Editor: Hyna Nguyễn
---------------------------------------
Ba người kia nữ sinh: ".
.
."
Tất cả học sinh trong phòng học: ".
.
."
Bao gồm ngay cả bản thân Diệp Oản Oản đều có chút sửng sờ.
Ba nữ sinh trố mắt nhìn nhau, thật lâu mới phản ứng được, nóng nảy không dứt mà mở miệng truy hỏi ——
"Đông.
.
.
Đông ca.
.
.
Rốt cuộc đang nói gì thế?"
"Diệp Oản Oản là người của cậu là ý gì?"
"Đông ca, ngươi có phải hay không nghĩ sai chỗ nào rồi?"
Khuôn mặt Lăng Đông không nhịn được nói, "Ý trên mặt chữ, Diệp Oản Oản là người của lão tử, ai cũng không cho phép động vào! Nghe không hiểu tiếng người sao? Nghe rõ ràng liền cút cho ta!"
Ba người là bạn bè của Trình Tuyết, bình thường cùng Lăng Đông cũng rất quen thuộc, vẫn là lần đầu tiên bị Lăng Đông dùng không giọng khách khí như vậy nói chuyện, tất cả đều bị tiếng hét của Lăng Đông dọa đến hốc mắt phiếm hồng, vốn như muốn nói nữa cái gì đó nữa, nhưng nhìn Lăng Đông vẻ mặt dọa người, nhất thời không dám nói nhiều, chỉ có thể dậm chân, thật nhanh hướng phía Trình Tuyết chạy đi.
Ba người sau khi rời khỏi, Lăng Đông lần nữa nhìn về phía Diệp Oản Oản, vẻ mặt hung tợn líc đầu nhất thời trở nên có chút cứng ngắc thậm chí không lưu loát.
Do dự mấy giây sau, Lăng Đông mở ra cái túi khác, một túi lớn quà vặt xanh xanh đỏ đỏ cầm trong tay trực tiếp cứng rắn nhét vào trong ngực Diệp Oản Oản, buồn bực nói, "Cho cậu nè."
Diệp Oản Oản nhìn lấy túi quà vặt trong ngực, vẻ mặt quỷ dị tiếp tục trầm mặc, ".
.
."
Lăng Đông đứng ở trước mặt bàn học của cô, dường như không có ý tứ muốn đi, gương mặt muốn nói lại thôi, mỗi lần vừa định mở miệng nói chuyện, lại rút lui trở về, như thế lặp đi lặp lại nhiều lần sau, rốt cuộc hít sâu một hơi, lắp bắp hướng về phía cô mở miệng, "Diệp Oản Oản.
.
.
Cậu.
.
.
Cậu buổi tối tan học có rãnh không?"
"Buổi tối?"
Trong đầu của Diệp Oản Oản theo bản năng hiện lên một câu mà mọi người tại thời điểm thường nói: "Tan học đừng đi" .
Đây là muốn chuẩn bị sau khi tan học tự mình trừng trị cô sao?
Tựa hồ là nhận ra được hiểu lầm của Diệp Oản Oản, Lăng Đông vội mở miệng bổ sung một câu, "Học.
.
.
Gần trường học mới mở một tiệm thịt nướng.
.
.
Muốn cùng đi ăn không? Tớ mời cậu!"
Tất cả học sinh đang vây xem: ".
.
.
! ! !"
Đệt! Vì sao cái này nội dung cốt truyện phát triển càng ngày càng quỷ dị a!
[VoVo: Ta cũng thấy vậy à /cđểu ]
Diệp Oản Oản dùng sức nặn nặn mi tâm, tình huống gì?
Không phải là muốn trả thù, mà là.
.
.
Hẹn hò?
"Chờ một chút vân vân.
.
.
Ngượng ngùng, bạn học Lăng Đông, tớ thật sự là không hiểu ý của cậu, xin hỏi một chút, đây là loại hối lộ mới sao?" Diệp Oản Oản trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Thật ra thì vào lúc này tất cả mọi người vây xem đều không hiểu cái gì cả, nếu nói Lăng Đông là bởi vì kiêng kỵ Triệu Tinh Châu mới không dám động thủ với Diệp Oản Oản còn có thể hiểu, nhưng dù coi là như vậy, cũng không nhất định nói ra Diệp Oản Oản là người của hắn như vậy chứ ? Bây giờ lại còn muốn mời cô ta buổi tối cùng đi ăn cơm? Chỉ mới một, hai ngày nghỉ ngắn ngủi thôi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế?
Nghe được lời nói của Diệp Oản Oản, sắc mặt Lăng Đông nhất thời có chút không tốt lắm, mất hứng nói, "Không phải là hối lộ!"
Diệp Oản Oản cười một tiếng, "Lăng Đông, người ngay thẳng không nói tiếng lóng, cậu rốt cuộc muốn như thế nào, nói thẳng đi!"
Lăng Đông không nhúc nhích đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm cô, đem hai tay nắm thành quả đấm bóp kẻo kẹt kẻo kẹt vang dội.
Ngay tại thời điểm Diệp Oản Oản cơ hồ cho là hắn muốn động thủ đánh người, hắn liền đột nhiên mở miệng nói —— "Diệp Oản Oản, tớ thích cậu!"
Diệp Oản Oản sắc mặt ngẩn ngơ: ".
.
." Hắc?
"Phốc.
.
.
Khục khục ho khan.
.
." Lăng Đông dứt tiếng trong nháy mắt, bên cạnh một mực ở thờ ơ lạnh nhạt Tư Hạ căng Ngạo biểu tình lãnh đạm rốt cuộc lại cũng không nhịn được, bị sặc ho khan kịch liệt.
Trong phòng học, tất cả học sinh đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh, biểu tình của tất cả mọi người đều giống như gặp quỷ.
"Cmn! Tớ đặc biệt mới vừa nghe được cái gì! Đông ca lại đang cùng Diệp Oản Oản ma lem tỏ tình!!!" Lăng Đông ngồi cùng bàn đồng đảng cằm đều sắp rớt xuống.
Một nam sinh khác càng là mặt đầy kinh sợ, "Giời ạ Đông ca điên rồi sao?".
---------------------------------------
Ba người kia nữ sinh: ".
.
."
Tất cả học sinh trong phòng học: ".
.
."
Bao gồm ngay cả bản thân Diệp Oản Oản đều có chút sửng sờ.
Ba nữ sinh trố mắt nhìn nhau, thật lâu mới phản ứng được, nóng nảy không dứt mà mở miệng truy hỏi ——
"Đông.
.
.
Đông ca.
.
.
Rốt cuộc đang nói gì thế?"
"Diệp Oản Oản là người của cậu là ý gì?"
"Đông ca, ngươi có phải hay không nghĩ sai chỗ nào rồi?"
Khuôn mặt Lăng Đông không nhịn được nói, "Ý trên mặt chữ, Diệp Oản Oản là người của lão tử, ai cũng không cho phép động vào! Nghe không hiểu tiếng người sao? Nghe rõ ràng liền cút cho ta!"
Ba người là bạn bè của Trình Tuyết, bình thường cùng Lăng Đông cũng rất quen thuộc, vẫn là lần đầu tiên bị Lăng Đông dùng không giọng khách khí như vậy nói chuyện, tất cả đều bị tiếng hét của Lăng Đông dọa đến hốc mắt phiếm hồng, vốn như muốn nói nữa cái gì đó nữa, nhưng nhìn Lăng Đông vẻ mặt dọa người, nhất thời không dám nói nhiều, chỉ có thể dậm chân, thật nhanh hướng phía Trình Tuyết chạy đi.
Ba người sau khi rời khỏi, Lăng Đông lần nữa nhìn về phía Diệp Oản Oản, vẻ mặt hung tợn líc đầu nhất thời trở nên có chút cứng ngắc thậm chí không lưu loát.
Do dự mấy giây sau, Lăng Đông mở ra cái túi khác, một túi lớn quà vặt xanh xanh đỏ đỏ cầm trong tay trực tiếp cứng rắn nhét vào trong ngực Diệp Oản Oản, buồn bực nói, "Cho cậu nè."
Diệp Oản Oản nhìn lấy túi quà vặt trong ngực, vẻ mặt quỷ dị tiếp tục trầm mặc, ".
.
."
Lăng Đông đứng ở trước mặt bàn học của cô, dường như không có ý tứ muốn đi, gương mặt muốn nói lại thôi, mỗi lần vừa định mở miệng nói chuyện, lại rút lui trở về, như thế lặp đi lặp lại nhiều lần sau, rốt cuộc hít sâu một hơi, lắp bắp hướng về phía cô mở miệng, "Diệp Oản Oản.
.
.
Cậu.
.
.
Cậu buổi tối tan học có rãnh không?"
"Buổi tối?"
Trong đầu của Diệp Oản Oản theo bản năng hiện lên một câu mà mọi người tại thời điểm thường nói: "Tan học đừng đi" .
Đây là muốn chuẩn bị sau khi tan học tự mình trừng trị cô sao?
Tựa hồ là nhận ra được hiểu lầm của Diệp Oản Oản, Lăng Đông vội mở miệng bổ sung một câu, "Học.
.
.
Gần trường học mới mở một tiệm thịt nướng.
.
.
Muốn cùng đi ăn không? Tớ mời cậu!"
Tất cả học sinh đang vây xem: ".
.
.
! ! !"
Đệt! Vì sao cái này nội dung cốt truyện phát triển càng ngày càng quỷ dị a!
[VoVo: Ta cũng thấy vậy à /cđểu ]
Diệp Oản Oản dùng sức nặn nặn mi tâm, tình huống gì?
Không phải là muốn trả thù, mà là.
.
.
Hẹn hò?
"Chờ một chút vân vân.
.
.
Ngượng ngùng, bạn học Lăng Đông, tớ thật sự là không hiểu ý của cậu, xin hỏi một chút, đây là loại hối lộ mới sao?" Diệp Oản Oản trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Thật ra thì vào lúc này tất cả mọi người vây xem đều không hiểu cái gì cả, nếu nói Lăng Đông là bởi vì kiêng kỵ Triệu Tinh Châu mới không dám động thủ với Diệp Oản Oản còn có thể hiểu, nhưng dù coi là như vậy, cũng không nhất định nói ra Diệp Oản Oản là người của hắn như vậy chứ ? Bây giờ lại còn muốn mời cô ta buổi tối cùng đi ăn cơm? Chỉ mới một, hai ngày nghỉ ngắn ngủi thôi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế?
Nghe được lời nói của Diệp Oản Oản, sắc mặt Lăng Đông nhất thời có chút không tốt lắm, mất hứng nói, "Không phải là hối lộ!"
Diệp Oản Oản cười một tiếng, "Lăng Đông, người ngay thẳng không nói tiếng lóng, cậu rốt cuộc muốn như thế nào, nói thẳng đi!"
Lăng Đông không nhúc nhích đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm cô, đem hai tay nắm thành quả đấm bóp kẻo kẹt kẻo kẹt vang dội.
Ngay tại thời điểm Diệp Oản Oản cơ hồ cho là hắn muốn động thủ đánh người, hắn liền đột nhiên mở miệng nói —— "Diệp Oản Oản, tớ thích cậu!"
Diệp Oản Oản sắc mặt ngẩn ngơ: ".
.
." Hắc?
"Phốc.
.
.
Khục khục ho khan.
.
." Lăng Đông dứt tiếng trong nháy mắt, bên cạnh một mực ở thờ ơ lạnh nhạt Tư Hạ căng Ngạo biểu tình lãnh đạm rốt cuộc lại cũng không nhịn được, bị sặc ho khan kịch liệt.
Trong phòng học, tất cả học sinh đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh, biểu tình của tất cả mọi người đều giống như gặp quỷ.
"Cmn! Tớ đặc biệt mới vừa nghe được cái gì! Đông ca lại đang cùng Diệp Oản Oản ma lem tỏ tình!!!" Lăng Đông ngồi cùng bàn đồng đảng cằm đều sắp rớt xuống.
Một nam sinh khác càng là mặt đầy kinh sợ, "Giời ạ Đông ca điên rồi sao?".
Danh sách chương