"Ngươi, là Hoắc Tinh Tuyền đúng không???" Triều Đình Vãn nhìn thấy được đầu tóc bù lấp ló trong màn hình, lại nhìn qua sắc mặt bình thản lặng yên như nước nam nhân. Càng lúc hắn càng không thể nhận ra được người này.
Ta với ngươi đang nghiêm túc bàn về công việc, ngươi lại ôm lão bà của ngươi ve vãn đánh yêu?! Khốn nạn Hoắc Tinh Tuyền! " Là ta." Nam nhân lạnh lẽo từ tính giọng nói vang lên, bàn tay chưa từng dừng lại vỗ về lưng của người trong
lòng.
"Người có tình yêu đều sẽ như vậy sao?! " Triều Đình Vãn nhìn như có như không liếc nhìn xuống dưới, ánh mắt đó ôn nhu đến cực điểm. Nhưng khi đối mặt với hắn lại là một con mắt khác. Điển hình cho câu nói có sắc quên hữu loại này.
"A, đúng rồi. Tháng sau mọi người hẹn nhau chúc mừng ngươi. Như thế nào?! " Hoắc Tinh Tuyền có một nhóm bạn, gồm bốn người tất cả, mối quan hệ cực kỳ thân thiết. Từ Tiết Phùng Châu nghe được lão đại hai chân đã khôi phục, nếu không phải không thể tiết lộ cho ngoại giới biết. Bọn họ nhất định sẽ rêu rao đến nhà nam nhân hỏi thăm.
"Được, các ngươi chọn địa điểm đi." Nam nhân nhìn nhìn người trong lòng, lại nói. " Không cần uống rượu, cũng không cần gọi thức ăn có chứa rượu. " Nam nhân nhắc nhở.
"Như thế nào lại không uống rượu....." Triều Đình Vãn bất mãn hô lên, không có rượu thì tính cái gì, nhàm chán nhạt nhẽo. Đón nhận ánh mắt như dao từ ai đó, hắn im mồm gật đầu lia lịa. " Được, không có rượu thì không có rượu. Vậy bia, nước trái cây thì sao?!" Đừng nói với hắn đến đồ ngọt cũng không được.
"Nước trái cây đi. Rượu bia không tốt cho sức khỏe. " Bị một lời nói này của nam nhân làm Triều Đình Vãn trợn mắt há mồm, liên tục thở dốc. Hoắc Tinh Tuyền hắn nói cái gì?! Rượu bia không tốt cho sức khỏe. Nếu hắn như không lầm Hoắc Tinh Tuyền có một kho chứa toàn rượu vang thượng hạng!
Lâm Tử Ngọc tâm tình rất tốt tự mình lái xe tìm Lâm Tử Thanh cấp cho hắn địa chỉ. Qua ba mươi phút đi đường, rời xa khu đô thị sầm uất. Lâm Tử Ngọc suy tưởng, Hoắc Tinh Tuyền rơi đài trong tay không một đồng tiền, Lâm Tử Thanh nghèo khó đến mức ra ngoại ô làm ruộng?! Lâm Tử Thanh biến thành một nhà quê bộ dạng, khiến Lâm Tử Ngọc bật cười khoái chí.
Lâm Tử Ngọc dừng xe, nhìn cao lớn cánh cổng làm cho giật mình. May mắn hắn phản ứng kịp thời, nếu không sẽ đâm vào mất. Hắn có chút tức giận muốn liên hệ Lâm Tử Thanh chạy ra mở cửa cho hắn. Chưa kịp cầm điện thoại, cánh cửa đã tự động mở ra. Lâm Tử Thanh còn tính biết điều đi.
Lâm Tử Ngọc nhìn cảnh quang hai bên đường. Trong lòng đột nhiên nổi lên một tầng khó chịu.
Lâm Tử Ngọc mở cửa xe, xuống xe. Ngước nhìn tòà biệt thự rộng lớn nguy nga trước mặt. Sau này, khi hắn làm chủ được toàn bộ Lâm thị, sẽ xây một toà biệt thự như vậy.
Hắn nhìn đẹp đẽ mỹ lệ hoa viên, vô số loài hoa khoe sắc khoe hương. So với Lâm gia, nơi này tốt gấp trăm ngàn lần. Lâm Tử Ngọc có chút sinh ra chán ghét với Lâm gia biệt thự hiện tại.
Hoắc quản gia nhìn thấy người, chuyên nghiệp nở nụ cười, dẫn đường mời khách tiến vào bên trong biệt thự.
Lâm Tử Ngọc không khỏi hít hà một phen, nơi này giống như một cung điện vậy, nội thất cực kỳ quý gia xa hoa, gãi đúng chỗ ngứa cách bài trí. Hắn nhìn bức tranh cổ lớn được treo trước đại sảnh. Hắn nhớ, bức tranh này giá trị vài tỷ liên thành.
Lâm Tử Ngọc đi sau Hoắc quản gia nhìn ngang liếc dọc âm thầm tính toán giá trị của các đồ vật. Đến phòng khách khi không khỏi giật mình. Kẻ xui xẻo một thân quý khí lười biếng ngồi tựa vào ghế sofa. Lâm Tử Thanh như vậy làm hắn chán ghét đến cực điểm.
Lâm Tử Thanh quả thực ti tiện, Hoắc Tinh Tuyền thất thế. Hắn chờ không nổi leo lên giường nam nhân khác, bao dưỡng hắn. Lâm Tử Ngọc có chút đồng tình với Hoắc Tinh Tuyền.
"Mời ngồi." Lâm Tử Ngọc ngồi xuống, lúc này mới nhìn thấy thân ảnh khổng lồ phủ phục dưới chân của thanh niên. Nó toàn thân đen nhánh bộ lông, đôi mắt như hắc diêu thạch chăm chú nhìn hắn. Lâm Tử Ngọc nội tâm cương cứng, này là thứ gì?!! Cấu sao?!
"Ngươi muốn nói cái gì?! " Thanh niên nhấp một ngụm trà, dùng nữa con mắt nhìn người đối diện. Lâm Tử Ngọc mười phần đến đây phải phải chuyện tốt gì. Hắn muốn xem, Lâm Tử Ngọc có chiêu trò gì.
" Nhìn xem, nhưng bức ảnh này ngươi rất quen thuộc đi?! " Lâm Tử Ngọc từ trong người lấy ra một xấp ảnh, ném vào mặt của Lâm Tử Thanh. Hành động này của hắn thành công chọc giật Hoắc quản gia và người hầu.
Lâm Tử Thanh nhặt một tấm ảnh lên xem, mặt mày biến sắc, hắn hai mày nhíu chặt vào nhau, ánh mắt toàn bộ đều là bất an. " Ngươi muốn gì?!"
Lâm Tử Ngọc nhìn biếu cảm này của thanh niên cực kỳ hài lòng. Lâm Tử Thanh phản bội Hoắc Tinh Tuyền là thật, phản ứng của hắn là chột dạ, sợ hãi. Không uổng phí hắn tiêu một số tiền lớn thuê thám tử điều tra.
"Ta sẽ không nói chuyện này có Hoắc Tinh Tuyền biết, có điều...." Lâm Tử Ngọc khuôn mặt nghiền ngẫm suy nghĩ. " Nếu bây giờ ngươi gọi ta một tiếng cha, quỳ gối xuống liếm dày của ta. Ta có thể xem xét một vài. "
Ta với ngươi đang nghiêm túc bàn về công việc, ngươi lại ôm lão bà của ngươi ve vãn đánh yêu?! Khốn nạn Hoắc Tinh Tuyền! " Là ta." Nam nhân lạnh lẽo từ tính giọng nói vang lên, bàn tay chưa từng dừng lại vỗ về lưng của người trong
lòng.
"Người có tình yêu đều sẽ như vậy sao?! " Triều Đình Vãn nhìn như có như không liếc nhìn xuống dưới, ánh mắt đó ôn nhu đến cực điểm. Nhưng khi đối mặt với hắn lại là một con mắt khác. Điển hình cho câu nói có sắc quên hữu loại này.
"A, đúng rồi. Tháng sau mọi người hẹn nhau chúc mừng ngươi. Như thế nào?! " Hoắc Tinh Tuyền có một nhóm bạn, gồm bốn người tất cả, mối quan hệ cực kỳ thân thiết. Từ Tiết Phùng Châu nghe được lão đại hai chân đã khôi phục, nếu không phải không thể tiết lộ cho ngoại giới biết. Bọn họ nhất định sẽ rêu rao đến nhà nam nhân hỏi thăm.
"Được, các ngươi chọn địa điểm đi." Nam nhân nhìn nhìn người trong lòng, lại nói. " Không cần uống rượu, cũng không cần gọi thức ăn có chứa rượu. " Nam nhân nhắc nhở.
"Như thế nào lại không uống rượu....." Triều Đình Vãn bất mãn hô lên, không có rượu thì tính cái gì, nhàm chán nhạt nhẽo. Đón nhận ánh mắt như dao từ ai đó, hắn im mồm gật đầu lia lịa. " Được, không có rượu thì không có rượu. Vậy bia, nước trái cây thì sao?!" Đừng nói với hắn đến đồ ngọt cũng không được.
"Nước trái cây đi. Rượu bia không tốt cho sức khỏe. " Bị một lời nói này của nam nhân làm Triều Đình Vãn trợn mắt há mồm, liên tục thở dốc. Hoắc Tinh Tuyền hắn nói cái gì?! Rượu bia không tốt cho sức khỏe. Nếu hắn như không lầm Hoắc Tinh Tuyền có một kho chứa toàn rượu vang thượng hạng!
Lâm Tử Ngọc tâm tình rất tốt tự mình lái xe tìm Lâm Tử Thanh cấp cho hắn địa chỉ. Qua ba mươi phút đi đường, rời xa khu đô thị sầm uất. Lâm Tử Ngọc suy tưởng, Hoắc Tinh Tuyền rơi đài trong tay không một đồng tiền, Lâm Tử Thanh nghèo khó đến mức ra ngoại ô làm ruộng?! Lâm Tử Thanh biến thành một nhà quê bộ dạng, khiến Lâm Tử Ngọc bật cười khoái chí.
Lâm Tử Ngọc dừng xe, nhìn cao lớn cánh cổng làm cho giật mình. May mắn hắn phản ứng kịp thời, nếu không sẽ đâm vào mất. Hắn có chút tức giận muốn liên hệ Lâm Tử Thanh chạy ra mở cửa cho hắn. Chưa kịp cầm điện thoại, cánh cửa đã tự động mở ra. Lâm Tử Thanh còn tính biết điều đi.
Lâm Tử Ngọc nhìn cảnh quang hai bên đường. Trong lòng đột nhiên nổi lên một tầng khó chịu.
Lâm Tử Ngọc mở cửa xe, xuống xe. Ngước nhìn tòà biệt thự rộng lớn nguy nga trước mặt. Sau này, khi hắn làm chủ được toàn bộ Lâm thị, sẽ xây một toà biệt thự như vậy.
Hắn nhìn đẹp đẽ mỹ lệ hoa viên, vô số loài hoa khoe sắc khoe hương. So với Lâm gia, nơi này tốt gấp trăm ngàn lần. Lâm Tử Ngọc có chút sinh ra chán ghét với Lâm gia biệt thự hiện tại.
Hoắc quản gia nhìn thấy người, chuyên nghiệp nở nụ cười, dẫn đường mời khách tiến vào bên trong biệt thự.
Lâm Tử Ngọc không khỏi hít hà một phen, nơi này giống như một cung điện vậy, nội thất cực kỳ quý gia xa hoa, gãi đúng chỗ ngứa cách bài trí. Hắn nhìn bức tranh cổ lớn được treo trước đại sảnh. Hắn nhớ, bức tranh này giá trị vài tỷ liên thành.
Lâm Tử Ngọc đi sau Hoắc quản gia nhìn ngang liếc dọc âm thầm tính toán giá trị của các đồ vật. Đến phòng khách khi không khỏi giật mình. Kẻ xui xẻo một thân quý khí lười biếng ngồi tựa vào ghế sofa. Lâm Tử Thanh như vậy làm hắn chán ghét đến cực điểm.
Lâm Tử Thanh quả thực ti tiện, Hoắc Tinh Tuyền thất thế. Hắn chờ không nổi leo lên giường nam nhân khác, bao dưỡng hắn. Lâm Tử Ngọc có chút đồng tình với Hoắc Tinh Tuyền.
"Mời ngồi." Lâm Tử Ngọc ngồi xuống, lúc này mới nhìn thấy thân ảnh khổng lồ phủ phục dưới chân của thanh niên. Nó toàn thân đen nhánh bộ lông, đôi mắt như hắc diêu thạch chăm chú nhìn hắn. Lâm Tử Ngọc nội tâm cương cứng, này là thứ gì?!! Cấu sao?!
"Ngươi muốn nói cái gì?! " Thanh niên nhấp một ngụm trà, dùng nữa con mắt nhìn người đối diện. Lâm Tử Ngọc mười phần đến đây phải phải chuyện tốt gì. Hắn muốn xem, Lâm Tử Ngọc có chiêu trò gì.
" Nhìn xem, nhưng bức ảnh này ngươi rất quen thuộc đi?! " Lâm Tử Ngọc từ trong người lấy ra một xấp ảnh, ném vào mặt của Lâm Tử Thanh. Hành động này của hắn thành công chọc giật Hoắc quản gia và người hầu.
Lâm Tử Thanh nhặt một tấm ảnh lên xem, mặt mày biến sắc, hắn hai mày nhíu chặt vào nhau, ánh mắt toàn bộ đều là bất an. " Ngươi muốn gì?!"
Lâm Tử Ngọc nhìn biếu cảm này của thanh niên cực kỳ hài lòng. Lâm Tử Thanh phản bội Hoắc Tinh Tuyền là thật, phản ứng của hắn là chột dạ, sợ hãi. Không uổng phí hắn tiêu một số tiền lớn thuê thám tử điều tra.
"Ta sẽ không nói chuyện này có Hoắc Tinh Tuyền biết, có điều...." Lâm Tử Ngọc khuôn mặt nghiền ngẫm suy nghĩ. " Nếu bây giờ ngươi gọi ta một tiếng cha, quỳ gối xuống liếm dày của ta. Ta có thể xem xét một vài. "
Danh sách chương