“Tiền bối!”
Huyền Tâm bứt ra khỏi Lục Khoa, ôm quyền cúi chào Giang Minh.
“Sư thái không cần đa lễ.”
Giang Minh gật đầu đáp lại.
Trần Lôi lúc này cũng cả kinh. Huyền Tâm thực lực Tông sư cảnh trung kỳ, hắn đã biết từ lâu. Vậy mà Huyền Tâm lại gọi người đeo mặt nạ này là tiền bối, rất có thể người mang mặt nạ này sâu không lường được.
“Sư phụ, xin thay ta đánh lão già kia một trận.”
Vũ Băng căm tức chỉ Lôi Chấn Hải nói.
“Ngươi muốn đánh hắn, vậy thì tự đi đánh thôi.”
Giang Minh mỉm cười nháy mắt.
Vũ Băng thông minh hiểu ý, lúc này cười lạnh nhìn về phía Lôi Chấn Hải.
Lôi Chấn Hải thân là trưởng lão Quốc An Cục, nhưng bản thân tu vi hắn thật sự rất một loại, chưa đến đại sư cảnh. Vì thế sắc mặt hắn chợt tái nhợt.
Lục Khoa lúc này đã trở về trước mặt Lôi Chấn Hải, gắt gao bảo vệ hắn.
“Làm phản rồi! Ngươi là ai mà dám cản trở Quốc An Cục?”
Lôi Chấn Hải thấy Lục Khoa bảo vệ mình, lúc này sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút quát lên.
Giang Minh giơ tay cản Vũ Băng, tự mình tiến về phía Lôi Chấn Hải.
“Các hạ, xin dừng bước. Xin đừng làm khó chúng ta.”
Trần Lôi bước ra giơ tay cản lại Giang Minh.
“Làm khó các ngươi?”
Giang Minh giọng lạnh lùng đáp:
“Các ngươi xứng sao?”
Trần Lôi cũng là nhân vật có tiếng trong võ lâm, hắn cũng không nói nhảm, trực tiếp thi triển Cầm Ưng Trảo đánh về phía Giang Minh.
“Trò mèo.”
Giang Minh cười nhạt một cái, tay đưa ra một ngón, nhanh như chớp điểm về phía trảo của Trần Lôi.
Nhất Dương Chỉ! Chỉ phong xé gió, trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, cắt bàn tay của Trần Lôi ra làm đôi đến tận cổ tay. Nhất thời máu văng tung tóe khắp nơi, trừ trên người Giang Minh vẫn không có một chút vết bẩn nào.
“A!!!!!!!”
Trần Lôi ôm tay gào thét.
Toàn trường tĩnh lặng.
Không ai ngờ được vị thần bí cao thủ đeo mặt nạ này lại lợi hại đến như vậy.
Trần Lôi không phải là một chưa tập võ người, hắn danh chính ngôn thuận Tông Sư cảnh hậu kỳ cường giả!
Một chiêu, chỉ một chiêu chỉ pháp hết sức nhẹ nhàng, liền phế đi một Tông sư cảnh hậu kỳ cường giả!
Đột nhiên có một người nhận ra chiêu vừa rồi của Giang Minh, thất thanh hô to:
“Nhất Dương Chỉ! Thất truyền Nhất Dương Chỉ!”
Người này là một vị cao tăng trưởng lão của Thiếu Lâm Tự.
Giang Minh cũng không để ý tiếng ồn ào xung quanh. Khí thế của hắn đang dần dần kéo lên.
Đại sư cảnh khí thế.
Tông sư cảnh sơ kỳ khí thế.
Tông sư cảnh hậu kỳ khí thế.
Tăng mạnh!
Đại Tông Sư Cảnh hậu kỳ khí thế tỏa ra ngất trời!
“Đại Tông Sư Cảnh!”
Lục Khoa sợ hãi kêu lên.
Lôi Chấn Hải sắc mặt như tro tàn, không thể tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt.
Lôi Chấn Hải biết hắn xong rồi. Đắc tội một Đại Tông Sư Cảnh cường giả, chức trưởng lão của hắn coi như lần này sẽ bị gỡ đi.
Một đại tông sư cảnh cường giả, không một thế lực nào dám đắc tội.
Hơn nữa nhìn khí thế người mang mặt nạ kia tỏa ra, chỉ sợ không phải là mới vào Đại Tông Sư cảnh, e là đã chạm đến cực hạn của Đại Tông Sư cảnh rồi.
Giang Minh mỉm cười, từ từ tiến về phía Lôi Chấn Hải.
Lục Khoa mồ hôi chảy ướt lưng áo. Hắn bây giờ quả thật tiến thoái lưỡng nan.
Chống, Trần Lôi ví dụ còn ở trước mắt.
Tránh ra, mình từ nay ở Quốc An Cục cũng sẽ rất khó trải qua.
Giang Minh nhàn nhạt nhìn Lục Khoa, khẽ phun ra một câu:
“Ngươi, tránh ra.”
Lục Khoa lúc này tóc gáy dựng ngược, bất kể cái gì Quốc An Cục, lập tức tránh qua một bên.
Quá kinh khủng! Người này quá sức kinh khủng!
Lục Khoa trong lòng dâng lên vô tận sợ hãi.
Giang Minh tiến tới trước mặt Lôi Chấn Hải. Chỉ thấy dưới chân hàng này có nước chảy xuống.
Giang Minh cau mày một cái, bàn tay giơ lên định hướng mi tâm Lôi Chấn Hải điểm tới.
“Xin dừng tay!”
Một tiếng hét dài vang lên, một bóng người đang chạy như bay xuống dưới sân vận động.
Giang Minh dừng tay, ánh mắt đảo qua người kia một cái, nhất thời cũng kinh ngạc.
Đại Tông Sư cảnh trung kỳ cường giả!
Ở cái thời hiện đại này, không ngờ lại có một người khoảng năm mươi tuổi đại tông sư cảnh trung kỳ cường giả!
Phải nói thời của Thiên Long Bát Bộ, cả giang hồ dõi mắt, đại tông sư cảnh cường giả chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Theo thời gian dần trôi, võ học xuống dốc, một đời không bằng một đời.
Vậy mà giờ đây hắn lại có thể thấy Đại Tông Sư cảnh cường giả.
Kinh ngạc là kinh ngạc, nhưng Giang Minh cũng không có ý tứ gì.
Có điều, hắn cũng chấp nhận nghe người này có gì muốn nói.
Người trung niên kia ăn mặc một cái áo vải giản dị, mặc quần thể thao màu nâu sờn, phi thân đến trước mặt của Giang Minh, hai tay chắp một cái lễ.
“Tại hạ Nam Cung Lộc, Cục trưởng của Quốc An Cục. Xin hỏi đạo hữu là…”
“Giới thiệu liền miễn đi. Các hạ muốn ở đây xử lý như thế nào?”
Giang Minh cũng lười cùng Quốc An Cục nói nhảm, trực tiếp nói vào vấn đề chính.
“Vị này Lôi trưởng lão, tuy phạm vào sai lầm không thể tha thứ, nhưng tại hạ cũng mong đạo hữu giao hắn cho chúng ta Quốc An Cục tiến hành xử lý. Dù sao chúng ta cũng là đơn vị chấp pháp của quốc gia, xuất hiện sai lầm cần phải giải quyết trong nội bộ.”
Giang Minh nghe vậy cũng đồng ý với câu nói này của Nam Cung Lộc. Hắn hỏi:
“Thế các vị định xử lý thế nào về chuyện này?”
“Phải đấy, các người Quốc An Cục không thể bá đạo như vừa rồi được đi!”
Bên cạnh, đa số các vị trưởng lão của các môn phái cũng rất bức xúc lên tiếng.
Nam Cung Lộc gật đầu đáp:
“Về vấn đề này, Lôi Chấn Hải bị cách chức trưởng lão, giải vào đại lao để xem xét hậu quả gây ra. Còn cụ thể xử lý thế nào, chúng ta sẽ bàn bạc và đưa ra biện pháp sau. Có điều ta lấy thân phận cam đoan, sẽ cho mọi người một câu trả lời đàng hoàng.”
Giang Minh cũng không muốn làm khó đối phương, gật đầu nói:
“Nếu vậy, để ta tăng thêm một chút thông tin nữa đi!”
Nói xong không để ý đến Nam Cung Lộc biến sắc, ngón tay trỏ liền điểm vào mi tâm Lôi Chấn Hải.
Lôi Chấn Hải ánh mắt lập tức liền dại ra.
“Các hạ làm gì hắn?”
Nam Cung Lộc cau mày hỏi.
“Một chút thủ đoạn nhỏ mà thôi.”
Giang Minh cười đáp, sau đó quay sang hỏi Lôi Chấn Hải:
“Ngươi tên gì?”
“Ta là Lôi Chấn Hải…”
Huyền Tâm bứt ra khỏi Lục Khoa, ôm quyền cúi chào Giang Minh.
“Sư thái không cần đa lễ.”
Giang Minh gật đầu đáp lại.
Trần Lôi lúc này cũng cả kinh. Huyền Tâm thực lực Tông sư cảnh trung kỳ, hắn đã biết từ lâu. Vậy mà Huyền Tâm lại gọi người đeo mặt nạ này là tiền bối, rất có thể người mang mặt nạ này sâu không lường được.
“Sư phụ, xin thay ta đánh lão già kia một trận.”
Vũ Băng căm tức chỉ Lôi Chấn Hải nói.
“Ngươi muốn đánh hắn, vậy thì tự đi đánh thôi.”
Giang Minh mỉm cười nháy mắt.
Vũ Băng thông minh hiểu ý, lúc này cười lạnh nhìn về phía Lôi Chấn Hải.
Lôi Chấn Hải thân là trưởng lão Quốc An Cục, nhưng bản thân tu vi hắn thật sự rất một loại, chưa đến đại sư cảnh. Vì thế sắc mặt hắn chợt tái nhợt.
Lục Khoa lúc này đã trở về trước mặt Lôi Chấn Hải, gắt gao bảo vệ hắn.
“Làm phản rồi! Ngươi là ai mà dám cản trở Quốc An Cục?”
Lôi Chấn Hải thấy Lục Khoa bảo vệ mình, lúc này sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút quát lên.
Giang Minh giơ tay cản Vũ Băng, tự mình tiến về phía Lôi Chấn Hải.
“Các hạ, xin dừng bước. Xin đừng làm khó chúng ta.”
Trần Lôi bước ra giơ tay cản lại Giang Minh.
“Làm khó các ngươi?”
Giang Minh giọng lạnh lùng đáp:
“Các ngươi xứng sao?”
Trần Lôi cũng là nhân vật có tiếng trong võ lâm, hắn cũng không nói nhảm, trực tiếp thi triển Cầm Ưng Trảo đánh về phía Giang Minh.
“Trò mèo.”
Giang Minh cười nhạt một cái, tay đưa ra một ngón, nhanh như chớp điểm về phía trảo của Trần Lôi.
Nhất Dương Chỉ! Chỉ phong xé gió, trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, cắt bàn tay của Trần Lôi ra làm đôi đến tận cổ tay. Nhất thời máu văng tung tóe khắp nơi, trừ trên người Giang Minh vẫn không có một chút vết bẩn nào.
“A!!!!!!!”
Trần Lôi ôm tay gào thét.
Toàn trường tĩnh lặng.
Không ai ngờ được vị thần bí cao thủ đeo mặt nạ này lại lợi hại đến như vậy.
Trần Lôi không phải là một chưa tập võ người, hắn danh chính ngôn thuận Tông Sư cảnh hậu kỳ cường giả!
Một chiêu, chỉ một chiêu chỉ pháp hết sức nhẹ nhàng, liền phế đi một Tông sư cảnh hậu kỳ cường giả!
Đột nhiên có một người nhận ra chiêu vừa rồi của Giang Minh, thất thanh hô to:
“Nhất Dương Chỉ! Thất truyền Nhất Dương Chỉ!”
Người này là một vị cao tăng trưởng lão của Thiếu Lâm Tự.
Giang Minh cũng không để ý tiếng ồn ào xung quanh. Khí thế của hắn đang dần dần kéo lên.
Đại sư cảnh khí thế.
Tông sư cảnh sơ kỳ khí thế.
Tông sư cảnh hậu kỳ khí thế.
Tăng mạnh!
Đại Tông Sư Cảnh hậu kỳ khí thế tỏa ra ngất trời!
“Đại Tông Sư Cảnh!”
Lục Khoa sợ hãi kêu lên.
Lôi Chấn Hải sắc mặt như tro tàn, không thể tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt.
Lôi Chấn Hải biết hắn xong rồi. Đắc tội một Đại Tông Sư Cảnh cường giả, chức trưởng lão của hắn coi như lần này sẽ bị gỡ đi.
Một đại tông sư cảnh cường giả, không một thế lực nào dám đắc tội.
Hơn nữa nhìn khí thế người mang mặt nạ kia tỏa ra, chỉ sợ không phải là mới vào Đại Tông Sư cảnh, e là đã chạm đến cực hạn của Đại Tông Sư cảnh rồi.
Giang Minh mỉm cười, từ từ tiến về phía Lôi Chấn Hải.
Lục Khoa mồ hôi chảy ướt lưng áo. Hắn bây giờ quả thật tiến thoái lưỡng nan.
Chống, Trần Lôi ví dụ còn ở trước mắt.
Tránh ra, mình từ nay ở Quốc An Cục cũng sẽ rất khó trải qua.
Giang Minh nhàn nhạt nhìn Lục Khoa, khẽ phun ra một câu:
“Ngươi, tránh ra.”
Lục Khoa lúc này tóc gáy dựng ngược, bất kể cái gì Quốc An Cục, lập tức tránh qua một bên.
Quá kinh khủng! Người này quá sức kinh khủng!
Lục Khoa trong lòng dâng lên vô tận sợ hãi.
Giang Minh tiến tới trước mặt Lôi Chấn Hải. Chỉ thấy dưới chân hàng này có nước chảy xuống.
Giang Minh cau mày một cái, bàn tay giơ lên định hướng mi tâm Lôi Chấn Hải điểm tới.
“Xin dừng tay!”
Một tiếng hét dài vang lên, một bóng người đang chạy như bay xuống dưới sân vận động.
Giang Minh dừng tay, ánh mắt đảo qua người kia một cái, nhất thời cũng kinh ngạc.
Đại Tông Sư cảnh trung kỳ cường giả!
Ở cái thời hiện đại này, không ngờ lại có một người khoảng năm mươi tuổi đại tông sư cảnh trung kỳ cường giả!
Phải nói thời của Thiên Long Bát Bộ, cả giang hồ dõi mắt, đại tông sư cảnh cường giả chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Theo thời gian dần trôi, võ học xuống dốc, một đời không bằng một đời.
Vậy mà giờ đây hắn lại có thể thấy Đại Tông Sư cảnh cường giả.
Kinh ngạc là kinh ngạc, nhưng Giang Minh cũng không có ý tứ gì.
Có điều, hắn cũng chấp nhận nghe người này có gì muốn nói.
Người trung niên kia ăn mặc một cái áo vải giản dị, mặc quần thể thao màu nâu sờn, phi thân đến trước mặt của Giang Minh, hai tay chắp một cái lễ.
“Tại hạ Nam Cung Lộc, Cục trưởng của Quốc An Cục. Xin hỏi đạo hữu là…”
“Giới thiệu liền miễn đi. Các hạ muốn ở đây xử lý như thế nào?”
Giang Minh cũng lười cùng Quốc An Cục nói nhảm, trực tiếp nói vào vấn đề chính.
“Vị này Lôi trưởng lão, tuy phạm vào sai lầm không thể tha thứ, nhưng tại hạ cũng mong đạo hữu giao hắn cho chúng ta Quốc An Cục tiến hành xử lý. Dù sao chúng ta cũng là đơn vị chấp pháp của quốc gia, xuất hiện sai lầm cần phải giải quyết trong nội bộ.”
Giang Minh nghe vậy cũng đồng ý với câu nói này của Nam Cung Lộc. Hắn hỏi:
“Thế các vị định xử lý thế nào về chuyện này?”
“Phải đấy, các người Quốc An Cục không thể bá đạo như vừa rồi được đi!”
Bên cạnh, đa số các vị trưởng lão của các môn phái cũng rất bức xúc lên tiếng.
Nam Cung Lộc gật đầu đáp:
“Về vấn đề này, Lôi Chấn Hải bị cách chức trưởng lão, giải vào đại lao để xem xét hậu quả gây ra. Còn cụ thể xử lý thế nào, chúng ta sẽ bàn bạc và đưa ra biện pháp sau. Có điều ta lấy thân phận cam đoan, sẽ cho mọi người một câu trả lời đàng hoàng.”
Giang Minh cũng không muốn làm khó đối phương, gật đầu nói:
“Nếu vậy, để ta tăng thêm một chút thông tin nữa đi!”
Nói xong không để ý đến Nam Cung Lộc biến sắc, ngón tay trỏ liền điểm vào mi tâm Lôi Chấn Hải.
Lôi Chấn Hải ánh mắt lập tức liền dại ra.
“Các hạ làm gì hắn?”
Nam Cung Lộc cau mày hỏi.
“Một chút thủ đoạn nhỏ mà thôi.”
Giang Minh cười đáp, sau đó quay sang hỏi Lôi Chấn Hải:
“Ngươi tên gì?”
“Ta là Lôi Chấn Hải…”
Danh sách chương