Tống Vũ Huy không nghĩ tới sẽ gặp được đồng học trong lớp Ngô Diệu Hàm đang ôm quyển sách, tâm trạng vô cùng kích động “Vũ Huy, sao mà cậu cũng ở đây vậy?!”

“Tớ, tớ…” Tống Vũ Huy chẳng biết phải giải thích như thế nào, trực tiếp nói với cô Lâm Hạo Hi chính là anh trai cậu? Thừa nhận đó là anh trai cậu? Hay là nói cậu chỉ đến để giúp đỡ? Ngô Diệu Hàm nhìn vẻ lắp ba lắp bắp của Tống Vũ Huy “Đồng học?”

Tống Vũ Huy có chút nóng mặt “Ừ”

“Vũ Huy, cậu còn chưa nói cho tớ biết sao cậu lại ở đây?” Ngô Diệu Hàm nhất quyết không chịu bỏ qua, thực sự vô cùng tò mò sao Tống Vũ Huy lại ở bên cạnh thần tượng của cô.

Lâm Hạo Hi liền thay cậu trả lời “Cậu ấy là em trai của tôi, đến đây là để giúp tôi”

Ngô Diệu Hàm có chút phản ứng không kịp “Em trai? Vậy hai người là…”

Lâm Hạo Hi nhìn cô “Sách đâu?”

Ngô Diệu Hàm phục hồi lại tinh thần, đem sách của mình đưa ra, Tống Vũ Huy nhận lấy mở đến trang tên sách.

Lâm Hạo Hi ngoại trừ ký tên lên trang sách của cô, còn viết thêm một câu chúc “Chúc thiên thiên khai tâm, học nghiệp hữu thành” (=> Chúc ngày ngày vui vẻ, học hành thành đạt)

Nhìn câu chúc trên trang sách, Ngô Diệu Hàm quả thực liền muốn hét lên, ôm sách đứng mãi đó chẳng muốn rời đi, vội vàng bùng nổ “Ngay từ hồi sơ trung em đã thích đọc sách của anh rồi, cuốn nào em cũng mua hết á”

Lâm Hạo Hi nở một nụ cười đáp lại cô “Cảm ơn”

“Ở trường em thân với Vũ Huy lắm đó, cậu ấy ngồi ở phía sau em”

Lâm Hạo Hi vẫn giữ nụ cười trên môi, mấy người xếp hàng phía sau tựa hồ bắt đầu có ý kiến, người phụ trách lập tức đứng ra nói với Ngô Diệu Hàm “Em gái, ký tên xong xin mời hướng về phía này đi ra”

Ngô Diệu Hàm cười ngượng ngịu, lại liếc mắt nhìn Lâm Hạo Hi cái nữa, vừa ôm sách đi vừa ngoái lại nhìn.

Fans của Lâm Hạo Hi rất nhiều, phần lớn những người tới buổi ký tên hôm nay hơn ba phần tư là nữ sinh.

Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, Lâm Hạo Hi ngẩng đầu nói với Tống Vũ Huy “Cậu đi vào nghỉ trước đi, lát nữa hãy trở lại”

Tống Vũ Huy nói “Ca, em không mệt chút nào hết, không cần nghỉ ngơi đâu”

Một nam sinh mặc trang phục có chút giống con gái lấy ra máy ảnh kỹ thuật số, dùng giọng điệu làm nũng nói “Nam thần, em thích anh lâu lắm rồi đó, chụp chung với em một tấm được hông?”

Tống Vũ Huy nghe giọng nói của cậu ta, có cảm giác da gà da vịt nổi hết cả lên, Lâm Hạo Hi bình tĩnh chỉ chỉ ngón tay vào cậu nhắc nhở, cố nín cười “Xin lỗi, nơi này cấm chụp hình”

“Hảo la” Tên nam sinh kia miệng cười ngọt, Tống Vũ Huy đưa sách đã ký tên trả lại cho cậu ta, cậu ta mở ra nhìn một chút chữ trên trang tên sách “Nam thần, chữ của anh nhìn thiệt là đẹp nha”

Lâm Hạo Hi mỉm cười nói “Cảm ơn”

Lâm Hạo Hi ký liên tục suốt hai tiếng đồng hồ, dòng người xếp hàng ký tên tựa hồ vẫn chưa nhìn thấy được phía cuối mà thời điểm kết thúc buổi ký tặng chỉ còn có 20 phút, người phụ trách liền bắt đầu hạn chế số lượng người được ký tặng.

Ba nữ sinh đứng ở bên ngoài quát lên với người phụ trách, đại khái nói là các cô từ tỉnh lân cận đi tàu hỏa tới đây mà người phụ trách lại không cho các cô vào, như thế quả thực rất quá đáng, quá không có tính người vân vân và mây mây.

Biên tập viên sau khi nghe được, chạy đến nói gì đó với người phụ trách, người phụ trách đem sách trên tay các cô nàng này cất đi, bảo các cô chờ ở bên ngoài. Đợi sau khi buổi ký tặng kết thúc sẽ bảo Lâm Hạo Hi ký thêm cho.

Ba nữ sinh rất vui mừng liền đồng ý ngay.

Buổi ký tặng sách hôm nay kết thúc, ngày mai còn có một buổi nữa ở thành phố S, phải đi xe hơn hai tiếng đồng hồ để đến.

Lâm Hạo Hi hôm nay lúc ra ngoài có mang theo một bộ đồ, cùng Tống Vũ Huy ăn cơm tối xong thì theo biên tập viên bắt xe đến thành phố S. Khách sạn đã an bài xong, có điều chỉ có một phòng, Lâm Hạo Hi cùng Tống Vũ Huy ở chung với nhau.

Tống Vũ Huy nói chờ Lâm Hạo Hi tắm rửa sạch sẽ xong sẽ giúp Lâm Hạo Hi đấm bóp, thế nhưng Lâm Hạo Hi tắm rửa sạch sẽ xong đi ra thì Tống Vũ Huy đã nằm trên giường khách sạn ngủ thiếp đi mất.

Lâm Hạo Hi lau khô tóc mà không dùng máy sấy tóc vì sợ làm cậu thức giấc. Lau tóc khô xong, hắn tắt đèn lớn, chỉ mở đèn ngủ ở đầu giường. Dưới ánh đèn mông lung, Tống Vũ Huy nằm nghiêng người, hàng lông mi hơi rũ xuống, một chút tóc mái buông xuống lông mày, làn da nhàn nhạt hiện lên mạch sắc, gương mặt này nhìn thế nào cũng thật thanh tú.

Lâm Hạo Hi nhẹ nhàng nằm xuống giường ngay bên cạnh cậu, cánh tay đỡ lấy phía sau cậu, cúi người xuống, ở mi tâm của cậu hạ xuống một nụ hôn. (Jian: Òa, giờ mới hôn được một cái…. ngay trán TT_TT)

Tống Vũ Huy ngủ rất say, không vì Lâm Hạo Hi hôn một cái mà tỉnh lại.

Sáng sớm hôm sau, Tống Vũ Huy thức dậy lúc sáu giờ nhưng vẫn nằm trên giường chờ Lâm Hạo Hi thức dậy.

Buổi ký tặng sẽ bắt đầu lúc chín giờ sáng. Tám giờ đúng, Tống Vũ Huy gọi hắn dậy rời khỏi giường, rửa mặt ăn điểm tâm sáng trong vòng nửa tiếng rồi chạy tới nơi diễn ra buổi ký tặng, lúc đó mới 8h45.

Tới 12h thì kết thúc buổi ký tặng, để ăn mừng, nhà xuất bản chiêu đãi mọi người một bữa tiệc lớn.

Sau khi ăn xong, trên đường về, ở trên xe, Khâu Duyệt nói với Lâm Hạo Hi về chuyện tiếp tục ký hợp đồng. Khâu Duyệt có thể nói là Bá Nhạc* của Lâm Hạo Hi, năm năm trước khi mới làm biên tập viên không lâu, trong tay Khâu Duyệt chỉ có vài tác giả bình thường không nóng không lạnh, sau đó mới phát hiện ra Lâm Hạo Hi, đọc được văn chương của hắn rồi sau đó cùng hắn nói chuyện, lúc đó mới biết hắn mới chỉ có 15 tuổi, vẫn còn là học sinh trung học.

(*Bá Nhạc là người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.)

Khâu Duyệt cũng không vì Lâm Hạo Hi tuổi vẫn còn nhỏ mà đối với tác phẩm của hắn sinh ra nghi ngờ, trái lại cực lực đề cử hắn với chủ biên, có ý định đem hắn đào tạo trở thành một tác giả trẻ “hot” giống như Hàn Hàn, Quách Kính Minh.

Lần xuất bản quyển sách đầu tiên của Lâm Hạo Hi ngoài dự liệu của bọn họ, đã tiêu thụ được tới 15 vạn bản, đối với một tác giả mới toanh mà nói, đây là một thành tích rất tốt.

Qua đợt đó, nhà xuất bản mới cùng Lâm Hạo Hi ký một hợp đồng song phương, thời hạn hiệu lực được thỏa thuận là năm năm. Năm nay vừa vặn đến năm thứ năm, qua tháng 12 này thì hợp đồng sẽ hết hạn.

Khâu Duyệt đưa ra những điều khoản rất hậu đãi “Tôi thay cậu tranh đấu với cấp trên một chút, nếu cậu tiếp tục ký hợp đồng thì nhuận bút mỗi một quyển sách có thể tăng thêm 14%, tôi nghĩ ở trong nghề này, con số đó thường không thấy được đâu”

Lâm Hạo Hi trả lời “Về chuyện có ký tiếp hợp đồng hay không, tôi vẫn còn muốn suy nghĩ thêm một chút, dù sao thì tôi cũng không tính dùng việc sáng tác truyện làm bát cơm lâu dài”

“Cái này cậu không cần phải lo lắng, hợp đồng sau tôi cũng không định có ràng buộc gì với cậu, bởi vậy cậu hoàn toàn có thể tùy theo hứng thú mà tiếp tục viết. Lại nói, buộc tác giả viết ra một thứ họ không thích thì cũng chỉ là uổng phí thời gian”

Trong hàng ngũ các biên tập viên, Khâu Duyệt đối với các tác giả đã được xem là rất nhân từ, ít nhất sẽ không thường xuyên thúc giục người ta viết bản thảo, điểm ấy thì Lâm Hạo Hi có thể tin tưởng.

Lâm Hạo Hi tựa lưng vào ghế dựa “Khâu tỷ, vẫn là cho tôi chút thời gian để cân nhắc, mấy ngày sau tôi sẽ cho chị câu trả lời chắc chắn”

“Được, không thành vấn đề” Khâu tỷ nhướn mắt lên, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó “Các nhà xuất bản khác có tới tìm cậu chứ?”

“Ừ” Lâm Hạo Hi thật lòng trả lời, từ mấy năm trước đã bắt đầu lục tục có các nhà xuất bản đến tìm hắn, có điều chuyện này cũng bình thường, hắn đối với các nhà xuất bản mà nói chính là một cái cây hái ra tiền, bất luận là nhà xuất bản nào cũng muốn cướp hắn về.

“Điều kiện đưa ra chắc cũng rất phong phú?” Khâu Duyệt dò hỏi.

“Rất tốt, nghe rất hấp dẫn người”

Khâu Duyệt cười khổ “Điều kiện họ đưa ra nhìn sơ qua có vẻ rất hấp dẫn nhưng một nửa trong đó đều là lừa gạt, một mặt phóng đại trắng trợn, mặt khác lại trốn tránh hoặc trực tiếp che giấu đi, chuyện như vậy xảy ra là bình thường”

Tống Vũ Huy ở bên cạnh lắng nghe, đối với nội dung câu chuyện mà hai người bọn họ nói chỉ hiểu được một nửa, nhưng mà có cảm giác cái chị Khâu Duyệt này nói chuyện thật là sắc sảo.

Lâm Hạo Hi tỏ ra hờ hững, tựa hồ như đã quen thuộc với cách nói chuyện của Khâu Duyện “Có một chuyện chị có thể yên tâm, nếu như tôi không tiếp tục ký hợp đồng với chị thì chắc chắn tôi cũng sẽ không ký hợp đồng với những nhà xuất bản khác”

Khâu Duyệt cười cười “Coi như cậu còn có chút lương tâm” 

……….

Ngô Diệu Hàm kể từ khi biết Tống Vũ Huy là em trai của Lâm Hạo Hi, lúc nào cũng nghĩ trăm phương ngàn kế moi móc thông tin, tỷ như hỏi coi Lâm Hạo Hi đã có bạn gái chưa nè, thích loại con gái như thế nào nè, bình thường thích làm cái gì, thích ăn cái gì.

Tống Vũ Huy trả lời chẳng được mấy câu, cậu chỉ nhớ rõ là Lâm Hạo Hi nói hắn thích dạng con gái ngây ngô ngốc nghếch, còn những cái khác, cậu cũng không biết rõ bình thường Lâm Hạo Hi thích làm cái gì nữa, ngay cả món Lâm Hạo Hi thích ăn nhất cũng không biết.

Sau đó thì gửi tin nhắn hỏi Lâm Hạo Hi, Lâm Hạo Hi trả lời lại là: Việc thích làm rất nhiều, món thích ăn là món cậu làm. (Jian: đại biểu của thê nô tiêu chuẩn =)) )

Tống Vũ Huy nhất thời chẳng biết phải nói gì, câu trả lời này cũng được tính là câu trả lời hả?

Mấy nữ sinh trong lớp bữa đó có đến buổi ký tặng đều biết Tống Vũ Huy có quen biết với Lâm Hạo Hi, cũng đều bu lại xung quanh hỏi cái này hỏi cái kia. Tống Vũ Huy tự dưng lại trở thành nam sinh được hoan nghênh nhất trong lớp, mỗi ngày tan học đều có nữ sinh đến hỏi chuyện.

Trương Vĩ Đông cùng mấy anh em của hắn trên đường đến lớp cố ý mua mấy quyển “Từ đây gặp phải” ở trong lớp xé ra gấp máy bay chơi, còn dùng bút ở bên trong sách vẽ bậy với viết linh tinh. (Jian: thằng này phải đè nó ra gangbang mới chừa =.=’ )

Từ nhỏ đã là con nhà giàu, có cơm ngon để ăn, áo đẹp để mặc, lúc còn tiểu học đã là tiểu bá vương, lấy việc ỷ mạnh hiếp yếu làm vui, một ngày không bắt nạt người khác là cảm thấy tẻ nhạt liền. Đại khái là mấy bữa nay các bạn học trong lớp vì Lâm Hạo Hi mà đều trở nên rất thân thiết với Tống Vũ Huy, Trương Vĩ Đồng trong lòng không ưa nổi bởi thế liền muốn kiếm cớ gây sự.

Bọn họ bắt nạt chính cậu thì được, nhưng nhìn bọn họ đem sách của Lâm Hạo Hi ra mà làm hỏng như thế, Tống Vũ Huy cũng không nhịn được nữa, nhìn bọn họ nói “Sao các cậu có thể làm như thế?”

Trương Vĩ Đông hất cằm lên, đem máy bay giấy vừa mới gấp ném về phía cậu “Sách này tao bỏ tiền ra mua, tao thích làm sao kệ tao, liên quan gì tới mày”

Tống Vũ Huy trừng mắt nhìn hắn “Sách là dùng để đọc, nếu các cậu không thích thì đừng mua”

“Shit, sách nhà quê viết bốc lên mùi phân heo, nhìn cái thứ viết kém thông minh còn sợ làm bẩn mắt tao, tao mua về xé gấp máy bay chơi còn thấy gớm nữa” Nói xong thì xé tiếp đến khi sách chỉ còn lại một nửa, đặt ở bên mũi ngửi một cái sau đó quẳng đi “Thúi bỏ bà!” Còn khom người làm một động tác muốn ói. (Jian: thiến nó, hấp nó, thông nó liền cho chế =.=’)

Ngô Diệu Hàm cũng không nhịn được, quay sang nói với Trương Vĩ Đông một câu “Buồn nôn thì cậu đừng có chạm! Ai mướn cậu đụng vào”

“Tao thích làm vậy đó thì sao?” Cằm hất lên, làm ra cái bộ dạng lưu manh vô lại.

“Mặc kệ cậu” Ngô Diệu Hàm chẳng thèm đấu đá với bọn họ, thấp giọng nói nhỏ vào tai Tống Vũ Huy “Vũ Huy, chúng ta đừng để ý tới bọn họ, để bọn họ đi đi, ngược lại bọn họ mua sách thì tiền nhuận bút cũng là của anh trai cậu”

Tống Vũ Huy nghe Ngô Diệu Hàm nói xong thì ngồi xuống, máy bay Trương Vĩ Đông gấp cách mấy vị trí hướng về phía sau lưng hắn ném xuyên qua. Mở máy bay ra, mặt trên dùng bút dạ quang viết hai chữ “phân heo”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện