Mấy ngày nay Lâm Việt Thịnh vẫn luôn đi theo cô từ phía xa, nhìn thấy cô và Tăng Thanh Hải thân mật ở bên nhau, hắn hận không thể lập tức giết chết Tăng Thanh Hải.
Lê Hùng Việt luôn nhắc hắn bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.
Người phụ nữ của mình lại dựa vào lòng người đàn ông khác, con mẹ nó bảo hắn phải bình tĩnh thế nào.
Bác sĩ từng nói, hắn phải đợi bản thân cô từ từ bình phục, từ từ nhớ lại, nhưng hắn không đợi nổi nữa.
Nếu dựa theo tốc độ này để phát triển, cô ấy còn chưa kịp nhớ lại thì đã leo lên giường Tăng Thanh Hải rồi.
"Quách Thanh Tú, cô thật sự không nhớ tôi là ai ư?"
Giọng điệu ngang ngược của Lâm Việt Thịnh, cao độ dâng lên, có chút vô lại.
Quách Thanh Tú không ngừng lắc đầu, "Anh, anh từng giúp tôi vài lần. Chúng, chúng ta lúc trước từng gặp nhau sao?"
Bọn họ từng gặp nhau sao? Nói năng kiểu quái gì thế? Bọn họ không chỉ từng gặp, mà còn từng ở trên giường quấn quýt lấy nhau!!
Lâm Việt Thịnh chậm rãi tiến sát lại gần, dùng hai cánh tay vây cô ấy dựa vào bức tường Tiểu khu.
"Quách Thanh Tú, cô đang nói lời điên khùng gì đấy, tôi là người đàn ông của cô, cô có biết lúc này cô đang làm tổn thương tôi không, cô còn hỏi chúng ta có từng gặp nhau...."
Trong đầu Quách Thanh Tú lại bắt đầu xuất hiện những hình ảnh không tốt đẹp, cô liều mạng lắc đầu, "Không, không thể nào, bạn trai của tôi là anh Hải!"
Lâm Việt Thịnh ngang ngược kéo lấy cánh tay cô, hạ giọng gầm lên, "Nói láo, hắn ta là cái thá gì, cô mau rời khỏi hắn trở về bên cạnh tôi."
Quách Thanh Tú bị dọa ngây người, "Anh tránh ra, tôi không biết anh, anh Hải là bạn trai tôi, anh ấy sắp cưới tôi rồi, tôi còn phải kết hôn, anh mau tránh ra."
Quách Thanh Tú cực kỳ kháng cự lại đoạn ký ức bị phủ đầy bụi kia, giống như một con ác ma nào đó đang xông tới, cô không muốn phải đối mặt với nó.
Cô thà tin rằng mình có một mối tình xinh đẹp trong sáng với Tăng Thanh Hải.
Kết hôn! Người con gái đáng chết này còn muốn kết hôn với Tăng Thanh Hải, thật sự là con mẹ nó vớ vẩn, Lâm Việt Thịnh hận không thể lập tức giết chết tên bác sĩ đáng chết kia, nếu không phải lời nói đó của ông ta, hắn sẽ không thả Quách Thanh Tú ra ngoài.
Hắn giữ chặt hai tay Quách Thanh Tú, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, "Tốt lắm, giờ tôi sẽ giúp cô nhớ lại, nhớ xem ai mới là bạn trai cô."
Vừa nói xong, bàn tay to lớn của hắn vén chiếc váy dài của cô lên.
Làn da mềm mại trắng nõn lộ ra ngoài, nơi này tuy âm u, nhưng dù sao vẫn nằm trên con đường lớn.
Quách Thanh Tú bị hành động kiểu này của hắn dọa hoảng sợ, cô ra sức vùng vẫy, "Cút đi, lưu manh, anh mau thả tôi ra."
Lâm Việt Thịnh hoàn toàn bị những lời lúc nãy của Quách Thanh Tú chọc giận, cả người hắn bị một tầng khí khắc nghiệt bao bọc, hắn vươn tay kéo mở đai quần của mình, nâng hai chân cô lên rồi tách ra, không hề dạo đầu đã cưỡng ép tiến vào.
Quách Thanh Tú bị cảm giác đau đớn xé rách xâm nhập, cô đau quá!
"Cô kêu đi, kêu nữa đi, để nhiều người hơn nữa tới đây xem cô bị người ta đè như thế nào."
Lâm Việt Thịnh ra sức đâm rút, hai tay kéo rớt chiếc áo lót trước ngực cô rồi ném ra ngoài, bàn tay vân vê xoa bóp!
Quách Thanh Tú không dám kêu, cô nhịn đau, bắt đầu nhỏ giọng khóc thút thít, cô vẫn cần danh dự, cô không muốn để ba và anh Hải nhìn thấy bộ dạng nhục nhã này của mình.
Lâm Việt Thịnh điên cuồng đâm vào người cô, hàm răng thẳng đều cắn lên bả vai tròn trịa trắng nõn, ra sức nhay nghiến.
Quách Thanh Tú đau tới mức cả người rụt lại, đột nhiên đoạn trí nhớ ngắn bị phủ bụi giống như thủy triều ập mạnh tới.
Là hắn, là tên khốn Lâm Việt Thịnh.
Là hắn dùng thủ đoạn hèn hạ giữ lấy cô, suýt chút nữa hại chết anh Hải! Khốn nạn khốn nạn...
Cánh tay nhỏ của Quách Thanh Tú vô lực đánh lên người hắn, thân hình hắn từ từ biến thành một con ác ma hung dữ, từng tấc từng tấc xé rách cơ thể cô.
"Lâm Việt Thịnh, tên khốn, tên khốn!"
Lâm Việt Thịnh lật người Quách Thanh Tú lại tiến vào từ phía sau, hành động vùng vẫy của cô càng khiến hắn thêm hưng phấn, hắn đã kiềm nén nhiều ngày vậy rồi.
Năng lượng trong người hắn cuối cùng cũng được phóng ra, cũng không biết người con gái bé nhỏ này đã dùng phép thuật tà ma gì với hắn, từ khi chiếm được hương vị ngọt ngào của cô, hắn chẳng còn cảm thấy hứng thú với thân thể của bất kỳ người con gái nào nữa.
Mỗi ngày nhìn cô đi tới đi lui trước mặt mình, cái loại mùi vị chỉ có thể nhìn mà không thể ăn càng khiến hắn thêm cuồng bạo.
Nghe lúc này Quách Thanh Tú gọi ra tên hắn, hắn gầm nhẹ một tiếng, "A!"
Xong việc, Lâm Việt Thịnh xoay người Quách Thanh Tú lại, vươn tay nắm lấy cằm cô.
"Xem ra cô đã khôi phục trí nhớ. Như vậy rất tốt, nói cho cô biết, tôi sẽ không buông cô ra đâu. Cô chỉ có thể là người phụ nữ của Lâm Việt Thịnh tôi, không phải của kẻ khác, hiểu không?"
Quách Thanh Tú hồn bay phách lạc, nhỏ giọng khóc thút thít, trong đầu cô rối như bòng bong, cô hoàn toàn không biết bản thân đi khỏi nơi tăm tối đó kiểu gì.
Sau khi ôm váy bối rối quay trở về nhà, bóng dáng của ba và Tăng Thanh Hải đều không thấy đâu, cô nhanh chóng trở về phòng mình, nằm úp sấp trên giường không ngừng rơi lệ.
Cơ thể cô lại lần nữa bị hắn vấy bẩn, cô không cách nào tha thứ cho bản thân nhơ nhuốc như vậy.
Em xin lỗi, anh Hải, em thật sự xin lỗi!
Di động bỗng nhiên reo chuông, Quách Thanh Tú lau khô lệ rồi tiếp điện thoại.
"Thanh Tú, anh xin lỗi, vừa rồi anh đã hơi kích động mà bỏ chạy, anh thật sự xin lỗi, em đừng bao giờ vì anh mà cãi vã với chú Quách..."
Gì cơ? Vừa rồi anh ấy chạy ra ngoài, vậy vừa rồi anh ấy có nhìn thấy cô bị Lâm Việt Thịnh ấn trên tường không? Đáy lòng Quách Thanh Tú rối loạn, nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng.
"Anh Hải, anh và ba em xảy ra chuyện gì thế?" Quách Thanh Tú gắng hết sức che giấu giọng nói bối rối và chột dạ của mình.
"Haha, không sao, chỉ là chú Quách không đồng ý với hôn sự của chúng ta, nói em còn quá nhỏ, sau đó anh cãi lại chú ấy mấy câu, chú ấy liền đuổi anh ra khỏi nhà."
Trên thực tế, là Quách Hoàng Tùng gầm thét đuổi anh cút đi, anh không chịu nổi nên mới rời khỏi.
Sau khi rời khỏi đó, anh lại cảm thấy vô cùng hối hận.
"Anh Hải, em xin lỗi, em cũng cảm thấy có lẽ chúng ta không nên ở bên nhau. Ba em, và cả bác Tăng đều không đồng ý, chúng ta..."
"Thanh Tú, em nghe này, em đừng nói những lời như vậy được không? Ngay cả em cũng muốn buông tay, vậy anh sẽ buồn lắm." Tăng Thanh Hải khó khăn nói, thanh âm thay đổi có chút khàn khàn, xem ra anh cũng đang cố gắng đè nén cảm xúc của chính mình.
"Anh Hải..." Quách Thanh Tú không có dũng khí nói cho anh biết những chuyện vừa xảy ra, "Được rồi, em xin lỗi, là em nói sai, em muốn đi ngủ."
"Ừm, cũng được, Thanh Tú ngủ ngon, đừng bao giờ mất lòng tin với anh."
Cúp điện thoại, Quách Thanh Tú cảm thấy mình bẩn không thể chịu nổi, cô ngâm mình trong phòng tắm rất lâu, liều mạng tẩy rửa hết những dấu vết trên người mình, cũng làm trôi đi hết cảm giác nhơ nhuốc.
Quách Thanh Tú mất mác lại đau khổ, cho nên hoàn toàn không để ý tới việc Quách Hoàng Tùng không ở nhà.
Cho tới sáng ngày thứ hai, cô mới nghĩ ra, hình như ba một đêm không về.
Ba đã đi đâu vậy?
Mở điện thoại, có tiếng báo tin nhắn, tin nhắn đầu tiên là của Tăng Thanh Hải gửi, ước chừng là lúc nửa đêm.
"Thanh Tú, đừng buông tay anh!"
"Thanh Tú, anh yêu em, chúng ta kết hôn có được không?"
"Thanh Tú, ngủ ngon!"
Một tin là của ba gửi, "Thanh Tú, tối nay ba có việc không về, ngày mai con tự chuẩn bị bữa sáng nhé, có chuyện gì thì sáng sớm gọi điện thoại cho ba."
Quách Thanh Tú gọi điện cho Quách Hoàng Tùng, cô muốn hỏi rõ rốt cuộc đêm qua ông và Tăng Thanh Hải đã nói chuyện gì.
Điện thoại kêu rất lâu mới được tiếp.
"Ba, ba đang ở đâu?"
"Thanh Tú, giờ ba có việc, lát nữa gọi lại cho con."
Quách Hoàng Tùng nói xong thì ngắt điện thoại, khi Quách Thanh Tú đánh số lại thì ông đã khóa máy rồi.
Khóa máy? Chuyện quan trọng gì mà cần khóa máy? Đầu Quách Thanh Tú lại bắt đầu đau nhức, rốt cuộc ba còn có bí mật gì gạt cô?
Quách Thanh Tú ôm đầu đau tới nứt óc, cuộn tròn trên giường, cô không nghĩ ra.
Ngủ thẳng tới giữa trưa, nghe được tiếng gõ cửa, Quách Thanh Tú ra mở cửa.
Bóng dáng Tăng Thanh Hải đứng trước cửa, anh nhìn cô nở nụ cười dịu dàng, "Thanh Tú, sao giờ mới dậy?"
Quách Thanh Tú xoa đầu, ngượng ngập lui về phía sau để Tăng Thanh Hải bước vào.
"Đúng rồi Thanh Tú, mẹ anh đã từ Mỹ trở về, anh nghĩ hẳn mẹ sẽ ủng hộ chúng mình, em thay quần áo đi, chúng ta đi gặp mẹ nhé." Tăng Thanh Hải đầy nhiệt tình.
"Dì Khương vãn khỏe chứ ạ?"
Nhớ tới dì Khương, trong lòng Quách Thanh Tú lại trào lên cảm giác ngọt ngào, khi đó dì Khương và mẹ rất thân thiết, nhìn bà ấy cô lại nhớ tới mẹ
"Haha, bà ấy rất khỏe.... Nhưng mà, những năm nay, trên thực tế quan hệ của mẹ và ba không tốt lắm. Bà luôn sống ở bên ngoài, lần này trở về có lẽ sẽ xoa dịu một chút quan hệ với ba."
"Vậy bác Tăng có nghe lời dì không?"
"Ừm, hẳn là sẽ, em đã ăn cơm chưa?"
Quách Thanh Tú lè lưỡi, "Vẫn chưa kịp ăn."
"Ừm, vậy em đi chải chuốt chút đi, chúng ta sẽ ra ngoài ăn gì đó."
Quách Thanh Tú đi tới phòng tắm chải đầu, cô nhìn thấy bộ váy tối qua bị Lâm Việt Thịnh xé rách vứt trong sọt quần áo, vô cùng chói mắt, nó như biến thành khuôn mặt cười nhạo của hắn, cô vươn tay cầm lấy quần áo ném vào thùng rác.
Quách Thanh Tú thay đổi một bộ sơ mi xanh nhạt, quần bò màu trắng, tóc buộc ra phía sau thành một cái đuôi ngựa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tiều tụy, vì tối qua cô khóc, cô đứng trước gương dùng kem che khuyết điểm phủ một lớp, lúc này mới có sức sống trở lại.
Cho dù ăn mặc tùy ý, nhưng vẫn khiến trước mắt Tăng Thanh Hải phát sáng.
"Haha, Thanh Tú, lúc về anh dẫn em đi mua mấy bộ quần áo."
"Không cần đâu anh Hải, em thích như thế này, mặc thoải mái."
Tăng Thanh Hải cùng Quách Thanh Tú ăn xong bữa sáng, thật ra cũng không tính là bữa sáng, lúc này đã gần đến bữa trưa rồi.
Tăng Thanh Hải lái xe chở Quách Thanh Tú đi tới trước khách sạn mẹ anh đặt phòng.
Giữa trưa dòng xe cộ tương đối nhiều, khi đi tới cửa khách sạn Shangri-la, phía trước rất đông xe nên buộc phải dừng lại, đợi cho xe trước trả khách xong, lại tới lượt một chiếc xe khác tiến lên.
Ánh mắt Quách Thanh Tú nhìn ra từ cửa xe.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một chiếc xen Golden Cup quen thuộc, đó là xe của ba, xe của ba sao lại dừng ở Shangri-la?
Đáy lòng Quách Thanh Tú không hiểu vì sao nổi lên lo lắng, giống như túm được một manh mối nào đó.
"Anh Hải, em xuống xe trước!"
Quách Thanh Tú không đợi Tăng Thanh Hải đã tự mình mở cửa xe bước xuống.
Từ sau xe đi vòng tới.
Tăng Thanh Hải vội vàng theo dòng xe trước mặt đi vào bãi đậu, không có cách nào dõi theo cô.
Quách Thanh Tú đi tới sau chiếc xe Golden Cup, cô nhìn thấy trước mặt một nam một nữ đi tới.
Người đàn ông thân hình cao lớn, trên người khoác chiếc áo gió thân dài màu cà phê, đeo một chiếc kính mắt, chín chắn cẩn trọng, chính là Quách Hoàng Tùng. Bên cạnh ông, là một người phụ nữ trung niên vóc dáng quyến rũ có làn da trắng được chăm chút cẩn thận, mái tóc nhuộm màu nâu được uốn hơi xoăn, bà ta mặc trên người bộ áo cánh dơi màu đen, phía dưới là chiếc quần tây ống rộng thon dài, cũng đang đeo kính râm, hai người vừa đi vừa trò chuyện, bước ra từ cửa khách sạn...
Lê Hùng Việt luôn nhắc hắn bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.
Người phụ nữ của mình lại dựa vào lòng người đàn ông khác, con mẹ nó bảo hắn phải bình tĩnh thế nào.
Bác sĩ từng nói, hắn phải đợi bản thân cô từ từ bình phục, từ từ nhớ lại, nhưng hắn không đợi nổi nữa.
Nếu dựa theo tốc độ này để phát triển, cô ấy còn chưa kịp nhớ lại thì đã leo lên giường Tăng Thanh Hải rồi.
"Quách Thanh Tú, cô thật sự không nhớ tôi là ai ư?"
Giọng điệu ngang ngược của Lâm Việt Thịnh, cao độ dâng lên, có chút vô lại.
Quách Thanh Tú không ngừng lắc đầu, "Anh, anh từng giúp tôi vài lần. Chúng, chúng ta lúc trước từng gặp nhau sao?"
Bọn họ từng gặp nhau sao? Nói năng kiểu quái gì thế? Bọn họ không chỉ từng gặp, mà còn từng ở trên giường quấn quýt lấy nhau!!
Lâm Việt Thịnh chậm rãi tiến sát lại gần, dùng hai cánh tay vây cô ấy dựa vào bức tường Tiểu khu.
"Quách Thanh Tú, cô đang nói lời điên khùng gì đấy, tôi là người đàn ông của cô, cô có biết lúc này cô đang làm tổn thương tôi không, cô còn hỏi chúng ta có từng gặp nhau...."
Trong đầu Quách Thanh Tú lại bắt đầu xuất hiện những hình ảnh không tốt đẹp, cô liều mạng lắc đầu, "Không, không thể nào, bạn trai của tôi là anh Hải!"
Lâm Việt Thịnh ngang ngược kéo lấy cánh tay cô, hạ giọng gầm lên, "Nói láo, hắn ta là cái thá gì, cô mau rời khỏi hắn trở về bên cạnh tôi."
Quách Thanh Tú bị dọa ngây người, "Anh tránh ra, tôi không biết anh, anh Hải là bạn trai tôi, anh ấy sắp cưới tôi rồi, tôi còn phải kết hôn, anh mau tránh ra."
Quách Thanh Tú cực kỳ kháng cự lại đoạn ký ức bị phủ đầy bụi kia, giống như một con ác ma nào đó đang xông tới, cô không muốn phải đối mặt với nó.
Cô thà tin rằng mình có một mối tình xinh đẹp trong sáng với Tăng Thanh Hải.
Kết hôn! Người con gái đáng chết này còn muốn kết hôn với Tăng Thanh Hải, thật sự là con mẹ nó vớ vẩn, Lâm Việt Thịnh hận không thể lập tức giết chết tên bác sĩ đáng chết kia, nếu không phải lời nói đó của ông ta, hắn sẽ không thả Quách Thanh Tú ra ngoài.
Hắn giữ chặt hai tay Quách Thanh Tú, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, "Tốt lắm, giờ tôi sẽ giúp cô nhớ lại, nhớ xem ai mới là bạn trai cô."
Vừa nói xong, bàn tay to lớn của hắn vén chiếc váy dài của cô lên.
Làn da mềm mại trắng nõn lộ ra ngoài, nơi này tuy âm u, nhưng dù sao vẫn nằm trên con đường lớn.
Quách Thanh Tú bị hành động kiểu này của hắn dọa hoảng sợ, cô ra sức vùng vẫy, "Cút đi, lưu manh, anh mau thả tôi ra."
Lâm Việt Thịnh hoàn toàn bị những lời lúc nãy của Quách Thanh Tú chọc giận, cả người hắn bị một tầng khí khắc nghiệt bao bọc, hắn vươn tay kéo mở đai quần của mình, nâng hai chân cô lên rồi tách ra, không hề dạo đầu đã cưỡng ép tiến vào.
Quách Thanh Tú bị cảm giác đau đớn xé rách xâm nhập, cô đau quá!
"Cô kêu đi, kêu nữa đi, để nhiều người hơn nữa tới đây xem cô bị người ta đè như thế nào."
Lâm Việt Thịnh ra sức đâm rút, hai tay kéo rớt chiếc áo lót trước ngực cô rồi ném ra ngoài, bàn tay vân vê xoa bóp!
Quách Thanh Tú không dám kêu, cô nhịn đau, bắt đầu nhỏ giọng khóc thút thít, cô vẫn cần danh dự, cô không muốn để ba và anh Hải nhìn thấy bộ dạng nhục nhã này của mình.
Lâm Việt Thịnh điên cuồng đâm vào người cô, hàm răng thẳng đều cắn lên bả vai tròn trịa trắng nõn, ra sức nhay nghiến.
Quách Thanh Tú đau tới mức cả người rụt lại, đột nhiên đoạn trí nhớ ngắn bị phủ bụi giống như thủy triều ập mạnh tới.
Là hắn, là tên khốn Lâm Việt Thịnh.
Là hắn dùng thủ đoạn hèn hạ giữ lấy cô, suýt chút nữa hại chết anh Hải! Khốn nạn khốn nạn...
Cánh tay nhỏ của Quách Thanh Tú vô lực đánh lên người hắn, thân hình hắn từ từ biến thành một con ác ma hung dữ, từng tấc từng tấc xé rách cơ thể cô.
"Lâm Việt Thịnh, tên khốn, tên khốn!"
Lâm Việt Thịnh lật người Quách Thanh Tú lại tiến vào từ phía sau, hành động vùng vẫy của cô càng khiến hắn thêm hưng phấn, hắn đã kiềm nén nhiều ngày vậy rồi.
Năng lượng trong người hắn cuối cùng cũng được phóng ra, cũng không biết người con gái bé nhỏ này đã dùng phép thuật tà ma gì với hắn, từ khi chiếm được hương vị ngọt ngào của cô, hắn chẳng còn cảm thấy hứng thú với thân thể của bất kỳ người con gái nào nữa.
Mỗi ngày nhìn cô đi tới đi lui trước mặt mình, cái loại mùi vị chỉ có thể nhìn mà không thể ăn càng khiến hắn thêm cuồng bạo.
Nghe lúc này Quách Thanh Tú gọi ra tên hắn, hắn gầm nhẹ một tiếng, "A!"
Xong việc, Lâm Việt Thịnh xoay người Quách Thanh Tú lại, vươn tay nắm lấy cằm cô.
"Xem ra cô đã khôi phục trí nhớ. Như vậy rất tốt, nói cho cô biết, tôi sẽ không buông cô ra đâu. Cô chỉ có thể là người phụ nữ của Lâm Việt Thịnh tôi, không phải của kẻ khác, hiểu không?"
Quách Thanh Tú hồn bay phách lạc, nhỏ giọng khóc thút thít, trong đầu cô rối như bòng bong, cô hoàn toàn không biết bản thân đi khỏi nơi tăm tối đó kiểu gì.
Sau khi ôm váy bối rối quay trở về nhà, bóng dáng của ba và Tăng Thanh Hải đều không thấy đâu, cô nhanh chóng trở về phòng mình, nằm úp sấp trên giường không ngừng rơi lệ.
Cơ thể cô lại lần nữa bị hắn vấy bẩn, cô không cách nào tha thứ cho bản thân nhơ nhuốc như vậy.
Em xin lỗi, anh Hải, em thật sự xin lỗi!
Di động bỗng nhiên reo chuông, Quách Thanh Tú lau khô lệ rồi tiếp điện thoại.
"Thanh Tú, anh xin lỗi, vừa rồi anh đã hơi kích động mà bỏ chạy, anh thật sự xin lỗi, em đừng bao giờ vì anh mà cãi vã với chú Quách..."
Gì cơ? Vừa rồi anh ấy chạy ra ngoài, vậy vừa rồi anh ấy có nhìn thấy cô bị Lâm Việt Thịnh ấn trên tường không? Đáy lòng Quách Thanh Tú rối loạn, nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng.
"Anh Hải, anh và ba em xảy ra chuyện gì thế?" Quách Thanh Tú gắng hết sức che giấu giọng nói bối rối và chột dạ của mình.
"Haha, không sao, chỉ là chú Quách không đồng ý với hôn sự của chúng ta, nói em còn quá nhỏ, sau đó anh cãi lại chú ấy mấy câu, chú ấy liền đuổi anh ra khỏi nhà."
Trên thực tế, là Quách Hoàng Tùng gầm thét đuổi anh cút đi, anh không chịu nổi nên mới rời khỏi.
Sau khi rời khỏi đó, anh lại cảm thấy vô cùng hối hận.
"Anh Hải, em xin lỗi, em cũng cảm thấy có lẽ chúng ta không nên ở bên nhau. Ba em, và cả bác Tăng đều không đồng ý, chúng ta..."
"Thanh Tú, em nghe này, em đừng nói những lời như vậy được không? Ngay cả em cũng muốn buông tay, vậy anh sẽ buồn lắm." Tăng Thanh Hải khó khăn nói, thanh âm thay đổi có chút khàn khàn, xem ra anh cũng đang cố gắng đè nén cảm xúc của chính mình.
"Anh Hải..." Quách Thanh Tú không có dũng khí nói cho anh biết những chuyện vừa xảy ra, "Được rồi, em xin lỗi, là em nói sai, em muốn đi ngủ."
"Ừm, cũng được, Thanh Tú ngủ ngon, đừng bao giờ mất lòng tin với anh."
Cúp điện thoại, Quách Thanh Tú cảm thấy mình bẩn không thể chịu nổi, cô ngâm mình trong phòng tắm rất lâu, liều mạng tẩy rửa hết những dấu vết trên người mình, cũng làm trôi đi hết cảm giác nhơ nhuốc.
Quách Thanh Tú mất mác lại đau khổ, cho nên hoàn toàn không để ý tới việc Quách Hoàng Tùng không ở nhà.
Cho tới sáng ngày thứ hai, cô mới nghĩ ra, hình như ba một đêm không về.
Ba đã đi đâu vậy?
Mở điện thoại, có tiếng báo tin nhắn, tin nhắn đầu tiên là của Tăng Thanh Hải gửi, ước chừng là lúc nửa đêm.
"Thanh Tú, đừng buông tay anh!"
"Thanh Tú, anh yêu em, chúng ta kết hôn có được không?"
"Thanh Tú, ngủ ngon!"
Một tin là của ba gửi, "Thanh Tú, tối nay ba có việc không về, ngày mai con tự chuẩn bị bữa sáng nhé, có chuyện gì thì sáng sớm gọi điện thoại cho ba."
Quách Thanh Tú gọi điện cho Quách Hoàng Tùng, cô muốn hỏi rõ rốt cuộc đêm qua ông và Tăng Thanh Hải đã nói chuyện gì.
Điện thoại kêu rất lâu mới được tiếp.
"Ba, ba đang ở đâu?"
"Thanh Tú, giờ ba có việc, lát nữa gọi lại cho con."
Quách Hoàng Tùng nói xong thì ngắt điện thoại, khi Quách Thanh Tú đánh số lại thì ông đã khóa máy rồi.
Khóa máy? Chuyện quan trọng gì mà cần khóa máy? Đầu Quách Thanh Tú lại bắt đầu đau nhức, rốt cuộc ba còn có bí mật gì gạt cô?
Quách Thanh Tú ôm đầu đau tới nứt óc, cuộn tròn trên giường, cô không nghĩ ra.
Ngủ thẳng tới giữa trưa, nghe được tiếng gõ cửa, Quách Thanh Tú ra mở cửa.
Bóng dáng Tăng Thanh Hải đứng trước cửa, anh nhìn cô nở nụ cười dịu dàng, "Thanh Tú, sao giờ mới dậy?"
Quách Thanh Tú xoa đầu, ngượng ngập lui về phía sau để Tăng Thanh Hải bước vào.
"Đúng rồi Thanh Tú, mẹ anh đã từ Mỹ trở về, anh nghĩ hẳn mẹ sẽ ủng hộ chúng mình, em thay quần áo đi, chúng ta đi gặp mẹ nhé." Tăng Thanh Hải đầy nhiệt tình.
"Dì Khương vãn khỏe chứ ạ?"
Nhớ tới dì Khương, trong lòng Quách Thanh Tú lại trào lên cảm giác ngọt ngào, khi đó dì Khương và mẹ rất thân thiết, nhìn bà ấy cô lại nhớ tới mẹ
"Haha, bà ấy rất khỏe.... Nhưng mà, những năm nay, trên thực tế quan hệ của mẹ và ba không tốt lắm. Bà luôn sống ở bên ngoài, lần này trở về có lẽ sẽ xoa dịu một chút quan hệ với ba."
"Vậy bác Tăng có nghe lời dì không?"
"Ừm, hẳn là sẽ, em đã ăn cơm chưa?"
Quách Thanh Tú lè lưỡi, "Vẫn chưa kịp ăn."
"Ừm, vậy em đi chải chuốt chút đi, chúng ta sẽ ra ngoài ăn gì đó."
Quách Thanh Tú đi tới phòng tắm chải đầu, cô nhìn thấy bộ váy tối qua bị Lâm Việt Thịnh xé rách vứt trong sọt quần áo, vô cùng chói mắt, nó như biến thành khuôn mặt cười nhạo của hắn, cô vươn tay cầm lấy quần áo ném vào thùng rác.
Quách Thanh Tú thay đổi một bộ sơ mi xanh nhạt, quần bò màu trắng, tóc buộc ra phía sau thành một cái đuôi ngựa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tiều tụy, vì tối qua cô khóc, cô đứng trước gương dùng kem che khuyết điểm phủ một lớp, lúc này mới có sức sống trở lại.
Cho dù ăn mặc tùy ý, nhưng vẫn khiến trước mắt Tăng Thanh Hải phát sáng.
"Haha, Thanh Tú, lúc về anh dẫn em đi mua mấy bộ quần áo."
"Không cần đâu anh Hải, em thích như thế này, mặc thoải mái."
Tăng Thanh Hải cùng Quách Thanh Tú ăn xong bữa sáng, thật ra cũng không tính là bữa sáng, lúc này đã gần đến bữa trưa rồi.
Tăng Thanh Hải lái xe chở Quách Thanh Tú đi tới trước khách sạn mẹ anh đặt phòng.
Giữa trưa dòng xe cộ tương đối nhiều, khi đi tới cửa khách sạn Shangri-la, phía trước rất đông xe nên buộc phải dừng lại, đợi cho xe trước trả khách xong, lại tới lượt một chiếc xe khác tiến lên.
Ánh mắt Quách Thanh Tú nhìn ra từ cửa xe.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một chiếc xen Golden Cup quen thuộc, đó là xe của ba, xe của ba sao lại dừng ở Shangri-la?
Đáy lòng Quách Thanh Tú không hiểu vì sao nổi lên lo lắng, giống như túm được một manh mối nào đó.
"Anh Hải, em xuống xe trước!"
Quách Thanh Tú không đợi Tăng Thanh Hải đã tự mình mở cửa xe bước xuống.
Từ sau xe đi vòng tới.
Tăng Thanh Hải vội vàng theo dòng xe trước mặt đi vào bãi đậu, không có cách nào dõi theo cô.
Quách Thanh Tú đi tới sau chiếc xe Golden Cup, cô nhìn thấy trước mặt một nam một nữ đi tới.
Người đàn ông thân hình cao lớn, trên người khoác chiếc áo gió thân dài màu cà phê, đeo một chiếc kính mắt, chín chắn cẩn trọng, chính là Quách Hoàng Tùng. Bên cạnh ông, là một người phụ nữ trung niên vóc dáng quyến rũ có làn da trắng được chăm chút cẩn thận, mái tóc nhuộm màu nâu được uốn hơi xoăn, bà ta mặc trên người bộ áo cánh dơi màu đen, phía dưới là chiếc quần tây ống rộng thon dài, cũng đang đeo kính râm, hai người vừa đi vừa trò chuyện, bước ra từ cửa khách sạn...
Danh sách chương