Ta mở mắt, nhìn thấy một lão đầu râu tóc bạc phơ, sắc mặt hồng hào, ánh mắt tràn đầy ý cười, trường sam màu trắng phất phơ nhàn nhã trong gió. Khí chất của hắn chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ, chính là “tiên phong đạo cốt”.

“Giúp ta về đâu? Về cái miếu đổ nát ấy hả? Ta biết đường mà.” Làm ăn mày ba tháng, ta có hơi buồn. Mỗi ngày chờ xin ăn dù nhàm chán, nhưng không còn bị mẹ bắt ngày tắm hai lần, cũng không cần hằng ngày học văn, học English hay công thức vật lý, hóa học, … Nói ra thì đây cũng có thể xem là một sự giải thoát à.

“Đương nhiên là về thế giới ban đầu của ngươi rồi!”, hắn thong thả trả lời.

“Ban đầu…”, ta phục hồi lại tinh thần nhanh chóng, “Ngươi biết cách giúp ta trở về sao?” Trời ạ! Mẹ của ta, canh gà chưa uống của ta, Tiểu Đồng yêu dấu của ta, rồi còn máy vi tính, internet, chương trình yêu thích của ta… Lời nói của lão đầu làm ta chìm đắm trong vui sướng vô hạn.

“Ta biết cách giúp ngươi trở về, nhưng trong ba năm, ngươi phải theo yêu cầu của ta mà làm việc”, lão đầu vẫn cười như trước.

Ta nghe xong, nhìn hắn, rồi quay về chỗ ngồi ngồi. Gì chứ? Đời này làm gì có chuyện ăn cơm không phải trả tiền, lấy đậu sống cũng có thể bị người ta đập chết rồi, hơn nữa với nhiều năm kinh nghiệm xem phim cổ trang, chỉ sợ lão đầu này là lão già lừa đảo giả “tiên phong đạo cốt” mà thôi.

“Ngươi có thể không tin ta, nhưng ngươi nghĩ xem, làm theo lời ta, ngươi còn có cơ hội trở về thế giới cũ. Nhưng nếu ngươi cứ tiếp tục ở đây, suốt đời cũng chỉ làm ăn mày mà thôi…”, lão đầu cười cười cao thâm khó lường, định xoay người bỏ đi.

“Chờ một chút~”, ta níu áo hắn, làm ra quyết định thay đổi cả đời ta, “Ta đồng ý!”

Bây giờ nghĩ lại, nếu cho ta thêm cơ hội lần nữa, ta sẽ lựa chọn suy nghĩ thêm một thời gian để lập ra hợp đồng có hiệu lực pháp luật để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình, sau đó lại thoải mái trả lời “Ta miễn cưỡng nhận lời ngươi a.”

Đáng tiếc, chỉ là “nếu” mà thôi.

Vì vậy, ta rời ngôi miếu đổ nát, từ biệt lão ăn mày nghe nói là đã nuôi lớn ta, đi theo lão đầu này. Lúc ta hỏi hắn xưng hô thế nào, hắn dương dương đắc ý bảo: “Thiên Cơ lão nhân”. Ta nhíu mày, chẳng lẽ ta đã tới thời Tiểu Lý phi đao? Bởi vậy ta mới vội hỏi hắn có cháu gái tên Tiểu Hồng không, thì hắn trả lời vẩn vơ là không thể nói.

Sau đó ta nói cho hắn biết ta tên là Phong Y, hắn vẫn một mực gọi ta là Đậu Tử, bảo người có tên này thì dễ nuôi, rồi ta bảo hắn mua quần áo sạch cho ta, hắn lại bảo hiện giờ người ta tranh nhau gia nhập Cái Bang còn không được, bởi vậy đừng lãng phí tiền mua quần áo làm gì. Hơn nửa năm đi theo hắn, hắn không để ta làm gì hết, ngoại trừ bắt luyện khinh công.

Lúc đầu ta ngay cả thân cây cũng leo không nổi, từ từ đã có thể cố gắng phi từ cây này qua cây khác còn hơn cả hầu tử khiến ta hoài nghi mình hình như đã phản bội tổ tiên. Rồi đến lúc có thể đạp nước trong chớp mắt, Thiên Cơ lão nhân sợ hãi than rằng cốt cách của ta đúng là trời sinh để luyện võ.

Ngày nọ, hắn dùng “Lạc nhạn chỉ” mà hắn tự hào hạ một con chim lớn trên trời rồi hướng ta vênh vênh tự đắc, ta kinh ngạc hô: “A! Lục mạch thần kiếm!”, chẳng lẽ thực tế là ta lạc qua Thiên long bát bộ rồi sao? “Cái gì mà lục mạch thần kiếm? Tên nhà quê! Lạc nhạn chỉ của ta chính là dùng nội lực trong thân thể hóa thành hữu hình kiếm khí…”, hắn thao thao bất tuyệt, ta không thèm để ý mà đi nhặt con chim kia về vặt lông, rồi nhanh chóng chén no nê con chim ấy. Lão nhân tới ngồi cạnh ta, không nhìn đến cái cẳng chim trong miệng ta mà nhìn chằm chằm vào mặt ta nghiêm túc nói: “Mặc dù có hơi sớm, nhưng ta quyết định muốn ngươi đi làm một việc.”

“Việc gì?”, ta ngừng ăn, giương mắt nhìn hắn, mà ta đương nhiên quên béng ước định của mình và hắn. Hơn nửa năm nay khổ luyện khinh công chỉ là sợ hắn muốn ta làm việc gì đó chẳng dễ dàng gì.

“Thâu kiếm.”

“Thâu – kiếm – ngươi nghĩ ta là Tư Không Trích Tinh hả, khinh công nhất lưu, trộm khắp thiên hạ vô địch thủ à ~”, ta sợ hãi kêu lên, thì ra hắn muốn ta đi ăn trộm, nhưng mà cứ nghĩ đến ta trước giờ luôn là công dân gương mẫu. Ậy…. Quên đi, ‘nhập gia thì phải tùy tục’, ta hỏi “Thâu kiếm gì?”

“Đó là thần binh vừa mới rèn, khai sơn phá thạch dễ như trở bàn tay, ngươi chuẩn bị đi, ba ngày sau ta dẫn ngươi đến chỗ giấu kiếm.”

Vốn ta định hỏi hắn kiếm hình dạng thế nào, cất ở đâu, hắn cứ làm ra vẻ thần bí nói: “Phật viết, không thể nói.” Sau đó ta mới biết không phải phật không cho hắn nói, mà chính là lão hỗn đản này cũng không biết.

Buổi tối trộm kiếm ngày hôm đó, khuôn mặt có tật giật mình của ta bị phơi bày trong ánh trăng. Lúc lão đầu đưa ta đến nơi cất kiếm, ta đứng đó, ngẩng đầu nhìn, thẩn thờ thật lâu, nói: “Không thể nào~”

Đó là một ngọn núi hiểm trở, ngoài vách núi cao chót vót, dưới ánh trăng ta thấy một thanh kiếm cắm trên vách đá, thỉnh thoảng lại lóe ra ánh sáng lạnh người, mà từ chỗ này thì trực chỉ lên bầu trời tối mịt, ta không thể nào thấy được đỉnh.

“Lên đó đi.” Lão già đáng chết nói nhẹ nhàng như không, thiệt là vô trách nhiệm.

“Há, ta từ lúc nào trở nên tài ba có thể leo lên đỉnh núi vậy ta?”, còn nữa, chuyện lấy kiếm nguy hiểm khổ cực này không biết có thật không a, chắc chắn sẽ không dễ dàng đi tới lấy một cách yên lành rồi, không biết lúc đi ra có còn được lành lặn không nữa? Ta bắt đầu đấu tranh, lão già đáng ghét muốn điên thì điên một mình đi, ngươi giỏi mà.

Á! Ta vừa quay đầu tính chạy trốn thì lão đầu đã nắm sau áo xách lên, hắn đề khí nhảy một hơi mấy trượng, lúc đạp chuôi kiếm mượn lực cũng không phát ra một tiếng động, cứ như vậy ta bị hắn vác trên vai, gió thổi vù vù bên tai, nhìn xuống mặt đất càng lúc càng xa. Ta nhắm mắt cắn răng không dám hó hé. Sau đó, tự nhiên ta nhớ tới cảm giác này còn đã hơn so với lúc chơi tàu lượn với Tiểu Đồng hồi trước nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện