- Đúng vậy, ai dám nói ngươi không phải của ta? Ngươi thử chỉ hắn cho ta xem!? Ngô Chính lúc này cũng không cần phải mưu tính quá nhiều, hắn biết Đông Phương Bất Bại một khi đã nhận thức một ai thì chính là vạn kiếp cũng không thay đổi, chỉ là cần một chút thời gian để nàng chấp nhận sự thật này mà thôi.
- Ta lần này cũng không thể cùng ngươi chơi đùa quá lâu a, thời gian của ta rất gấp gáp, ngươi cũng đừng quên lời hứa trước đó với ta, còn nữa... vạn phần không nên quá mạo hiểm, nhớ kỹ, tính mệnh của ngươi lúc này đã không còn thuộc về mỗi mình ngươi.
Ngô Chính thần sắc bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, không còn thoải mái tiếu dung như trước đó, phải nói thế giới này bất tri bất giác từ lúc nào đã hoàn toàn bị hắn điên đảo trở nên thập phần nguy hiểm không thể đoán biết, dù là nắm chắc tiên cơ ưu thế lớn nhất của hắn bấy lâu nay, lúc này từ khoảng cách thu hẹp đến hoàn toàn biến mất cũng đã không còn lại bao lâu thời gian, chưa kể đến một phen này bố cục tiêu tốn của hắn năm năm thời gian chuẩn bị, một khi lật lên chính là trời đất đồng thời biến đổi, có thể chỉ trong một khoảng thời gian ngắn khiến hắn thân bại danh liệt, hoặc cũng có thể một tay phủi sạch bụi bẩn bắt người đi hốt, dù là không tin tưởng vào định mệnh, cũng hoàn toàn không bị vận mệnh dẫn dắt, nhưng lúc này hắn chỉ có thể nói: để xem lão thiên lần này là đứng về phía ai.
- Cầm lấy, đây là lệnh bài của ta, chỉ cần là Nhật Nguyệt thần giáo người, thấy nó chính là thấy ta, ngươi lần này cũng không thể khinh suất.
Đông Phương Bất Bại từ bên người Ngô Chính thoát ra, đồng thời cầm ra một tấm lệnh bài giao vào trong tay hắn, nhận biết được sự tình không đơn giản, trong ánh mắt nàng cũng là hiếm có một tia nhu tình dào dạt nhìn về phía hắn.
- Ài, ôm ấp ngươi cũng thật là thoải mái, lúc này buông ra cũng có chút không quen a.
Thở dài một hơi, Ngô Chính lặng lẽ mang theo chiếc mặt nạ xoay người ly khai, quỷ dị thân ảnh trong phút chốc như tan biến trong bóng đêm, chỉ để lại một đoàn sương ảo mông lung trong đôi mắt giai nhân.
- A, ta còn chưa biết tên của hắn... thôi, để lần sau vậy, hơn nữa vẫn là nên đưa muội muội rời đi trước khi mọi chuyện bắt đầu, ta cũng không nên để hắn thất vọng...
Đông Phương Bất Bại một mình lẩm bẩm trong miệng, sau đó cũng đồng thời theo chân Ngô Chính biến mất trong bóng đêm.
Bên trong gian phòng hoa lệ lúc bấy giờ chỉ còn lại một cái thi thể của tên trung niên nam tử “may mắn” kia mà thôi.
............
Lục lâm bên trong cạnh một bờ hồ, nguyệt quang đêm nay soi sáng cả nhân gian, lưng chừng in hằng trên mặt nước nghiêng ngã theo từng đợt gợn sóng, phía bên kia bờ có một thân ảnh hòa thượng tuy cao lớn nhưng lại vô cùng nhỏ bé nép mình bên dưới ánh trăng, chuỗi tràng hạt lớn bằng nắm tay hài tử choàng lên phía cổ, bên trong đôi mắt đục ngầu một vẻ tang thương cùng thống khổ bi ai, hướng nhìn về phía ánh trăng trong sáng như là trông thấy cố nhân đang mỉm cười với hắn.
- Thật xinh đẹp a, tuy nhiên cũng chỉ là huyễn mộng không chân thực, chỉ có thể nhớ nhung ngắm nhìn lại không thể chạm tới...
- Rất nhanh huyễn mộng cũng có thể trở thành chân thực, đương nhiên chỉ khi ngươi hoàn thành thật tốt nhiệm vụ của ân công giao cho.
Một bóng đen từ trong lục lâm đi ra, chỉ nghe được giọng nói trầm ấm của nam tử, trên người hắn hắc sắc y phục cùng vải đen che đi diện mạo không thể nhận biết được danh tính.
- Ai... chỉ hy vọng là như vậy.
............
- Ngô huynh!? Ở đây ở đây, mau đến đây, không ngờ lại gặp được ngươi ở đây a.
Vừa bước chân vào tửu quán bên trong một tòa thành, Ngô Chính ngay lập tức nghe được âm thanh quen thuộc kêu la về phía hắn, nhìn lại chỉ thấy là tên “tửu” tử Lệnh Hồ Xung,
- Lệnh Hồ Xung huynh đệ, thật lâu không gặp a, không biết vị này là?
Ngô Chính cũng không ngần ngại ung dung bước đến tọa vị, nhìn về phía Nhạc Linh San tỏ vẻ không hay biết điểm hỏi danh tính.
- Đây là tiểu sư muội của ta, Nhạc Linh San, còn hắn là Ngô Chính huynh đệ, là một bằng hữu ta kết giao.
Lệnh Hồ Xung không hiểu tại sao lại rất có hảo cảm với Ngô Chính, trông thấy Ngô Chính cảm giác như là được gặp lại huynh đệ của mình, không khỏi có một loại ăn ý thân thiết khó hiểu.
Lệnh Hồ Xung nhưng không biết, bởi vì thực lực của hắn so với Ngô Chính yếu kém chênh lệch không chỉ gấp trăm lần cho nên mới chịu tác động của danh vọng điểm trong lúc vô hình áp chế tăng lên rất nhiều chỉ số hảo cảm, hơn nữa điểm danh vọng tùy thuộc vào cảm tính của Ngô Chính, đối với những người hắn rất thưởng thức như là Lệnh Hồ Xung sẽ không thể tránh khỏi bị danh vọng công dụng ảnh hưởng tác động, còn có ví dụ khác như là Nhạc Linh San, bởi vì Ngô Chính không có một chút cảm xúc nào với nàng, cho nên lúc này nàng vẫn là ung dung không bị ràng buộc.
Đương nhiên cũng có một vài ngoại lệ như là Đông Phương Bất Bại, thực lực mạnh hơn Ngô Chính quá nhiều hoàn toàn không bị danh vọng tính năng kiểm soát, hơn nữa Ngô Chính cũng là cố ý không để tính năng danh vọng ảnh hưởng đến nàng, nhưng hoàn toàn chỉ là hắn quan tâm quá hóa loạn, lấy thực lực của hắn lúc này dù là danh vọng điểm có cao đi đâu nữa cũng vô phương kiểm soát Đông Phương Bất Bại.
- Nhạc cô nương, tại hạ hữu lễ.
- Công tử khách khí.
Nhạc Linh San dung mạo không thể không nói là rất xinh đẹp, chưa kể làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn thuần khiết, chỉ là về dáng người phát dục nảy nở cũng đã là rất tốt, đây chính là phân loại thuộc về mặt hàng tinh phẩm, tuy nhiên đối với Ngô Chính sau khi đã thưởng thức qua thiên kiều bá mị Đông Phương Bất Bại hoàn toàn đã bị câu hồn đoạt phách, đối với “nữ thần” của Lệnh Hồ Xung trong mắt hắn không có nổi một chút hấp dẫn.
- Ngô huynh, lần trước thiếu ngươi một lần hảo tửu, đáng tiếc hôm nay không thể mời ngươi uống một trận thật sảng khoái a.
- A, Lệnh huynh là có việc quan trọng cần làm sao?
Lệnh Hồ Xung nhưng là không biết vị “huynh đệ” thân thiết của hắn dù làm bất cứ việc gì đều là có mục đích che giấu bên trong, hầu như không có trường hợp ngoại lệ, kể cả là việc “tình cờ” chạm mặt lần này, nếu là hắn biết được Ngô Chính từ mấy hôm trước đã quanh quẩn bên trong các tửu quán chờ đợi hắn không biết Lệnh Hồ Xung sẽ cảm nghĩ như thế nào.
- Ta lúc này cũng là đang rãnh rỗi không việc gì làm, nếu Lệnh huynh không chê ta võ công thấp kém ta cũng có thể trợ giúp ngươi một tay, đương nhiên nếu là việc gì đó quá... “riêng tư” ta chỉ có thể hữu tâm vô lực, không thể trợ giúp Lệnh huynh nan giải a.
Ngô Chính vừa nói vừa đưa mắt liếc nhìn Nhạc Linh San, xong trong mắt chan chứa ý cười để Lệnh Hồ Xung một trận không uống rượu lại đỏ bừng cả gương mặt.
- Khụ khụ, Ngô huynh là hiểu lầm ý ta, ta xuống núi lần này là có chính sự, nếu Ngô huynh cũng có tâm muốn trợ giúp ta đương nhiên là vui mừng không hết, sao có thể chê trách.
- Đại sư huynh...
Nhạc Linh San một bên yêu kiều kéo kéo tay áo của Lệnh Hồ Xung chính là muốn nói: Sư phụ dặn dò chúng ta chuyến này phải giữ bí mật a!
Một bên giao nhau ánh mắt Lệnh Hồ Xung cũng là muốn nói: Hắn rất đáng tin cậy, sư muội yên tâm, không sao đâu.
Ngô Chính đối với hai huynh muội thuần khiết ngây thơ này như là đi guốc trong bụng, cũng không khỏi âm thầm trong tâm cười to một trận, phải nói là quá đáng yêu, như là trẻ con trong mắt người lớn, những hành động tưởng chừng ngớ ngẩn lại trông thập phần đáng yêu.
- Ai, Lệnh huynh, còn có Nhạc cô nương, hai người càng thần thần bí bí lại là càng kích động ta hiếu kỳ a.
- Không giấu gì ngươi, lần này nhiệm vụ của chúng ta chính là cứu người, cũng rất nguy hiểm, Ngô huynh vẫn là không nên tham gia cùng chúng ta.
Lệnh Hồ Xung lúc này cũng không giấu diếm nói rõ nhiệm vụ của hắn, còn là rất quan tâm nhắc nhở Ngô Chính.
- Rất nguy hiểm? Lệnh huynh ngươi còn không sợ, ta làm sao có thể thiếu nghĩa khí, chuyến này ta nhất định là phải chen vào một chân, hai ngươi đi đâu ta chính là đi theo không rời nửa bước a.
Cùng với hảo cảm chỉ số trợ giúp, Ngô Chính lời nói ra đều là để Lệnh Hồ Xung trong lòng rất cảm động, âm thầm nhớ kỹ người “huynh đệ tốt” này, Nhạc Linh San thì không hay không biết còn tưởng rằng Ngô Chính cùng Lệnh Hồ Xung hai người là tri kỷ thâm giao đã lâu cho nên cũng phần nào tin tưởng Ngô Chính, nhưng nàng không biết rằng đây chỉ là lần tái ngộ thứ hai của hai người, hoàn toàn là bèo nước tương phùng a.
- Ta lần này cũng không thể cùng ngươi chơi đùa quá lâu a, thời gian của ta rất gấp gáp, ngươi cũng đừng quên lời hứa trước đó với ta, còn nữa... vạn phần không nên quá mạo hiểm, nhớ kỹ, tính mệnh của ngươi lúc này đã không còn thuộc về mỗi mình ngươi.
Ngô Chính thần sắc bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, không còn thoải mái tiếu dung như trước đó, phải nói thế giới này bất tri bất giác từ lúc nào đã hoàn toàn bị hắn điên đảo trở nên thập phần nguy hiểm không thể đoán biết, dù là nắm chắc tiên cơ ưu thế lớn nhất của hắn bấy lâu nay, lúc này từ khoảng cách thu hẹp đến hoàn toàn biến mất cũng đã không còn lại bao lâu thời gian, chưa kể đến một phen này bố cục tiêu tốn của hắn năm năm thời gian chuẩn bị, một khi lật lên chính là trời đất đồng thời biến đổi, có thể chỉ trong một khoảng thời gian ngắn khiến hắn thân bại danh liệt, hoặc cũng có thể một tay phủi sạch bụi bẩn bắt người đi hốt, dù là không tin tưởng vào định mệnh, cũng hoàn toàn không bị vận mệnh dẫn dắt, nhưng lúc này hắn chỉ có thể nói: để xem lão thiên lần này là đứng về phía ai.
- Cầm lấy, đây là lệnh bài của ta, chỉ cần là Nhật Nguyệt thần giáo người, thấy nó chính là thấy ta, ngươi lần này cũng không thể khinh suất.
Đông Phương Bất Bại từ bên người Ngô Chính thoát ra, đồng thời cầm ra một tấm lệnh bài giao vào trong tay hắn, nhận biết được sự tình không đơn giản, trong ánh mắt nàng cũng là hiếm có một tia nhu tình dào dạt nhìn về phía hắn.
- Ài, ôm ấp ngươi cũng thật là thoải mái, lúc này buông ra cũng có chút không quen a.
Thở dài một hơi, Ngô Chính lặng lẽ mang theo chiếc mặt nạ xoay người ly khai, quỷ dị thân ảnh trong phút chốc như tan biến trong bóng đêm, chỉ để lại một đoàn sương ảo mông lung trong đôi mắt giai nhân.
- A, ta còn chưa biết tên của hắn... thôi, để lần sau vậy, hơn nữa vẫn là nên đưa muội muội rời đi trước khi mọi chuyện bắt đầu, ta cũng không nên để hắn thất vọng...
Đông Phương Bất Bại một mình lẩm bẩm trong miệng, sau đó cũng đồng thời theo chân Ngô Chính biến mất trong bóng đêm.
Bên trong gian phòng hoa lệ lúc bấy giờ chỉ còn lại một cái thi thể của tên trung niên nam tử “may mắn” kia mà thôi.
............
Lục lâm bên trong cạnh một bờ hồ, nguyệt quang đêm nay soi sáng cả nhân gian, lưng chừng in hằng trên mặt nước nghiêng ngã theo từng đợt gợn sóng, phía bên kia bờ có một thân ảnh hòa thượng tuy cao lớn nhưng lại vô cùng nhỏ bé nép mình bên dưới ánh trăng, chuỗi tràng hạt lớn bằng nắm tay hài tử choàng lên phía cổ, bên trong đôi mắt đục ngầu một vẻ tang thương cùng thống khổ bi ai, hướng nhìn về phía ánh trăng trong sáng như là trông thấy cố nhân đang mỉm cười với hắn.
- Thật xinh đẹp a, tuy nhiên cũng chỉ là huyễn mộng không chân thực, chỉ có thể nhớ nhung ngắm nhìn lại không thể chạm tới...
- Rất nhanh huyễn mộng cũng có thể trở thành chân thực, đương nhiên chỉ khi ngươi hoàn thành thật tốt nhiệm vụ của ân công giao cho.
Một bóng đen từ trong lục lâm đi ra, chỉ nghe được giọng nói trầm ấm của nam tử, trên người hắn hắc sắc y phục cùng vải đen che đi diện mạo không thể nhận biết được danh tính.
- Ai... chỉ hy vọng là như vậy.
............
- Ngô huynh!? Ở đây ở đây, mau đến đây, không ngờ lại gặp được ngươi ở đây a.
Vừa bước chân vào tửu quán bên trong một tòa thành, Ngô Chính ngay lập tức nghe được âm thanh quen thuộc kêu la về phía hắn, nhìn lại chỉ thấy là tên “tửu” tử Lệnh Hồ Xung,
- Lệnh Hồ Xung huynh đệ, thật lâu không gặp a, không biết vị này là?
Ngô Chính cũng không ngần ngại ung dung bước đến tọa vị, nhìn về phía Nhạc Linh San tỏ vẻ không hay biết điểm hỏi danh tính.
- Đây là tiểu sư muội của ta, Nhạc Linh San, còn hắn là Ngô Chính huynh đệ, là một bằng hữu ta kết giao.
Lệnh Hồ Xung không hiểu tại sao lại rất có hảo cảm với Ngô Chính, trông thấy Ngô Chính cảm giác như là được gặp lại huynh đệ của mình, không khỏi có một loại ăn ý thân thiết khó hiểu.
Lệnh Hồ Xung nhưng không biết, bởi vì thực lực của hắn so với Ngô Chính yếu kém chênh lệch không chỉ gấp trăm lần cho nên mới chịu tác động của danh vọng điểm trong lúc vô hình áp chế tăng lên rất nhiều chỉ số hảo cảm, hơn nữa điểm danh vọng tùy thuộc vào cảm tính của Ngô Chính, đối với những người hắn rất thưởng thức như là Lệnh Hồ Xung sẽ không thể tránh khỏi bị danh vọng công dụng ảnh hưởng tác động, còn có ví dụ khác như là Nhạc Linh San, bởi vì Ngô Chính không có một chút cảm xúc nào với nàng, cho nên lúc này nàng vẫn là ung dung không bị ràng buộc.
Đương nhiên cũng có một vài ngoại lệ như là Đông Phương Bất Bại, thực lực mạnh hơn Ngô Chính quá nhiều hoàn toàn không bị danh vọng tính năng kiểm soát, hơn nữa Ngô Chính cũng là cố ý không để tính năng danh vọng ảnh hưởng đến nàng, nhưng hoàn toàn chỉ là hắn quan tâm quá hóa loạn, lấy thực lực của hắn lúc này dù là danh vọng điểm có cao đi đâu nữa cũng vô phương kiểm soát Đông Phương Bất Bại.
- Nhạc cô nương, tại hạ hữu lễ.
- Công tử khách khí.
Nhạc Linh San dung mạo không thể không nói là rất xinh đẹp, chưa kể làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn thuần khiết, chỉ là về dáng người phát dục nảy nở cũng đã là rất tốt, đây chính là phân loại thuộc về mặt hàng tinh phẩm, tuy nhiên đối với Ngô Chính sau khi đã thưởng thức qua thiên kiều bá mị Đông Phương Bất Bại hoàn toàn đã bị câu hồn đoạt phách, đối với “nữ thần” của Lệnh Hồ Xung trong mắt hắn không có nổi một chút hấp dẫn.
- Ngô huynh, lần trước thiếu ngươi một lần hảo tửu, đáng tiếc hôm nay không thể mời ngươi uống một trận thật sảng khoái a.
- A, Lệnh huynh là có việc quan trọng cần làm sao?
Lệnh Hồ Xung nhưng là không biết vị “huynh đệ” thân thiết của hắn dù làm bất cứ việc gì đều là có mục đích che giấu bên trong, hầu như không có trường hợp ngoại lệ, kể cả là việc “tình cờ” chạm mặt lần này, nếu là hắn biết được Ngô Chính từ mấy hôm trước đã quanh quẩn bên trong các tửu quán chờ đợi hắn không biết Lệnh Hồ Xung sẽ cảm nghĩ như thế nào.
- Ta lúc này cũng là đang rãnh rỗi không việc gì làm, nếu Lệnh huynh không chê ta võ công thấp kém ta cũng có thể trợ giúp ngươi một tay, đương nhiên nếu là việc gì đó quá... “riêng tư” ta chỉ có thể hữu tâm vô lực, không thể trợ giúp Lệnh huynh nan giải a.
Ngô Chính vừa nói vừa đưa mắt liếc nhìn Nhạc Linh San, xong trong mắt chan chứa ý cười để Lệnh Hồ Xung một trận không uống rượu lại đỏ bừng cả gương mặt.
- Khụ khụ, Ngô huynh là hiểu lầm ý ta, ta xuống núi lần này là có chính sự, nếu Ngô huynh cũng có tâm muốn trợ giúp ta đương nhiên là vui mừng không hết, sao có thể chê trách.
- Đại sư huynh...
Nhạc Linh San một bên yêu kiều kéo kéo tay áo của Lệnh Hồ Xung chính là muốn nói: Sư phụ dặn dò chúng ta chuyến này phải giữ bí mật a!
Một bên giao nhau ánh mắt Lệnh Hồ Xung cũng là muốn nói: Hắn rất đáng tin cậy, sư muội yên tâm, không sao đâu.
Ngô Chính đối với hai huynh muội thuần khiết ngây thơ này như là đi guốc trong bụng, cũng không khỏi âm thầm trong tâm cười to một trận, phải nói là quá đáng yêu, như là trẻ con trong mắt người lớn, những hành động tưởng chừng ngớ ngẩn lại trông thập phần đáng yêu.
- Ai, Lệnh huynh, còn có Nhạc cô nương, hai người càng thần thần bí bí lại là càng kích động ta hiếu kỳ a.
- Không giấu gì ngươi, lần này nhiệm vụ của chúng ta chính là cứu người, cũng rất nguy hiểm, Ngô huynh vẫn là không nên tham gia cùng chúng ta.
Lệnh Hồ Xung lúc này cũng không giấu diếm nói rõ nhiệm vụ của hắn, còn là rất quan tâm nhắc nhở Ngô Chính.
- Rất nguy hiểm? Lệnh huynh ngươi còn không sợ, ta làm sao có thể thiếu nghĩa khí, chuyến này ta nhất định là phải chen vào một chân, hai ngươi đi đâu ta chính là đi theo không rời nửa bước a.
Cùng với hảo cảm chỉ số trợ giúp, Ngô Chính lời nói ra đều là để Lệnh Hồ Xung trong lòng rất cảm động, âm thầm nhớ kỹ người “huynh đệ tốt” này, Nhạc Linh San thì không hay không biết còn tưởng rằng Ngô Chính cùng Lệnh Hồ Xung hai người là tri kỷ thâm giao đã lâu cho nên cũng phần nào tin tưởng Ngô Chính, nhưng nàng không biết rằng đây chỉ là lần tái ngộ thứ hai của hai người, hoàn toàn là bèo nước tương phùng a.
Danh sách chương