" Không cần rời đi. Có được không?... " Hoắc Tinh Tuyền tay bị nóng hổi bàn tay nhỏ nắm lại. Hắn nhìn thanh niên suy yếu nài nỉ theo chút cầu xin, toàn phần ỷ lại nhìn hắn.

Nam nhân đổi khách thành chủ nắm tay thanh niên, gật đầu khẽ trầm giọng nói. " Được, ở lại với ngươi. " Cho dù thanh niên không nói, hắn cũng sẽ không rời khỏi hắn nữa bước. Nhìn thanh niên khó chịu, hắn càng khó chịu hơn.

Một tuần trôi qua, sốt cao cũng khỏi hẳn. Lâm Tử Thanh được đặc xá khai ân khoan khoai thanh sản tâm thần rời bệnh viện trở về biệt thự. Hắn muốn nhanh nhanh xem vườn hoa như thế nào rồi. Mọi người có giúp hắn chăm sóc tốt hay không. Làm hắn lo lắng tốn công, vườn hoa được Hoắc quản gia chăm sóc rất tốt. Hắn cắt ít hoa, cắm trong phòng khách. Cực kỳ vừa ý với thành quả của mình.

Hoắc Tinh Tuyền nghe trợ lý báo cáo, ánh mắt lơ đảng nhìn thang niên tinh thần mười phần nhảy nhót ở dưới sân. Trợ lý theo hắn nhìn lại, không cấm giật mình. Vị này, chắc là phu nhân của ông chủ đi.

Nhưng mà ông chủ không phải không mừng cuộc hôn nhân này sao?! Ánh mắt ôn nhu theo một chút sủng nịch kia khiến trợ lý phải suy ngẫm. Phu nhân thật xinh đẹp, không chỉ là khuôn mặt mà còn cả khí chất, cực kỳ quý khí thanh lãnh. Trợ lý gật đầu, nếu đổi lại là hắn, không thích thật sự mắt có vấn đề. Không phải, là cao cấp trợ lý, ông chủ không có đam mê nữ sắc, càng không có sở thích tình một đêm. Hắn giám cam đoan, thanh niên kia là người đầu tiên.

" Lão bản, về những người kia. Nên giải quyết như thế nào?! " Hoắc Tinh Tuyền sẽ không đến Hoắc thị xử lý công việc. Mọi chuyện tất cả do trợ lý báo cáo cho hắn. Còn những chuyện quá quan trọng không thể nói qua điện thoại, hắn sẽ đến trực tiếp biệt thự gặp hắn.

" Không cần xen vào bọn họ. " Hoắc Tinh Tuyền ánh mắt biến lạnh, ôn nhu sủng nịch ý tứ biến mất không còn một mảnh.

Hoắc gia chủ đúng thật là của Hoắc Tinh Tuyền, được Hoắc lão gia tử danh chính ngôn thuận giao toàn bộ Hoắc thị cho hắn. Chỉ là, có những người bất mãn với quyết định này của Hoắc lão gia tử. Hắn vị trí này ngồi đến cũng không yên ổn.

Hoắc lão gia tử chết, những người kia hành động càng không kiêng dè gì. Quang minh chính đại tiến vào Hoắc thị, dùng mọi cách bức hắn giao ra Hoắc thị. Mẫu thân hắn, thậm chí hắn bị bọn họ tính kế không ít lần. Đôi chân tàn tật này, chính do bọn chúng ban cho! " Lão công! " Lâm Tử Thanh gõ cửa thư phòng hai cái, chờ mãi không thấy ai mở cửa. Lâm Tử Thanh làm liều, mở cửa ngó vào bên trong, không quên kêu gọi ai đó.

" Đến đây. " Áp suất biến mất, trở nên ấm áp lạ thường. Lâm Tử Thanh mỉm cười, tay cầm khay trà tiến đến nam nhân bên cạnh, cực kỳ săn sóc đặt một ly trà nóng trước mặt hắn. Ly còn lại cho trợ lý. Đi theo bên cạnh còn có người hầu, nàng đặt bình hoa xuống, cung kính rời đi.

" Cảm ơn phu nhân. " Nam Tùng Anh tiếp nhận ly trà, nhấp một ngụm nhỏ. Gặp ông chủ lần này cho hắn thấy nhiều cái bất ngờ. Ông chủ từ khi nào đổi cà phê uống trà rồi?! Mặc dù trà này uống rất ngon khiến tinh thần hắn thả lỏng, nhưng mà có khả năng đây là lần đầu tiên hắn nhìn ông chủ uống trà đó! Phải chăng do phu nhân tự tay pha chế mới khác biệt như vậy?! Bình hoa xinh đẹp này cũng là do phu nhân cắm?!! Phu nhân quả là đa tài đa nghệ nha.

" Không cần khách khí. " Lâm Tử Thanh ngồi bên cạnh nam nhân. Cực tự nhiên cầm lấy bàn tay hắn mà thưởng thức. Nam nhân không rút tay về, mặc hắn thích làm gì thì làm. Hắn đánh giá vị đặc trợ này của nam nhân. Vị này tên gọi Nam Tùng Anh năng lực công tác cực cường, đi theo nam nhân cũng đến mười năm có nhiều, cực kỳ được nam nhân trọng dụng.

Nam Tùng Anh mặc cho phu nhân quan sát hắn, còn nở một nụ cười tươi. Hắn phải ghi điểm cộng trước mặt phu nhân mới phải. Sau này còn nhờ hắn giúp hắn trước ông chủ. Hắn sẽ không để ý hắn bị đút cẩu lương đâu. Ha hả, cảm giác vẫn khó chịu quá đi mất.

" Không được xem hắn. " Hoắc Tinh Tuyền khó chịu, thanh niên ở trước mặt hắn nhìn nam nhân khác. Cho dù có là trợ lý của hắn cũng không được! Kém thiếu kéo mặt hắn về phía hắn, chỉ cho tiểu phu nhân nhìn hắn một người mà thôi. Không phải luôn miệng nói thích hắn?!! Kẻ lừa đảo.

" A. " Lâm Tử Thanh a một tiếng, ánh mắt cũng không lui về. Mỉm cười càng thêm tươi nhìn Nam Tùng Anh. " Ngươi là Nam trợ lý đi, nếu ngươi không ngại. Ở lại dùng cái bữa trưa thế nào?! "

" Được... Không được!" Nam Tùng Anh đổ mồ hôi hột. Vừa muốn gật đầu nhanh chóng quay xe. Ông chủ a ông chủ, ngài cần gì nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy. Muốn giết hắn không thành?!

Nam Tùng Anh lấy lý do còn có công việc cần giải quyết, nhanh chóng chuồn đi, hắn sợ còn ở lại lão bản sẽ băm hắn mất. Lâm Tử Thanh không giữ người lại, nhìn lão nam nhân. Vừa nãy, hắn là đang ghen sao?! Chứng tỏ hắn để ý đến hắn?! Hắn thích hắn sao?!! Lâm Tử Thanh phát hiện được điều tuyệt diệu, sướng lâng lâng.

Hoắc Tinh Tuyền khụ khụ hai tiếng, né tránh ánh mắt sáng lấp lánh chói mù mắt của thanh niên. Hắn sẽ không thừa nhận bản thân ăn giấm của trợ lý. Thật quá mất mặt.

" Lão công, trưa nay ngươi muốn ăn gì?! Ta làm cho ngươi ăn?! " Lâm Tử Thanh trong lòng như rót được mật ngọt. Không uổng công hắn quan tâm nam nhân thúi này như vậy. Đáng giá!

" Làm đơn giản là được." Hoắc Tinh Tuyền biết thanh niên biết nấu ăn. Hắn không muốn thanh niên quá mệt nhọc, làm những món đơn giản là được. Dù sao cũng vừa mới khỏi bệnh.

" Hảo. " Lâm Tử Thanh ngọt ngào đáp một tiếng. Nhanh chóng chuẩn bị bữa trưa tình yêu cho lão công của hắn.

Nói đơn giản cũng không hề đơn giản, một canh hai mặt một chay, trung bình của một bữa ăn. Lâm Tử Thanh đặt chén cơm chất đầy núi trước mặt lão công. Cười cười nói. " Lão công, nhất định phải ăn hết đó nha. " Lượng ăn của nam nhân thật ít, làm hắn đau lòng cực. Nam nhân, phải nể mặt hắn ăn hết đống thức ăn này.

Hoắc Tinh Tuyền mày giật giật, cam chịu tất cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện