Nhìn phản ứng của Tống Vũ Huy thì biết ngay chuyện không có đơn giản như vậy, sắc mặt Lâm Hạo Hi trở nên nghiêm túc “Ở trường cậu bị bọn nó bắt nạt phải không?”

“Không phải, em không quan tâm đến bọn họ, ca, anh cũng đừng quan tâm. Bọn họ cứ thích trêu chọc bạn đồng học như vậy đó, nếu mình cứ không để ý thì họ sẽ không nói nữa đâu”

Đôi mắt Lâm Hạo Hi nhìn thẳng vào Tống Vũ Huy “Bình thường bọn nó còn làm gì, còn nói cái gì với cậu nữa?”

“Không có gì hết”

“Thật chứ?”

“Ừm.. bọn họ bình thường thích trốn học nên không hay nhìn thấy họ lắm, làm sao có cơ hội bắt nạt được”

Ánh mắt Lâm Hạo Hi hạ xuống, dần trở nên ôn nhu “Nếu sau này ở trường có bị chúng nó bắt nạt thì nhất định phải nói cho tôi đấy, tôi sẽ cho cậu hả giận”

Tống Vũ Huy lại nở một nụ cười thuần khiết yếu ớt “Em biết rồi”

Lâm Hạo Hi vỗ vai cậu “Đi, đi mua quần áo nào”

Quần áo mà Lâm Hạo Hi gọi là rẻ hơn một chút trong mắt Tống Vũ Huy vẫn là đồ đắt tiền, một cái áo T-shirt mỏng ngắn tay mất hơn 100 đồng, một cái áo khoác trắng cũng hơn 200, còn cả quần nữa, cũng hơn 100.

Tống Vũ Huy cực lực ngăn cản, chỉ đồng ý mua một bộ, bởi vì chỉ có chủ nhật được nghỉ học ở nhà mới mặc đồ của mình. Còn ở trường đã có 5 bộ đồng phục học sinh, trang phục mùa hè, mùa thu, mùa đông đều có, không sợ không có đồ mặc.

Mua quần áo xong, Lâm Hạo Hi đưa Tống Vũ Huy mang tới tiệm cắt tóc, đem phần tóc dày ban đầu tước mỏng đi, cắt luôn phần tóc che khuất lỗ tai, cắt phần tóc rối hơi dài trước trán, tỉa tới độ dày vừa vặn chạm tới lông mày, phần phía sau cổ cũng đem cắt ngắn đi.

Không đầy nửa giờ sau, Tống Vũ Huy giống như thoát thai hoán cốt, lột xác hoàn toàn trở thành một cậu trai thành phố thời thượng.

Lâm Hạo Hi rất hài lòng thưởng thức kiểu tóc mới của Tống Vũ Huy, cả làn da phơi nắng ngăm đen lúc trước giờ cũng đã dần chuyển sang trắng, đường nét trên khuôn mặt bắt đầu hiện ra rõ ràng, hầu kết trên cổ bắt đầu trồi ra, dấu hiệu này chứng tỏ cậu đang phát dục, thân cũng cao hơn một chút.

Tống Vũ Huy bị Lâm Hạo Hi nhìn chằm chằm rất lâu, cảm thấy không thoải mái lắm “Ca, có phải nhìn kỳ lắm không?”

Lâm Hạo Hi tỉnh lại, khẽ mỉm cười “Đâu có, nhìn cậu đẹp lắm”

Vành tai Tống Vũ Huy đỏ gắt lên.

Tống Vũ Huy đi đến trường, Lâm Hạo Hi đưa cho cậu 8 tờ Mao gia gia (Jian: Tiền có hình Mao chủ tịch mệnh giá 100 đồng). Mỗi tháng Lâm Hạo Hi lại đưa tiền sinh hoạt cùng với tiền tiêu vặt cho cậu một lần, một tháng 800 đồng, nhưng Tống Vũ Huy lại không chịu nhận.

Tống Vũ Huy nói “Ca, em vẫn còn tiền mà, chừng nào em hết tiền sẽ lấy của anh”

Lâm Hạo Hi đem tiền đưa đến trước mặt cậu “Chút tiền đó làm sao đủ”

Tống Vũ Huy kiên quyết nhất định không nhận “Tiền của em vẫn còn đủ dùng trong 2 tháng lận”

Lâm Hạo Hi lập tức phát hiện ra điểm không đúng “Cậu còn bao nhiêu tiền?”

“Sáu trăm”

Lần trước sau khi nghỉ lễ Quốc khánh, lúc trở lại đi học, Lâm Hạo Hi cho cậu 800 đồng. Bình thường tiền xe đi về nhà, rồi tiền cơm, tiền mua đồ dùng học tập, vậy mà chỉ hết có 200 đồng? “Có phải là không ăn cơm thật ngon không?” Lâm Hạo Hi hỏi.

“Mỗi ngày đều có ăn mà, cơm ở trường nấu rất rẻ, một món ăn giá không có bao nhiêu tiền hết”

Lâm Hạo Hi cũng là học sinh, giá cơm nước ở trường hắn cũng biết đại khái, căntin tuyệt đối không có chuyện bán lỗ vốn cho học sinh. Lâm Hạo Hi kéo Tống Vũ Huy ngồi xuống ghế sopha “Lại đây, kể với ca nghe một chút, bình thường ăn cơm thì cậu ăn cái gì?”

“Cơm ạ”

“Còn gì nữa không?”

“Thức ăn”

“Ăn món gì?”

“Nhiều lắm”

“Có ăn thịt không?”

“Ăn”

“Ngày nào cũng ăn?”

Tống Vũ Huy im lặng nửa ngày “Không hẳn”

Biết ngay mà, Lâm Hạo Hi nhét 800 đồng vào tay cậu “Tiền này cậu cầm đi, về sau thì mỗi ngày đều phải ăn ít nhất 2 đồng thịt, cậu đi học cần phải có sức khỏe, phải ăn đồ ăn có dinh dưỡng cân đối, không ăn thịt làm sao được?”

“Ca, ở nhà nửa tháng mới ăn thịt cũng được, hồi trước lúc em học sơ trung, mỗi ngày đều ăn dưa muối, cũng lớn lên được vậy”

“Sao giống nhau được, lúc trước cậu theo gia gia nãi nãi, điều kiện gia đình không tốt, cũng không có cách nào khác. Nhưng hiện tại cậu theo tôi, tôi có điều kiện, có thể cho cậu ăn no mặc ấm” Lại nghiêng đầu nhìn cậu “Trừ khi cậu khách khí với tôi, không xem tôi là anh trai cậu”

“Không có đâu, em xem anh như anh trai ruột của em mà”

Lâm Hạo Hi vuốt đầu cậu “Vậy thế này đi, nếu tôi đã là anh trai ruột của cậu, người làm anh như tôi mỗi ngày đều ăn thịt cá, còn cậu lại đi gặm rau củ xanh, để người khác biết được, lại nghĩ là tôi ngược đãi cậu”

Mắt Tống Vũ Huy ươn ướt “Chính là vì em xem anh như anh trai ruột của em nên em mới không thể tiêu hoang phí tiền của anh”

“Nên ăn thì ăn, nên xài thì xài, sao có thể xem là tiêu hoang được” Lâm Hạo Hi ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường rồi nhìn người bên cạnh “Đã sáu giờ rồi, hôm nay cậu có đến trường tự học không?”

Tống Vũ Huy lúc này mới nhớ tới chuyện phải lên trường học “Đi”

Lâm Hạo Hi nhìn cậu xuống khỏi sopha, đi vào phòng lấy balo khoác trên vai đi ra “Ca, em lên trường nha”

“Nhớ chú ý an toàn đấy”

“Dạ biết”

Vào lúc tan tầm này là giờ cao điểm, giao thông tắc nghẽn, bình thường chỉ mấy hơn 40 phút là có thể tới trường, hôm nay phải mất hơn 1 tiếng đồng hồ mới tới. Tống Vũ Huy về đến trường, cất đồ ở ký túc xá xong thì đeo cặp sách tới lớp học.

Bên trong lớp, học sinh đều đã có mặt, cậu biết ý đi từ cửa sau vào, nhẹ nhàng ngồi xuống, nhưng vẫn khiến cho không ít người chú ý đến.

Phía sau cậu có mấy người đang bàn luận cái gì đó về cậu, vì tiếng đọc sách, lật sách lao xao chồng lên nên cậu có chút nghe không rõ. Ngô Diệu Hàm nghe tiếng ồn ở phía sau thì quay đầu lại, nhìn thấy Tống Vũ Huy mà sợ hết hồn, dùng sách Anh văn che nửa mặt lại “Cậu… cậu là Tống Vũ Huy”

Tống Vũ Huy “….”

Ngô Diệu Hàm nhìn cậu một lúc mới nhận ra, che miệng cười khúc khích “Cậu cắt tóc rồi cứ như biến thành một người khác ấy”

“Nói quá rồi” Tống Vũ Huy vừa nói vừa đặt cặp sách xuống, người ngồi cùng bàn hôm nay không có đến lớp tự học buổi tối.

“Mình nói thiệt đó, mới đầu nhìn vô mém nhận không ra luôn” Ngô Diệu Hàm ý cười dịu dàng ghé gần lại “Đẹp trai dễ sợ” (Jian: mám chai hả má =)))))) )

Bị khen đẹp trai hơn rất nhiều, trên mặt Tống Vũ Huy ửng lên hai mảng hồng bên má.

Ngô Diệu Hàm còn nói “Cậu còn có thể tham gia bầu chọn hoa khôi nữa í, nói không chừng có thể được chọn nha”

Tống Vũ Huy đối với mấy chuyện bầu chọn hoa khôi của trường không có chút hứng thú gì, trường tư nhân nào cũng thích tổ chức mấy cái hoạt động như vậy, nam sinh nữ sinh có ngoại hình đẹp đều có thể tham gia cuộc thi bầu chọn hoa khôi của trường, do toàn bộ học sinh bỏ phiếu chọn ra, ai nhiều phiếu nhất thì người đó chính là hoa khôi của trường.

Buổi trưa thứ tư, Tống Vũ Huy trở lại ký túc xá, mở điện thoại di động ra, lập tức nhảy lên một tin nhắn của Lâm Hạo Hi “Chiều nay sau khi tan học thì nhớ đi ra cửa chính”

Tống Vũ Huy thấy hơi khó hiểu, Lâm Hạo Hi kêu cậu học xong đi ra cửa chính làm gì chứ? Cậu gửi tin nhắn phản hồi hỏi, Lâm Hạo Hi nhắn lại “Lúc đó cậu sẽ biết”

Tống Vũ Huy nằm trên giường, lưng còn đau nhức, tiết thể dục sáng hôm nay, cậu ở sân đá banh bên cạnh sân bóng chuyền, chẳng biết từ phía sau có trái bóng do ai đá tới mà vừa vặn đá trúng lưng của cậu. Bóng đập vào từ phía sau, dùng lực rất mạnh, lúc bị đập trúng, lưng Tống Vũ Huy suýt chút nữa muốn đứt đôi ra, thân người cũng thiếu chút là bổ nhào về phía trước.

Trái bóng là do Trương Vĩ Đông cố ý đá, sau khi đá trúng, hắn vẫn cùng mấy thằng anh em kia lớn tiếng cười “Đá trúng thằng nhà quê rồi” (Jian: mài có muốn bị thiến bị thông 69 tư thế hông =.=’)

Ở trước mặt bốn tên tiểu bá vương bọn họ, Tống Vũ Huy cũng chỉ có thể cố mà nuốt giận vào trong bụng. Bản thân cậu không phải là đối thủ của bọn họ, mà đến cả chủ nhiệm lớp cũng không chế phục được bọn họ nữa chứ nói gì đến chuyện giúp cậu nói lý lẽ.

Mỗi khi bị bắt nạt, Tống Vũ Huy sẽ nhớ tới gia gia nãi nãi ở trong núi, còn có một anh trai tốt ở bên cậu nữa, vừa nghĩ tới bọn họ, toàn bộ mọi ấm ức đều được quét đi sạch sành sanh.

Tiết cuối cùng buổi chiều, giáo viên còn kéo dài thêm mấy phút để nói một hồi nữa, lúc ra về, Tống Vũ Huy vội vội vàng vàng rời khỏi lớp học, va vào cái Porsche ở cửa trước làm chỗ bị thương ở lưng đau xót lên.

Hai bên cửa trước là một bãi cỏ xanh, dưới hàng cây bên đường có đặt mười mấy cái bàn đá cẩm thạch. Vào giờ này lúc nào nơi đây cũng đầy người ngồi. Phụ huynh học sinh sợ con mình ở trường ăn không được ngon, thường thường đưa thức ăn với canh hầm tới, nhìn con mình ăn xong mới đi về.

Tống Vũ Huy chạy tới trước cổng, bảo vệ trường không dễ dàng cho phép người ngoài đi vào, Lâm Hạo Hi cầm theo một túi đồ đứng ở bên ngoài. Nhìn thấy Lâm Hạo Hi, Tống Vũ Huy trên mặt lộ ra nụ cười tươi tắn “Ca!”

Tống Vũ Huy quay sang bác bảo vệ chỉ chỉ Lâm Hạo Hi “Bác bảo vệ, anh ấy là anh trai cháu, có thể cho anh ấy vào không?”

“Đi vào đi” Bác bảo vệ khoát tay áo nói.

Tống Vũ Huy nói với bác bảo vệ một tiếng cám ơn, Lâm Hạo Hi mang theo túi đồ đi vào, Tống Vũ Huy hỏi “Ca, anh tới trường làm gì vậy?”

Lâm Hạo Hi đưa túi đồ trên tay hắn lên “Đem đồ cho cậu ăn”

Đến bên cạnh hồ sen tìm chỗ ngồi xuống, Lâm Hạo Hi lấy trong túi đồ ăn từng cái từng cái lấy ra. Có trái cây, có đồ ăn nhẹ, còn có hai hộp cà mên.

Trong đồ ăn trong cà mên vẫn còn nóng, bên trong có hai món ăn, đều là thịt, một sườn xào chua ngọt, một thịt bò xào ớt, thịt nhiều đến chiếm hơn nửa cà mên.

Lâm Họa Hi làm xong đồ ăn thì mới bốn giờ đúng, lúc đó còn chưa muốn dùng bữa thế nên cả phần ăn cũng mình cũng gói lại đem sang đây ăn cùng.

Mùa thu tiết trời trong trẻo, lá sen trong hồ đã khô héo từ lâu, ánh tà dương phía tây đem mặt hồ nhuộm thành một màu vàng nhàn nhạt. Cách đó không xa còn có mấy học sinh cầm sách Anh văn đọc, ánh tà dương đem cái bóng của bọn họ kéo ra một đường rất dài. Băng đá ở bên cạnh hồ sen, Tống Vũ Huy cùng Lâm Hạo Hi mỗi người bưng một hộp đồ ăn cùng nhau ăn cơm. (Jian: đem đồ ăn tới tận trường để cùng em nó ăn huhu tuôi cầu cũng được bao dưỡng TT^TT)

Lâm Hạo Hi đem thịt sườn trong hộp của mình gắp một miếng vào trong hộp của Tống Vũ Huy, Tống Vũ Huy nhai cơm trong miệng “Ca, em đủ rồi, anh ăn đi”

“Lúc ăn cơm đừng nói chuyện, mau ăn đi”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện