“Linh nhi, ngươi còn chưa giới thiệu cho ta vị này là ai đây”

Cam Bảo Bảo cười vuốt tóc Chung Linh hỏi.

“Mẹ, đây là Giang Minh, Giang đại ca. Là Giang đại ca cứu nữ nhi của ngươi, nếu không ngươi cũng đừng gặp lại ta rồi”

Chung Linh nói xong, ôm Cam Bảo Bảo thật chặt.

Cam Bảo Bảo sắc mặt trầm xuống, đang định mở miệng hỏi, bỗng có một tiếng gầm từ xa vọng lại:

“Là ai dám lớn mật như thế trêu Linh nhi nhà ta?”

Tiếng nói vang lên, đồng thời một bóng người lao tới thẳng chỗ Giang Minh đứng, tiến đến một quyền.

Bất ngờ vì mình mạc danh kỳ diệu bị đánh, tuy vậy, Giang Minh cũng không chậm, giơ bàn tay tiếp được đầu quyền, chỉ thấy tấn công mình là một nam nhân mặt mũi dài như mặt ngựa, cao gầy.

Giang Minh trong lòng âm thầm lắc đầu, Chung Vạn Cừu vị này cũng đủ xấu đi. Ai da, thật là một bi kịch nam a.

Chung Vạn Cừu vận lực đến đỏ mặt, nhưng không thể lay chuyển Giang Minh lấy một tấc. Hắn trong lòng sợ hãi, giang hồ từ bao giờ mọc ra một tên biến thái thế này? Phải biết lực hắn rất lớn, Giang Minh lại chỉ dùng một bàn tay đón đỡ, hơn nữa tựa hồ như không dùng tý sức lực nào. Điều này sao có thể? “Cha, ngươi làm gì thế? Sao lại tấn công Giang đại ca?”

Chung Linh thấy Chung Vạn Cừu tấn công Giang Minh, trong lòng hoảng hốt vội kêu lên.

Giang Minh lúc này thả lỏng tay, Chung Vạn Cừu vội thu tay lại, trên tay vẫn còn dấu vết năm ngón tay hồng hào, cho thấy Giang Minh khống chế lực vô cùng chuẩn, không hề đả thương Chung Vạn Cừu.

“Linh nhi, người này là ai?”

Chung Vạn Cừu ngưng trọng nhìn Giang Minh, hỏi Chung Linh.

“Cha, đây là ân nhân của nữ nhi!”

Chung Linh lại giải thích.

“Vãn bối Giang Minh, khấu kiến hai vị.”

Giang Minh cũng chắp tay, hơi cúi chào Chung Vạn Cừu và Cam Bảo Bảo thể hiện lễ số. Dù sao thì đối với Chung Vạn Cừu, Giang Minh không ghét, trong lòng lại nhiều hơn một phần đồng tình.

Sắc mặt Chung Vạn Cừu dãn ra, hắn quay lại nhìn Chung Linh, sau đó nhìn Giang Minh. Trên khuôn mặt xấu nở nụ cười. Giang Minh thấy Chung Vạn Cừu yêu thương Chung Linh, trong lòng thầm gật đầu. Tuy vậy Giang Minh trên mặt vẫn chỉ nở nụ cười mỉm.

“Hóa ra là Giang tiểu hữu, thì ra là hiểu nhầm, ha ha”

Chung Vạn Cừu ngửa cổ cười ha hả, tính cách phóng khoáng này khiến Giang Minh có hảo cảm.

“Được rồi, mọi người vào nhà nói chuyện đi”

Cam Bảo Bảo cười nói với mọi người.

Vào trong phòng khách, Chung Linh kể lại mọi việc lúc ở Vô Lượng phái, Chung Vạn Cừu nghe xong giận tím mặt, đập bàn quát to.

“Tốt một cái Vô Lượng phái, Thần Nông Bang. Dám dọa giết nữ nhi của Chung Vạn Cừu ta, xem ta dẫn người đến bưng hai cái ổ chó của chúng nó!”

“Vạn Cừu, ngươi đừng xúc động. Cái kia Vô Lượng phái nghe chừng không vấn đề, còn Thần Nông bang đứng sau lại là cái gì Linh Thứu cung. Cái này tuy ta chưa nghe nói đến, nhưng không thể hành động nháo sự được.”

Cam Bảo Bảo cau mày nói.

“Hai vị tiền bối, Linh Thứu cung ta cũng có biết một hai.”

Giang Minh bỗng dưng nói, sau đó lại giải thích về Linh Thứu Cung, ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo dưới quyền. Chung, Cam hai người nghe xong tái mặt.

“Nói vậy chúng ta không thể đụng vào Thần Nông bang”

Cam Bảo Bảo rất nhanh đưa ra quyết định.

“Vậy ta dẫn người đi làm thịt bọn Vô Lượng phái”

Chung Vạn Cừu cũng là người biết tiến thoái. Bỗng bên ngoài, một hạ nhân chạy vào thông báo:

“Lão gia, có chuyện!”

“Chuyện gì?”

“Tiến Hỉ Nhi bị giết rồi!”

“Nói cụ thể!”

“Tiến Hỉ Nhi và tiểu nhân đến Bắc Trang đón khách. Lão gia nói là tất cả có bốn người, hôm nay lúc trưa mới có một vị, nói là họ Nhạc. Lão gia từng dặn nếu gặp họ Nhạc thì chào là “tam lão gia”. Tiến Hỉ Nhi tiến lên cung kính gọi “tam lão gia”. Ngờ đâu người đó bỗng nổi cơn lôi đình, quát lớn: “Ta là Nhạc lão nhị, cớ gì lại gọi ta là tam lão gia? Ngươi coi thường ta phải không?” Nghe bộp một cái đã đánh cho Tiến Hỉ Nhi sứt đầu chảy máu, lăn ra ngay.”

Giang Minh nghe xong biết ngay đây là Nhạc Lão Tam rồi. Ân, hình như có sẵn nhiệm vụ.

Giang Minh chưa muốn nhận nhiệm vụ ngay, tuy điểm hệ thống rất cần thiết, nhưng Giang Minh trong thâm tâm với Nhạc Lão Tam vị này đệ tử Đoàn Dự cũng không tệ lắm. Đến cuối Thiên Long, Nhạc Lão Tam vì bảo vệ Đoàn Dự còn bị Đoàn Diên Khánh giết. Giang Minh bỗng thấy mình tâm tính có chút phức tạp, tuy nhiên hắn lại không thấy mình cần sửa cái gì. Bản thân hắn muốn giết, có lẽ chỉ có Vân Trung Hạc, đối tượng này gian sát không biết bao nhiêu con gái nhà lành.

Bỗng trước mặt Giang Minh hiện ra một cái bảng thông báo. Trên bảng nói:

Nhiệm vụ phụ tuyến:

Giáo huấn Nam Hải Ngạc Thần Nhạc Lão Tam.

Phần thưởng: một nghìn điểm hệ thống, năm mươi danh vọng giang hồ.

Thất bại: không.

Nhiệm vụ phụ tuyến:

Giết Vân Trung Hạc.

Phần thưởng: một nghìn điểm hệ thống, một trăm danh vọng giang hồ.

Thất bại: điểm hệ thống về không, trừ một trăm danh vọng giang hồ.

Đồng thời một cái bảng nữa cũng hiện ra, phần nhiệm vụ chính tuyến yêu cầu giết tứ đại ác nhân đã bị đổi thành chữ nâu, mất đi nút nhận nhiệm vụ.

Giang Minh trợn mắt, vậy cũng có thể?

“Tiểu Linh!”

Giang Minh âm thầm gọi.

“Chủ nhân, cuối cùng ngươi cũng nhớ đến ta nha.” Tiểu Linh giọng giận dỗi.

“Ha ha, đừng giận. Tại sao nhiệm vụ lại thế này?” Giang Minh cười cười nói thầm trong đầu.

“Còn không phải do chủ nhân ngươi?” Tiểu Linh liếc mắt hướng Giang Minh.

“Ta? Ta làm gì?” Giang Minh ngạc nhiên hỏi lại.

“Ngươi không muốn làm nhiệm vụ chính tuyến, tự nhiên nhiệm vụ sẽ không thể nhận được nữa. Còn nữa, ý chí của ngươi khác với hệ thống, cho nên hệ thống dựa theo ý chí của ngươi xây dựng mới hai nhiệm vụ phụ tuyến…” Tiểu Linh thao thao bất tuyệt.

“Dừng, dừng, ta hiểu rồi. Vậy hệ thống là xây dựng nhiệm vụ dựa theo ý của ta?”

Giang Minh cắt ngay lời Tiểu Linh.

“Ân, chủ nhân ngươi là hệ thống chủ nhân, hiển nhiên hệ thống phải vì chủ nhân mà hoạt động rồi. Đúng rồi!” Tiểu Linh liếc thấy Giang Minh đang định mở mồm cắt đứt bèn giơ ngón tay lên ra hiệu im lặng, sau đó tiếp tục.

“Chủ nhân ngươi định hỏi là không phải hệ thống cứ cho ngươi miễn phí vật phẩm thay vì bắt làm nhiệm vụ sao?”

“Ân” Bị trúng tim đen, Giang Minh chỉ biết trả lời.

“Chủ nhân, nếu cho ngươi miễn phí vật phẩm, vậy còn gì là vui nữa? Hơn nữa, làm nhiệm vụ là để cọ sát cho chủ nhân, để cho chủ nhân càng hứng thú ở các thế giới. Chủ nhân ngươi cứ nghĩ xem!” Tiểu Linh khinh thị liếc Giang Minh.

“Ân, ngươi nói cũng có lý” Giang Minh gãi gãi đầu.

“Giang đại ca, Giang đại ca”

Bỗng nhiên Giang Minh giật mình, thấy Chung Linh giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt mình, còn Chung Vạn Cừu và Cam Bảo Bảo đã đi ra ngoài từ lúc nào rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện