Bên trong sơn lâm, chung quanh cây cối bị phá hủy một cách bừa bãi, mặt đất như thể bị xới tung lên, tạo thành một mảnh đất trống tang hoang, khiến các loại sinh vật dã thú đều hoảng sợ tránh đi thật xa nơi này.

Trung tâm mảnh đất trống, có hai đạo thân ảnh đứng đối diện, ánh mắt sắc bén cảnh giác lẫn nhau.

Một người là lão hòa thượng thân hình hơi gầy, diện mạo nghiêm chính, trong tay cầm lấy phương trượng, khoác lên mình chiếc áo cà sa trụ trì của Thiếu Lâm tự. 

Người kia là một bà lão ăn mặc hoa phục lộng lẫy, trên mặt trang điểm phấn son dày cộm nhưng không thể che đi nét nhăn nheo trên khuôn mặt, ngược lại nhìn trông hết sức dị hợm.

Từ cảnh tượng chung quanh hai người, hẳn là vừa mới trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt.

Lão hòa thượng nghiêm mặt nói:

“Xuân Cốc Đồng Lão, thật khiến cho lão nạp hết bất ngờ này đến bất ngờ khác không thôi.”

“Ta lại cảm thấy không thôi kinh tởm Không Trí đại sư thật biết cách đạo mạo hai chữ ‘đại sư’ này.”

Xuân Cốc Đồng Lão hừ lạnh nói.

“Ta khuyên ngươi tốt hơn hết nên buông tay chịu trói, bằng không…”

Không Trí âm trầm uy hiếp.

Bất quá, không làm đối phương cảm thấy e ngại, Xuân Cốc Đồng Lão vẫn nghiễm nhiên đáp trả:

“Bằng không thì sao? Ngươi có thể làm khó được ta ư!?”

“Khẩu khí thật tốt, để ta xem ngươi còn chống đỡ được bao lâu!”

Nói dứt lời, Không Trí liền vung lên phương trượng, quán chú chân khí quét ngang một đường hình cung.

Uỳnh một tiếng, mặt đất tại vị trí Xuân Cốc Đồng Lão đang đứng bị công phá đến nổ tung lên, chỉ thấy thân hình Xuân Cốc Đồng Lão phóng vút lên không trung, dường như không chịu tổn thương.

Từ trên không trung, Xuân Cốc Đồng Lão xoay người một vòng hóa giải dư chấn, đồng thời súc thế một chưởng đáp trả.

Thiên Sơn Lục Dương Chưởng, Liệt Dương Phổ Chiếu! Hồng sắc chân khí hóa thành chưởng thế kinh người, nhiễm đỏ cả thiên khung, mạnh mẽ giáng xuống.

Từ phía đối diện, Không Trí có thể cảm giác được da mặt nóng rát, một chiêu này tựa như thiên la địa võng hoàn toàn không chừa cho đối phương một lối thoát.

Bất quá, Không Trí vốn dĩ không hề có ý định tránh né, chỉ thấy lão chùn người xuống tấn thủ thế, song thủ đặt trước ngực hướng lên trời, sau đó đồng thời vung mạnh chưởng về phía trước.

Lại là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm tự – Tu Di Sơn Chưởng!

Chưởng thế mạnh mẽ trầm ổn tựa như Tu Di sơn, Liệt Dương Phổ Chiếu của Xuân Cốc Đồng Lão ập đến hết thảy đều bị triệt tiêu, không một chút gây khó dễ cho đối phương.

Trái lại, Xuân Cốc Đồng Lão bị phản chấn chịu phải nội thương nghiêm trọng, cắn răng nén xuống máu tươi trào lên yết hầu, xoay vòng đáp xuống mặt đất.

“Quả nhiên, cho dù ngươi không mất đi võ công, nhưng đổi lại cũng phải trả một cái giá nào đó, xem chừng đã không cầm cự được bao lâu nữa đi!?”

Trải qua một hồi giao thủ, Không Trí vẫn tỏ ra bình thản không có dấu hiệu tiêu hao công lực quá độ.

Ở phía ngược lại, Xuân Cốc Đồng Lão lúc bấy giờ sắc mặt tái nhợt, biểu tình đay nghiến nhìn chằm chằm đối phương, bất quá lại không thể thốt nên lời để đáp trả.

Bởi vì, nếu mở miệng nói chuyện, máu tươi liền trào ra ngoài, Xuân Cốc Đồng Lão tuyệt nhiên không muốn đối phương biết được nội thương của mình còn nghiêm trọng hơn vẻ bề ngoài nhiều.

Nói đi cũng phải nói lại, sở dĩ Xuân Cốc Đồng Lão có thể thi triển võ công trong quá trình ba mươi ngày cải lão hoàn đồng, chính là nhờ Tăng Nguyên Đan lấy được từ Ngô Chính.

Bởi vì dược dụng của Tăng Nguyên Đan là cung cấp năng lượng thuần túy dồi dào, Xuân Cốc Đồng Lão phát hiện ra điều này, thế nên thay vì hấp thu luyện hóa cổ năng lượng kia, Xuân Cốc Đồng Lão lại vận dụng tương tự như vật phẩm tiêu hao.

Tất nhiên, đã là vật phẩm tiêu hao thì luôn phải có giới hạn, hiện trạng của Xuân Cốc Đồng Lão lúc này chính là như vậy.

Tiến hành cải lão hoàn đồng cũng cần phải có ngoại lực duy trì thường xuyên, trước đây Xuân Cốc Đồng Lão thường dùng tiên huyết, đây cũng là nguyên do vì sao những kẻ dám có tham niệm với Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công đều không dấu vết biến mất, hầu hết bọn họ đều bị Xuân Cốc Đồng Lão rút cạn đến giọt tiên huyết cuối cùng mà vùi thây.

Tuy nhiên, phương pháp này cũng khiến Xuân Cốc Đồng Lão gây thù chuốc oán khắp nơi, cho nên bất đắc dĩ mới phải ẩn cư ở chốn sơn cùng thủy tận quạnh quẽ này.

Đến một ngày nọ, Xuân Cốc Đồng Lão tình cờ phát hiện ra Đông Phương Bạch thiên phú quá đỗi nghịch thiên, tuổi tác chỉ trên dưới hai mươi đã sở hữu một thân tu vi khiến người khác phải ngưỡng mộ.

Sau một khoảng thời gian dài hiếu kỳ theo dõi, lại phát hiện Đông Phương Bạch cứ mỗi bảy ngày lại phục dụng một khỏa Tăng Nguyên Đan, Xuân Cốc Đồng Lão từ đó ẩn ẩn đã dấy lên tham niệm, sau đó lại biết được Tăng Nguyên Đan thậm chí có thể thay thế tác dụng của tiên huyết trong lúc tiến hành cải lão hoàn đồng, vì thế mới dẫn đến những sự tình phát sinh sau này.

Hiện tại đối diện với trụ trì Thiếu Lâm tự – Không Trí, Xuân Cốc Đồng Lão vừa phải tiêu hao dược lực Tăng Nguyên Đan trong quá trình chiến đấu, vừa phải không ngừng duy trì điều hòa kinh mạch trong cơ thể, cho nên không thể cầm cự được quá lâu, bằng không, hậu quả tất yếu chính là cái chết, hoặc chí ít cũng là tàn phế võ công.

Cả hai loại kết cục này đều khiến Xuân Cốc Đồng Lão tuyệt vọng không muốn nghĩ đến, thế nhưng, ngay từ khi quyết định nhúng chàm, đây đã là điều gần như không thể tránh khỏi.

Chỉ có một điểm bất đồng, không phải là Ngô Chính đích thân ra tay mà lại là Không Trí thay hắn bức Xuân Cốc Đồng Lão vào bước đường cùng này.

Không Trí nói:

“Ta cho ngươi một cơ hội sau cùng, mau giao ra tiểu tử và nha đầu kia cho Thiếu Lâm tự, biết chừng ta còn cân nhắc giữ lại tính mạng cho ngươi.” 

Xuân Cốc Đồng Lão áp chế thương thế, khàn giọng nói:

“Khụ… chỉ như vậy thôi ư!? Thật nực cười.”

“Ha ha…”

Không Trí nghe thế bỗng nhiên cười to, nói:

“Tất nhiên không chỉ như vậy, ta chỉ nói nếu ngươi giao người sẽ giữ lại được tính mạng, nhưng nếu cứ ngoan cố… tính nhẫn nại của ta hữu hạn a.”

Nói đến mấy lời cuối cùng, Không Trí cố ý nhấn mạnh ngữ khí, đây không phải đơn thuần chỉ là uy hiếp.

Đột nhiên, hai người đồng thời cảm ứng được từ nơi sâu trong sơn lâm có người đang tiếp cận tiến đến, tốc độ của bọn họ rất nhanh.

Sắc mặt của Xuân Cốc Đồng Lão càng trở nên khó coi hơn, có vẻ đã biết trước người đến sẽ gây bất lợi cho mình.

Trong khi đó, Không Trí lại không biểu tình, ông đã sớm lường trước được điều này, ánh mắt vô thần chăm chú nhìn về phía trước.

Chẳng mấy chốc, ba đạo thân ảnh từ phía xa bay đến, nhanh chóng đáp xuống mặt đất giữ một khoảng cách nhất định đối với Không Trí và Xuân Cốc Đồng Lão.

Những người này không ai khác chính là Hạ Hoàng Kiến, Diễn Tông và Lăng Đạo!

Trông thấy tràng cảnh này, bọn họ cũng đã minh bạch trước đó đã xảy ra chuyện gì.

Lăng Đạo trước lên tiếng, hừ lạnh nói:

“Không Trí đại sư, ngươi thật vô liêm sỉ, uổng phí ta trước đây nhất tâm kính phục tin tưởng ngươi, ta thực sự là có mắt không tròng!”

“Lăng Đạo, ngươi đúng là đã già thật rồi, nếu có sĩ diện thì ngươi dám chắc rằng mình còn sống sót cho đến hôm nay? Giới tông sư chúng ta không giống với những kẻ hậu bối trên giang hồ kia ở điểm, chỉ có chân tiểu nhân, không có ngụy quân tử như vậy.”

Không Trí thản nhiên thừa nhận sở tác sở vi đáng hổ thẹn của mình.

Thế nhưng, những lời này hoàn toàn là thực tế, chỉ là thốt ra từ miệng của một tăng nhân thì quả thực hết sức khó nghe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện