An Điềm vừa nghe những lời của Lâm Hiểu Hiểu đột nhiên không nhịn được cười, cô tưởng Lâm Hiểu Hiểu vì chuyện gì mà cứ lúc vui lúc buồn, An Điềm vội vẫy vẫy tay: "Tôi không muốn cạnh tranh với cô, anh Tô là của cô!"
Cô là một người mẹ đơn thân phải nuôi con. Tuy tuổi tác của Lâm Hiểu Hiểu và mình chênh nhau không nhiều, nhưng hoàn cảnh khác xa nhau, vì vậy, cô đâu có thời gian rảnh để tranh bạn trai với các cô gái! Bên cạnh đó, An Điềm cũng rất ý thức về khoảng cách giữa mình và Tô Thanh Dương, càng biết rõ những gì cần thiết ở hiện tại, những gì nên làm, cô sẽ không có quan hệ gì ngoài quan hệ bạn bè và đồng nghiệp với Tô Thanh Dương.
"Tôi không cần cô bố thí!" Lâm Hiểu Hiểu nghe An Điềm nói thế nên vội nói, "Cô yên tâm, ngoài việc tôi cạnh tranh với cô ra, thì tôi sẽ không làm khó cô ở những mặt khác đâu! Nếu cô vì chuyện lúc nãy tôi làm khó cô mà tức giận thì tôi xin lỗi cô là được mà."
"Không phải như vậy!" An Điềm giải thích, "Tôi đâu có giận gì cô. Còn nữa, giữa tôi và Tô tổng chỉ là bạn, sau này không sẽ không có quan hệ gì ngoài quan hệ bạn bè, cô yên tâm đi, những gì tôi nói đều là thật đấy."
"Cô đùa à, rõ ràng tôi thấy ánh mắt anh Tô nhìn cô rất khác!" Lâm Hiểu Hiểu nhớ lại buổi đi bar hôm qua, bộ dạng anh bảo vệ An Điềm, trong lòng cảm thấy chua xót.
"Giữa chúng tôi không thể nào đâu." An Điềm lắc đầu, bắt đầu nghiêm túc giải thích với Lâm Hiểu Hiểu, "Cô Lâm, cô cũng biết là tôi có một đứa con trai 4 tuổi, bây giờ công việc cũng vừa mới ổn định, bây giờ tôi chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền và nuôi con, chứ không có ý định yêu ai. Tô tổng thực sự là một người rất tốt, nhưng giữa chúng tôi không thể nào đâu."
"Thật chứ?" Lâm Hiểu Hiểu nhìn vẻ mặt chân thành của An Điềm, nhưng vẫn không tin lắm.
"Thật đấy!" An Điềm gật đầu chắc chắn, "Còn nữa, cô Lâm, tôi cảm thấy cô và Tô tổng rất xứng đôi! Cô cô gắng nhé, Tô tổng nhất định sẽ là của cô thôi!"
"Thật không?" Lâm Hiểu Hiểu lại hỏi, khuôn mặt nở nụ cười hạnh phúc!
"Thật 100%!" An Điềm nói, "Đến lúc đó, cho Tô tổng tự tay thiết kế váy cưới, cô nhất định là cô dâu hạnh phúc nhất thế gian!"
"..." Lâm Hiểu Hiểu nghe những lời của An Điềm, trong đầu tự nhiên tưởng tượng ra cảnh mình và Tô Thanh Dương bước vào sảnh cưới, xung quanh ngập tràn bong bóng màu hồng.
"Được rồi, được rồi," An Điềm mỉm cười, vỗ vai Lâm Hiểu Hiểu, "Cô Lâm, những gì tôi nói đều là sự thật, xin hãy tin tôi!"
Cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu cũng an tâm gật đầu, cô nhìn An Điềm chăm chú: "An Điềm, thật ra lúc đầu tôi có ấn tượng không tốt với cô, đôi mắt anh đào đó không biết đã khiến bao người si mê, bây giờ tiếp xúc với cô, mới cảm thấy cô khá là tốt!"
"Lúc đầu tôi cũng không có ấn tượng tốt gì với cô đâu!" An Điềm nhìn Lâm Hiểu Hiểu nói thẳng thừng, "Lần đầu tôi gặp cô, cằm cô cứ hất lên trên trời ấy, vừa nhìn là biết đại tiểu thư chanh chua đanh đá!"
"Thế còn bây giờ?" Lâm Hiểu Hiểu nhìn An Điềm, hi vọng An Điềm cũng có thể như mình vậy, sau khi tiếp xúc với nhau có thể phát hiện ra phần chân thiện mỹ của đối phương!
"Bây giờ à," An Điềm dừng lại, sau đó cười, "Bây giờ vẫn là cô tiểu thư chanh chua đanh đá!"
"An Điềm, cô nói như vậy rất dễ mất đi một người bạn như tôi đấy!" Lâm Hiểu Hiểu vờ giận dỗi, nghiêm túc nhìn An Điềm.
"Thế thì tôi không thể đắc tội với cô được rồi, tôi còn phải theo cô làm việc mà!" An Điềm giả vờ sợ hãi.
"Ha ha..." Lâm Hiểu Hiểu cười phá lên.
Không còn mối quan hệ tình địch, Lâm Hiểu Hiểu thấy mình khá tâm đầu ý hợp với An Điềm, chẳng trách anh Tô lại nhìn cô bằng ánh mắt khác, thì ra An Điềm đúng là có nét độc đáo riêng của mình!
Sau khi Lâm Hiểu Hiểu ăn hết hộp cháo, tình bạn giữa An Điềm cũng trở nên bền vững hơn tưởng tượng.
"An Điềm, thứ bảy này cô làm gì? Chúng ta cùng đi shopping đi?" Lâm Hiểu Hiểu bỏ hộp cháo đã ăn xong vào thùng rác trên xe rồi hỏi.
"À, tôi còn có việc..." An Điềm cười, "Cô biết Cố Thiên Tuấn chứ? Chính là bạn tốt của Lâm Kính Trạch anh cô đó, trước đó anh ta nhờ tôi thiết kế cho vợ anh ta một bộ váy cưới, đợi đến kỷ niệm ngày cưới thì mặc, nên thời gian tôi nghỉ đều phải làm nhanh cho kịp."
"Không phải chứ!" Lâm Hiểu Hiểu vừa nghe những lời này đột nhiên nhìn chằm chằm An Điềm la lên, "Bạn tốt của anh tôi? Anh ba? Chủ tịch tập đoàn Cố Thị, Cố Thiên Tuấn? Anh ấy lại nhờ cô thiết kế váy cho chị ba sao?!"
"Có gì lạ sao, trước khi làm trợ lý cho cô thì tôi cũng là một nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp đấy nhé!" An Điềm phản đối mãnh liệt thái độ hoài nghi của Lâm Hiểu Hiểu.
"Nhưng, cuộc sống của chị ba xa hoa sang chảnh lắm! An Điềm cô biết không? Ngay cả đồ ngủ của chị ba cũng đều do nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thiết kế và cắt may cho đấy, kỷ niệm ngày cưới quan trọng như vậy, sao anh ba lại nhờ cô thiết kế nhỉ?" Lâm Hiểu Hiểu vẫn không tin và nhìn chằm chằm An Điềm.
"..." An Điềm im lặng, nhưng sự thật là thế mà!
Lâm Hiểu Hiểu nhìn vẻ mặt An Điềm thì biết là mình đã quá thẳng thắn khiến cho An Điềm bị đả kích, cô đành cười gượng giải thích: "An Điềm, cô đừng để bụng nhé, tôi thật sự có chút ngạc nhiên mà thôi."
An Điềm nhún vai tỏ ý không sao cả: "Thật ra lúc đầu tôi cũng ngạc nhiên như cô vậy đó, nhưng sau đó nghĩ lại, chắc là vì Cố Thị và công ty chúng ta sắp hợp tác rồi nên Cố tổng muốn nể mặt một chút trước."
Còn nữa, Cố Thiên Tuấn muốn ngầm nói với tôi hãy hiểu rõ vị trí của mình! Trong lòng An Điềm nhớ đến câu nói này.
Dù sao đi nữa thì An Điềm cũng không tin là Cố Thiên Tuấn làm như vậy là muốn mình có bước phát triển tốt hơn, nên nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có hai nguyên do này mà thôi.
"Ừ, chắc là đúng vậy." Lâm Hiểu Hiểu bán tin bán nghi gật đầu, nhưng theo cô biết, với địa vị và quyền thế của anh ba thì không cần thiết phải khách sáo với bất kỳ ai hay bất kỳ công ty nào cả!
Nhưng, kệ anh ta, cũng chẳng liên quan gì đến cô! Điều quan trọng nhất bây giờ là cô phải tiếp cận anh Tô!
Tuy nhiên, An Điềm nhắc đến bộ váy mà cô thiết kế cho Chu Mộng Chỉ thì không thể không nghĩ tới: Chuyện này là Tô Thanh Dương và mình cùng đồng ý làm, tuy lúc may bộ váy đều do một mình cô hoàn thành, nhưng Tô Thanh Dương cũng giúp đỡ cô ở nhiều khía cạnh, quan trọng nhất là, nơi mà cô làm bộ váy chính là căn hộ của Tô Thanh Dương.
Nghĩ đến đây, An Điềm ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hiểu Hiểu: Mình vừa bảo với cô ta là mình và Tô Thanh Dương không có quan hệ gì, bây giờ lại mượn dùng căn hộ của Tô Thanh Dương, như vậy có nói thế nào cũng không hay lắm.
An Điềm suy nghĩ một lúc, cảm thấy tốt nhất là mình chủ động nói với Lâm Hiểu Hiểu, chứ đợi đến lúc Lâm Hiểu Hiểu biết thông qua người khác lại hiểu lầm mình.
Vì vậy, An Điềm quanh co nói với Lâm Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, tôi quên nói với cô, do chỗ ở tôi hơi nhỏ lại không thể làm ở văn phòng Tô Thị nên tôi thiết kế bộ váy đó là ở căn hộ của Tô tổng."
"Cái gì?!" Lâm Hiểu Hiểu vừa nghe lập tức tối sầm mặt lại.
Cô là một người mẹ đơn thân phải nuôi con. Tuy tuổi tác của Lâm Hiểu Hiểu và mình chênh nhau không nhiều, nhưng hoàn cảnh khác xa nhau, vì vậy, cô đâu có thời gian rảnh để tranh bạn trai với các cô gái! Bên cạnh đó, An Điềm cũng rất ý thức về khoảng cách giữa mình và Tô Thanh Dương, càng biết rõ những gì cần thiết ở hiện tại, những gì nên làm, cô sẽ không có quan hệ gì ngoài quan hệ bạn bè và đồng nghiệp với Tô Thanh Dương.
"Tôi không cần cô bố thí!" Lâm Hiểu Hiểu nghe An Điềm nói thế nên vội nói, "Cô yên tâm, ngoài việc tôi cạnh tranh với cô ra, thì tôi sẽ không làm khó cô ở những mặt khác đâu! Nếu cô vì chuyện lúc nãy tôi làm khó cô mà tức giận thì tôi xin lỗi cô là được mà."
"Không phải như vậy!" An Điềm giải thích, "Tôi đâu có giận gì cô. Còn nữa, giữa tôi và Tô tổng chỉ là bạn, sau này không sẽ không có quan hệ gì ngoài quan hệ bạn bè, cô yên tâm đi, những gì tôi nói đều là thật đấy."
"Cô đùa à, rõ ràng tôi thấy ánh mắt anh Tô nhìn cô rất khác!" Lâm Hiểu Hiểu nhớ lại buổi đi bar hôm qua, bộ dạng anh bảo vệ An Điềm, trong lòng cảm thấy chua xót.
"Giữa chúng tôi không thể nào đâu." An Điềm lắc đầu, bắt đầu nghiêm túc giải thích với Lâm Hiểu Hiểu, "Cô Lâm, cô cũng biết là tôi có một đứa con trai 4 tuổi, bây giờ công việc cũng vừa mới ổn định, bây giờ tôi chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền và nuôi con, chứ không có ý định yêu ai. Tô tổng thực sự là một người rất tốt, nhưng giữa chúng tôi không thể nào đâu."
"Thật chứ?" Lâm Hiểu Hiểu nhìn vẻ mặt chân thành của An Điềm, nhưng vẫn không tin lắm.
"Thật đấy!" An Điềm gật đầu chắc chắn, "Còn nữa, cô Lâm, tôi cảm thấy cô và Tô tổng rất xứng đôi! Cô cô gắng nhé, Tô tổng nhất định sẽ là của cô thôi!"
"Thật không?" Lâm Hiểu Hiểu lại hỏi, khuôn mặt nở nụ cười hạnh phúc!
"Thật 100%!" An Điềm nói, "Đến lúc đó, cho Tô tổng tự tay thiết kế váy cưới, cô nhất định là cô dâu hạnh phúc nhất thế gian!"
"..." Lâm Hiểu Hiểu nghe những lời của An Điềm, trong đầu tự nhiên tưởng tượng ra cảnh mình và Tô Thanh Dương bước vào sảnh cưới, xung quanh ngập tràn bong bóng màu hồng.
"Được rồi, được rồi," An Điềm mỉm cười, vỗ vai Lâm Hiểu Hiểu, "Cô Lâm, những gì tôi nói đều là sự thật, xin hãy tin tôi!"
Cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu cũng an tâm gật đầu, cô nhìn An Điềm chăm chú: "An Điềm, thật ra lúc đầu tôi có ấn tượng không tốt với cô, đôi mắt anh đào đó không biết đã khiến bao người si mê, bây giờ tiếp xúc với cô, mới cảm thấy cô khá là tốt!"
"Lúc đầu tôi cũng không có ấn tượng tốt gì với cô đâu!" An Điềm nhìn Lâm Hiểu Hiểu nói thẳng thừng, "Lần đầu tôi gặp cô, cằm cô cứ hất lên trên trời ấy, vừa nhìn là biết đại tiểu thư chanh chua đanh đá!"
"Thế còn bây giờ?" Lâm Hiểu Hiểu nhìn An Điềm, hi vọng An Điềm cũng có thể như mình vậy, sau khi tiếp xúc với nhau có thể phát hiện ra phần chân thiện mỹ của đối phương!
"Bây giờ à," An Điềm dừng lại, sau đó cười, "Bây giờ vẫn là cô tiểu thư chanh chua đanh đá!"
"An Điềm, cô nói như vậy rất dễ mất đi một người bạn như tôi đấy!" Lâm Hiểu Hiểu vờ giận dỗi, nghiêm túc nhìn An Điềm.
"Thế thì tôi không thể đắc tội với cô được rồi, tôi còn phải theo cô làm việc mà!" An Điềm giả vờ sợ hãi.
"Ha ha..." Lâm Hiểu Hiểu cười phá lên.
Không còn mối quan hệ tình địch, Lâm Hiểu Hiểu thấy mình khá tâm đầu ý hợp với An Điềm, chẳng trách anh Tô lại nhìn cô bằng ánh mắt khác, thì ra An Điềm đúng là có nét độc đáo riêng của mình!
Sau khi Lâm Hiểu Hiểu ăn hết hộp cháo, tình bạn giữa An Điềm cũng trở nên bền vững hơn tưởng tượng.
"An Điềm, thứ bảy này cô làm gì? Chúng ta cùng đi shopping đi?" Lâm Hiểu Hiểu bỏ hộp cháo đã ăn xong vào thùng rác trên xe rồi hỏi.
"À, tôi còn có việc..." An Điềm cười, "Cô biết Cố Thiên Tuấn chứ? Chính là bạn tốt của Lâm Kính Trạch anh cô đó, trước đó anh ta nhờ tôi thiết kế cho vợ anh ta một bộ váy cưới, đợi đến kỷ niệm ngày cưới thì mặc, nên thời gian tôi nghỉ đều phải làm nhanh cho kịp."
"Không phải chứ!" Lâm Hiểu Hiểu vừa nghe những lời này đột nhiên nhìn chằm chằm An Điềm la lên, "Bạn tốt của anh tôi? Anh ba? Chủ tịch tập đoàn Cố Thị, Cố Thiên Tuấn? Anh ấy lại nhờ cô thiết kế váy cho chị ba sao?!"
"Có gì lạ sao, trước khi làm trợ lý cho cô thì tôi cũng là một nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp đấy nhé!" An Điềm phản đối mãnh liệt thái độ hoài nghi của Lâm Hiểu Hiểu.
"Nhưng, cuộc sống của chị ba xa hoa sang chảnh lắm! An Điềm cô biết không? Ngay cả đồ ngủ của chị ba cũng đều do nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thiết kế và cắt may cho đấy, kỷ niệm ngày cưới quan trọng như vậy, sao anh ba lại nhờ cô thiết kế nhỉ?" Lâm Hiểu Hiểu vẫn không tin và nhìn chằm chằm An Điềm.
"..." An Điềm im lặng, nhưng sự thật là thế mà!
Lâm Hiểu Hiểu nhìn vẻ mặt An Điềm thì biết là mình đã quá thẳng thắn khiến cho An Điềm bị đả kích, cô đành cười gượng giải thích: "An Điềm, cô đừng để bụng nhé, tôi thật sự có chút ngạc nhiên mà thôi."
An Điềm nhún vai tỏ ý không sao cả: "Thật ra lúc đầu tôi cũng ngạc nhiên như cô vậy đó, nhưng sau đó nghĩ lại, chắc là vì Cố Thị và công ty chúng ta sắp hợp tác rồi nên Cố tổng muốn nể mặt một chút trước."
Còn nữa, Cố Thiên Tuấn muốn ngầm nói với tôi hãy hiểu rõ vị trí của mình! Trong lòng An Điềm nhớ đến câu nói này.
Dù sao đi nữa thì An Điềm cũng không tin là Cố Thiên Tuấn làm như vậy là muốn mình có bước phát triển tốt hơn, nên nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có hai nguyên do này mà thôi.
"Ừ, chắc là đúng vậy." Lâm Hiểu Hiểu bán tin bán nghi gật đầu, nhưng theo cô biết, với địa vị và quyền thế của anh ba thì không cần thiết phải khách sáo với bất kỳ ai hay bất kỳ công ty nào cả!
Nhưng, kệ anh ta, cũng chẳng liên quan gì đến cô! Điều quan trọng nhất bây giờ là cô phải tiếp cận anh Tô!
Tuy nhiên, An Điềm nhắc đến bộ váy mà cô thiết kế cho Chu Mộng Chỉ thì không thể không nghĩ tới: Chuyện này là Tô Thanh Dương và mình cùng đồng ý làm, tuy lúc may bộ váy đều do một mình cô hoàn thành, nhưng Tô Thanh Dương cũng giúp đỡ cô ở nhiều khía cạnh, quan trọng nhất là, nơi mà cô làm bộ váy chính là căn hộ của Tô Thanh Dương.
Nghĩ đến đây, An Điềm ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hiểu Hiểu: Mình vừa bảo với cô ta là mình và Tô Thanh Dương không có quan hệ gì, bây giờ lại mượn dùng căn hộ của Tô Thanh Dương, như vậy có nói thế nào cũng không hay lắm.
An Điềm suy nghĩ một lúc, cảm thấy tốt nhất là mình chủ động nói với Lâm Hiểu Hiểu, chứ đợi đến lúc Lâm Hiểu Hiểu biết thông qua người khác lại hiểu lầm mình.
Vì vậy, An Điềm quanh co nói với Lâm Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, tôi quên nói với cô, do chỗ ở tôi hơi nhỏ lại không thể làm ở văn phòng Tô Thị nên tôi thiết kế bộ váy đó là ở căn hộ của Tô tổng."
"Cái gì?!" Lâm Hiểu Hiểu vừa nghe lập tức tối sầm mặt lại.
Danh sách chương