Mọi người ánh mắt đều tập trung lại phía Giang Minh.
Giang Minh đối với Kiều Phong hỏi:
“Đại ca, vị này là ai?”
“Hiền đệ, đây là Từ trưởng lão, đã từng là một vị trưởng lão của Cái Bang, hiện tại đã thoái ẩn giang hồ.”
“Ồ, Từ trưởng lão là đi. Ngài nói không cho phép đại ca ta coi quân tình, ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy?”
Giang Minh nhàn nhạt nói. Đã chứng kiến thân thủ của Giang Minh nên không một vị Trưởng lão nào xen vào.
“Ngươi là ai?”
Từ trưởng lão cau mày hỏi lại.
“Ta là huynh đệ kết nghĩa của Kiều bang chủ. Ngươi đã thoái ẩn khỏi giang hồ. Đại ca ta lại là bang chủ Cái Bang. Việc quân cơ đại ca ta lại bị ngươi cấm không được phép xem. Ngươi thử nói xem cái chức bang chủ Cái Bang là ý nghĩa như thế nào?”
Giang Minh lạnh lùng liếc mắt Từ trưởng lão nói.
Từ trưởng lão bối rối lắp bắp:
“Cái này...”
Hít một hơi, Từ trưởng lão quyết định bỏ qua Giang Minh, quay sang Cái Bang người nói:
“Di sương của Mã Đại Nguyên Mã huynh đệ là Mã phu nhân sẽ tới ngay để trần thuyết cùng tất cả quý vị, xin mọi người đợi bà ta một lát có được không nào?”
Ngay lúc đó lại có tiếng vó ngựa vang lên, hai người cưỡi ngựa chạy đến khu rừng hạnh. Người của Cái Bang tụ hội nơi đây, bên đường hẳn để những ký hiệu, chung quanh cũng có người tiếp dẫn chặn đường phòng địch nhân đến tấn công.
Đầu tiên là Đàm Công, Đàm Bà tới, sau đó là Triệu Tiền Tôn tới, Thái Sơn ngũ hùng tới, Đơn Chính tới. Sau đó là một chiếc kiệu do hai hán tử khỏe mạnh từ trong rừng cây tiến ra nhanh như bay, đến giữa phu đất liền hạ xuống, vén rèm lên. Một thiếu phụ mặt đồ toàn trắng từ trong kiệu khoan thai bước ra. Người đàn bà đó cúi đầu, quay sang Kiều Phong lạy phục xuống nói:
“Vị vong nhân Ôn thị nhà họ Mã, tham kiến bang chủ.”
Sau một hồi ồn ào, Từ trưởng lão đằng hắng một tiếng nói:
“Cha con Đơn huynh ở Thái Sơn, vợ chồng họ Đàm ở Thái Hàng Sơn cùng các vị huynh đài, hôm nay có lòng đến đây, tệ bang trên dưới ai nấy đều thật là nở mày nở mặt. Mã phu nhân, xin bà nói lại từ đầu cho mọi người nghe.”
Vị Mã phu nhân kia vốn chỉ đứng cúi đầu xuôi tay ở một bên, quay lưng về phía mọi người nghe thấy Từ trưởng lão nói thế, chậm rãi xoay lại nhỏ nhẹ nói:
“Tiên phu bất hạnh qua đời, tiểu nữ chỉ biết trách mình số mệnh long đong, tiếc cho tiên phu không để lại chút con cái gì để khói hương nhà họ Mã...”
“Sau khi tiểu nữ lo liệu ma chay cho tiên phu rồi mới kiểm soát lại các di vật, ở nơi cất giữ quyền kinh tìm thấy một phong thư dùng xi gắn chặt. Trên bao thư tiên phu tự tay viết: “Nếu như ta thọ chung chính tẩm, phong thư này lập tức đốt ngay, nếu mở ra xem ấy là hủy hoại thân xác ta, khiến cho ta ở nơi cửu tuyền không an ổn. Còn như nếu ta chết bất đắc kỳ tử, phong thư này phải giao ngay cho các trưởng lão trong bản bang cùng đọc, việc có liên quan trọng đại, không được sơ xuất”.
Sau đó là một hồi dài dòng về bức thư.
Một lúc sau, Trí Quang đại sư đến.
Từ trưởng lão đưa bức thư cho Trí Quang đọc, Trí Quang cầm lá thư đọc qua một lượt, trầm tư một lát rồi lại đọc thêm một lần nữa, lắc đầu nói:
“Oan gia nên cởi không nên buộc, việc gì phải đem chuyện cũ ra nhắc lại làm gì? Cứ như ý kiến lão nạp, lá thư này nên hủy đi, không nên để lại vết tích gì là tốt hơn cả.”
Từ trưởng lão đáp:
“Mã phó bang chủ của bản bang bị chết thảm, nếu như không truy cứu, nỗi oan của Mã phó bang chủ dĩ nhiên không rửa sạch, bản bang lại có cơ nguy tan rã.”
Tiếp theo là một màn kể lại chuyện xưa cũ, Kiều Phong cũng biết được thân thế của mình là người Khiết Đan.
Kiều Phong nghe xong chỉ biết thở dài. Đột nhiên có tiếng đàn bà trong trẻo cất lên:
“Các vị bá bá, thúc thúc, tiên phu bất hạnh qua đời, không biết do ai hạ thủ lúc này thật chưa thể nào đoán chắc được. Nghĩ đến tiên phu xưa nay vốn mẫn cán ổn trọng, không được khéo mồm khéo miệng, nhưng trên giang hồ thật chẳng thù oán với ai, thiếp không sao nghĩ ra được vì sao lại có người muốn giết y. Thế nhưng người đời vẫn bảo rằng: “Mạn tàng hối đạo” không biết có phải vì tiên phu trong tay cầm giữ vật trọng yếu nên người ta không lấy được thì không yên lòng? Người ta sợ tiên phu tiết lộ cơ mật, làm hỏng việc lớn nên mới giết đi để bịt miệng chăng?”
Người vừa nói chính là di sương của Mã Đại Nguyên Mã phu nhân. Mấy câu đó ý tứ thật rõ ràng, nói thẳng ra là người giết Mã Đại Nguyên là Kiều Phong mà lý do hành hung chỉ vì muốn che đậy những chứng cứ Kiều Phong là người Khất Đan.
Bỗng vang lên một tiếng vỗ tay. Mọi người quay lại nhìn thì thấy là Giang Minh.
“Mã phu nhân, màn kịch hay lắm.”
“Ngươi nói thế là có ý gì?”
Từ trưởng lão hỏi.
“Ta nghe nói là Mã tiền bối dùng xi hơ lửa gắn chặt phong di thư này lại, trước khi Từ trưởng lão mở ra, vết khằn vẫn còn nguyên. Lúc đó vị Đơn đại gia phái Thái Sơn đã ở bên cạnh, chứng minh tín thư này chưa bị mở ra. Như thế có nghĩa là trước khi Từ trưởng lão mở ra thì chưa một ai được đọc nội dung lá thư đó, đúng không?”
Mã phu nhân đáp:
“Chính thế.”
Giang Minh hỏi tiếp:
“Như thế thì lá thư của “đại ca thủ lĩnh” và di lệnh của Uông bang chủ, ngoài Mã tiền bối ra vốn dĩ không một ai biết đến, ngươi nói đã không ai biết thì sát nhân diệt khẩu cái gì?”
Mọi người ồ lên, gật đầu. Mã phu nhân hỏi:
“Ngươi là ai? tại sao lại can thiệp vào đại sự trong bang của chúng ta?”
Giang Minh không trả lời, ngược lại cười mỉm hỏi lại:
“Tại sao một đống người không thuộc Cái Bang ở đây can thiệp được mà ta lại không được?”
Mọi người gật gù, như vợ chồng Đàm Công, Đàm Bà, Triệu Tiền Tôn… cũng chẳng phải Cái Bang người, cũng là can thiệp vào chuyện Cái Bang.
“Ngươi… ngươi…” Mã phu nhân không biết nên nói gì.
“Mã phu nhân, ngươi nói tiếp đi, chuyện này mọi người nghe hết đã.” Từ trưởng lão cắt đứt nói.
“Vâng!”
Sau đó Mã phu nhân nói có người đột nhập, đánh thuốc mê, rơi lại một cái quạt xếp, sau đó khóc lóc đòi công đạo.
Giang Minh cười khẩy nói:
“Nếu là Kiều đại ca đích thân vào, cần gì phải đánh thuốc mê ngươi, ngươi cũng không biết. Hơn nữa lại càng không có chuyện rớt lại cái quạt chứng minh mình lẻn vào. Cái trò giá họa này ta nghĩ ngoài heo ra cũng chẳng ai tin.”
Mã phu nhân ngớ người ra. Mọi người ánh mắt nhìn Mã phu nhân kỳ quái.
Kiều Phong trầm mặt nhìn Mã phu nhân nói:
“Ngươi bằng mọi giá dồn ta vào vị trí hung thủ là để làm gì?”
Mã phu nhân sợ hãi lên tiếng:
“Ta…”
Giang Minh nói:
“Rất đơn giản, tất cả chỉ là một âm mưu nhằm lật đổ đại ca.”
Mọi người lại nhìn Giang Minh, Giang Minh nói tiếp:
“Đầu tiên là việc Mã Đại Nguyên chết. Không nhất định phải là Đẩu Chuyển Tinh Di của nhà Mộ Dung mới có thể tạo lại dấu vết Tỏa Hầu Cầm Nã Thủ, chỉ cần là người mà Mã Đại Nguyên không hề nghi ngờ, bỏ thuốc chế trụ Mã Đại Nguyên, lập tức có thể tạo dấu vết Mã Đại Nguyên chết bằng Tỏa Hầu Cầm Nã Thủ.”
Nói xong ý vị nhìn Mã phu nhân.
“Ngươi,... ngươi nói bậy”
Mã phu nhân hoảng sợ nói.
“Mã Đại Nguyên đã chết, liệu đã ai ở đây khám nghiệm tử thi? Ta yêu cầu khám nghiệm lại thi thể Mã Đại Nguyên!”
Giang Minh nhàn nhạt nói.
“Không thể được!”
Mã phu nhân gào lên, sau đó bịt mồm.
“Không thể được, Mã Đại Nguyên đã nhập thổ, không thể xúc phạm tới người đã mất.”
Từ trưởng lão nói.
“Ta nói vị Từ trưởng lão này, ngươi trước sau đều nhắm vào Kiều bang chủ, đến bây giờ lại đứng ra cản khám nghiệm lại tử thi. Ta cho là ngươi thông đồng với Mã phu nhân giết chết Mã Đại Nguyên để hãm hại Kiều bang chủ.”
Giang Minh chỉ thẳng tay vào Từ trưởng lão nói.
“Ta... ta không có! Ngươi nói bậy!”
Từ trưởng lão ấp úng nói.
Đến đây tất cả mọi người đã rõ đầu đuôi câu chuyện. Mọi người đều tập trung nhìn Từ trưởng lão và Mã phu nhân, khiến hai người không thể nói được câu nào phản bác.
Kiều Phong sát khí trên người tỏa ra khiến xung quanh nhiệt độ hạ xuống. Từ trưởng lão và Mã phu nhân rùng mình. Kiều Phong âm trầm nói:
“Từ trưởng lão, Mã phu nhân, nể tình hai người có quan hệ với Cái Bang, Kiều mỗ sẽ không giết hai người. Tuy nhiên nếu sau này còn tính kế Kiều mỗ, kết cục sẽ như thế này”
Nói xong tung chưởng vào thân cây cạnh đó, thân cây lập tức bị bay sang ngang, sau đó đổ xuống.
Tất cả hít một hơi lạnh, không ngờ Kiều Phong đã quá sức lợi hại. Trước đó mọi người chỉ biết Giang Minh, nay chứng kiến uy lực một chưởng của Kiều Phong, mọi người mới nhớ ra là vị Bang Chủ Cái Bang này cũng không phải ăn chay đấy.
Sau đó, Kiều Phong ôm quyền, nói với tất cả mọi người:
“Các huynh đệ Cái Bang, Kiều Phong thân thế là người Khiết Đan, hiện tại không thể ở lại chức vị bang chủ Cái Bang được nữa. Mong mọi người hãy tìm một vị bang chủ mới.”
Giang Minh đối với Kiều Phong hỏi:
“Đại ca, vị này là ai?”
“Hiền đệ, đây là Từ trưởng lão, đã từng là một vị trưởng lão của Cái Bang, hiện tại đã thoái ẩn giang hồ.”
“Ồ, Từ trưởng lão là đi. Ngài nói không cho phép đại ca ta coi quân tình, ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy?”
Giang Minh nhàn nhạt nói. Đã chứng kiến thân thủ của Giang Minh nên không một vị Trưởng lão nào xen vào.
“Ngươi là ai?”
Từ trưởng lão cau mày hỏi lại.
“Ta là huynh đệ kết nghĩa của Kiều bang chủ. Ngươi đã thoái ẩn khỏi giang hồ. Đại ca ta lại là bang chủ Cái Bang. Việc quân cơ đại ca ta lại bị ngươi cấm không được phép xem. Ngươi thử nói xem cái chức bang chủ Cái Bang là ý nghĩa như thế nào?”
Giang Minh lạnh lùng liếc mắt Từ trưởng lão nói.
Từ trưởng lão bối rối lắp bắp:
“Cái này...”
Hít một hơi, Từ trưởng lão quyết định bỏ qua Giang Minh, quay sang Cái Bang người nói:
“Di sương của Mã Đại Nguyên Mã huynh đệ là Mã phu nhân sẽ tới ngay để trần thuyết cùng tất cả quý vị, xin mọi người đợi bà ta một lát có được không nào?”
Ngay lúc đó lại có tiếng vó ngựa vang lên, hai người cưỡi ngựa chạy đến khu rừng hạnh. Người của Cái Bang tụ hội nơi đây, bên đường hẳn để những ký hiệu, chung quanh cũng có người tiếp dẫn chặn đường phòng địch nhân đến tấn công.
Đầu tiên là Đàm Công, Đàm Bà tới, sau đó là Triệu Tiền Tôn tới, Thái Sơn ngũ hùng tới, Đơn Chính tới. Sau đó là một chiếc kiệu do hai hán tử khỏe mạnh từ trong rừng cây tiến ra nhanh như bay, đến giữa phu đất liền hạ xuống, vén rèm lên. Một thiếu phụ mặt đồ toàn trắng từ trong kiệu khoan thai bước ra. Người đàn bà đó cúi đầu, quay sang Kiều Phong lạy phục xuống nói:
“Vị vong nhân Ôn thị nhà họ Mã, tham kiến bang chủ.”
Sau một hồi ồn ào, Từ trưởng lão đằng hắng một tiếng nói:
“Cha con Đơn huynh ở Thái Sơn, vợ chồng họ Đàm ở Thái Hàng Sơn cùng các vị huynh đài, hôm nay có lòng đến đây, tệ bang trên dưới ai nấy đều thật là nở mày nở mặt. Mã phu nhân, xin bà nói lại từ đầu cho mọi người nghe.”
Vị Mã phu nhân kia vốn chỉ đứng cúi đầu xuôi tay ở một bên, quay lưng về phía mọi người nghe thấy Từ trưởng lão nói thế, chậm rãi xoay lại nhỏ nhẹ nói:
“Tiên phu bất hạnh qua đời, tiểu nữ chỉ biết trách mình số mệnh long đong, tiếc cho tiên phu không để lại chút con cái gì để khói hương nhà họ Mã...”
“Sau khi tiểu nữ lo liệu ma chay cho tiên phu rồi mới kiểm soát lại các di vật, ở nơi cất giữ quyền kinh tìm thấy một phong thư dùng xi gắn chặt. Trên bao thư tiên phu tự tay viết: “Nếu như ta thọ chung chính tẩm, phong thư này lập tức đốt ngay, nếu mở ra xem ấy là hủy hoại thân xác ta, khiến cho ta ở nơi cửu tuyền không an ổn. Còn như nếu ta chết bất đắc kỳ tử, phong thư này phải giao ngay cho các trưởng lão trong bản bang cùng đọc, việc có liên quan trọng đại, không được sơ xuất”.
Sau đó là một hồi dài dòng về bức thư.
Một lúc sau, Trí Quang đại sư đến.
Từ trưởng lão đưa bức thư cho Trí Quang đọc, Trí Quang cầm lá thư đọc qua một lượt, trầm tư một lát rồi lại đọc thêm một lần nữa, lắc đầu nói:
“Oan gia nên cởi không nên buộc, việc gì phải đem chuyện cũ ra nhắc lại làm gì? Cứ như ý kiến lão nạp, lá thư này nên hủy đi, không nên để lại vết tích gì là tốt hơn cả.”
Từ trưởng lão đáp:
“Mã phó bang chủ của bản bang bị chết thảm, nếu như không truy cứu, nỗi oan của Mã phó bang chủ dĩ nhiên không rửa sạch, bản bang lại có cơ nguy tan rã.”
Tiếp theo là một màn kể lại chuyện xưa cũ, Kiều Phong cũng biết được thân thế của mình là người Khiết Đan.
Kiều Phong nghe xong chỉ biết thở dài. Đột nhiên có tiếng đàn bà trong trẻo cất lên:
“Các vị bá bá, thúc thúc, tiên phu bất hạnh qua đời, không biết do ai hạ thủ lúc này thật chưa thể nào đoán chắc được. Nghĩ đến tiên phu xưa nay vốn mẫn cán ổn trọng, không được khéo mồm khéo miệng, nhưng trên giang hồ thật chẳng thù oán với ai, thiếp không sao nghĩ ra được vì sao lại có người muốn giết y. Thế nhưng người đời vẫn bảo rằng: “Mạn tàng hối đạo” không biết có phải vì tiên phu trong tay cầm giữ vật trọng yếu nên người ta không lấy được thì không yên lòng? Người ta sợ tiên phu tiết lộ cơ mật, làm hỏng việc lớn nên mới giết đi để bịt miệng chăng?”
Người vừa nói chính là di sương của Mã Đại Nguyên Mã phu nhân. Mấy câu đó ý tứ thật rõ ràng, nói thẳng ra là người giết Mã Đại Nguyên là Kiều Phong mà lý do hành hung chỉ vì muốn che đậy những chứng cứ Kiều Phong là người Khất Đan.
Bỗng vang lên một tiếng vỗ tay. Mọi người quay lại nhìn thì thấy là Giang Minh.
“Mã phu nhân, màn kịch hay lắm.”
“Ngươi nói thế là có ý gì?”
Từ trưởng lão hỏi.
“Ta nghe nói là Mã tiền bối dùng xi hơ lửa gắn chặt phong di thư này lại, trước khi Từ trưởng lão mở ra, vết khằn vẫn còn nguyên. Lúc đó vị Đơn đại gia phái Thái Sơn đã ở bên cạnh, chứng minh tín thư này chưa bị mở ra. Như thế có nghĩa là trước khi Từ trưởng lão mở ra thì chưa một ai được đọc nội dung lá thư đó, đúng không?”
Mã phu nhân đáp:
“Chính thế.”
Giang Minh hỏi tiếp:
“Như thế thì lá thư của “đại ca thủ lĩnh” và di lệnh của Uông bang chủ, ngoài Mã tiền bối ra vốn dĩ không một ai biết đến, ngươi nói đã không ai biết thì sát nhân diệt khẩu cái gì?”
Mọi người ồ lên, gật đầu. Mã phu nhân hỏi:
“Ngươi là ai? tại sao lại can thiệp vào đại sự trong bang của chúng ta?”
Giang Minh không trả lời, ngược lại cười mỉm hỏi lại:
“Tại sao một đống người không thuộc Cái Bang ở đây can thiệp được mà ta lại không được?”
Mọi người gật gù, như vợ chồng Đàm Công, Đàm Bà, Triệu Tiền Tôn… cũng chẳng phải Cái Bang người, cũng là can thiệp vào chuyện Cái Bang.
“Ngươi… ngươi…” Mã phu nhân không biết nên nói gì.
“Mã phu nhân, ngươi nói tiếp đi, chuyện này mọi người nghe hết đã.” Từ trưởng lão cắt đứt nói.
“Vâng!”
Sau đó Mã phu nhân nói có người đột nhập, đánh thuốc mê, rơi lại một cái quạt xếp, sau đó khóc lóc đòi công đạo.
Giang Minh cười khẩy nói:
“Nếu là Kiều đại ca đích thân vào, cần gì phải đánh thuốc mê ngươi, ngươi cũng không biết. Hơn nữa lại càng không có chuyện rớt lại cái quạt chứng minh mình lẻn vào. Cái trò giá họa này ta nghĩ ngoài heo ra cũng chẳng ai tin.”
Mã phu nhân ngớ người ra. Mọi người ánh mắt nhìn Mã phu nhân kỳ quái.
Kiều Phong trầm mặt nhìn Mã phu nhân nói:
“Ngươi bằng mọi giá dồn ta vào vị trí hung thủ là để làm gì?”
Mã phu nhân sợ hãi lên tiếng:
“Ta…”
Giang Minh nói:
“Rất đơn giản, tất cả chỉ là một âm mưu nhằm lật đổ đại ca.”
Mọi người lại nhìn Giang Minh, Giang Minh nói tiếp:
“Đầu tiên là việc Mã Đại Nguyên chết. Không nhất định phải là Đẩu Chuyển Tinh Di của nhà Mộ Dung mới có thể tạo lại dấu vết Tỏa Hầu Cầm Nã Thủ, chỉ cần là người mà Mã Đại Nguyên không hề nghi ngờ, bỏ thuốc chế trụ Mã Đại Nguyên, lập tức có thể tạo dấu vết Mã Đại Nguyên chết bằng Tỏa Hầu Cầm Nã Thủ.”
Nói xong ý vị nhìn Mã phu nhân.
“Ngươi,... ngươi nói bậy”
Mã phu nhân hoảng sợ nói.
“Mã Đại Nguyên đã chết, liệu đã ai ở đây khám nghiệm tử thi? Ta yêu cầu khám nghiệm lại thi thể Mã Đại Nguyên!”
Giang Minh nhàn nhạt nói.
“Không thể được!”
Mã phu nhân gào lên, sau đó bịt mồm.
“Không thể được, Mã Đại Nguyên đã nhập thổ, không thể xúc phạm tới người đã mất.”
Từ trưởng lão nói.
“Ta nói vị Từ trưởng lão này, ngươi trước sau đều nhắm vào Kiều bang chủ, đến bây giờ lại đứng ra cản khám nghiệm lại tử thi. Ta cho là ngươi thông đồng với Mã phu nhân giết chết Mã Đại Nguyên để hãm hại Kiều bang chủ.”
Giang Minh chỉ thẳng tay vào Từ trưởng lão nói.
“Ta... ta không có! Ngươi nói bậy!”
Từ trưởng lão ấp úng nói.
Đến đây tất cả mọi người đã rõ đầu đuôi câu chuyện. Mọi người đều tập trung nhìn Từ trưởng lão và Mã phu nhân, khiến hai người không thể nói được câu nào phản bác.
Kiều Phong sát khí trên người tỏa ra khiến xung quanh nhiệt độ hạ xuống. Từ trưởng lão và Mã phu nhân rùng mình. Kiều Phong âm trầm nói:
“Từ trưởng lão, Mã phu nhân, nể tình hai người có quan hệ với Cái Bang, Kiều mỗ sẽ không giết hai người. Tuy nhiên nếu sau này còn tính kế Kiều mỗ, kết cục sẽ như thế này”
Nói xong tung chưởng vào thân cây cạnh đó, thân cây lập tức bị bay sang ngang, sau đó đổ xuống.
Tất cả hít một hơi lạnh, không ngờ Kiều Phong đã quá sức lợi hại. Trước đó mọi người chỉ biết Giang Minh, nay chứng kiến uy lực một chưởng của Kiều Phong, mọi người mới nhớ ra là vị Bang Chủ Cái Bang này cũng không phải ăn chay đấy.
Sau đó, Kiều Phong ôm quyền, nói với tất cả mọi người:
“Các huynh đệ Cái Bang, Kiều Phong thân thế là người Khiết Đan, hiện tại không thể ở lại chức vị bang chủ Cái Bang được nữa. Mong mọi người hãy tìm một vị bang chủ mới.”
Danh sách chương