"Anh Hải, những cái bình anh thả trôi trên biển em đã nhận được hết rồi. Nhưng mà em không có can đảm đi tìm anh. Ngày hôm đó khi pháo hoa nổ vang, em cũng đi tìm anh, đáng tiếc em đến quá muộn, anh đã rời khỏi rồi..." Quách Thanh Tú yếu ớt nói ra.
Ánh mắt Tăng Thanh Hải hơi phát sáng, anh từng chút từng chút nhích gần về phía cô, dần dần, anh thậm chí có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người cô, giống như lavender lại ngọt ngào như bạc hà...
"Thanh Tú, thì ra em đã thấy hết tất cả những điều anh làm. Không sao cả, em đừng áy náy, không phải bây giờ chúng ta vẫn đang tốt đẹp sao? Tuy rằng không thể bên cạnh nhau, nhưng anh vĩnh viễn sẽ là anh Hải của em. Anh muốn em vui vẻ hạnh phúc, cho dù là bên cạnh ai..."
Tăng Thanh Hải dừng lại một hồi rồi khẽ hỏi: "Anh ta đối xử với em có tốt không?"
Một gã đàn ông ngang ngạnh mà lại kiêu ngạo như vậy, hẳn là sẽ không quan tâm đến một cô gái nhỏ chẳng có gia thế chẳng có bối cảnh nào. Trên gương mặt buồn bã ảm đạm Quách Thanh Tú hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, che giấu đi tâm trạng của cô: "Rất tốt, hắn đối xử với em rất tốt."
Tăng Thanh Hải cảm thấy trong lòng vô cùng mất mát.
"Quách Thanh Tú, ả chết tiệt nhà cô chết đâu rồi?"
Một bên khác vang lên tiếng mắng chửi của Lâm Việt Thịnh.
Tăng Thanh Hải không kiềm được mà siết nắm đấm, sắc mặt cũng thay đổi, tại sao tên này lại có thể mắng chửi Thanh Tú như vậy.
Quách Thanh Tú có vẻ vô cùng hoảng loạn: "Anh Hải, em đi đây."
Tăng Thanh Hải đuổi theo sau một bước: "Thanh Tú, anh điều tra ra được về bác của em, có rảnh rỗi hãy liên lạc với anh..."
Quách Thanh Tú quay đầu lại ừ một tiếng, sau đó chạy như bay thoát khỏi hiện trường.
Bên kia vách ngăn thủy tinh vang lên tiếng mắng chửi tức giận của Lâm Việt Thịnh.
"Quách Thanh Tú, em rốt cuộc đang làm gì, ở trong nhà vệ sinh suốt nửa tiếng đồng hồ?"
"Thật xin lỗi, tôi đọc sách..."
"Lạy cô, trong nhà vệ sinh hôi như vậy mà em còn ngồi trong đó đọc sách, đưa điện thoại di động cho tôi, không được đọc nữa."
...
Giọng nói của Quách Thanh Tú vô cùng yếu ớt, hoàn toàn không có chút địa vị nào trước mặt hắn.
Tăng Thanh Hải nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ càng ngày càng xa, hàng mày đã sớm nhíu chặt.
Rõ ràng dễ nhận thấy là cô cũng không hạnh phúc lắm.
Công ty đa quốc gia lớn như tập đoàn ST, chủ tịch của bọn họ giàu sang quyền quý, đàn ông có tiền muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng được. Anh ta còn quan tâm Thanh Tú hay sao?
Quách Thanh Tú nghe Tăng Thanh Hải nó về tin tức của bác, đâu còn lòng dạ nào xem biểu diễn.
Cố gắng xem với Lâm Việt Thịnh một hồi, cô đột nhiên che bụng: "Tôi muốn về nhà."
Lâm Việt Thịnh nhíu mày: "Em làm sao vậy? Sao hôm nay cứ lắm chuyện xảy ra thế?"
Quách Thanh Tú cúi đầu, yếu ớt nói nhỏ bên tai hắn: "Có lẽ là dì cả đến, tôi cần phải về nhà trước."
Lâm Việt Thịnh không quát tháo cô nữa, quay đầu gọi Huỳnh Minh San đến.
"Đưa cô ấy về trước đi!"
Người phụ nữ này đúng là không phải phiền phức bình thường thôi đâu.
Huỳnh Minh San dẫn Quách Thanh Tú đi, đang chuẩn bị lên xe thì Quách Thanh Tú đột nhiên đỏ mặt nói: "Cô Huỳnh, tôi tự trở về vậy, cô vẫn nên ở lại bên cạnh Lâm Việt Thịnh đi, lát nữa anh ấy còn có chuyện."
Huỳnh Minh San mở cửa xe: "Cô Qúy, tôi đưa cô về chẳng qua chỉ mất nửa tiếng thôi."
Quách Thanh Tú chần chờ một chút rồi lắc đầu: "Cô Huỳnh, là thế này, tôi muốn ghé siêu thị một chút để mua cái kia, rất phiền phức đó, thật sự không tiện đâu. Nếu như cô đi theo tôi đến siêu thị thì ít nhất phải đến tối mới về. Tôi thích dùng loại nhãn hiện Lavender nọ, chỉ RT-MART mới có..."
Chỉ có một siêu thị RT-MART duy nhất trong toàn thành phố, đúng thật là không tiện.
Huỳnh Minh San chần chờ một chút: "Được rồi, vậy tôi đón taxi giúp cô."
"Được rồi, cảm ơn cô!" Lần này Quách Thanh Tú không từ chối nữa.
Sau mười phút đồng hồ, Quách Thanh Tú gọi điện đến cho Tăng Thanh Hải từ trong một sạp báo.
"Anh Hải, bây giờ anh có thể đi ra ngoài không? Em đang ở công viên trung tâm..."
"Được chứ, em đứng yên tại đó, anh lập tức đến ngay."
Quách Thanh Tú nghe thấy giọng nói của Tăng Thanh Hải, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một dòng nước ấm. Vẫn còn có anh Hải tốt, chỉ cần một cuộc điện thoại, anh ấy có thể chạy đến bên cạnh cô bằng tốc độ nhanh nhất.
Không lâu sau chiếc xe của Tăng Thanh Hải đã lái đến công viên trung tâm, nhìn thấy phía xa xa có một dáng hình duyên dáng đang ngóng chờ anh dưới tàng cây.
Vẻ mặt kia cực kì giống dáng vẻ chờ anh cho cô kẹo que hồi còn nhỏ.
Một dòng nước ấm chảy qua trái tim Tăng Thanh Hải. Cái gì gọi là hạnh phúc? Bây giờ anh đã có định nghĩa rõ ràng, chỉ cần có thể ở bên người mình yêu, cho dù chẳng làm gì cả cũng là hạnh phúc.
"Anh Hải, anh đến thật nhanh..." Quách Thanh Tú lên xe.
Tăng Thanh Hải cúi người qua, thắt đai an toàn cho cô. Anh đến gần cô như vậy, cô có thể ngửi được mùi hương cây cỏ nhàn nhạt trên người anh, tim cô đập nhanh hơn, lòng dạ xốn xang.
Lúc anh ngồi dậy, ngọn tóc anh lướt qua lỗ tai cô, gương mặt của anh hơi hơi chạm vào môi cô.
Vẻ mặt Quách Thanh Tú lập tức như con tôm luộc, đỏ bừng bừng.
Ánh mắt dịu dàng của Tăng Thanh Hải khẽ nhìn sang cô, vẻ ngại ngùng đáng yêu đó, lúm đồng tiền ngọt ngào kia, làm cho anh không kiềm được mà muốn thân cận.
Xe chầm chậm lăn bánh.
"Anh Hải, bác em ở đâu?" Quách Thanh Tú không kiềm được mà hỏi ra.
"Thanh Tú..."
Tăng Thanh Hải đột nhiên dừng xe lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Quách Thanh Tú thấy anh như thế, trở nên càng căng thẳng hơn. Cô bất an nhìn anh: "Thế nào ạ? Anh Hải, chẳng lẽ bác đã xảy ra chuyện gì rồi?"
"Thanh Tú, nghe đây, chuyện này vô cùng bí ẩn. Yêu cầu bảo mật vô cùng nghiêm ngặt, em đồng ý với anh trước, cho dù xảy có bất cứ chuyện gì thì em cũng không thể nói ra..."
Quách Thanh Tú chớp mắt, trái tim như thể bị một màn đêm tối khổng lồ bao phủ xuống từng chút từng chút một.
"Vâng, anh Hải, có anh ở đây, em không sợ, cái gì em cũng không sợ..."
Xe chầm chậm lái vào một sở cảnh sát của thành phố S. Người trong đây dường như rất quen thuộc với Tăng Thanh Hải, ngay cả cảnh sát có súng canh giữ ở cửa cũng làm lễ với anh.
Quách Thanh Tú nhớ đến Lý Vi Vi, nghe nói ba của cô ta là vị quan trọng nào đó trong chính quyền trung ương, chẳng trách Tăng Thanh Hải lại có đãi ngộ như vậy.
Quách Thanh Tú dần cảm thấy xót xa, tự ti và cả áp lực làm cho cô gần không cách nào thở nổi.
Tăng Thanh Hải dẫn cô vào thang máy đi đến tầng ngầm thứ hai, sau đó một viên cảnh sát dẫn đường, đưa họ vào một gian phòng.
Viên cảnh sát kia lật hồ sơ, giao cho Tăng Thanh Hải.
"Anh Tăng, anh xem trước một chút, có chuyện gì thì gọi tôi."
"Làm phiền cậu, Tiểu Chu!"
"Không có gì đâu, tôi đứng ngay ngoài cửa đấy..." Tiểu Chu rất biết điều mà lui ra ngoài.
Ở chỗ này Quách Thanh Tú càng thêm căng thẳng, nếu không có Tăng Thanh Hải bên cạnh, cô sớm đã ngất đi rồi.
Nhiều cảnh sát như vậy, nhiều cửa sắt như vậy, bầu không khí áp lực này làm cô hít thở không thông.
"Bác em ở đâu?" Quách Thanh Tú xoắn xoắn ngón tay, bất an nhìn xung quanh, đây là một phòng hồ sơ cực lớn, bức tường trắng nhỡn, tủ sắt xếp thành hàng, khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Tăng Thanh Hải lật văn kiện trong tay, trầm mặc vài phút đồng hồ, dường như đang quyết định có nên cho Quách Thanh Tú xem hay không.
"Thanh Tú, bác của em đã chết rồi, em vẫn còn muốn xem sao?"
Quách Thanh Tú sợ ngây người, chết rồi!!!
"Là, là chết như thế nào? Xử tử hình ư?"
Cô nhớ Lâm Việt Thịnh từng nói, bác phạm phải vụ án nào đó...
Tăng Thanh Hải lắc đầu với ánh mắt u buồn: "Không phải, còn chưa ra đến tòa, Là như thế này, lúc chính quyền trung ương hiện tại đặc phái ra tổ chức chống khủng bố ở thành phố S bí mật thi hành nhiệm vụ thì phát hiện một cái xác đàn ông. Sau đó lại trải qua giám định thì ngoại hình rất ăn khớp với bác Quách Tuấn Kiệt của em..."
"Cho em xem thử..." Quách Thanh Tú nói với ánh mắt kiên định.
"Thanh Tú, hay là thôi đi, có lẽ không phải là bác em đâu, trên đời này những người có dáng vẻ giống nhau cũng rất nhiều..."
Tăng Thanh Hải vẫn đang cố gắng khuyên bảo Quách Thanh Tú, Quách Thanh Tú đưa tay cướp lấy cặp tài liệu trong tay Tăng Thanh Hải.
"Cho em xem thử đi, anh Hải. Bằng không suốt đời này em cũng không yên lòng. Lần này là nhờ có anh giúp đỡ mà em mới có cơ hội vào đây, em biết cơ hội như vậy sẽ không có lần sau nữa."
Tăng Thanh Hải từ từ buông tay ra, văn kiện trong tay rơi xuống, ảnh chụp văng ra khắp nơi.
Bức ảnh chụp ở trong biển, quả thực là xác chết đàn ông, quần áo trên người coi như là chỉnh tề, ở ngực có một lỗ thủng lớn đen như mực, bởi vì ngâm trong nước biển cho nên thi thể trắng bệch đến đáng sợ.
Quách Thanh Tú chỉ nhìn thoáng qua cũng đã nhận ra, đó chính là bác.
Thi thể không phân hủy chút nào, ngược lại là nguyên vẹn rõ nét đến khác thường, quần áo rách nát bị dòng nước đẩy mở, lộ ra những vết thương chằng chịt trên người, vô cùng dữ tợn.
Quách Thanh Tú cả người như đứng trong hầm băng...
"Chỗ phát hiện thi thể là đáy biển cách cung điện Versailles không xa, vết thương trí mệnh là vết đạn bắn ở ngực. Trên người còn có rất nhiều vết roi, xem ra lúc còn sống ông ấy hẳn là đã bị ngược đãi..." Tăng Thanh Hải khe khẽ nói.
Thần trí Quách Thanh Tú trở nên chết lặng, lúc này, tất cả âm thanh đều như biến mất cả rồi.
Vết đạn bắn, vết đạn bắn, tiếng súng!!!
Phải, phải rồi, đêm đó cô nghe thấy tiếng súng, còn có vết máu trên người Lâm Việt Thịnh, lúc đó cô còn tưởng là nằm mơ.
Không ngờ lại là thật, là Lâm Việt Thịnh giết chết bác, tên khốn kiếp này, đụng xe một lần còn không bỏ qua, phải tàn nhẫn mà giết luôn ông ấy.
"Thanh Tú, em làm sao vậy?"
Tăng Thanh Hải nhìn thấy Quách Thanh Tú mặt mày trắng bệch, ánh mắt mông lung không tiêu cự.
Liên tục gọi mấy lần Quách Thanh Tú mới phản ứng lại rồi đột nhiên chạy ra ngoài, đến bên thùng rác mà nôn ói dữ dội!
Trước nay cô chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh như vậy.
"Thật xin lỗi, Thanh Tú, anh không nên dẫn em đến đây xem..."
Tăng Thanh Hải tự trách mình, anh rất hối hận. Anh còn tưởng rằng Quách Thanh Tú và Quách Tuấn Kiệt không có tình cảm gì, không ngờ phản ứng của cô lại kịch liệt đến vậy.
Quách Thanh Tú khẽ lắc đầu: "Anh Hải, đưa em ra ngoài thôi!"
Giọng nói cô nhẹ đến như không còn chút sức lực.
"Được!" Tăng Thanh Hải đỡ Quách Thanh Tú đi ra khỏi đồn cảnh sát.
Tăng Thanh Hải vẫn đang khẽ an ủi: "Thanh Tú, đừng buồn nữa, cảnh sát đang điều tra rồi. Đây là vụ giết người vứt xác nghiêm trọng, nhưng mà trước kia có một vài cuộc điều tra nói là Quách Tuấn Kiệt thiếu tiền vay nặng lãi rất nhiều, phỏng chừng là bọn xã hội đen làm. Cho nên điều tra có chút khó khăn, nhưng mà em phải tin tưởng cảnh sát, bọn họ sẽ bắt được hung thủ giết người."
Quách Thanh Tú nhếch miệng nở một nụ cười nhạt, vậy sao, hung thủ ư, cô cũng không cần cảnh sát đi bắt hung thủ.
"Em nghĩ, em biết hung thủ ở đâu rồi!" Quách Thanh Tú lẩm bẩm nói ra.
Cô ngủ bên cạnh hắn mỗi ngày, nhiệt độ cơ thể và những thứ riêng tư cả hai bên đều biết rõ nhau, cô còn cần người khác điều tra sao?
Buồn cười, mẹ nó thật buồn cười mà.
Mỗi ngày cô ngủ cùng sói, còn rên rỉ trên người hắn!
Quách Thanh Tú thật muốn tát cho mình vài cái bạt tai.
Ánh mắt Tăng Thanh Hải hơi phát sáng, anh từng chút từng chút nhích gần về phía cô, dần dần, anh thậm chí có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người cô, giống như lavender lại ngọt ngào như bạc hà...
"Thanh Tú, thì ra em đã thấy hết tất cả những điều anh làm. Không sao cả, em đừng áy náy, không phải bây giờ chúng ta vẫn đang tốt đẹp sao? Tuy rằng không thể bên cạnh nhau, nhưng anh vĩnh viễn sẽ là anh Hải của em. Anh muốn em vui vẻ hạnh phúc, cho dù là bên cạnh ai..."
Tăng Thanh Hải dừng lại một hồi rồi khẽ hỏi: "Anh ta đối xử với em có tốt không?"
Một gã đàn ông ngang ngạnh mà lại kiêu ngạo như vậy, hẳn là sẽ không quan tâm đến một cô gái nhỏ chẳng có gia thế chẳng có bối cảnh nào. Trên gương mặt buồn bã ảm đạm Quách Thanh Tú hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, che giấu đi tâm trạng của cô: "Rất tốt, hắn đối xử với em rất tốt."
Tăng Thanh Hải cảm thấy trong lòng vô cùng mất mát.
"Quách Thanh Tú, ả chết tiệt nhà cô chết đâu rồi?"
Một bên khác vang lên tiếng mắng chửi của Lâm Việt Thịnh.
Tăng Thanh Hải không kiềm được mà siết nắm đấm, sắc mặt cũng thay đổi, tại sao tên này lại có thể mắng chửi Thanh Tú như vậy.
Quách Thanh Tú có vẻ vô cùng hoảng loạn: "Anh Hải, em đi đây."
Tăng Thanh Hải đuổi theo sau một bước: "Thanh Tú, anh điều tra ra được về bác của em, có rảnh rỗi hãy liên lạc với anh..."
Quách Thanh Tú quay đầu lại ừ một tiếng, sau đó chạy như bay thoát khỏi hiện trường.
Bên kia vách ngăn thủy tinh vang lên tiếng mắng chửi tức giận của Lâm Việt Thịnh.
"Quách Thanh Tú, em rốt cuộc đang làm gì, ở trong nhà vệ sinh suốt nửa tiếng đồng hồ?"
"Thật xin lỗi, tôi đọc sách..."
"Lạy cô, trong nhà vệ sinh hôi như vậy mà em còn ngồi trong đó đọc sách, đưa điện thoại di động cho tôi, không được đọc nữa."
...
Giọng nói của Quách Thanh Tú vô cùng yếu ớt, hoàn toàn không có chút địa vị nào trước mặt hắn.
Tăng Thanh Hải nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ càng ngày càng xa, hàng mày đã sớm nhíu chặt.
Rõ ràng dễ nhận thấy là cô cũng không hạnh phúc lắm.
Công ty đa quốc gia lớn như tập đoàn ST, chủ tịch của bọn họ giàu sang quyền quý, đàn ông có tiền muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng được. Anh ta còn quan tâm Thanh Tú hay sao?
Quách Thanh Tú nghe Tăng Thanh Hải nó về tin tức của bác, đâu còn lòng dạ nào xem biểu diễn.
Cố gắng xem với Lâm Việt Thịnh một hồi, cô đột nhiên che bụng: "Tôi muốn về nhà."
Lâm Việt Thịnh nhíu mày: "Em làm sao vậy? Sao hôm nay cứ lắm chuyện xảy ra thế?"
Quách Thanh Tú cúi đầu, yếu ớt nói nhỏ bên tai hắn: "Có lẽ là dì cả đến, tôi cần phải về nhà trước."
Lâm Việt Thịnh không quát tháo cô nữa, quay đầu gọi Huỳnh Minh San đến.
"Đưa cô ấy về trước đi!"
Người phụ nữ này đúng là không phải phiền phức bình thường thôi đâu.
Huỳnh Minh San dẫn Quách Thanh Tú đi, đang chuẩn bị lên xe thì Quách Thanh Tú đột nhiên đỏ mặt nói: "Cô Huỳnh, tôi tự trở về vậy, cô vẫn nên ở lại bên cạnh Lâm Việt Thịnh đi, lát nữa anh ấy còn có chuyện."
Huỳnh Minh San mở cửa xe: "Cô Qúy, tôi đưa cô về chẳng qua chỉ mất nửa tiếng thôi."
Quách Thanh Tú chần chờ một chút rồi lắc đầu: "Cô Huỳnh, là thế này, tôi muốn ghé siêu thị một chút để mua cái kia, rất phiền phức đó, thật sự không tiện đâu. Nếu như cô đi theo tôi đến siêu thị thì ít nhất phải đến tối mới về. Tôi thích dùng loại nhãn hiện Lavender nọ, chỉ RT-MART mới có..."
Chỉ có một siêu thị RT-MART duy nhất trong toàn thành phố, đúng thật là không tiện.
Huỳnh Minh San chần chờ một chút: "Được rồi, vậy tôi đón taxi giúp cô."
"Được rồi, cảm ơn cô!" Lần này Quách Thanh Tú không từ chối nữa.
Sau mười phút đồng hồ, Quách Thanh Tú gọi điện đến cho Tăng Thanh Hải từ trong một sạp báo.
"Anh Hải, bây giờ anh có thể đi ra ngoài không? Em đang ở công viên trung tâm..."
"Được chứ, em đứng yên tại đó, anh lập tức đến ngay."
Quách Thanh Tú nghe thấy giọng nói của Tăng Thanh Hải, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một dòng nước ấm. Vẫn còn có anh Hải tốt, chỉ cần một cuộc điện thoại, anh ấy có thể chạy đến bên cạnh cô bằng tốc độ nhanh nhất.
Không lâu sau chiếc xe của Tăng Thanh Hải đã lái đến công viên trung tâm, nhìn thấy phía xa xa có một dáng hình duyên dáng đang ngóng chờ anh dưới tàng cây.
Vẻ mặt kia cực kì giống dáng vẻ chờ anh cho cô kẹo que hồi còn nhỏ.
Một dòng nước ấm chảy qua trái tim Tăng Thanh Hải. Cái gì gọi là hạnh phúc? Bây giờ anh đã có định nghĩa rõ ràng, chỉ cần có thể ở bên người mình yêu, cho dù chẳng làm gì cả cũng là hạnh phúc.
"Anh Hải, anh đến thật nhanh..." Quách Thanh Tú lên xe.
Tăng Thanh Hải cúi người qua, thắt đai an toàn cho cô. Anh đến gần cô như vậy, cô có thể ngửi được mùi hương cây cỏ nhàn nhạt trên người anh, tim cô đập nhanh hơn, lòng dạ xốn xang.
Lúc anh ngồi dậy, ngọn tóc anh lướt qua lỗ tai cô, gương mặt của anh hơi hơi chạm vào môi cô.
Vẻ mặt Quách Thanh Tú lập tức như con tôm luộc, đỏ bừng bừng.
Ánh mắt dịu dàng của Tăng Thanh Hải khẽ nhìn sang cô, vẻ ngại ngùng đáng yêu đó, lúm đồng tiền ngọt ngào kia, làm cho anh không kiềm được mà muốn thân cận.
Xe chầm chậm lăn bánh.
"Anh Hải, bác em ở đâu?" Quách Thanh Tú không kiềm được mà hỏi ra.
"Thanh Tú..."
Tăng Thanh Hải đột nhiên dừng xe lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Quách Thanh Tú thấy anh như thế, trở nên càng căng thẳng hơn. Cô bất an nhìn anh: "Thế nào ạ? Anh Hải, chẳng lẽ bác đã xảy ra chuyện gì rồi?"
"Thanh Tú, nghe đây, chuyện này vô cùng bí ẩn. Yêu cầu bảo mật vô cùng nghiêm ngặt, em đồng ý với anh trước, cho dù xảy có bất cứ chuyện gì thì em cũng không thể nói ra..."
Quách Thanh Tú chớp mắt, trái tim như thể bị một màn đêm tối khổng lồ bao phủ xuống từng chút từng chút một.
"Vâng, anh Hải, có anh ở đây, em không sợ, cái gì em cũng không sợ..."
Xe chầm chậm lái vào một sở cảnh sát của thành phố S. Người trong đây dường như rất quen thuộc với Tăng Thanh Hải, ngay cả cảnh sát có súng canh giữ ở cửa cũng làm lễ với anh.
Quách Thanh Tú nhớ đến Lý Vi Vi, nghe nói ba của cô ta là vị quan trọng nào đó trong chính quyền trung ương, chẳng trách Tăng Thanh Hải lại có đãi ngộ như vậy.
Quách Thanh Tú dần cảm thấy xót xa, tự ti và cả áp lực làm cho cô gần không cách nào thở nổi.
Tăng Thanh Hải dẫn cô vào thang máy đi đến tầng ngầm thứ hai, sau đó một viên cảnh sát dẫn đường, đưa họ vào một gian phòng.
Viên cảnh sát kia lật hồ sơ, giao cho Tăng Thanh Hải.
"Anh Tăng, anh xem trước một chút, có chuyện gì thì gọi tôi."
"Làm phiền cậu, Tiểu Chu!"
"Không có gì đâu, tôi đứng ngay ngoài cửa đấy..." Tiểu Chu rất biết điều mà lui ra ngoài.
Ở chỗ này Quách Thanh Tú càng thêm căng thẳng, nếu không có Tăng Thanh Hải bên cạnh, cô sớm đã ngất đi rồi.
Nhiều cảnh sát như vậy, nhiều cửa sắt như vậy, bầu không khí áp lực này làm cô hít thở không thông.
"Bác em ở đâu?" Quách Thanh Tú xoắn xoắn ngón tay, bất an nhìn xung quanh, đây là một phòng hồ sơ cực lớn, bức tường trắng nhỡn, tủ sắt xếp thành hàng, khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Tăng Thanh Hải lật văn kiện trong tay, trầm mặc vài phút đồng hồ, dường như đang quyết định có nên cho Quách Thanh Tú xem hay không.
"Thanh Tú, bác của em đã chết rồi, em vẫn còn muốn xem sao?"
Quách Thanh Tú sợ ngây người, chết rồi!!!
"Là, là chết như thế nào? Xử tử hình ư?"
Cô nhớ Lâm Việt Thịnh từng nói, bác phạm phải vụ án nào đó...
Tăng Thanh Hải lắc đầu với ánh mắt u buồn: "Không phải, còn chưa ra đến tòa, Là như thế này, lúc chính quyền trung ương hiện tại đặc phái ra tổ chức chống khủng bố ở thành phố S bí mật thi hành nhiệm vụ thì phát hiện một cái xác đàn ông. Sau đó lại trải qua giám định thì ngoại hình rất ăn khớp với bác Quách Tuấn Kiệt của em..."
"Cho em xem thử..." Quách Thanh Tú nói với ánh mắt kiên định.
"Thanh Tú, hay là thôi đi, có lẽ không phải là bác em đâu, trên đời này những người có dáng vẻ giống nhau cũng rất nhiều..."
Tăng Thanh Hải vẫn đang cố gắng khuyên bảo Quách Thanh Tú, Quách Thanh Tú đưa tay cướp lấy cặp tài liệu trong tay Tăng Thanh Hải.
"Cho em xem thử đi, anh Hải. Bằng không suốt đời này em cũng không yên lòng. Lần này là nhờ có anh giúp đỡ mà em mới có cơ hội vào đây, em biết cơ hội như vậy sẽ không có lần sau nữa."
Tăng Thanh Hải từ từ buông tay ra, văn kiện trong tay rơi xuống, ảnh chụp văng ra khắp nơi.
Bức ảnh chụp ở trong biển, quả thực là xác chết đàn ông, quần áo trên người coi như là chỉnh tề, ở ngực có một lỗ thủng lớn đen như mực, bởi vì ngâm trong nước biển cho nên thi thể trắng bệch đến đáng sợ.
Quách Thanh Tú chỉ nhìn thoáng qua cũng đã nhận ra, đó chính là bác.
Thi thể không phân hủy chút nào, ngược lại là nguyên vẹn rõ nét đến khác thường, quần áo rách nát bị dòng nước đẩy mở, lộ ra những vết thương chằng chịt trên người, vô cùng dữ tợn.
Quách Thanh Tú cả người như đứng trong hầm băng...
"Chỗ phát hiện thi thể là đáy biển cách cung điện Versailles không xa, vết thương trí mệnh là vết đạn bắn ở ngực. Trên người còn có rất nhiều vết roi, xem ra lúc còn sống ông ấy hẳn là đã bị ngược đãi..." Tăng Thanh Hải khe khẽ nói.
Thần trí Quách Thanh Tú trở nên chết lặng, lúc này, tất cả âm thanh đều như biến mất cả rồi.
Vết đạn bắn, vết đạn bắn, tiếng súng!!!
Phải, phải rồi, đêm đó cô nghe thấy tiếng súng, còn có vết máu trên người Lâm Việt Thịnh, lúc đó cô còn tưởng là nằm mơ.
Không ngờ lại là thật, là Lâm Việt Thịnh giết chết bác, tên khốn kiếp này, đụng xe một lần còn không bỏ qua, phải tàn nhẫn mà giết luôn ông ấy.
"Thanh Tú, em làm sao vậy?"
Tăng Thanh Hải nhìn thấy Quách Thanh Tú mặt mày trắng bệch, ánh mắt mông lung không tiêu cự.
Liên tục gọi mấy lần Quách Thanh Tú mới phản ứng lại rồi đột nhiên chạy ra ngoài, đến bên thùng rác mà nôn ói dữ dội!
Trước nay cô chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh như vậy.
"Thật xin lỗi, Thanh Tú, anh không nên dẫn em đến đây xem..."
Tăng Thanh Hải tự trách mình, anh rất hối hận. Anh còn tưởng rằng Quách Thanh Tú và Quách Tuấn Kiệt không có tình cảm gì, không ngờ phản ứng của cô lại kịch liệt đến vậy.
Quách Thanh Tú khẽ lắc đầu: "Anh Hải, đưa em ra ngoài thôi!"
Giọng nói cô nhẹ đến như không còn chút sức lực.
"Được!" Tăng Thanh Hải đỡ Quách Thanh Tú đi ra khỏi đồn cảnh sát.
Tăng Thanh Hải vẫn đang khẽ an ủi: "Thanh Tú, đừng buồn nữa, cảnh sát đang điều tra rồi. Đây là vụ giết người vứt xác nghiêm trọng, nhưng mà trước kia có một vài cuộc điều tra nói là Quách Tuấn Kiệt thiếu tiền vay nặng lãi rất nhiều, phỏng chừng là bọn xã hội đen làm. Cho nên điều tra có chút khó khăn, nhưng mà em phải tin tưởng cảnh sát, bọn họ sẽ bắt được hung thủ giết người."
Quách Thanh Tú nhếch miệng nở một nụ cười nhạt, vậy sao, hung thủ ư, cô cũng không cần cảnh sát đi bắt hung thủ.
"Em nghĩ, em biết hung thủ ở đâu rồi!" Quách Thanh Tú lẩm bẩm nói ra.
Cô ngủ bên cạnh hắn mỗi ngày, nhiệt độ cơ thể và những thứ riêng tư cả hai bên đều biết rõ nhau, cô còn cần người khác điều tra sao?
Buồn cười, mẹ nó thật buồn cười mà.
Mỗi ngày cô ngủ cùng sói, còn rên rỉ trên người hắn!
Quách Thanh Tú thật muốn tát cho mình vài cái bạt tai.
Danh sách chương