‘Đã lâu không gặp Dạ các chủ.’  Khinh Hàn ngồi ở ghế hớp một ngụm nước trà rồi nói.

‘Quả thật đã lâu không gặp’ Dạ Lưu Hiểu cũng ngồi xuống ghế gần đó. ‘Xem ra tôn chủ không phải như lời đồn võ công đã tàn phế rồi.’

‘Coi như Túc Thiên các không có kiếm được tin tức lớn rồi.’

Nhìn thấy bọn họ nói qua nói lại, ta không khỏi kéo kéo ống tay áo tay áo của Khinh Hàn mà nói: ‘ Hì, mọi chuyện đã không còn phiền phức gì, đừng có khách sáo như thế, nhanh bảo người mang thức ăn lên đi, ta muốn cùng Dạ đại ca hàn huyên’

Khinh Hàn không chút nề hà mà lắc lắn đầu, Dạ Lưu Hiểu cũng nói phụ họa theo: ‘đúng, đúng.’

Bầu trời Cửu Trọng Thiên tràn ngập ánh trăng, trước điện không khí thật trong sạch thoáng đảng, thật hợp với những món Điệp Y đã chuẩn bị, còn có dòng suối mát lạnh chảy róc ránh, ai, thử hỏi thế gian này người người còn đòi hỏi gì hơn nữa chứ……

Ta nói rất nhiều chuyện với Dạ Lưu Hiểu, vì sao ta lại đột nhiên rời khỏi Cửu Trọng Thiên, để đi tìm nữ thần nông chữa trị cho Khinh Hàn rồi cuộc sống ở đáy cốc của ta với Khinh Hàn.

‘A, thế hiện tại Cửu Trọng Thiên là chỗ dựa vững chắc cho ngươi rồi, Tàm Đậu thiếu hiệp a……’ Dạ Lưu Hiểu có chút thâm ý nhìn lướt qua Khinh Hàn.

Ta chỉ cười cười.

‘A, hiện tại ta đối với ngươi có thể yên tâm rồi.’  Dạ Lưu Hiểu vỗ vỗ vai của ta.

Uống rượu không bao lâu, Điệp Y liền vào báo rằng Độ Trần đại sư của Thiếu Lâm Tự đến gặp Khinh Hàn, nghĩ đến chỉ có một mình Độ Trần là người thật sự gọi là bằng hữu của Khinh Hàn ta liền đưa  tay theo thế ‘ cứ tư nhiên đi tiếp khách’

Khinh Hàn nhéo nhéo lỗ tai của ta, còn nhìn cái miệng đang nói của hắn: ‘ ngươi ở trong này phải ngoan ngoãn.’

Đợi cho Khinh Hàn đi xa một chút ta cùng Dạ Lưu Hiểu lại tiếp tục nói chuyện vài câu rồi vươn tay ra trước mặt Dạ Lưu Hiểu mà nói: ‘ cho ta đi’

‘Cho ngươi cái gì?’  hắn hớp một ngụm rượu rồi chậm rãi nói.

‘Tung tích của Tô Nguyệt Hà.’

‘Ta nghĩ Khinh Hàn phải là người hỏi mới đúng chứ.’ Dạ Lưu Hiểu nhìn về phía ta, có chút tự hỏi hiện trên mặt.

‘Ả nợ ta một món nợ, mà món nợ này ta đã để quá lâu rồi.’  ta nhìn về phía Dạ Lưu Hiểu, với một ánh mắt thật sự đã chờ đợi rất lâu. Nhớ tới những ngày ở đáy cốc cùng Khinh Hàn, hình ảnh ả ta chưởng một chưởng vào người của Lăng Tử Phong cứ xuất hiện trong đầu của ta.

Dạ Lưu Hiểu nhìn ta trong im lặng, rồi lấy từ trong tay áo một tờ giấyp nhỏ đặt  trong lòng bàn tay ta rồi nói: ‘ngươi có thể  tin chắc mình là đối thủ của ả ta không?’

Vừa dứt lời ta liền hướng hắn xuất ra một chưởng, thiếu chút nữa hắn tránh không kịp, hắn thu hồi quạt cản chưởng của ta nhưng đáng tiếc là bàn tay của ta đã nhanh chóng bấu vào bờ vai của hắ, hắn có chút kinh ngạc nhìn ta mà nói: ‘ Khinh Hàn dạy chưởng pháp cho ngươi sao?’

‘Đương nhiên không phải.’  ta rút tay từ vai hắn về: ‘đây chính là của ta tìm ra, ta sẽ để cho Tô Nguyệt Hà thưởng thức, thật tốt.’

‘Việc đã đến nước này, thì người làm huynh như ta cũng không nói gì nữa, võ công công của ngươi một năm qua ta cũng không thể so sánh nổi nữa rồi, chẳng những là chưởng pháp, ngay cả nội công cũng thâm hậu không ít.’ Rồi Dạ Lưu Hiểu nhíu nhíu mày nói: ‘ nội công không phải là Khinh Hàn dạy cho ngươi chứ?’

‘Ta muốn học, nhưng hắn không chịu dạy cho ta.’ Ta nhún vai ‘ bất quá ta đối với thứ nội công của hắn không có chút hứng thú nào cả.’

Hai người bọn ta hàn huyên hồi lâu, ta ở tronog tẩm điện đợi Khinh Hàn trở lại thì trời cũng đã muốn sáng tỏ,  Khinh Hàn đã một đêm chưa ngủ, đang nằm cạnh ta dường nhưng suy nghĩ, nhìn nhìn cái gì đó.

Ta đưa tay cố ý kéo tay hắn rồi chui vào trong ***g ngực của hắn: ‘ buổi tối uống rượu vui vẻ không nhóc con.?’

Ta hi hi cười ngây ngô hai tiếng: ‘ đã lâu không gặp được Dạ đại ca còn gì?’

‘Dạ đại ca, ngươi kêu sao mà thấy thân thiết quá ha.’ Khinh Hàn bĩu bĩu môi làm cho người ta phải mê say, nhưng nụ cười mê người của hắn làm tim ta trở nên càng ích kỉ một chút.

‘Nếu như lúc trước Dạ đại ca không đưa ta lên Cửu Trọng Thiên, thì ta đã chết từ lâu rồi, cũng không còn cơ hội mà ở bên một mỹ nam tử như ngươi à nha.’ Giờ phút này, đương nhiên phải nói lời dễ nghe với hắn rồi.

Khinh Hàn một tay ôm cả người ta, khóe miệng nhếch lên như nói đùa: ‘ tên nhóc con ngươi, rất nhanh muốn có tự do mà, không muốn biết vì sao Độ Trần đến đây làm gì sao?’

‘Đến làmg gì?’

‘Mười năm trước ta vì luyện tập Hóa Hàn Sấu Ngọc thần công mà làm cho hai mắt bị mù, Độ Trần chẳng những cứu ta mà con hiến hai mắt cho ta.’

‘A, vậy không phải là do Độ Trần quá mê luyến ngươi mà phạm vào thanh tu cho nên mới móc bỏ hai mắt của mình sao? Thật sự là chuyện giang hồ đồn đãi không thể tin mà…’

‘Vì phòng ngừa tẩu hỏa nhập ma, cho nên Độ Trần lại đến xem ta như thế nào, ta chỉ sợ là phải cùng hắn tĩnh tu một thời gian, khi Hóa Hàn Sáo Ngọc tu luyện càng cao thì càng nguy hiểm.’

‘Ừ……ta hiểu mà……’ nếu ngươi tĩnh tu, là liền thừa dịp đi tìm Tô Nguyệt Hà tính sổ.

‘Ngươi phải ngoan ngoãn mà ở đây, không được chạy loạn lung tung.’ Khinh Hàn dường như biết ta đang nghĩ cái gì, liền kéo kéo cái lỗ tai của ta.

‘Biết rồi mà! Một đấng nổi danh võ lâm nhân sỹ như ngươi không cần lúc nào cũng coi ta như con thỏ con hay nhóc con mà!’ ta bỗng giật mình phát hiện mình nói sai.

Một trận đảo lộn trời đất, ta bị Khinh Hàn đặt dưới thân, sau đó là một trận ép uổng ta mà.

Đuoơng nhiên, bị hắn ép tới mức nào thì đừng hỏi, rồi ta mơ hồ cảm nhận được hắn vuốt ve tóc ta, hôn lên đôi bờ  má của ta, sau đó lại đắp chăn cho ta, đến lúc ta thức dậy  thì Điệp Y nói cho ta là Khinh Hàn đã đi tĩnh tu cùng Độ Trần đại sư.

Ta đem mảnh giấy Dạ Lưu Hiểu đã đưa cho ta mở ra, nhìn thấy rõ ràng trên giấy ghi gì không khỏi kinh ngạc. Tô Nguyệt hà không trốn nơi đâu khác chính là ở Nguyệt Lương Thành, chính là địa cung ngầm. Không ngờ Nguyệt Lương thành cũng có cơ địa thế, xem chừng Khinh Hàn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Vì thế, ta để lại một phong thư giao cho Điệp Y, liền mang chút ngân phiếu rời khỏi Cửu Trọng Thiên. Đến dưới chân núi ta mua một con ngựa đến thẳng Nguyệt Lượng thành.

Nguyệt Lương thành, Cửu Trọng Thiên với Chú Kiếm Điên là hoàn toàn không giống nhau, nó nằm trên một mảng bình nguyên, điểm này ta phải cảm kích Tô Nguyệt Hà, như thế thì ta không phải tốn sức mà leo thang. Nhưng mà đến Nguyệt Lương thành vào buổi đêm trời mưa còn có mưa rào sấm chớp nữa chớ, ánh trăng mờ nhạt sau màng mây đen, một nơi vốn dĩ xa hoa giờ lại là một bãi hoang phế thế này, ta bắt đầu ngó đến cái bảng đề tên, coi xem cái cửa đi vào nó nằm ở chỗ nào? Ngay lúc ta đang đau đầu thì, xa xa có một bóng trắng hiện lên, miệng ta nhếch lên, Bạch Lộ Ngưng đã lâu không gặp nhưng xem ra không có thay đổi gì nhiều nhỉ—-

Ta cẩn thận khai triển khinh công đi phía sau ả, ả ta không hề phát hiện ra, đương nhiên rồi, đây là ta luyện tập để tránh những trận ‘đè ép’ ta mà, quả là một kỹ thuật đầy chất lượng của ta nha…

Khi đến một cái bức tường, ả ta không vội vào, liền nhìn trái phải, xem chừng thật cẩn thận, sau đó vươn tay mà vỗ xuống ba cái một nơi góc tường, hai khối tường liền tách ra, lộ ra một cái hang động, ả đi xuống thì hai khối tường liền trở về như cũ, ta sờ sờ cái mũi, thật hay nha, đã bị ta nhìn thấy rồi nha.

Ta quên tính toán thời gian, cứ bắt chước y chang mà tiến vào địa cung, khoảng mười thước đầu là tối mịt, đi đến một lúc thì thấy có một ngọn nến đang cháy, xem ra địa cung này có hệ thống thông gió khá tốt.

Ta cẩn thận tiến tới, nhìn thấy bốn phía, xem ra nơi đây không có người, thẳng đến cánh cửa phía trước ta nghe âm thanh người nói chuyện, liền nép người qua một bên, đang thế này mà bị mở cửa ta thì cũng không ổn cho lắm.

‘Đã chuẩn bị Hữu Thực Thủy sao?  (chất ăn mòn)

‘Đã chuẩn bị tốt.’

‘Thật tốt, vậy ta có thể dùng Hữu Thực Thủy à diệt Bộc Tà Sơn Trang.’

‘Nữ nhân các ngươi thật làm cho người ta khó hiểu, làm gì phải tính toán chi li thế. Cứ như  Bạch Lộ Ngưng mà cắt đứt gân tay gân chân của Tàm Đậu, rồi cứ thế xem ai dám chống lại ngươi nữa……’ người nói chuyện giống như là Trầm Trạc Thanh?

‘Hừ, chuyện của ta không cần ngươi lo!’

‘Đúng rồi, Đế Hạo khi nào mới đến?’ âm thanh của Tô Nguyệt Hà, nhắc tới Đế Hạo mà  một bộ nghiến răng nghiến lợi, thật là dám chọc đến cả đh.’

Khoan đã, Đế Hạo cũng tới……bọn họ có âm mưu gì?

‘Khi nào hắn đến?’ Trầm Trạc Thanh mở miệng hỏi.

‘Chắc khoảng nửa canh giờ nữa. Lúc đó ta sẽ dẫn hắn đến.’ Bạch Lộ Ngưng nói.

‘Tất nhiên, Đế Hạo là tìm ngươi mà, hắn muốn giết ngươi vì dám động đến bảo bối của hắn, ngươi phải cẩn thận một chút ai mà trúng một kiếm của hắn thì không cứu nổi đâu.’

‘Ta biết, ta sẽ cẩn thận với hắn.’

Khoan đã, họ dẫn Đế Hạo đến, chắc chắn là vỉ Tử Kim Cực Mộng,

‘Còn phải cám ơn Tử Kim Cực Mộng của Bích U cung’

‘Không hề chi, chỉ cần ngươi nắm chắc cơ hội, đừng để giống ở Bộc Tà Sơn Trang là ta đã cám ơn trời đất lắm rồi.

Bọn láo xược, mặc kệ bọn ngươi muốn làm gì, ta nhất định không cho bọn ngươi toại nguyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện