“Ngươi như thế là ý gì?” Ly Toái Phong giữ nguyên vẻ tươi cười, nhưng tia sáng kỳ dị nhá lên trong mắt thì không qua khỏi đôi mắt cận thị của ta.

“Kỳ thật cũng không có gì, ngươi không cần đa nghi.” Ta cười đến ôn hòa, nhưng trống ngực lại đập thình thịch, “Có một loại quả màu đỏ, nó tỏa ra hương thơm vốn có hại cho thân thể, nhưng lại có thể chữa trị bệnh đậu mùa. Mấy ngày trước, ta bị nhiễm loại bệnh này, rốt cuộc vô ý lây cho Đế Hạo, thế nên hai chúng ta trên người đều mang theo loại quả này, chính là, ngươi gần Đế Hạo như thế, có ngửi được mùi hương của loại quả này không. Nó sẽ khiến cho người không có bệnh đậu mùa toàn thân phát ra màu đỏ lốm đốm, bắt đầu từ xung quanh mũi lan đến mặt bộ, sau đó là toàn thân, giống như Ly giáo chủ hiện giờ, nhìn xa, giống như trên mặt dính son hồng, nhưng nhìn gần lại khiến cho người ta bị dọa sợ đến nhảy dựng a!”

“Ngươi gạt ta.” Ly Toái Phong tươi cười nhưng trong đó lại chứa vài phần miệt thị.

Ta thở ra một chút đem y phục vén lên, đưa lưng về phía hắn nói: “Thấy không! Đây đều là đậu mùa!” Con bà nó, gần đây cùng Đế Hạo một chỗ đã ăn quá nhiều, nhiệt trong cơ thể khiến cho lưng mọc đầy đậu thanh xuân.

“Đế hạo sẽ không phát bệnh đậu mùa!” Lông mày của Ly Toái Phong nheo lại, nhìn đến ta trong lòng một trận ám muội.

“Ngươi cởi áo ngoài của hắn nhìn xem! Nói không chừng ngực của hắn  so với mặt của ngươi còn khủng khiếp a!”

“Ngươi!” Hắn theo bản năng muốn đưa tay sờ mặt mình, nhưng rốt cuộc ngừng lại, sau đó hướng Đế Hạo nở nụ cười vạn phần nhu tình, đưa tay muốn cởi bỏ vạt áo của hắn.

Ta nhân lúc Ly Toái Phong cúi đầu, vận khí một chưởng đánh qua, hắn mạnh ngẩng đầu, nhanh chóng phản chưởng ngăn chặn, đúng là gừng càng già thì càng cay, thoáng chốc đem ta chấn ra mấy trượng xa, oanh địa đánh thẳng vào trên thạch bích, thiếu chút nữa đem xương sống ta chấn gẫy. Vốn nghĩ đến chính mình nhất định sẽ giống trong võ hiệp tiểu thuyết, lảo đảo đứng lên, phun một búng máu, sau đó đối anh em của mình nói một tiếng: “Huynh đệ, ta tận lực!” Không nghĩ tới chính là, ta trừ bỏ cảm giác đau rát trên lưng vì bị nham thạch ma sát ra thì không còn cảm giác nào khác nữa. Rất nhiều năm về sau, sư phụ từng giễu cợt ta nói: “Ngốc tiểu tử, ngươi cho là Kim Phong Ngọc Lộ ngươi uống xong vô ích à! ba mươi năm nội lực mà ngươi tăng không phải người khác tùy tiện ra tay là có thể đem ngươi đả thương đâu a”

Nhìn nhìn lại Ly Toái Phong, tay phải của hắn rõ ràng có chút run rẩy, xem ra bị ta làm cho bất ngờ khiến hắn không kịp phòng bị nên chấn thương xương cốt.

“Xú tiểu tử, ngươi thật khiến ta sinh khí.” Cằm của Ly toái phong hơi hơi nâng lên, biểu tình từ quyến rũ chuyển sang âm tà, tay phải bị ta chấn thương ngừng trong không khí, phát ra tiếng vang, ta đoán hắn nhất định rất muốn rỉa của ta xương cốt. Sau đó tay hắn chậm rãi rũ xuống, chạm vào bên hông, trong nháy mắt tay phải vung, ta cái gì còn chưa thấy rõ, chỉ cảm thấy trước mặt gió lạnh đánh úp lại, theo bản năng chợt né ra, tảng đá bên cạnh đã bị chém thành hai đoạn.

Lúc này, ta mới nhìn rõ trong tay hắn nắm một thanh nhuyễn kiếm màu đen. Khi hắn năm ngón tay dùng sức, nhuyễn kiếm sẽ hóa cứng, hắn ngón trỏ hơi hơi mượn lực, kiếm trở nên càng mềm mại như roi.

Mà Ly Toái Phong cũng bị ta quấy đến có chút uấn giận, một kiếm xuống, ta rút ra Vô Tà trên lưng ngăn chặn, kiếm bị yêu phong gắt gao cuốn lấy, không thể động đậy.

“Xú tiểu tử, ngươi là loài bọ à? Bất quá hiện tại ta xem ngươi như thế nào nhảy!” Bộ dáng ôn nhu của Ly Toái Phong đã hoàn toàn biến mất, ngũ quan bởi vì căm hận mà vặn vẹo.

Ta nheo nheo lông mi, tay trái làm cái tư thế như ném mạnh: “Cẩn thận ám khí!”

Ly Toái Phong theo bản năng lui về phía sau, ngón trỏ dùng sức, ta nhân cơ hội đem kiếm rút trở về.

“Xú tiểu tử, ngươi lừa ta!”

“Hắc hắc, ngươi trà trộn giang hồ nhiều năm như vậy, hẳn là so với vãn bối ta càng hiểu rõ cái gì gọi là binh bất yếm trá!” Hoàn hảo. Ta từng xem rất nhiều lần 《 thần điêu hiệp lữ 》, bằng không như thế nào có thể đem chiêu thức của Dương Quá đối phó Hoắc Đô vận dụng được thông thạo như thế? Ly Toái Phong trừng mắt, “Ta còn chưa lão đâu!” Ngay sau đó, kiếm hoa chợt lóe, ta lại là một trận kinh hãi. Nói thực ra, kiếm pháp của Ly Toái Phong so với Hắc Tùng kiếm khách thật sự cao hơn rất nhiều, hơn nữa chiêu thức quỷ dị tàn nhẫn, ta thật sự thích ứng không lại, hiện tại chính mình ngược lại hoài niệm sự chính trực của Hắc Tùng.

Nhìn thấy trước mắt thanh nhuyễn xà duyên dáng đánh úp lại, ta theo bản năng dựa theo lực độ phương hướng của Ly Toái Phong đem kiếm quay về hướng hắn mà đâm, thoáng chốc mũi kiếm hướng thẳng mặt của hắn, cả kinh hắn thân thể ngửa ra sau, một cái ủy thân tránh thoát.

“Lưu Vân Phân Thủy Kiếm!” Lần này ta trăm phần trăm xác định sự kinh ngạc trong ánh mắt của hắn, “Đế Hạo dạy cho ngươi?”

...... Ta dám khẳng định, hắn sắp bùng nổ rồi.

“Nếu ngươi khiến hắn bị thương, ta sẽ giết ngươi.”

Ta cùng Ly Toái Phong quay đầu lại, âm thanh từ môi Đế Hạo phát ra có một loại khiến người ta cảm giác rất tin tưởng.

“Giết ta? Không có Kim Phong Ngọc Lộ, ngươi không có khả năng khôi phục nội lực. Hiện tại ta muốn giết ai......” Ly Toái Phong mạnh xoay người một kiếm đâm tới, “Liền giết ai!”

Trong đầu ta trống rỗng, thân thể phản xạ nghiêng đi, chuôi kiếm dựa theo yêu phong của thân kiếm mượn lực vòng lại, ngón trỏ của Ly Toái Phong nới lỏng ra muốn đem kiếm biến nhuyễn, ta nhanh chóng thu lại lực, kiếm bị đánh vòng, trong thoáng chốc tay trái của ta bắn qua ngón tay hắn, hắn năm ngón tay hơi hơi dùng sức, ta nhân cơ hội đem thân kiếm rút ra, hắn vươn tay trái ý đồ muốn chụp bả vai của ta, ta tức thì phản thủ đem chuôi kiếm đẩy chưởng tay của hắn, hô to: “Ám khí!”

Hắn phản xạ đem kiếm chắn ngang hướng ngón tay ta chỉ, nhưng không có âm vang như suy nghĩ, “Ngươi lại gạt ta!”

Ta khóe mắt dư quang nhìn nhìn Đế Hạo đang cách đó không xa, lại mạnh kêu to: “Ám khí!”

Ly Toái Phong đã cho ta lừa hắn, đáy mắt tràn đầy miệt thị, khi hắn phát giác có gì đó hướng hắn bay tới mới giật mình đưa bàn tay ngăn lại, ta nhân cơ hội hướng Đế Hạo nhảy đến, đem kiếm cắt qua tay của chính mình, “Nhanh uống!”

Ly Toái Phong mở ra bàn tay, phát giác chính mình đang cầm là hai hạt đậu đỏ, quả thực tức sùi bọt mép a, nghiến răng nghiến lợi một kiếm thẳng đến, ta chỉ cảm giác lưng một trận đau nhức, mồ hôi lạnh ứa ra.

Cảm giác chỗ bị đâm vào bị một bàn tay gắt gao đè lại, thân thể nháy mắt bị mang đi, nhưng chỗ thân kiếm cùng da thịt thân thể ma xát đau đớn khiến ta cơ hồ không thể hô hấp.

“Ta đã nói nếu ngươi làm hắn bị thương, ta sẽ giết ngươi.” Bên tai truyền đến âm thanh lạnh lẽo của Đế Hạo.

Thân thể ta đã hoàn toàn đặt tại lòng ngực của Đế Hạo, tay trái của hắn như cũ vẫn đặt tại miệng vết thương của ta, tay phải nhặt lên một cành cây khô, nhẹ nhàng chấn động, lá trên thân cây khô giống như lưỡi dao sắc bén hướng Ly Toái Phong mà đến, hắn không kịp né tránh, trên mặt hiện đầy vết máu.

“Không có khả năng...... Ngươi không có nội lực......”

Ta ghé vào vai Đế Hạo, bất đắc dĩ cười nói: “Ngu ngốc...... trong máu của ta còn có......Kim Phong Ngọc Lộ....”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện