"Còn khó chịu không?" Anh quan tâm cô, hàng mi nheo nheo lại.

"Ừm..không." Cô lấy chiếc khăn ướt từ tay Trần Phong lau lau khóe miệng rồi xả nước.

Trần Phong mặc chiếc áo sơ mi đỏ thẫm, trên cổ còn thắt cà vạt, quần vest đen sang trọng, toàn thân như phát ra ma lực, thật quyến rũ. Sau ngần ấy thời gian anh đã được mài dũa trở nên chói lọi như này sao? Trước kia vốn tuyệt sắc, bây giờ càng thêm nét lịch lãm nam tính của quý ông. Nhìn anh trưởng thành già dặn hơn rất nhiều. Chỉ duy nhất sự dịu dàng ấy đối với cô là không thay đổi, anh ấm áp như tia nắng ban mai e ấp chiếu qua tâm hồn cô khiến tim cô đập loạn nhịp.

Phía sau cánh cửa, một ánh mắt ghét bỏ chiếu thẳng vào hai người rồi rời đi.

[...]

Tại nhà hàng, Trần Phong ngỏ ý muốn mời cô ăn bữa cơm. Cô không ngần ngại đồng ý ngay, dù sao đối với cô Trần Phong vẫn là người đáng tin tưởng.

Cả một tầng nhà hàng đều được Trần Phong bao trọn, chỉ còn lại hai người đối mắt với ngại ngùng không ai lên tiếng trước.

"Cuộc sống em dạo này thế nào?" Trần Phong dè dặt nhìn cô, đáy mắt là chua xót lẫn yêu thương.

"Em ổn." Câu trả lời đơn giản được cô nói ra khiến anh thêm lạnh lẽo, cô không có gì để nói với anh sao? "Em...đã có ai chăm sóc chưa?" Trần Phong không dám đối diện với cô, liền nhìn ra ngoài phía cửa sổ, nơi có thể quan sát được hình ảnh phản chiếu của Tô Hiểu Du.

Câu hỏi này có chút kì cục, vừa mới gặp không lâu anh đã hỏi vậy là có ý gì?

"Em..." Biết trả lời như nào đây? Có, hay không có? Có ai chăm sóc cô chưa? Hình như là đã từng có!

"Gần hai năm rồi. Anh mất hoàn toàn liên lạc với em." Anh nói với giọng khàn đặc, bên trong ẩn chứa buồn rầu.

Cô im lặng.

"Số di động cũ của em anh vẫn còn giữ. Tuy vậy mỗi lần gọi đều thuê bao."

Chiếc điện thoại của cô không phải đã sớm bị mất từ lúc cô buông lời chia tay anh ư? Lục Tiêu Bá nói vô tình làm mất điện thoại của cô, từ đó cô được dùng điện thoại mới, cuộc sống hầu như cách ly hết với mọi người bên ngoài, trong danh bạ điện thoại mới chỉ có duy nhất số điện thoại của Lục Tiêu Bá. Ngoài ra không còn số di động của ai, muốn hẹn bạn bè đi chơi càng không có cơ hội.

"Em bị mất điện thoại. Số đó đã bỏ."

"Đã bỏ? Nhưng anh gọi điện vẫn có chuông. Có một lần anh gọi vào ban đêm liền được bắt máy, anh gọi tên em, anh nói rất nhiều, xong em không nói gì cả mà dập máy..."

"Không thể nào!" Cô chối ngay, vì cô chưa từng nhận được cuộc gọi nào từ anh cả.

Bất chợt cô suy nghĩ. Có một lần khá lâu về trước khi mà cô và Lục Tiêu Bá đang ngủ, có một cuộc gọi đến trong túi áo vest đang vắt trên ghế của anh, xong nhạc chuông điện thoại của cô và anh đều giống nhau nên cô không để tâm lắm, giữa đêm như này không thể có ai gọi cho cô được, vì cô không thân thiết hay cho bất cứ ai số di động máy mới, cho nên chỉ có thể là của Lục Tiêu Bá.

Anh nghe thấy tiếng chuông nhanh chóng xuống giường rồi rời phòng không để làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, xong cô lại không hiểu lúc quay trở về mặt anh lại biến sắc như đang phẫn nộ chuyện gì đó.

Không lẽ, không lẽ...là cuộc gọi đó? Là cuộc gọi của Trần Phong? Vốn dĩ chiếc điện thoại của cô không hề mất mà là do Lục Tiêu Bá nắm giữ?

Cô cắn răng đưa mắt nhìn Trần Phong vẫn đang mềm lòng chờ đợi cô câu trả lời.

"Có lẽ ai đó đã dùng số di động cũ của em?" Cô cười ngây ngô đưa ra biện hộ.

"Anh sẽ không truy cứu. Hai năm nay anh luôn ray rứt trong lòng, tại sao khi xưa em lại rời bỏ anh?" Trần Phong nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ mong cô trả lời thật lòng, rõ ràng cô biết đối với cô anh thật lòng và chân thành đến mức nào, tại sao lại rời xa anh đột ngột vào lúc anh khó khăn như vậy? Anh không nghĩ người anh yêu sẽ là người ham vinh danh!

Tô Hiểu Du cười khổ, còn không phải vì anh sao? Lúc đấy cô không rời khỏi anh, thì anh còn có ngày hôm nay không? Anh liệu còn có ngồi đây hàn huyên chuyện xưa với cô không? Thật hài hước! Vì anh mà rời đi, muốn anh giữ vững tài sản Trần thị, không muốn anh bị hãm hại. Cuối cùng lại yêu chính kẻ đã muốn hãm hại anh, xong hiện tại cũng phải rời xa Lục Tiêu Bá để không phải gây phiền hà gì đến công danh của anh ta. Đây là quả báo của cô sao? Cô đã gây phải nghiệp chướng gì? Cớ sao mọi hạnh phúc của cô đều xây dựng dang dở mà bị đổ nát?

Cô cay cay sống mũi, đôi mắt ầng ậc nước cúi gằm mặt, từng giọt nước mắt rơi lã chã.

Trần Phong thấy cô khóc liền đau lòng, tới bên ôm lấy cô, cô khóc òa trên vai anh như đứa trẻ, cô đã làm gì sai chứ? Tại sao hạnh phúc lần lượt bỏ cô mà đi!

"Ngoan, anh không hỏi nữa, đừng khóc Hiểu Du..."

[...]

"Tại sao anh lại ở bar?" Đợi đến khi nước mắt khô lại trên khuôn mặt, cô mới cất tiếng.

"Anh đi gặp đối tác."

"Hả? Vậy chẳng phải vì em mà anh bỏ đi giữa chừng đấy chứ?" Cô lo lắng, tay đan xen vào nhau rối bời.

"Lần sau gặp lại anh muốn cảm ơn họ vì cuộc hẹn lần này, vì anh đã gặp lại em!" Anh nghiêng nghiêng đầu suy tư, nở nụ cười điềm đạm.

Lồng ngực cô không nghe lời mà cứ đập thình thịch, anh vì cô sao?

"Nhưng...sao anh lại vào phòng vệ sinh con gái chứ?" Cô đỏ mặt, giọng nói thẹn thùng.

Nhận lại từ anh đều là những lời buồn cười, cô như muốn cứng họng. "Đó là nhà vệ sinh nam!"

Nhà vệ sinh nam? Ôi thôi, vậy là cô đã vào nhầm sao? Nhớ lại lúc định vào trong cô đã thấy nhiều ánh mắt nhìn cô kì quặc rồi, nhưng cũng tại quá say nên không để tâm tới.

Thấy cô bặm môi, mặt méo mó. Trần Phong không nhịn được mà cười thỏa mãn, sao cô lại đáng yêu thế chứ.

"Anh còn cười?" Cô nhẩu nhẩu môi nhìn anh, đáng ghét!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện