"Ngươi là ta, ta là ngươi." Bên trái thanh niên mỉm cười nhìn giống bản thân như đúc bên phải thanh niên.
" Ngươi phải đi rồi sao? " Bên trái thanh niên hỏi.
"Đúng vậy." Bên phải thanh niên mỉm cười vươn tay chạm vào má của bên trái thanh niên. " Nhờ người chăm sóc người thân của ta. " Bên trái thanh niên ánh mắt lộ ra hụt hẫng, một giọt nước mắt rơi xuống. Bên trái thanh niên gật đầu.
" Ta sẽ làm như vậy. " Bên trái thanh niên nở ra một nụ cười thỏả mãn cuối cùng ôm chặt lấy bên phải thanh niên.
Bên trái thanh niên đáp lại bằng nụ cười xinh đẹp nhất nhìn bên phải thanh niên thân thể dần dần tan biến.
"Tiểu Chiêu, con tỉnh lại rồi? Có nơi nào không thoải mái hay không?!" Thanh niên mơ màng mở mắt đập vào mắt là khuôn mặt lo lắng của mẫu thân. Thanh niên đã tỉnh lại sau một tuần hôn mê sâu.
"Mẫu thân, con đã trở lại rồi. " Mẫu thân nhịp đập bỗng lạc đi một nhịp. Nàng hốc mắt đỏ hoe vuốt ve bờ má của thanh niên.
" Hài tử, chào mừng con quay trở về. " Thanh niên nắm chặt tay mẫu thân, gật đầu.
Em trai bệnh nặng, Tô Văn Quân yêu đương đều không giám nghĩ đến chỉ chăm chăm vào chăm sóc cho em trai.
Nhìn em trai càng ngày càng khỏe mạnh, mẫu thân không cần mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, phụ thân như muốn trẻ ra thêm mười tuổi khí sắc. Tô Văn Quân lúc này mới giám thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó chính là những bài ca không bao giờ kết thúc của mẫu thân. Nàng thúc dục hắn tìm kiếm đối tượng.
"Mẫu thân, ta vừa mới bao nhiêu? Không vội, không vội. " Tô Văn Quân lắc đầu xua tay. Hắn mới có hai mươi bảy tuổi thôi a. Vẫn yêu độc thân và tự do.
"Ngươi không vội nhưng chúng ta vội. Nhìn xem người ta, hai mươi bảy tuổi đã có hai cái hài tử kia kìa! " Tô mẫu thân hận sắt không thành thép nói. Thật lòng thì nàng có chút ghen tị với người ta. Nàng sắp năm mươi tuổi đầu rồi đều không có cháu bồng. Mấy bà hàng xóm ngày ngày mang cháu chút chút ra khoe khoang, nàng hâm mộ đền đỏ cả con mắt.
" Mẫu thân, yêu đương là chuyện quan trọng. Không phải nói có là có thể có được. " Tô Văn Quân bất đắc dĩ. Hắn tuổi này đang muốn chăm lo cho sự nghiệp. Yêu đương gì đó, cứ từ từ rồi tính.
"Ngươi!" Tô mẫu thân tức giận thở phì phò. Nàng không phải lo lắng cho hắn sao? Già cỗi gần ba mươi đến nơi, còn ai thèm để ý? "Tiểu Chiêu bảo bối, tối nay con muốn ăn cái gì? Mẫu thân làm cho con?" Tô mẫu thân không xem đại hài tử nữa, chuyển hướng đến tiểu nhi tử. Tiểu nhi tử được nàng chăm sóc kỹ lưỡng khí sắc hồng hào trên người cũng nhiều ra một chút thịt. Tô mẫu thân cực kỳ hài lòng.
Tô Văn Quân trợn mắt há mồm. Mẫu thân đều là ngài sinh ra sao có thể phân biệt đối xử như vậy. Hắn không đau lòng sao?
" Mẫu thân, tối nay chúng ta ăn cơm cà ri có được hay không?" Thanh niên mỉm cười nhìn phụ thân, nhếch miệng khi thấy đại ca tặng cho hắn một ngón tay cái. Cơm ca ri cả hân và ca ca đều thật thích ăn.
"Được." Tô mẫu thân cưng chiều đáp lại. Không quên trừng mắt đại nhi tử mới chịu rời đi.
"Đúng là đệ đệ của ta. Tiểu Chiêu tốt nhất. " Tô Văn Quân nhảy đến đệ đệ bên người, cho đệ đệ một cái hoành tráng ôm.
" Hoắc Tinh Tuyền, ngươi vậy mà đuổi cùng duyệt tận! " Hoắc Lan Tuệ gốc hác khuôn mặt, toàn thân hôi bại giận dữ nhìn nam nhân. " Ngươi đừng quên, ta là cô cô của ngươi! "
" Ha hả..." Nam nhân cười lạnh một tiếng. Bị ánh mắt đó nhìn trúng, Hoắc Lan Tuệ không cấm run rẩy. " Ta không quan tâm. " Nam nhân lắc đầu, từ tốn thưởng thức rượu ngon.
Hắn không dồn những kẻ kia vào bước đường cùng chỉ vì muốn ái nhân không cần xem hắn là một kẻ máu lạnh vô tình. Ái nhân chính là then chốt cuối cùng của hắn, một khi mất đi con quái vật bị giam câm trong hắn sẽ cắn nát xiềng xích điên cuồng trả thù.
Lâm Tử Thanh đã chết, Hằng gia chấn vấn hắn tại sao vậy. Hoắc Tinh Tuyền cười khẩy đáp, không vì sao cả.
Hoắc Tinh Tuyền như mất đi linh hồn, hắn không biết tại sao bản thân lại có thể sống đến bây giờ. Hắn một lòng muốn chết, nhưng đã có thứ gì đó cố gắng ngăn cản hắn.
Hắn uống thuốc ngủ nhưng bị Hoắc quản gia nhanh chóng phát hiện, đưa vào bệnh viện cấp cứu. Hắn rạch tay tự sát nhưng hình như máu chảy không đủ nhiều, hắn chết không được.
" Hoắc Lan Tuệ, ngươi đã sẵn sàng đón nhận hình phạt chưa?" Hoắc Lan Tuệ khiếp sợ nhìn nam nhân. Xem hắn như một con ác quỷ.
"Ngươi giám?!" Hoắc Lan Tuệ gào lên, trong thâm tâm đã kinh sợ muốn ngất đi. Nàng nhớ, Hoắc Tinh Tuyền thủ đoạn như thế nào tàn nhẫn.
Hoắc gia người kẻ vào tù, người xui xẻo hơn chính là bị xe đâm chết, riêng Hoắc lão thái thái vẫn còn an ổn sống trong viện dưỡng lão. Hạ Tư Viễn con trai nàng bị bức đến điên dại, duy nhất chỉ còn nàng.
"Ngươi có muốn thử cảm giác chân bị xe nghiền qua hay không?" Hoắc Lan Tuệ run rẩy lắc đầu. Nàng tất nhiên không muốn, nàng không muốn tàn tật cả đời.
" Ngươi phải đi rồi sao? " Bên trái thanh niên hỏi.
"Đúng vậy." Bên phải thanh niên mỉm cười vươn tay chạm vào má của bên trái thanh niên. " Nhờ người chăm sóc người thân của ta. " Bên trái thanh niên ánh mắt lộ ra hụt hẫng, một giọt nước mắt rơi xuống. Bên trái thanh niên gật đầu.
" Ta sẽ làm như vậy. " Bên trái thanh niên nở ra một nụ cười thỏả mãn cuối cùng ôm chặt lấy bên phải thanh niên.
Bên trái thanh niên đáp lại bằng nụ cười xinh đẹp nhất nhìn bên phải thanh niên thân thể dần dần tan biến.
"Tiểu Chiêu, con tỉnh lại rồi? Có nơi nào không thoải mái hay không?!" Thanh niên mơ màng mở mắt đập vào mắt là khuôn mặt lo lắng của mẫu thân. Thanh niên đã tỉnh lại sau một tuần hôn mê sâu.
"Mẫu thân, con đã trở lại rồi. " Mẫu thân nhịp đập bỗng lạc đi một nhịp. Nàng hốc mắt đỏ hoe vuốt ve bờ má của thanh niên.
" Hài tử, chào mừng con quay trở về. " Thanh niên nắm chặt tay mẫu thân, gật đầu.
Em trai bệnh nặng, Tô Văn Quân yêu đương đều không giám nghĩ đến chỉ chăm chăm vào chăm sóc cho em trai.
Nhìn em trai càng ngày càng khỏe mạnh, mẫu thân không cần mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, phụ thân như muốn trẻ ra thêm mười tuổi khí sắc. Tô Văn Quân lúc này mới giám thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó chính là những bài ca không bao giờ kết thúc của mẫu thân. Nàng thúc dục hắn tìm kiếm đối tượng.
"Mẫu thân, ta vừa mới bao nhiêu? Không vội, không vội. " Tô Văn Quân lắc đầu xua tay. Hắn mới có hai mươi bảy tuổi thôi a. Vẫn yêu độc thân và tự do.
"Ngươi không vội nhưng chúng ta vội. Nhìn xem người ta, hai mươi bảy tuổi đã có hai cái hài tử kia kìa! " Tô mẫu thân hận sắt không thành thép nói. Thật lòng thì nàng có chút ghen tị với người ta. Nàng sắp năm mươi tuổi đầu rồi đều không có cháu bồng. Mấy bà hàng xóm ngày ngày mang cháu chút chút ra khoe khoang, nàng hâm mộ đền đỏ cả con mắt.
" Mẫu thân, yêu đương là chuyện quan trọng. Không phải nói có là có thể có được. " Tô Văn Quân bất đắc dĩ. Hắn tuổi này đang muốn chăm lo cho sự nghiệp. Yêu đương gì đó, cứ từ từ rồi tính.
"Ngươi!" Tô mẫu thân tức giận thở phì phò. Nàng không phải lo lắng cho hắn sao? Già cỗi gần ba mươi đến nơi, còn ai thèm để ý? "Tiểu Chiêu bảo bối, tối nay con muốn ăn cái gì? Mẫu thân làm cho con?" Tô mẫu thân không xem đại hài tử nữa, chuyển hướng đến tiểu nhi tử. Tiểu nhi tử được nàng chăm sóc kỹ lưỡng khí sắc hồng hào trên người cũng nhiều ra một chút thịt. Tô mẫu thân cực kỳ hài lòng.
Tô Văn Quân trợn mắt há mồm. Mẫu thân đều là ngài sinh ra sao có thể phân biệt đối xử như vậy. Hắn không đau lòng sao?
" Mẫu thân, tối nay chúng ta ăn cơm cà ri có được hay không?" Thanh niên mỉm cười nhìn phụ thân, nhếch miệng khi thấy đại ca tặng cho hắn một ngón tay cái. Cơm ca ri cả hân và ca ca đều thật thích ăn.
"Được." Tô mẫu thân cưng chiều đáp lại. Không quên trừng mắt đại nhi tử mới chịu rời đi.
"Đúng là đệ đệ của ta. Tiểu Chiêu tốt nhất. " Tô Văn Quân nhảy đến đệ đệ bên người, cho đệ đệ một cái hoành tráng ôm.
" Hoắc Tinh Tuyền, ngươi vậy mà đuổi cùng duyệt tận! " Hoắc Lan Tuệ gốc hác khuôn mặt, toàn thân hôi bại giận dữ nhìn nam nhân. " Ngươi đừng quên, ta là cô cô của ngươi! "
" Ha hả..." Nam nhân cười lạnh một tiếng. Bị ánh mắt đó nhìn trúng, Hoắc Lan Tuệ không cấm run rẩy. " Ta không quan tâm. " Nam nhân lắc đầu, từ tốn thưởng thức rượu ngon.
Hắn không dồn những kẻ kia vào bước đường cùng chỉ vì muốn ái nhân không cần xem hắn là một kẻ máu lạnh vô tình. Ái nhân chính là then chốt cuối cùng của hắn, một khi mất đi con quái vật bị giam câm trong hắn sẽ cắn nát xiềng xích điên cuồng trả thù.
Lâm Tử Thanh đã chết, Hằng gia chấn vấn hắn tại sao vậy. Hoắc Tinh Tuyền cười khẩy đáp, không vì sao cả.
Hoắc Tinh Tuyền như mất đi linh hồn, hắn không biết tại sao bản thân lại có thể sống đến bây giờ. Hắn một lòng muốn chết, nhưng đã có thứ gì đó cố gắng ngăn cản hắn.
Hắn uống thuốc ngủ nhưng bị Hoắc quản gia nhanh chóng phát hiện, đưa vào bệnh viện cấp cứu. Hắn rạch tay tự sát nhưng hình như máu chảy không đủ nhiều, hắn chết không được.
" Hoắc Lan Tuệ, ngươi đã sẵn sàng đón nhận hình phạt chưa?" Hoắc Lan Tuệ khiếp sợ nhìn nam nhân. Xem hắn như một con ác quỷ.
"Ngươi giám?!" Hoắc Lan Tuệ gào lên, trong thâm tâm đã kinh sợ muốn ngất đi. Nàng nhớ, Hoắc Tinh Tuyền thủ đoạn như thế nào tàn nhẫn.
Hoắc gia người kẻ vào tù, người xui xẻo hơn chính là bị xe đâm chết, riêng Hoắc lão thái thái vẫn còn an ổn sống trong viện dưỡng lão. Hạ Tư Viễn con trai nàng bị bức đến điên dại, duy nhất chỉ còn nàng.
"Ngươi có muốn thử cảm giác chân bị xe nghiền qua hay không?" Hoắc Lan Tuệ run rẩy lắc đầu. Nàng tất nhiên không muốn, nàng không muốn tàn tật cả đời.
Danh sách chương