Cầm Thánh và thiếu nữ áo hồng lên thuyền nhỏ nhằm hướng Thập Tử Sinh mà đi, Đinh Hoàn vẫn đứng lặng bên Nguyệt Hồ nhìn theo hình bóng mảnh mai của nàng khuất trong sương mờ.
Bên trong mấy đệ tử Lữ Đường Gia Bảo lập tức đã đưa Lữ Thiên Ảnh về dưỡng thương, lúc này Lữ Hồng Phất cũng đã cử người đến Tàng Trấn Các gọi Lữ Đường mang Thần Châu đến giao lại cho Yên Nam Tử .
Lý Khuê nhận lại Phong Lôi kiếm nhưng trong lòng vẫn không được vui vẻ, hẳn là còn muốn cùng Lữ Đường giao đấu một trận, nhưng lúc này trên đại sảnh đều là các tiền bối, hắn lại là người trọng nghĩa nên không dám bày tỏ gì.
Yên Nam Tử mở rương ngọc, từ trong bảo rương 3 viên Linh Châu như có sức mạnh kỳ bí lạ thường phút chốc đã bay lơ lửng trên không trung. Tử Linh Thần Châu và Lam Linh Thần Châu ngẫu nhiên đã nhằm hai hướng Đông, Tây mà bay mất trước sự ngỡ ngàng của mọi người nhưng kỳ dị hơn cả Kim Linh Thần Châu lại chỉ sáng mập mờ , nó bay một vòng quang tiền sảnh rồi đến bên Vạn Hạnh thiền sư dừng lại một khắc, sau đó lại chuyển đến bên tay Đinh Hoàn, ánh sáng mờ nhạt đã tắt hẳn, liền rơi vào lòng bàn tay hắn.
Mọi ánh mắt trên đại sảnh lúc này đều đổ dồn về phía Đinh Hoàn, lúc đầu với sự việc này hắn có phần hứng thú, nhưng sau một hồi thấy cả ngàn ánh mắt đều đang nhìn hắn, khiến hắn chỉ đành biết cười khổ.
Đinh Hoàn quay sang nói với Vạn Hạnh thiền sư:
- Đại sư ! Kim Linh Châu này vốn là bảo vật của Trấn Quốc Tự, theo tại hạ thấy vẫn nên để thiền sư mang nó trả về Trấn Quốc Tự thì hơn.
Vạn Hạnh trong lòng hẳn cũng đang có ý này nhưng không dám nói thẳng ra mà thôi, nhưng hắn lại chợt nhớ đến lời của sư phụ dặn trước lúc khiết già:
‘ Kim Linh Huyền Ngọc có linh căn chí tôn, vốn là bảo vật của bậc đế vương nhưng bởi vì linh căn quá cao nếu người cầm nó không đủ tâm cơ chỉ e sẽ gây ra họa diệt vong. Lý gia cần phải trải qua ba đại kiếp nạn mới có thể xưng đế được’.
Lời thoáng qua trong đầu, Vạn Hạnh chắp tay đáp lễ nói:
- A Di Đà Phật! Kim Linh Thần Châu chọn thí chủ hẳn là có nguyên căn, theo ta Đinh thí chủ hãy tự mình mang đến Trấn Quốc Tự thì phải hơn.
Trên dưới trong đám nhân sỹ có nhiều lời đồng ý:
- Nói đúng lắm!
Phạm Chiêm và Yên Nam Tử cũng đưa ánh mắt ôn nhu nhìn hắn, duy chỉ có Nguyễn Thủ Thiệp, Nguyễn Khoan cùng nhóm người của Yên Viên Phái tuy không tỏ ra thái độ, nhưng trong lòng chẳng hề vui vẻ gì.
Phạm Chiêm quay sang Lữ Hồng Phất ôn nhu nói:
- Ta đưa muội về Phạm Gia!
Hồng Phất ảm đạm từ chối:
- Muội sống gần hết cuộc đời ở Lữ Đường Gia Bảo, thật lòng không muốn rời xa nơi này, sau này nếu huynh rảnh dỗi có thể đến Lữ Gia thăm muội là được rồi.
Phạm Chiêm quay qua nhìn Ngô Xương Ngập một thoáng quay lại nói:
- Lần này ta có việc buộc phải trở về!
- Muội hiểu!- Lữ Hồng Phất ôn nhu đáp lại.
Đinh Hoàn trong lòng có phần sốt ruột vội từ dã đi ngay, nhóm Bặc, Điền, Cơ, Tú cũng vội vã đi theo hắn.
Trên đại sảnh các lộ phái khác cũng dần từ biệt rời đi cả
***
Thuyền nhỏ trôi trên sông , Phương Lan thủy chung đều nhìn về phía sương mờ phủ trắng, nửa ngày trôi qua mới hỏi một câu:
- Tiểu nha đầu! Ngươi có tâm sự gì sao? Vân Nga cả nửa ngày đều quay đầu nhìn về phía sau thuyền, tâm tư ưu sầu, nghe câu này thần sắc có chút giật mình vội trả lời.
- Tiểu nữ…không có gì.
Phương Lan khẽ cười:
- Có phải ngươi đang nhớ đến Văn nhi! Chúng ta rời Kinh cũng đã 2 tuần trăng rồi!
Nói xong ánh mắt lại thả vào làn sương phía trước, Vân Nga mặt ửng hồng, mắt thu ba long lanh khẽ nói:
- Tiểu nữ…!
Phương Lan nhìn bộ dạng của nàng lắc đầu nói:
- Xem ngươi kìa! Lần này trở về Đại Kinh chắc cũng sang xuân, ngươi cũng đã 17 tuổi, đã lớn rồi, gả đi được rồi.
Sắc hồng e thẹn đã lên đến cả tai, thiếu nữ áo hồng cúi mặt nhìn làn nước, chỉ lặp lại được hai từ:
- Tiểu nữ!
Phương Lan ánh mắt ở trong làn sương ôn nhu nói một câu:
- Trước ngày chúng ta lên đường đến Tế Giang, ta bắt gặp Văn nhi đang say xưa họa tranh ngươi, trong nét bút của nó ta thấy được tình cảm nó dành cho ngươi rất đỗi chân thành.
Vân Nga khẽ cười đầy xuân ý nói:
- Điện Hạ thật là người có lòng!
Phương Lan thoáng có chút ưu tư:
- Nữ nhân có thể tìm được người thật sự yêu mình đã là hạnh phúc lớn nhất rồi.
Nàng nghĩ về cuộc đời mình, má ngọc đã rơi xuống vài giọt lệ, thuyền lại băng trên mặt hồ, hai người cũng không nói thêm câu gì. Vân Nga nhìn về phía xa sau thuyền tự hỏi một câu trong đầu:
“Đinh huynh! Cuối cùng huynh muốn nói gì với muội?”
Chẳng biết bao lâu sau thuyền cập bến Đan Nhiễm, Ái Liên cùng một phu xe đã chờ sẵn ở đó, hai người liền lên xe tất tả đi ngay.
Xe ngựa vừa rời khỏi không lâu thì thuyền của nhóm Đinh Hoàn cũng cập bến. Đinh Hoàn nhìn thấy thuyền nhỏ của Vân Nga đậu bên bến sông không khỏi sốt sắng, liền vội cầm tay một vị lão bá chở đò hỏi gấp một câu:
- Xin hỏi lão bá! Hai vị nữ hiệp đi thuyền nhỏ này đã rời đi lâu chưa?
Vị lão bá đầu tóc hoa râm, áo quần một vẻ chất phác trả lời:
- Chưa lâu! Chỉ khoảng nửa tuần nhang. Thiếu hiệp đuổi theo nhanh vẫn còn kịp.
Hắn chưa nghe hết câu chân đã rời đi, liền cảm tạ vội vã:
- Đa tạ lão!
Hắn lấy ngựa toan đuổi theo thì Lưu Cơ đã giữ lại nhắc:
- Đinh huynh! Chúng ta mang theo Kim…! Trước tiên cần về Hoa Lư gấp, mọi chuyện sẽ tính sau.
Đinh Hoàn có vẻ quả quyết, hắn lấy ra một vật quấn kỹ trong vải bố đưa cho Lưu Cơ nói:
- Các đệ về Hoa Lư trước, ta phải đi Cổ Loa một chuyến.
Hắn không chờ bọn Lưu Cơ nói gì đã cấp tốc phi ngựa nhằm hướng lão bá kia chỉ mà đi. Nguyễn Bặc, Đinh Điền, Trịnh Tú đứng như lặng ở đó đưa mắt nhìn Lưu Cơ, hắn hỏa khí bốc lên liền mắng lại:
- Các huynh nhìn gì chứ! Còn không mau đuổi theo ngăn hắn lại.
Thực sự là đầy nộ khí, bình thường Lưu Cơ rất ôn hòa lần này hắn nổi nóng như vậy quả là không phải chuyện thường, ba người còn lại cũng không phản bác gì vội đi lấy ngựa đuổi theo.
***
Xe ngựa chở Vân Nga chạy gần về đến Văn Giang, nàng trong lòng vẫn thoáng một niềm sầu muộn ngóng đợi một điều gì đó, Ái Liên thì ngược lại đang một vẻ hồn nhiên vui đùa. Tiểu nữ này đến hôm nay vẫn không biết chủ nhân mình là hai người phụ nữ quyền thế nhất đất kinh thành, nàng ta tò mò hỏi một câu:
- Tỷ tỷ! Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Về Cổ Loa.
Vân Nga nhìn Ái Liên cười, nàng rất thích cái vẻ hồn nhiên của a đầu này.
- Nhà chúng ta ở Kinh Thành?
Vân Nga che miệng không khỏi cười thành tiếng.
- Đúng vậy!
Phương Lan phu nhân cũng không khỏi bật cười nhìn Ái Liên trìu mến.
- Kinh Thành chắc đẹp lắm phải không tỷ?- Nàng lại hỏi Vân Nga.
Phương Lan phu nhân có vẻ hơi buồn, Vân Nga ôn nhu nói:
- Rất đẹp! ta sẽ đưa muội đi ngắm cảnh đẹp Cổ Loa.
- Tuyệt quá!
Ái Liên chỉ thiếu chút là nhảy lên vui sướng.
Phía xa bụi khói bay mù mịt, một nam tử hán phi ngựa như bay tới, phía sau là mấy nam nhân, nhìn mũ áo đoán là một đám thủ hạ đi cùng. Người cưỡi ngựa băng vọt qua xe, tiếng ngựa hí vang .
Vân Nga trong lòng vô cùng phấn chấn, xuân ý dạt dào, hai má đã ửng hồng.
Nam tử hán cất tiếng hỏi vội vã:
- Cô nương xin dừng bước.
Xe ngựa dừng lại,Vân Nga vén rèm nhìn ra, nàng có vẻ buồn rầu khi thấy người cưỡi ngựa chính là Lý Thuấn. Hắn toàn thân băng bó vài nơi sơ sài, chắc là sau trận quyết chiến vội chạy tới đây.
Lý Thuấn hành lễ nói:
- Cô nương tại hạ có điều mạo phạm xin hỏi một câu! Vị tiểu thư hôm trước đi cùng cô nương…không biết đang ở đâu?
Vân Nga thoáng một chút do dự, liền đáp lễ hỏi lại:
- Ái Liên? Huynh muốn tìm Ái Liên?
Lý Thuấn mặt hơi đỏ đáp lại:
- Phải rồi! Ái Liên cô nương!
Ái Liên nghe gọi tên cũng vội vén rèm bước ra thi lễ nói:
- Lý Công Tử! Đa tạ hôm lần trước đã ra tay giúp đỡ.
Lý Thuấn là người chất phác, thấy Ái Liên xuất hiện, chân tình đều lộ rõ vẻ xấu hổ, đáp lễ rụt rè hỏi:
- Ái Liên tiểu thư! Tại hạ…có điều này muốn hỏi…sau này không biết nên tìm tiểu thư ở đâu?
Ái Liên nghe hắn hỏi vậy thần sắc e ngại, hai tai đỏ ửng ấp úng nói:
- Tôi…! Đâu phải là tiểu thư …gì đó đâu!
Lý Thuấn vẫn cúi đầu thi lễ chờ đợi, nhất nhất không có chút động thái nào, Vân Nga nhìn hắn rất thành tâm, lại nhìn Ái Liên đang thẹn đỏ hai tai liền cười nói:
- Lý Công Tử! Ta họ Dương tên là Vân Nga, ở Cổ Loa. Đây là Ái Liên nghĩa muội của ta, nếu Lý Công Tử có lòng sau này xin cho người đến Cổ Loa dạm lời.
Lý Thuấn nghe tên này thần sắc có chút thất kinh run rẩy hành lễ nói:
- Quận Chúa! Tại hạ có mắt không thấy thái sơn, thật đã mạo phạm rồi! Xin Quận Chúa niệm tình tha mạng.
- Quận Chúa…!Tỷ là …Quận Chúa!- Ái Liên á khẩu không nói được gì thêm.
Vân Nga nhìn Ái Liên, ôn nhu cười với nàng, lại quay lại nói với Lý Thuấn :
- Lý Công Tử ! Hẹn gặp lại công tử ở Kinh Thành.
Nàng cười có chút mãn ý, liền dắt a đầu Ái Liên lên xe ngựa rời đi. Lý Thuấn có phần vương vấn nhưng nhất thời không dám ngẩng lên nhìn theo.
***
Đan Nhiễm
Lại nói về Đinh Hoàn sau khi phi ngựa cấp tốc rời khỏi Đan Nhiễm, hình bóng thiếu nữ đó như lửa thiêu trong tim hắn, hắn cũng không còn để ý đến cảnh vật xung quanh, cứ thế mà thúc ngựa băng đi. Lúc này trời đã vào khoảng cuối giờ chiều, ngựa băng qua một đoạn đường vắng, hai bên án ngữ bởi cánh rừng non mới mọc, thình lình hắc mã liền hí lên một đợt dài chần chừ không muốn tiến qua. Đinh Hoàn thấy làm lạ toan dỗ nó một câu thì từ trong cánh rừng ba mũi tên đồng loạt nhằm vào hắn bắn ra. Hắn thân thủ nhanh chóng lé được, thần sắc thất thần liền rút kiếm ra phòng vệ quát :
- Là ai ?
Trong những lùm cây đều nhất loạt động đậy, gần 100 kẻ áo đen hừng hực sát khí cầm vũ khí đứng lên dõi mắt về phía hắn. Một người trong số những kẻ cầm đầu chĩa đao về phía Đinh Hoàn lãnh đạm nói :
- Ai giết được hắn thưởng 100 lạng vàng.
Những tên khác nghe thấy làm hào hứng liền hò hét xông lên. Đinh Hoàn giao chiến một hồi phát hiện những tên hắc y này võ công đều không phải dạng tầm thường, nhưng nhất thời không phát hiện ra là người của môn phái nào. Biết rằng khó mà chống lại đám sát thủ này bèn vừa đánh vửa thối lui về phía con đường phía trước. Bọn hắc y nhanh chóng cũng đã đuổi sát, giao chiến một hồi nữa Đinh Hoàn không chống được hết số đông đã bị một kiếm chém vào cánh tay. Vết thương quả thật không nhẹ, liên tục chảy máu, lúc này việc phá vây càng trở lên khó khăn gấp bội.
Bên trong mấy đệ tử Lữ Đường Gia Bảo lập tức đã đưa Lữ Thiên Ảnh về dưỡng thương, lúc này Lữ Hồng Phất cũng đã cử người đến Tàng Trấn Các gọi Lữ Đường mang Thần Châu đến giao lại cho Yên Nam Tử .
Lý Khuê nhận lại Phong Lôi kiếm nhưng trong lòng vẫn không được vui vẻ, hẳn là còn muốn cùng Lữ Đường giao đấu một trận, nhưng lúc này trên đại sảnh đều là các tiền bối, hắn lại là người trọng nghĩa nên không dám bày tỏ gì.
Yên Nam Tử mở rương ngọc, từ trong bảo rương 3 viên Linh Châu như có sức mạnh kỳ bí lạ thường phút chốc đã bay lơ lửng trên không trung. Tử Linh Thần Châu và Lam Linh Thần Châu ngẫu nhiên đã nhằm hai hướng Đông, Tây mà bay mất trước sự ngỡ ngàng của mọi người nhưng kỳ dị hơn cả Kim Linh Thần Châu lại chỉ sáng mập mờ , nó bay một vòng quang tiền sảnh rồi đến bên Vạn Hạnh thiền sư dừng lại một khắc, sau đó lại chuyển đến bên tay Đinh Hoàn, ánh sáng mờ nhạt đã tắt hẳn, liền rơi vào lòng bàn tay hắn.
Mọi ánh mắt trên đại sảnh lúc này đều đổ dồn về phía Đinh Hoàn, lúc đầu với sự việc này hắn có phần hứng thú, nhưng sau một hồi thấy cả ngàn ánh mắt đều đang nhìn hắn, khiến hắn chỉ đành biết cười khổ.
Đinh Hoàn quay sang nói với Vạn Hạnh thiền sư:
- Đại sư ! Kim Linh Châu này vốn là bảo vật của Trấn Quốc Tự, theo tại hạ thấy vẫn nên để thiền sư mang nó trả về Trấn Quốc Tự thì hơn.
Vạn Hạnh trong lòng hẳn cũng đang có ý này nhưng không dám nói thẳng ra mà thôi, nhưng hắn lại chợt nhớ đến lời của sư phụ dặn trước lúc khiết già:
‘ Kim Linh Huyền Ngọc có linh căn chí tôn, vốn là bảo vật của bậc đế vương nhưng bởi vì linh căn quá cao nếu người cầm nó không đủ tâm cơ chỉ e sẽ gây ra họa diệt vong. Lý gia cần phải trải qua ba đại kiếp nạn mới có thể xưng đế được’.
Lời thoáng qua trong đầu, Vạn Hạnh chắp tay đáp lễ nói:
- A Di Đà Phật! Kim Linh Thần Châu chọn thí chủ hẳn là có nguyên căn, theo ta Đinh thí chủ hãy tự mình mang đến Trấn Quốc Tự thì phải hơn.
Trên dưới trong đám nhân sỹ có nhiều lời đồng ý:
- Nói đúng lắm!
Phạm Chiêm và Yên Nam Tử cũng đưa ánh mắt ôn nhu nhìn hắn, duy chỉ có Nguyễn Thủ Thiệp, Nguyễn Khoan cùng nhóm người của Yên Viên Phái tuy không tỏ ra thái độ, nhưng trong lòng chẳng hề vui vẻ gì.
Phạm Chiêm quay sang Lữ Hồng Phất ôn nhu nói:
- Ta đưa muội về Phạm Gia!
Hồng Phất ảm đạm từ chối:
- Muội sống gần hết cuộc đời ở Lữ Đường Gia Bảo, thật lòng không muốn rời xa nơi này, sau này nếu huynh rảnh dỗi có thể đến Lữ Gia thăm muội là được rồi.
Phạm Chiêm quay qua nhìn Ngô Xương Ngập một thoáng quay lại nói:
- Lần này ta có việc buộc phải trở về!
- Muội hiểu!- Lữ Hồng Phất ôn nhu đáp lại.
Đinh Hoàn trong lòng có phần sốt ruột vội từ dã đi ngay, nhóm Bặc, Điền, Cơ, Tú cũng vội vã đi theo hắn.
Trên đại sảnh các lộ phái khác cũng dần từ biệt rời đi cả
***
Thuyền nhỏ trôi trên sông , Phương Lan thủy chung đều nhìn về phía sương mờ phủ trắng, nửa ngày trôi qua mới hỏi một câu:
- Tiểu nha đầu! Ngươi có tâm sự gì sao? Vân Nga cả nửa ngày đều quay đầu nhìn về phía sau thuyền, tâm tư ưu sầu, nghe câu này thần sắc có chút giật mình vội trả lời.
- Tiểu nữ…không có gì.
Phương Lan khẽ cười:
- Có phải ngươi đang nhớ đến Văn nhi! Chúng ta rời Kinh cũng đã 2 tuần trăng rồi!
Nói xong ánh mắt lại thả vào làn sương phía trước, Vân Nga mặt ửng hồng, mắt thu ba long lanh khẽ nói:
- Tiểu nữ…!
Phương Lan nhìn bộ dạng của nàng lắc đầu nói:
- Xem ngươi kìa! Lần này trở về Đại Kinh chắc cũng sang xuân, ngươi cũng đã 17 tuổi, đã lớn rồi, gả đi được rồi.
Sắc hồng e thẹn đã lên đến cả tai, thiếu nữ áo hồng cúi mặt nhìn làn nước, chỉ lặp lại được hai từ:
- Tiểu nữ!
Phương Lan ánh mắt ở trong làn sương ôn nhu nói một câu:
- Trước ngày chúng ta lên đường đến Tế Giang, ta bắt gặp Văn nhi đang say xưa họa tranh ngươi, trong nét bút của nó ta thấy được tình cảm nó dành cho ngươi rất đỗi chân thành.
Vân Nga khẽ cười đầy xuân ý nói:
- Điện Hạ thật là người có lòng!
Phương Lan thoáng có chút ưu tư:
- Nữ nhân có thể tìm được người thật sự yêu mình đã là hạnh phúc lớn nhất rồi.
Nàng nghĩ về cuộc đời mình, má ngọc đã rơi xuống vài giọt lệ, thuyền lại băng trên mặt hồ, hai người cũng không nói thêm câu gì. Vân Nga nhìn về phía xa sau thuyền tự hỏi một câu trong đầu:
“Đinh huynh! Cuối cùng huynh muốn nói gì với muội?”
Chẳng biết bao lâu sau thuyền cập bến Đan Nhiễm, Ái Liên cùng một phu xe đã chờ sẵn ở đó, hai người liền lên xe tất tả đi ngay.
Xe ngựa vừa rời khỏi không lâu thì thuyền của nhóm Đinh Hoàn cũng cập bến. Đinh Hoàn nhìn thấy thuyền nhỏ của Vân Nga đậu bên bến sông không khỏi sốt sắng, liền vội cầm tay một vị lão bá chở đò hỏi gấp một câu:
- Xin hỏi lão bá! Hai vị nữ hiệp đi thuyền nhỏ này đã rời đi lâu chưa?
Vị lão bá đầu tóc hoa râm, áo quần một vẻ chất phác trả lời:
- Chưa lâu! Chỉ khoảng nửa tuần nhang. Thiếu hiệp đuổi theo nhanh vẫn còn kịp.
Hắn chưa nghe hết câu chân đã rời đi, liền cảm tạ vội vã:
- Đa tạ lão!
Hắn lấy ngựa toan đuổi theo thì Lưu Cơ đã giữ lại nhắc:
- Đinh huynh! Chúng ta mang theo Kim…! Trước tiên cần về Hoa Lư gấp, mọi chuyện sẽ tính sau.
Đinh Hoàn có vẻ quả quyết, hắn lấy ra một vật quấn kỹ trong vải bố đưa cho Lưu Cơ nói:
- Các đệ về Hoa Lư trước, ta phải đi Cổ Loa một chuyến.
Hắn không chờ bọn Lưu Cơ nói gì đã cấp tốc phi ngựa nhằm hướng lão bá kia chỉ mà đi. Nguyễn Bặc, Đinh Điền, Trịnh Tú đứng như lặng ở đó đưa mắt nhìn Lưu Cơ, hắn hỏa khí bốc lên liền mắng lại:
- Các huynh nhìn gì chứ! Còn không mau đuổi theo ngăn hắn lại.
Thực sự là đầy nộ khí, bình thường Lưu Cơ rất ôn hòa lần này hắn nổi nóng như vậy quả là không phải chuyện thường, ba người còn lại cũng không phản bác gì vội đi lấy ngựa đuổi theo.
***
Xe ngựa chở Vân Nga chạy gần về đến Văn Giang, nàng trong lòng vẫn thoáng một niềm sầu muộn ngóng đợi một điều gì đó, Ái Liên thì ngược lại đang một vẻ hồn nhiên vui đùa. Tiểu nữ này đến hôm nay vẫn không biết chủ nhân mình là hai người phụ nữ quyền thế nhất đất kinh thành, nàng ta tò mò hỏi một câu:
- Tỷ tỷ! Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Về Cổ Loa.
Vân Nga nhìn Ái Liên cười, nàng rất thích cái vẻ hồn nhiên của a đầu này.
- Nhà chúng ta ở Kinh Thành?
Vân Nga che miệng không khỏi cười thành tiếng.
- Đúng vậy!
Phương Lan phu nhân cũng không khỏi bật cười nhìn Ái Liên trìu mến.
- Kinh Thành chắc đẹp lắm phải không tỷ?- Nàng lại hỏi Vân Nga.
Phương Lan phu nhân có vẻ hơi buồn, Vân Nga ôn nhu nói:
- Rất đẹp! ta sẽ đưa muội đi ngắm cảnh đẹp Cổ Loa.
- Tuyệt quá!
Ái Liên chỉ thiếu chút là nhảy lên vui sướng.
Phía xa bụi khói bay mù mịt, một nam tử hán phi ngựa như bay tới, phía sau là mấy nam nhân, nhìn mũ áo đoán là một đám thủ hạ đi cùng. Người cưỡi ngựa băng vọt qua xe, tiếng ngựa hí vang .
Vân Nga trong lòng vô cùng phấn chấn, xuân ý dạt dào, hai má đã ửng hồng.
Nam tử hán cất tiếng hỏi vội vã:
- Cô nương xin dừng bước.
Xe ngựa dừng lại,Vân Nga vén rèm nhìn ra, nàng có vẻ buồn rầu khi thấy người cưỡi ngựa chính là Lý Thuấn. Hắn toàn thân băng bó vài nơi sơ sài, chắc là sau trận quyết chiến vội chạy tới đây.
Lý Thuấn hành lễ nói:
- Cô nương tại hạ có điều mạo phạm xin hỏi một câu! Vị tiểu thư hôm trước đi cùng cô nương…không biết đang ở đâu?
Vân Nga thoáng một chút do dự, liền đáp lễ hỏi lại:
- Ái Liên? Huynh muốn tìm Ái Liên?
Lý Thuấn mặt hơi đỏ đáp lại:
- Phải rồi! Ái Liên cô nương!
Ái Liên nghe gọi tên cũng vội vén rèm bước ra thi lễ nói:
- Lý Công Tử! Đa tạ hôm lần trước đã ra tay giúp đỡ.
Lý Thuấn là người chất phác, thấy Ái Liên xuất hiện, chân tình đều lộ rõ vẻ xấu hổ, đáp lễ rụt rè hỏi:
- Ái Liên tiểu thư! Tại hạ…có điều này muốn hỏi…sau này không biết nên tìm tiểu thư ở đâu?
Ái Liên nghe hắn hỏi vậy thần sắc e ngại, hai tai đỏ ửng ấp úng nói:
- Tôi…! Đâu phải là tiểu thư …gì đó đâu!
Lý Thuấn vẫn cúi đầu thi lễ chờ đợi, nhất nhất không có chút động thái nào, Vân Nga nhìn hắn rất thành tâm, lại nhìn Ái Liên đang thẹn đỏ hai tai liền cười nói:
- Lý Công Tử! Ta họ Dương tên là Vân Nga, ở Cổ Loa. Đây là Ái Liên nghĩa muội của ta, nếu Lý Công Tử có lòng sau này xin cho người đến Cổ Loa dạm lời.
Lý Thuấn nghe tên này thần sắc có chút thất kinh run rẩy hành lễ nói:
- Quận Chúa! Tại hạ có mắt không thấy thái sơn, thật đã mạo phạm rồi! Xin Quận Chúa niệm tình tha mạng.
- Quận Chúa…!Tỷ là …Quận Chúa!- Ái Liên á khẩu không nói được gì thêm.
Vân Nga nhìn Ái Liên, ôn nhu cười với nàng, lại quay lại nói với Lý Thuấn :
- Lý Công Tử ! Hẹn gặp lại công tử ở Kinh Thành.
Nàng cười có chút mãn ý, liền dắt a đầu Ái Liên lên xe ngựa rời đi. Lý Thuấn có phần vương vấn nhưng nhất thời không dám ngẩng lên nhìn theo.
***
Đan Nhiễm
Lại nói về Đinh Hoàn sau khi phi ngựa cấp tốc rời khỏi Đan Nhiễm, hình bóng thiếu nữ đó như lửa thiêu trong tim hắn, hắn cũng không còn để ý đến cảnh vật xung quanh, cứ thế mà thúc ngựa băng đi. Lúc này trời đã vào khoảng cuối giờ chiều, ngựa băng qua một đoạn đường vắng, hai bên án ngữ bởi cánh rừng non mới mọc, thình lình hắc mã liền hí lên một đợt dài chần chừ không muốn tiến qua. Đinh Hoàn thấy làm lạ toan dỗ nó một câu thì từ trong cánh rừng ba mũi tên đồng loạt nhằm vào hắn bắn ra. Hắn thân thủ nhanh chóng lé được, thần sắc thất thần liền rút kiếm ra phòng vệ quát :
- Là ai ?
Trong những lùm cây đều nhất loạt động đậy, gần 100 kẻ áo đen hừng hực sát khí cầm vũ khí đứng lên dõi mắt về phía hắn. Một người trong số những kẻ cầm đầu chĩa đao về phía Đinh Hoàn lãnh đạm nói :
- Ai giết được hắn thưởng 100 lạng vàng.
Những tên khác nghe thấy làm hào hứng liền hò hét xông lên. Đinh Hoàn giao chiến một hồi phát hiện những tên hắc y này võ công đều không phải dạng tầm thường, nhưng nhất thời không phát hiện ra là người của môn phái nào. Biết rằng khó mà chống lại đám sát thủ này bèn vừa đánh vửa thối lui về phía con đường phía trước. Bọn hắc y nhanh chóng cũng đã đuổi sát, giao chiến một hồi nữa Đinh Hoàn không chống được hết số đông đã bị một kiếm chém vào cánh tay. Vết thương quả thật không nhẹ, liên tục chảy máu, lúc này việc phá vây càng trở lên khó khăn gấp bội.
Danh sách chương