Nhóm dịch: Mèo Đen
Cô nghe thấy tiếng Vương tổng chửi mắng phía sau, không nhịn được tăng tốc bước chân, cuối cùng dùng sức một chút, ở chỗ rẽ hành lang, cơ thể triệt để mất đi sức lực, mềm nhũn ngã xuống.
Ngã vào trong lồng ngực ấm áp của một người đàn ông.
Người đàn ông thuận thế đón lấy cô, đầu cô khẽ tựa vào bờ vai của anh ta, mùi hương nhàn nhạt nhẹ nhàng khoan khoái tràn ngập khoang mũi, khiến cơ thể hơi nóng lên của cô dần bình tĩnh lại.
Úc Tiểu Noãn khẽ ngẩng đầu, dùng ánh mắt mông lung nhìn nam tử trước mắt.
Cô chớp mắt mấy cái.
Người đàn ông cũng nhìn cô.
Biểu cảm vân đạm phong khinh, không biểu hiện ra mảy may kinh ngạc đối với khách không mời bỗng nhiên giả bị đụng ngã xuống, ngược lại, trong con mắt thâm thúy của anh sóng sánh ý cười như có như không, vô cùng hời hợt, như thể là ảo giác.
Người đàn ông này, đẹp mắt đến nỗi gần như không cách nào dùng lời nói mà hình dung được, anh chỉ nhìn cô đơn giản như vậy, đã đủ khiến cô ngạc nhiên đến thất thần.
Anh mặc tây trang màu đen, mặc dù dung mạo tuấn mĩ đến mức tận cùng, trên dưới toàn thân lại tỏa ra vẻ đẹp cấm dục nồng đậm, khiến người ta càng thêm muốn ngừng mà không được.
Người đàn ông này, chỉ cần nhìn qua một lần, sẽ không khả năng quên mất.
Ánh mắt hai người đối đầu, giờ phút này, bọn họ đều nhận ra lẫn nhau.
Bờ môi Úc Tiểu Noãn khẽ nhúc nhích, vô thức khẽ gọi ra tên của người đàn ông: "Thương Dật Hàn..."
Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt, sau đó, khóe môi anh nhếch lên không dễ phát hiện, mang theo vài phần trêu tức và lười biếng: "Úc Tiểu Noãn."
"Úc Tiểu Noãn!"
Lúc này, Vương tổng đuổi theo, nhìn thấy một màn này, lập tức trợn tròn mắt.
Tên đàn ông mới vừa rồi còn cắn răng nghiến lợi giờ phút này run lẩy bẩy, cơ thể ông ta run rẩy, phát run có phần vi diệu, lại cố gắng kiềm chế, không muốn bị người đàn ông ở trước mắt nhìn ra.
Ông ta đang sợ.
Nói nhảm! Ông ta có thể không sợ sao! Người đàn ông này chính là Thương Dật Hàn đấy!
Đại BOSS của tập đoàn Thương thị, nhân vật hung ác lật tay thành mây trở tay thành mưa, tập đoàn Thương thị không chỉ là con rồng lớn của thương nghiệp trong nước, còn là công ty đưa ra thị trường nước ngoài, cho đến bây giờ, không có ai biết, rốt cuộc sản nghiệp của gia tộc anh phân bố trải rộng bao nhiêu.
Đáng chết! Vương tổng cảm thấy trước mắt có chút hoảng hốt, hình như không hề chân thực.
Sao lại gặp phải người đàn ông này ở đây!
Mà lại, Úc Tiểu Noãn đang ở trong ngực anh!
"Cái đó..." tên đàn ông nhanh chóng lễ phép chào hỏi, cổ họng khô khốc nói: "Thương, Thương tổng..."
Thương Dật Hàn khẽ gật đầu, phong độ nhẹ nhàng, trong tay còn ôm Úc Tiểu Noãn mềm nhũn, sau đó, nhấc chân muốn đi gấp.
"Thương tổng, cái đó..." Vương tổng luống cuống chân tay, muốn nói gì đó, lại không nói nên lời, chỉ có hai tay bối rối, không biết nên nói rõ tình huống với anh ra sao.
Ông ta dùng tay cẩn thận từng li từng tí ám hiệu cho Thương Dật Hàn về cô gái trong ngực, Thương Dật Hàn dùng ánh mắt còn lại nhìn ông ta, đáy mắt ý cười như có như không lại xuất hiện. Anh nhẹ nhàng mở miệng, từ tốn nói: "Cô ấy là người phụ nữ của tôi, còn gì muốn nói nữa không?"
"... Không, không có, ý của tôi là, Thương tổng ngài ôm chặt một chút, đừng để cô ấy rơi xuống..."
Vương tổng lắp bắp nói, trán lại thấm ra một lớp mồ hôi dày.
Cô nghe thấy tiếng Vương tổng chửi mắng phía sau, không nhịn được tăng tốc bước chân, cuối cùng dùng sức một chút, ở chỗ rẽ hành lang, cơ thể triệt để mất đi sức lực, mềm nhũn ngã xuống.
Ngã vào trong lồng ngực ấm áp của một người đàn ông.
Người đàn ông thuận thế đón lấy cô, đầu cô khẽ tựa vào bờ vai của anh ta, mùi hương nhàn nhạt nhẹ nhàng khoan khoái tràn ngập khoang mũi, khiến cơ thể hơi nóng lên của cô dần bình tĩnh lại.
Úc Tiểu Noãn khẽ ngẩng đầu, dùng ánh mắt mông lung nhìn nam tử trước mắt.
Cô chớp mắt mấy cái.
Người đàn ông cũng nhìn cô.
Biểu cảm vân đạm phong khinh, không biểu hiện ra mảy may kinh ngạc đối với khách không mời bỗng nhiên giả bị đụng ngã xuống, ngược lại, trong con mắt thâm thúy của anh sóng sánh ý cười như có như không, vô cùng hời hợt, như thể là ảo giác.
Người đàn ông này, đẹp mắt đến nỗi gần như không cách nào dùng lời nói mà hình dung được, anh chỉ nhìn cô đơn giản như vậy, đã đủ khiến cô ngạc nhiên đến thất thần.
Anh mặc tây trang màu đen, mặc dù dung mạo tuấn mĩ đến mức tận cùng, trên dưới toàn thân lại tỏa ra vẻ đẹp cấm dục nồng đậm, khiến người ta càng thêm muốn ngừng mà không được.
Người đàn ông này, chỉ cần nhìn qua một lần, sẽ không khả năng quên mất.
Ánh mắt hai người đối đầu, giờ phút này, bọn họ đều nhận ra lẫn nhau.
Bờ môi Úc Tiểu Noãn khẽ nhúc nhích, vô thức khẽ gọi ra tên của người đàn ông: "Thương Dật Hàn..."
Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt, sau đó, khóe môi anh nhếch lên không dễ phát hiện, mang theo vài phần trêu tức và lười biếng: "Úc Tiểu Noãn."
"Úc Tiểu Noãn!"
Lúc này, Vương tổng đuổi theo, nhìn thấy một màn này, lập tức trợn tròn mắt.
Tên đàn ông mới vừa rồi còn cắn răng nghiến lợi giờ phút này run lẩy bẩy, cơ thể ông ta run rẩy, phát run có phần vi diệu, lại cố gắng kiềm chế, không muốn bị người đàn ông ở trước mắt nhìn ra.
Ông ta đang sợ.
Nói nhảm! Ông ta có thể không sợ sao! Người đàn ông này chính là Thương Dật Hàn đấy!
Đại BOSS của tập đoàn Thương thị, nhân vật hung ác lật tay thành mây trở tay thành mưa, tập đoàn Thương thị không chỉ là con rồng lớn của thương nghiệp trong nước, còn là công ty đưa ra thị trường nước ngoài, cho đến bây giờ, không có ai biết, rốt cuộc sản nghiệp của gia tộc anh phân bố trải rộng bao nhiêu.
Đáng chết! Vương tổng cảm thấy trước mắt có chút hoảng hốt, hình như không hề chân thực.
Sao lại gặp phải người đàn ông này ở đây!
Mà lại, Úc Tiểu Noãn đang ở trong ngực anh!
"Cái đó..." tên đàn ông nhanh chóng lễ phép chào hỏi, cổ họng khô khốc nói: "Thương, Thương tổng..."
Thương Dật Hàn khẽ gật đầu, phong độ nhẹ nhàng, trong tay còn ôm Úc Tiểu Noãn mềm nhũn, sau đó, nhấc chân muốn đi gấp.
"Thương tổng, cái đó..." Vương tổng luống cuống chân tay, muốn nói gì đó, lại không nói nên lời, chỉ có hai tay bối rối, không biết nên nói rõ tình huống với anh ra sao.
Ông ta dùng tay cẩn thận từng li từng tí ám hiệu cho Thương Dật Hàn về cô gái trong ngực, Thương Dật Hàn dùng ánh mắt còn lại nhìn ông ta, đáy mắt ý cười như có như không lại xuất hiện. Anh nhẹ nhàng mở miệng, từ tốn nói: "Cô ấy là người phụ nữ của tôi, còn gì muốn nói nữa không?"
"... Không, không có, ý của tôi là, Thương tổng ngài ôm chặt một chút, đừng để cô ấy rơi xuống..."
Vương tổng lắp bắp nói, trán lại thấm ra một lớp mồ hôi dày.
Danh sách chương