Không để Ngô Chính mơ hồ hiếu kỳ quá lâu, Đường Trần ngay lập tức đã cho hắn một lời giải đáp.
Chỉ thấy từ chính giữa mi tâm Đường Trần một đạo huyết lưu chậm chạp chảy dài xuống gương mặt, nếu lại đến thật gần tỉ mỉ quan sát có thể nhìn thấy được bên trong đạo vết thương ẩn ẩn một cây kim châm bén nhọn từ lúc nào đã xuyên qua màng sọ ghim thật sâu vào bên trong.
Ngay tức khắc Ngô Chính đã có thể hình dung được chuyện gì vừa xảy ra trước đó, nhưng không để Ngô Chính suy đoán, lúc này một cái thân ảnh xinh đẹp tựa như tiên nữ giáng trần cách đó không xa, đôi chân như đạp hư không mà lướt đến, rất nhanh đã kế bên đối diện Ngô Chính.
Nữ tử trên người hồng nguyệt váy dài bắt mắt đi cùng với dung mạo tuyệt luân, hương diễm đoạt mục, trong đôi mắt kiều mị như chứa chan nhu tình, đầy ấp quan tâm nhìn về phía Ngô Chính, người này không cần phải đoán, còn có thể là ai khác ngoại trừ Đông Phương Bất Bại!? - Ngươi... tại sao lại đến đây?
Ngô Chính trong lòng thập phần phức tạp cùng mâu thuẫn, hắn đã không thể vứt bỏ được thực dụng chi tâm của mình, cũng không từ bỏ được hệ thống, hắn minh bạch nếu lại dây dưa với Đông Phương Bất Bại cũng chính là tiếp nối cho bi kịch của nàng, chí ít Ngô Chính vạn lần đều không nguyện ý trông thấy.
- Ta, chỉ muốn biết tên của ngươi...
- Tên của ta!?
Trông thấy Đông Phương Bất Bại trong ánh mắt chất đầy sự quan tâm lo lắng, nhưng trong lời nói lại tìm ra được một cái cớ “vô lý” nhất để che giấu đi tâm tình của nàng, Ngô Chính cũng không khỏi trong lòng cảm thấy ấm áp, vô cùng cảm động.
- Ta quên nói cho ngươi, ta tên Ngô Chính.
Đông Phương Bất Bại nghe lời đáp, lại nhẹ nhàng gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không thể rời khỏi thân ảnh Ngô Chính, nàng dường như là có ngàn vạn lời muốn nói lúc này nhưng lại không thể mở miệng ra được.
Ngô Chính làm sao có thể không thấu, hắn vẫn còn đang cảm động nhưng lúc này cũng ngăn nổi cảm giác buồn cười, Đông Phương Bất Bại dù sao vẫn là Đông Phương Bất Bại, kiêu ngạo tính cách vẫn là không thể bỏ xuống được, dù không quan tâm đến cổ hủ tập tục e thẹn ngại ngùng, nhưng trong chuyện tình cảm nàng hoàn toàn là một trang giấy trắng, chẳng khác nào là một tiểu hài tử đang muốn tập đi, cũng chỉ có thể chập chững từng bước.
- Ta thương thế chỉ là ngoại thương không nghiêm trọng, ngươi cũng nên trở về đi thôi, nếu để bọn hắn biết được ngươi xuất hiện ở đây, Nhật Nguyệt thần giáo cũng không thể thoát khỏi vũng bùn này a.
Chính sự vẫn còn ngay trước mắt, chuyện tình cảm phải để lại sau, Ngô Chính lần này hành động chính là muốn khiêu chiến cả thế giới, đồng thời còn may mắn giải quyết xong hai con chuột nhắt ẩn nấp trong bóng tối, không thể nghi ngờ sau đêm nay cái tên Tiếu Diện Huyết Ma lại tiếp tục một lần nữa được tất cả mọi người nhắc đến, nhưng không phải là thiện ý nhắc đến mà là trở thành đích ngắm cho bọn chúng truy sát, còn có kinh động đến triều đình mấy con chuột nhắt khác, cùng lúc cũng phá vỡ bố cục của Thiếu Lâm tự chuẩn bị bấy lâu, hiện tại tình thế chỉ cần có người có thể xác định được danh tính chân thật của Ngô Chính, không thể nghi ngờ ván cờ này Ngô Chính sẽ hoàn toàn thua triệt để.
Tuy nhiên nếu bên kia chiến tuyến có thể vây giết thành công khiến các môn phái tổ chức thương gân động cốt, Ngô Chính cũng có thể phần nào giảm bớt áp lực, đồng thời triệt để chọc giận chỗ dựa chân chính ẩn nấp bên trong các môn phái có nội tình thâm sâu, khiến bọn hắn không thể không lộ mặt, đó cũng chính là mục đích chân thật của Ngô Chính.
Ngô Chính chỉ cần biết được chân chính bọn hắn là ai, thực lực ẩn tàng bên trong thế nào, sau đó tìm cơ hội từng bước cô lập giải quyết bọn hắn, trong lúc đó lại từ trong hỗn loạn không ngừng tích lũy điểm sát lục tăng cường thực lực, Ngô Chính còn không tin mình không thể “vô địch thiên hạ”, rút ngắn rất nhiều thời gian hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, nhận được một lần tích lũy mười vạn điểm sát lục, cùng với trước đó điên cuồng chém giết, còn sợ không thể thỏa mãn điểm sát lục!?
Dù sao Ngô Chính cũng rất không muốn trông thấy Đông Phương Bất Bại bi kịch lại một lần nữa diễn ra, chỉ cần không phải vạn nhất bất đắc dĩ Ngô Chính cũng không muốn dễ dàng từ bỏ như thế, nhất là khi Đông Phương Bất Bại lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn đúng vào lúc này.
- Không còn quan trọng nữa, ngươi hiện tại tình thế quá nguy hiểm.
Đông Phương Bất Bại trong giọng nói có phần ôn nhu nhưng vẫn còn rất cứng nhắc, điều này cũng tương tự với ý nghĩ của Ngô Chính trước đó, Đông Phương Bất Bại chân tâm chính là bị hắn “bắt” được, chỉ là cần thời gian để nàng đối mặt sự thật này mà thôi.
Trôi qua một khoảng thời gian Đông Phương Bất Bại cũng không thể phủ nhận được tình cảm của mình, nàng ưu điểm cũng chính là khuyết điểm lớn nhất, để Ngô Chính tin chắc nếu hắn lúc này chối bỏ tâm ý của nàng, đối với nàng tiếp đến hoàn toàn chính là bi kịch, còn không ai biết được nàng sẽ làm ra chuyện gì điên cuồng đâu.
Dù sao cũng chỉ là một cái Nhật Nguyệt thần giáo, cũng đã “không còn quan trọng nữa”, nàng chính là muốn cùng Ngô Chính đương đầu lại cả thế giới, nho nhỏ một cái Nhật Nguyệt thần giáo nàng có cũng được, mất đi rồi cũng không cần quan tâm.
Làm một người xuyên việt, Ngô Chính muốn không hiểu rõ Đông Phương Bất Bại cũng không được, nhưng cũng chính vì hiểu rõ hắn mới cảm thấy vô cùng khó xử.
- Một chút nguy hiểm ta vẫn là có thể chấp nhận được, cũng không muốn liên lụy đến ngươi, hơn nữa ta chỉ có tự thân một mình, còn ngươi vẫn là còn muội muội của mình a.
- Nghi Lâm còn có người trong bóng tối bảo vệ, là ngươi làm?
- Ài, vẫn là không giấu được ngươi, ngươi không cần lo lắng, hắn là phụ thân thất lạc của Nghi Lâm, ta cũng chỉ là tình cờ gặp được, muốn tạo cơ hội cho phụ tử hai người tương phùng nhưng trong đó còn có ẩn tình, vẫn là để tự bọn hắn giải quyết đi thôi.
Người bảo vệ Nghi Lâm trong bóng tối đồng thời cũng là phụ thân thất lạc của nàng, có thể là ai ngoại trừ Bất Giới hòa thượng!? Ẩn tình trong đó Ngô Chính không muốn tự mình can thiệp, hắn không phải là thánh nhân cứu thế, chỉ là muốn giảm bớt đi áp lực cùng gánh nặng cho Đông Phương Bất Bại nên mới tạo một cơ hội cho phụ tử hai người tương phùng, còn có thể đoàn tụ cùng nhau hay không thì phải xem bọn hắn tự mình nắm bắt cơ duyên lần này như thế nào.
- Theo lời ngươi, ta hiện tại cũng không còn vướng bận a.
- Ài... vậy đi thôi! Cũng nên giải quyết xong chuyện trước mắt lại nói.
Ngô Chính minh bạch bản thân vô phương có thể thay đổi quyết định của Đông Phương Bất Bại, dù sao hai người cũng đều là thuộc về loại người điên cuồng, một khi đã quyết định chủ ý thì trời sập cũng không thể cản ngăn, Ngô Chính tình thế hiện tại cũng là chịu ảnh hưởng từ Đông Phương Bất Bại mà thành, ngược lại quyết định của Đông Phương Bất Bại cũng là vì Ngô Chính mà ra, nghĩ đi nghĩ lại cũng là đã được phần nào an ủi, về phần cảm tính Ngô Chính trong lòng cũng khó áp chế được kinh hỉ, nhưng chỉ nói về lý trí hắn lại càng cảm thấy mười phần áp lực, thật sự là nan giải, vạn phần bất đắc dĩ vô cùng.
............
Cùng thời điểm bên trong lục lâm tại một chiến tuyến khác.
Tử khí cùng huyết tanh nồng đậm tràn ngập cả một vùng không gian, dưới mặt đất thi thể rãi rác phơi thây, còn có lê lết những người nửa sống nửa chết âm thanh rên la, cùng tiếng vũ khí va chạm vào vũ khí, va chạm vào da thịt hòa lẫn cùng nhau tạo thành một chiến trường đẫm máu, sát phạt tàn nhẫn, huyết tính đồng loạt bộc phát khiến khung cảnh trở nên kinh dị đến rợn cả người.
Chỉ thấy khung cảnh là vùng hỗn loạn không thể phân biệt được có bao nhiêu phe phái đang chém giết lẫn nhau, mỗi người trong đó đều đang cùng lúc phải đối mặt với tứ phương kẻ địch uy hiếp, số người tử thương đã lên tới con số khủng khiếp không thể đo đếm, cũng vì thế chiến đấu đẫm máu càng không thể ngừng lại cho đến khi chỉ còn lại một nhóm người duy nhất.
Tuy nhiên trong lúc điên cuồng, vẫn còn có một đám người giữ lại được sự bình tĩnh hoàn toàn không bị cuốn theo dòng người hỗn chiến, bọn hắn toàn bộ cùng là hắc y che kín cả khuôn mặt, không những không ham chiến ngược lại đều là thập phần dè chừng cố ý lẫn tránh chiến đấu, trông bề ngoài như là một đám người tham sống sợ chết, tuy nhiên mỗi khi có một kẻ nào “chân chính” tham sống sợ chết muốn thoát ra khỏi chiến trường đẫm máu này, lại có một tên hắc y bỗng nhiên xuất hiện từ phía sau, một kiếm gọn gàng chấm dứt hắn.
Chỉ thấy từ chính giữa mi tâm Đường Trần một đạo huyết lưu chậm chạp chảy dài xuống gương mặt, nếu lại đến thật gần tỉ mỉ quan sát có thể nhìn thấy được bên trong đạo vết thương ẩn ẩn một cây kim châm bén nhọn từ lúc nào đã xuyên qua màng sọ ghim thật sâu vào bên trong.
Ngay tức khắc Ngô Chính đã có thể hình dung được chuyện gì vừa xảy ra trước đó, nhưng không để Ngô Chính suy đoán, lúc này một cái thân ảnh xinh đẹp tựa như tiên nữ giáng trần cách đó không xa, đôi chân như đạp hư không mà lướt đến, rất nhanh đã kế bên đối diện Ngô Chính.
Nữ tử trên người hồng nguyệt váy dài bắt mắt đi cùng với dung mạo tuyệt luân, hương diễm đoạt mục, trong đôi mắt kiều mị như chứa chan nhu tình, đầy ấp quan tâm nhìn về phía Ngô Chính, người này không cần phải đoán, còn có thể là ai khác ngoại trừ Đông Phương Bất Bại!? - Ngươi... tại sao lại đến đây?
Ngô Chính trong lòng thập phần phức tạp cùng mâu thuẫn, hắn đã không thể vứt bỏ được thực dụng chi tâm của mình, cũng không từ bỏ được hệ thống, hắn minh bạch nếu lại dây dưa với Đông Phương Bất Bại cũng chính là tiếp nối cho bi kịch của nàng, chí ít Ngô Chính vạn lần đều không nguyện ý trông thấy.
- Ta, chỉ muốn biết tên của ngươi...
- Tên của ta!?
Trông thấy Đông Phương Bất Bại trong ánh mắt chất đầy sự quan tâm lo lắng, nhưng trong lời nói lại tìm ra được một cái cớ “vô lý” nhất để che giấu đi tâm tình của nàng, Ngô Chính cũng không khỏi trong lòng cảm thấy ấm áp, vô cùng cảm động.
- Ta quên nói cho ngươi, ta tên Ngô Chính.
Đông Phương Bất Bại nghe lời đáp, lại nhẹ nhàng gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không thể rời khỏi thân ảnh Ngô Chính, nàng dường như là có ngàn vạn lời muốn nói lúc này nhưng lại không thể mở miệng ra được.
Ngô Chính làm sao có thể không thấu, hắn vẫn còn đang cảm động nhưng lúc này cũng ngăn nổi cảm giác buồn cười, Đông Phương Bất Bại dù sao vẫn là Đông Phương Bất Bại, kiêu ngạo tính cách vẫn là không thể bỏ xuống được, dù không quan tâm đến cổ hủ tập tục e thẹn ngại ngùng, nhưng trong chuyện tình cảm nàng hoàn toàn là một trang giấy trắng, chẳng khác nào là một tiểu hài tử đang muốn tập đi, cũng chỉ có thể chập chững từng bước.
- Ta thương thế chỉ là ngoại thương không nghiêm trọng, ngươi cũng nên trở về đi thôi, nếu để bọn hắn biết được ngươi xuất hiện ở đây, Nhật Nguyệt thần giáo cũng không thể thoát khỏi vũng bùn này a.
Chính sự vẫn còn ngay trước mắt, chuyện tình cảm phải để lại sau, Ngô Chính lần này hành động chính là muốn khiêu chiến cả thế giới, đồng thời còn may mắn giải quyết xong hai con chuột nhắt ẩn nấp trong bóng tối, không thể nghi ngờ sau đêm nay cái tên Tiếu Diện Huyết Ma lại tiếp tục một lần nữa được tất cả mọi người nhắc đến, nhưng không phải là thiện ý nhắc đến mà là trở thành đích ngắm cho bọn chúng truy sát, còn có kinh động đến triều đình mấy con chuột nhắt khác, cùng lúc cũng phá vỡ bố cục của Thiếu Lâm tự chuẩn bị bấy lâu, hiện tại tình thế chỉ cần có người có thể xác định được danh tính chân thật của Ngô Chính, không thể nghi ngờ ván cờ này Ngô Chính sẽ hoàn toàn thua triệt để.
Tuy nhiên nếu bên kia chiến tuyến có thể vây giết thành công khiến các môn phái tổ chức thương gân động cốt, Ngô Chính cũng có thể phần nào giảm bớt áp lực, đồng thời triệt để chọc giận chỗ dựa chân chính ẩn nấp bên trong các môn phái có nội tình thâm sâu, khiến bọn hắn không thể không lộ mặt, đó cũng chính là mục đích chân thật của Ngô Chính.
Ngô Chính chỉ cần biết được chân chính bọn hắn là ai, thực lực ẩn tàng bên trong thế nào, sau đó tìm cơ hội từng bước cô lập giải quyết bọn hắn, trong lúc đó lại từ trong hỗn loạn không ngừng tích lũy điểm sát lục tăng cường thực lực, Ngô Chính còn không tin mình không thể “vô địch thiên hạ”, rút ngắn rất nhiều thời gian hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, nhận được một lần tích lũy mười vạn điểm sát lục, cùng với trước đó điên cuồng chém giết, còn sợ không thể thỏa mãn điểm sát lục!?
Dù sao Ngô Chính cũng rất không muốn trông thấy Đông Phương Bất Bại bi kịch lại một lần nữa diễn ra, chỉ cần không phải vạn nhất bất đắc dĩ Ngô Chính cũng không muốn dễ dàng từ bỏ như thế, nhất là khi Đông Phương Bất Bại lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn đúng vào lúc này.
- Không còn quan trọng nữa, ngươi hiện tại tình thế quá nguy hiểm.
Đông Phương Bất Bại trong giọng nói có phần ôn nhu nhưng vẫn còn rất cứng nhắc, điều này cũng tương tự với ý nghĩ của Ngô Chính trước đó, Đông Phương Bất Bại chân tâm chính là bị hắn “bắt” được, chỉ là cần thời gian để nàng đối mặt sự thật này mà thôi.
Trôi qua một khoảng thời gian Đông Phương Bất Bại cũng không thể phủ nhận được tình cảm của mình, nàng ưu điểm cũng chính là khuyết điểm lớn nhất, để Ngô Chính tin chắc nếu hắn lúc này chối bỏ tâm ý của nàng, đối với nàng tiếp đến hoàn toàn chính là bi kịch, còn không ai biết được nàng sẽ làm ra chuyện gì điên cuồng đâu.
Dù sao cũng chỉ là một cái Nhật Nguyệt thần giáo, cũng đã “không còn quan trọng nữa”, nàng chính là muốn cùng Ngô Chính đương đầu lại cả thế giới, nho nhỏ một cái Nhật Nguyệt thần giáo nàng có cũng được, mất đi rồi cũng không cần quan tâm.
Làm một người xuyên việt, Ngô Chính muốn không hiểu rõ Đông Phương Bất Bại cũng không được, nhưng cũng chính vì hiểu rõ hắn mới cảm thấy vô cùng khó xử.
- Một chút nguy hiểm ta vẫn là có thể chấp nhận được, cũng không muốn liên lụy đến ngươi, hơn nữa ta chỉ có tự thân một mình, còn ngươi vẫn là còn muội muội của mình a.
- Nghi Lâm còn có người trong bóng tối bảo vệ, là ngươi làm?
- Ài, vẫn là không giấu được ngươi, ngươi không cần lo lắng, hắn là phụ thân thất lạc của Nghi Lâm, ta cũng chỉ là tình cờ gặp được, muốn tạo cơ hội cho phụ tử hai người tương phùng nhưng trong đó còn có ẩn tình, vẫn là để tự bọn hắn giải quyết đi thôi.
Người bảo vệ Nghi Lâm trong bóng tối đồng thời cũng là phụ thân thất lạc của nàng, có thể là ai ngoại trừ Bất Giới hòa thượng!? Ẩn tình trong đó Ngô Chính không muốn tự mình can thiệp, hắn không phải là thánh nhân cứu thế, chỉ là muốn giảm bớt đi áp lực cùng gánh nặng cho Đông Phương Bất Bại nên mới tạo một cơ hội cho phụ tử hai người tương phùng, còn có thể đoàn tụ cùng nhau hay không thì phải xem bọn hắn tự mình nắm bắt cơ duyên lần này như thế nào.
- Theo lời ngươi, ta hiện tại cũng không còn vướng bận a.
- Ài... vậy đi thôi! Cũng nên giải quyết xong chuyện trước mắt lại nói.
Ngô Chính minh bạch bản thân vô phương có thể thay đổi quyết định của Đông Phương Bất Bại, dù sao hai người cũng đều là thuộc về loại người điên cuồng, một khi đã quyết định chủ ý thì trời sập cũng không thể cản ngăn, Ngô Chính tình thế hiện tại cũng là chịu ảnh hưởng từ Đông Phương Bất Bại mà thành, ngược lại quyết định của Đông Phương Bất Bại cũng là vì Ngô Chính mà ra, nghĩ đi nghĩ lại cũng là đã được phần nào an ủi, về phần cảm tính Ngô Chính trong lòng cũng khó áp chế được kinh hỉ, nhưng chỉ nói về lý trí hắn lại càng cảm thấy mười phần áp lực, thật sự là nan giải, vạn phần bất đắc dĩ vô cùng.
............
Cùng thời điểm bên trong lục lâm tại một chiến tuyến khác.
Tử khí cùng huyết tanh nồng đậm tràn ngập cả một vùng không gian, dưới mặt đất thi thể rãi rác phơi thây, còn có lê lết những người nửa sống nửa chết âm thanh rên la, cùng tiếng vũ khí va chạm vào vũ khí, va chạm vào da thịt hòa lẫn cùng nhau tạo thành một chiến trường đẫm máu, sát phạt tàn nhẫn, huyết tính đồng loạt bộc phát khiến khung cảnh trở nên kinh dị đến rợn cả người.
Chỉ thấy khung cảnh là vùng hỗn loạn không thể phân biệt được có bao nhiêu phe phái đang chém giết lẫn nhau, mỗi người trong đó đều đang cùng lúc phải đối mặt với tứ phương kẻ địch uy hiếp, số người tử thương đã lên tới con số khủng khiếp không thể đo đếm, cũng vì thế chiến đấu đẫm máu càng không thể ngừng lại cho đến khi chỉ còn lại một nhóm người duy nhất.
Tuy nhiên trong lúc điên cuồng, vẫn còn có một đám người giữ lại được sự bình tĩnh hoàn toàn không bị cuốn theo dòng người hỗn chiến, bọn hắn toàn bộ cùng là hắc y che kín cả khuôn mặt, không những không ham chiến ngược lại đều là thập phần dè chừng cố ý lẫn tránh chiến đấu, trông bề ngoài như là một đám người tham sống sợ chết, tuy nhiên mỗi khi có một kẻ nào “chân chính” tham sống sợ chết muốn thoát ra khỏi chiến trường đẫm máu này, lại có một tên hắc y bỗng nhiên xuất hiện từ phía sau, một kiếm gọn gàng chấm dứt hắn.
Danh sách chương