói gì, người ta nói "im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ" mà, để cô cho Cố Dương Mịch biết thế nào là bị người khác coi thường không thèm nói.

"Em đang miệt thị tôi?" Cố Dương Mịch nhíu chặt đôi mày, mặt có vài thần sắc khác lạ.

"Tôi nào dám miệt thị phó giám đốc, người có một khối tài sản ngầm to lớn như ngài. Tôi vốn là một cô gái nhỏ bé. Cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc. Hà cớ gì đi chọc tức 'diêm vương' chứ?" Lấy cái cớ chính đáng ra chọc tức anh ta nhất định có hiệu quả. Cố Dương Mịch, cô đây phải loại người dễ bị kích động bởi vài lời nói châm biếm.

Anh ta nhíu chặt chân mày, rõ ràng không hài lòng khi cô nhấn mạnh hai chữ "diêm vương" sau cùng, trong mắt cô hóa ra anh vốn là tên ác ôn như vậy. Thật đau lòng.

"Cơm không đủ ăn? Áo không đủ mặc?" Đột nhiên Cố Dương Mịch cong khóe miệng mờ ám, có cảm giác anh ta đang có âm mưu gì đó, còn không nhanh rút sẽ bị anh ta vò xé nát óc mất.

"T..tôi chọc anh chút thôi."

[...]

Thật không ngờ Cố Dương Mịch lại lôi kéo cô đến khu thương mại dành cho các đại thiếu gia, đại tiểu thư nhà giàu như này. Cô đã giải thích rằng chỉ chọc tức hắn rồi mà, hắn lại cố tình lôi công việc ra áp chế sự phản kháng của cô. Một tên vô lại!

"Anh muốn gì nữa đây?" Cô ngó nghiêng xung quanh, đây là gian đồ nữ, anh ta vào đây làm gì? "Cô nghĩ một người bình thường đến khu thương mại mua sắm sẽ làm gì?" Cố Dương Mịch cười rạng rỡ kéo tay cô vào trong. Cô cứng miệng không kịp phản kháng một mạch bị anh ta lôi vào trong gian hàng quần áo, váy vóc sặc sụa mùi thượng lưu.

"Bộ này đẹp, gói lại."

"Bộ kia đẹp, gói lại."

"Bộ này nữa!"

"Bộ này."

...

"Cố Dương Mịch. Đã quá nhiều đồ rồi. Tôi không có tiền chi trả!" Cô cáu gắt nhìn đống đồ vài nhân viên cửa hàng xách theo từ phía sau. Tiền lương không có, tiền dự bị không có. Những bộ đồ đắt đỏ này có mà cô làm ở TP chục năm cũng không trả đủ giá trị của nó. Anh ta lại muốn giở thói tốt bụng thừa thãi với cô?

"Ai nói cô phải chi trả?"

"Cố Dương Mịch. Tôi không có thói lấy không của ai bất cứ cái gì. Của cho là của nợ!"

Cố Dương Mịch ngạc nhiên, Tô Hiểu Du đang tức giận rồi. Chỉ vì vài bộ quần áo nhỏ nhoi không đáng tiền này mà lại lớn tiếng với anh? Trên đời này đúng là chỉ có mình cô mới dám làm điều đó.

"Sẽ trừ vào tiền thưởng hàng tháng của cô." Anh quay phắt đi, liếc nhìn thêm một số bộ đồ với vẻ mặt hứng thú.

"Tiền thưởng? Thư kí cũng được hưởng thưởng lộc sao?" Cô bất ngờ quá chứ, có tiền lương là hạnh phúc rồi, còn có cả tiền thưởng? Chẳng phải cô sắp chui ra khỏi cảnh nghèo đói rồi hay sao? Thư kí riêng cũng thật là chức vụ khá tuyệt vời đấy nhỉ.

Cố Dương Mịch không nói gì, chỉ bước thẳng về phía trước. Đồ ngốc nhà cô lại đi tin công ty nhỏ bé này có vụ trao tiền thưởng cho nhân viên kém cỏi như cô? Đương nhiên là anh sẽ tự bỏ tiền túi thưởng cho cô rồi.

Mải mê nói chuyện. Đột nhiên phía xa bóng hình ai đó làm cô sững người. Người đó dù có tan thành mây khói hay tro bụi thì cô cũng không thể quên được gương mặt đó. Là anh, Lục Tiêu Bá.

Điều làm cô chua xót hơn khi anh, người đàn ông khôi ngô, điển trai và đầy nam tính xuất hiện, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp quyến rũ, chiếc váy ngắn quá gối tôn lên đường cong tuyệt hảo. Gương mặt sắc xảo đó...là Cố Minh Minh!

Thấy Tô Hiểu Du đột nhiên hồn vía lạc lõng, đôi mắt vô hồn hơi rưng rưng lệ nhìn về phía đối diện. Cố Dương Mịch nhìn theo bặt gặp ngay cặp đôi phía trước. Cố Minh Minh đi cùng tên nào mà thân thiết đến vậy? Quay sang nhìn cô lại thấy cô sắp rơi nước mắt, chắc hẳn hai người đó có dính líu quan hệ mờ ám gì khiến cô bận lòng, vậy há chẳng phải người đàn ông đó và em gái cũng cha khác mẹ của anh là...

"Cô quen anh ta?"

Bị lời nói của Cố Dương Mịch làm cho giật mình quay về thực tại. Cô bất giác trở về trạng thái lạnh lùng lắc đầu.

"Chưa từng gặp."

Nói rồi cô quay đi, cô không muốn nhìn cảnh này thêm giây phút nào nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện